Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 41: Chiến thắng thi đấu bóng rổ
Đào Ôn Chi
08/08/2024
Editor: Toả Toả
*Đã chỉnh sửa các chương trước.
Ở khu vực chờ thi đấu, tâm trạng của Phó Chu mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã tốt hơn trước nhiều, đội trưởng thấy vậy, nhướng mày hỏi: "Thật sự là bạn à?"
"Chứ còn gì nữa."
"Tôi thấy không giống vậy."
Ít nhất thì không phải là mối quan hệ bạn bè đơn thuần, hơn nữa từ khi nào thì Phó Chu lại đối xử với bạn bè kiểu vừa mở nắp chai nước vừa lau mồ hôi, sợ người ta mệt mỏi đến vậy, những hành động đến mức này thật sự khiến người ta phải tròn mắt ngạc nhiên.
"Ý anh là gì?" Phó Chu hoài nghi.
Dáng vẻ đội trưởng như hiểu rõ mà không nói ra, lắc lắc ngón trỏ không nói thêm gì nữa.
Phó Chu nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng, nhớ lại những hành động kỳ lạ trước đây của Giang Hành Thâm và câu nói vừa rồi trong phòng nghỉ.
Sau một lúc lâu, hắn giật mình, như tìm thấy tri kỷ, khẽ nói: "Anh cũng cảm thấy Giang Hành Thâm đối với tôi rất đặc biệt đúng không?"
"Gì cơ, đầu óc cậu lơ mơ rồi à?" Ánh mắt đội trưởng như đang nhìn người mắc bệnh thần kinh: "Rõ ràng là cậu muốn dính lấy người ta thì có."
"Anh thì biết gì chứ." Phó Chu bĩu môi, Giang Hành Thâm đối với hắn và đối với những người khác không giống nhau chút nào.
Trận đấu sắp bắt đầu, có người tiến lên hỏi hắn: "Anh Phó, bạn của cậu là Alpha hay là Omega vậy? Trông đẹp trai như vậy, nếu được thì giới thiệu ——"
"Cậu ấy là Alpha." Phó Chu không muốn nghe nửa câu sau, bịa chuyện cắt ngang, khoé mắt liếc người kia một cái: "Nên anh đừng mơ nữa."
"Được rồi." Người đó có hơi thất vọng, nhưng cũng tin lời của Phó Chu, bởi vì mặc dù Giang Hành Thâm có gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ, nhưng khí chất lại trông giống một Alpha hơn, vóc người cũng cao lớn hơn so với Omega bình thường.
"Được rồi." Người kia cũng không làm khó, rồi như nhớ ra điều gì đó, gọi Phó Chu lại: "Tôi nhớ cùng khối với cậu có một học sinh thể dục Alpha, cậu ấy không phải là thành viên trong đội bóng sao?"
"Được." Phó Chu gượng gạo, sau đó uống hết nửa chai nước đang cầm trong tay, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa uống nước, bây giờ khát khô cả họng.
"Được." Lý Hà Ân gật đầu: "Hai đứa ra ngoài chơi à?"
"Đặng Mục đó." Phó Chu vội vàng nói: "Cậu quên lần trước khi tôi đến nhà cậu à? Trên xe buýt cậu đã nói cậu ta chơi bóng rổ khá mà."
"Vậy sao?" Lý Hà Ân có chút ngạc nhiên, đưa tay vuốt tóc, không hỏi tiếp nữa, mà nhìn về phía phòng tắm một lát.
"Vậy là nhỏ hơn Phó Chu một tuổi rồi." Lý Hà Ân cười: "Nghe nói quan hệ của con với nó rất tốt, thằng bé đó khó bảo lắm phải không?"
"Vậy cũng được." Phó Chu hạ giọng: "Mẹ tôi rất thích cậu, luôn nói với tôi là phải học theo cậu, thế nên cậu đừng lo."
"Ừm."
"Ừm."
"Tôi đang gấp, đi trước đây." Phó Chu lấy điện thoại ra chuyển khoản: "Bữa này tôi mời, mọi người cứ vui chơi đi."
"Tôi biết người đó." Đội trưởng tiếp lời: "Chính là cầu thủ trong đội vừa đấu với chúng ta, nhưng hôm nay không có mặt, hình như có người khác thay thế."
"Tôi à?" Phó Chu tiện tay cầm lấy chai nước, đã định rời đi: "Tôi không tham gia đâu, còn phải đi học, đi trước nhé, mọi người cứ đi ăn mừng đi."
"Thần, ta còn tưởng rằng ta lần này thi đấu liền chơi chơi, kết quả còn cầm đệ nhất."
"Ta nhìn nhưng không giống."
"Sau đó anh Giang nể mặt ăn một bữa với tôi có được không?"
"Quá cừ, tôi còn tưởng lần thi đấu này chỉ là chơi chơi, ai ngờ còn giành được hạng nhất."
"Ồ." Giang Hành Thâm hiểu ra, thả lỏng lại, vô thức hỏi: "Sao đó thì sao?"
"Ngươi biết cái gì." Phó Chu phiết miệng, Giang Hành Thâm đối hắn cùng đối những người khác đều không giống nhau.
"Nè anh Phó, sao cậu không gia nhập đội của chúng tôi đi, dù sao cũng đang thiếu một người." Có người đề nghị, thu hút nhiều sự tán đồng.
"Kia bằng không đâu."
"Không sao." Đội trưởng vừa nói vừa bắt lấy một quả bóng, thuận tay chuyền cho Phó Chu: "Đội bọn họ có một cầu thủ tạm thời lên sân, phối hợp không bằng chúng ta."
"Không phải." Phó Chu lúng túng gãi gãi sau đầu: "Nhà thi đấu gần nhà tôi, ý tôi là về nhà tắm rửa trước."
