Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 48: Trường Học Khiếm Thị

Miêu Sao Phạn

04/09/2024

Dịch+ Edit+ Beta: Nhi ([email protected])

Bên trong phòng lưu trữ một mảnh bừa bộn.

Tứ chi của giáo viên quái vật vặn vẹo, da thịt lở loét, cơ bắp bắt đầu biến dạng, lăn lê bên trong bãi nôn mửa đầy sắc màu.

Nó nằm sấp trên mặt đất, cơ thể trương phình lên thấy rõ.

Nếu như nói, lúc hồ sơ quan trọng vẫn chưa biến mất thì trên người nó chỉ có đôi mắt là không giống con người, thì khi hồ sơ quan trọng biến mất, nó đã mất đi hoàn toàn hình người.

Lúc Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh rời đi, họ còn cố ý khóa cửa phòng lưu trữ lại.

Nhưng mà chuyện này đối với giáo viên quái vật đã biến dị mà nói thì chẳng phải trở ngại lớn lao gì.

"Thùng– –Thùng– –"

"Rầm rầm!"

Chỉ với vỏn vẹn hai lần va đập, mà cánh cửa vốn không chắc chắn đã ầm ầm đổ xuống.

Bên trong làn bụi, giáo viên quái vật từ từ đứng lên từ trong đống mảnh vỡ của tấm cửa.

Nó chạy theo hướng nhãn cầu, cố gắng lấy lại đôi mắt của mình trước.

Hành lang tầng 2, những học sinh đang chuẩn bị làm kiểm tra, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt, trên tay mỗi người đều cầm một tờ phiếu kiểm tra thể chất.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Đột nhiên, ở phía cuối hành lang có hai bóng người chạy nhanh như gió vọt qua.

Thanh niên tóc vàng hoe chạy phía trước đang ôm một túi vải tròn tròn, bên trong hình như có chứa vật gì đó.

Đó chính là Kim Thịnh.

"Nhường đường một chút."

"Cảm ơn, xin nhường đường."

Có cậu ta mở đường, các học sinh lần lượt tránh ra, dường như đều dán cả vào vách tường.

Còn thanh niên tóc đen chạy phía sau cậu ta lại không thoải mái được như vậy.

Rõ ràng trong tay chẳng cầm vật gì, vậy mà lại chạy đến thở dốc hồng hộc.

Mà sau khi hai người chạy đi, lúc đám học sinh vẫn còn đang xầm xì bàn tán, thì sự việc kinh sợ đã xảy ra.

Một con quái vật không rõ hình người từ tầng 1 đuổi đến.

"A‐ ‐ -"

"Oa! Đây là cái gì!"

"Cứu mạnggggg aaaaaaaa– –"

Các học sinh rối loạn lên trông thấy.

Nhưng rất may là lúc né hai người kia, bọn họ hầu như đã dính sát vào tường. Bây giờ, cho dù giáo viên quái vật có xuất hiện, thì nơi rộng lớn này cũng đủ cho nó lắc mình, nên sẽ không để ý đến những học sinh đó nữa.

"Mắt của tao– –"

"Hồ sơ, hồ sơ, hồ sơ......"

Nó luôn miệng không ngừng nhắc đến thứ mà nó cần, mụn nhọt xung quanh hốc mắt của nó bởi vì ở quá xa nhãn cầu mà càng thối rữa hơn, nổ hết vài nhọt.

"Tao sẽ giết hết chúng mày......"

"Bọn trộm hồ sơ......"

"Rốt cuộc là ai!!!!"

Giáo viên quái vật gầm lên, nước dịch màu xanh vàng trong miệng văng ra khắp nơi.

Mà giáo viên đang làm kiểm tra thể chất cảm thấy có gì đó không đúng, bực mình bước ra khỏi phòng, thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi.

Cả tầng 2 một trận gà bay chó nhảy, hỗn loạn cực kì.

Có người đưa ra đề nghị đi tìm cảnh vệ.

"Hu hu hu chúng ta mau đi tìm thầy cảnh vệ đi!"

"Đúng đó! Đi tìm thầy đi!"

Nhưng rất nhanh đề nghị đó đã bị phủ định.

"Nhưng sự xuất hiện của quái vật lại không nằm trong những điều vi phạm trong nội quy nhà trường......"

"Hay là đi hỏi thử xem sao? Không thì làm sao bây giờ?"

Các học sinh bảy miệng tám lưỡi bàn tán, nhưng vẫn không ra được kết quả gì, rất nhanh, giáo viên kiểm tra thể chất bước ra nói rằng không sao cả, bảo mọi người xếp hàng tiếp tục làm kiểm tra.

. 七嘴八舌 (qī zuǐ bā shé)

nghĩa đen này có nghĩa là “bảy miệng, tám lưỡi”. Nó được sử dụng để chỉ ra rằng mọi người đang cố gắng nói những gì họ muốn nói trong một cuộc thảo luận (một cuộc xung đột ý kiến)

Nhưng các học sinh không phải là lũ ngu, con quái vật hồi nãy to như vậy, ai mà còn tâm trạng làm kiểm tra.

"Thầy! Bộ thầy không nhìn thấy con quái vật vừa nãy sao?"

"Thầy mù rồi à thầy?"

"Aaaaaaa cứu mạng!"

"Đáng sợ quá! Gớm ghiết quá! Thối muốn chết!"

Học sinh lần lượt kháng nghị.



Tuy nhiên, giáo viên phụ trách kiểm tra thể chất lại không vì vậy mà có hành động gì, chỉ lấy lệ mà nói.

"Đó chỉ là ảo giác của các em, chứng minh mắt của các em đều có vấn đề, yên tâm đi, các giáo viên phụ trách kiểm tra cho các em đều là những bác sĩ chuyên khoa mắt."

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Ngay cả lão già ở Hiệu Y Viện cũng bước từ bên trong ra.

Ông ta vươn đôi tay khô quắp nhăn nheo của mình ra, xoa đầu học sinh đứng gần nhất, mở miệng nói:

"Các thầy cảnh vệ sẽ không để các em rời đi đâu."

"Không ai có thể mang các em rời khỏi nơi này."

"Đây chính là số phận của các em."

Dùng giọng điệu khuyên giải để nói lời uy hiếp.

Các học sinh đều cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không dám nói gì.

Thấy đám học sinh đã bị dọa, hiệu y cùng giáo viên cao cao hài lòng trở về phòng, bảo rằng năm phút nữa sẽ tiếp tục kiểm tra.

Ngay khi cuộc náo loạn giữa các học sinh sắp lắng xuống, thì một thanh niên mặc đồng phục học sinh lợi dụng lúc hỗn loạn lẻn vào hàng, đứng ở cuối.

Hứa Tri Ngôn điều chỉnh biểu tình một chút, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng mang theo vài phần uất ức.

"Sẽ chết đó... lần này thật sự sẽ chết đó..."

"Lúc nãy tôi tận mắt nhìn thấy mấy cái xác của bạn học, bọn họ đều là bị quái vật giết chết đó!" Cậu run rẩy nói.

Quả nhiên, sự kinh sợ trong lời nói đã làm ảnh hưởng đến các học sinh đang xếp hàng.

Nhất là các học sinh đứng gần cậu là nghe được rõ ràng nhất, sắc mặt dần tái nhợt, quay lại lắc lắc cậu hỏi.

"Sao sao chuyện gì vậy?"

"Cậu có biết thứ vừa nãy là gì không?"

"Huhuhu tôi sợ lắm, tôi muốn về nhà."

Hứa Tri Ngôn đè thấp âm thanh giống như đang sợ hãi cái gì vậy, liếc nhìn cánh cửa phòng kiểm tra thể chất đang đóng rồi nói: "Vừa nãy khi đi vệ sinh, tôi vừa hay gặp được con quái vật đó! Nó vậy mà lại đang ăn thịt người...tôi thấy những người bị ăn đó đều mặc đồng phục học sinh."

Trong đám người vang lên những tiếng kinh ngạc ngắn ngủi, mọi người trợn mắt, bắt đầu sợ hãi.

Nhìn thấy những phản ứng này, Hứa Tri Ngôn rất là vừa lòng.

Cậu không phải đang nguy ngôn tổn tính.

*Fearmongering hay còn gọi là hù dọa, là một hình thức thao túng gây ra nỗi sợ hãi bằng cách sử dụng những tin đồn phóng đại về nguy hiểm sắp xảy ra.

Lúc nãy cậu và Kim Thịnh từ phòng lưu trữ đi ra, trước tiên đã chạy lên tầng 2 làm cho đám học sinh xảy ra hỗn loạn, sau đó lại chia nhau ra, cậu một mình đi xuống tầng 1.

Kim Thịnh nói cậu ta nhìn thấy NPC đang xử lý thi thể của Lý Tọa Sơn và Đinh Nham ở một nơi gọi là "Phòng xử lý chất thải y tế".

Sau khi tận mắt nhìn thấy hai người mặc đồ bảo hộ nhuốm máu rời đi, Hứa Tri Ngôn làm ra bộ dạng chỉ đi ngang qua, dự định vào phòng xử lý xem xem.

Nhưng vừa đi đến trước cánh cửa, thì mùi máu tanh nồng đã làm cậu dừng chân lại.

Cậu đi nhanh vài bước, nhìn một vòng phòng xử lý, cho dù bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị dọa lùi về sau vài bước.

Cảnh tượng máu me đập vào trong mắt.

Những thi thể mặc đồng phục học sinh nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu tụ thành dòng và chảy lênh láng.

Tất cả thi thể đều có cùng một điểm chung duy nhất, đó là đều bị móc mắt.

Trong những thi thể đó, có thi thể vì kiểu tóc quá đặc biệt nên Hứa Tri Ngôn vẫn còn nhớ, đó là bạn học Lớp 1 cùng vào kiểm tra với Diêu Tiên Tiên.

Không nghĩ ngợi nữa, Hứa Tri Ngôn nhìn những bạn học vẫn còn sống trước mặt, hắng giọng nói chuyện, nói bản thân cũng rất sợ, rất muốn về nhà.

Lập tức có học sinh hùa theo ngay.

"Đúng vậy! Tôi cũng rất sợ, tôi cũng muốn về nhà huhuhuhu."

"Tôi nhớ mẹ nuôi của tôi..."

"Tôi cũng vậy! Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, anh chị trong nhà còn không được cưng chiều bằng tôi!"

Đám học sinh càng nói nhiều, Hứa Tri Ngôn lại càng cảm thấy sai sai.

Mẹ nuôi? Đám học sinh này đều là những đứa trẻ bị nhận nuôi?

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, Hứa Tri Ngôn liếc nhìn những học sinh vô tội, quyết định đem những người này rời đi trước rồi tính tiếp.

"Chúng ta chạy đi, về lớp học trước đã."

"Được! Cậu nói đúng!"

"Tôi không muốn ở lại nơi ma quỷ này thêm một phút nào nữa!"

"Tôi... lúc nãy tôi muốn viện cớ đi vệ sinh để chạy, nhưng thầy cảnh vệ lại không cho."

"A, làm sao đây..."

Nghe đến đây, Hứa Tri Ngôn vỗ vỗ tay, mở miệng nói: "Đi theo tôi, tôi biết Hiệu Y Viện có cửa sau."

Lúc nãy ông chủ căn tin không hề rời đi bằng cổng chính.

Mấy học sinh nghe xong, mắt sáng cả lên.

