Chương 17
Huyen
20/09/2014
- Cậu từ chối đi với tớ… và đến đây… với ai vậy?
- Tớ… tớ không có ý định đến đây, chính tớ cũng không ngờ mình lại đến đây nữa. cậu đừng giận… thực ra thì….
- Thui! Tớ hỉu mà… bây giờ tớ đi thẳng vào vấn đề nhé!
- Huh? Có việc gì vậy? – nó thấy lo lo
- Cậu… cậu có thể làm bạn gái tớ không?
Nó chả biết nói gì. hai mắt mở to nhìn Khánh. Từ trước tới giờ nó chưa bao giờ phải khó xử với Khánh thế này. Nó phải làm sao đây? Khánh lúc nào cũng tốt với nó, luôn bên cạnh giúp đỡ, chia sẽ cho nó… khi nó cần, cậu lun xuất hiện. vả lại nó cũng chả hỉu nó có thik Khánh hok, hay là đối với nó, Khánh là một người bạn thân, một người anh tốt. hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu nó. Khánh đang chờ nó trả lời, cậu đang im lặng nhìn nó, chờ đợi… lúc nào cậu cũng chờ đợi nó…
Quay lại hắn, khi bước vào thì không thấy nó đâu nữa, chỉ có Vân
- Vân? cô đến đây với ai thế? Còn…
- Tui đi với Khánh…
Chỉ nghe tới đây là hắn hỉu tất cả. hắn chạy quanh, dáo dác tìm nó. Trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu đến nghẹt thở…
Khánh nãy giờ trầm lặng bây giờ lại cất tiếng
- Tớ mún hỏi cậu một câu nữa thui! Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi này của tớ là đủ rùi
- ….
- Trong lòng cậu… có tớ không?
- Tớ…
- Trịnh Vĩ Thiên Kim!!
Nó chưa kịp trả lời thì hắn ở đâu xồng xộc chạy tới… gọi tên nó mà còn hét lớn nữa chứ
- hừ! em dám ra đây đứng nói chuyện với trai à? em nên nhớ em là bạn gái anh đấy nhá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hết hồn nhá! “anh anh em em” nghe thân mật quá trời! uiiiii! Ước gì mình được như cô ấy.
- cái… cái… gì thế này? – nó lắp ba lắp bắp hok nói nên lời.
- cái gì là cái gì hả? anh đã nói là đứng trong đó chờ anh mà dám chạy lung tung thế à? vào trong mau lên, bạn bè anh mún gặp em!
“hắn bị gì vậy trời! mình chết mất! nổi cơn rùi à??
Hắn liếc Khánh bằng cặp mắt máu lửa nhất, đầy đe doạ và thách thức rùi kéo nó vào trong. Nó như người mất hồn, chả hỉu hai ông này nãy giờ mún nói gì nữa.
- Kim à? sự thật là thế sao? – Khánh hỏi với gương mặt thất vọng vô cùng.
- …
Nó bây giờ chả biết nói gì nữa… nó bít phải giải thik ra sao trong khi cái miệng hắn cứ bô bô
- Cái gì mà thật với chả thật? cô ấy là bạn gái tui đấy! thế nào? Mún giành à?
- Anh thui đi! – nó quát lên, nhìn hắn giận dữ, rùi quay sang Khánh – Khánh à… tớ…
- Tớ hỉu rùi… nhưng tớ vẫn sẽ chờ câu trả lời của cậu… hãy suy nghĩ nhé!
Rùi Khánh lầm lũi bước vào trong, nó nhìn theo mà thấy xót, không hỉu sao nó cảm thấy có lỗi với Khánh… nó là vậy, chả có lúc nào là rõ ràng cả. ngay cả tình cảm của nó mà nó còn hok hỉu nổi thì bít làm sao? Nó phải trả lời Khánh như thế nào. Nó không mún làm Khánh tổn thương, nó sợ phải làm Khánh bùn… thấy Khánh vui nó cũng vui… như vậy có phải là iu không?????????
- Này! Người ta đi rùi! Không cần phải ngơ ngẩn như vậy đâu! – hắn nói giọng khó chịu
- Hừ! lần sau cẩn thận lời nói đó – nó ném lại cho hắn ánh mắt đe doạ rùi cũng bước vào. Hắn theo sao nở một nụ cười héo hắt.
