Chương 15
Huyen
20/09/2014
Hắn cho xe dừng lại tại một rạp chiếu phim. Oh! Phải hok zậy chời! hắn mà xem phim á? Lại xem tại rạp nữa chứ. Để coi hắn đang âm mưu gì!
Nó đứng ở ngoài chờ, lát sau hắn bước ra, cười nham nhở.
- Vào thui!
- Này! Hum nay anh có bị chập mạch hay đứt dây thần kinh hok zậy?
- Chập mạch cái đầu cô! zô lẹ đi!
Hai đứa ngồi ở dãy ghế “thượng hạng”. hắn mua hok bít bao nhiu là bánh! Đúng là ăn vặt thấy sợ.
- Này! Mua gì mà bốn hũ bắp rang ăn sao hết!
- Kệ tui! Nè! – nói rùi hắn đưa cho nó một hũ ~ đồng nghĩa với việc hắn một mình xử hết ba hộp còn lại
Còn nữa nhá, kẹp mút nà! Singgum nà, Funny nà, sôcla nà, khoai tây chiên à… nói chung nhìu vô số kể. biết hắn chọn fim gì hem? thể loại kinh dị… cực kì kinh dị… ai íu tim đừng xem nhá.
Nó ngồi vừa xem fim vừa nhâm nhi bắp rang, còn hắn thì vừa nhâm nhi bắp rang vừa…ngắm nó. Phim này ghê quá, mí cái cảnh quái zật ăn thịt người… bức cái đầu người ta ra…máu xịt tùm lum….ÁAAAA ghê quá!
Nó vẫn tỉnh bơ, mặt hok có chút bỉu hiện gì là sợ
- We! Cô sợ hem?
- Sợ gì, zui thấy mồ!
“Oh my God! Nó coá phải con gái hem zậy chời!” hắn… thất vọng. hắn chọn phim này có ý đồ hết rùi đấy! cứ tưởng nó sẽ sợ hãy và… nép vào hắn chẳng hạn. vậy mà nó chả sợ, lại nói “vui thấy mồ” nữa chứ. Hắn shok quá, hem bít nói gì lun. Rùi hai phút sau có một ai đó ôm cánh tay hắn, nép sát vào hắn… run run. Hem phải nó đâu! Đó là con nhỏ ngồi cạnh hắn, nhưng bên trái. Con bé cũng khá xinh đấy chứ! Nhưng bi giờ hắn đang quê và hok có hứng
- Ê ê! Buông tay tui ra coi! Nhăn áo tui hết rùi này!
- Ơ… em xin lỗi… em sợ quá
- Hừ! sợ mà còn đi coi!
Hắn phủi phủi cái áo (chảnh quá), ra vẻ khó chịu lắm
Lát sau, con bé đó lại nép vào người hắn lần nữa. hắn bực rùi đấy nhá
- Cái cô này! Tui đã bảo là ĐỪNG ĐỤNG VÀO TUI! Sao mà cứ xáp xáp zô hoài zậy?
Con nhỏ hoảng quá buông hắn ra… nhưng miệng lại nở một nụ cười khó hỉu và chả ai thấy cả. hắn ngồi đó mà chả để ý tới bộ phim gì cả. đang tức
“công tình mình chuẩn bị đã đời mà nó chả có phản ứng gì! đáng ghét thật!”
Người xem phim lần lượt ra về… phim chưa kết thúc đâu nhá, chỉ tại có mấy cảnh rùng rợn quá nên một số người hem dám coi, sợ bệnh tim tái phát nên rủ nhau ra về hết! con bé kia cũng biến đâu mất tiu, giờ rạp chiếu phim chỉ còn lác đác một vài người. hàng ghế này chỉ còn có nó và hắn… nó đã ngủ tự bao giờ… đột nhiện cái đầu nó… rớt xuống… ngả vào vai hắn. hắn giật mình… nhưng khẽ mỉm cười… iu quá đi thui!