Mọi người đều ngầm hiểu mà che miệng lại, nhân lúc đợt kiểm tra kế tiếp vẫn chưa bắt đầu, họ theo chân Hứa Tri Ngôn xuống tầng, lao đến phía cửa sau Hiệu Y Viện.

Một bên khác, Kim Thịnh tay ôm bình, túi thì đựng hồ sơ, chạy từ tầng thấp lên cao.

Giáo viên quái vật đuổi theo sát sao, miệng không ngừng lẩm bẩm.



"Tên nhóc khốn kiếp nhà mày."

"Dù sao thì lũ học sinh tụi mày vốn dĩ cũng nên chết đi rồi..."

"So với chết đi, chi bằng cống hiến cho trường học một ít."

"Đã rất lâu rồi tao chưa được ăn xác chết vẫn còn nguyên đôi mắt, hihihihi..."

Kim Thịnh nghe vậy, khóe miệng xụ xuống.

Xem ra, đây có khả năng chính là con quái vật chuyên môn xử lý thi thể.

Nhưng mà tại sao nó lại nói, những học sinh này đáng lẽ nên chết đi?

Rõ ràng, nếu như không có ngôi trường này thì cuộc sống của các học sinh sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn mới đúng!

Kim Thịnh nghĩ hoài mà không ra được gì, cậu ta dự định lát nữa sẽ truyền tin cho đồng đội.

Rốt cuộc, cậu ta đã chạy lên tầng cao nhất của Hiệu Y Viện, thấy đã không còn cầu thang nào để chạy lên nữa, chỉ có những phòng học trống xung quanh, cậu nhanh chóng lao vào một phòng rồi khóa cửa lại.

Phòng học rất lớn, bên trong để các thiết bị đã cũ và lỗi thời.

Kim Thịnh đi đến bên cửa sổ, mở khóa kéo đồng phục bên ngoài ra.

Tiểu Nhất nhận được tín hiệu, đầu chó nhỏ chui ra ngoài.

"Gâu âu!"

Nó kêu một tiếng, đuôi nhỏ lắc lư lơ lửng trên không trung.

Kim Thịnh đờ người một lát rồi xoa đầu chó nhỏ vài cái, sau đó cúi đầu xuống thắt nút cho bộ quần áo đang bọc lấy bình Formalin, sau khi kiểm tra rằng Tiểu Nhất có dùng móng đẩy túi đồ ra sau khi ngậm vào miệng thì lại nhét thêm hồ sơ vào.

"Ném cái bình này gần chỗ bọn cảnh vệ, còn quần áo thì tìm một thùng rác cách xa một chút vứt đi."

Như nghĩ đến gì đó, cậu ta bổ sung thêm một câu.

"Cẩn thận đừng để bị nhìn thấy."

"Gâu gâu!"

Tiểu Nhất sủa vài tiếng ra hiệu đã hiểu rõ nhiệm vụ, đôi mắt nhỏ ngấn nước biểu thị sự kiên định cùng tự tin, nó gắp bọc quần áo Kim Thịnh chuẩn bị sẵn rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Khi Tiểu Nhất vừa rời đi thì giáo viên quái vật đang đập cửa liên tục bỗng đập thêm một cái rồi dừng lại.

Kim Thịnh thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua khi cậu ta nhìn thấy cái bóng tròn của Tiểu Nhất bay trên trời, thì cho dù biết rõ là chó của mình, cậu ta cũng khó mà tin nổi.

Quả nhiên chuyện chó có thể bay lên trời thật sự là......

Cho dù có nhìn bao nhiêu lần thì cũng khó mà chấp nhận nổi đó!

Còn nữa, có ai có thể cho cậu ta biết tại sao kỹ năng Phi Hành này lại dùng đuôi để bay hay không? Cho dù thức tỉnh kỹ năng bay thì cũng là kiểu xoắn tai lại bay thì hợp lý hơn chứ!

Hứa Tri Ngôn đang lùa học sinh rời khỏi Hiệu Y Viện đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngứa, hắt xì một cái.

