Chương 1: Bẫy thứ I "Người duy nhất mất thị lực trong thành phố."
Phù Tử Bất Hảo Cật
22/02/2023
Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan.
Người duy nhất mất thị lực trong thành phố.
Lục Sở là người duy nhất không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở trong thị trấn này.
Bắt đầu từ ngày cậu được sinh ra, đã luôn phải đối mặt với ánh nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh.
"Không nhìn thấy... nghĩa là gì?"
"Thì ra con người cũng có thể không nhìn thấy gì sao?"
"Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi chưa từng gặp tiền lệ nào như này."
"Cậu... Cậu không nhìn thấy gì thật sao? Bầu trời xanh lam, cỏ màu xanh lục, còn máu thì là màu đỏ ấy..."
"..."
"Ừm." Lục Sở dịu dàng cười, "Không nhìn thấy."
Cứ như vậy, cậu sống hai mươi mốt năm.
Cho đến ngày nay, vẫn sẽ có người vì chuyện cậu không thấy gì này mà cảm thấy tò mò cùng kinh ngạc, bọn họ không thể trải nghiệm được đó là cảm giác gì.
Thế giới một khoảng không đen mực 一一Không, không phải, người không thể thấy gì làm sao biết được bức màn phía trước là màu đen.
Nhưng Lục Sở cũng đã quen rồi.
Cậu từng đau khổ, mình trong trấn này như một tên dị đoan, theo như cậu biết, cho dù gặp phải một tai nạn to tát, đến mức đâm vào đầu, cũng không có ai bị phải chứng bệnh kỳ lạ "Mất đi ánh sáng" này.
Cậu cũng từng vui mừng giống vậy, ba mẹ của cậu đã cho cậu sự quan tâm chăm sóc vô bờ bến.
Cho dù bọn họ vào năm cậu mười sáu tuổi, bất ngờ qua đời.
Một năm ấy, ba mẹ của cậu bỗng dưng trở bệnh, bệnh còn cực kỳ ác liệt, không hề có dấu hiệu.
"Sở à, phải sống, sống cho tốt, có biết không?" Bọn họ nói.
"Dạ."
"Mẹ muốn con thề!" Mặt mẹ toàn là nước mắt điên cuồng rống át.
Nước mắt của Sở Lục cũng kiềm chế không được nữa mà rơi xuống: "Con xin thề, con sẽ sống tốt, sống lâu trăm tuổi."
***
Lục Sở đã quen với cuộc sống không nhìn thấy gì, cậu có một con chó dẫn người mù rất đáng yêu, đương nhiên, đây cũng là con chó duy nhất trong thị trấn, nó là do ba mẹ của cậu vì cậu mà tốn tận ba năm mới dạy dỗ thành.
Cuộc sống trong thị trấn này của cậu yên bình lặng lẽ.
Kiến trúc nhà phổ biến trong trấn không cao lớn, đa số toàn là những tòa nhà ba bốn tầng, tòa cao nhất cũng không cao bằng tòa tháp ở trung tâm thành phố. Tháp rất cao, từ tầng bốn trở đi là không còn cửa sổ, cao thẳng tắp lên tầng mây u ám, điều ấy luôn làm cho Lục Sở nhớ đến Định Hải Thần Châm trong một câu chuyện cổ.
Nghe mấy cụ trong trấn nói, chưa từng có ai tới nơi đấy.
Có điều tất cả những điều này chỉ là cậu nghe nói.
Cậu không thấy gì.
Nơi này gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống thanh bình hợp lòng người.
Nhưng gần đây Lục Sở cứ cảm thấy bên người có một người lạ đang theo mình.
Từ khi ba mẹ qua đời, cậu vẫn luôn sống một mình.
Thị trấn này không lớn lắm, đường xá cũng không phức tạp, lúc ba mẹ cậu vẫn còn khỏe mạnh, bọn họ đã từng dẫn cậu từng bước đi qua từng con đường lớn nhỏ trong thị trấn này, sau đó ngồi xuống dịu dàng nói với cậu: "Con phải nhớ kỹ những con đường này, dựa vào cảm nhận của con, như vậy cho dù ba mẹ không còn bên cạnh nữa, kể cả Cà rốt cũng không còn, con cũng có thể tìm được đường về nhà, hiểu chưa nào?"