"Không có việc gì." Đội trưởng khi nói chuyện tiếp được một cái cầu, nhân tiện truyền cho Phó Chu, "Bọn họ có cái đội viên là lâm thời đi lên, phối hợp so bất quá chúng ta."
"Hảo đi." Người nọ có chút mất mát, nhưng cũng tin Phó Chu nói, bởi vì Giang Hành Thâm tuy rằng khuôn mặt quạnh quẽ xinh đẹp, nhưng khí chất thượng càng giống cái Alpha, hơn nữa dáng người cũng so bình thường Omega cao lớn một ít.
"Hắn là Alpha." Phó Chu không muốn nghe nửa câu sau, thuận miệng bịa chuyện một cái đánh gãy, dư quang liếc xéo hắn liếc mắt một cái, "Cho nên ngươi cũng đừng suy nghĩ."
"Hả?"
"Có ý tứ gì?" Phó Chu hồ nghi.
"Con mười tám ạ." Sinh nhật năm nay của Giang Hành Thâm đã qua, thế nên bây giờ đã chính thức mười tám tuổi.
"Con chào cô ạ."
"Cậu đi trước đi." Cậu nói: "Tôi ở phòng khách đợi cậu."
"Cậu nói đi."
"Cậu."
"Cảm ơn." Phó Chu có chút ngại ngùng, nhận lấy nước rồi dịch sang một bên.
"Cái này có gì mà phiền, chỉ mất hai phút thôi." Lý Hà Ân đã đi rửa trái cây, bà đã biết Giang Hành Thâm học rất giỏi: "Như con á, phải bổ sung nhiều vitamin C, nếu không ngày nào cũng vùi đầu vào sách vở, tinh thần sẽ mệt mỏi lắm."
"Cái gì a, ngươi đầu óc phát ngốc đi." Đội trưởng ánh mắt giống đang xem bệnh tâm thần, "Rõ ràng là ngươi đều hận không thể thấu nhân gia trên người đi."
"Ai Phó ca, nếu không ngươi liền tiến chúng ta đội bóng bái, dù sao vừa vặn thiếu cá nhân." Có người đề nghị, dẫn tới một mảnh tán đồng.
"Ai?" Giang Hành Thâm bị hỏi bất ngờ, có chút ngơ ngác.
Đối với Phó Chu tới nói trận này trận bóng rổ tổng thể mà nói đánh còn tính nhẹ nhàng, rốt cuộc cùng đồng đội ăn ý còn ở, hơn nữa đại gia tâm thái cũng chính là đương ngày thường chính mình giải trí đánh, khả năng hiệu quả liền phá lệ hảo.
Đối với Phó Chu mà nói trận bóng rổ này nhìn chung đánh cũng khá nhẹ nhàng, dù sao sự ăn ý với đồng đội vẫn còn, hơn nữa mọi người cũng giữ tâm lý như khi giải trí bình thường, có thể vì thế mà hiệu quả lại đặc biệt tốt.
Đội trưởng uống một ngụm nước lớn, quay mặt về phía Phó Chu, ra hiệu: "Đâu phải tôi, là nhờ Phó Chu chuyền bóng tốt đấy chứ."
Đội trưởng tranh thủ hỏi Phó Chu: "Có phải cậu đã chọc giận ai bên đối thủ không? Sao bọn họ đều chặn cậu vậy?"
Đội trưởng rót một mồm to thủy, đem mặt chuyển hướng Phó Chu, ý bảo: "Nơi nào là ta, Phó Chu cầu truyền hảo."
Đội trưởng một bộ nhìn thấu không nói toạc bộ dáng, lắc lắc ngón trỏ không nói.
Đội trưởng bớt thời giờ hỏi Phó Chu, "Ngươi có phải hay không trêu chọc đối diện ai? Như thế nào toàn chống đỡ ngươi."
Đợi chưa được bao lâu, Phó Chu đã đi về phía cậu.
Đội bóng những người khác chạy tới cùng đội trưởng câu vai hoan hô, "Đội trưởng hôm nay như vậy ngưu?"
Đến thắng, bằng không cũng quá ném mặt.
Ví dụ, trước đây cậu cho rằng Phó Chu là một Alpha nóng nảy khó gần, nhưng sau này hắn lại có vẻ hơi......
Vận động mạnh sẽ dẫn đến việc tiết ra Pheromone, trong tình huống bình thường người khác cũng sẽ không để ý, nhưng Phó Chu biết Giang Hành Thâm nhạy cảm hơn nhiều so với người khác về mặt này.
Vài giây sau, Giang Hành Thâm dời ánh mắt đi: "Ừm."
Tuy nhiên, tỷ số của trận cuối cùng này lại luôn giằng co, thời gian đã trôi qua một phần ba mà tỷ số vẫn hoà.
Trong lúc nói chuyện bà đã ép xong nước cam rồi mang đến, Giang Hành Thâm nhận lấy, nói cảm ơn.
Trong lòng Phó Chu vô cùng vui vẻ, khoé mắt cũng toát lên vẻ hân hoan, chân mày như sắp bay lên: "Vậy cậu về nhà với tôi đi."
Tóc mái trước trán Phó Chu bị mồ hôi làm ướt, hắn không muốn bị che mắt, dùng tay vuốt ngược ra sau: "Nhìn ra rồi."
Thi đấu đợi lên sân khấu khu, Phó Chu tâm tình mắt thường có thể thấy được so với phía trước hảo rất nhiều, đội trưởng thấy thế, giơ giơ lên mi, hỏi: "Thật là bằng hữu?"
Thi đấu liền phải bắt đầu, có người tiến lên hỏi hắn, "Phó ca, ngươi bằng hữu là Alpha vẫn là Omega? Lớn lên đẹp như vậy, nếu là có thể nói cho ta giới ——"
Thấy người kia đã từ bỏ ý nghĩ không thực tế, Phó Chu mới buông lỏng cảnh giác.
