Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 32: Trường học khiếm thị

Miêu Sao Phạn

04/09/2024

Khuôn viên trường trong đêm khuya u ám đáng sợ.

Hứa Tri Ngôn kéo kéo chiếc áo khoác đồng phục trên người mình, giả vờ dìu Gurren bên cạnh.

Theo sau hai người là cảnh vệ, trong tay mang theo súng săn, nhìn chằm chằm về phía trước.

Tuy nói vừa rồi giả bệnh có hiệu quả, nhưng giáo viên quản lý không có đơn giản thả người đi, mà gọi một cảnh vệ đến đưa hai người đến phòng y tế.

Là NPC có sức chiến đấu mạnh nhất Trung học Thế Minh tính đến nay, cảnh vệ không nghi ngờ gì mà đứng đầu đỉnh thức ăn.

Gurren dựa vào tư thế liếc nhìn về phía sau, dập tắt ý định lấy vũ khí ra.

Những cảnh vệ này không có gì khác biệt so với nhân loại, nhưng ban ngày khi bước vào trường học, bọn họ đã tịch thu 2 khẩu súng của anh ta, sức chiến đấu và phòng vệ cao đến bất thường.

Phải tìm cách đuổi cảnh vệ đi, anh ta nghĩ vậy.

Nhưng trước mắt ngoại trừ người chơi mới bị nghi ngờ có khả năng điều khiển một con quái vật này, thì bên cạnh anh ta không có trợ thủ mạnh mẽ nào cả.

"Một lát nữa cậu có cách nào giữ chân được cảnh vệ không?" Anh ta hỏi.

Hứa Tri Ngôn hỏi ngược lại: "Là điều gì làm anh nghĩ là tôi có khả năng giữ chân cảnh vệ vậy?"

"Chậc, cậu động não đi, lúc nãy khi qua mặt giáo viên quản lý, không phải có bản lĩnh lắm à?" Gurren nhướng mày, trong mắt có chút chán ghét.

Nghe ngữ khí này chắc là trên người người chơi mới này đích thực không có đạo cụ nào dùng được, kỹ năng khống chế quái vật cũng là ăn may thôi.

Bản thân đã nhìn thấu căn nguyên của người mới này, Gurren phán đoán cậu không có tác dụng gì nhiều với anh ta, thái độ bắt đầu thay đổi.

Cảnh vệ nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ thì chạy lên vài bước, sánh vai đi cùng.

Hai người không dám nói chuyện nữa, thành thật cúi đầu bước đi.

Chẳng mấy chốc đã đến được phòng y tế.

Vì Trung học Thế Minh là trường học nội trú, nên phòng y tế không chỉ là một phòng nào đó trong tầng giảng dạy, mà có hẳn một tòa nhà, gọi là Hiệu Y Viện.

*Hiệu Y Viện: là trung tâm y tế chịu trách nhiệm phòng chống, bảo vệ và chữa bệnh cho toàn bộ học sinh trong trường.

Ở đây có giáo viên trực ban 24/24.

Phòng cấp chẩn (chẩn đoán khẩn cấp) và hiệu thuốc ở tầng 1 đều sáng đèn.

Nhiệm vụ cảnh vệ nhận được là đưa học sinh đến nơi an toàn, điều trị xong lại đưa trở về, nên cũng đi cùng hai người vào Hiệu Y Viện.

Vừa đi đến hành lang, Gurren nói với cảnh vệ.

"Các người chờ tôi ngoài này là được, tôi tự vào trong xem bệnh." Bàn tính trong đầu anh ta vang lên ầm ĩ.

Cảnh vệ một lần chỉ có thể trông coi một người.

Hiệu y trong phòng cấp chẩn dù nói sao thì lực chiến chắc sẽ thấp hơn cảnh vệ, chỉ cần anh ta chế phục được hiệu y thì sẽ trốn được ra ngoài từ tầng 1.

*Hiệu y: y tá, bác sĩ trong trong tòa Hiệu Y Viện.

Còn về Hứa Tri Ngôn?

Cùng lắm bị đưa về ký túc xá, chết không được.

Hứa Tri Ngôn hiển nhiên hiểu được anh ta đang nghĩ gì, vừa muốn đi cùng thì nghe thấy cảnh vệ gật đầu đồng ý.

Nghe thấy tiếng động, hiệu y đi đến bên này.

Ông ta là một ông lão tầm hơn 60 tuổi, nếp nhăn chất chồng, khắp mặt đều là đồi mồi, cả con người phát ra hơi thở thối rữa, trong tay cầm một con dao phẫu thuật rỉ sét, tỏ ra rất có tay nghề trong việc chữa trị việc trúng thực.

