Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Tôi!
Chương 10
Cẩm Tú
01/11/2024
Nghiên Giai Tuệ và Thiệu Vỹ Khang đi lên sân thượng của trường. Ở phía trên được thiết kế giống như một nhà kính vậy, có thể nhìn thấy được khung cảnh xung quanh cũng không bị nắng nhờ có một thiết kế đặc biệt nào đó.
Nghiên Giai Tuệ cầm lấy chiếc bánh bao, cô cạp một miếng rồi nhìn anh. Thiệu Vỹ Khang không ăn, anh chỉ uống một chút nước rồi nhìn cảnh thành phố.
Có lẽ Nghiên Giai Tuệ quá lộ liễu, cô nhìn anh không chớp mắt, nhìn đắm đuối khiến cho Thiệu Vỹ Khang thoáng chút ngại ngùng mà cứng đờ cả người.
Nghiên Giai Tuệ nhận ra điều đó vì vành tai của anh đã sớm đỏ lên hết rồi.
" Cậu không ăn à? "_ Nghiên Giai Tuệ
" Tớ không đói. "_ Thiệu Vỹ Khang
" Tại sao lại không đói? "_ Nghiên Giai Tuệ híp mắt nhìn anh.
Vì cái nết không ăn sớm, bỏ ăn tối này mà anh bị ung thư dạ dày đó.
" ... "
Câu hỏi của cô làm cho anh không biết phải trả lời thế nào.
" Há miệng ra. "
Nghiên Giai Tuệ xé một miếng bánh bao đưa lên miệng anh. Thiệu Vỹ Khang bị hành động của cô làm cho ngạc nhiên, anh khẽ liếc nhìn xuống. Là cô đã xé ở một góc mà cô đã ăn.
" Gì vậy? Chê bẩn à? "
Nghiên Giai Tuệ biết anh nhìn điều gì, cô khinh bỉ hạ tay xuống, đúng là đại thiếu gia mà.
" Ai bảo? "
Thiệu Vỹ Khang vội cầm lấy tay cô đưa lên miệng mình, ngón tay của Giai Tuệ chạm vào môi anh khiến cho cả hai nhất thời ngại ngùng không biết thế nào.
" Cậu... "_ Vỹ Khang muốn nói gì đó rồi lại thôi.
" Có chuyện gì à? "_ Giai Tuệ nhìn anh.
" Sao cậu lại từ chối Tạ Bất Dật? "_ Thiệu Vỹ Khang nhìn cô.
" Thì không thích... chẳng có gì nổi bậc... "_ Giai Tuệ nhìn ra phía xa xa.
Đúng thật, bây giờ nghĩ lại thì cô cũng không hiểu vì sao cô lại chọn anh ta. Đơn giản là thích sao?
Không hề. Lúc trước đúng là có chút tình cảm mới đồng ý lời tỏ tình.
Suy cho cùng thì vì thích một người nên mới cảm thấy người ấy đặc biệt, khi hết tình cảm thì cũng như những người bình thường khác mà thôi.
Hơn nữa, Tạ Bất Dật lại giúp cô mọc sừng tận 7 năm trời thì sao cô có thể một lần nữa đạp chân vào hố bùn kia chứ?
" Lúc trước, cậu bảo cậu ta tài giỏi hơn tớ? "_ Thiệu Vỹ Khang
" Hả? "_ Giai Tuệ nhìn anh không giấu được ngạc nhiên.
Hình như là có chuyện này thật nhỉ?
Chỉ là lúc đó hai người lại cãi nhau vì một chuyện gì đó, không còn nhớ rõ nữa nhưng mà sau đó Nghiên Giai Tuệ đã khen Tạ Bất Dật còn tài giỏi hơn Thiệu Vỹ Khang. Kết quả là hai người còn cãi nhau lớn hơn nữa, cũng vì vậy mà Thiệu Vỹ Khang đã giận cô hơn 1 tháng trời.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất mà Nghiên Giai Tuệ phải làm lành trước vì cô cũng biết mình hơi quá lời với anh.
" Haha... coi như tớ có mắt như mù đi. "_ Giai Tuệ cười khờ gãi gãi đầu.
" Vậy còn lúc nãy, tại sao lại... ôm tớ? "_ Thiệu Vỹ Khang ngập ngừng hỏi, không biết anh nghĩ gì mà tai đều đã đỏ lên cả rồi.
" Tớ... "
Nghiên Giai Tuệ mím môi nhìn anh, có lẽ vì quá xúc động mà cô đã không kiểm soát được hành động của mình.
Rất nhiều lần nhìn thấy anh vì cô mà đau khổ, cô đã muốn ôm anh nhưng không thể...
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên.
" Vào học rồi... Ăn phụ tớ đi. "_ Nghiên Giai Tuệ nhét phần bánh còn lại vào miệng của Vỹ Khang rồi cả hai cùng đi về lớp học.
Đến khi quay về lớp thì thầy đã vào bài học rồi, cả hai bước vào cúi đầu xin vào lớp nên thầy cũng không làm khó gì.