Lúc nãy chạy đi kiếm nó, hắn cứ sợ nó sẽ theo Khánh mất. rùi vô tình hắn nghe Khánh tỏ tình với nó… hắn sợ nó sẽ đồng ý… hắn sợ nó sẽ trả lời một câu mà hắn không mún nghe… hắn cũng chả hỉu sao mình lại có cảm giác đó… rùi trong giây phút sợ đánh mất nó… hắn nhào vô… phá đám. Hắn có thik nó không nhỉ? Hắn cứ tự hỏi liệu có phải hắn thik nó thật rùi không? “ôi trời! mình nghĩ cài gì vầy nè? Không đâu! Không thể…” khi hắn bước vào cũng là lúc trong này náo loạn… Vân bùn tình, bị mấy thằng con trai ép uống… vậy là xỉn quắc cần câu…
- Khánh à! cậu đưa Vân về nhé! – nó kè con bạn khổ sở
- Uk! Vậy chào cậu! vui vẻ nhé!
Khánh dìu Vân bước ra… nó nhìn theo… cảm thấy hơi bùn. Không phải nó bùn vì Khánh dìu Vân về, mà nó bùn vì nó không bít sau này nó sẽ đối diện với Khánh như thế nào. Nó sẽ phải nói gì đây? Vân thik Khánh, nó không mún làm tổn thương cả hai. Nếu nó từ chối Khánh thì sẽ làm cậu tổn thương, còn níu… nó đồng ý, nó sẽ làm Vân tổn thương “mình phải làm sao đây?” lòng nó lúc này trống rỗng… bùn chán, sao làm người lớn khổ thế không bít, phải bận tâm suy nghĩ những vấn đề rắc rối, lôi thôi, cái này không được, cái kia cũng không xong. Vậy cứ làm trẻ con chả phải sướng hơn sao? Bùn bùn thì cứ cặp cổ mấy thằng bạn đi chơi cũng chả ai nói gì! tủi thơ sao mà đẹp đến thế! Con nít sao mà ngây thơ đến thế? Vậy tại sao nó phải lớn chứ? Tại sao mọi người hok để nó hồn nhiên, cứ biến nó thành người lớn làm gì cho nó khổ như vậy. nó nóc một hơi mấy ly rượu. mặt đỏ ửng lên… nó thực sự chả biết thứ nó uống là cái gì nữa, cứ cay cay, nồng nồng… nhưng dễ chịu, cảm giác thư thái khiến nó không phải suy nghĩ nhìu cho nhức óc.
- Này! Đã bảo là hok uống mà? Sao hok nghe lời hả? say thế này cơ chứ!!!!!!
- Huh?... anh nói ai say… tui mà sai…huh? Tui tỉnh lắm… tỉnh lắm… ủa? mà sao anh không đi chơi với bạn anh đi! Đi đi… đi đi… tui ở đây cũng được… tui ổn mà… hok có say đâu…
- Trời ơi! Lẹo nhẹo như vậy mà bảo hok say? Chán thật!
- Huh? Anh nói gì zậy?... con trai gì mà lảm nhảm…như con gái… nói cho anh bít… anh đẹp trai thì có đẹp… nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng… anh… là một tên đáng ghét… cứ kiếm chuyện với tui…
- Thui thui! Tui đưa cô về! mệt quá! – hắn bặt cười
Rùi hắn lôi nó ra, nhưng chân nó loạng choạng, nó còn chả bít cái chân này có phải của nó hok thì làm sau mà bước đi nổi. vậy là hắn phải cuối xuống bế thốc nó lên
- anh… anh… bỏ tui xuống… anh đừng tưởng tui say nha… bỏ tui xuống đi… tui đánh anh chết… bỏ xuống… - nó vẫn lè nhè cái giọng của người say
- cô im lặng đi! Uống cho nhìu vô! Chán cô quá.
hắn bế nó ra ngoài, chợt giật mình nhớ lại
- Axxxxxxxxxxxx! Cái thằng mắc dịch! Sao nó đi lâu zữ vậy trời
Hắn lền bỏ nó xuống, một tay ôm nó, một tay bấm điện thoại
- ALO!
- Mày chết ở đâu rùi vậy? về nhanh cho tao về!
- Mày làm gì gấp thế? Cứ ở đó chơi… sáng rùi về, mai chủ nhật mà!
- Tao phải về gấp! con nhỏ say quá, phải đưa nó về!
- Tao đang chở em đi chơi! Thui mày đón taxi về đi! Mai tao đem xe tới cho. À mà xe mày chạy ngon hết nói.
- Axxxxxx! Khốn kiếp! mày chờ đó!
Hắn tắt máy cái rụp. giờ mày 12 h rùi, chả thấy chiếc taxi nào cả. hắn đứng lòng ngóng và thấy một chiếc xích lô… và…
Một tiếng sau tại nhà nó
- Cám ơn chú! Đây là tiền công!
- Ô! Sao nhìu thế! Tui lấy ba mươi ngàn thui…
- Chú cứ cầm lấy! nhiu đó chả là gì cả.