Hắn cứ giữ nguyên như thế, chả dám nhúc nhích gì cả, giờ khoảng cách giữa hai đứa là số không! Rùi hắn khẽ choàng tay quá vai nó… tận hưởng cảm giác yên bình… rùi rạp chiếu chỉ còn có hắn và một cái xác biết thở (nó đấy) nó vẫn ngủ ngon lành, đầu dựa vào vai hắn… chợt mấy ông quản lí rạp khìu hắn
- Này cậu! phim hết cũng lâu rùi, chũng tui sắp đóng cửa…
- Bít rùi! – rùi hắn lay nó dậy – ê! Tâm thần, dậy đi chứ! Cô làm gì mà ngủ như heo zậy?
Vậy là giấc ngủ ngàn vàng của nó bị phá một cách lãng nhách! Hắn đưa nó về tới gần nhà… bây giờ là 10h 20’
Nó bước vào nhà, chợt giật mình vì bòng dáng thân iu của ai đó ở góc nhà
- Con đi đâu mà giờ này mới về? – tiếng mẹ nó đấy
- Con… con đi làm thêm…
- Vậy à? chắc con mệt rùi! Vào tắm rùi ăn cưm đi rùi ngủ
- Dạ!
Khi nó đã an toạ trên giường thì nó thấy hối hận vô cùng! Nó đã nói dối mẹ, lần đầu tiên trong suốt 17 nắm trời nó nói dối mẹ nó. Nó mà nó thật thì thế nào cũng chết! “hơi!!!!!!!!! Sao bây giờ, sao mình có thể gạt mẹ cơ chứ? cũng tại cái tên chết bầm đó, tại hắn tất cả. nhưng mà... hum nay…mình thật sự rất…vui…” nó chìm sâu vào giấc ngủ…
Sáng hum sao nó đến lớp, hắn ngồi nhìn nó cười… nhăn răng…
- Bịnh à?
- Her her! Hum quá zìa có bị mami mắng hem?
- Hừ! anh mong tui bị mắng lắm à? nhờ phước đức của anh mà tui phải nói dối với mẹ đấy! cái đồ chết bầm
- Cái con này! Cô họ “Đổ” tên “Thừa” à? tui đã tốn công dẫn cô đi chơi vậy mà…
- Hai đứa kia!!!!!!!! Im lặng coi!!!!!!!! Coi tui chết rùi à????? – bà cô địa hét lên
Này giờ hai đứa mắc cãi nhau nên hem bít bã đã zô lớp… vậy là hok nói chuyện được rùi, hắn mún nói gì đó với nó nhưng bị bà cô nẻ cho một trận. hắn bèn hí hoái viết lên bàn
“này! Mai cô rảnh hem?”
“chi”
“Thì dạy kèm tui, zậy cũng hỏi!”
“học giỏi rùi cần gì kèm nữa! khùng!!!!”
“axxxx! Khùng cái đầu cô! mai cô phải đến đấy! hok nói nhìu!!!”
Nó liếc hắn một cái trong khi hắn cười nhếch mép. Thực ra trong đầu hắn đang toan tính một chuyện, ngày mai nó đến, hắn sẽ….hắn sẽ...
Hết giờ học nó bước nhanh ra khỏi lớp… chợt một cánh tay kéo nó lại. cứ nghĩ là hắn nên nó định quay lại đốp một phát ai ngờ… là Khánh
- Ơ! Là cậu à?
- Chứ cậu tưởng ai? – Khánh hơi ngạc nhiên
- À không! Có ai đâu! Mà cậu có việc gì à?
- Uhm… ra ngoài kia đi… mình mún nói chuyện với cậu…
- Uk! Đi.
Nó bước thẳng… Khánh bước theo sau. Vân đứng xa xa thấy nó và Khánh… xụ mặt, bùn hiu…
- Cậu nói đi?
- Uhm… tối nay tớ được mời đến dự một party. Cậu có thể đi cùng hok?
- Hả? tớ hả?
- Uk! Chả lẽ ai?
- Tớ…
- Vì đó là party đôi nên tớ phải có người đi chung…
- Mai tớ bận rùi… xin lỗi nhé… nhưng mà tớ nghĩ có người giúp cậu được đấy
Lúc đó nó thấy Vân đang đứng lòng ngóng ngoài kia, liền vẫy rối rít
- Vân…Vân! Mày lại đây…
- Gì mậy? – Vân nghe nó gọi liền bước tới nhưng gương mặt hả có gì là vui
- Mày giúp tao chuyện này được hem?