Mỗi tháng bọn họ đều sẽ dành ra một ngày men theo những con đường này dạo hai vòng, vừa đi ba mẹ của cậu sẽ vừa tỉ mỉ nói với cậu rằng: "Phía bên trái của con, là một thành phố kiểu lớn, bên trong thành phố có rất nhiều nhu yếu phẩm và thức ăn, thường ngày lúc ba mẹ mua thứ gì, toàn đi mấy nơi như vậy, phía bên phải con, là một tiệm bán hoa, hoa trong tiệm muôn màu muôn sắc, đẹp vô cùng, phía trước tiệm hoa, là một phòng khám, tuy rằng không bằng bệnh viện lớn duy nhất trong trấn, nhưng thiết bị trị liệu hay thuốc thang đều có, cũng coi như đầy đủ, rất nhiều người trong thị trấn đều tới đây khám bệnh..."
Ba mẹ của cậu rất yêu thương cậu, bọn họ dẫn cậu đi "xem" từng thứ nhỏ bé trên thế giới này.
Bọn họ dạy cậu học chữ, là loại chữ mà người bình thường vẫn hay học.
Khắc những con chữ thành chữ nổi, cho cậu mài mò.
一一"Sở à, mường tượng thử đi, mường tưởng những con chữ này vào trong đầu của con."
***
Tất cả những thứ mà cậu biết, đều đến từ người ba người mẹ dịu dàng nhẫn nại của cậu.
Sau khi ba mẹ cậu qua đời, cậu vẫn như cũ mỗi tháng sẽ men theo những con đường trên thị trấn này dạo bước.
Thậm chí có đôi lúc không có sự giúp đỡ của Cà Rốt.
Cà Rốt là con chó dẫn đường của cậu, là con chó duy nhất trong trấn. Cậu quen dùng những màu sắc đặt tên cho những thứ mình thích, có lẽ là vì duyên cớ cậu khát vọng được nhìn thấy những màu sắc rực rỡ ấy, cậu luôn cảm thấy Cà Rốt nhà mình hẳn là có một bộ lông màu đỏ tươi đẹp, giống như củ cà rốt trong mắt người khác vậy, đó là lý do vì sao chú chó dẫn đường này lại có cái tên như vậy. Nhưng ba mẹ cậu từng nói rằng, lông của Cà Rốt là màu nâu sẫm cơ.
Đâu ai biết đâu mà.
Có đôi lúc cậu thấy mình cũng không cần một chú chó dẫn đường làm gì, cậu chỉ mong muốn có một người ở bên cạnh mình.
Hôm nay cũng giống như ngày trước, cậu đi dạo hết mấy con đường to nhỏ trong thành trấn, đang trên đường trở về nhà.
Cà Rốt cả đường rất hưng phấn.
Song Lục Sở cũng không hờ hững như trên mặt thể hiện, cậu lại cảm giác được mình bị theo dõi 一一 Bởi vì mắt không thể nhìn thấy gì, nên tất cả các phương diện khác rất nhạy cảm, ví dụ như thính giác, ví dụ như khứu giác, cũng ví dụ như cảm giác.
Cũng trong lúc cậu bình tĩnh đi về nhà, lúc cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cậu bỗng dưng dừng lại động tác.
Cậu lắng tai nghe, lại nghe thấy âm thanh vụn vặt nhỏ đến không thể nghe được一一 Nếu như không vì thính lực nhạy bén, vốn sẽ không phát hiện ra.
Không có ác ý.
Lục Sở từ nhỏ đã nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đó là loại cảm giác rất khôn khéo khó mà miêu tả được, rõ ràng không nhìn được, thế mà cậu lại nhận biết được cảm xúc của người đó từ hơi thở cùng bước chân.
"Anh muốn vào ngồi một chút không?" Lục Sở hòa nhã cười, nói với không khí, cho dù ánh mắt không hề có tiêu cự, nhưng nét cười của cậu ấy mà vẫn khiến lòng người bất chợt cảm thấy mềm mại.
Lục Sở thấy rõ ràng hơi thở của người đó hơi ngưng trệ.
Lục Sở đứng đó không nhúc nhích, Cà Rốt cũng quỳ xuống tại chỗ lắc lư cái đuôi, lè đầu lưỡi thở khè khè.
Nhất thời xung quanh bỗng yên lặng cực kỳ.
Cũng là khắc ấy, người đó đi ra từ chỗ khuất bóng ở cầu thang, "Ừm."
Cà Rốt thấy có người tới gần, lập tức đứng dậy, chân trước nằm xuống đất, hạ thấp người, rống sủa "gâu gâu" với người đó, ánh mắt hung tợn lộ ra răng nanh.