Hứa Tri Ngôn hết cách, chỉ có thể cùng với cảnh vệ chờ đợi trong hành lang.

Ghế inox ngồi không được thoải mái.

Tiếng kim đồng hồ treo tường kêu tích tắc nghe rất rõ ràng.

Cửa lớn phòng cấp chẩn đóng lại, cậu lặng lẽ quan sát các phòng khoa trong hành lang.

Ở đây ngoài phòng cấp chẩn và phòng thuốc, thì còn một căn phòng nữa sáng đèn.

[Phòng lưu trữ hồ sơ sức khỏe lâm thời ]

Công dụng kì lạ.

Trường học nào sẽ bố trí phòng riêng để lưu trữ hồ sơ sức khỏe chứ?

Có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều tủ qua khe hở của cánh cửa đang mở, mỗi một chiếc tủ đều chứa đầy hồ sơ.

Hứa Tri Ngôn cúi đầu, suy nghĩ tìm tòi một lúc rồi đứng dậy.

Thân phận hiện tại của cậu là học sinh cùng đưa bạn học đến khám bệnh, chỉ cần không chạy nhảy lung tung, về mặt lý luận thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Quả nhiên, cảnh vệ chỉ nhìn cậu một cái rồi thôi.

Sau khi xác nhận chỉ cần không rời khỏi thì có thể hoạt động thoải mái, cậu liền thử bắt chuyện với cảnh vệ.



"Thầy ơi, lát thầy có đưa tụi em về không ạ?"

"Đưa."

"Tốt quá rồi, em còn đang lo đèn tối hù như vậy, về không được thì làm sao đây? "

"......"

"Thầy đang trực đêm hả? Nhưng mà trời tối như này thầy còn phải đi cùng học sinh đến Hiệu Y Viện, thật sự rất vất vả."

"......"

Đại khái cảm thấy Hứa Tri Ngôn nói nhiều quá, cảnh vệ mới giải thích.

"Tại vì sẽ có học sinh giả bệnh, viện cớ đến Hiệu Y Viện để chạy trốn." Cho nên tất cả học sinh đi ra từ khu ký túc đều sẽ được sắp xếp một cảnh vệ đi theo.

Nói xong, cho dù cậu học sinh trước mặt có hỏi bao nhiêu câu nữa thì ông ta cũng không trả lời.

Sau khi xác định không lấy thêm được tin tức gì ở chỗ cảnh vệ nữa, Hứa Tri Ngôn giả vờ chán nản đi tới đi lui, dần dần đến gần phòng lưu trữ hồ sơ sức khỏe.

Tầng 1 Hiệu Y Viện chỉ có một cái cửa lớn đang được cảnh vệ canh giữ.

Bây giờ cậu muốn rời khỏi đây thì tuyệt đối không thể đi cửa chính, chỉ có thể giống như Gurren, lựa chọn trốn ra ngoài bằng cách trèo ra khỏi cửa sổ của những căn phòng khác.

Phòng cấp chẩn truyền đến âm thanh ầm ầm, hình như đang đánh nhau rồi.

Phòng hồ sơ bên cạnh vẫn an tĩnh như thường, chỉ có một giáo viên trực ban đang nằm trên bàn.

Hứa Tri Ngôn thấy cảnh vệ không có phản ứng gì, nhè nhẹ đẩy cửa phòng hồ sơ ra.

Chỉ có điều, khi vừa bước vào cậu liền hối hận.

Cửa sổ ở đây được bịt kín bằng xi măng, không có cách ra ngoài, không khí bốc lên một mùi hăng nồng rất khó ngửi, không phải mùi nước khử trùng mà giống như mùi dung dịch Formalin hơn.

*Formalin: người ta hay dùng để ướp xác đó mấy bà.

Giáo viên vẫn say ngủ nằm trên bàn.

Trong lòng nghĩ tới cũng tới rồi, Hứa Tri Ngôn dứt khoát đi đến bên cạnh một cái tủ không khóa, cẩn thận quan sát.

[Kiểm tra thể chất đạt tiêu chuẩn]

[Kiểm tra thể chất không đạt tiêu chuẩn]

Trong đó, hộp đựng tài liệu đạt tiêu chuẩn trống rỗng chỉ có vỏn vẹn 3 tờ giấy, còn hộp không đạt tiêu chuẩn lại đầy ắp hồ sơ, dường như muốn tràn cả ra ngoài.

Tại sao người đạt tiêu chuẩn lại ít như vậy? Kiểm tra sức khỏe này rốt cuộc là để kiểm tra cái gì?

Lần nữa xác nhận giáo viên không có động tĩnh gì, Hứa Tri Ngôn mở cửa tủ ra, thấy rõ được nhiều thứ hơn......

Bên mép tủ hồ sơ nơi ánh sáng không rọi vào được, có một cái bình thủy tinh ở đó.

Mùi Formalin nhàn nhạt khắp phòng tỏa ra từ cái bình này.

Nước thuốc trong suốt ngâm hai con mắt bên trong.

Làm người ta sởn gai óc hơn nữa chính là hai con mắt này còn đang không ngừng chớp nháy!

Tim Hứa Tri Ngôn nhảy lên tận cổ họng, cửa vừa mở được một nửa cậu đã thu tay về, làm bộ như không có chuyện gì, vô cùng tự nhiên sờ vào chiếc ghế bên cạnh.

Có một chiếc áo khoác len dày sẫm màu đang phủ trên chiếc ghế.

Cậu đưa tay lấy chiếc áo khoác, đi về phía chiếc bàn, không do dự chút nào mà đắp lên cho người giáo viên đang say ngủ.

Làm xong tất cả Hứa Tri Ngôn lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa, như cậu dự đóan, giáo viên đang giả vờ ngủ ngẩng đầu lên, vị trí đôi mắt trống rỗng tăm tối, không có nhãn cầu và các mô xung quanh.

Trở về hành lang, mồ hôi lạnh do bị nhãn cầu nhìn chằm chằm đã giảm đi nhiều.

Cảnh vệ vẫn đang canh giữ ở cửa, dường như xem việc cậu đi loạn vào phòng hồ sơ là chẳng phải việc quan trọng gì.

Ngay lúc này, cửa lớn phòng cấp chẩn 'ầm' một tiếng bị đá ra, Gurren người đầy máu từ trong đi ra.

Chẳng qua đã có kinh nghiệm từ lúc bị cảnh vệ tịch thu súng, lần này anh ta đi tay không ra.

Nhìn Gurren mặt đen như đít nồi, nhớ lại cửa sổ bị bít xi măng lúc nãy, Hứa Tri Ngôn mím mím môi, chắc hẳn cửa sổ phòng cấp chẩn cũng không trèo ra được.

Tình huống như cậu dự liệu.

Gurren vào phòng cấp chẩn thì phát hiện cửa sổ bị bịt kín, không có cơ hội đi ra ngoài.

Anh ta vốn muốn ứng phó vài câu, rồi nhanh chóng tìm cách chạy trốn, nhưng hiệu y trực ban chẳng bỏ qua thứ gì, nhất định phải 'trị' cho anh ta.

Cách thức chính là suýt nữa anh ta đã bị chiếc giường y tế xông đến đụng cho bất tỉnh!

Mà hiệu y được đánh giá là chỉ cần 1 đấm là sẽ ngất ngay tại chỗ lại có sức mạnh kinh người, tay ông ta cầm con dao phẫu thuật, luôn miệng nói chỉ cần mổ bụng, lấy đồ trong bụng ra là sẽ khỏi bệnh.

Gurren ý thức được bản thân không thể ngồi yên chờ chết, nếu thật sự trị liệu như vậy thì sẽ chết người đó!



Anh ta bắt buộc phải chiến đấu với đám vật chết biết cử động trong phòng cấp chẩn và hiệu y luôn vung vẩy con dao phẫu thuật trong tay.

Cửa bị khóa không nói, hiệu y dường như còn được chúc phúc thuộc tính bác sĩ, những đạo cụ liên quan đến bệnh viện mà anh ta lấy được trong các phó bản trước đó đều không có tác dụng!

Cuối cùng phải nhờ vào việc cắt đứt nguồn điện trong phòng cấp chẩn, thì anh ta mới miễn cưỡng chạy ra mở cửa được.

Cảnh vệ giống như không nhìn thấy được thảm trạng của Gurren.

Nhìn thấy cậu học sinh khi nãy đứng còn không thẳng lưng được giờ đã trở nên sinh long hoạt hổ, ông ta ngầm thừa nhận bệnh đã được trị khỏi, ra hiệu cho hai người đi theo trở về ký túc xá.

Trải qua lần trị liệu điên cuồng ở phòng cấp chẩn, Gurren liên tục gật đầu, chỗ quỷ quái này một phút một giây anh ta cũng không muốn ở lại, kéo theo Hứa Tri Ngôn nghĩ cũng không nghĩ rời khỏi Hiệu Y Viện.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa."

Giọng điệu của Gurrrn không còn thoải mái vui sướng như trước nữa, anh ta vì trị bệnh mà đã phải trả giá, bây giờ nên đến lượt của tên người mới đã đưa ra chủ ý tồi tệ này!

"Cậu giải quyết cảnh vệ, tôi muốn rời khỏi nơi này."

Hứa Tri Ngôn cười nhạo thành tiếng.

"Tôi không giải quyết được."

Gurren do dự trong chốc lát rồi nói: "Bây giờ cậu giả bệnh, chúng ta quay về Hiệu Y Viện, trên đường đi tôi sẽ nói mình buồn ngủ, muốn trở về ký túc xá,

...... chúng ta cũng xem như đã từng hợp tác qua, không thì tôi đâm cậu một nhát rồi báo cáo, nhưng như vậy thì tình huống của cậu sẽ nguy hiểm hơn nhiều."

Tuy để người mới một mình đối diện với hiệu y và cảnh vệ là rất thất đức, nhưng tối nay anh ta thật sự cần phải rời khỏi đây, bây giờ anh ta không lo được cho tính mạng của người mới này.

Một cảnh vệ trông coi hai người chơi, cục diện trước mắt thế nào cũng phải hy sinh một người.

Anh ta không phải đồ ngốc, chỉ có thể sống chết mặc bay thôi!

*Câu gốc ở đây là Tử đạo hữu bất tử bần đạo- 死道友不死贫道: Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

"Tôi không muốn đến Hiệu Y Viện."

Hứa Tri Ngôn cúi đầu, giọng nói có chút sợ sệt: "Đến ngã tư tiếp theo, chúng ta chia ra chạy hai hướng khác nhau, cảnh vệ đuổi theo ai thì xem như người đó xui xẻo!"

Bộ dạng bị dọa sợ này làm Gurren yên tâm không ít.

Nếu Hứa Tri Ngôn ngay lập tức đồng ý, anh ta sẽ cảm thấy bị lừa, từ chối mới là hợp lý.

"Được! Cảnh vệ bắt ai thì người đó xui xẻo! Lần này không thể trách tôi được ha!" Nói đoạn, Gurren không khỏi đồng tình với người mới khờ khạo trước mặt.

Qui luật sinh tồn thứ nhất:

Bạn không cần phải chạy nhanh hơn gấu, chỉ cần chạy nhanh hơn bạn của mình là được.

Trong phòng phát sóng cũng có khán giả bắt đầu lo lắng.

【Tiểu Bách Vạn không phải rất thông minh sao? Tại sao bây giờ lại trở nên khờ khạo rồi? 】

【Đúng vậy! Cậu ta chắc chắn chạy rất chậm, NPC 100% sẽ bắt người chạy chậm! 】

【Haiz, vẫn còn quá trẻ. 】

【Tôi cảm thấy không thể, cứ chết đi như vậy thì quá hèn nhát rồi......】

【 1 triệu ơi, cho tôi thì tốt biết bao hu hu hu. 】

Trong khi khán giả đang tranh cãi, thì hai người đã đến nơi giao hẹn.

Gurren nhìn thoáng qua Hứa Tri Ngôn, còn chưa tới góc đường mà cậu đã bước sẵn một bước lớn để chuẩn bị chạy trước, khóe miệng anh ta nhếch lên như hiểu rõ mà cười nhạo.

Con gà yếu nhớt này có mọc thêm mười cái chân nữa cũng chạy không lại anh ta! Vậy giành chạy trước để làm gì?

Tuy nhiên, khi anh ta lợi dụng đạo cụ hỗ trợ, chớp mắt chạy sang hướng bên trái khoảng 20m thì điều bất ngờ đã xảy ra.

Cảnh vệ không nghĩ gì cả, xông lên chạy theo anh ta.

Gurren nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nghĩ cũng không ra tại sao cảnh vệ lại đuổi theo anh ta.

Khi anh ta xoay đầu nhìn về phía sau, thì bị cảnh tượng ở ngã tư làm cho tức giận đến mặt mày biến sắc - - Hứa Tri Ngôn không những không chạy mà còn ngồi tại chỗ thắt dây giày!

"Thầy ơi! Vậy em về ký túc xá trước ạ."

Đứng thẳng lên, Hứa Tri Ngôn nhẹ nhàng hét lên với hai người đang chạy ngày càng xa, lúc này trên mặt làm gì có chút sợ hãi nào.

Quần chúng vây xem livestream lại được dịp cười như điên.

【Cười chết tôi, lúc nãy ai nói Tiểu Bách Vạn không được? Tôi thấy cậu ta rất được! 】

【Mồm mép của Tiểu Bách Vạn là để lừa người! 】

【Hahahahaah Cát Luân sắp nghi ngờ nhân sinh rồi!】

【Chậc chậc, người mới tên Gurren này nhìn không được thông minh cho lắm, muốn phát cho anh ta giải thưởng Người công cụ xui xẻo nhất năm.】

【Hahahhaha Tiểu Bách Vạn mới là ma quỷ thật sự. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook