Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 64: Phòng An Toàn (1)
Miêu Sao Phạn
04/09/2024
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
~~
Xưng hô ta- em, tôi- anh vì lật kèo rồi và ở đây tác giả cũng ko để HTN dùng kính ngữ nữa.
Sự thật chứng minh.
Người không làm thì sẽ không chết được.
Khi Hứa Tri Ngôn bị ấn xuống bàn, cả người cậu đều đang trong trạng thái bối rối.
Mặt bàn rất cứng, cấn đến người ta khó chịu.
Một bàn tay tái nhợt với các khớp rõ ràng, khỏe mạnh lướt qua khuôn mặt cậu, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cậu không thể kiểm soát mà cong người, lông tơ dựng đứng.
"Em không nên như vậy."
Quỷ Thần lặp lại lời nói.
Đầu óc Hứa Tri Ngôn trong phút chốc hiện lên hàng loạt ý nghĩ, cuối cùng cậu nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Anh bình tĩnh trước đã, con người tôi từ nhỏ đã kín miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu..."
Bóng người dần dần bao phủ, mùi tro tàn ngày càng nồng đậm, mấy câu ngụy biện của Hứa Tri Ngôn cũng nhỏ đi.
Hứa Tri Ngôn sâu sắc nhận ra tầm quan trọng của việc giả vờ ngu ngốc.
Cậu quá hận!
Hận trí nhớ của bản thân sao lại có thể tốt đến như vậy! Sao tay lại tiện như vậy!
Nếu lúc nãy không vén chú văn lên thì có lẽ hai người bây giờ còn đang ngồi nói chuyện yên ổn.
Rõ ràng sắc trời bên ngoài rất trong lành nhưng ánh sáng tỏa ra bên trong nhà cổ lại rất u ám.
Hứa Tri Ngôn cảm giác được bàn tay đó từ gò má cách một lớp quần áo lần qua khuôn ngực rồi đặt ở trên eo, khuôn mặt như thần mà phi nhân loại đó lại gần thêm một chút, đôi mắt vàng kim lộ ra sau khi vén lớp phù văn lên toàn là tình yêu tình yêu và tình yêu, nó giống như muốn nhấn chìm cậu vào bên trong, không cách nào hít thở.
"Ta rất xin lỗi..."
"Bạch Tẫn là tên của ta, là đôi mắt của ta."
Giọng điệu của Quỷ Thần rất bình thản nhưng mặt của Hứa Tri Ngôn và đối phương cứ như dán vào nhau, lúc nghe được câu nói này cậu gần như tức cười.
Miệng thì nói xin lỗi nhưng tay lại mò vào trong áo cậu rồi!
Những ngón tay không mang theo hơi ấm xoa xoa phần da thịt mềm mại trên eo Hứa Tri Ngôn, chàng trai vốn đã không có tí sức lực nào lập tức mềm nhũn ra, thở hồng hộc như sắp tan chảy trên chiếc bàn dài.
Ngay khi Quỷ Thần muốn tiến gần thêm một bước nữa thì cậu thanh niên bên dưới nghiến răng, vươn tay che đi đôi mắt vàng kim tràn ngập mê đắm kia.
Thấy động tác trên eo đã ngừng lại nhưng đối phương vẫn không buông ra, Hứa Tri Ngôn hít sâu vài hơi, giọng nói hờn dỗi vừa nức nở vừa hung dữ nói: "Anh... mau bỏ tay ra khỏi eo của tôi!"
Cậu sợ nhột muốn chết luôn rồi.
Tay đối phương vừa hay lại sờ ngay vùng thịt ngứa trên eo cậu làm cậu cảm thấy bản thân sắp thăng thiên rồi!
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, hai người lại dựa vào nhau quá gần, trong nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Sau khi phục hồi tinh thần, Hứa Tri Ngôn vội vàng kéo tấm phù trên trán Quỷ Thần xuống che lại đôi mắt mà cậu không dám nhìn thẳng vào.
Tuy vẫn còn cảm nhận được ánh nhìn sắc bén nhưng cảm giác bị nhìn chòng chọc đến nổi cả da gà thì đã giảm đi nhiều rồi.
Cuối cùng Hứa Tri Ngôn cũng đã ý thức được, sau khi trở về với bản thể thì Bạch Tẫn đã không còn là bé đáng thương khổ sở chờ đợi cậu 10 năm nữa, ánh mắt của đối phương khiến người ta hít thở không thông, giống như muốn nuốt chửng cậu rồi tiêu hóa hoàn toàn.