- Chuyện gì?
- Uk chìu mai mày đi dự party với Khánh nhé! tao bận
- Hả?????????? – Vân tròn mắt, há hốc mồm
- Mày bị gì zậy? có đi hay hok thì nói!!!!!!!!!
- Đi! Đi chứ! …nhưng… - Vân đưa ánh mắt dè chừng nhìn Khánh
- Khánh nhờ tao mở lời dùm ấy mà! Hehe! Hai người vui vẻ nhé! về trước đây!
Khánh nãy giờ chỉ đứng lặng thinh, hem nói gì hết… có lẽ hơi thất vọng nhỉ? Cậu chỉ mún mời nó, mún đi cùng nó, vậy mà nó vô tâm quá! chả để ý gì đến cảm nhận của cậu. “thất vọng… bùn… cảm giác nặng nề… có lẽ…mình nên… nói cho cậu bít… cậu quan trọng như thế nào với mình…”
Chiều hum sau nó đang học bài. mẹ và thằng nhóc Lâm đã về quê nội, nghe đâu có ông bác họ bị bệnh gì đấy, nghiêm trọng lắm nên mẹ nó ở dưới cả tuần lễ, vậy là trong thời gian này nó phải ở nhà một mình. chợt nó nhớ đến “cuộc hẹn” với hắn. nói trắng ra thì đó hok phải là cuộc hẹn mà là một iu cầu gặp mặt bắt buộc như ra lệnh của tên chết bầm đó. Nó còn phân vân hok bít đi hay hok.
“tại sao mình phải đi chứ? Cái tên đáng chết đó hắn có để ý gì đến cảm nhận của mình đâu? Ngay cả việc mình có đồng ý hay hok hắn cũng chả quan tâm! Hừ mà hắn học ngang ngữa mình chứ có tệ gì đâu (bây giờ là vậy), chắc là mình nên kết thúc sứ mệnh cao cả ở đây thui!!!” nó nghĩ, lòng chợt thấy bùn. Sao vậy nhỉ? Tại sao lại bùn cơ chứ. Thoát khỏi hắn thì phải đãi tiệc ăn mừng mới đúng! Đúng là hem hỉu nỗi con này.
1h…1h15’…1h30’…
Nó đang thoải mái…phê một giấc sau khi chém xong đống bài tập, tự nhiên nghe tiếng ai đó làm nó giật mình
- Cái con kia! Giờ này mà còn ngủ nữa à????????? cô có bít là tui chờ cô bao nhiu phút rùi hok hả??????
- Hum… Lâm! Để yên Hai ngủ… - vẫn còn say ke…
- Trời ơi là trời! chắc tui phải dùng vũ lực với cô hả???????
Nó nheo nheo mắt… tự nhiên bé Lâm nhỏ bé sao lại…đô con thế này? Cái mặt lại hầm hầm giận dữ nữa chứ? ủa mà sao lại có bé Lâm ở đây cơ chứ????? về quê òy mà
- Lâm à! Hai nói để Hai ngủ mà… - ngáy ngủ - mà hum nay Lâm mang giày gì mà cao thế… - nói sản
- Axxxxxxxxxx! Tui hok chịu nỗi nữa rùi đấy!!!!!!!!! có dậy hay hok thì bảo?????????????????? – hắn hét lên làm mái tôn nhà nó… rung rinh…chấn động mấy hicte
Sau khi nghe tiếng hét rất ư là ngọt ngào đó, nó giật mình, bay xuống khỏi cái giường… chợt nhận ra ai kia… hai tay chống hông…mặt tím tím…lữa phừng trên đầu đang đứng trước mặt nó
- Huh? Là anh sao? Sao lại đến đây!
- Cô còn hỏi nữa à? tui bảo cô đến nhà tui mà bi giờ gần 2h mà con còn ngủ được là sao?????? – hắn tức quá, quát ầm lên
- Này! Tui có nói là tui sẽ đến đâu! Đừng có quá đáng nhé! chỉ hum qua là tui đã làm xong nhiệm vụ với anh rùi! Còn mún gì nữa!!!!
- Cô chưa xong với tui đâu!!!!!!!!
