Chương 20: Tên Chúng Ta Thật Đẹp
Hồng Thứ Bắc
19/07/2024
Trên mặt biển màu xanh lam sóng biển không ngừng dâng trào, trên không trung cao ngàn trượng, một chiếc thuyền mây buồm trắng bằng hồng ngọc đang lướt đi với tốc độ cực nhanh.
Ánh hoàng hôn nơi góc trời dường như hòa cùng biển trời trong xanh, màu tím xanh kết hợp với màu cam đỏ, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ và đẹp mắt.
Chẳng mấy chốc, thuyền mây xuyên qua ánh hoàng hôn rực rỡ như phường nhuộm này, gây ra dao động méo mó dữ dội, trong nháy mắt, chiếc thuyền mây này biến mất trong không gian xé rách ở chân trời.
Chốc lát sau, hoàng hôn lại trở về trạng thái ban đầu, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Các tu sĩ trong thuyền mây đều cảm nhận được một lực kéo, Trường Ương ngồi trên ghế dài trong phòng, một tay ôm lấy chân bàn nghiêng, hai tai ẩn ẩn đau nhức, mất khoảng nửa chén trà, cảm giác này mới dần biến mất.
Lại qua một canh giờ, bên ngoài hành lang bắt đầu truyền đến đủ loại tiếng bước chân, còn kèm theo cả tiếng trò chuyện.
Trường Ương không vội ra ngoài, mà chuyển sang ngồi thiền trên giường, sau đó lấy ra bốn khối linh thạch thượng phẩm, nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt từ từ hấp thu.
Nàng đã đến giai đoạn tột đỉnh của Trúc Cơ, sắp thăng cấp Kim Đan rồi, chỉ là chỉ dựa vào thu nạp linh khí bình thường thì còn lâu mới đủ, vẫn cần một lượng lớn linh thạch.
Nghe nói các đại tông môn vẫn có Tụ Linh Trận cung cấp cho đệ tử trong môn sử dụng, không biết Tinh Giới có nơi tụ tập linh khí dồi dào như vậy không.
Linh thạch thượng phẩm có rất ít tạp chất, hầu như không cần người sử dụng tốn sức thanh trừ.
Trường Ương hiếm khi dùng tới bốn khối, rơi vào trạng thái tập trung nhập định, mãi đến mấy canh giờ sau mới mở mắt ra, đôi mắt nàng trong veo, toàn thân nhẹ nhõm, chỉ là...
"Có việc sao?"
Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy nửa bóng đen lơ lửng đối diện, cho dù khuôn mặt mơ hồ, cũng không che giấu được một thân oán khí của Bút Linh.
"Tiểu bối, bảy canh giờ rồi!" Bút Linh hỏi nàng, "Chẳng lẽ cô không muốn ra ngoài nhìn xem sao?"
Trường Ương đứng dậy không nói gì, từ túi trữ vật lấy ra một bình nước lạnh, ngửa đầu uống vài ngụm, nàng sớm phát hiện Bút Linh này giống như bị nhốt trong thân bút quá lâu, cho nên tò mò với mọi thứ, rất thích bay lượn khắp nơi, và có thể bất cứ lúc nào cũng rình mò chuyện xảy ra bên cạnh mình, chỉ là không thể rời xa quá.
Có lẽ là vì nhận chủ.
"Mi hẳn là cây bút do Bút tu để lại." Trường Ương lấy ra cây bút ngọc trúc xanh kia, đặt lên bàn, tầm mắt lướt qua chữ khắc trên đỉnh tròn nắp bút, "Chủ nhân trước của mi tên là Xương Hóa?"
Bóng đen thủy mặc do dự: "Chắc vậy... Năm tháng quá xa xôi, ta không nhớ rõ."
"Mi tên gì?"
"Không nhớ." Bóng đen lơ lửng trước bàn, cúi đầu nhìn chữ khắc trên cây bút ngọc trúc xanh, chợt lóe linh quang, "Vậy gọi là Xương Hóa đi."
Trường Ương cau mày: "Đó không phải tên chủ nhân trước kia của mi sao?"
"Dù sao nàng ấy cũng đã chết rồi, dùng tên nàng ấy thì có sao đâu."
"..."
Trường Ương im lặng giây lát, hỏi: "Mi biết làm gì?"
"Ta? Bút tất nhiên là dùng để viết chữ." Xương Hóa nói như chuyện đương nhiên.
"Ta hỏi là mi có thể mang lại lợi ích gì cho ta?"
Xương Hóa lắc đầu, vẻ mặt không tán thành: "Tiểu bối, cô quá thực dụng, như vậy không tốt."
"Vậy sao?" Trường Ương cười như không cười, "Mi ăn trộm linh lực của ta thì rất tốt?"
Lần này đến lượt Xương Hóa im lặng.
Thật lâu sau, nó mới ngượng ngùng lên tiếng: "Mỗi lần ta chỉ lấy trộm một chút xíu, sao cô phát hiện được?"
"Nếu ngay cả linh lực trong người bị mất mà còn không phát hiện được, còn tu đạo cái gì nữa?" Trường Ương nhìn chằm chằm Xương Hóa, "Mi đi theo ta được lợi, thì nhất định phải báo đáp ta.”
Xương Hóa bay tới bay lui trong phòng, lẩm bẩm: "Keo kiệt, trước ta thấy tướng mạo ngươi hiền lành, đôi mắt trong sáng, còn tưởng là người tốt."
Trường Ương nghe rõ mồn một, nhưng không để tâm: "Mi đã có thể tu luyện thành linh thể, ắt hẳn có sở trường, nếu giúp ta tăng tu vi, cũng có thể nhận được nhiều linh lực hơn."
Xương Hóa chần chờ: "Nhưng cô vẽ không giỏi, lại không thể làm thợ sửa bút lông, ta cũng không giúp được cô.”
Nét chữ xấu như chó bò, thêm vào tranh vẽ xấu đến mức muốn tự đâm mù mắt mình, nó cảm thấy đối phương tuyệt đối không có thiên phú này.
Trường Ương như không nghe ra sự phán xét chưa hết trong lời nói của nó: "Ta có thể học."
"Ta đúng là có thể dạy cô luyện chữ, nhưng thứ này không thể cưỡng cầu." Xương Hóa hơi khó xử nói, "Thực ra trước đây ta hẳn là đã sao chép qua một số bí quyển, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra, đợi nghĩ ra công pháp thích hợp với cô, sẽ có thể chỉ điểm cho cô đôi chút."
"Được, mi muốn có thêm linh lực, thì phải đưa ra báo đáp tương xứng." Trường Ương thẳng thắn nói với Bút Linh, không che giấu suy nghĩ của mình.
Bóng đen thủy mặc không biết từ khi nào đã ngừng lơ lửng, Xương Hóa nhìn về phía nữ tu trẻ tuổi đang ngồi trước bàn, sự hưng phấn thả mình bay lượn lúc đầu giảm đi rất nhiều.
Tuy nói trao đổi lợi ích cũng bình thường, nhưng quả nhiên nó vẫn thích người thuần khiết hơn.
Lần này không đợi linh lực cạn kiệt, Xương Hóa chủ động trở lại thân bút.
Trường Ương liếc qua bút ngọc trúc xanh trên mặt bàn, tự nhiên có thể cảm nhận được bầu không khí khác với lúc trước, nhưng nàng hoàn toàn không để ý.
"Cốc, cốc cốc --"
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Đạo hữu, chấp sự nói qua hai canh giờ nữa sẽ đến được Tinh Giới, có muốn cùng ra ngoài đi dạo không?" Bình Thanh Vân đứng bên ngoài gọi to.
Trường Ương phất tay, thu bút ngọc trúc xanh vào túi trữ vật, đứng dậy mở cửa.
"Nghe các đạo hữu xung quanh nói không gian thông hành nơi đây đẹp đến lạ thường." Bình Thanh Vân háo hức nhìn nàng, "Bây giờ thuyền mây đã ổn định, trước khi đến Tinh Giới, chúng ta còn có thể lên boong thuyền ngắm cảnh."
Hắn tò mò, lại không muốn chen chúc cùng mọi người trên boong thuyền, nên đợi đến lúc này.
Trường Ương bước qua ngưỡng cửa, đóng cửa lại: "Đi thôi."
"Đạo hữu, ta còn chưa biết tên cô." Bình Thanh Vân theo sau nàng, gặng hỏi.
"Trường Ương."
"Ta tên Bình Thanh Vân, bởi vì cha mẹ hy vọng từ đây ta sẽ một bước lên mây." Bình Thanh Vân liên tục bước mấy bước lớn, cuối cùng cũng sánh vai cùng đi với nàng, "Trường Ương đạo hữu, tên của cô có ý nghĩa gì?"
Trường Ương cụp mi mắt xuống: "Lấy từ Trường Lạc Vị Ương." (Niềm vui dài lâu chưa dứt)
"Ta biết câu này." Bình Thanh Vân lập tức hưng phấn nói: "Là niềm vui dài lâu chưa dứt, mãi mãi được phúc lành phải không? Thật là lời chúc tốt đẹp."
"Ừ."
"Ta và Trường Ương đạo hữu quả nhiên có duyên, tên đều mang mong ước tốt đẹp." Bình Thanh Vân tự cảm thấy quan hệ hai người thân thiết hơn một chút.
Hai người từ tầng ba đi lên bong thuyền, hơn bảy canh giờ trước, các tu sĩ tò mò về đường hầm Tinh giới sớm đã xem xong rồi quay về, lúc này trên boong thuyền không có nhiều tu sĩ.
"Thật sự là kỳ lạ và đẹp đẽ!" Bình Thanh Vân đảo mắt nhìn không gian xung quanh, không khỏi cảm thán.
Ánh hoàng hôn nơi góc trời dường như hòa cùng biển trời trong xanh, màu tím xanh kết hợp với màu cam đỏ, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ và đẹp mắt.
Chẳng mấy chốc, thuyền mây xuyên qua ánh hoàng hôn rực rỡ như phường nhuộm này, gây ra dao động méo mó dữ dội, trong nháy mắt, chiếc thuyền mây này biến mất trong không gian xé rách ở chân trời.
Chốc lát sau, hoàng hôn lại trở về trạng thái ban đầu, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Các tu sĩ trong thuyền mây đều cảm nhận được một lực kéo, Trường Ương ngồi trên ghế dài trong phòng, một tay ôm lấy chân bàn nghiêng, hai tai ẩn ẩn đau nhức, mất khoảng nửa chén trà, cảm giác này mới dần biến mất.
Lại qua một canh giờ, bên ngoài hành lang bắt đầu truyền đến đủ loại tiếng bước chân, còn kèm theo cả tiếng trò chuyện.
Trường Ương không vội ra ngoài, mà chuyển sang ngồi thiền trên giường, sau đó lấy ra bốn khối linh thạch thượng phẩm, nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt từ từ hấp thu.
Nàng đã đến giai đoạn tột đỉnh của Trúc Cơ, sắp thăng cấp Kim Đan rồi, chỉ là chỉ dựa vào thu nạp linh khí bình thường thì còn lâu mới đủ, vẫn cần một lượng lớn linh thạch.
Nghe nói các đại tông môn vẫn có Tụ Linh Trận cung cấp cho đệ tử trong môn sử dụng, không biết Tinh Giới có nơi tụ tập linh khí dồi dào như vậy không.
Linh thạch thượng phẩm có rất ít tạp chất, hầu như không cần người sử dụng tốn sức thanh trừ.
Trường Ương hiếm khi dùng tới bốn khối, rơi vào trạng thái tập trung nhập định, mãi đến mấy canh giờ sau mới mở mắt ra, đôi mắt nàng trong veo, toàn thân nhẹ nhõm, chỉ là...
"Có việc sao?"
Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy nửa bóng đen lơ lửng đối diện, cho dù khuôn mặt mơ hồ, cũng không che giấu được một thân oán khí của Bút Linh.
"Tiểu bối, bảy canh giờ rồi!" Bút Linh hỏi nàng, "Chẳng lẽ cô không muốn ra ngoài nhìn xem sao?"
Trường Ương đứng dậy không nói gì, từ túi trữ vật lấy ra một bình nước lạnh, ngửa đầu uống vài ngụm, nàng sớm phát hiện Bút Linh này giống như bị nhốt trong thân bút quá lâu, cho nên tò mò với mọi thứ, rất thích bay lượn khắp nơi, và có thể bất cứ lúc nào cũng rình mò chuyện xảy ra bên cạnh mình, chỉ là không thể rời xa quá.
Có lẽ là vì nhận chủ.
"Mi hẳn là cây bút do Bút tu để lại." Trường Ương lấy ra cây bút ngọc trúc xanh kia, đặt lên bàn, tầm mắt lướt qua chữ khắc trên đỉnh tròn nắp bút, "Chủ nhân trước của mi tên là Xương Hóa?"
Bóng đen thủy mặc do dự: "Chắc vậy... Năm tháng quá xa xôi, ta không nhớ rõ."
"Mi tên gì?"
"Không nhớ." Bóng đen lơ lửng trước bàn, cúi đầu nhìn chữ khắc trên cây bút ngọc trúc xanh, chợt lóe linh quang, "Vậy gọi là Xương Hóa đi."
Trường Ương cau mày: "Đó không phải tên chủ nhân trước kia của mi sao?"
"Dù sao nàng ấy cũng đã chết rồi, dùng tên nàng ấy thì có sao đâu."
"..."
Trường Ương im lặng giây lát, hỏi: "Mi biết làm gì?"
"Ta? Bút tất nhiên là dùng để viết chữ." Xương Hóa nói như chuyện đương nhiên.
"Ta hỏi là mi có thể mang lại lợi ích gì cho ta?"
Xương Hóa lắc đầu, vẻ mặt không tán thành: "Tiểu bối, cô quá thực dụng, như vậy không tốt."
"Vậy sao?" Trường Ương cười như không cười, "Mi ăn trộm linh lực của ta thì rất tốt?"
Lần này đến lượt Xương Hóa im lặng.
Thật lâu sau, nó mới ngượng ngùng lên tiếng: "Mỗi lần ta chỉ lấy trộm một chút xíu, sao cô phát hiện được?"
"Nếu ngay cả linh lực trong người bị mất mà còn không phát hiện được, còn tu đạo cái gì nữa?" Trường Ương nhìn chằm chằm Xương Hóa, "Mi đi theo ta được lợi, thì nhất định phải báo đáp ta.”
Xương Hóa bay tới bay lui trong phòng, lẩm bẩm: "Keo kiệt, trước ta thấy tướng mạo ngươi hiền lành, đôi mắt trong sáng, còn tưởng là người tốt."
Trường Ương nghe rõ mồn một, nhưng không để tâm: "Mi đã có thể tu luyện thành linh thể, ắt hẳn có sở trường, nếu giúp ta tăng tu vi, cũng có thể nhận được nhiều linh lực hơn."
Xương Hóa chần chờ: "Nhưng cô vẽ không giỏi, lại không thể làm thợ sửa bút lông, ta cũng không giúp được cô.”
Nét chữ xấu như chó bò, thêm vào tranh vẽ xấu đến mức muốn tự đâm mù mắt mình, nó cảm thấy đối phương tuyệt đối không có thiên phú này.