Khoảnh khắc cảm nhận được cánh tay đang nắm lấy eo mình buông ra, cậu nhanh chóng lùi về phía sau, lùi đến tận đầu kia của bàn dài, cố gắng cách xa đối phương một chút.
Quỷ Thần sau khi khôi phục lại từ trạng thái lơ đễnh vừa rồi theo bản năng mà vươn tay ra muốn kéo người trở về, ôm lại vào lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trừng to của đối phương thì dừng độc tác, xoay người đi không nhìn nữa.
Âm thanh xích sắt va vào nhau biến mất.
Đám quỷ quái đang vây xem những thứ vừa rồi đều rúc vào góc tường, hận không thể khảm luôn vào trong mặt đất.
Ngay cả nhân viên mới nhận chức- Tiểu Khúc cũng bị lũ quái vật nhấn đầu vào trong đội hình chui rúc, lo sợ cậu ta không hiểu chuyện ló đầu ra nhìn bậy nhìn bạ rồi lại chọc giận Quỷ Thần vốn đã có tính khí không tốt.
Cứ vậy mà đã trôi qua được mười mấy phút.
Chờ sau khi tâm trạng của Hứa Tri Ngôn lắng lại cậu mới bắt đầu sửa sang lại quần áo rồi nhìn về phía Quỷ,... à không Bạch Tẫn.
Sau cùng thì cậu cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này rồi.
Thì ra thứ mà cậu phải tìm không chỉ là Phòng An Toàn trong phó bản mà còn có các bộ phận cơ thể bị thất lạc của Quỷ Thần.
Chẳng trách Quỷ Thần lại nói 'Hãy đến tìm ta' khi lần đầu cậu vào phó bản.
Hóa ra từ 'ta' này là dùng để chỉ những thứ này sao?
"Quỷ Thần tiên sinh, những bộ phận khác đều điên giống tên lần trước hay sao? Có bộ phận nào dịu dàng hơn một chút không?" Cậu tận lực phớt lờ cảm giác khó chịu do tiếp xúc thân mật vừa rồi và lái chủ đề sang nghiệp vụ bình thường.
Quỷ Thần có chút thất thần khi nghe câu hỏi này.
Việc mất khống chế đến quá đột ngột, khuôn mặt trắng nõn của cậu thanh niên vẫn hơi hơi phớt hồng, nhìn rất là dụ người.
Anh không còn giống như lúc trước nữa.
Sau khi bộ phận cơ thể bị mất trở về thì ký ức vốn trống rỗng của anh bỗng được bổ sung thêm một phần. Nhưng do trong dòng thời gian của Bạch Tẫn chỉ toàn là Hứa Tri Ngôn, nên cậu thanh niên trước mắt này đã trở thành chấp niệm của anh, việc này dẫn đến lúc dung hợp xong anh vẫn chưa thể nào thích ứng được.
Rất sớm, kể từ lúc gặp cậu thanh niên này thì anh liền phát giác được một tia tình cảm kỳ lạ, đối phương đối với anh mà nói là đặc biệt, khác với những thứ khác.
Mà những ký ức tràn vào này đã trộn lẫn với nhận thức vốn có của anh, rồi chuyển hóa thành thứ tình cảm không thể phai mờ đi được.
Chỉ là anh hiểu rất rõ không thể nói như vậy được.
Sẽ dọa đến cậu.
Quỷ Thần nghĩ như vậy.
"Đây là chuyện ngoài ý muốn."
Đây là câu trả lời có chút chột dạ.
Dù sao ngay cả những ký ức lúc trước của bản thân anh đều không có cách nào thu gom lại được, thì làm sao có khả năng khống chế được hết mấy tên phân tán trong các phó bản khác chứ?
Hứa Tri Ngôn nghe câu trả lời, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, không có biến thái thì dễ hành động hơn nhiều!
Đại khái là vì dòng máu doanh nhân đã ăn vào trong máu, khi xác nhận được bản thân đã an toàn, cậu xoa các đầu ngón tay rồi nói: "Trong trường hợp này thì điều lệ của giao dịch lúc trước đã không còn phù hợp nữa rồi."
"Nội dung giao dịch trước đó của chúng ta chỉ bao gồm anh cung cấp việc bảo hộ, tôi tìm kiếm Phòng An Toàn."
Bây giờ lượng công việc tăng lên nhưng giá cả lại không tăng?
Làm sao có thể chứ!
Trên đời này không có ai chiếm hời được từ trên tay Hứa Tri Ngôn cậu đâu!
Nhưng mà trực tiếp mở miệng đòi thêm lợi ích thì lại quá thẳng thắn, ảnh hưởng đến thiết lập thương nhân thành thật, hiền lành của cậu, nên cậu quyết định vòng vo một chút.
"Quỷ Thần tiên sinh, nếu bây giờ anh đã có được ký ức của Bạch Tẫn thì chắc anh cũng đã nhìn thấy tên nhóc đó,... khụ anh cũng đã nhìn thấy bản thân đâm tôi tận mấy nhát lận đó."
Tuy là chỉ có hai nhát, nhưng nhát nào cũng rất mạnh tay, giống như muốn đâm chết cậu luôn.
"Hơn nữa nếu không phải do tôi có lòng lương thiện, không giết chết cậu ta, thì anh cũng không thể dung hợp được, ừm, còn tính thêm việc anh biết chuyện mà không báo nữa..." Lúc đó không nổ súng là vì sợ nổ vài phát cũng không giết được, nhưng lại không thể nói với bên ngoài như vậy.
Quỷ Thần trầm mặc.
Lời nói của Hứa Tri Ngôn như một con dao sắc nhọn vạch trần anh, đặc biệt là sau khi cảm xúc của anh đã ổn định trở lại.
Nguyên nhân không giải thích là vì lúc đó anh không hề có ý nghĩ đi tìm các bộ phận khác, cho dù có thì cũng là suy nghĩ thoáng qua thôi.
Mà anh cũng không thể khống chế được tất cả các hành động của Bạch Tẫn trong phó bản.
Trong tim trong mắt của con trùng đáng thương có thể nhìn thấy tương lai đó chỉ có một người duy nhất.
Sau khi cảm nhận được tình cảm phong phú, Quỷ Thần liền rơi vào vòng logic kỳ lạ.
Anh bắt đầu không nỡ để cho chàng trai trước mặt này lần nữa bước vào những phó bản nguy hiểm hiểm trùng trùng đó.
Do dự một hồi anh đưa ra đề nghị.
"10 năm, em ở lại đây nghỉ ngơi 10 năm."
Sau khi thị giác quay về thì năng lượng tổng thể của anh đã gia tăng được một phần, có thể bảo vệ chu toàn cho Hứa Tri Ngôn không bị phó bản nuốt chửng.
Nhưng 10 năm sau...
Anh không có cách nào bảo đảm được hơn.
"Cái gì?" Hứa Tri Ngôn sửng sốt, cứ cảm thấy đối phương đã hiểu sai ý của mình.
Cậu phất tay, giải thích: "Ý của tôi không phải là sau này sẽ không vào phó bản nữa."
"Hửm?" Quỷ Thần có chút không hiểu.
Nhân loại luôn ôm sự sợ hãi đối với trò chơi sinh tồn khủng bố, lúc trước ngoại trừ một bộ phận nhỏ kẻ điên ra, thì những người khác lúc biết được có thể tránh việc vào phó bản thì đều vui mừng điên cuồng mà đồng ý.
Vậy mà cậu trai bình tĩnh trầm ổn, quỷ kế đa đoan trước mặt này lại thích tham gia trò chơi giống như mấy tên điên kia sao?
Ngay lúc Quỷ Thần trăm mối không tỏ thì Hứa Tri Ngôn liếm liếm đôi môi hơi khô của mình rồi nói.
"Quỷ Thần tiên sinh, ý của tôi chính là, trò chơi này nguy hiểm như vậy, phải thêm tiền..."
Nếu như nói Hứa Tri Ngôn sợ cái gì thì ngoài sợ chó sợ chết ra, cậu còn sợ không thu được đầy đủ lợi ích.
Cậu chuẩn xác kế thừa phẩm cách ưu tú của một thương nhân từ thời ông cha truyền lại.
Chỉ cần lợi nhuận đủ đầy thì cậu nguyện mạo hiểm bất chấp!
Còn cái BUG Phòng An Toàn này, Hứa Tri Ngôn phán đoán, lợi ích mà nó mang lại cho cậu không chỉ dừng lại ở con số 300% thôi đâu!
Lúc này, không chỉ có Quỷ Thần ngơ ngác mà lũ quái vật ở góc tường cũng mắt lớn mắt nhỏ kinh ngạc mà nhìn qua đây.
Không lâu sau Hứa Tri Ngôn nhận được câu trả lời của Quỷ Thần.
"Thành giao."
"Tất cả mọi thứ ở đây đều giao cho em."
Âm thanh thấp trầm mang theo sự vui thích hiếm có.
Tuy rằng đã tận tay dâng tặng tất cả các quyền lợi nhưng khi nhìn thấy cậu thanh niên trước mặt hớn hở gọi ra Hệ Thống Phòng An Toàn, rồi bắt đầu cải tạo thăng cấp, thì Quỷ Thần chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang thay thế trái tim mình, xuất hiện bên trong khoang ngực trống rỗng của anh.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
......
[Phương hướng thăng cấp của Phòng An Toàn có thể chia làm 3 loại.]
[Cung cấp phục hồi, tăng cường trạng thái và thăng cấp đặc thù.]
Cuối cùng đã đến thời khắc thể hiện bản lĩnh của Hệ Thống.
Nó mượn giao diện của hệ thống trò chơi, hiển thị ra tất cả các loại ưu khuyết điểm của việc thăng cấp.
【Cấp độ Phòng An Toàn: 1】
【Chìa khóa của các gian phòng đang đợi được mở cửa: 1】
【Điểm kĩ năng có thể điểm sáng: 1】
【Trước mắt có thể mở ra Phòng An Toàn đối với các phó bản: ≤】
[Vừa nãy ngài đã mở khóa được một Phòng An Toàn, trước mắt ngài có thể mở khóa một căn phòng đặc thù, còn có thể lựa chọn tăng cường năng lực cho phương diện nào đó trên giao diện thăng cấp.]
Hứa Tri Ngôn tiện tay lướt lướt nội dung của mấy mục đó.
Cung Cấp Phục Hồi ý trên mặt chữ, nếu như lựa chọn thăng cấp theo phương hướng này thì tốc độ hồi phục của người chơi sẽ được nâng cao hơn.
Ví dụ lúc bị thương nặng tiến vào Phong An Toàn thì khi trở ra vết thương sẽ giảm nhẹ hơn nhiều; việc khôi phục tinh thần lực cũng khác so với trước đây phải mất mấy tiếng mới tăng lên được một chút; những kĩ năng hoặc vũ khí cần CD thì đều có thể khôi phục hoặc bổ sung tại đây.
*CD: hiểu nhanh gọn là thời gian hồi skill
Quan trọng hơn hết là có thể khởi động cửa hàng cung cấp.
Tăng Cường Trạng Thái nghe có vẻ thú vị, Hứa Tri Ngôn từ lâu đã biết có thứ gọi là thanh trạng thái, bất kể là bị thương hay trúng độc thì đều hiển thị trên thanh trạng thái.
Trạng thái xuất hiện trong trò chơi đều là trạng thái xấu, tiêu cực.
Nếu như Phòng An Toàn tiến hành thăng cấp trên phương diện trạng thái thì không chỉ giúp người chơi loại trừ trạng thái xấu mà còn bổ sung thêm cho người chơi các trạng thái tăng ích.
Ví dụ: tăng cường lực công kích, không sợ lạnh, miễn giảm các sát thương phải chịu.
Còn bản Nâng Cấp Đặc Thù thì tùy vào chủ nhân của Phòng An Toàn, cũng chính là Hứa Tri Ngôn.
[Việc này giống như mở blind box vậy đó! Cứ mỗi một lần nhấn là lại nhận được phần thưởng do hệ thống cung cấp cho phiên bản Phòng An Toàn, có thể là các đặc tính hiếm có mà các người chơi khác cầu mà không được, hoặc cũng có thể là một kỹ năng siêu cấp chỉ có Boss mới có được...]
"Tệ nhất thì sẽ ra cái gì?" Hứa Tri Ngôn ngắt lời Hệ Thống.
Thứ này giống như rút thăm trúng thưởng vậy, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ là người may mắn, cho dù là trò chơi gì thì rút thưởng cũng không bao giờ trúng, nếu như không có chế độ đảm bảo cho các lượt rút thẻ thì ngay cả cái quần lót cậu cũng thua luôn.
~~
Dạo này tui bận quá mà chương này nó cũng dài chắc gần 5k từ, nên tui chia làm 2 hôm nay up 1 mai up 2 nhé, cũng 2k7 từ rồi. Keo.
~~
Xưng hô ta- em, tôi- anh vì lật kèo rồi và ở đây tác giả cũng ko để HTN dùng kính ngữ nữa.
Sự thật chứng minh.
Người không làm thì sẽ không chết được.
Khi Hứa Tri Ngôn bị ấn xuống bàn, cả người cậu đều đang trong trạng thái bối rối.
Mặt bàn rất cứng, cấn đến người ta khó chịu.
Một bàn tay tái nhợt với các khớp rõ ràng, khỏe mạnh lướt qua khuôn mặt cậu, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cậu không thể kiểm soát mà cong người, lông tơ dựng đứng.
"Em không nên như vậy."
Quỷ Thần lặp lại lời nói.
Đầu óc Hứa Tri Ngôn trong phút chốc hiện lên hàng loạt ý nghĩ, cuối cùng cậu nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Anh bình tĩnh trước đã, con người tôi từ nhỏ đã kín miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu..."
Bóng người dần dần bao phủ, mùi tro tàn ngày càng nồng đậm, mấy câu ngụy biện của Hứa Tri Ngôn cũng nhỏ đi.
Hứa Tri Ngôn sâu sắc nhận ra tầm quan trọng của việc giả vờ ngu ngốc.
Cậu quá hận!
Hận trí nhớ của bản thân sao lại có thể tốt đến như vậy! Sao tay lại tiện như vậy!
Nếu lúc nãy không vén chú văn lên thì có lẽ hai người bây giờ còn đang ngồi nói chuyện yên ổn.
Rõ ràng sắc trời bên ngoài rất trong lành nhưng ánh sáng tỏa ra bên trong nhà cổ lại rất u ám.
Hứa Tri Ngôn cảm giác được bàn tay đó từ gò má cách một lớp quần áo lần qua khuôn ngực rồi đặt ở trên eo, khuôn mặt như thần mà phi nhân loại đó lại gần thêm một chút, đôi mắt vàng kim lộ ra sau khi vén lớp phù văn lên toàn là tình yêu tình yêu và tình yêu, nó giống như muốn nhấn chìm cậu vào bên trong, không cách nào hít thở.
"Ta rất xin lỗi..."
"Bạch Tẫn là tên của ta, là đôi mắt của ta."
Giọng điệu của Quỷ Thần rất bình thản nhưng mặt của Hứa Tri Ngôn và đối phương cứ như dán vào nhau, lúc nghe được câu nói này cậu gần như tức cười.
Miệng thì nói xin lỗi nhưng tay lại mò vào trong áo cậu rồi!
Những ngón tay không mang theo hơi ấm xoa xoa phần da thịt mềm mại trên eo Hứa Tri Ngôn, chàng trai vốn đã không có tí sức lực nào lập tức mềm nhũn ra, thở hồng hộc như sắp tan chảy trên chiếc bàn dài.
Ngay khi Quỷ Thần muốn tiến gần thêm một bước nữa thì cậu thanh niên bên dưới nghiến răng, vươn tay che đi đôi mắt vàng kim tràn ngập mê đắm kia.
Thấy động tác trên eo đã ngừng lại nhưng đối phương vẫn không buông ra, Hứa Tri Ngôn hít sâu vài hơi, giọng nói hờn dỗi vừa nức nở vừa hung dữ nói: "Anh... mau bỏ tay ra khỏi eo của tôi!"
Cậu sợ nhột muốn chết luôn rồi.
Tay đối phương vừa hay lại sờ ngay vùng thịt ngứa trên eo cậu làm cậu cảm thấy bản thân sắp thăng thiên rồi!
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, hai người lại dựa vào nhau quá gần, trong nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Sau khi phục hồi tinh thần, Hứa Tri Ngôn vội vàng kéo tấm phù trên trán Quỷ Thần xuống che lại đôi mắt mà cậu không dám nhìn thẳng vào.
Tuy vẫn còn cảm nhận được ánh nhìn sắc bén nhưng cảm giác bị nhìn chòng chọc đến nổi cả da gà thì đã giảm đi nhiều rồi.
Cuối cùng Hứa Tri Ngôn cũng đã ý thức được, sau khi trở về với bản thể thì Bạch Tẫn đã không còn là bé đáng thương khổ sở chờ đợi cậu 10 năm nữa, ánh mắt của đối phương khiến người ta hít thở không thông, giống như muốn nuốt chửng cậu rồi tiêu hóa hoàn toàn.