Hắn bế nó vô nhà. nó đang say giấc nồng, hok bít trờ đất gì ráo. Đây là lần thứ ba hắn vô nhà nó… à mà không, lần hai hà. Lần gặp bé Lâm hắn cứ lóng ngóng chứ đâu có zô trong.
Cứ tưởng hắn ẵm nó vô nhà yên lành… ai ngờ mới tới bực cửa, nó ụa ra đầy áo hắn… người nó bây giờ… thấy gớm
- oái!!!!! Trời ơi!!!!!!!! Gớm quá!!!!!! cô làm gì vậy hả????/ hix hix! Trời ơi là trời! sao mà xui xẻo thế không bít!
Vậy là sao khi quăng nó xuống giường, hắn đau đớn nhìn cái áo khoác của mình… ôi! Thảm thương thay! Cái mùi kinh khủng…
- ôi trời! sao mình phải khổ vì con này cơ chứ? Áo quần nó dơ như thế này mà để tới sáng thì… mình phải làm sao đây trời… má ơi! Lạy chúa phù hộ! chứng cho tấm lòng trong sạch của con…
và hắn lại gần nó… đưa tay… khum xuống… kiếm cái gì đấy…
- Alô! Dì hai à? dì ra ngoài cho tui nhờ một chút!
Hắn đưa tay lấy điện thoại đấy nhé! đừng hỉu lầm…
Vậy là cả đêm hắn ở lại nhà nó… mí con mũi ốm o gầy mòn nơi đây được dịp no nê, hắn thì làm nhiệm vụ cao cả thiêng liêng… hiến máu nhân đạo.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào cửa sổ nơi có chiếc giường xinh xắn nó đang nằm. nó dụi dụi mắt… cảm thấy hơi đau đầu… mệt mỏi… nó bước xuống giường tìm đôi dép trong trạng thái còn ngáy ngủ… chợt nó thấy cái cục gì đen đen nằm chình ình trên võng!
- AAAAA trộm!!!!!!!!!! trộm!!!!!!!!! có trộm!!!!!!!!!!
Tiếng thét làm hắn giật mình nhảy bổ xuống bụm miệng nó lại… cũng may là hàng xóm người ta hok nghe, niú hok chắc 113 tới hốt hắn mất
- Cô hay tập thể dục bủi sáng bằng cách này à?
- Sao… sao… anh lại ở nhà tui??????
- Hum quá cô uống say mèm! Tui phải đưa cô về đầy rùi còn phải… - hắn nhìn bộ đồ nó đang mặt và…
- Áaaaaaaaaa! Anh đã làm gì tui!!!!!!!!!! Anh… anh dám… anh dám…
- Cô nhỏ nhỏ cái miệng được hok? Cô mún mọi người bít tui đã làm gì cô à? – hắn nhướng mắt cười gian
- Anh… anh…anh đã… đã… - bức xúc quá nói hok nên lời
- Đã đã cái gì? tui chả có làm gì cô cả, tui chỉ… - nó hồi hợp, chờ một câu trả lời hợp lí về bộ đồ nó đang mặc, hum qua nó đâu có mặc bộ này – tui chỉ… kiu người đến thay đồ cho cô thui! haha! Lo à? yên tâm đi! Bà ấy là phụ nữ. mà tui chả thèm nhìn cô đâu! Đừng có mà lo sợ những chuyện không bao giờ có!
- Hừ! anh mà làm gì tui thì không sống nổi với tui đâu! Bây giờ thì về đi! Cám ơn!
- Her! Xong việc là đủi tui như tủi tà!
Hắn lẳng lẳng ra về, nụ cười nở trên môi… nó vào trong tắm rửa cơm nước, chợt thấy cái áo khoác hắn để quên…
- Ôi! Mùi kinh quá… mình gây ra sao? Hix hix – nó xấu hổ.
Chìu… nó đang ngồi võng nhăm nhi… cóc ổi xoài mận gì đấy, chả bít là cái gì. chợt nguyên một chiếc xe to đùng hiên ngang tiến vào sân nhà nó. Là hắn! sao mà cứ đến hoài nhỉ? Nhớ à?
- Chuyện gì nữa zậy?
- Bộ lúc nào cũng có chuyện hết à?
- Vậy anh đến đây làm gì?
- Hoiiiiiiiiii! Sợ cô bùn nên đến – hắn trả lời vẻ vô tâm
- Saxxxxx! Anh đến còn làm tui bực hơn đấy! phiền phức.
- Mặc kệ cô! tui thik chọc cho cô tức điên lên đấy! her her
- Hừ! cái thằng mắc dịch!
- Ê ê! Hok **** nha!
- Vậy thì về đi!
- Hok về! tui sẽ ở đây ăn cum với cô! hahaha mau đi nấu cum cho thíu gia đêy!