Hắn nói rùi lôi nó ra xe, mặc cho nó giãy đông đổng
- Làm gì zậy! tui hok đi! Thả ra!!!!!! Nhà tui hok có ai hết! tui phải ở nhà!!!! thả ra!!!!!!!!!!!
Hắn vẫn một mực lôi nó vào trong xe. Lần này hắn thông minh gớm, đi chiếc Mẹc đen bóng, cửa kín mít, nó có mún nhảy ra cũng hok được
- Quá đáng vừa thui chứ!!!!!!!!! Sao mà anh cứ theo ám tui hoài zậy?
- Cái này là cô “rụ mời hok uống, đòi uống rụ phạt”
- Hừ! nhà tui mà mất món đồ nào thì anh chết với tui!
- Yên tâm! Tui sẽ đền gấp ba
- Làm như có tiền là ngon lắm zậy!
- Có tiền mua tiên cũng được mà!
- Hừ! phách lối
- Cô làm ơn ngồi im đêy! Lôi thôi tui lạc tay lái là đi chầu Diêm Vương cả lũ bây giờ!!!
Hắn đưa nó về nhà mình. Nhà hem coá ai, sướng thật! sau khi hắn bước ra ngoài thì nguyên một… tập đoàn osin bước vào căn phòng nó đang ngồi…
- Huh? Mí người làm gì vậy?
Nó ngây ngô hỏi trông khi mí người kia xáplại…
- Cô chủ ngồi yên… chúng tôi được giao nhiệm vụ make up người.
- Cái gì????????// lại nữa à???????? không! Tui không… ÁAA buông tui ra! Làm gì vậy hả???????? buông ra!!!!!!!!!!!!
Trong khi nó hét lên thì hắn ngồi bên ngoài cười chảy cả nước mắt. con này cứ như quái zật ngoài hành tinh vậy! mỗi lần mún trang điểm cho nó còn khó hơn lên trời, nó cứ giãy nãy… nhảy tưng tưng lên trong khi mí con osin cứ đè nó xuống, mỗi đứa một tay một chân… kìm nó lại… đúng là một tư thế làm đẹp kì lạ… một tiếng sau…
- Thưa cậu chủ! Xong rùi ạ!
- Ok! Lui.
- Dạ!
Nó đứng ở ngoài chờ, lát sau hắn bước ra, cười nham nhở.
- Vào thui!
- Này! Hum nay anh có bị chập mạch hay đứt dây thần kinh hok zậy?
- Chập mạch cái đầu cô! zô lẹ đi!
Hai đứa ngồi ở dãy ghế “thượng hạng”. hắn mua hok bít bao nhiu là bánh! Đúng là ăn vặt thấy sợ.
- Này! Mua gì mà bốn hũ bắp rang ăn sao hết!
- Kệ tui! Nè! – nói rùi hắn đưa cho nó một hũ ~ đồng nghĩa với việc hắn một mình xử hết ba hộp còn lại
Còn nữa nhá, kẹp mút nà! Singgum nà, Funny nà, sôcla nà, khoai tây chiên à… nói chung nhìu vô số kể. biết hắn chọn fim gì hem? thể loại kinh dị… cực kì kinh dị… ai íu tim đừng xem nhá.
Nó ngồi vừa xem fim vừa nhâm nhi bắp rang, còn hắn thì vừa nhâm nhi bắp rang vừa…ngắm nó. Phim này ghê quá, mí cái cảnh quái zật ăn thịt người… bức cái đầu người ta ra…máu xịt tùm lum….ÁAAAA ghê quá!
Nó vẫn tỉnh bơ, mặt hok có chút bỉu hiện gì là sợ
- We! Cô sợ hem?
- Sợ gì, zui thấy mồ!
“Oh my God! Nó coá phải con gái hem zậy chời!” hắn… thất vọng. hắn chọn phim này có ý đồ hết rùi đấy! cứ tưởng nó sẽ sợ hãy và… nép vào hắn chẳng hạn. vậy mà nó chả sợ, lại nói “vui thấy mồ” nữa chứ. Hắn shok quá, hem bít nói gì lun. Rùi hai phút sau có một ai đó ôm cánh tay hắn, nép sát vào hắn… run run. Hem phải nó đâu! Đó là con nhỏ ngồi cạnh hắn, nhưng bên trái. Con bé cũng khá xinh đấy chứ! Nhưng bi giờ hắn đang quê và hok có hứng
- Ê ê! Buông tay tui ra coi! Nhăn áo tui hết rùi này!