Khoảnh khắc cảm nhận được cánh tay đang nắm lấy eo mình buông ra, cậu nhanh chóng lùi về phía sau, lùi đến tận đầu kia của bàn dài, cố gắng cách xa đối phương một chút.
Quỷ Thần sau khi khôi phục lại từ trạng thái lơ đễnh vừa rồi theo bản năng mà vươn tay ra muốn kéo người trở về, ôm lại vào lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trừng to của đối phương thì dừng độc tác, xoay người đi không nhìn nữa.
Âm thanh xích sắt va vào nhau biến mất.
Đám quỷ quái đang vây xem những thứ vừa rồi đều rúc vào góc tường, hận không thể khảm luôn vào trong mặt đất.
Ngay cả nhân viên mới nhận chức- Tiểu Khúc cũng bị lũ quái vật nhấn đầu vào trong đội hình chui rúc, lo sợ cậu ta không hiểu chuyện ló đầu ra nhìn bậy nhìn bạ rồi lại chọc giận Quỷ Thần vốn đã có tính khí không tốt.
Cứ vậy mà đã trôi qua được mười mấy phút.
Chờ sau khi tâm trạng của Hứa Tri Ngôn lắng lại cậu mới bắt đầu sửa sang lại quần áo rồi nhìn về phía Quỷ,... à không Bạch Tẫn.
Sau cùng thì cậu cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này rồi.
Thì ra thứ mà cậu phải tìm không chỉ là Phòng An Toàn trong phó bản mà còn có các bộ phận cơ thể bị thất lạc của Quỷ Thần.
Chẳng trách Quỷ Thần lại nói 'Hãy đến tìm ta' khi lần đầu cậu vào phó bản.
Hóa ra từ 'ta' này là dùng để chỉ những thứ này sao?
"Quỷ Thần tiên sinh, những bộ phận khác đều điên giống tên lần trước hay sao? Có bộ phận nào dịu dàng hơn một chút không?" Cậu tận lực phớt lờ cảm giác khó chịu do tiếp xúc thân mật vừa rồi và lái chủ đề sang nghiệp vụ bình thường.
Quỷ Thần có chút thất thần khi nghe câu hỏi này.
Việc mất khống chế đến quá đột ngột, khuôn mặt trắng nõn của cậu thanh niên vẫn hơi hơi phớt hồng, nhìn rất là dụ người.
Anh không còn giống như lúc trước nữa.
Sau khi bộ phận cơ thể bị mất trở về thì ký ức vốn trống rỗng của anh bỗng được bổ sung thêm một phần. Nhưng do trong dòng thời gian của Bạch Tẫn chỉ toàn là Hứa Tri Ngôn, nên cậu thanh niên trước mắt này đã trở thành chấp niệm của anh, việc này dẫn đến lúc dung hợp xong anh vẫn chưa thể nào thích ứng được.
Rất sớm, kể từ lúc gặp cậu thanh niên này thì anh liền phát giác được một tia tình cảm kỳ lạ, đối phương đối với anh mà nói là đặc biệt, khác với những thứ khác.
Mà những ký ức tràn vào này đã trộn lẫn với nhận thức vốn có của anh, rồi chuyển hóa thành thứ tình cảm không thể phai mờ đi được.
Chỉ là anh hiểu rất rõ không thể nói như vậy được.
Sẽ dọa đến cậu.
Quỷ Thần nghĩ như vậy.
"Đây là chuyện ngoài ý muốn."
Đây là câu trả lời có chút chột dạ.
Dù sao ngay cả những ký ức lúc trước của bản thân anh đều không có cách nào thu gom lại được, thì làm sao có khả năng khống chế được hết mấy tên phân tán trong các phó bản khác chứ?
Hứa Tri Ngôn nghe câu trả lời, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, không có biến thái thì dễ hành động hơn nhiều!
Đại khái là vì dòng máu doanh nhân đã ăn vào trong máu, khi xác nhận được bản thân đã an toàn, cậu xoa các đầu ngón tay rồi nói: "Trong trường hợp này thì điều lệ của giao dịch lúc trước đã không còn phù hợp nữa rồi."
"Nội dung giao dịch trước đó của chúng ta chỉ bao gồm anh cung cấp việc bảo hộ, tôi tìm kiếm Phòng An Toàn."
Bây giờ lượng công việc tăng lên nhưng giá cả lại không tăng?
Làm sao có thể chứ!
Trên đời này không có ai chiếm hời được từ trên tay Hứa Tri Ngôn cậu đâu!
Nhưng mà trực tiếp mở miệng đòi thêm lợi ích thì lại quá thẳng thắn, ảnh hưởng đến thiết lập thương nhân thành thật, hiền lành của cậu, nên cậu quyết định vòng vo một chút.
"Quỷ Thần tiên sinh, nếu bây giờ anh đã có được ký ức của Bạch Tẫn thì chắc anh cũng đã nhìn thấy tên nhóc đó,... khụ anh cũng đã nhìn thấy bản thân đâm tôi tận mấy nhát lận đó."
Tuy là chỉ có hai nhát, nhưng nhát nào cũng rất mạnh tay, giống như muốn đâm chết cậu luôn.
"Hơn nữa nếu không phải do tôi có lòng lương thiện, không giết chết cậu ta, thì anh cũng không thể dung hợp được, ừm, còn tính thêm việc anh biết chuyện mà không báo nữa..." Lúc đó không nổ súng là vì sợ nổ vài phát cũng không giết được, nhưng lại không thể nói với bên ngoài như vậy.
Quỷ Thần trầm mặc.
Lời nói của Hứa Tri Ngôn như một con dao sắc nhọn vạch trần anh, đặc biệt là sau khi cảm xúc của anh đã ổn định trở lại.
Nguyên nhân không giải thích là vì lúc đó anh không hề có ý nghĩ đi tìm các bộ phận khác, cho dù có thì cũng là suy nghĩ thoáng qua thôi.
Mà anh cũng không thể khống chế được tất cả các hành động của Bạch Tẫn trong phó bản.
Trong tim trong mắt của con trùng đáng thương có thể nhìn thấy tương lai đó chỉ có một người duy nhất.
Sau khi cảm nhận được tình cảm phong phú, Quỷ Thần liền rơi vào vòng logic kỳ lạ.
Anh bắt đầu không nỡ để cho chàng trai trước mặt này lần nữa bước vào những phó bản nguy hiểm hiểm trùng trùng đó.
Do dự một hồi anh đưa ra đề nghị.
"10 năm, em ở lại đây nghỉ ngơi 10 năm."
Sau khi thị giác quay về thì năng lượng tổng thể của anh đã gia tăng được một phần, có thể bảo vệ chu toàn cho Hứa Tri Ngôn không bị phó bản nuốt chửng.
Nhưng 10 năm sau...
Anh không có cách nào bảo đảm được hơn.
"Cái gì?" Hứa Tri Ngôn sửng sốt, cứ cảm thấy đối phương đã hiểu sai ý của mình.
Cậu phất tay, giải thích: "Ý của tôi không phải là sau này sẽ không vào phó bản nữa."
"Hửm?" Quỷ Thần có chút không hiểu.
Nhân loại luôn ôm sự sợ hãi đối với trò chơi sinh tồn khủng bố, lúc trước ngoại trừ một bộ phận nhỏ kẻ điên ra, thì những người khác lúc biết được có thể tránh việc vào phó bản thì đều vui mừng điên cuồng mà đồng ý.
Vậy mà cậu trai bình tĩnh trầm ổn, quỷ kế đa đoan trước mặt này lại thích tham gia trò chơi giống như mấy tên điên kia sao?
Ngay lúc Quỷ Thần trăm mối không tỏ thì Hứa Tri Ngôn liếm liếm đôi môi hơi khô của mình rồi nói.
"Quỷ Thần tiên sinh, ý của tôi chính là, trò chơi này nguy hiểm như vậy, phải thêm tiền..."
Nếu như nói Hứa Tri Ngôn sợ cái gì thì ngoài sợ chó sợ chết ra, cậu còn sợ không thu được đầy đủ lợi ích.
Cậu chuẩn xác kế thừa phẩm cách ưu tú của một thương nhân từ thời ông cha truyền lại.
Chỉ cần lợi nhuận đủ đầy thì cậu nguyện mạo hiểm bất chấp!
Còn cái BUG Phòng An Toàn này, Hứa Tri Ngôn phán đoán, lợi ích mà nó mang lại cho cậu không chỉ dừng lại ở con số 300% thôi đâu!
Lúc này, không chỉ có Quỷ Thần ngơ ngác mà lũ quái vật ở góc tường cũng mắt lớn mắt nhỏ kinh ngạc mà nhìn qua đây.
Không lâu sau Hứa Tri Ngôn nhận được câu trả lời của Quỷ Thần.
"Thành giao."
"Tất cả mọi thứ ở đây đều giao cho em."
Âm thanh thấp trầm mang theo sự vui thích hiếm có.
Tuy rằng đã tận tay dâng tặng tất cả các quyền lợi nhưng khi nhìn thấy cậu thanh niên trước mặt hớn hở gọi ra Hệ Thống Phòng An Toàn, rồi bắt đầu cải tạo thăng cấp, thì Quỷ Thần chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang thay thế trái tim mình, xuất hiện bên trong khoang ngực trống rỗng của anh.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
......
[Phương hướng thăng cấp của Phòng An Toàn có thể chia làm 3 loại.]
[Cung cấp phục hồi, tăng cường trạng thái và thăng cấp đặc thù.]
Cuối cùng đã đến thời khắc thể hiện bản lĩnh của Hệ Thống.
Nó mượn giao diện của hệ thống trò chơi, hiển thị ra tất cả các loại ưu khuyết điểm của việc thăng cấp.
【Cấp độ Phòng An Toàn: 1】
【Chìa khóa của các gian phòng đang đợi được mở cửa: 1】
【Điểm kĩ năng có thể điểm sáng: 1】
【Trước mắt có thể mở ra Phòng An Toàn đối với các phó bản: ≤】
[Vừa nãy ngài đã mở khóa được một Phòng An Toàn, trước mắt ngài có thể mở khóa một căn phòng đặc thù, còn có thể lựa chọn tăng cường năng lực cho phương diện nào đó trên giao diện thăng cấp.]
Hứa Tri Ngôn tiện tay lướt lướt nội dung của mấy mục đó.
Cung Cấp Phục Hồi ý trên mặt chữ, nếu như lựa chọn thăng cấp theo phương hướng này thì tốc độ hồi phục của người chơi sẽ được nâng cao hơn.
Ví dụ lúc bị thương nặng tiến vào Phong An Toàn thì khi trở ra vết thương sẽ giảm nhẹ hơn nhiều; việc khôi phục tinh thần lực cũng khác so với trước đây phải mất mấy tiếng mới tăng lên được một chút; những kĩ năng hoặc vũ khí cần CD thì đều có thể khôi phục hoặc bổ sung tại đây.
*CD: hiểu nhanh gọn là thời gian hồi skill
Quan trọng hơn hết là có thể khởi động cửa hàng cung cấp.
Tăng Cường Trạng Thái nghe có vẻ thú vị, Hứa Tri Ngôn từ lâu đã biết có thứ gọi là thanh trạng thái, bất kể là bị thương hay trúng độc thì đều hiển thị trên thanh trạng thái.
Trạng thái xuất hiện trong trò chơi đều là trạng thái xấu, tiêu cực.
Nếu như Phòng An Toàn tiến hành thăng cấp trên phương diện trạng thái thì không chỉ giúp người chơi loại trừ trạng thái xấu mà còn bổ sung thêm cho người chơi các trạng thái tăng ích.
Ví dụ: tăng cường lực công kích, không sợ lạnh, miễn giảm các sát thương phải chịu.
Còn bản Nâng Cấp Đặc Thù thì tùy vào chủ nhân của Phòng An Toàn, cũng chính là Hứa Tri Ngôn.
[Việc này giống như mở blind box vậy đó! Cứ mỗi một lần nhấn là lại nhận được phần thưởng do hệ thống cung cấp cho phiên bản Phòng An Toàn, có thể là các đặc tính hiếm có mà các người chơi khác cầu mà không được, hoặc cũng có thể là một kỹ năng siêu cấp chỉ có Boss mới có được...]
"Tệ nhất thì sẽ ra cái gì?" Hứa Tri Ngôn ngắt lời Hệ Thống.
Thứ này giống như rút thăm trúng thưởng vậy, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ là người may mắn, cho dù là trò chơi gì thì rút thưởng cũng không bao giờ trúng, nếu như không có chế độ đảm bảo cho các lượt rút thẻ thì ngay cả cái quần lót cậu cũng thua luôn.
~~
Dạo này tui bận quá mà chương này nó cũng dài chắc gần 5k từ, nên tui chia làm 2 hôm nay up 1 mai up 2 nhé, cũng 2k7 từ rồi. Keo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.