- Cái gì????????? đùa đấy hả?
- Đùa gì! bảo đi nấu cum thì đi đi!
- Anh là cái gì hả??????/ biến!
- Hừ! tối hum qua ai đưa cô về, ai ngồi cả đêm chăm sóc cô… mũi cắn gần chết hả? sao mà cô phủi ơn như phủi bụi vậy hả???
- Ai bỉu cái mặt anh đáng ghét khó ưa quá chi! Hứ!
- Cái con này! – hắn nhìn nó, cái mỏ dảnh lên.
- Nói cho mà bít! Nhà tui nghèo lắm, hok có cao lương mĩ vị gì đâu mà đòi ăn!
- Kiu nấu thì nấu đi! Nhìu chuyện quá!
Nó liếc hắn một cái rùi vào trong bếp. hắn ta cười khì khì rùi tót lên võng…
- A ha! Cúi cùng cũng đủi được nó ra khỏi cái võng…
Đúng là bịnh hoàn hết sức! nói cả bủi trời mỏi miệng chỉ vì mục đích… chiếm cái võng… oh có ai zô trong Biên Hoà hem? cho hắn theo với!
7h tối tại nhà nó
- Ăn đi! Hok chết đâu!
- Cái… cái này… là cái gì?
- Rau luộc!
- Còn cái này… - hắn chỉ chỉ trỏ trỏ
- Sao mà nhìu chuyện thế không bít! Ăn đi rùi bít! Hỏi hoài!
- Có chắc là ăn được hok zậy? lỡ…
- Tui sống 17 năm là nhờ cái này đó! Không ăn đc thì về nhà đêy! Bực cái mình! Ăn cũng hok yên!
Hắn lẳng lặng… gắp cọng rau lên… ngắm… cho vào miệng… nhai nhai… gật gù. Vậy là cả buổi tối đó hắn tập làm quen với… cảnh nghèo… nhưng thật sự cũng chả tệ lắm.
- Ăn rùi thì làm ơn về đi! Tối rùi ở đây làm gì?
Nó bực bội trong khi hắn vẫn nằm sải lai trên giường. cái chân hắn dài tới nổi đưa ra ngoài một khúc! Coá ai tưởng tượng nổi một đại thíu gia mà lại như thế này hok?
- Ê tâm thần, mẹ cô đi cả tuần rùi cô ở một mình zậy hả?
- Uk! Mà sao anh bít??? – nó ngạc nhiên
- Her her! Tui mà cái gì chả bít!
- Thui mệt! nói nhìu quá, về đi!
- Cô… ở một mình được chứ?
- Sao lại hok?
- Uhm… con gái mà ở nhà một mình…
- Mặc xác tui!
Hắn thấy bực mình. Sao nó có thể sổ sàng trước thái độ quan tâm của hắn như thế! Hắn lo cho nó, quan tâm đến nó, vậy mà “mặc xác tôi!” là sao?. Tức quá, hắn nhào đến cầm lấy cổ tay nó, rất chặt.
- Này! Cô quá đáng vừa thui nhé! tui quan tâm cô như vậy mà cô đối xử với tui thế à? cô chả bít thể hiện lòng bít ơn hay cái gì đại loại như thế sao?
- Buông ra… đau… - nó nhăn nhó cố giựt tay ra khỏi hắn.
Hắn chẳng những không buông tay nó ra mà còn dồn nó vào góc tường… nó tựa sát vào tường… nhìn hắn… lo lắng… hắn nhìn nó… ánh mắt như nổi lữa…
- Anh… buông tui ra… - nó nói như sắp khóc, mắt rươm rướm…
- A ha! Cô sợ à? cô nghĩ tui sẽ làm gì cô mà sợ thế? Hahaha! Thú vị thật!
- Hừ! biến ra khỏi nhà tui!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – nó bất ngờ phản công, bay đến đạp hắn văng ra khỏi cửa rùi nhanh như cắt đóng cửa lại
- Làm cái gì vậy hả?????????/ mở cửa ra coi!!!!!!! Cô mở cửa ra nhanh! Không tui tông cửa vào đó!!!!!!!!!
- Biến đi!!!!!!!!!! Anh mà dám làm gì thì tui la làng đó! Tui điện cảnh sát bây giờ!!!!!!!!!!!!! Cút!!!!!!!!!
- Saxxx! Cái đồ cứng đầu! hãy đợi đấy!
Hắn ra xe, chuẩn bị về…
- A lo! Tui nghe thưa cậu chủ
- Gọi thêm ba người nữa đến ngay đây cho tui.
Lát sau…
- Cậu chủ cần gì ạ?