- Ơ… em xin lỗi… em sợ quá
- Hừ! sợ mà còn đi coi!
Hắn phủi phủi cái áo (chảnh quá), ra vẻ khó chịu lắm
Lát sau, con bé đó lại nép vào người hắn lần nữa. hắn bực rùi đấy nhá
- Cái cô này! Tui đã bảo là ĐỪNG ĐỤNG VÀO TUI! Sao mà cứ xáp xáp zô hoài zậy?
Con nhỏ hoảng quá buông hắn ra… nhưng miệng lại nở một nụ cười khó hỉu và chả ai thấy cả. hắn ngồi đó mà chả để ý tới bộ phim gì cả. đang tức
“công tình mình chuẩn bị đã đời mà nó chả có phản ứng gì! đáng ghét thật!”
Người xem phim lần lượt ra về… phim chưa kết thúc đâu nhá, chỉ tại có mấy cảnh rùng rợn quá nên một số người hem dám coi, sợ bệnh tim tái phát nên rủ nhau ra về hết! con bé kia cũng biến đâu mất tiu, giờ rạp chiếu phim chỉ còn lác đác một vài người. hàng ghế này chỉ còn có nó và hắn… nó đã ngủ tự bao giờ… đột nhiện cái đầu nó… rớt xuống… ngả vào vai hắn. hắn giật mình… nhưng khẽ mỉm cười… iu quá đi thui!
Hắn cứ giữ nguyên như thế, chả dám nhúc nhích gì cả, giờ khoảng cách giữa hai đứa là số không! Rùi hắn khẽ choàng tay quá vai nó… tận hưởng cảm giác yên bình… rùi rạp chiếu chỉ còn có hắn và một cái xác biết thở (nó đấy) nó vẫn ngủ ngon lành, đầu dựa vào vai hắn… chợt mấy ông quản lí rạp khìu hắn
- Này cậu! phim hết cũng lâu rùi, chũng tui sắp đóng cửa…
- Bít rùi! – rùi hắn lay nó dậy – ê! Tâm thần, dậy đi chứ! Cô làm gì mà ngủ như heo zậy?
Vậy là giấc ngủ ngàn vàng của nó bị phá một cách lãng nhách! Hắn đưa nó về tới gần nhà… bây giờ là 10h 20’
Nó bước vào nhà, chợt giật mình vì bòng dáng thân iu của ai đó ở góc nhà
- Con đi đâu mà giờ này mới về? – tiếng mẹ nó đấy
- Con… con đi làm thêm…
- Vậy à? chắc con mệt rùi! Vào tắm rùi ăn cưm đi rùi ngủ
- Dạ!
Khi nó đã an toạ trên giường thì nó thấy hối hận vô cùng! Nó đã nói dối mẹ, lần đầu tiên trong suốt 17 nắm trời nó nói dối mẹ nó. Nó mà nó thật thì thế nào cũng chết! “hơi!!!!!!!!! Sao bây giờ, sao mình có thể gạt mẹ cơ chứ? cũng tại cái tên chết bầm đó, tại hắn tất cả. nhưng mà... hum nay…mình thật sự rất…vui…” nó chìm sâu vào giấc ngủ…
Sáng hum sao nó đến lớp, hắn ngồi nhìn nó cười… nhăn răng…
- Bịnh à?
- Her her! Hum quá zìa có bị mami mắng hem?
- Hừ! anh mong tui bị mắng lắm à? nhờ phước đức của anh mà tui phải nói dối với mẹ đấy! cái đồ chết bầm
- Cái con này! Cô họ “Đổ” tên “Thừa” à? tui đã tốn công dẫn cô đi chơi vậy mà…
- Hai đứa kia!!!!!!!! Im lặng coi!!!!!!!! Coi tui chết rùi à????? – bà cô địa hét lên
Này giờ hai đứa mắc cãi nhau nên hem bít bã đã zô lớp… vậy là hok nói chuyện được rùi, hắn mún nói gì đó với nó nhưng bị bà cô nẻ cho một trận. hắn bèn hí hoái viết lên bàn
“này! Mai cô rảnh hem?”