" Tuệ Tuệ, cậu nghỉ chơi với Nguyệt Hạ Lan rồi sao? "_ Một bạn học nữ ngồi bàn trên quay xuống hỏi nhỏ với cô.
" Sao vậy? "_ Giai Tuệ cũng nhỏ giọng nói.
" Thì lúc nảy ở căn tin cậu ta có lớn tiếng với cậu, mọi người đều cho rằng hai người đã nghỉ chơi với nhau. Du Nhưỡng Nhưỡng biết được chuyện này rất phấn khích đó. "
Du Nhưỡng Nhưỡng chính là người cầm đầu trong việc bạo lực học đường Nguyệt Hạ Lan.
Gia thế của Du Nhưỡng Nhưỡng cũng khá tốt, ba là ông trùm sòng bài lớn nhất của Bắc Kinh, mẹ là người sáng lập nên cửa hàng mỹ phẩm D&K nổi tiếng khắp thế giới.
Nghiên Giai Tuệ cắn cắn môi, đột nhiên cô muốn biết thêm về cô gái này rồi.
Nghiên Giai Tuệ không thích những cô gái ăn chơi không chịu học hành, cho nên kiếp trước khi tận mắt nhìn thấy Nguyệt Hạ Lan bị Du Nhưỡng Nhưỡng tát mấy cái cô cũng sinh lòng ghét cô ấy hơn.
Nhưng bây giờ cô muốn biết lý do mà Du Nhưỡng Nhưỡng ghét Nguyệt Hạ Lan là gì. Ai cũng bảo kẻ thù của kẻ thù là bạn mà!
" Suy nghĩ gì vậy? "_ Thiệu Vỹ Khang hạ giọng hỏi cô.
" Hả? Không có gì. Bài này tớ không hiểu thôi. "_ Nghiên Giai Tuệ giậc mình vội tìm đại một lý do dù đề bài mà thầy đang giảng cô đã sớm hiểu rồi.
Thiệu Vỹ Khang ngước mắt nhìn đề toán thầy đang giảng, rồi lại cúi xuống giảng lại cho cô nghe.
Nghiên Giai Tuệ ngơ ngác nhìn anh.
Chết tiệt, sao bây giờ cô mới phát hiện là anh đẹp như thế chứ? Nhìn anh chăm chú giảng bài như đang phát ra ánh sáng vậy đó, thật khiến người ta rung động mà.
Có một điều khiến cho cả lớp ngạc nhiên đó là suốt 3 tiết học tiếp theo Giai Huệ và Vỹ Khang không hề cãi nhau mà còn trông vô cùng hòa bình ấy chứ dù trước khi ra chơi họ cũng cãi nhau rồi.
Nghiên Giai Tuệ cầm lấy chiếc bánh bao, cô cạp một miếng rồi nhìn anh. Thiệu Vỹ Khang không ăn, anh chỉ uống một chút nước rồi nhìn cảnh thành phố.
Có lẽ Nghiên Giai Tuệ quá lộ liễu, cô nhìn anh không chớp mắt, nhìn đắm đuối khiến cho Thiệu Vỹ Khang thoáng chút ngại ngùng mà cứng đờ cả người.
Nghiên Giai Tuệ nhận ra điều đó vì vành tai của anh đã sớm đỏ lên hết rồi.
" Cậu không ăn à? "_ Nghiên Giai Tuệ
" Tớ không đói. "_ Thiệu Vỹ Khang
" Tại sao lại không đói? "_ Nghiên Giai Tuệ híp mắt nhìn anh.
Vì cái nết không ăn sớm, bỏ ăn tối này mà anh bị ung thư dạ dày đó.
" ... "
Câu hỏi của cô làm cho anh không biết phải trả lời thế nào.
" Há miệng ra. "
Nghiên Giai Tuệ xé một miếng bánh bao đưa lên miệng anh. Thiệu Vỹ Khang bị hành động của cô làm cho ngạc nhiên, anh khẽ liếc nhìn xuống. Là cô đã xé ở một góc mà cô đã ăn.
" Gì vậy? Chê bẩn à? "
Nghiên Giai Tuệ biết anh nhìn điều gì, cô khinh bỉ hạ tay xuống, đúng là đại thiếu gia mà.
" Ai bảo? "
Thiệu Vỹ Khang vội cầm lấy tay cô đưa lên miệng mình, ngón tay của Giai Tuệ chạm vào môi anh khiến cho cả hai nhất thời ngại ngùng không biết thế nào.
" Cậu... "_ Vỹ Khang muốn nói gì đó rồi lại thôi.
" Có chuyện gì à? "_ Giai Tuệ nhìn anh.
" Sao cậu lại từ chối Tạ Bất Dật? "_ Thiệu Vỹ Khang nhìn cô.
" Thì không thích... chẳng có gì nổi bậc... "_ Giai Tuệ nhìn ra phía xa xa.
Đúng thật, bây giờ nghĩ lại thì cô cũng không hiểu vì sao cô lại chọn anh ta. Đơn giản là thích sao?
