Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 50: Trường Học Khiếm Thị
Miêu Sao Phạn
04/09/2024
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Suy đoán của Hứa Tri Ngôn rất chính xác.
Những người ở đây không phải vì tôn giáo hay tín ngưỡng mà đặc biệt quan tâm đến những đứa trẻ có khuyết tật về mắt.
Tất cả mọi chuyện mà họ làm đều là vì lợi ích, vì bồi dưỡng những đôi mắt của tương lai, mắt mù không phải là điều kiện bắt buộc.
Đứng trước lợi ích, những thứ khác đều trở nên không đáng kể.
Sau khi cậu nói ra tương lai của hiệu y, đối phương sửng sốt trong giây lát, ngơ ngác cầm hộp cơm nhỏ trong tay vẫn chưa phản ứng lại được, các cảnh vệ khác thì lập tức báo cáo cho hiệu trưởng.
Lại là một trận gà bay chó nhảy.
Hiệu trưởng vừa rồi còn hô hào sai khiến hiệu y vội vã chạy đến, ánh mắt toát lên sự tham lam và nồng nhiệt như tìm được món bảo bối quý giá vậy.
Ông ta xoa xoa tay nhìn về phía Hứa Tri Ngôn đang ngồi trên ghế, tiến lên hỏi: "Bạn học, em có thể nói nói chi tiết thêm nữa được không? Em biết đó, tất cả chúng ta đều là vì lo lắng cho an toàn tính mạng của thầy hiệu y mà thôi."
"Thì lúc nãy khi vừa kết thúc buổi kiểm tra em liền nhìn thấy xác chết của thầy hiệu y, nhưng qua thêm một lúc, thầy ấy lại không hề bị gì đứng trước mặt em, thật sự rất đáng sợ ạ!" Hứa Tri Ngôn cúi đầu chau mày, vẻ mặt hoảng sợ nhỏ giọng trả lời.
Hiệu trưởng dò hỏi thêm vài câu nữa, thấy đối phương có vẻ nhát gan yếu ớt, chỉ cần hỏi thêm một câu là có thể bị dọa xỉu thì lập tức im miệng.
Việc này đã phá vỡ những giả thiết của ông ta.
Lúc trước ở Trường Trung Học Khiếm Thị, chỉ có học sinh bị mù mới có khả năng nhìn thấy tương lai, hơn nữa còn phải được cho ăn một lượng lớn 'thức ăn' nếu không thì sẽ bị mất đi năng lực.
Nếu như cậu học sinh trước mặt này thật sự có thể sử dụng hình thức của một người bình thường để nhìn thấy tương lai, vậy thì người thường cũng được, mù cũng được, tàn tật cũng được, tất cả đều không thành vấn đề!
Trời nhá nhem tối, mặt trời dần lặn về phía tây.
Những người chơi đã vượt qua buổi kiểm tra thể chất được đưa vào Trường Học Khiếm Thị thật sự.
Trường Học Khiếm Thị mới này không giống như những tòa nhà khác, mà được xây dựng bên dưới Hiệu Y Viện.
Sau khi cửa của một căn phòng không bắt mắt ở góc tầng một được mở ra, đập vào mắt chính là thang máy kiểu cũ có cửa sắt ngăn cách, thì ra nơi này đã được cải tạo thành phòng thang máy.
Ví dụ thang máy:
"Cọt kẹt – – cọt kẹt – –"
Ánh đèn vàng mờ đung đưa khi thang máy từ từ đi xuống.
Thang máy rất lớn, ngoại trừ 5 người chơi và hiệu trưởng, thì các thùng đựng đầy 'thức ăn' đều được khiêng vào.
Hiệu trưởng quét mắt nhìn 5 học sinh rồi nói.
"Đây là lối vào duy nhất của Trường Học Khiếm Thị, xung quanh còn có lượng lớn cảnh vệ đang canh giữ."
Đây là lời cảnh cáo đối với những người chơi, nơi này một khi đã bước vào, không có sự cho phép thì sẽ không thể rời khỏi, nếu không sẽ bị cảnh vệ giết chết.
5 người không có nói gì, 4 người còn lại ngoài Hứa Tri Ngôn ra thì nét mặt đều rất cổ quái.
Gurren nhìn Hứa Tri Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần một cái, rồi dùng khủy tay húych vào người Linda hỏi nhỏ: "Tình huống gì đây, tại sao cậu ta lại không bị gì cả? Cậu ta thật sự nhìn thấy hiệu y đó sẽ chết sao? Sao tôi cứ cảm thấy cậu ta lại đang lừa bịp."
"Cậu ta là Boss." Linda trợn mắt nhìn Gurren.
"...Tôi, khụ." Gurren vốn muốn phản bác, nhưng khi thấy cộng sự giơ nắm đấm lên, anh ta liền thành thật thu lại hết lời nói phía sau.
Anh ta không tin Hứa Tri Ngôn có thể nhìn thấy tương lai, cho dù là đạo cụ cao cấp vượt mức đến đâu trong trò chơi thì cũng không thể có khả năng này.
Đó là lĩnh vực mà chỉ có thần mới có thể tiến vào!
Dựa vào tốc độ đi xuống của thang máy, có thể thấy được nơi này rất sâu, phải mất đến mấy phút mọi người mới đến nơi.
Trường Học Khiếm Thị mới rất lớn.
Sau khi bước ra từ phòng thang máy thô sơ, thì có thể phát hiện nơi này được tranh hoàng rất là hào nhoáng, xem ra đám nhà giàu trợ cấp cho ngôi trường này không hề muốn để bản thân chịu chút uất ức nào, 'tương lai' từng có được đã làm bọn họ giàu càng thêm giàu.
Những người bị nuôi dưỡng sẽ có chỗ ở riêng tại Trường Học Khiếm Thị.
Diêu Tiên Tiên và Linda một phòng, Gurren cùng Kim Thịnh một phòng.
Riêng tình huống của Hứa Tri Ngôn là đặc biệt, dùng thân phận thức ăn mà lại được ở trong căn phòng đơn cao cấp nhất.
Dường như mỗi lối ra vào hành lang ở đây đều có cảnh vệ canh gác, mà hiển nhiên những cảnh vệ này cũng đã nhận được tin tức, kể từ bây giờ cứ canh giữ chặt chẽ Hứa Tri Ngôn.
Hiệu trưởng muốn xem xem liệu cậu học sinh này có nói thật không, hay là đang lừa gạt ông ta.
Đêm đến, Trường Học Khiếm Thị đặc biệt yên tĩnh.
Những người chưa được ăn tối được đưa đến nhà ăn.
Nơi này đều cung cấp các loại thức ăn thông thường, Kim Thịnh vốn nghĩ bản thân phải ăn nhãn cầu liền thờ phào nhẹ nhõm, nhà ăn ngoại trừ số lượng cảnh vệ canh chừng quá lớn ra thì không có gì khác lạ.
Nhưng cậu ta vẫn là vui mừng quá sớm rồi.
Ngay khi bốn người đang ăn cơm thì Hứa Tri Ngôn bưng khay cơm qua, sắc mặt hơi tái, có vẻ không còn thiết sống nữa.
Một mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra từ khay cơm của cậu.
Bốn người đang ăn cơm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn vào thứ bên trong khay.
"...Ôi ôi! Đại tiệc nhãn cầu!" Gurren không nhịn được, liền kinh ngạc lên tiếng.
Diêu Tiên Tiên nhăn mày, rồi quay đầu sang hỏi: "Sashimi nhãn cầu? Canh súp nhãn cầu? Còn cái đống nát nát đó là món gì vậy?"
Lúc Hứa Tri Ngôn đi lấy cơm thì nhận được một khay cơm tanh rình, hoàn toàn khác với những người còn lại.
Cái mùi tanh đó cứ vờn quanh chớp mũi làm cậu mất hết hứng thú ăn uống, đối với cái bánh bao được Kim Thịnh đưa qua, cậu cũng chỉ nhìn một cái rồi lắc lắc đầu.
Đại khái là đã nhận ân tình thông báo thông tin lúc trước của Hứa Tri Ngôn, nên khi các người chơi lựa chọn chỗ ngồi, bọn họ đặc biệt chọn vị trí ở chính giữa nhất.