Thấy hắn đánh mất không thực tế ý tưởng, Phó Chu mới buông đề phòng tâm.
Tâm trí Phó Chu không còn ở đây nữa, vỗ vai đội trưởng: "Vẫn phải cảm ơn anh."
Suy nghĩ của Lý Hà Ân là Giang Hành Thâm học giỏi, nên tự nhiên cũng muốn Phó Chu học theo, nếu không thì sao lại làm ghi chú cho hắn.
Sau một lúc lâu hắn một cái giật mình, như là tìm được rồi tri kỷ, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng cảm thấy Giang Hành Thâm đối ta thực đặc biệt?"
Quả bóng cuối cùng tượng trưng cho chiến thắng đó là do đội trưởng ném vào.
Phó Chu đáp lại, sau đó nói với Giang Hành Thâm: "Tôi dẫn cậu lên phòng tôi, cậu đợi tôi một lát."
Phó Chu và đội trưởng, một người là trung phong, một người là tiền phong, cơ bản cần phối hợp với nhau để phòng thủ và tranh bóng, chặn hắn cũng đồng nghĩa với việc chặn đội trưởng.
Phó Chu trán ngọn tóc bị mồ hôi ướt nhẹp, hắn ngại chắn mắt, dùng tay sau này chải một phen, "Đã nhìn ra."
Phó Chu thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu, một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được dâng lên, khiến hắn muốn đưa tay ra xoa đầu Giang Hành Thâm.
Phó Chu thấy cậu cười, bản thân cũng cười theo, mắt sáng rực cong lên: "Thật ư?"
Phó Chu tâm tư đều không ở này, chụp một chút đội trưởng vai, "Còn phải đa tạ ngươi."
Phó Chu ninh khởi giữa mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ lại Giang Hành Thâm dĩ vãng đủ loại kỳ quái hành động cùng vừa mới phòng nghỉ câu nói kia.
Phó Chu nhếch khoé miệng lên một chút, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Vậy cũng khá trùng hợp đấy."
Phó Chu nhảy đem cầu quăng vào đi, đi phía trước bài nào đó thính phòng vị thượng nhìn nhìn, nhìn đến Giang Hành Thâm lúc sau cúi đầu nhấp môi, "Ân."
Phó Chu nhảy lên ném bóng vào rổ, nhìn về phía hàng ghế khán giả ở đầu, thấy Giang Hành Thâm liền cúi đầu mím môi: "Ừm."
Phó Chu nhận lấy khăn giấy qua quýt lau mồ hôi, như đang tranh công mà hỏi Giang Hành Thâm: "Tôi chơi tốt hay là cậu ta chơi tốt?"
Phó Chu lao nhanh vào phòng tắm như bị lửa đốt mông.
Phó Chu không còn chỗ nào để dịch nữa, hắn lập tức đứng dậy, động tĩnh này thu hút ánh mắt của những người xung quanh, có người nhận ra hắn là thành viên của đội đã thắng cuộc cuối cùng.
Phó Chu cùng đội trưởng một cái trung phong một cái tiên phong, cơ bản yêu cầu cùng nhau phối hợp phòng thủ cùng đoạt bản, chống đỡ hắn chẳng khác nào cũng chống đỡ đội trưởng.
Phải thắng, nếu không thì quá mất mặt.
Ở đây không còn việc gì của Phó Chu nữa, nhận giải hay gì cũng là đội trưởng và đội phó lên sân khấu, huống chi hắn cũng chỉ là người bổ sung tạm thời.
Nụ cười khó lắm mới xuất hiện trên mặt Hành Thâm biến mất, cậu nhíu mày.
Nói một cách không đúng lắm, là có hơi quấn người.
Những đặc điểm này vừa được nhắc đến, Phó Chu dừng bước, không vui nhíu mày, gần như đoán ra được người đó đang nói về ai.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế được: "Tôi đi tắm đây."
Nhưng chuyện này đã qua nửa tháng rồi, ai mà còn nhớ được cuộc trò chuyện lúc đó, lại còn nghiêm túc đến giờ.
Nhà thi đấu cách nhà Phó Chu thật sự rất gần, đi taxi chưa đến mười phút đã đến nơi.
Nhắc đến cái tên hơi quen thuộc này, cộng thêm lời nhắc của Phó Chu, Giang Hành Thâm mới miễn cưỡng nhớ ra.
Mặc dù trận đấu của Phó Chu đã kết thúc, nhưng một đám khán giả trên khán đài vẫn chưa rời đi, Giang Hành Thâm biết Phó Chu đã thắng, từ xa thấy hắn đang nói chuyện với đồng đội, ngồi yên tại chỗ chờ đợi.
Mà Alpha cùng Alpha chi gian rất ít có ở một khối yêu đương, bọn họ chi gian tin tức tố trời sinh tương mắng, cũng sẽ không đối với đối phương sinh ra hứng thú.
Lý Hà Ân niềm nở mời Giang Hành Thâm ngồi: "Con ngồi đi, cô đi ép nước trái cây."
Lý Hà Ân ngồi xuống chiếc ghế sofa bên kia, giữ một khoảng cách xã giao vừa phải để không làm cậu cảm thấy căng thẳng: "Tiểu Giang, con bao nhiêu tuổi rồi?"
Lúc đầu, cậu và Phó Chu có chút mâu thuẫn, nhưng sau đó đã dần dần hoá giải, mọi thứ đã khác, ngược lại, cậu còn thấy Phó Chu khác xa so với ấn tượng ban đầu.
Khoé môi cậu vẫn cong lên: "Ừm."
Khó bảo sao?
Ít nhất không phải đơn thuần bằng hữu quan hệ, hơn nữa Phó Chu khi nào đối bằng hữu lại cấp ninh thủy lại lau mồ hôi, sợ nhân gia mệt đến, loại trình độ này hành động quả thực lệnh người táp lưỡi.
Hơn nữa, giữa Alpha và Alpha rất hiếm khi yêu nhau, Pheromone của bọn họ bẩm sinh đã xung khắc, cũng sẽ không có hứng thú với đối phương.
Hơn mười phút sau, một viên bóng rổ ở giữa không trung cắt một đạo lưu sướng duyên dáng đường cong, chậm rì rì mà ở rổ bên cạnh xoay vài vòng, sau đó rơi vào rổ.
Hơn mười phút sau, một quả bóng rổ vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, từ từ quay vài vòng trên vành rổ, sau đó rơi vào trong.
Hắn đành phải ngồi xuống lại, nói nhỏ: "Tôi chơi bóng ra nhiều mồ hôi, với lại không có mang theo miếng dán ức chế, người tôi có mùi khó ngửi."
Hắn nửa híp híp mắt, cẩn thận phân biệt đối phương đội viên mặt, cuối cùng lắc đầu, "Đều không quen biết."
Hắn nheo mắt lại, cẩn thận nhận diện gương mặt của các cầu thủ bên phía đối thủ, cuối cùng lắc đầu: "Đều không quen biết."
Hắn cũng không có hứng thú lắm với những chuyện này, chỉ coi như giải trí lúc rảnh rỗi thôi.
Giang Hành Thâm vừa chào xong đã bị Phó Chu kéo vào nhà: "Mẹ, con đi tắm, lát nữa là đi ngay."
Giang Hành Thâm tưởng trong nhà hắn không có ai, cho đến khi thấy Phó Chu gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ của Phó Chu, Lý Hà Ân.
Giang Hành Thâm thấy vậy, có hơi khó hiểu mím môi, vài giây sau cậu dịch gần về phía hắn.
Giang Hành Thâm thấy hắn uống xong nước, bèn rút một tờ khăn giấy từ hộp giấy mang theo đưa cho hắn: "Đánh hay lắm, tôi đều xem hết rồi."
Giang Hành Thâm suy nghĩ một chút, rồi trái với dự đoán của Lý Hà Ân, phủ nhận: "Không có ạ."
Giang Hành Thâm lắc đầu, cảm thấy mình đến nhà người khác mà lại để chủ nhà bên ngoài thì không phải phép lắm.
Giang Hành Thâm không quen lắm, vội lắc đầu: "Không cần phiền cô vậy đâu ạ."
Giang Hành Thâm khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Cậu ấy không đến nỗi không nghe lời đâu ạ."
Giang Hành Thâm hiện tại mới cao nhị, khẳng định còn không nghĩ yêu đương đâu, chỉ biết ảnh hưởng học tập.
Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn xuống đất, mỉm cười: "Tôi cũng đâu có nói là Đặng Mục chơi giỏi."
Dù sao trong khối của bọn họ, phù hợp với những đặc điểm này cũng chỉ có Đặng Mục mà thôi.
Cuối cùng kia viên tượng trưng thắng lợi cầu là đội trưởng tiến.
Cùng lúc đó, điểm số trên màn hình lớn thay đổi, vài giây đếm ngược cũng kết thúc, tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên.
Cùng lúc đó, trên màn hình lớn điểm số tương ứng biến đổi, mấy giây đếm ngược cũng kết thúc về linh, cùng với đại biểu thi đấu kết thúc tiếng còi thổi bay.
Có người còn muốn nói thêm vài câu để giữ Phó Chu lại, nhưng bị đội trưởng ngăn lại: "Thôi được rồi, lòng Phó Chu đã bay mất rồi, mời các cậu ăn đã là tốt lắm rồi."
Cơ mà cậu cũng không thấy ghét hay bài xích.
Cha của hắn, Phó Minh Hải, lúc này không ở nhà, mẹ hắn là người nói nhiều và thích giao tiếp, cho dù không có hắn ở phòng khách thì mẹ hắn cũng sẽ không để không khí rơi vào im lặng giữa hai người, nhưng Phó Chu sợ Giang Hành Thâm sẽ không được tự nhiên.
Cậu lắc đầu: "Không sao, tôi không ngửi thấy."
Cậu không nhịn được nói: "Cậu thật là trẻ con."
Cậu có hơi lúng túng, nhưng Lý Hà Ân nhìn một cái đã nhận ra Giang Hành Thâm: "Đây là bạn học Tiểu Giang phải không? Vào nhanh đi, bên ngoài nóng lắm."
Cậu bị câu nói này đánh trúng bất ngờ, sửng sốt trong giây lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ngày thường kiêu ngạo, đẹp trai của Phó Chu, lúc này đầy nụ cười nhưng lại mang theo sự chân thành.
Các thành viên khác trong đội chạy tới ôm vai đội trưởng reo hò: "Hôm nay đội trưởng lợi hại thế?"
Bọn họ đang thu dọn đồ đạc, cũng không quan tâm đến những chuyện linh tinh này: "Anh Phó, lát nữa cậu thật sự không đi ăn với chúng tôi à? Gọi cả bạn cậu cùng đi đi."
Bên cạnh Giang Hành Thâm còn vài chỗ trống, cậu chờ Phó Chu ngồi xuống bên cạnh rồi mới mở nắp chai nước chưa uống đưa cho hắn.
Bây giờ Giang Hành Thâm mới lớp 11, chắc chắn còn chưa muốn yêu đương, chỉ làm ảnh hưởng đến việc học thôi.
Bất quá này cuối cùng một hồi điểm số nhưng vẫn giằng co, thời gian đều qua đi một phần ba, điểm số vẫn là bình.
Bà không nói nhiều với con trai mình, nhưng tính cách của hắn bà vẫn hiểu rõ, rất phản nghịch.
Bà cũng từng trải qua thời học sinh, biết rằng việc làm ghi chú không hề dễ dàng.