- Các người bảo vệ cô bé trong ngôi nhà này cho tui! Không được cho cô bé thấy.
- Tớ… tớ không có ý định đến đây, chính tớ cũng không ngờ mình lại đến đây nữa. cậu đừng giận… thực ra thì….
- Thui! Tớ hỉu mà… bây giờ tớ đi thẳng vào vấn đề nhé!
- Huh? Có việc gì vậy? – nó thấy lo lo
- Cậu… cậu có thể làm bạn gái tớ không?
Nó chả biết nói gì. hai mắt mở to nhìn Khánh. Từ trước tới giờ nó chưa bao giờ phải khó xử với Khánh thế này. Nó phải làm sao đây? Khánh lúc nào cũng tốt với nó, luôn bên cạnh giúp đỡ, chia sẽ cho nó… khi nó cần, cậu lun xuất hiện. vả lại nó cũng chả hỉu nó có thik Khánh hok, hay là đối với nó, Khánh là một người bạn thân, một người anh tốt. hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu nó. Khánh đang chờ nó trả lời, cậu đang im lặng nhìn nó, chờ đợi… lúc nào cậu cũng chờ đợi nó…
Quay lại hắn, khi bước vào thì không thấy nó đâu nữa, chỉ có Vân
- Vân? cô đến đây với ai thế? Còn…
- Tui đi với Khánh…
Chỉ nghe tới đây là hắn hỉu tất cả. hắn chạy quanh, dáo dác tìm nó. Trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu đến nghẹt thở…
Khánh nãy giờ trầm lặng bây giờ lại cất tiếng
- Tớ mún hỏi cậu một câu nữa thui! Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi này của tớ là đủ rùi
- ….
- Trong lòng cậu… có tớ không?
- Tớ…
- Trịnh Vĩ Thiên Kim!!
Nó chưa kịp trả lời thì hắn ở đâu xồng xộc chạy tới… gọi tên nó mà còn hét lớn nữa chứ
- hừ! em dám ra đây đứng nói chuyện với trai à? em nên nhớ em là bạn gái anh đấy nhá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hết hồn nhá! “anh anh em em” nghe thân mật quá trời! uiiiii! Ước gì mình được như cô ấy.
- cái… cái… gì thế này? – nó lắp ba lắp bắp hok nói nên lời.
- cái gì là cái gì hả? anh đã nói là đứng trong đó chờ anh mà dám chạy lung tung thế à? vào trong mau lên, bạn bè anh mún gặp em!
“hắn bị gì vậy trời! mình chết mất! nổi cơn rùi à??
Hắn liếc Khánh bằng cặp mắt máu lửa nhất, đầy đe doạ và thách thức rùi kéo nó vào trong. Nó như người mất hồn, chả hỉu hai ông này nãy giờ mún nói gì nữa.
- Kim à? sự thật là thế sao? – Khánh hỏi với gương mặt thất vọng vô cùng.
- …
Nó bây giờ chả biết nói gì nữa… nó bít phải giải thik ra sao trong khi cái miệng hắn cứ bô bô
- Cái gì mà thật với chả thật? cô ấy là bạn gái tui đấy! thế nào? Mún giành à?
- Anh thui đi! – nó quát lên, nhìn hắn giận dữ, rùi quay sang Khánh – Khánh à… tớ…
- Tớ hỉu rùi… nhưng tớ vẫn sẽ chờ câu trả lời của cậu… hãy suy nghĩ nhé!
Rùi Khánh lầm lũi bước vào trong, nó nhìn theo mà thấy xót, không hỉu sao nó cảm thấy có lỗi với Khánh… nó là vậy, chả có lúc nào là rõ ràng cả. ngay cả tình cảm của nó mà nó còn hok hỉu nổi thì bít làm sao? Nó phải trả lời Khánh như thế nào. Nó không mún làm Khánh tổn thương, nó sợ phải làm Khánh bùn… thấy Khánh vui nó cũng vui… như vậy có phải là iu không?????????
- Này! Người ta đi rùi! Không cần phải ngơ ngẩn như vậy đâu! – hắn nói giọng khó chịu
- Hừ! lần sau cẩn thận lời nói đó – nó ném lại cho hắn ánh mắt đe doạ rùi cũng bước vào. Hắn theo sao nở một nụ cười héo hắt.
Lúc nãy chạy đi kiếm nó, hắn cứ sợ nó sẽ theo Khánh mất. rùi vô tình hắn nghe Khánh tỏ tình với nó… hắn sợ nó sẽ đồng ý… hắn sợ nó sẽ trả lời một câu mà hắn không mún nghe… hắn cũng chả hỉu sao mình lại có cảm giác đó… rùi trong giây phút sợ đánh mất nó… hắn nhào vô… phá đám. Hắn có thik nó không nhỉ? Hắn cứ tự hỏi liệu có phải hắn thik nó thật rùi không? “ôi trời! mình nghĩ cài gì vầy nè? Không đâu! Không thể…” khi hắn bước vào cũng là lúc trong này náo loạn… Vân bùn tình, bị mấy thằng con trai ép uống… vậy là xỉn quắc cần câu…
- Khánh à! cậu đưa Vân về nhé! – nó kè con bạn khổ sở
- Uk! Vậy chào cậu! vui vẻ nhé!
Khánh dìu Vân bước ra… nó nhìn theo… cảm thấy hơi bùn. Không phải nó bùn vì Khánh dìu Vân về, mà nó bùn vì nó không bít sau này nó sẽ đối diện với Khánh như thế nào. Nó sẽ phải nói gì đây? Vân thik Khánh, nó không mún làm tổn thương cả hai. Nếu nó từ chối Khánh thì sẽ làm cậu tổn thương, còn níu… nó đồng ý, nó sẽ làm Vân tổn thương “mình phải làm sao đây?” lòng nó lúc này trống rỗng… bùn chán, sao làm người lớn khổ thế không bít, phải bận tâm suy nghĩ những vấn đề rắc rối, lôi thôi, cái này không được, cái kia cũng không xong. Vậy cứ làm trẻ con chả phải sướng hơn sao? Bùn bùn thì cứ cặp cổ mấy thằng bạn đi chơi cũng chả ai nói gì! tủi thơ sao mà đẹp đến thế! Con nít sao mà ngây thơ đến thế? Vậy tại sao nó phải lớn chứ? Tại sao mọi người hok để nó hồn nhiên, cứ biến nó thành người lớn làm gì cho nó khổ như vậy. nó nóc một hơi mấy ly rượu. mặt đỏ ửng lên… nó thực sự chả biết thứ nó uống là cái gì nữa, cứ cay cay, nồng nồng… nhưng dễ chịu, cảm giác thư thái khiến nó không phải suy nghĩ nhìu cho nhức óc.
- Này! Đã bảo là hok uống mà? Sao hok nghe lời hả? say thế này cơ chứ!!!!!!
- Huh?... anh nói ai say… tui mà sai…huh? Tui tỉnh lắm… tỉnh lắm… ủa? mà sao anh không đi chơi với bạn anh đi! Đi đi… đi đi… tui ở đây cũng được… tui ổn mà… hok có say đâu…
- Trời ơi! Lẹo nhẹo như vậy mà bảo hok say? Chán thật!
- Huh? Anh nói gì zậy?... con trai gì mà lảm nhảm…như con gái… nói cho anh bít… anh đẹp trai thì có đẹp… nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng… anh… là một tên đáng ghét… cứ kiếm chuyện với tui…
- Thui thui! Tui đưa cô về! mệt quá! – hắn bặt cười
Rùi hắn lôi nó ra, nhưng chân nó loạng choạng, nó còn chả bít cái chân này có phải của nó hok thì làm sau mà bước đi nổi. vậy là hắn phải cuối xuống bế thốc nó lên
- anh… anh… bỏ tui xuống… anh đừng tưởng tui say nha… bỏ tui xuống đi… tui đánh anh chết… bỏ xuống… - nó vẫn lè nhè cái giọng của người say
- cô im lặng đi! Uống cho nhìu vô! Chán cô quá.
hắn bế nó ra ngoài, chợt giật mình nhớ lại
- Axxxxxxxxxxxx! Cái thằng mắc dịch! Sao nó đi lâu zữ vậy trời
Hắn lền bỏ nó xuống, một tay ôm nó, một tay bấm điện thoại
- ALO!
- Mày chết ở đâu rùi vậy? về nhanh cho tao về!
- Mày làm gì gấp thế? Cứ ở đó chơi… sáng rùi về, mai chủ nhật mà!
- Tao phải về gấp! con nhỏ say quá, phải đưa nó về!
- Tao đang chở em đi chơi! Thui mày đón taxi về đi! Mai tao đem xe tới cho. À mà xe mày chạy ngon hết nói.
- Axxxxxx! Khốn kiếp! mày chờ đó!
Hắn tắt máy cái rụp. giờ mày 12 h rùi, chả thấy chiếc taxi nào cả. hắn đứng lòng ngóng và thấy một chiếc xích lô… và…
Một tiếng sau tại nhà nó
- Cám ơn chú! Đây là tiền công!
- Ô! Sao nhìu thế! Tui lấy ba mươi ngàn thui…
- Chú cứ cầm lấy! nhiu đó chả là gì cả.
