Quyển 1 - Chương 36
Lâm Ngư Hành
16/08/2022
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Bệnh viện Nhân dân Số một thành phố Cầm Xuyên.
Sau khi thăm hỏi Lý Miêu Kỷ từ khu nằm viện trên lầu, Diêm Thập Nhị liền vừa đi đường vừa tìm nhà ăn.
Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không có kết quả.
Nghĩ nghĩ, đã gửi tin nhắn đi: 【Đề cử giúp anh mấy quán cơm.】
Tin nhắn gửi lên group, Lâm Bất Sai là người trả lời đầu tiên: 【Ca, sao lâu rồi mới thấy tin của anh.】
Vân Thanh Hòe cũng đáp: 【Éc, dân cư mất tích trở về rồi!】
【Hẹn hò hay là bộ phận liên hoan?】
【Ổng hỏi vậy chắc cú là hẹn hò rồi.】
Diêm Thập Nhị mặt mày điềm đạm: 【Đừng nói nhảm.】
Vân Thanh Hòe biết tính anh, lập tức gửi mất chỗ không tệ lắm, mặc quân tự chọn.
【Cảm ơn!】
【Khách khí thế làm cái gì, khi nào rảnh, chúng ta cũng tụ tập.】
Lâm Bất Sai dỗi hắn: 【Ca, hai mình tụ là được, chúng ta không mang theo Vân Thanh Hòe.】
Vân Thanh Hòe buồn nôn thấy ớn trả lời lại: 【 Bảo bối, em nói như vậy anh thương tâm á!】
【Phắn!】
Sau khi thành niên, ai cũng bận rộn và có cuộc sống riêng, muốn có một lần tụ hội liền rất khó khăn.
Nhưng mặc kệ bận đến đâu, thấy bạn bè gặp nạn, nhất định sẽ chi viện tám hướng.
Từ nhỏ tính tình Diêm Thập Nhị đã lãnh đạm, một mình sống nhiều năm như vậy, bên cạnh cũng chỉ có hai người bạn là Vân Thanh Hòe và Lâm Bất Sai.
Hai người này lớn lên cùng nhau, vẫn luôn mập mờ, ai cũng không dám dễ dàng chọc thủng tầng giấy kia. Nhưng hai năm trước xảy ra một vài chuyện, cuối cùng hai người cũng đi tới với nhau, hiện giờ độc thân, cũng chỉ có Diêm Thập Nhị.
【Được, chờ tôi theo đuổi được người!】
Lâm Bất Sai đáp lại sau vài giây: 【Ca ca ca, anh thật sự muốn theo đuổi người, ai nha?】
【Một bạn nhỏ.】
Diêm Thập Nhị nghĩ nghĩ, thêm câu: 【Lần sau giới thiệu cho mấy đứa biết.】
Lâm Bất Sai gửi một meme aoligei: 【Ca cố lên ha.】
* Meme aoligei (奥利给的表情): thán từ, có nghĩa là cấp lực, bao gồm nhiều loại sắc thái tình cảm như ca ngợi, cổ vũ cố lên. Các bạn có thể search từ tiếng Trung, trong phần video có meme đó á.
Anh dựa vào bên cửa thang máy đọc tin nhắn, bên môi nở nụ cười nhạt nhẽo, thực rõ ràng.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở, Diêm Thập Nhị cất di động, đứng trước cửa.
Cánh cửa hé mở, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen bước nhanh ra, dường như rất vội vàng, hắn rũ mắt nhìn di động, không chú ý đến Diêm Thập Nhị, không cẩn thận liền vai vào vai anh.
Hắn quay đầu lại, trầm thấp nói: “Xin lỗi.”
Diêm Thập Nhị vừa vặn ghé mắt, tầm mắt đối diện hắn, nhìn cặp mắt đen trầm ám kia, trong chớp mắt, trong đầu như có thứ gì lóe lên, nhanh đến mức không bắt được.
“Không sao.”
Người đàn ông nói xong, liền thu hồi tầm mắt.
Nhưng Diêm Thập Nhị không nhúc nhích thật lâu, nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ.
Luôn cảm thấy…
Có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Diêm Thập Nhị nghĩ không ra liền không nghĩ nhiều nữa, ấn tầng lầu.
Xe của anh đậu ở tòa nhà phụ tầng một, ra thang máy chính là bãi đỗ xe.
Anh đi tới xe mình, lại thấy cách đó không xa hai thanh niên thân hình cao lớn kéo một thiếu niên mảnh khảnh, đem người lên minibus.
Thân hình cậu thiếu niên kia rất quen thuộc, là Tư Ngang, Diêm Thập Nhị dùng tốc độ không tưởng chạy như điên qua.
“Các người đang làm gì, bỏ người ra.”
Diêm Thập Nhị khẽ quát một tiếng, trước mắt có xe, anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chống tay lên xe, phi người qua.
Chẳng mấy chốc, anh đã ở trước mặt hai người kia.
Hai người kia thân hình vừa cao vừa tráng, trông còn tục tằng hơn Diêm Thập Nhị nhiều, cho nên căn bản không để anh vào mắt.
“Thằng kia, khuyên mày đừng xen vào việc người khác, đây là con nhỏ nhà tao, không ngoan ngoãn đi học mà trốn học…”
Đến cả lý do cũng soạn xong, xem ra là có tổ chức có kế hoạch.
“Con nhỏ nhà mày, cái rắm.” Diêm Thập không tiện để lộ thân phận, sợ bọn chúng gây bất lợi với Tư Ngang.
Nửa người thiếu niên nằm xoài trên lưng ghế, không hề phát ra chút tiếng động, sợ là bị gây mê.
“Đây là em trai tao, bọn mày mau thả người ra, nếu không tao báo cảnh sát. Nơi này chỗ nào cũng có giám sát, bọn mày trốn không thoát đâu.” Diêm Thập Nhị bước tới gần một bước, tới bên cạnh xe.
Mục đích của hai kẻ kia chỉ là bắt người, lại còn ở một nơi trắng trợn thế này, nếu rước thêm càng nhiều người, vậy thì rắc rối to.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng có chủ ý.
Diêm Thập Nhị lạnh lùng liếc bọn họ, thời khắc cảnh giác: “Còn không đi?”
Thấy Diêm Thập Nhị cầm di động chuẩn bị gọi cảnh sát, bọn họ lập tức chạy về hai hướng, bỏ cả xe.
Diêm Thập Nhị đi đến bên cạnh xe, nhẹ nhàng đẩy bả vai Tư Ngang, gọi nó một tiếng.
Không có phản ứng, Diêm Thập Nhị không dám chậm trễ, một tay ôm đứa nhỏ ra, đưa đến phòng cấp cứu trên lầu.
Bác sĩ đi ra rất nhanh, thấy Diêm Thập Nhị, hỏi anh: “Anh là người nhà?”
“Tôi là cảnh sát.” Diêm Thập Nhị trình ra chứng kiện, “Cơ mà tôi biết em ấy, xem như bạn bè.”
Thấy là cảnh sát, bác sĩ tự nhiên không băn khoăn: “Cậu bé bị tiêm một ít thuốc an thần, không có gì nguy hiểm, đã cho uống thuốc, lát nữa sẽ tỉnh.”
Về phần vì sao lại bị tiêm thuốc an thần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đều không phải chuyện bọn họ nên tìm tòi nghiên cứu.
Hết thảy, giao cho cảnh sát.
Hai mươi phút sau, y tá đi ra thông báo, Tư Ngang tỉnh.
Diêm Thập Nhị còn chưa đi vào, Tư Ngang đã xoa đầu đi ra.
“Thế nào, không sao chứ?”
Tư Ngang thấy Diêm Thập Nhị, sững sờ một lúc: “Em không sao. Cảnh sát Diêm, sao anh lại ở đây?”
“Còn nhớ những gì xảy ra không?”
Tư Ngang lắc đầu.
“Em không rõ, chỉ cảm thấy đầu mơ màng, sau cái gì cũng không biết.”
Diêm Thập Nhị cũng không hỏi lại.
Anh nhớ lần trước Thời Dã có nói chuyện này, biết Tư Ngang đang gặp rắc rối.
“Không nhớ được cũng đừng nhớ nữa, anh đưa em về nhà trước.”
“Dạ.”
Chỉ là còn chưa đi, đã nghe được tiếng bước chân vội vã đằng xa.
Ngay sau đó, ngừng trước mặt bọn họ.