Kim Thịnh nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Hứa Tri Ngôn, cậu ta lấy ra đạo cụ ngăn trở âm thanh quăng xuống dưới chân, phạm vi cản trở vừa hay bao quát cả cái bàn ăn mà 5 người đang ngồi.
Sau khi xác định đám cảnh vệ sẽ không nghe được gì, Gurren mở miệng trước: "Cậu có thể nhìn thấy tương lai thật sao?"
Anh ta thật sự tò mò lắm rồi!
Loài người rốt cuộc có thể nhìn thấy tương lai hay không đây?
“?”
Hứa Tri Ngôn đang dùng nĩa khuấy chén canh nhãn cầu ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn một kẻ kém trí tuệ mà nhìn về phía Gurren.
Cậu nhìn về phía Linda, khắp mặt đều là sự đồng tình, nói: "Có thời gian thì đưa con trẻ đi khám đi, với cái trí tuệ này mà thật sự có thể sống sót vượt qua trò chơi được sao?"
Linda nghẹn một hơi, tiện tay đánh vào đầu Gurren một cái.
Gurren bị đánh mà đầu đầy chấm hỏi, dám hận mà không dám nói.
"Con người làm sao có thể nhìn thấy tương lai chứ?" Hứa Tri Ngôn nhún vai trả lời, một bộ dáng kiểu việc này là đương nhiên.
"Đù má! Cậu lừa bọn họ à?" Gurren mở to mắt la lên, cũng may âm thanh ở đây đã bị chặn lại, nếu không đám cảnh vệ chắc chắn sẽ nhào qua.
"Ừm." Hứa Tri Ngôn gật đầu, không hề để ý mà nói: "Nhưng cũng xem như là tương lai của ông ta đi, dù gì trong hai ngày kế tiếp ông ta cũng nhất định sẽ chết."
Lời cậu nói ra quá chắc chắn.
Ngay cả Diêu Tiên Tiên ngồi một bên cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao cậu lại khẳng định rằng hiệu y sẽ chết?"
Hứa Tri Ngôn dùng chiếc nĩa dính máu vẽ một chữ x trên mặt bàn.
"Tại vì các cậu sẽ giết chết hiệu y thay tôi."
"Cậu đang nằm mơ à!" Gurren cười chế nhạo thành tiếng, tuy mấy người bọn họ đều nhận được một chút lợi ích, nhưng những thông tin cỏn con đó không đủ để họ giúp Hứa Tri Ngôn giết chết hiệu y.
Tuy Diêu Tiên Tiên và Linda không nói gì nhưng biểu tình của họ cũng y như Gurren.
Hứa Tri Ngôn cong khóe môi, đưa ra ba ngón tay, không nhanh không chậm mà nói: "Không để mấy người phải làm không công đâu."
"Tôi là người làm ăn rất có thành tín, lợi ích mà tôi cho, các người sẽ không thể nào từ chối."
Địa điểm rơi hai đạo cụ ẩn cấp A và một nhiệm vụ nhánh ẩn.
"Cả hai đều là đạo cụ trị liệu hồi phụ cấp A, còn về phần thưởng của nhiệm vụ nhánh ẩn thì khỏi phải nói rồi, hiển nhiên sẽ rất phong phú, tôi nghĩ các cậu chắc sẽ vừa ý thôi."
Ba người vừa nãy còn đang chế giễu, lập tức im re.
Nhiệm vụ nhánh ẩn có thể gặp nhưng không thể cầu, lợi ích khổng lồ mà nó mang lại mọi người đều không cần lắm lời thừa thãi, mà đạo cụ trị liệu trong trò chơi sinh tồn đã ít nay còn ít hơn, không cần nghĩ cũng biết nó quý giá cỡ nào.
Lòng người trước giờ đều tham lam.
Hứa Tri Ngôn nhìn ba người không có tiếng động gì, trong lòng cậu hiểu rõ bọn họ đang tính toán xem có thể đòi thêm được lợi lộc gì nữa không.