Không hề. Lúc trước đúng là có chút tình cảm mới đồng ý lời tỏ tình.
Suy cho cùng thì vì thích một người nên mới cảm thấy người ấy đặc biệt, khi hết tình cảm thì cũng như những người bình thường khác mà thôi.
Hơn nữa, Tạ Bất Dật lại giúp cô mọc sừng tận 7 năm trời thì sao cô có thể một lần nữa đạp chân vào hố bùn kia chứ?
" Lúc trước, cậu bảo cậu ta tài giỏi hơn tớ? "_ Thiệu Vỹ Khang
" Hả? "_ Giai Tuệ nhìn anh không giấu được ngạc nhiên.
Hình như là có chuyện này thật nhỉ?
Chỉ là lúc đó hai người lại cãi nhau vì một chuyện gì đó, không còn nhớ rõ nữa nhưng mà sau đó Nghiên Giai Tuệ đã khen Tạ Bất Dật còn tài giỏi hơn Thiệu Vỹ Khang. Kết quả là hai người còn cãi nhau lớn hơn nữa, cũng vì vậy mà Thiệu Vỹ Khang đã giận cô hơn 1 tháng trời.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất mà Nghiên Giai Tuệ phải làm lành trước vì cô cũng biết mình hơi quá lời với anh.
" Haha... coi như tớ có mắt như mù đi. "_ Giai Tuệ cười khờ gãi gãi đầu.
" Vậy còn lúc nãy, tại sao lại... ôm tớ? "_ Thiệu Vỹ Khang ngập ngừng hỏi, không biết anh nghĩ gì mà tai đều đã đỏ lên cả rồi.
" Tớ... "
Nghiên Giai Tuệ mím môi nhìn anh, có lẽ vì quá xúc động mà cô đã không kiểm soát được hành động của mình.
Rất nhiều lần nhìn thấy anh vì cô mà đau khổ, cô đã muốn ôm anh nhưng không thể...
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên.
" Vào học rồi... Ăn phụ tớ đi. "_ Nghiên Giai Tuệ nhét phần bánh còn lại vào miệng của Vỹ Khang rồi cả hai cùng đi về lớp học.
Đến khi quay về lớp thì thầy đã vào bài học rồi, cả hai bước vào cúi đầu xin vào lớp nên thầy cũng không làm khó gì.
" Tuệ Tuệ, cậu nghỉ chơi với Nguyệt Hạ Lan rồi sao? "_ Một bạn học nữ ngồi bàn trên quay xuống hỏi nhỏ với cô.
" Sao vậy? "_ Giai Tuệ cũng nhỏ giọng nói.
" Thì lúc nảy ở căn tin cậu ta có lớn tiếng với cậu, mọi người đều cho rằng hai người đã nghỉ chơi với nhau. Du Nhưỡng Nhưỡng biết được chuyện này rất phấn khích đó. "
Du Nhưỡng Nhưỡng chính là người cầm đầu trong việc bạo lực học đường Nguyệt Hạ Lan.
Gia thế của Du Nhưỡng Nhưỡng cũng khá tốt, ba là ông trùm sòng bài lớn nhất của Bắc Kinh, mẹ là người sáng lập nên cửa hàng mỹ phẩm D&K nổi tiếng khắp thế giới.
Nghiên Giai Tuệ cắn cắn môi, đột nhiên cô muốn biết thêm về cô gái này rồi.
Nghiên Giai Tuệ không thích những cô gái ăn chơi không chịu học hành, cho nên kiếp trước khi tận mắt nhìn thấy Nguyệt Hạ Lan bị Du Nhưỡng Nhưỡng tát mấy cái cô cũng sinh lòng ghét cô ấy hơn.
Nhưng bây giờ cô muốn biết lý do mà Du Nhưỡng Nhưỡng ghét Nguyệt Hạ Lan là gì. Ai cũng bảo kẻ thù của kẻ thù là bạn mà!
" Suy nghĩ gì vậy? "_ Thiệu Vỹ Khang hạ giọng hỏi cô.
" Hả? Không có gì. Bài này tớ không hiểu thôi. "_ Nghiên Giai Tuệ giậc mình vội tìm đại một lý do dù đề bài mà thầy đang giảng cô đã sớm hiểu rồi.
Thiệu Vỹ Khang ngước mắt nhìn đề toán thầy đang giảng, rồi lại cúi xuống giảng lại cho cô nghe.
Nghiên Giai Tuệ ngơ ngác nhìn anh.
Chết tiệt, sao bây giờ cô mới phát hiện là anh đẹp như thế chứ? Nhìn anh chăm chú giảng bài như đang phát ra ánh sáng vậy đó, thật khiến người ta rung động mà.
Có một điều khiến cho cả lớp ngạc nhiên đó là suốt 3 tiết học tiếp theo Giai Huệ và Vỹ Khang không hề cãi nhau mà còn trông vô cùng hòa bình ấy chứ dù trước khi ra chơi họ cũng cãi nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.