“chi”
“Thì dạy kèm tui, zậy cũng hỏi!”
“học giỏi rùi cần gì kèm nữa! khùng!!!!”
“axxxx! Khùng cái đầu cô! mai cô phải đến đấy! hok nói nhìu!!!”
Nó liếc hắn một cái trong khi hắn cười nhếch mép. Thực ra trong đầu hắn đang toan tính một chuyện, ngày mai nó đến, hắn sẽ….hắn sẽ...
Hết giờ học nó bước nhanh ra khỏi lớp… chợt một cánh tay kéo nó lại. cứ nghĩ là hắn nên nó định quay lại đốp một phát ai ngờ… là Khánh
- Ơ! Là cậu à?
- Chứ cậu tưởng ai? – Khánh hơi ngạc nhiên
- À không! Có ai đâu! Mà cậu có việc gì à?
- Uhm… ra ngoài kia đi… mình mún nói chuyện với cậu…
- Uk! Đi.
Nó bước thẳng… Khánh bước theo sau. Vân đứng xa xa thấy nó và Khánh… xụ mặt, bùn hiu…
- Cậu nói đi?
- Uhm… tối nay tớ được mời đến dự một party. Cậu có thể đi cùng hok?
- Hả? tớ hả?
- Uk! Chả lẽ ai?
- Tớ…
- Vì đó là party đôi nên tớ phải có người đi chung…
- Mai tớ bận rùi… xin lỗi nhé… nhưng mà tớ nghĩ có người giúp cậu được đấy
Lúc đó nó thấy Vân đang đứng lòng ngóng ngoài kia, liền vẫy rối rít
- Vân…Vân! Mày lại đây…
- Gì mậy? – Vân nghe nó gọi liền bước tới nhưng gương mặt hả có gì là vui
- Mày giúp tao chuyện này được hem?
- Chuyện gì?
- Uk chìu mai mày đi dự party với Khánh nhé! tao bận
- Hả?????????? – Vân tròn mắt, há hốc mồm
- Mày bị gì zậy? có đi hay hok thì nói!!!!!!!!!
- Đi! Đi chứ! …nhưng… - Vân đưa ánh mắt dè chừng nhìn Khánh
- Khánh nhờ tao mở lời dùm ấy mà! Hehe! Hai người vui vẻ nhé! về trước đây!
Khánh nãy giờ chỉ đứng lặng thinh, hem nói gì hết… có lẽ hơi thất vọng nhỉ? Cậu chỉ mún mời nó, mún đi cùng nó, vậy mà nó vô tâm quá! chả để ý gì đến cảm nhận của cậu. “thất vọng… bùn… cảm giác nặng nề… có lẽ…mình nên… nói cho cậu bít… cậu quan trọng như thế nào với mình…”
Chiều hum sau nó đang học bài. mẹ và thằng nhóc Lâm đã về quê nội, nghe đâu có ông bác họ bị bệnh gì đấy, nghiêm trọng lắm nên mẹ nó ở dưới cả tuần lễ, vậy là trong thời gian này nó phải ở nhà một mình. chợt nó nhớ đến “cuộc hẹn” với hắn. nói trắng ra thì đó hok phải là cuộc hẹn mà là một iu cầu gặp mặt bắt buộc như ra lệnh của tên chết bầm đó. Nó còn phân vân hok bít đi hay hok.
“tại sao mình phải đi chứ? Cái tên đáng chết đó hắn có để ý gì đến cảm nhận của mình đâu? Ngay cả việc mình có đồng ý hay hok hắn cũng chả quan tâm! Hừ mà hắn học ngang ngữa mình chứ có tệ gì đâu (bây giờ là vậy), chắc là mình nên kết thúc sứ mệnh cao cả ở đây thui!!!” nó nghĩ, lòng chợt thấy bùn. Sao vậy nhỉ? Tại sao lại bùn cơ chứ. Thoát khỏi hắn thì phải đãi tiệc ăn mừng mới đúng! Đúng là hem hỉu nỗi con này.