"Nhưng mà mạng của một hiệu y không xứng để đổi lấy nhiều thứ như vậy." Cậu mím môi, ngẩng đầu quan sát những người chơi.
Đây hoàn toàn là lời thật lòng đó.
Cho dù cảnh vệ ở đây có đông, nhưng sức chiến đấu của hiệu y lại không quá cao, những người chơi này đều không phải người mới, hợp tác giết 1 NPC cũng không quá khó khăn.
Linda nhìn Gurren, sau đó gật đầu nói với Hứa Tri Ngôn: "Nếu cậu đưa manh mối về đạo cụ và nhiệm vụ nhánh cho tôi, thì hai chúng tôi sẽ cùng nhau hoàn thành việc này."
Nói xong, sợ rằng Hứa Tri Ngôn sẽ không vừa lòng, cô ta chỉ về Diêu Tiên Tiên bên kia: "Loại người tàn tật như vậy chỉ đến để kéo chân sau thôi."
"Cô nói cái gì?" Diêu Tiên Tiên không ngờ Linda vừa rồi còn đứng cùng chiến tuyến với mình lại đột nhiên giở quẻ, vì chiếm được một ít lợi ích mà nói anh ta kéo chân sau.
Diêu Tiên Tiên trừng cô ta một cái rồi xoay người giải thích: "Nếu cậu đồng ý cho tôi một đạo cụ và một nhiệm vụ nhánh, vậy tôi sẽ bảo đảm hoàn thành việc này một mình."
Trong đạo cụ trị liệu có một món khôi phục được tứ chi.
Tuy nói chỉ cần sống sót rời khỏi trò chơi thì sẽ tự hồi phục được thân thể, nhưng nếu có thể khôi phục được trước lúc đó, thì anh ta cảm thấy bản thân nhất định có thể một mình giết được hiệu y, rồi sau đó sẽ độc chiếm nhiệm vụ nhánh ẩn.
"Tôi và Gurren cực kỳ chuyên nghiệp trên phương diện ám sát, bảo đảm sẽ khiến cho dự ngôn của cậu về 'tương lai' được thực hiện hoàn mỹ!" Linda không thèm nhìn Diêu Tiên Tiên, mà bắt đầu liệt kê các kế hoạch ám sát.
Nghĩ đến lần trước Gurren bị hiệu y đánh, cô ta còn muốn thêm vào một ưu thế cho nhóm nhỏ của mình.
"Gurren khá rõ phương thức công kích của hiệu y, chỉ cần tránh né đối kháng trực diện, rồi giả vờ mắt không được khỏe sau đó cứ nhẹ nhàng mà giải quyết ông ta."
"Hai người bốc phét vừa thôi, dùng vũ khí nóng công kích chắc chắn sẽ gây ra tiếng động, vũ khí lạnh mới là lợi khí tốt nhất dùng cho việc ám sát! Hơn nữa tôi rẻ, tôi chỉ cần một nhiệm vụ nhánh ẩn là được!" Diêu Tiên Tiên lớn giọng phản bác.
"Tôi và Gurren hai người cũng có thể đòi ít một chút..."
Kim Thịnh nhìn một màn này đến ngơ ngẩn.
Lúc nãy khi nghe đồng đội đề nghị ba người kia đi giết hiệu y, cậu ta vốn còn lo lắng lỡ đám người này lật lộng không phối hợp thì phải làm sao.
Không ngờ rằng chỉ với vài câu nói mà tình thế đã xoay chuyển, ba người này dường như sắp lao vào đánh nhau vì đạo cụ và nhiệm vụ nhánh ẩn.
Hứa Tri Ngôn híp mắt, đôi tay đan xen đặt dưới cằm, mỉm cười chờ đợi 3 người trước mặt ra giá.
Đạn mạt đều đang soát 6.
【6666666 má!】
Mình đã từng giải nghĩa qua đây là ngôn ngữ mạng, ý là giỏi, trâu bò các kiểu.
【Cho tôi đi! Cho tôi một nhánh ẩn là được, tôi một mình đi giết hiệu y!】
【Tiểu Bách Vạn! Ngầu đét! Lừa người còn phải nhờ vào cậu!】
【Đừng tranh nhau nữa, đừnh tranh nữa! Haiz, ba người này thật là! Tức chết tôi rồi!】
【666 không hổ là cậu nha Tiểu Bách Vạn.】
【Làm phiền mang ai đó đến đây, treo tên tư bản thối tha kia lên đi.】
【6666! Ngầu quá đi, tại sao phải tranh nhau vậy.】
【Nhiệm vụ nhánh ẩn đó, tôi cũng muốn có huhuhuhu!】
【Các người nhìn biểu cảm của Khuyển Sư đi, cậu ta đơ ra luôn rồi.】
【Tôi cũng muốn giao dịch! Nhiệm vụ nhánh ẩn với đạo cụ trị liệu aaaaaaaa.】
【Đôi mắt của ai đang nhỏ máu, đôi mắt của tôi đang nhỏ máu!】
Sau cùng, Hứa Tri Ngôn dùng nhiệm vụ nhánh ẩn mua Linda và Gurren giết chết hiệu y, 12 giờ sau đến hạn, lại dùng một tin tức địa điểm rơi của đạo cụ trị liệu cấp A đổi lấy vũ khí của Diêu Tiên Tiên.
Kim Thịnh xóa bỏ hiệu ứng của đạo cụ ngăn trở âm thanh, nhìn những người chơi kia vẻ mặt vừa lòng thỏa mãn, tinh thần cậu ta có chút hoang mang.
Ba người này đúng là ba tên ngốc mà!
Rõ ràng có thể lấy được nhiều thứ hơn, nhưng lại tự mình ép giá dẫn đến cuối cùng thứ muốn lấy được càng ít đi.
"Đây chính là quy luật cạnh tranh, Tiểu Kim cậu sau này nên cẩn thận chút, đừng để bị cuốn vào." Hứa Tri Ngôn vỗ vỗ cánh tay Kim Thịnh, rồi đem địa điểm rơi của đạo cụ còn lại đưa cho cậu ta, bảo cậu ta đi tìm, đợi khi nào ra khỏi phó bản thì đem bán chia 5 5.
Đợi đến khi Hứa Tri Ngôn vui vẻ mãn nguyện quay về phòng ký túc xá đơn thì phát hiện đèn đã hư rồi.
"Tạch tạch tạch tạch."
Cậu đứng ở cửa ra vào nhấn mở vài lần, không có phản ứng gì, bên trong một mảnh tối đen như mực.
Nghĩ đến đầu giường vẫn còn đèn ngủ nhỏ.
Cậu lần mò đi vào trong phòng.
Nhưng ngay khi cậu vừa bước vào, cánh cửa sau lưng "rầm" một cái đóng lại.
Cảm giác bất an vùng lên đầu quả tim.
Cậu cảm thấy phía sau hình như có người đang ôm chầm lấy mình.
"Anh đến đây tìm tôi sao? Sao anh lại biết tôi ở chỗ này? Có phải anh vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu tôi không?"
Giọng nói của Bạch Tẫn tràn ngập sự kinh hỷ không nói thành lời, Hứa Tri Ngôn chỉ cảm thấy đầu của mình ong ong.
Cậu tại sao lại muốn điên cuồng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ! Còn không phải là vì muốn trước khi Bạch Tẫn được hệ thống thả ra, làm xong hết nhiệm vụ rồi chuồn đi hay sao? Làm sao còn tự chạy lại đứng trước họng súng vậy chứ?
Mẹ kiếp, con game rác này!
P/s
Sau khi tui báo cáo reup cho bên TYT thì bên đó đã ẩn truyện reup đi, bình thường tui chỉ báo cáo hai nơi thôi, một là ở trang tui đang up truyện, trên TYT tui không hề bật quảng cáo để các bạn đọc truyện cho dễ, còn một nơi là các ứng dụng kiếm tiền web kiếm tiền.
Admin bên TYT cũng trả lời rất nhanh chóng, nhưng mình vẫn sẽ ngưng đăng bên đó một thời gian, có lẽ nào vui thì đăng tiếp. Ekekeke
Giữ lời rồi nhá, ngày mới chương mới, mãi keo mấy mối iu của tuiiiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.