Có lẽ bởi vì Tiểu Nhất quá đáng yêu mà đạn mạt bên trong phòng livestream bùng nổ trông thấy.

【Làm sao đây, tôi cũng có chút thèm muốn quả trực thăng chó này.】

【Hahahahaha cứuuu! Chó gì chứ, đây rõ ràng là công cụ phi hành công suất lớn!】

【Tiểu Nhất gắp cái túi bay nhẹ nhàng như vậy, còn Tiểu Bách Vạn mới lắc hai cái đã hụt hơi, từ đó cho thấy sức lực của chiếc trực thăng chó này còn mạnh hơn Tiểu Bách Vạn nhiều!】

【Tiểu Bách Vạn: Cậu nói tôi không bằng một con chó?】

【Người không bằng cả chó.jpg】

【Hahahahahaha cười chếttttt, các người không sợ Tiểu Bách Vạn xem lại buổi phát sóng sao?】

【Má! Ai có thể cự tuyệt một chiếc trực thăng chó chứ!】

【@Hệ thống trò chơi, đâu rồi? Ra cái giá đi?!】

Sau khi Hứa Tri Ngôn thả cho đám học sinh chạy đi từ cửa sau, liền nhìn thấy cảnh vệ tay cầm hồ sơ và nhãn cầu đang đánh nhau túi bụi với giáo viên quái vật đã mất đi lý trí chỉ biết chủ động công kích.

Mà bình Formalin đựng nhãn cầu giờ đang vỡ vụn trên mặt đất.

Âm thanh huyên náo đã thu hút NPC bên trong Hiệu Y Viện và những người chơi khác, mọi người đứng xa xa không dám đến gần.

Và phút sau, Hứa Tri Ngôn đại khái hiểu rõ sự việc qua những lời bàn tán, nghị luận xung quanh.

Thì ra là do chiếc bình đựng mắt của giáo viên không hiểu tại sao lại xuất hiện trong tay cảnh vệ, nhãn cầu với các dây thần kinh thị giác và các mô máu xung quanh đang xoay tròn bên trong, cảnh vệ theo bản năng mà quăng cái bình xuống đất.

Sau khi chiếc bình bị vỡ, nhãn cầu trong phút chốc rời khỏi dung dịch Formalin bỗng nhảy tưng tưng lên, dường như rất đau khổ, chờ đến khi cảnh vệ nhặt lên hồ sơ và nhãn cầu thì giáo viên đã bạo nộ.

Hứa Tri Ngôn đứng lẫn trong dòng người, giơ ngón cái với Kim Thịnh vừa mới đến nơi.

Vốn dĩ cậu định để Kim Thịnh dẫn dụ quái vật trong phòng lưu trữ, gây nên hỗn loạn, nhân lúc đó đưa đám học sinh rời khỏi.

Thật không ngờ, đồng đội lại nỗ lực đến như vậy.

Trực tiếp khiến đám NPC rơi vào hình thức nội chiến!

Kim Thịnh thấy Hứa Tri Ngôn biểu dương mình, chột dạ gãi gãi đầu.

Cậu ta không ngờ lần đầu tiên Tiểu Nhất thực hiện nhiệm vụ liên quan đến phi hành, mà lại ném chuẩn xác đến vậy, hoàn toàn là bất ngờ mà.

Cho nên sau khi Tiểu Nhất hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ trở về, cậu ta rất kinh hỉ, lúc Tiểu Nhất đòi phần thưởng, cậu ta chẳng nghĩ gì cả mà đã đồng ý luôn.

Nhưng vấn đề ở đây chính là, không biết tại sao Tiểu Nhất lại rất thích Hứa Tri Ngôn, cứ muốn được đối phương xoa đầu......

Khụ, làm sao mở miệng đây?

P/s: Qua Tết rồi, tui sẽ hơi bận một chút, mấy cô chịu khó đợi chương nhé, mãi keoooo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook