Quyển 1 - Chương 82
Lâm Ngư Hành
16/08/2022
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
“Hô… A!!”
Thời Dã hít hà một hơi thật sâu, như người đuối nước sắp chết ngạt nháy mắt nhận được dưỡng khí, thân mình kịch liệt run rẩy, ngay sau đó đột nhiên mở bừng mắt.
Bốn phía một mảnh trắng bóc, mất một lúc, thị lực của Thời Dã mới khôi phục được, cậu theo bản năng muốn giơ tay dụi mắt, lại phát hiện hai tay bị trói ở phía sau, mà cùng bị trói với cậu, còn có một đôi tay khác.
Là một đôi tay ấm áp, có xúc cảm tốt đẹp.
Cậu rõ ràng đã chết trong lao tù Khương Quốc, nhưng mọi thứ trước mắt lại rõ ràng quen thuộc như vậy, cho nên…
Vậy cậu đã trở lại?
Vậy…
Cậu hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, muốn quay đầu lại xem người nọ, rồi trái tim ngăn không được run lên, có một loại sợ hãi cận hương tình khiếp, khiến cậu không dám dễ dàng yêu cầu nhiều hơn.
* Cận hương tình khiếp: rời xa quê nhà nhiều năm, không chút liên lạc, một khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng không bình tĩnh, chỉ e quê nhà xảy ra chuyện bất hạnh gì, dùng để hình dung tâm tình phức tạp của xa xứ khi về quê.
Nhưng chỉ với một động tác như vậy, cậu rốt cuộc phát hiện điểm lạ.
Gian nhà ở trống rỗng này, ngoại trừ một chiếc giường, trên mặt đất chính là các loại toy lung tung rối loạn, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương, hết thảy đều có vẻ ái muội phóng túng.
Càng quan trọng là, quần áo trên người cậu bị lột sạch sẽ.
Giờ phút này, cậu cúi đầu một cái là có thể thấy tiểu Thời Dã, đang cao hứng đối mặt với cậu.
Thảo! (Một loài thực vật)
Cậu đột nhiên quay đầu, lại không biết người phía sau cũng tỉnh, sóng mắt thâm trầm nhìn qua cậu.
Vì thế liền không kịp phòng ngừa, hai người dán môi vào nhau, hô hấp hung hăng va chạm một chỗ.
Một thoáng, trái tim Thời Dã đau nhói.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hốc mắt không ngăn được đỏ lên, vừa chua vừa xót, nước mắt suýt thì rơi.
Nhìn ra cậu khổ sở, Diêm Thập Nhị đau lòng không thôi, muốn xoa đầu cậu, nhưng đôi tay bị trói, liền chỉ đành dùng sức nắm lấy tay cậu, kéo dài nụ hôn này.
Môi anh nóng bỏng, trong khi Thời Dã lạnh băng, là kiểu lạnh sau khi kinh hồn táng đảm.
“Đừng khóc.”
Giọng nói nghẹn lại trong cổ, hô hấp đan xen càng lúc càng sâu, Diêm Thập Nhị gần như lâm vào nụ hôn này, không ngừng kéo dài, không lưu tình mà thăm dò.
Thời Dã cũng theo động tác của anh, hung hăng hôn anh, mang theo cảm giác cố chấp không màng tất cả nào đó.
Tiếng hít thở càng thêm nặng nề, tình cảm lan tràn cũng trở nên thâm trầm.
Thẳng đến khi hai người đều có chút khó thở, mới thong thả tách ra.
“Cởi dây thừng trước.”
Giọng nói Diêm Thập Nhị khàn khàn, sóng mắt thâm toại, tình ý nồng hậu.
Lời anh vừa nói ra, Thời Dã liền nhịn không được, khóc lóc nức nở, lưng dựa trên người anh: “Em cho rằng sẽ không còn gặp lại anh nữa, anh chết trước mặt em, sao anh lại nhẫn tâm…”
Âm giọng cậu run lợi hại, thân thể cũng không tự chủ run lên, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Diêm Thập Nhị không nói gì, nút thắt phía sau không quá chặt, anh dùng tốc độ cực nhanh cởi trói, lại cởi bỏ dây thừng buộc ở mắt cá chân, lập tức ngồi xổm trước mặt Thời Dã.
Cổ tay cổ chân hai người đều bị thít chặt ra vệt đỏ, còn bầm tím.
Động tác của Diêm Thập Nhị rất cẩn thận giúp Thời Dã tháo dây thừng trên chân, lúc này mới ngửa đầu nhìn cậu, không ngờ liền thấy được sự vật nào đó không thể miêu tả.
Tầm mắt Thời Dã vốn vẫn luôn đuổi theo anh, thấy anh trố mắt ở nơi nào đó, trên mặt không khỏi nóng bừng, đến hô hấp cũng nhẹ vài phần, vội vàng nói: “Đừng nhìn.”
Diêm Thập Nhị bật cười: “Không phải cố ý xem.”
Chỉ là tầm mắt nhịn không được liền lướt qua.
Căn nhà này trống rỗng, đến bộ quần áo cũng không có, tự nhiên là muốn che cũng che không được.
Mấy thứ đồ màu sắc sặc sỡ trên mặt đất cũng dễ dàng khiến người nghĩ bậy, đặc biệt giờ phút này hai người mặt đối mặt hoàn hoàn toàn toàn bại lộ trong mắt đối phương, hết thảy cảm quan cũng dường như bị phóng đại vô hạn.
Bầu không khí đặc biệt mờ ám, trong không khí phảng phất có hương vị ngọt ngào quẩn quanh.
May mắn sống sót sau tai nạn phá tan hết thảy, khiến trong lòng chứa đầy ngượng ngùng cũng bởi vui sướng đó mà trở nên không quan trọng.
Giờ này phút này, Thời Dã chỉ muốn ôm Diêm Thập Nhị.
Trong nhà giam kia, bất kể thế nào cậu cũng không thể thoát ra mà thiếu hụt mất cái ôm tiếc nuối.
Hiện giờ, người liền ở trước mắt, Thời Dã lại có chút không dám động đậy.
“Ôm một cái?” Nhìn ra cậu quẫn bách, Diêm Thập Nhị mở miệng đầu tiên.
Thời Dã lập tức gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, Thời Dã liền luống cuống, ánh mắt hơi né tránh, như có phần cận hương tình khiếp, muốn ôm rồi lại không dám duỗi tay.
Cảng tượng nhà giam trước kia, khắc thật sâu trong lòng cậu, thường thường thoáng hiện trong tâm trí cậu.
Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến, đều là hình ảnh Diêm Thập Nhị bị một mũi tên bắn thủng trái tim.
“Anh là chân thật sao?”
“Chúng ta thật sự đã trở lại, anh cũng không có chết sao?”
Giọng cậu hơi nghẹn lại, thật thận trọng hỏi anh.
Câu hỏi này, hỏi đến ngực Diêm Thập Nhị chua xót không thôi.
Anh không có bất cứ do dự gì, trực tiếp dùng sức ôm lấy Thời Dã.
Hai người liền như vậy dán thành một khối, da thịt chạm vào nhau, mẫn cảm lại nóng bỏng, khiến tâm thần người ta rung động, loạn hoàn toàn.
Đặc biệt là chỗ đặc thù nào đó đan xen, càng cảm thụ rõ ràng.
Diêm Thập Nhị không đành lòng nhìn cậu bi thương, cố ý trêu cậu: “Kích động vậy sao?”
Thời Dã trừng anh, đôi mắt đỏ hoe, không có lực uy hiếp nào: “Có thể nói chuyện bình thường không?”
Tuy ngày thường Thời Dã nhìn tùy tiện, nhưng thực tế để bụng tinh tế hơn bất kỳ ai.
Gò má cậu đỏ bừng vì xấu hổ, lại làm tăng thêm vẻ dụ hoặc trên khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Như thể bị cậu mê hoặc một nửa, bàn tay Diêm Thập Nhị ôm lấy gáy cậu, ngay sau đó dùng sức đè người về hướng mình, cái hôn thật sâu thứ hai lên sàn.
“Ưm…”
Hô hấp bị đoạt lấy, mặt Thời Dã liền càng đỏ.
Nhưng cậu không có lùi bước, ngược lại càng dùng sức ôm chặt anh.
Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong lòng như sắp phá ra, khiến cả người cậu căng chặt.
Thời Dã cảm giác được bản thân không thích hợp, nhưng cố chấp trong lòng không được giải tỏa, cậu cảm thấy bản thân không tốt lên được.
Bởi vì từng mất đi, chính mắt thấy anh tử vong.
Giờ phút này nội tâm cậu, hận không thể giam Diêm Thập Nhị trong lồng giam của mình, rời xa toàn bộ thế giới, chỉ có bọn họ.
Nhưng cậu lại không thể ích kỷ như vậy.
“Diêm Thập Nhị, em rất yêu anh, cho nên đừng bỏ lại em một mình.”
Nếu anh chết, em cũng không thiết sống.