Hắn bế nó vô nhà. nó đang say giấc nồng, hok bít trờ đất gì ráo. Đây là lần thứ ba hắn vô nhà nó… à mà không, lần hai hà. Lần gặp bé Lâm hắn cứ lóng ngóng chứ đâu có zô trong.
Cứ tưởng hắn ẵm nó vô nhà yên lành… ai ngờ mới tới bực cửa, nó ụa ra đầy áo hắn… người nó bây giờ… thấy gớm
- oái!!!!! Trời ơi!!!!!!!! Gớm quá!!!!!! cô làm gì vậy hả????/ hix hix! Trời ơi là trời! sao mà xui xẻo thế không bít!
Vậy là sao khi quăng nó xuống giường, hắn đau đớn nhìn cái áo khoác của mình… ôi! Thảm thương thay! Cái mùi kinh khủng…
- ôi trời! sao mình phải khổ vì con này cơ chứ? Áo quần nó dơ như thế này mà để tới sáng thì… mình phải làm sao đây trời… má ơi! Lạy chúa phù hộ! chứng cho tấm lòng trong sạch của con…
và hắn lại gần nó… đưa tay… khum xuống… kiếm cái gì đấy…
- Alô! Dì hai à? dì ra ngoài cho tui nhờ một chút!
Hắn đưa tay lấy điện thoại đấy nhé! đừng hỉu lầm…
Vậy là cả đêm hắn ở lại nhà nó… mí con mũi ốm o gầy mòn nơi đây được dịp no nê, hắn thì làm nhiệm vụ cao cả thiêng liêng… hiến máu nhân đạo.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào cửa sổ nơi có chiếc giường xinh xắn nó đang nằm. nó dụi dụi mắt… cảm thấy hơi đau đầu… mệt mỏi… nó bước xuống giường tìm đôi dép trong trạng thái còn ngáy ngủ… chợt nó thấy cái cục gì đen đen nằm chình ình trên võng!
- AAAAA trộm!!!!!!!!!! trộm!!!!!!!!! có trộm!!!!!!!!!!
Tiếng thét làm hắn giật mình nhảy bổ xuống bụm miệng nó lại… cũng may là hàng xóm người ta hok nghe, niú hok chắc 113 tới hốt hắn mất
- Cô hay tập thể dục bủi sáng bằng cách này à?
- Sao… sao… anh lại ở nhà tui??????
- Hum quá cô uống say mèm! Tui phải đưa cô về đầy rùi còn phải… - hắn nhìn bộ đồ nó đang mặt và…
- Áaaaaaaaaa! Anh đã làm gì tui!!!!!!!!!! Anh… anh dám… anh dám…
- Cô nhỏ nhỏ cái miệng được hok? Cô mún mọi người bít tui đã làm gì cô à? – hắn nhướng mắt cười gian
- Anh… anh…anh đã… đã… - bức xúc quá nói hok nên lời
- Đã đã cái gì? tui chả có làm gì cô cả, tui chỉ… - nó hồi hợp, chờ một câu trả lời hợp lí về bộ đồ nó đang mặc, hum qua nó đâu có mặc bộ này – tui chỉ… kiu người đến thay đồ cho cô thui! haha! Lo à? yên tâm đi! Bà ấy là phụ nữ. mà tui chả thèm nhìn cô đâu! Đừng có mà lo sợ những chuyện không bao giờ có!
- Hừ! anh mà làm gì tui thì không sống nổi với tui đâu! Bây giờ thì về đi! Cám ơn!
- Her! Xong việc là đủi tui như tủi tà!
Hắn lẳng lẳng ra về, nụ cười nở trên môi… nó vào trong tắm rửa cơm nước, chợt thấy cái áo khoác hắn để quên…
- Ôi! Mùi kinh quá… mình gây ra sao? Hix hix – nó xấu hổ.
Chìu… nó đang ngồi võng nhăm nhi… cóc ổi xoài mận gì đấy, chả bít là cái gì. chợt nguyên một chiếc xe to đùng hiên ngang tiến vào sân nhà nó. Là hắn! sao mà cứ đến hoài nhỉ? Nhớ à?
- Chuyện gì nữa zậy?
- Bộ lúc nào cũng có chuyện hết à?
- Vậy anh đến đây làm gì?
- Hoiiiiiiiiii! Sợ cô bùn nên đến – hắn trả lời vẻ vô tâm
- Saxxxxx! Anh đến còn làm tui bực hơn đấy! phiền phức.
- Mặc kệ cô! tui thik chọc cho cô tức điên lên đấy! her her
- Hừ! cái thằng mắc dịch!
- Ê ê! Hok **** nha!
- Vậy thì về đi!
- Hok về! tui sẽ ở đây ăn cum với cô! hahaha mau đi nấu cum cho thíu gia đêy!
