Chương 8: Mắt Trận
Hồng Thứ Bắc
19/07/2024
So với Thường Nhạc vừa mới cưỡng ép mình bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, còn bị trọng thương, thì linh lực của Trường Dương dồi dào mạnh mẽ, gần như chỉ trong một hơi thở, hơi thở gần như không tồn tại của hai người càng trở nên nặng nề hơn.
Thường Nhạc ăn Dũ nguyên đan, bóp nát linh thạch thượng phẩm, gân mạch như bị cưỡng ép xé ra, cơn đau cũng giảm bớt, cuối cùng linh phủ khô cạn cũng đã được bổ sung.
Dũ nguyên đan không hề rẻ, trong lần lịch luyện này, mỗi đệ tử chỉ nhận được một viên, trước khi Trường Ương đến, chỉ có mình hắn là không dùng.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã có sức lực để nói chuyện, giọng nói khàn khàn: "Hoàng sư muội bị thương nặng nhất, ta đút cho cho muội ấy hai viên Dũ nguyên đan, nhưng tâm mạch muội ấy đã vỡ nát, chống đỡ không được bao lâu, cần phải mau chóng tìm được y tu, nếu không..."
"Sư huynh, để ta bảo vệ bọn họ." Trường Ương vận chuyển linh lực liên tục không ngừng cho sư đệ sư muội, chữa trị vết thương nghiêm trọng nhất của bọn họ, nghiêng đầu nói ngắn gọn: "Huynh nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi nhìn thấy nàng, Thường Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua những cảm xúc không cần thiết của mình, bắt đầu đả tọa, hy vọng có thể hồi phục càng sớm càng tốt.
Mười hai canh giờ, bảy người hoặc đả tọa hoặc là chưa tỉnh lại, trong khoảng thời gian này, có một số tán tu đi ngang qua, nhưng ánh mắt lại rơi vào Trường Ương đang ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, liền có chút kiêng kị nhanh chóng rời đi.
Đến khi tâm mạch bị thương nặng của Hoàng sư muội đã được chữa trị, hai vị sư đệ sư muội đều có thể di chuyển thì Trường Ương rốt cuộc buông lỏng, nàng lấy ra mấy viên linh thạch trung phẩm cầm chặt: "Mau đi thôi."
Mọi người mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng đã tốt trước đó một chút, nghe vậy đều đồng loạt đứng dậy.
Thường Nhạc đỡ sư đệ đang nằm trên đất lên nói: "Muốn ra khỏi bí cảnh, chúng ta cần phải nhanh chóng phá vỡ mắt trận."
Lối ra của bí cảnh sẽ tự động mở ra, nhưng không ai biết lúc nào mới mở ra, tiểu bí cảnh cần ít nhất năm ngày.
Muốn sớm đi ra ngoài, chỉ có thể phá vỡ mắt trận, từ trung tâm mắt trận đi ra ngoài.
Trường Ương nói: "Sư huynh, để ta."
Bên cạnh, Chương Nguyệt đứng dậy, chạy đến trước tấm bia đá, ngồi xổm xuống sờ soạng vài cái trong bụi cỏ, sau đó mới xoay người cùng những sư muội khác đi đỡ Hoàng sư muội: "Sư tỷ, muội đã dùng ngọc Hồi Ảnh ghi lại hình dáng của đám tán tu kia rồi."
Lúc ấy nàng đã nghĩ cho dù bọn họ đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần sư tỷ tìm được nơi này, thì có thể phát hiện ngọc Hồi Ảnh, sau này mang về tông môn, ngày sau sẽ báo thù cho bọn họ.
"Chương Nguyệt! Việc này về rồi hãy nói!" Thường Nhạc nhíu mày trầm giọng, bọn họ bị thương không nhẹ, chờ sau khi thoát khỏi bí cảnh, tìm tông môn bàn giao sẽ ổn thỏa hơn.
"Đại sư huynh..." Chương Nguyệt bị trách, không khỏi cúi đầu, muốn thu lại ngọc Hồi Ảnh.
Trường Ương đi trước một bước lấy ngọc Hồi Ảnh từ lòng bàn tay Chương Nguyệt, nhưng cũng không mở ra xem, chỉ nói: "Đi ra ngoài trước đã, bên ngoài Sùng Sơn Đạo có hai vị chấp sự trông coi, sau khi ra khỏi bí cảnh thì lập tức liên lạc với bọn họ, đưa Hoàng sư muội đi tìm y tu."
Thường Nhạc thấy Trường Ương không có dấu hiệu lập tức quay lại đi tìm tán tu báo thù, liền bình tĩnh lại nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Đoàn người bước qua cây cầu hình vòm bằng bạch ngọc bắc qua hồ nước, đi thẳng đến trung tâm mắt trận của bí cảnh.
Ở trung tâm mắt trận, có một số tán tu đang lảng vảng khắp nơi, có khi nhảy ra yêu thú lẻ tẻ, lực công kích không tính là mạnh, cho nên đều nhanh chóng bị tiêu diệt.
Kết quả sau khi giết chết hết, mọi người mới phát hiện tất cả đều là giấy.
Là giả.
Thường Nhạc nhìn xung quanh không khỏi kinh ngạc: "Nơi này không có trận pháp?"
Thường trong bí cảnh sẽ sắp đặt nhiều trận pháp ở trung tâm mắt trận, hoặc yêu thú dũng mãnh canh giữ để ngăn cản tu sĩ tiến vào. Sau khi phá trận, giết yêu thú thì có thể sớm thoát khỏi bí cảnh.
Sau khi phá vỡ mắt trận, thường có thiên tài địa bảo hoặc pháp bảo cao cấp xuất hiện.
Nhưng nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có.
"Bí cảnh từ trước đến nay vô cùng kì quặc, nhưng chỗ linh khí hội tụ hẳn là có lối ra."
Trường Ương đứng ở trung tâm mắt trận, nhìn bãi đất trống phía trước, bảo mọi người lui về phía sau.
Xung quanh bị che chắn hết thảy, Trường Ương bắt đầu cảm thụ phương hướng linh khí lưu chuyển trong mắt trận, hơi nhắm mắt, chân phải lui lại một bước nhỏ, vận chuyển linh lực, rót vào chuôi kiếm.
Một lúc lâu sau, nàng nhanh chóng rút kiếm ra.
Thân kiếm được bao quanh bởi ánh sáng vàng mỏng manh, mang theo khí thế như chẻ tre, thẳng tiến không lùi chém tới.
Chỉ một nhát chém, khoảng không ở trung tâm bắt đầu vặn vẹo, như đâm phải vật gì đó rất cứng.
Trong nháy mắt đối kháng, một tiếng ầm ầm vang lên, chấn động khiến tán tu xung quanh hốt hoảng tránh né.
"Mở ra!" Chương Nguyệt nhìn chằm chằm vào chỗ hư không phá mở ra một miếng, nhịn không được sợ hãi kêu lên.
Đám người Hợp Hoan Tông đều nhìn chằm chằm vào chỗ thủng kia không chớp mắt.
Trường Ương bước tới, dùng thanh kiếm chặn khe hở đang cố gắng thu nhỏ lại, chậm rãi xoay cán kiếm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Một lát sau, khe hở này dần dần rộng ra, cho đến khi đủ rộng để mọi người có thể đi ra ngoài.
Trường Ương nghiêng người: "Sư huynh."
Thường Nhạc gật đầu, dìu sư đệ hôn mê, cùng các sư đệ sư muội khác trước sau bước ra ngoài.
Sau khi sư đệ cuối cùng biến mất ở cửa ra, Trường Ương mới thu hồi kiếm, yên tĩnh nhìn khe hở bị xé rách kia phục hồi như cũ ở trước mắt mình, cuối cùng biến mất trong hư không.
Sau đó, nàng cụp mí mắt xuống, mở ngọc Hồi Ảnh ra.
Thường Nhạc vừa bước ra khỏi bí cảnh, liền vội vàng dùng bùa truyền âm liên lạc với chấp sự bên ngoài Sùng Sơn Đạo, chờ hắn quay đầu lại, đã không nhìn thấy Trường Ương đâu, tim lập tức nhảy lên:
"....Sư muội?"
Thường Nhạc ăn Dũ nguyên đan, bóp nát linh thạch thượng phẩm, gân mạch như bị cưỡng ép xé ra, cơn đau cũng giảm bớt, cuối cùng linh phủ khô cạn cũng đã được bổ sung.
Dũ nguyên đan không hề rẻ, trong lần lịch luyện này, mỗi đệ tử chỉ nhận được một viên, trước khi Trường Ương đến, chỉ có mình hắn là không dùng.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã có sức lực để nói chuyện, giọng nói khàn khàn: "Hoàng sư muội bị thương nặng nhất, ta đút cho cho muội ấy hai viên Dũ nguyên đan, nhưng tâm mạch muội ấy đã vỡ nát, chống đỡ không được bao lâu, cần phải mau chóng tìm được y tu, nếu không..."
"Sư huynh, để ta bảo vệ bọn họ." Trường Ương vận chuyển linh lực liên tục không ngừng cho sư đệ sư muội, chữa trị vết thương nghiêm trọng nhất của bọn họ, nghiêng đầu nói ngắn gọn: "Huynh nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi nhìn thấy nàng, Thường Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua những cảm xúc không cần thiết của mình, bắt đầu đả tọa, hy vọng có thể hồi phục càng sớm càng tốt.
Mười hai canh giờ, bảy người hoặc đả tọa hoặc là chưa tỉnh lại, trong khoảng thời gian này, có một số tán tu đi ngang qua, nhưng ánh mắt lại rơi vào Trường Ương đang ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, liền có chút kiêng kị nhanh chóng rời đi.
Đến khi tâm mạch bị thương nặng của Hoàng sư muội đã được chữa trị, hai vị sư đệ sư muội đều có thể di chuyển thì Trường Ương rốt cuộc buông lỏng, nàng lấy ra mấy viên linh thạch trung phẩm cầm chặt: "Mau đi thôi."
Mọi người mặc dù chưa khỏi hẳn, nhưng đã tốt trước đó một chút, nghe vậy đều đồng loạt đứng dậy.
Thường Nhạc đỡ sư đệ đang nằm trên đất lên nói: "Muốn ra khỏi bí cảnh, chúng ta cần phải nhanh chóng phá vỡ mắt trận."
Lối ra của bí cảnh sẽ tự động mở ra, nhưng không ai biết lúc nào mới mở ra, tiểu bí cảnh cần ít nhất năm ngày.
Muốn sớm đi ra ngoài, chỉ có thể phá vỡ mắt trận, từ trung tâm mắt trận đi ra ngoài.
Trường Ương nói: "Sư huynh, để ta."
Bên cạnh, Chương Nguyệt đứng dậy, chạy đến trước tấm bia đá, ngồi xổm xuống sờ soạng vài cái trong bụi cỏ, sau đó mới xoay người cùng những sư muội khác đi đỡ Hoàng sư muội: "Sư tỷ, muội đã dùng ngọc Hồi Ảnh ghi lại hình dáng của đám tán tu kia rồi."
Lúc ấy nàng đã nghĩ cho dù bọn họ đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần sư tỷ tìm được nơi này, thì có thể phát hiện ngọc Hồi Ảnh, sau này mang về tông môn, ngày sau sẽ báo thù cho bọn họ.
"Chương Nguyệt! Việc này về rồi hãy nói!" Thường Nhạc nhíu mày trầm giọng, bọn họ bị thương không nhẹ, chờ sau khi thoát khỏi bí cảnh, tìm tông môn bàn giao sẽ ổn thỏa hơn.
"Đại sư huynh..." Chương Nguyệt bị trách, không khỏi cúi đầu, muốn thu lại ngọc Hồi Ảnh.
Trường Ương đi trước một bước lấy ngọc Hồi Ảnh từ lòng bàn tay Chương Nguyệt, nhưng cũng không mở ra xem, chỉ nói: "Đi ra ngoài trước đã, bên ngoài Sùng Sơn Đạo có hai vị chấp sự trông coi, sau khi ra khỏi bí cảnh thì lập tức liên lạc với bọn họ, đưa Hoàng sư muội đi tìm y tu."
Thường Nhạc thấy Trường Ương không có dấu hiệu lập tức quay lại đi tìm tán tu báo thù, liền bình tĩnh lại nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Đoàn người bước qua cây cầu hình vòm bằng bạch ngọc bắc qua hồ nước, đi thẳng đến trung tâm mắt trận của bí cảnh.
Ở trung tâm mắt trận, có một số tán tu đang lảng vảng khắp nơi, có khi nhảy ra yêu thú lẻ tẻ, lực công kích không tính là mạnh, cho nên đều nhanh chóng bị tiêu diệt.
Kết quả sau khi giết chết hết, mọi người mới phát hiện tất cả đều là giấy.
Là giả.
Thường Nhạc nhìn xung quanh không khỏi kinh ngạc: "Nơi này không có trận pháp?"
Thường trong bí cảnh sẽ sắp đặt nhiều trận pháp ở trung tâm mắt trận, hoặc yêu thú dũng mãnh canh giữ để ngăn cản tu sĩ tiến vào. Sau khi phá trận, giết yêu thú thì có thể sớm thoát khỏi bí cảnh.
Sau khi phá vỡ mắt trận, thường có thiên tài địa bảo hoặc pháp bảo cao cấp xuất hiện.
Nhưng nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có.
"Bí cảnh từ trước đến nay vô cùng kì quặc, nhưng chỗ linh khí hội tụ hẳn là có lối ra."
Trường Ương đứng ở trung tâm mắt trận, nhìn bãi đất trống phía trước, bảo mọi người lui về phía sau.
Xung quanh bị che chắn hết thảy, Trường Ương bắt đầu cảm thụ phương hướng linh khí lưu chuyển trong mắt trận, hơi nhắm mắt, chân phải lui lại một bước nhỏ, vận chuyển linh lực, rót vào chuôi kiếm.
Một lúc lâu sau, nàng nhanh chóng rút kiếm ra.
Thân kiếm được bao quanh bởi ánh sáng vàng mỏng manh, mang theo khí thế như chẻ tre, thẳng tiến không lùi chém tới.
Chỉ một nhát chém, khoảng không ở trung tâm bắt đầu vặn vẹo, như đâm phải vật gì đó rất cứng.
Trong nháy mắt đối kháng, một tiếng ầm ầm vang lên, chấn động khiến tán tu xung quanh hốt hoảng tránh né.
"Mở ra!" Chương Nguyệt nhìn chằm chằm vào chỗ hư không phá mở ra một miếng, nhịn không được sợ hãi kêu lên.
Đám người Hợp Hoan Tông đều nhìn chằm chằm vào chỗ thủng kia không chớp mắt.
Trường Ương bước tới, dùng thanh kiếm chặn khe hở đang cố gắng thu nhỏ lại, chậm rãi xoay cán kiếm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Một lát sau, khe hở này dần dần rộng ra, cho đến khi đủ rộng để mọi người có thể đi ra ngoài.
Trường Ương nghiêng người: "Sư huynh."
Thường Nhạc gật đầu, dìu sư đệ hôn mê, cùng các sư đệ sư muội khác trước sau bước ra ngoài.
Sau khi sư đệ cuối cùng biến mất ở cửa ra, Trường Ương mới thu hồi kiếm, yên tĩnh nhìn khe hở bị xé rách kia phục hồi như cũ ở trước mắt mình, cuối cùng biến mất trong hư không.
Sau đó, nàng cụp mí mắt xuống, mở ngọc Hồi Ảnh ra.
Thường Nhạc vừa bước ra khỏi bí cảnh, liền vội vàng dùng bùa truyền âm liên lạc với chấp sự bên ngoài Sùng Sơn Đạo, chờ hắn quay đầu lại, đã không nhìn thấy Trường Ương đâu, tim lập tức nhảy lên:
"....Sư muội?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.