Trường Ương như không nghe ra sự phán xét chưa hết trong lời nói của nó: "Ta có thể học."
"Ta đúng là có thể dạy cô luyện chữ, nhưng thứ này không thể cưỡng cầu." Xương Hóa hơi khó xử nói, "Thực ra trước đây ta hẳn là đã sao chép qua một số bí quyển, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra, đợi nghĩ ra công pháp thích hợp với cô, sẽ có thể chỉ điểm cho cô đôi chút."
"Được, mi muốn có thêm linh lực, thì phải đưa ra báo đáp tương xứng." Trường Ương thẳng thắn nói với Bút Linh, không che giấu suy nghĩ của mình.
Bóng đen thủy mặc không biết từ khi nào đã ngừng lơ lửng, Xương Hóa nhìn về phía nữ tu trẻ tuổi đang ngồi trước bàn, sự hưng phấn thả mình bay lượn lúc đầu giảm đi rất nhiều.
Tuy nói trao đổi lợi ích cũng bình thường, nhưng quả nhiên nó vẫn thích người thuần khiết hơn.
Lần này không đợi linh lực cạn kiệt, Xương Hóa chủ động trở lại thân bút.
Trường Ương liếc qua bút ngọc trúc xanh trên mặt bàn, tự nhiên có thể cảm nhận được bầu không khí khác với lúc trước, nhưng nàng hoàn toàn không để ý.
"Cốc, cốc cốc --"
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Đạo hữu, chấp sự nói qua hai canh giờ nữa sẽ đến được Tinh Giới, có muốn cùng ra ngoài đi dạo không?" Bình Thanh Vân đứng bên ngoài gọi to.
Trường Ương phất tay, thu bút ngọc trúc xanh vào túi trữ vật, đứng dậy mở cửa.
"Nghe các đạo hữu xung quanh nói không gian thông hành nơi đây đẹp đến lạ thường." Bình Thanh Vân háo hức nhìn nàng, "Bây giờ thuyền mây đã ổn định, trước khi đến Tinh Giới, chúng ta còn có thể lên boong thuyền ngắm cảnh."
Hắn tò mò, lại không muốn chen chúc cùng mọi người trên boong thuyền, nên đợi đến lúc này.
Trường Ương bước qua ngưỡng cửa, đóng cửa lại: "Đi thôi."
"Đạo hữu, ta còn chưa biết tên cô." Bình Thanh Vân theo sau nàng, gặng hỏi.
"Trường Ương."
"Ta tên Bình Thanh Vân, bởi vì cha mẹ hy vọng từ đây ta sẽ một bước lên mây." Bình Thanh Vân liên tục bước mấy bước lớn, cuối cùng cũng sánh vai cùng đi với nàng, "Trường Ương đạo hữu, tên của cô có ý nghĩa gì?"
Trường Ương cụp mi mắt xuống: "Lấy từ Trường Lạc Vị Ương." (Niềm vui dài lâu chưa dứt)
"Ta biết câu này." Bình Thanh Vân lập tức hưng phấn nói: "Là niềm vui dài lâu chưa dứt, mãi mãi được phúc lành phải không? Thật là lời chúc tốt đẹp."
"Ừ."
"Ta và Trường Ương đạo hữu quả nhiên có duyên, tên đều mang mong ước tốt đẹp." Bình Thanh Vân tự cảm thấy quan hệ hai người thân thiết hơn một chút.
Hai người từ tầng ba đi lên bong thuyền, hơn bảy canh giờ trước, các tu sĩ tò mò về đường hầm Tinh giới sớm đã xem xong rồi quay về, lúc này trên boong thuyền không có nhiều tu sĩ.
"Thật sự là kỳ lạ và đẹp đẽ!" Bình Thanh Vân đảo mắt nhìn không gian xung quanh, không khỏi cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.