- Cái gì????????? đùa đấy hả?
- Đùa gì! bảo đi nấu cum thì đi đi!
- Anh là cái gì hả??????/ biến!
- Hừ! tối hum qua ai đưa cô về, ai ngồi cả đêm chăm sóc cô… mũi cắn gần chết hả? sao mà cô phủi ơn như phủi bụi vậy hả???
- Ai bỉu cái mặt anh đáng ghét khó ưa quá chi! Hứ!
- Cái con này! – hắn nhìn nó, cái mỏ dảnh lên.
- Nói cho mà bít! Nhà tui nghèo lắm, hok có cao lương mĩ vị gì đâu mà đòi ăn!
- Kiu nấu thì nấu đi! Nhìu chuyện quá!
Nó liếc hắn một cái rùi vào trong bếp. hắn ta cười khì khì rùi tót lên võng…
- A ha! Cúi cùng cũng đủi được nó ra khỏi cái võng…
Đúng là bịnh hoàn hết sức! nói cả bủi trời mỏi miệng chỉ vì mục đích… chiếm cái võng… oh có ai zô trong Biên Hoà hem? cho hắn theo với!
7h tối tại nhà nó
- Ăn đi! Hok chết đâu!
- Cái… cái này… là cái gì?
- Rau luộc!
- Còn cái này… - hắn chỉ chỉ trỏ trỏ
- Sao mà nhìu chuyện thế không bít! Ăn đi rùi bít! Hỏi hoài!
- Có chắc là ăn được hok zậy? lỡ…
- Tui sống 17 năm là nhờ cái này đó! Không ăn đc thì về nhà đêy! Bực cái mình! Ăn cũng hok yên!
Hắn lẳng lặng… gắp cọng rau lên… ngắm… cho vào miệng… nhai nhai… gật gù. Vậy là cả buổi tối đó hắn tập làm quen với… cảnh nghèo… nhưng thật sự cũng chả tệ lắm.
- Ăn rùi thì làm ơn về đi! Tối rùi ở đây làm gì?
Nó bực bội trong khi hắn vẫn nằm sải lai trên giường. cái chân hắn dài tới nổi đưa ra ngoài một khúc! Coá ai tưởng tượng nổi một đại thíu gia mà lại như thế này hok?
- Ê tâm thần, mẹ cô đi cả tuần rùi cô ở một mình zậy hả?
- Uk! Mà sao anh bít??? – nó ngạc nhiên
- Her her! Tui mà cái gì chả bít!
- Thui mệt! nói nhìu quá, về đi!
- Cô… ở một mình được chứ?
- Sao lại hok?
- Uhm… con gái mà ở nhà một mình…
- Mặc xác tui!
Hắn thấy bực mình. Sao nó có thể sổ sàng trước thái độ quan tâm của hắn như thế! Hắn lo cho nó, quan tâm đến nó, vậy mà “mặc xác tôi!” là sao?. Tức quá, hắn nhào đến cầm lấy cổ tay nó, rất chặt.
- Này! Cô quá đáng vừa thui nhé! tui quan tâm cô như vậy mà cô đối xử với tui thế à? cô chả bít thể hiện lòng bít ơn hay cái gì đại loại như thế sao?
- Buông ra… đau… - nó nhăn nhó cố giựt tay ra khỏi hắn.
Hắn chẳng những không buông tay nó ra mà còn dồn nó vào góc tường… nó tựa sát vào tường… nhìn hắn… lo lắng… hắn nhìn nó… ánh mắt như nổi lữa…
- Anh… buông tui ra… - nó nói như sắp khóc, mắt rươm rướm…
- A ha! Cô sợ à? cô nghĩ tui sẽ làm gì cô mà sợ thế? Hahaha! Thú vị thật!
- Hừ! biến ra khỏi nhà tui!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – nó bất ngờ phản công, bay đến đạp hắn văng ra khỏi cửa rùi nhanh như cắt đóng cửa lại
- Làm cái gì vậy hả?????????/ mở cửa ra coi!!!!!!! Cô mở cửa ra nhanh! Không tui tông cửa vào đó!!!!!!!!!
- Biến đi!!!!!!!!!! Anh mà dám làm gì thì tui la làng đó! Tui điện cảnh sát bây giờ!!!!!!!!!!!!! Cút!!!!!!!!!
- Saxxx! Cái đồ cứng đầu! hãy đợi đấy!
Hắn ra xe, chuẩn bị về…
- A lo! Tui nghe thưa cậu chủ
- Gọi thêm ba người nữa đến ngay đây cho tui.
Lát sau…
- Cậu chủ cần gì ạ?
- Các người bảo vệ cô bé trong ngôi nhà này cho tui! Không được cho cô bé thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.