======
Editor: Solitude
======
“Hô… A!!”
Thời Dã hít hà một hơi thật sâu, như người đuối nước sắp chết ngạt nháy mắt nhận được dưỡng khí, thân mình kịch liệt run rẩy, ngay sau đó đột nhiên mở bừng mắt.
Bốn phía một mảnh trắng bóc, mất một lúc, thị lực của Thời Dã mới khôi phục được, cậu theo bản năng muốn giơ tay dụi mắt, lại phát hiện hai tay bị trói ở phía sau, mà cùng bị trói với cậu, còn có một đôi tay khác.
Là một đôi tay ấm áp, có xúc cảm tốt đẹp.
Cậu rõ ràng đã chết trong lao tù Khương Quốc, nhưng mọi thứ trước mắt lại rõ ràng quen thuộc như vậy, cho nên…
Vậy cậu đã trở lại?
Vậy…
Cậu hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, muốn quay đầu lại xem người nọ, rồi trái tim ngăn không được run lên, có một loại sợ hãi cận hương tình khiếp, khiến cậu không dám dễ dàng yêu cầu nhiều hơn.
* Cận hương tình khiếp: rời xa quê nhà nhiều năm, không chút liên lạc, một khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng không bình tĩnh, chỉ e quê nhà xảy ra chuyện bất hạnh gì, dùng để hình dung tâm tình phức tạp của xa xứ khi về quê.
Nhưng chỉ với một động tác như vậy, cậu rốt cuộc phát hiện điểm lạ.
Gian nhà ở trống rỗng này, ngoại trừ một chiếc giường, trên mặt đất chính là các loại toy lung tung rối loạn, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương, hết thảy đều có vẻ ái muội phóng túng.
Càng quan trọng là, quần áo trên người cậu bị lột sạch sẽ.
Giờ phút này, cậu cúi đầu một cái là có thể thấy tiểu Thời Dã, đang cao hứng đối mặt với cậu.
Thảo! (Một loài thực vật)
Cậu đột nhiên quay đầu, lại không biết người phía sau cũng tỉnh, sóng mắt thâm trầm nhìn qua cậu.
Vì thế liền không kịp phòng ngừa, hai người dán môi vào nhau, hô hấp hung hăng va chạm một chỗ.
Một thoáng, trái tim Thời Dã đau nhói.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hốc mắt không ngăn được đỏ lên, vừa chua vừa xót, nước mắt suýt thì rơi.
Nhìn ra cậu khổ sở, Diêm Thập Nhị đau lòng không thôi, muốn xoa đầu cậu, nhưng đôi tay bị trói, liền chỉ đành dùng sức nắm lấy tay cậu, kéo dài nụ hôn này.
Môi anh nóng bỏng, trong khi Thời Dã lạnh băng, là kiểu lạnh sau khi kinh hồn táng đảm.
“Đừng khóc.”
Giọng nói nghẹn lại trong cổ, hô hấp đan xen càng lúc càng sâu, Diêm Thập Nhị gần như lâm vào nụ hôn này, không ngừng kéo dài, không lưu tình mà thăm dò.
Thời Dã cũng theo động tác của anh, hung hăng hôn anh, mang theo cảm giác cố chấp không màng tất cả nào đó.
Tiếng hít thở càng thêm nặng nề, tình cảm lan tràn cũng trở nên thâm trầm.
Thẳng đến khi hai người đều có chút khó thở, mới thong thả tách ra.
“Cởi dây thừng trước.”
Giọng nói Diêm Thập Nhị khàn khàn, sóng mắt thâm toại, tình ý nồng hậu.
Lời anh vừa nói ra, Thời Dã liền nhịn không được, khóc lóc nức nở, lưng dựa trên người anh: “Em cho rằng sẽ không còn gặp lại anh nữa, anh chết trước mặt em, sao anh lại nhẫn tâm…”
Âm giọng cậu run lợi hại, thân thể cũng không tự chủ run lên, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Diêm Thập Nhị không nói gì, nút thắt phía sau không quá chặt, anh dùng tốc độ cực nhanh cởi trói, lại cởi bỏ dây thừng buộc ở mắt cá chân, lập tức ngồi xổm trước mặt Thời Dã.
Cổ tay cổ chân hai người đều bị thít chặt ra vệt đỏ, còn bầm tím.
Động tác của Diêm Thập Nhị rất cẩn thận giúp Thời Dã tháo dây thừng trên chân, lúc này mới ngửa đầu nhìn cậu, không ngờ liền thấy được sự vật nào đó không thể miêu tả.