Ánh mắt Giang Hành Thâm khẽ lay động, thì ra là vì điều này.
______
______
-
*Đã chỉnh sửa các chương trước.
Ở khu vực chờ thi đấu, tâm trạng của Phó Chu mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã tốt hơn trước nhiều, đội trưởng thấy vậy, nhướng mày hỏi: "Thật sự là bạn à?"
"Chứ còn gì nữa."
"Tôi thấy không giống vậy."
Ít nhất thì không phải là mối quan hệ bạn bè đơn thuần, hơn nữa từ khi nào thì Phó Chu lại đối xử với bạn bè kiểu vừa mở nắp chai nước vừa lau mồ hôi, sợ người ta mệt mỏi đến vậy, những hành động đến mức này thật sự khiến người ta phải tròn mắt ngạc nhiên.
"Ý anh là gì?" Phó Chu hoài nghi.
Dáng vẻ đội trưởng như hiểu rõ mà không nói ra, lắc lắc ngón trỏ không nói thêm gì nữa.
Phó Chu nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng, nhớ lại những hành động kỳ lạ trước đây của Giang Hành Thâm và câu nói vừa rồi trong phòng nghỉ.
Sau một lúc lâu, hắn giật mình, như tìm thấy tri kỷ, khẽ nói: "Anh cũng cảm thấy Giang Hành Thâm đối với tôi rất đặc biệt đúng không?"
"Gì cơ, đầu óc cậu lơ mơ rồi à?" Ánh mắt đội trưởng như đang nhìn người mắc bệnh thần kinh: "Rõ ràng là cậu muốn dính lấy người ta thì có."
"Anh thì biết gì chứ." Phó Chu bĩu môi, Giang Hành Thâm đối với hắn và đối với những người khác không giống nhau chút nào.
Trận đấu sắp bắt đầu, có người tiến lên hỏi hắn: "Anh Phó, bạn của cậu là Alpha hay là Omega vậy? Trông đẹp trai như vậy, nếu được thì giới thiệu ——"
"Cậu ấy là Alpha." Phó Chu không muốn nghe nửa câu sau, bịa chuyện cắt ngang, khoé mắt liếc người kia một cái: "Nên anh đừng mơ nữa."
"Được rồi." Người đó có hơi thất vọng, nhưng cũng tin lời của Phó Chu, bởi vì mặc dù Giang Hành Thâm có gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ, nhưng khí chất lại trông giống một Alpha hơn, vóc người cũng cao lớn hơn so với Omega bình thường.
"Được rồi." Người kia cũng không làm khó, rồi như nhớ ra điều gì đó, gọi Phó Chu lại: "Tôi nhớ cùng khối với cậu có một học sinh thể dục Alpha, cậu ấy không phải là thành viên trong đội bóng sao?"
"Được." Phó Chu gượng gạo, sau đó uống hết nửa chai nước đang cầm trong tay, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa uống nước, bây giờ khát khô cả họng.
"Được." Lý Hà Ân gật đầu: "Hai đứa ra ngoài chơi à?"
"Đặng Mục đó." Phó Chu vội vàng nói: "Cậu quên lần trước khi tôi đến nhà cậu à? Trên xe buýt cậu đã nói cậu ta chơi bóng rổ khá mà."
"Vậy sao?" Lý Hà Ân có chút ngạc nhiên, đưa tay vuốt tóc, không hỏi tiếp nữa, mà nhìn về phía phòng tắm một lát.
"Vậy là nhỏ hơn Phó Chu một tuổi rồi." Lý Hà Ân cười: "Nghe nói quan hệ của con với nó rất tốt, thằng bé đó khó bảo lắm phải không?"
"Vậy cũng được." Phó Chu hạ giọng: "Mẹ tôi rất thích cậu, luôn nói với tôi là phải học theo cậu, thế nên cậu đừng lo."
"Ừm."
"Ừm."
"Tôi đang gấp, đi trước đây." Phó Chu lấy điện thoại ra chuyển khoản: "Bữa này tôi mời, mọi người cứ vui chơi đi."
"Tôi biết người đó." Đội trưởng tiếp lời: "Chính là cầu thủ trong đội vừa đấu với chúng ta, nhưng hôm nay không có mặt, hình như có người khác thay thế."
"Tôi à?" Phó Chu tiện tay cầm lấy chai nước, đã định rời đi: "Tôi không tham gia đâu, còn phải đi học, đi trước nhé, mọi người cứ đi ăn mừng đi."
"Thần, ta còn tưởng rằng ta lần này thi đấu liền chơi chơi, kết quả còn cầm đệ nhất."
"Ta nhìn nhưng không giống."
"Sau đó anh Giang nể mặt ăn một bữa với tôi có được không?"
"Quá cừ, tôi còn tưởng lần thi đấu này chỉ là chơi chơi, ai ngờ còn giành được hạng nhất."
"Ồ." Giang Hành Thâm hiểu ra, thả lỏng lại, vô thức hỏi: "Sao đó thì sao?"
"Ngươi biết cái gì." Phó Chu phiết miệng, Giang Hành Thâm đối hắn cùng đối những người khác đều không giống nhau.
"Nè anh Phó, sao cậu không gia nhập đội của chúng tôi đi, dù sao cũng đang thiếu một người." Có người đề nghị, thu hút nhiều sự tán đồng.
"Kia bằng không đâu."
"Không sao." Đội trưởng vừa nói vừa bắt lấy một quả bóng, thuận tay chuyền cho Phó Chu: "Đội bọn họ có một cầu thủ tạm thời lên sân, phối hợp không bằng chúng ta."
"Không phải." Phó Chu lúng túng gãi gãi sau đầu: "Nhà thi đấu gần nhà tôi, ý tôi là về nhà tắm rửa trước."
"Không có việc gì." Đội trưởng khi nói chuyện tiếp được một cái cầu, nhân tiện truyền cho Phó Chu, "Bọn họ có cái đội viên là lâm thời đi lên, phối hợp so bất quá chúng ta."
"Hảo đi." Người nọ có chút mất mát, nhưng cũng tin Phó Chu nói, bởi vì Giang Hành Thâm tuy rằng khuôn mặt quạnh quẽ xinh đẹp, nhưng khí chất thượng càng giống cái Alpha, hơn nữa dáng người cũng so bình thường Omega cao lớn một ít.
"Hắn là Alpha." Phó Chu không muốn nghe nửa câu sau, thuận miệng bịa chuyện một cái đánh gãy, dư quang liếc xéo hắn liếc mắt một cái, "Cho nên ngươi cũng đừng suy nghĩ."
"Hả?"
"Có ý tứ gì?" Phó Chu hồ nghi.
"Con mười tám ạ." Sinh nhật năm nay của Giang Hành Thâm đã qua, thế nên bây giờ đã chính thức mười tám tuổi.
"Con chào cô ạ."
"Cậu đi trước đi." Cậu nói: "Tôi ở phòng khách đợi cậu."
"Cậu nói đi."
"Cậu."
"Cảm ơn." Phó Chu có chút ngại ngùng, nhận lấy nước rồi dịch sang một bên.
"Cái này có gì mà phiền, chỉ mất hai phút thôi." Lý Hà Ân đã đi rửa trái cây, bà đã biết Giang Hành Thâm học rất giỏi: "Như con á, phải bổ sung nhiều vitamin C, nếu không ngày nào cũng vùi đầu vào sách vở, tinh thần sẽ mệt mỏi lắm."
"Cái gì a, ngươi đầu óc phát ngốc đi." Đội trưởng ánh mắt giống đang xem bệnh tâm thần, "Rõ ràng là ngươi đều hận không thể thấu nhân gia trên người đi."
"Ai Phó ca, nếu không ngươi liền tiến chúng ta đội bóng bái, dù sao vừa vặn thiếu cá nhân." Có người đề nghị, dẫn tới một mảnh tán đồng.
"Ai?" Giang Hành Thâm bị hỏi bất ngờ, có chút ngơ ngác.
Đối với Phó Chu tới nói trận này trận bóng rổ tổng thể mà nói đánh còn tính nhẹ nhàng, rốt cuộc cùng đồng đội ăn ý còn ở, hơn nữa đại gia tâm thái cũng chính là đương ngày thường chính mình giải trí đánh, khả năng hiệu quả liền phá lệ hảo.
Đối với Phó Chu mà nói trận bóng rổ này nhìn chung đánh cũng khá nhẹ nhàng, dù sao sự ăn ý với đồng đội vẫn còn, hơn nữa mọi người cũng giữ tâm lý như khi giải trí bình thường, có thể vì thế mà hiệu quả lại đặc biệt tốt.
Đội trưởng uống một ngụm nước lớn, quay mặt về phía Phó Chu, ra hiệu: "Đâu phải tôi, là nhờ Phó Chu chuyền bóng tốt đấy chứ."
Đội trưởng tranh thủ hỏi Phó Chu: "Có phải cậu đã chọc giận ai bên đối thủ không? Sao bọn họ đều chặn cậu vậy?"
Đội trưởng rót một mồm to thủy, đem mặt chuyển hướng Phó Chu, ý bảo: "Nơi nào là ta, Phó Chu cầu truyền hảo."
Đội trưởng một bộ nhìn thấu không nói toạc bộ dáng, lắc lắc ngón trỏ không nói.
Đội trưởng bớt thời giờ hỏi Phó Chu, "Ngươi có phải hay không trêu chọc đối diện ai? Như thế nào toàn chống đỡ ngươi."
Đợi chưa được bao lâu, Phó Chu đã đi về phía cậu.
Đội bóng những người khác chạy tới cùng đội trưởng câu vai hoan hô, "Đội trưởng hôm nay như vậy ngưu?"
Đến thắng, bằng không cũng quá ném mặt.
Ví dụ, trước đây cậu cho rằng Phó Chu là một Alpha nóng nảy khó gần, nhưng sau này hắn lại có vẻ hơi......
Vận động mạnh sẽ dẫn đến việc tiết ra Pheromone, trong tình huống bình thường người khác cũng sẽ không để ý, nhưng Phó Chu biết Giang Hành Thâm nhạy cảm hơn nhiều so với người khác về mặt này.
Vài giây sau, Giang Hành Thâm dời ánh mắt đi: "Ừm."
Tuy nhiên, tỷ số của trận cuối cùng này lại luôn giằng co, thời gian đã trôi qua một phần ba mà tỷ số vẫn hoà.
Trong lúc nói chuyện bà đã ép xong nước cam rồi mang đến, Giang Hành Thâm nhận lấy, nói cảm ơn.
Trong lòng Phó Chu vô cùng vui vẻ, khoé mắt cũng toát lên vẻ hân hoan, chân mày như sắp bay lên: "Vậy cậu về nhà với tôi đi."
Tóc mái trước trán Phó Chu bị mồ hôi làm ướt, hắn không muốn bị che mắt, dùng tay vuốt ngược ra sau: "Nhìn ra rồi."
Thi đấu đợi lên sân khấu khu, Phó Chu tâm tình mắt thường có thể thấy được so với phía trước hảo rất nhiều, đội trưởng thấy thế, giơ giơ lên mi, hỏi: "Thật là bằng hữu?"
Thi đấu liền phải bắt đầu, có người tiến lên hỏi hắn, "Phó ca, ngươi bằng hữu là Alpha vẫn là Omega? Lớn lên đẹp như vậy, nếu là có thể nói cho ta giới ——"
Thấy người kia đã từ bỏ ý nghĩ không thực tế, Phó Chu mới buông lỏng cảnh giác.
Thấy hắn đánh mất không thực tế ý tưởng, Phó Chu mới buông đề phòng tâm.
Tâm trí Phó Chu không còn ở đây nữa, vỗ vai đội trưởng: "Vẫn phải cảm ơn anh."
Suy nghĩ của Lý Hà Ân là Giang Hành Thâm học giỏi, nên tự nhiên cũng muốn Phó Chu học theo, nếu không thì sao lại làm ghi chú cho hắn.
Sau một lúc lâu hắn một cái giật mình, như là tìm được rồi tri kỷ, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng cảm thấy Giang Hành Thâm đối ta thực đặc biệt?"
Quả bóng cuối cùng tượng trưng cho chiến thắng đó là do đội trưởng ném vào.
Phó Chu đáp lại, sau đó nói với Giang Hành Thâm: "Tôi dẫn cậu lên phòng tôi, cậu đợi tôi một lát."
Phó Chu và đội trưởng, một người là trung phong, một người là tiền phong, cơ bản cần phối hợp với nhau để phòng thủ và tranh bóng, chặn hắn cũng đồng nghĩa với việc chặn đội trưởng.
Phó Chu trán ngọn tóc bị mồ hôi ướt nhẹp, hắn ngại chắn mắt, dùng tay sau này chải một phen, "Đã nhìn ra."
Phó Chu thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu, một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được dâng lên, khiến hắn muốn đưa tay ra xoa đầu Giang Hành Thâm.
Phó Chu thấy cậu cười, bản thân cũng cười theo, mắt sáng rực cong lên: "Thật ư?"
Phó Chu tâm tư đều không ở này, chụp một chút đội trưởng vai, "Còn phải đa tạ ngươi."
Phó Chu ninh khởi giữa mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ lại Giang Hành Thâm dĩ vãng đủ loại kỳ quái hành động cùng vừa mới phòng nghỉ câu nói kia.
Phó Chu nhếch khoé miệng lên một chút, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Vậy cũng khá trùng hợp đấy."
Phó Chu nhảy đem cầu quăng vào đi, đi phía trước bài nào đó thính phòng vị thượng nhìn nhìn, nhìn đến Giang Hành Thâm lúc sau cúi đầu nhấp môi, "Ân."
Phó Chu nhảy lên ném bóng vào rổ, nhìn về phía hàng ghế khán giả ở đầu, thấy Giang Hành Thâm liền cúi đầu mím môi: "Ừm."
Phó Chu nhận lấy khăn giấy qua quýt lau mồ hôi, như đang tranh công mà hỏi Giang Hành Thâm: "Tôi chơi tốt hay là cậu ta chơi tốt?"
Phó Chu lao nhanh vào phòng tắm như bị lửa đốt mông.
Phó Chu không còn chỗ nào để dịch nữa, hắn lập tức đứng dậy, động tĩnh này thu hút ánh mắt của những người xung quanh, có người nhận ra hắn là thành viên của đội đã thắng cuộc cuối cùng.
Phó Chu cùng đội trưởng một cái trung phong một cái tiên phong, cơ bản yêu cầu cùng nhau phối hợp phòng thủ cùng đoạt bản, chống đỡ hắn chẳng khác nào cũng chống đỡ đội trưởng.
Phải thắng, nếu không thì quá mất mặt.
Ở đây không còn việc gì của Phó Chu nữa, nhận giải hay gì cũng là đội trưởng và đội phó lên sân khấu, huống chi hắn cũng chỉ là người bổ sung tạm thời.
Nụ cười khó lắm mới xuất hiện trên mặt Hành Thâm biến mất, cậu nhíu mày.
Nói một cách không đúng lắm, là có hơi quấn người.
Những đặc điểm này vừa được nhắc đến, Phó Chu dừng bước, không vui nhíu mày, gần như đoán ra được người đó đang nói về ai.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế được: "Tôi đi tắm đây."
Nhưng chuyện này đã qua nửa tháng rồi, ai mà còn nhớ được cuộc trò chuyện lúc đó, lại còn nghiêm túc đến giờ.
Nhà thi đấu cách nhà Phó Chu thật sự rất gần, đi taxi chưa đến mười phút đã đến nơi.
Nhắc đến cái tên hơi quen thuộc này, cộng thêm lời nhắc của Phó Chu, Giang Hành Thâm mới miễn cưỡng nhớ ra.
Mặc dù trận đấu của Phó Chu đã kết thúc, nhưng một đám khán giả trên khán đài vẫn chưa rời đi, Giang Hành Thâm biết Phó Chu đã thắng, từ xa thấy hắn đang nói chuyện với đồng đội, ngồi yên tại chỗ chờ đợi.
Mà Alpha cùng Alpha chi gian rất ít có ở một khối yêu đương, bọn họ chi gian tin tức tố trời sinh tương mắng, cũng sẽ không đối với đối phương sinh ra hứng thú.
Lý Hà Ân niềm nở mời Giang Hành Thâm ngồi: "Con ngồi đi, cô đi ép nước trái cây."
Lý Hà Ân ngồi xuống chiếc ghế sofa bên kia, giữ một khoảng cách xã giao vừa phải để không làm cậu cảm thấy căng thẳng: "Tiểu Giang, con bao nhiêu tuổi rồi?"
Lúc đầu, cậu và Phó Chu có chút mâu thuẫn, nhưng sau đó đã dần dần hoá giải, mọi thứ đã khác, ngược lại, cậu còn thấy Phó Chu khác xa so với ấn tượng ban đầu.
Khoé môi cậu vẫn cong lên: "Ừm."
Khó bảo sao?
Ít nhất không phải đơn thuần bằng hữu quan hệ, hơn nữa Phó Chu khi nào đối bằng hữu lại cấp ninh thủy lại lau mồ hôi, sợ nhân gia mệt đến, loại trình độ này hành động quả thực lệnh người táp lưỡi.