"Cà Rốt." Giọng nói Lục Sở dịu dàng.
Nghe thấy tiếng Lục Sở, Cà Rốt không kêu "gâu gâu" nữa, mà tới bên người của người nọ, cảnh giác vây quanh người nọ ngửi ngửi, cuối cùng lui về bên cạnh Lục Sở, chỉ là vẫn nhỏ giọng gầm gừ.
***
Trong phòng, Lục Sở quen thuộc tới nhà bếp, rót hai ly nước rồi trở về phòng khách.
Lục Sở đặt ly nước tới trước mặt người đàn ông đó, áy náy cười: "Uống tạm chút vậy, trong nhà không có thức uống."
Người đàn ông ấy không nói gì.
"Anh chắc không phải là người ở đây nhỉ?" Lục Sở không để tâm người ấy kiệm lời, vẫn tiếp tục hỏi.
Vẫn là khoảng lặng im ắng, Cà Rốt ở giữa nhà xoay tròn đuổi theo cái đuôi nhỏ, giữa chừng còn kêu gào, mới làm cho không khí không còn quá lúng túng.
Lục Sở nghe tiếng động của Cà Rốt, nhẹ giọng cười vài tiếng, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông: "Lần đầu tiên tôi gặp người ở nơi khác tới đấy, tôi tên Lục Sở, anh tên gì thế?"
"Cậu rất thích cười." Người đàn ông bỗng dưng cứng nhắc lạnh nhạt mở miệng, thế nhưng câu trả lời lại không liên quan chút nào với lời của Lục Sở hỏi.
Lục Sở hơi ngơ người, khép nhẹ hai mắt không có thần sắc, lúc này mới nhăn mặt đáp: "Tại sao lại không cười nào."
Lời nói của người đàn ông quá ít ỏi, Lục Sở ấn vào chiếc đồng hồ bên tay, nghe thời gian, xong bèn đứng dậy一 Nên đi nấu cơm rồi. Người đàn ông sau lưng cũng đi theo, không nói lời nào chỉ nhìn Lục Sở.
"Tại sao."
Lục Sở cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Tại sao gì cơ?"
"Cho tôi vào nhà."
Không sợ tôi hại cậu sao?
Mấy chuyện làm cơm này, Từ nhỏ Lục Sở đã được ba mẹ chỉ bảo, đồ vật trong nhà đều đặt ở nơi cố định, lâu dần rồi, nên dù không nhìn thấy gì, Lục Sở vẫn có thể biết rõ vị trí của đồ ăn, tay nghề làm cơm thành thạo điêu luyện.
Lúc này cậu đang lấy rau củ từ trong tủ lạnh, vừa rửa sạch cắt rau vừa nói: "Đừng thấy tôi là tên mù vậy thôi, chứ tai tôi thính lắm đấy, anh theo tôi không phải ngày một ngày hai đúng chứ. Nếu như anh muốn hại tôi thật, vậy chắc đã động thủ từ lâu rồi, nếu như anh muốn lấy gì từ trên người tôi thì 一一 Tuy rằng tôi cũng không biết trên người mình có gì để lấy nữa, nhưng ít nhất trước khi anh có được thứ đó thì tôi vẫn an toàn mà. Tóm lại thì tôi vẫn là tên mù, anh nếu muốn làm gì thật, thì tôi tránh cũng vô ích."
Nói xong cậu đặt rau quả đã cắt vào trong dĩa, cười hỏi, "Biết ăn hành không?"
Cà Rốt "gâu" một tiếng.
Người đàn ông đáp: "Ừ."
Lúc ăn cơm, không khí vẫn im ắng như cũ, người kia bỗng dưng mở miệng: "7."
"Sao?"
"Tên của tôi."
Số? Lục Sở hơi nghiêng mặt, lòng thầm nghĩ kỳ lạ.
Nhưng Lục Sở không nói ra nghi vấn trong lòng mình, mà là cười êm tai đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
"Tôi quên rồi." Người đàn ông ấy dường như biết nghi vấn trong lòng cậu, lạnh nhạt đáp, "Tên mà tôi vốn có."
Ai cũng sẽ có bí mật.
Lục Sở vẫn như trước cười cười: "Không sao mà, tôi đợi anh nhớ lại."
Nói xong cậu cúi đầu ăn cơm, Cà Rốt thì nằm trên đùi mình tha cái bát nhỏ ăn đến là ngon miệng, cùng lúc đó vẫn không quên đôi khi ngẩng đầu nhìn người kia vài lần, cảnh giác trong mắt vẫn không giảm xuống.
Hết chương 1.
Người duy nhất mất thị lực trong thành phố.
Lục Sở là người duy nhất không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở trong thị trấn này.
Bắt đầu từ ngày cậu được sinh ra, đã luôn phải đối mặt với ánh nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh.
"Không nhìn thấy... nghĩa là gì?"
"Thì ra con người cũng có thể không nhìn thấy gì sao?"
"Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi chưa từng gặp tiền lệ nào như này."
"Cậu... Cậu không nhìn thấy gì thật sao? Bầu trời xanh lam, cỏ màu xanh lục, còn máu thì là màu đỏ ấy..."
"..."
"Ừm." Lục Sở dịu dàng cười, "Không nhìn thấy."
Cứ như vậy, cậu sống hai mươi mốt năm.
Cho đến ngày nay, vẫn sẽ có người vì chuyện cậu không thấy gì này mà cảm thấy tò mò cùng kinh ngạc, bọn họ không thể trải nghiệm được đó là cảm giác gì.
Thế giới một khoảng không đen mực 一一Không, không phải, người không thể thấy gì làm sao biết được bức màn phía trước là màu đen.
Nhưng Lục Sở cũng đã quen rồi.
Cậu từng đau khổ, mình trong trấn này như một tên dị đoan, theo như cậu biết, cho dù gặp phải một tai nạn to tát, đến mức đâm vào đầu, cũng không có ai bị phải chứng bệnh kỳ lạ "Mất đi ánh sáng" này.
Cậu cũng từng vui mừng giống vậy, ba mẹ của cậu đã cho cậu sự quan tâm chăm sóc vô bờ bến.
Cho dù bọn họ vào năm cậu mười sáu tuổi, bất ngờ qua đời.
Một năm ấy, ba mẹ của cậu bỗng dưng trở bệnh, bệnh còn cực kỳ ác liệt, không hề có dấu hiệu.
"Sở à, phải sống, sống cho tốt, có biết không?" Bọn họ nói.
"Dạ."
"Mẹ muốn con thề!" Mặt mẹ toàn là nước mắt điên cuồng rống át.
Nước mắt của Sở Lục cũng kiềm chế không được nữa mà rơi xuống: "Con xin thề, con sẽ sống tốt, sống lâu trăm tuổi."
***
Lục Sở đã quen với cuộc sống không nhìn thấy gì, cậu có một con chó dẫn người mù rất đáng yêu, đương nhiên, đây cũng là con chó duy nhất trong thị trấn, nó là do ba mẹ của cậu vì cậu mà tốn tận ba năm mới dạy dỗ thành.
Cuộc sống trong thị trấn này của cậu yên bình lặng lẽ.
Kiến trúc nhà phổ biến trong trấn không cao lớn, đa số toàn là những tòa nhà ba bốn tầng, tòa cao nhất cũng không cao bằng tòa tháp ở trung tâm thành phố. Tháp rất cao, từ tầng bốn trở đi là không còn cửa sổ, cao thẳng tắp lên tầng mây u ám, điều ấy luôn làm cho Lục Sở nhớ đến Định Hải Thần Châm trong một câu chuyện cổ.
Nghe mấy cụ trong trấn nói, chưa từng có ai tới nơi đấy.
Có điều tất cả những điều này chỉ là cậu nghe nói.
Cậu không thấy gì.
Nơi này gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống thanh bình hợp lòng người.
Nhưng gần đây Lục Sở cứ cảm thấy bên người có một người lạ đang theo mình.
Từ khi ba mẹ qua đời, cậu vẫn luôn sống một mình.
Thị trấn này không lớn lắm, đường xá cũng không phức tạp, lúc ba mẹ cậu vẫn còn khỏe mạnh, bọn họ đã từng dẫn cậu từng bước đi qua từng con đường lớn nhỏ trong thị trấn này, sau đó ngồi xuống dịu dàng nói với cậu: "Con phải nhớ kỹ những con đường này, dựa vào cảm nhận của con, như vậy cho dù ba mẹ không còn bên cạnh nữa, kể cả Cà rốt cũng không còn, con cũng có thể tìm được đường về nhà, hiểu chưa nào?"
Mỗi tháng bọn họ đều sẽ dành ra một ngày men theo những con đường này dạo hai vòng, vừa đi ba mẹ của cậu sẽ vừa tỉ mỉ nói với cậu rằng: "Phía bên trái của con, là một thành phố kiểu lớn, bên trong thành phố có rất nhiều nhu yếu phẩm và thức ăn, thường ngày lúc ba mẹ mua thứ gì, toàn đi mấy nơi như vậy, phía bên phải con, là một tiệm bán hoa, hoa trong tiệm muôn màu muôn sắc, đẹp vô cùng, phía trước tiệm hoa, là một phòng khám, tuy rằng không bằng bệnh viện lớn duy nhất trong trấn, nhưng thiết bị trị liệu hay thuốc thang đều có, cũng coi như đầy đủ, rất nhiều người trong thị trấn đều tới đây khám bệnh..."
Ba mẹ của cậu rất yêu thương cậu, bọn họ dẫn cậu đi "xem" từng thứ nhỏ bé trên thế giới này.
Bọn họ dạy cậu học chữ, là loại chữ mà người bình thường vẫn hay học.
Khắc những con chữ thành chữ nổi, cho cậu mài mò.
一一"Sở à, mường tượng thử đi, mường tưởng những con chữ này vào trong đầu của con."
***
Tất cả những thứ mà cậu biết, đều đến từ người ba người mẹ dịu dàng nhẫn nại của cậu.
Sau khi ba mẹ cậu qua đời, cậu vẫn như cũ mỗi tháng sẽ men theo những con đường trên thị trấn này dạo bước.
Thậm chí có đôi lúc không có sự giúp đỡ của Cà Rốt.
Cà Rốt là con chó dẫn đường của cậu, là con chó duy nhất trong trấn. Cậu quen dùng những màu sắc đặt tên cho những thứ mình thích, có lẽ là vì duyên cớ cậu khát vọng được nhìn thấy những màu sắc rực rỡ ấy, cậu luôn cảm thấy Cà Rốt nhà mình hẳn là có một bộ lông màu đỏ tươi đẹp, giống như củ cà rốt trong mắt người khác vậy, đó là lý do vì sao chú chó dẫn đường này lại có cái tên như vậy. Nhưng ba mẹ cậu từng nói rằng, lông của Cà Rốt là màu nâu sẫm cơ.
Đâu ai biết đâu mà.
Có đôi lúc cậu thấy mình cũng không cần một chú chó dẫn đường làm gì, cậu chỉ mong muốn có một người ở bên cạnh mình.
Hôm nay cũng giống như ngày trước, cậu đi dạo hết mấy con đường to nhỏ trong thành trấn, đang trên đường trở về nhà.
Cà Rốt cả đường rất hưng phấn.
Song Lục Sở cũng không hờ hững như trên mặt thể hiện, cậu lại cảm giác được mình bị theo dõi 一一 Bởi vì mắt không thể nhìn thấy gì, nên tất cả các phương diện khác rất nhạy cảm, ví dụ như thính giác, ví dụ như khứu giác, cũng ví dụ như cảm giác.
Cũng trong lúc cậu bình tĩnh đi về nhà, lúc cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cậu bỗng dưng dừng lại động tác.
Cậu lắng tai nghe, lại nghe thấy âm thanh vụn vặt nhỏ đến không thể nghe được一一 Nếu như không vì thính lực nhạy bén, vốn sẽ không phát hiện ra.
Không có ác ý.
Lục Sở từ nhỏ đã nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đó là loại cảm giác rất khôn khéo khó mà miêu tả được, rõ ràng không nhìn được, thế mà cậu lại nhận biết được cảm xúc của người đó từ hơi thở cùng bước chân.
"Anh muốn vào ngồi một chút không?" Lục Sở hòa nhã cười, nói với không khí, cho dù ánh mắt không hề có tiêu cự, nhưng nét cười của cậu ấy mà vẫn khiến lòng người bất chợt cảm thấy mềm mại.
Lục Sở thấy rõ ràng hơi thở của người đó hơi ngưng trệ.
Lục Sở đứng đó không nhúc nhích, Cà Rốt cũng quỳ xuống tại chỗ lắc lư cái đuôi, lè đầu lưỡi thở khè khè.
Nhất thời xung quanh bỗng yên lặng cực kỳ.
Cũng là khắc ấy, người đó đi ra từ chỗ khuất bóng ở cầu thang, "Ừm."
Cà Rốt thấy có người tới gần, lập tức đứng dậy, chân trước nằm xuống đất, hạ thấp người, rống sủa "gâu gâu" với người đó, ánh mắt hung tợn lộ ra răng nanh.
"Cà Rốt." Giọng nói Lục Sở dịu dàng.
Nghe thấy tiếng Lục Sở, Cà Rốt không kêu "gâu gâu" nữa, mà tới bên người của người nọ, cảnh giác vây quanh người nọ ngửi ngửi, cuối cùng lui về bên cạnh Lục Sở, chỉ là vẫn nhỏ giọng gầm gừ.
***
Trong phòng, Lục Sở quen thuộc tới nhà bếp, rót hai ly nước rồi trở về phòng khách.
Lục Sở đặt ly nước tới trước mặt người đàn ông đó, áy náy cười: "Uống tạm chút vậy, trong nhà không có thức uống."
Người đàn ông ấy không nói gì.
"Anh chắc không phải là người ở đây nhỉ?" Lục Sở không để tâm người ấy kiệm lời, vẫn tiếp tục hỏi.
Vẫn là khoảng lặng im ắng, Cà Rốt ở giữa nhà xoay tròn đuổi theo cái đuôi nhỏ, giữa chừng còn kêu gào, mới làm cho không khí không còn quá lúng túng.
Lục Sở nghe tiếng động của Cà Rốt, nhẹ giọng cười vài tiếng, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông: "Lần đầu tiên tôi gặp người ở nơi khác tới đấy, tôi tên Lục Sở, anh tên gì thế?"
"Cậu rất thích cười." Người đàn ông bỗng dưng cứng nhắc lạnh nhạt mở miệng, thế nhưng câu trả lời lại không liên quan chút nào với lời của Lục Sở hỏi.
Lục Sở hơi ngơ người, khép nhẹ hai mắt không có thần sắc, lúc này mới nhăn mặt đáp: "Tại sao lại không cười nào."
Lời nói của người đàn ông quá ít ỏi, Lục Sở ấn vào chiếc đồng hồ bên tay, nghe thời gian, xong bèn đứng dậy一 Nên đi nấu cơm rồi. Người đàn ông sau lưng cũng đi theo, không nói lời nào chỉ nhìn Lục Sở.
"Tại sao."
Lục Sở cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Tại sao gì cơ?"
"Cho tôi vào nhà."
Không sợ tôi hại cậu sao?
Mấy chuyện làm cơm này, Từ nhỏ Lục Sở đã được ba mẹ chỉ bảo, đồ vật trong nhà đều đặt ở nơi cố định, lâu dần rồi, nên dù không nhìn thấy gì, Lục Sở vẫn có thể biết rõ vị trí của đồ ăn, tay nghề làm cơm thành thạo điêu luyện.
Lúc này cậu đang lấy rau củ từ trong tủ lạnh, vừa rửa sạch cắt rau vừa nói: "Đừng thấy tôi là tên mù vậy thôi, chứ tai tôi thính lắm đấy, anh theo tôi không phải ngày một ngày hai đúng chứ. Nếu như anh muốn hại tôi thật, vậy chắc đã động thủ từ lâu rồi, nếu như anh muốn lấy gì từ trên người tôi thì 一一 Tuy rằng tôi cũng không biết trên người mình có gì để lấy nữa, nhưng ít nhất trước khi anh có được thứ đó thì tôi vẫn an toàn mà. Tóm lại thì tôi vẫn là tên mù, anh nếu muốn làm gì thật, thì tôi tránh cũng vô ích."
Nói xong cậu đặt rau quả đã cắt vào trong dĩa, cười hỏi, "Biết ăn hành không?"
Cà Rốt "gâu" một tiếng.
Người đàn ông đáp: "Ừ."
Lúc ăn cơm, không khí vẫn im ắng như cũ, người kia bỗng dưng mở miệng: "7."
"Sao?"
"Tên của tôi."
Số? Lục Sở hơi nghiêng mặt, lòng thầm nghĩ kỳ lạ.
Nhưng Lục Sở không nói ra nghi vấn trong lòng mình, mà là cười êm tai đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
"Tôi quên rồi." Người đàn ông ấy dường như biết nghi vấn trong lòng cậu, lạnh nhạt đáp, "Tên mà tôi vốn có."
Ai cũng sẽ có bí mật.
Lục Sở vẫn như trước cười cười: "Không sao mà, tôi đợi anh nhớ lại."
Nói xong cậu cúi đầu ăn cơm, Cà Rốt thì nằm trên đùi mình tha cái bát nhỏ ăn đến là ngon miệng, cùng lúc đó vẫn không quên đôi khi ngẩng đầu nhìn người kia vài lần, cảnh giác trong mắt vẫn không giảm xuống.
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.