Tầm mắt Thời Dã vốn vẫn luôn đuổi theo anh, thấy anh trố mắt ở nơi nào đó, trên mặt không khỏi nóng bừng, đến hô hấp cũng nhẹ vài phần, vội vàng nói: “Đừng nhìn.”
Diêm Thập Nhị bật cười: “Không phải cố ý xem.”
Chỉ là tầm mắt nhịn không được liền lướt qua.
Căn nhà này trống rỗng, đến bộ quần áo cũng không có, tự nhiên là muốn che cũng che không được.
Mấy thứ đồ màu sắc sặc sỡ trên mặt đất cũng dễ dàng khiến người nghĩ bậy, đặc biệt giờ phút này hai người mặt đối mặt hoàn hoàn toàn toàn bại lộ trong mắt đối phương, hết thảy cảm quan cũng dường như bị phóng đại vô hạn.
Bầu không khí đặc biệt mờ ám, trong không khí phảng phất có hương vị ngọt ngào quẩn quanh.
May mắn sống sót sau tai nạn phá tan hết thảy, khiến trong lòng chứa đầy ngượng ngùng cũng bởi vui sướng đó mà trở nên không quan trọng.
Giờ này phút này, Thời Dã chỉ muốn ôm Diêm Thập Nhị.
Trong nhà giam kia, bất kể thế nào cậu cũng không thể thoát ra mà thiếu hụt mất cái ôm tiếc nuối.
Hiện giờ, người liền ở trước mắt, Thời Dã lại có chút không dám động đậy.
“Ôm một cái?” Nhìn ra cậu quẫn bách, Diêm Thập Nhị mở miệng đầu tiên.
Thời Dã lập tức gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, Thời Dã liền luống cuống, ánh mắt hơi né tránh, như có phần cận hương tình khiếp, muốn ôm rồi lại không dám duỗi tay.
Cảng tượng nhà giam trước kia, khắc thật sâu trong lòng cậu, thường thường thoáng hiện trong tâm trí cậu.
Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến, đều là hình ảnh Diêm Thập Nhị bị một mũi tên bắn thủng trái tim.
“Anh là chân thật sao?”
“Chúng ta thật sự đã trở lại, anh cũng không có chết sao?”
Giọng cậu hơi nghẹn lại, thật thận trọng hỏi anh.
Câu hỏi này, hỏi đến ngực Diêm Thập Nhị chua xót không thôi.
Anh không có bất cứ do dự gì, trực tiếp dùng sức ôm lấy Thời Dã.
Hai người liền như vậy dán thành một khối, da thịt chạm vào nhau, mẫn cảm lại nóng bỏng, khiến tâm thần người ta rung động, loạn hoàn toàn.
Đặc biệt là chỗ đặc thù nào đó đan xen, càng cảm thụ rõ ràng.
Diêm Thập Nhị không đành lòng nhìn cậu bi thương, cố ý trêu cậu: “Kích động vậy sao?”
Thời Dã trừng anh, đôi mắt đỏ hoe, không có lực uy hiếp nào: “Có thể nói chuyện bình thường không?”
Tuy ngày thường Thời Dã nhìn tùy tiện, nhưng thực tế để bụng tinh tế hơn bất kỳ ai.
Gò má cậu đỏ bừng vì xấu hổ, lại làm tăng thêm vẻ dụ hoặc trên khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Như thể bị cậu mê hoặc một nửa, bàn tay Diêm Thập Nhị ôm lấy gáy cậu, ngay sau đó dùng sức đè người về hướng mình, cái hôn thật sâu thứ hai lên sàn.
“Ưm…”
Hô hấp bị đoạt lấy, mặt Thời Dã liền càng đỏ.
Nhưng cậu không có lùi bước, ngược lại càng dùng sức ôm chặt anh.
Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong lòng như sắp phá ra, khiến cả người cậu căng chặt.
Thời Dã cảm giác được bản thân không thích hợp, nhưng cố chấp trong lòng không được giải tỏa, cậu cảm thấy bản thân không tốt lên được.
Bởi vì từng mất đi, chính mắt thấy anh tử vong.
Giờ phút này nội tâm cậu, hận không thể giam Diêm Thập Nhị trong lồng giam của mình, rời xa toàn bộ thế giới, chỉ có bọn họ.
Nhưng cậu lại không thể ích kỷ như vậy.
“Diêm Thập Nhị, em rất yêu anh, cho nên đừng bỏ lại em một mình.”
Nếu anh chết, em cũng không thiết sống.
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.