Hơn nữa, giữa Alpha và Alpha rất hiếm khi yêu nhau, Pheromone của bọn họ bẩm sinh đã xung khắc, cũng sẽ không có hứng thú với đối phương.
Hơn mười phút sau, một viên bóng rổ ở giữa không trung cắt một đạo lưu sướng duyên dáng đường cong, chậm rì rì mà ở rổ bên cạnh xoay vài vòng, sau đó rơi vào rổ.
Hơn mười phút sau, một quả bóng rổ vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, từ từ quay vài vòng trên vành rổ, sau đó rơi vào trong.
Hắn đành phải ngồi xuống lại, nói nhỏ: "Tôi chơi bóng ra nhiều mồ hôi, với lại không có mang theo miếng dán ức chế, người tôi có mùi khó ngửi."
Hắn nửa híp híp mắt, cẩn thận phân biệt đối phương đội viên mặt, cuối cùng lắc đầu, "Đều không quen biết."
Hắn nheo mắt lại, cẩn thận nhận diện gương mặt của các cầu thủ bên phía đối thủ, cuối cùng lắc đầu: "Đều không quen biết."
Hắn cũng không có hứng thú lắm với những chuyện này, chỉ coi như giải trí lúc rảnh rỗi thôi.
Giang Hành Thâm vừa chào xong đã bị Phó Chu kéo vào nhà: "Mẹ, con đi tắm, lát nữa là đi ngay."
Giang Hành Thâm tưởng trong nhà hắn không có ai, cho đến khi thấy Phó Chu gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ của Phó Chu, Lý Hà Ân.
Giang Hành Thâm thấy vậy, có hơi khó hiểu mím môi, vài giây sau cậu dịch gần về phía hắn.
Giang Hành Thâm thấy hắn uống xong nước, bèn rút một tờ khăn giấy từ hộp giấy mang theo đưa cho hắn: "Đánh hay lắm, tôi đều xem hết rồi."
Giang Hành Thâm suy nghĩ một chút, rồi trái với dự đoán của Lý Hà Ân, phủ nhận: "Không có ạ."
Giang Hành Thâm lắc đầu, cảm thấy mình đến nhà người khác mà lại để chủ nhà bên ngoài thì không phải phép lắm.
Giang Hành Thâm không quen lắm, vội lắc đầu: "Không cần phiền cô vậy đâu ạ."
Giang Hành Thâm khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Cậu ấy không đến nỗi không nghe lời đâu ạ."
Giang Hành Thâm hiện tại mới cao nhị, khẳng định còn không nghĩ yêu đương đâu, chỉ biết ảnh hưởng học tập.
Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn xuống đất, mỉm cười: "Tôi cũng đâu có nói là Đặng Mục chơi giỏi."
Dù sao trong khối của bọn họ, phù hợp với những đặc điểm này cũng chỉ có Đặng Mục mà thôi.
Cuối cùng kia viên tượng trưng thắng lợi cầu là đội trưởng tiến.
Cùng lúc đó, điểm số trên màn hình lớn thay đổi, vài giây đếm ngược cũng kết thúc, tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên.
Cùng lúc đó, trên màn hình lớn điểm số tương ứng biến đổi, mấy giây đếm ngược cũng kết thúc về linh, cùng với đại biểu thi đấu kết thúc tiếng còi thổi bay.
Có người còn muốn nói thêm vài câu để giữ Phó Chu lại, nhưng bị đội trưởng ngăn lại: "Thôi được rồi, lòng Phó Chu đã bay mất rồi, mời các cậu ăn đã là tốt lắm rồi."
Cơ mà cậu cũng không thấy ghét hay bài xích.
Cha của hắn, Phó Minh Hải, lúc này không ở nhà, mẹ hắn là người nói nhiều và thích giao tiếp, cho dù không có hắn ở phòng khách thì mẹ hắn cũng sẽ không để không khí rơi vào im lặng giữa hai người, nhưng Phó Chu sợ Giang Hành Thâm sẽ không được tự nhiên.
Cậu lắc đầu: "Không sao, tôi không ngửi thấy."
Cậu không nhịn được nói: "Cậu thật là trẻ con."
Cậu có hơi lúng túng, nhưng Lý Hà Ân nhìn một cái đã nhận ra Giang Hành Thâm: "Đây là bạn học Tiểu Giang phải không? Vào nhanh đi, bên ngoài nóng lắm."
Cậu bị câu nói này đánh trúng bất ngờ, sửng sốt trong giây lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ngày thường kiêu ngạo, đẹp trai của Phó Chu, lúc này đầy nụ cười nhưng lại mang theo sự chân thành.
Các thành viên khác trong đội chạy tới ôm vai đội trưởng reo hò: "Hôm nay đội trưởng lợi hại thế?"
Bọn họ đang thu dọn đồ đạc, cũng không quan tâm đến những chuyện linh tinh này: "Anh Phó, lát nữa cậu thật sự không đi ăn với chúng tôi à? Gọi cả bạn cậu cùng đi đi."
Bên cạnh Giang Hành Thâm còn vài chỗ trống, cậu chờ Phó Chu ngồi xuống bên cạnh rồi mới mở nắp chai nước chưa uống đưa cho hắn.
Bây giờ Giang Hành Thâm mới lớp 11, chắc chắn còn chưa muốn yêu đương, chỉ làm ảnh hưởng đến việc học thôi.
Bất quá này cuối cùng một hồi điểm số nhưng vẫn giằng co, thời gian đều qua đi một phần ba, điểm số vẫn là bình.
Bà không nói nhiều với con trai mình, nhưng tính cách của hắn bà vẫn hiểu rõ, rất phản nghịch.
Bà cũng từng trải qua thời học sinh, biết rằng việc làm ghi chú không hề dễ dàng.
Ánh mắt Giang Hành Thâm khẽ lay động, thì ra là vì điều này.
______
______
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.