1h…1h15’…1h30’…
Nó đang thoải mái…phê một giấc sau khi chém xong đống bài tập, tự nhiên nghe tiếng ai đó làm nó giật mình
- Cái con kia! Giờ này mà còn ngủ nữa à????????? cô có bít là tui chờ cô bao nhiu phút rùi hok hả??????
- Hum… Lâm! Để yên Hai ngủ… - vẫn còn say ke…
- Trời ơi là trời! chắc tui phải dùng vũ lực với cô hả???????
Nó nheo nheo mắt… tự nhiên bé Lâm nhỏ bé sao lại…đô con thế này? Cái mặt lại hầm hầm giận dữ nữa chứ? ủa mà sao lại có bé Lâm ở đây cơ chứ????? về quê òy mà
- Lâm à! Hai nói để Hai ngủ mà… - ngáy ngủ - mà hum nay Lâm mang giày gì mà cao thế… - nói sản
- Axxxxxxxxxx! Tui hok chịu nỗi nữa rùi đấy!!!!!!!!! có dậy hay hok thì bảo?????????????????? – hắn hét lên làm mái tôn nhà nó… rung rinh…chấn động mấy hicte
Sau khi nghe tiếng hét rất ư là ngọt ngào đó, nó giật mình, bay xuống khỏi cái giường… chợt nhận ra ai kia… hai tay chống hông…mặt tím tím…lữa phừng trên đầu đang đứng trước mặt nó
- Huh? Là anh sao? Sao lại đến đây!
- Cô còn hỏi nữa à? tui bảo cô đến nhà tui mà bi giờ gần 2h mà con còn ngủ được là sao?????? – hắn tức quá, quát ầm lên
- Này! Tui có nói là tui sẽ đến đâu! Đừng có quá đáng nhé! chỉ hum qua là tui đã làm xong nhiệm vụ với anh rùi! Còn mún gì nữa!!!!
- Cô chưa xong với tui đâu!!!!!!!!
Hắn nói rùi lôi nó ra xe, mặc cho nó giãy đông đổng
- Làm gì zậy! tui hok đi! Thả ra!!!!!! Nhà tui hok có ai hết! tui phải ở nhà!!!! thả ra!!!!!!!!!!!
Hắn vẫn một mực lôi nó vào trong xe. Lần này hắn thông minh gớm, đi chiếc Mẹc đen bóng, cửa kín mít, nó có mún nhảy ra cũng hok được
- Quá đáng vừa thui chứ!!!!!!!!! Sao mà anh cứ theo ám tui hoài zậy?
- Cái này là cô “rụ mời hok uống, đòi uống rụ phạt”
- Hừ! nhà tui mà mất món đồ nào thì anh chết với tui!
- Yên tâm! Tui sẽ đền gấp ba
- Làm như có tiền là ngon lắm zậy!
- Có tiền mua tiên cũng được mà!
- Hừ! phách lối
- Cô làm ơn ngồi im đêy! Lôi thôi tui lạc tay lái là đi chầu Diêm Vương cả lũ bây giờ!!!
Hắn đưa nó về nhà mình. Nhà hem coá ai, sướng thật! sau khi hắn bước ra ngoài thì nguyên một… tập đoàn osin bước vào căn phòng nó đang ngồi…
- Huh? Mí người làm gì vậy?
Nó ngây ngô hỏi trông khi mí người kia xáplại…
- Cô chủ ngồi yên… chúng tôi được giao nhiệm vụ make up người.
- Cái gì????????// lại nữa à???????? không! Tui không… ÁAA buông tui ra! Làm gì vậy hả???????? buông ra!!!!!!!!!!!!
Trong khi nó hét lên thì hắn ngồi bên ngoài cười chảy cả nước mắt. con này cứ như quái zật ngoài hành tinh vậy! mỗi lần mún trang điểm cho nó còn khó hơn lên trời, nó cứ giãy nãy… nhảy tưng tưng lên trong khi mí con osin cứ đè nó xuống, mỗi đứa một tay một chân… kìm nó lại… đúng là một tư thế làm đẹp kì lạ… một tiếng sau…
- Thưa cậu chủ! Xong rùi ạ!
- Ok! Lui.
- Dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.