Người đàn ông mặc đồ đen đội mũ đen đi thẳng đến trước mặt Tư Ngang, sắc mặt căng chặt khó coi, đường môi cũng sụp xuống.
“Tư Ngang, rốt cuộc em đang làm gì?”
Người đàn ông lên tiếng, hơi khàn, có phần nghiến răng nghiến lợi.
Tư Ngang nuốt nước bọt, không dám nhìn hắn.
“Xin hỏi anh là?” Diêm Thập Nhị đúng lúc mở miệng.
Anh nhận ra người đàn ông này, là người vừa gặp ở cửa thang máy.
Người đàn ông ghé mắt, nhìn Diêm Thập Nhị, ánh mắt hơi lóe lên, rất nhanh giấu đi ánh sáng kỳ dị xuống đáy mắt: “Tôi là anh của Tư Ngang.”
Diêm Thập Nhị thuật lại việc vừa phát sinh vừa rồi, lại thêm câu: “Là người nhà, tôi cảm thấy anh nên quan tâm đến em ấy nhiều hơn.”
Người đàn ông mím môi, nắm tay siết chặt, không đáp lời Diêm Thập Nhị, chỉ lạnh lùng nhìn Tư Ngang, thấp giọng nói: “Cùng anh về nhà.”
Nói xong, đã cất bước rời đi.
Tư Ngang xin lỗi nhìn Diêm Thập Nhị, lập tức đi theo.
Xa xa, Diêm Thập Nhị nghe thấy Tư Ngang đuổi theo hai bước, lôi kéo góc áo người đàn ông, mềm giọng nói: “A Dã, anh nghe em giải thích…”
A Dã!
Bỗng nhiên nghe được xưng hô vừa quen thuộc lại có phần xa lạ này, cả người Diêm Thập Nhị cứng lại tại chỗ.
Chờ anh định thần lại, lập tức cất bước đuổi theo.
Nhưng hai người kia không biết rời đi hướng nào, chỗ rẽ không có một ai.
Nhất thời, Diêm Thập Nhị cảm thấy có chút mất mát, tâm như lạc đến chỗ trống rỗng, áp lực lợi hại.
======
Editor: Solitude
======
Bệnh viện Nhân dân Số một thành phố Cầm Xuyên.
Sau khi thăm hỏi Lý Miêu Kỷ từ khu nằm viện trên lầu, Diêm Thập Nhị liền vừa đi đường vừa tìm nhà ăn.
Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không có kết quả.
Nghĩ nghĩ, đã gửi tin nhắn đi: 【Đề cử giúp anh mấy quán cơm.】
Tin nhắn gửi lên group, Lâm Bất Sai là người trả lời đầu tiên: 【Ca, sao lâu rồi mới thấy tin của anh.】
Vân Thanh Hòe cũng đáp: 【Éc, dân cư mất tích trở về rồi!】
【Hẹn hò hay là bộ phận liên hoan?】
【Ổng hỏi vậy chắc cú là hẹn hò rồi.】
Diêm Thập Nhị mặt mày điềm đạm: 【Đừng nói nhảm.】
Vân Thanh Hòe biết tính anh, lập tức gửi mất chỗ không tệ lắm, mặc quân tự chọn.
【Cảm ơn!】
【Khách khí thế làm cái gì, khi nào rảnh, chúng ta cũng tụ tập.】
Lâm Bất Sai dỗi hắn: 【Ca, hai mình tụ là được, chúng ta không mang theo Vân Thanh Hòe.】
Vân Thanh Hòe buồn nôn thấy ớn trả lời lại: 【 Bảo bối, em nói như vậy anh thương tâm á!】
【Phắn!】
Sau khi thành niên, ai cũng bận rộn và có cuộc sống riêng, muốn có một lần tụ hội liền rất khó khăn.
Nhưng mặc kệ bận đến đâu, thấy bạn bè gặp nạn, nhất định sẽ chi viện tám hướng.
Từ nhỏ tính tình Diêm Thập Nhị đã lãnh đạm, một mình sống nhiều năm như vậy, bên cạnh cũng chỉ có hai người bạn là Vân Thanh Hòe và Lâm Bất Sai.
Hai người này lớn lên cùng nhau, vẫn luôn mập mờ, ai cũng không dám dễ dàng chọc thủng tầng giấy kia. Nhưng hai năm trước xảy ra một vài chuyện, cuối cùng hai người cũng đi tới với nhau, hiện giờ độc thân, cũng chỉ có Diêm Thập Nhị.
【Được, chờ tôi theo đuổi được người!】
Lâm Bất Sai đáp lại sau vài giây: 【Ca ca ca, anh thật sự muốn theo đuổi người, ai nha?】
【Một bạn nhỏ.】
Diêm Thập Nhị nghĩ nghĩ, thêm câu: 【Lần sau giới thiệu cho mấy đứa biết.】
Lâm Bất Sai gửi một meme aoligei: 【Ca cố lên ha.】
* Meme aoligei (奥利给的表情): thán từ, có nghĩa là cấp lực, bao gồm nhiều loại sắc thái tình cảm như ca ngợi, cổ vũ cố lên. Các bạn có thể search từ tiếng Trung, trong phần video có meme đó á.
Anh dựa vào bên cửa thang máy đọc tin nhắn, bên môi nở nụ cười nhạt nhẽo, thực rõ ràng.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở, Diêm Thập Nhị cất di động, đứng trước cửa.
Cánh cửa hé mở, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen bước nhanh ra, dường như rất vội vàng, hắn rũ mắt nhìn di động, không chú ý đến Diêm Thập Nhị, không cẩn thận liền vai vào vai anh.
Hắn quay đầu lại, trầm thấp nói: “Xin lỗi.”
Diêm Thập Nhị vừa vặn ghé mắt, tầm mắt đối diện hắn, nhìn cặp mắt đen trầm ám kia, trong chớp mắt, trong đầu như có thứ gì lóe lên, nhanh đến mức không bắt được.
“Không sao.”
Người đàn ông nói xong, liền thu hồi tầm mắt.
Nhưng Diêm Thập Nhị không nhúc nhích thật lâu, nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ.
Luôn cảm thấy…
Có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Diêm Thập Nhị nghĩ không ra liền không nghĩ nhiều nữa, ấn tầng lầu.
Xe của anh đậu ở tòa nhà phụ tầng một, ra thang máy chính là bãi đỗ xe.
Anh đi tới xe mình, lại thấy cách đó không xa hai thanh niên thân hình cao lớn kéo một thiếu niên mảnh khảnh, đem người lên minibus.
Thân hình cậu thiếu niên kia rất quen thuộc, là Tư Ngang, Diêm Thập Nhị dùng tốc độ không tưởng chạy như điên qua.
“Các người đang làm gì, bỏ người ra.”
Diêm Thập Nhị khẽ quát một tiếng, trước mắt có xe, anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chống tay lên xe, phi người qua.
Chẳng mấy chốc, anh đã ở trước mặt hai người kia.
Hai người kia thân hình vừa cao vừa tráng, trông còn tục tằng hơn Diêm Thập Nhị nhiều, cho nên căn bản không để anh vào mắt.
“Thằng kia, khuyên mày đừng xen vào việc người khác, đây là con nhỏ nhà tao, không ngoan ngoãn đi học mà trốn học…”
Đến cả lý do cũng soạn xong, xem ra là có tổ chức có kế hoạch.
“Con nhỏ nhà mày, cái rắm.” Diêm Thập không tiện để lộ thân phận, sợ bọn chúng gây bất lợi với Tư Ngang.
Nửa người thiếu niên nằm xoài trên lưng ghế, không hề phát ra chút tiếng động, sợ là bị gây mê.
“Đây là em trai tao, bọn mày mau thả người ra, nếu không tao báo cảnh sát. Nơi này chỗ nào cũng có giám sát, bọn mày trốn không thoát đâu.” Diêm Thập Nhị bước tới gần một bước, tới bên cạnh xe.
Mục đích của hai kẻ kia chỉ là bắt người, lại còn ở một nơi trắng trợn thế này, nếu rước thêm càng nhiều người, vậy thì rắc rối to.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng có chủ ý.
Diêm Thập Nhị lạnh lùng liếc bọn họ, thời khắc cảnh giác: “Còn không đi?”
Thấy Diêm Thập Nhị cầm di động chuẩn bị gọi cảnh sát, bọn họ lập tức chạy về hai hướng, bỏ cả xe.
Diêm Thập Nhị đi đến bên cạnh xe, nhẹ nhàng đẩy bả vai Tư Ngang, gọi nó một tiếng.
Không có phản ứng, Diêm Thập Nhị không dám chậm trễ, một tay ôm đứa nhỏ ra, đưa đến phòng cấp cứu trên lầu.
Bác sĩ đi ra rất nhanh, thấy Diêm Thập Nhị, hỏi anh: “Anh là người nhà?”
“Tôi là cảnh sát.” Diêm Thập Nhị trình ra chứng kiện, “Cơ mà tôi biết em ấy, xem như bạn bè.”
Thấy là cảnh sát, bác sĩ tự nhiên không băn khoăn: “Cậu bé bị tiêm một ít thuốc an thần, không có gì nguy hiểm, đã cho uống thuốc, lát nữa sẽ tỉnh.”
Về phần vì sao lại bị tiêm thuốc an thần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đều không phải chuyện bọn họ nên tìm tòi nghiên cứu.
Hết thảy, giao cho cảnh sát.
Hai mươi phút sau, y tá đi ra thông báo, Tư Ngang tỉnh.
Diêm Thập Nhị còn chưa đi vào, Tư Ngang đã xoa đầu đi ra.
“Thế nào, không sao chứ?”
Tư Ngang thấy Diêm Thập Nhị, sững sờ một lúc: “Em không sao. Cảnh sát Diêm, sao anh lại ở đây?”
“Còn nhớ những gì xảy ra không?”
Tư Ngang lắc đầu.
“Em không rõ, chỉ cảm thấy đầu mơ màng, sau cái gì cũng không biết.”
Diêm Thập Nhị cũng không hỏi lại.
Anh nhớ lần trước Thời Dã có nói chuyện này, biết Tư Ngang đang gặp rắc rối.
“Không nhớ được cũng đừng nhớ nữa, anh đưa em về nhà trước.”
“Dạ.”
Chỉ là còn chưa đi, đã nghe được tiếng bước chân vội vã đằng xa.
Ngay sau đó, ngừng trước mặt bọn họ.
Người đàn ông mặc đồ đen đội mũ đen đi thẳng đến trước mặt Tư Ngang, sắc mặt căng chặt khó coi, đường môi cũng sụp xuống.
“Tư Ngang, rốt cuộc em đang làm gì?”
Người đàn ông lên tiếng, hơi khàn, có phần nghiến răng nghiến lợi.
Tư Ngang nuốt nước bọt, không dám nhìn hắn.
“Xin hỏi anh là?” Diêm Thập Nhị đúng lúc mở miệng.
Anh nhận ra người đàn ông này, là người vừa gặp ở cửa thang máy.
Người đàn ông ghé mắt, nhìn Diêm Thập Nhị, ánh mắt hơi lóe lên, rất nhanh giấu đi ánh sáng kỳ dị xuống đáy mắt: “Tôi là anh của Tư Ngang.”
Diêm Thập Nhị thuật lại việc vừa phát sinh vừa rồi, lại thêm câu: “Là người nhà, tôi cảm thấy anh nên quan tâm đến em ấy nhiều hơn.”
Người đàn ông mím môi, nắm tay siết chặt, không đáp lời Diêm Thập Nhị, chỉ lạnh lùng nhìn Tư Ngang, thấp giọng nói: “Cùng anh về nhà.”
Nói xong, đã cất bước rời đi.
Tư Ngang xin lỗi nhìn Diêm Thập Nhị, lập tức đi theo.
Xa xa, Diêm Thập Nhị nghe thấy Tư Ngang đuổi theo hai bước, lôi kéo góc áo người đàn ông, mềm giọng nói: “A Dã, anh nghe em giải thích…”
A Dã!
Bỗng nhiên nghe được xưng hô vừa quen thuộc lại có phần xa lạ này, cả người Diêm Thập Nhị cứng lại tại chỗ.
Chờ anh định thần lại, lập tức cất bước đuổi theo.
Nhưng hai người kia không biết rời đi hướng nào, chỗ rẽ không có một ai.
Nhất thời, Diêm Thập Nhị cảm thấy có chút mất mát, tâm như lạc đến chỗ trống rỗng, áp lực lợi hại.
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.