Chương 2: Lib02-Rd05-013
Hồng Thứ Bắc
11/11/2024
Chu Hoài Hạ đương nhiên phát hiện dạo gần đây mình rất hay nhiều lần đi lung tung vào giấc mộng của người khác.
Chắc do mới lên đại học, đổi môi trường mới, hiện tại một đêm cô có thể liên tục nhảy vào giấc mộng của nhiều người khác nhau, không chỉ nữ sinh, có cả nam sinh nữa.
Rõ ràng ký túc xá nam gần trực tiếp tòa nhà 23 nhất cũng cách tận 300m.
Kinh nghiệm vào mộng sau nhiều năm tổng kết đang dư thêm trong vô thức.
Chu Hoài Hạ ngồi ở hàng cuối, giơ tay che mặt ngáp một cái, hoàn toàn không nghe lọt giáo sư đang nói gì.
Mỗi ngày chỉ có khung thời gian từ 19h tới 21h tối là có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, bây giờ cô vừa lên lớp đã muốn ngủ, may mà tình huống vào mộng giống buổi sáng đầu tuần không tiếp tục phát sinh.
Nhịn đến lúc tan học, Chu Hoài Hạ chậm rãi đứng dậy, xuôi theo biển người rời tòa nhà giảng dạy, rẽ thẳng về phòng ngủ.
Chiều hôm qua cô tiện tay mua một bịch bánh mì trong siêu thị, vừa vặn bữa trưa hôm nay, cô lười đi căn tin nữa.
Trên đường về phòng, cô gặp Lữ Cẩn đi đến từ hướng khác.
"Năm nhất mấy cậu sắp làm thí nghiệm trên động vật nhỉ?" Chu Hoài Hạ không phải sinh viên y khoa, không hiểu tường tận chương trình học của họ, cùng đường về phòng, thuận mồm hỏi một câu.
Lữ Cẩn đeo chiếc balo trắng nặng trịch, cà thẻ rồi đẩy cửa hành lang ký túc xá ra, sau đó để cô đi vào trước: "Có đâu, sao lại hỏi thế?"
Chu Hoài Hạ tiến tới, vươn tay chầm chậm gỡ cọng lông trắng dính trên ống tay áo của Lữ Cẩn: "Đây là lông động vật thí nghiệm à?"
Lữ Cẩn thả cửa hành lang ra, thấy cọng lông trắng trên đầu ngón tay cô mới phản ứng, đưa tay đẩy mắt kính: "Đâu phải, trên đường tớ có vuốt ve một bé mèo, chắc là lúc đó dính vào thôi."
"Mèo trắng hả?" Chu Hoài Hạ buông tay, cọng lông trắng ấy lập tức bay xuống đất.
"Ừm... thôi được." Lữ Cẩn móc điện thoại ra từ trong túi, ấn vào bức ảnh trong bộ sưu tập, vừa đi vừa cho cô xem, "Trừ nửa đuôi màu đen, còn lại trắng phau."
Chu Hoài Hạ nhìn thử, chú mèo ấy lười biếng tựa vào thân cây trúc, trên chóp đôi nửa đen còn dính cả đất.
Chu Hoài Hạ: "Vườn trúc có mèo hoang hả?"
Buổi sáng hôm nay Lữ Cẩn cầm cuốn sách Lập Trình, phòng máy tính thì nằm ở tòa thực hành, gần đó có một vườn trúc.
"Có chừng bốn năm con, giáo sư quản lý thiết bị tòa thực hành thường cho chúng ăn." Lữ Cẩn không phủ nhận là ở vườn trúc, vuốt về bức ảnh trước nó cho cô xem, "Chú mèo này không sợ người lạ, con còn lại là mèo mướp, khá là xa lánh, gặp ai cũng chạy."
Khi đề cập tới mèo, mắt cô ấy sáng lên đôi phần, như thể đong đầy lòng quý mến với động vật.
Đi đến cửa phòng, Lữ Cẩn vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa dùng bàn tay cầm điện thoại móc ngón út lấy tay cầm, vẫn không quên vuốt ngón cái tới những bức ảnh tiếp theo: "Còn có một bé mèo tam thể nữa, đáng yêu cực luôn."
Chu Hoài Hạ quả nhiên nhìn thấy bức ảnh một chút mèo tam thể nằm giơ bốn chân lên trời, cô gật đầu hưởng ứng: "Đáng yêu lắm."
"Chứ sao nữa."
Sau khi mở cửa, Lữ Cẩn rút chìa khóa ra, lúc buông nó đi, ngón cái không cẩn thận vuốt nhẹ lên màn hình, để lộ bức ảnh kế tiếp.
—— Trong hộp thí nghiệm màu đen có một con chuột bạch bị treo ngược với chiếc đuôi bị quấn bằng băng keo trắng.
Lữ Cẩn đẩy mở cửa phòng nghiêng người, dòm theo mắt Chu Hoài Hạ xuống điện thoại mình, thấy được bức ảnh này, tiện mồm giải thích: "À, đây là thí nghiệm treo đuôi."
Chu Hoài Hạ chẳng phải sinh viên y khoa, không biết thí nghiệm treo đuôi là gì, nhưng chắc nó cũng được tính là thí nghiệm trên động vật, mà Lữ Cẩn rõ ràng từng nói năm nhất đại học không làm thí nghiệm trên động vật mà.
Có lẽ là ánh mắt nghi hoặc của cô quá hiển nhiên, Lữ Cẩn chủ động nói rõ nguyên nhân: "Tớ có đi học chùa."
Lúc này Chu Hoài Hạ mới nhớ Lữ Cẩn có nói mẹ cô ấy từng là giáo sư y khoa của trường, chắc hẳn giáo sư học viện khác cũng biết mặt cô ấy.
"Muốn đến căn tin chung kh..." Lữ Cẩn bỏ balo xuống, đi rửa tay, vừa đi ra định hẹn Chu Hoài Hạ đi ăn cơm trưa, nào ngờ lại thấy cô ngồi trước bàn học, cắn miếng bánh mì.
Chu Hoài Hạ quay đầu, giơ bánh mì trong tay lên: "Tớ ăn cái này."
Lữ Cẩn thấy thế đành phải tự đến căn tin.
Chu Hoài Hạ ăn cũng chậm rì, một miếng bánh mì ăn tới mười phút đồng hồ, sau đó lại lề mề thêm chút mới thay đồ ngủ bò lên giường ngủ trưa, trước khi vào giấc bèn cầu nguyện thành kính một lần: Cầu mong thế giới không còn giấc mộng nào.
...
"Meow!!!"
Chu Hoài Hạ đầu tiên nghe thấy một tiếng mèo kêu đầy thảm thiết, cô nhíu mày mở mắt nhìn thử, ánh mắt chậm rãi từ sự lờ mờ trở nên rõ nét, đập vào mắt là sàn gạch men vuông nhỏ màu trắng cũ kỹ.
Cảnh vật lạ lẫm.
Không phải nghi ngờ, cô lại vào mộng của ai đó rồi.
Nơi này hẳn là nhà vệ sinh, Chu Hoài Hạ dời mắt lên trên, xuyên qua vách kính nhà tắm, cô nhìn thấy công tắc vòi sen trên mặt tường, sau đó tầm mắt lập tức dừng yên: Đuôi của một chú mèo trắng đang bị một sợi dây giày màu đen cột chặt vào tay vịn trên tường, treo ngược đầu lủng lẳng.
Tiếng mèo kêu ré lên vừa nãy là của nó phát ra.
Trên tay vịn còn có một cuộn băng keo trắng từng được sử dụng.
Cách cửa kính nhà tắm, hình tượng này cực giống bức ảnh thí nghiệm treo đuôi trong điện thoại Lữ Cẩn, hộp thí nghiệm biến thành vách kính ngăn cách, chuột bạch cũng biến thành mèo trắng.
Chu Hoài Hạ quan sát chiếc đuôi nửa đen của chú mèo trắng ấy, lại nhìn chú ta bị treo ngược: Đây... trông giống hệt như chú mèo trắng mà Lữ Cẩn mới vuốt ve hồi giữa trưa.
Mèo trước giờ là một loài thú nhanh nhẹn, tay vịn kia lại được lắp thẳng trong tường, chú mèo trắng kêu vài tiếng đầy thê lương, bắt đầu cong lưng, tứ chi giãy giụa hòng bám vào mặt tường.
Mặt tường này toàn là những khối gạch men sứ vuông nhỏ màu trắng, móng vuốt mèo trắng víu lấy khe gạch để mượn lực, bỗng nhảy chồm lên, túm chặt tay vịn, trở mình đứng trên nó.
Khi này, một bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng chợt vươn ra, kéo mở cửa kính, trực tiếp đi tới chộp lấy một chân sau của chú mèo trắng, kế tiếp tay còn lại cầm dao giải phẫu đưa tới.
Chu Hoài Hạ lập tức nảy sinh dự cảm bất ổn.
Quả nhiên, một giây sau liền thấy bàn tay cầm dao nọ không chút do dự dùng sức cắt đứt chân sau của chú mèo trắng.
"Bặp!"
Vuốt thịt lông trắng nhỏ nhắn rơi trên mặt sàn gạch men, lăn hai vòng, máu thịt chỗ bị cắt đỏ chót, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Máu nhỏ tạch tạch xuống từ giọt một, nhuộm đỏ sàn gạch vốn màu trắng màu cũ rích, tỏa ra mùi tanh. Gần như cùng một lúc, chú mèo trắng phát ra tiếng kêu thảm đầy chói tai, đồng thời quằn quại và vùng vẫy dữ dội.
"Ọe!"
Chu Hoài Hạ tỉnh lại toát mồ hôi cả đầu, không nhịn được phụt ra tiếng nôn, cô ngồi dậy mà hai mắt lại tối đen trong giây lát, triệu chứng hạ đường huyết quen thuộc.
Cô mò lấy viên kẹo từ trong giỏ mép giường nhét vào miệng, đợi một hồi, cô cuối cùng cũng tỉnh lại hẳn.
Trong ký túc xá tối tăm mịt mù, cửa khóa trái, rèm cũng bị kéo lên, có thể thấp thoáng nhìn thấy đường cong nhấp nhô trên chiếc giường nằm đối diện xéo.
Chu Hoài Hạ giơ tay ấn lên chốt bên của chiếc đồng hồ điện tử đeo tay, trên mặt tỏa ra ánh huỳnh quang màu xanh lá, cô nhìn thời gian, 1:15 xế chiều, cô đã ngủ trưa gần một tiếng.
Mọi thứ chúng ta chứng kiến trong cuộc sống hiện thực đều có khả năng đã qua xử lý của suy nghĩ, tổ hợp thành mộng cảnh khó bề tưởng tượng.
Giữa trưa Chu Hoài Hạ đã xem bức ảnh chú mèo trắng, cũng đã xem bức ảnh thí nghiệm treo đuôi, nhưng cô chưa bao giờ nằm mơ, cô cũng không thể giơ tay chém xuống là có thể cắt đứt chân mèo một cách dứt khoát như trong giấc mộng vừa rồi.
Giấc mộng vừa rồi ấy không phải là cô mơ ra.
Vậy ai biết con mèo đuôi nửa đen ấy, lại có thể dùng thạo dao giải phẫu...
Dưới sự lờ mờ, Chu Hoài Hạ nhìn về phía Lữ Cẩn đang nằm ngủ trên chiếc giường đối diện xéo, cầm gối chậm rãi đứng dậy, bất chợt nện qua.
"Hớ?"
Lữ Cẩn ở giường đối diện xéo bị nện đến phát ra tiếng ậm ờ, xoay người mê sảng trợn to hai mắt, ôm chiếc gối lạ trên người bóp hai lần, cô ấy hoang mang mò mẫm mắt kính đeo lên, trong lúc lơ đãng thoáng thấy một bóng đen cao gầy nghiêng nghiêng đang đứng trước giường đối diện xéo giữa cơn mờ tối, toàn thân giật nảy, bị dọa đến ngồi bật dậy: "Đm!"
Lữ Cẩn hô to lên, tay chân ngọ nguậy cấp tốc bò lại đầu giường, quơ tay ra sau dùng sức kéo mở rèm cửa sổ.
Ánh nắng lập tức xộc vào cửa sổ, chiếu sáng phòng ngủ vốn tối mò.
Chờ Lữ Cẩn thấy rõ bóng đen đứng không nhúc nhích ở giường đối diện là Chu Hoài Hạ, tựa vào cuối giường lập tức thở phào một hơi: "Cậu đứng đó làm gì thế?"
Một tầng ký túc xá cao 3.3m, nhưng với một chiếc giường trên và bàn học dưới cao 1.7m, Chu Hoài Hạ không thể đứng thẳng ở giường trên, nhưng cô không khom lưng mà lại đứng thẳng tắp, sau đó nghiêng đầu, bóng ngược mờ mờ thoạt nhìn chẳng khác gì ma nữ, chỉ trừ việc tóc không dài thườn thượt thôi.
Lữ Cẩn vuốt ngực, cơn buồn ngủ ban nãy đều bị hù bay mất.
Chu Hoài Hạ chầm chậm leo khỏi giường: "Mơ thấy chút ác mộng đó mà."
Lữ Cẩn trước hết 'à' một tiếng, sau đó trông thấy chiếc gối chú vịt vàng trên giường, tải thông tin trong đầu một phen rồi dần trừng to mắt: "Cậu mơ thấy ác mộng, vậy thì mắc chứng gì cậu lại lấy gối nện tớ thế?"
Hai người vẫn chưa tới mức cực thân, với người bạn cùng phòng tương tác nghịch thiên, cô ấy tạm thời vẫn giữ một sự dè dặt và lễ độ đầy kiềm chế.
Chu Hoài Hạ đi đến dưới giường Lữ Cẩn, ngửa đầu vươn tay, ra hiệu cô ấy trả cho mình: "Bất cẩn ném lung tung thôi, tớ còn đang nghĩ phải làm sao để lấy gối về mà không đánh thức cậu, cậu đã tỉnh rồi."
Ánh mắt cô đầy vẻ chân thành, nói chuyện lại ung dung bình tĩnh, nhất thời khiến Lữ Cẩn không lóe lên chút hoài nghi nào.
Lữ Cẩn nhìn khoảng cách hai giường đối diện xéo, tạm tin, cô ấy trả gối lại cho Chu Hoài Hạ, vẫn cầm lòng không đậu cảm thán một câu: "Sức cậu mạnh phết."
"Chắc vì gặp ác mộng bị dọa sợ ấy." Chu Hoài Hạ cầm lại chiếc gối, không đi ngay, nhìn lên như đang tán dóc, hỏi Lữ Cẩn, "Còn cậu á, hồi nãy mơ thấy gì vậy?"
"Tớ hả?" Lữ Cẩn nghĩ ngợi, "Không nhớ nữa, mà chắc là mộng đẹp á."
Chu Hoài Hạ quan sát nét mặt Lữ Cẩn một hồi, nghĩ coi xác suất cô bạn cùng phòng là thái nhân cách cao bao nhiêu.
Không phải lần nào cô vào mộng cũng có thể thấy được mặt người nằm mơ, hầu hết thời gian mộng cảnh đều hỗn loạn, méo mó, chỉ có thể nhìn thấy vài thứ thôi.
Đa số giấc mơ Chu Hoài Hạ đi vào là ác mộng, bởi lẽ ác mộng mang lại cảm xúc kịch liệt cho người nằm mơ hơn, mà cảm xúc phổ biến nhất là sợ hãi.
Nói một cách đơn giản rõ ràng hơn, người nằm mơ thường là bên bị thương và sợ hãi.
Giấc mộng vừa rồi, có gì đó sai sai.
Đối tượng bị thương là mèo.
Hơn nữa trong mơ hai tay kia xuống dao quá nhanh, không vướng chút do dự nào.
Chu Hoài Hạ thậm chí còn có cảm giác mơ hồ rằng mình cảm nhận được một niềm hân hoan dâng lên vì tiếng kêu thảm và sự giãy giụa của chú mèo trắng.
Người nằm mơ rõ ràng là kẻ gây hại.
Chu Hoài Hạ hiện đang nghi ngờ nghiêm trọng cô bạn cùng phòng của mình đây là một người thái nhân cách.
Lữ Cẩn không biết Chu Hoài Hạ đang nghĩ gì, cô ấy bị dọa đến tỉnh táo lạ lùng, dứt khoát leo xuống theo, chuẩn bị thu dọn rồi đến lớp.
"Nếu thường xuyên gặp ác mộng, cho thấy gần đây cậu tương đối lo âu, hoặc áp lực lớn." Lữ Cẩn vừa nhét sách vào cặp vừa nói với Chu Hoài Hạ, "Cần phải điều chỉnh trạng thái tâm lý của bản thân kịp thời."
Cô ấy cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn, quay người lại liền thấy Chu Hoài Hạ đang nhìn mình đầy kỳ quặc: "Sao vậy?"
Chu Hoài Hạ: "Mẹ cậu là giáo sư y khoa, có khi nào bà ấy tạo áp lực cho cậu không?" Từ đó mới mắc chứng thái nhân cách.
"Áp lực?" Lữ Cẩn quay lại, đưa lưng về phía Chu Hoài Hạ, rót thứ gì đó vào bình giữ nhiệt, quỳ một chân mau chóng ném thứ đó vô thùng rác dưới bàn học, "Cũng không đến nỗi, mẹ tớ có thể dạy trước cho tớ mấy kỹ xảo như giải phẫu rồi khâu may này nọ, vừa khéo chính tớ cũng cảm thấy khá hứng thú với khoa ngoại ấy."
Lời này nghe vào tai Chu Hoài Hạ tự động dịch thành: Từ nhỏ tớ đã mắc chứng thái nhân cách.
"Đi trước đây." Lữ Cẩn xoay người phất tay với cô, quay đầu đeo balo đi ra ngoài, không nhìn ra nửa điểm khuynh hướng biến thái tâm lý.
Chu Hoài Hạ đi về trước bàn học mình, chậm rãi ngồi xuống.
Nghe nói người hành hạ mèo đều là tội phạm giết người tiềm ẩn.
Có lẽ Lữ Cẩn chỉ nghĩ về cuộc thí nghiệm nên mới đưa chú mèo trắng vào mộng cảnh, giống như nữ sinh búi tóc nhớ lầm số liệu trước đó vậy.
Mộng cảnh của sinh viên y khoa kiểu gì cũng sẽ hơi tanh máu mà.
Chu Hoài Hạ nỗ lực giải thích cho mộng cảnh của bạn cùng phòng Lữ Cẩn mới nãy, nhưng trước mắt cô không ngừng hiện ra vuốt mèo nhỏ đẫm máu ấy, trước sau luôn có thể nhớ tới sự vui vẻ mà mình mơ hồ cảm nhận được trong mơ.
...
Chạng vạng tối, Chu Hoài Hạ chân trước bước vào tòa ký túc xá, chân sau bầu trời đã giăng mây đen kịt, mưa to như trút nước.
Lữ Cẩn vẫn không ở phòng như thường lệ.
Buổi chiều là môn chuyên ngành, lớp nhỏ người không nhiều, Chu Hoài Hạ gắng gượng không ngủ, vừa về đã ngáp ngắn ngáp dài, vội rửa mặt rồi nằm vào giấc.
10:17 đêm.
Chu Hoài Hạ vừa mở mắt ra đã thấy một nắp cống tròn bằng thép ướt dầm dề, phía trên có khắc chữ '700x800', phía dưới khắc 'EN124D400', ở giữa có một nhãn hiệu tròn màu bạc.
Lại vào mộng rồi, cô nghĩ hơi uể oải.
Bốn bề đen thui, nhưng Chu Hoài Hạ thấy rõ trên nhãn là một hàng số chạm nổi ——LIB02-RD05-013.
Do có một chùm sáng chiếu lẹ qua trên nó, có lẽ là đèn pin.
Đây lại là giấc mộng HD rõ nét của sinh viên chuyên ngành nào nữa thế?
Rất nhanh, Chu Hoài Hạ liền thấy một bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng cầm lỗ cạy nắp cống, dùng sức gỡ nắp, có một mùi cống thối hoắc hòa lẫn mùi bùn ẩm thấp lập tức ùa ra.
Coi bộ đêm nay vẫn là giấc mộng của một sinh viên y khoa.
Không biết bạn học này mở cống ra định làm gì nữa.
Trong lúc Chu Hoài Hạ đang suy đoán vu vơ, một bàn tay khác giơ bọc nhựa đen phình to lên, bắt đầu dốc ngược xuống.
Trong bóng đêm, ánh đèn pin không ngừng đung đưa, Chu Hoài Hạ có thể thoáng thấy thứ bị đổ ra là một ít thịt vụn trắng nhung nhuốm máu, lúc lắc lắc khúc cuối, một thứ giống dây thừng rơi lệch trên mép nắp cống, không rơi xuống.
... Một chiếc đuôi đầy lông, nửa trắng nửa đen, còn có một vết dây hằn quanh thật sâu, nối liền với một miếng thịt.
Chu Hoài Hạ nhớ lại đống thứ mới đổ xuống, lập tức liên tưởng đến gì đó, cô thay đổi đường nhìn, nhằm muốn thấy rõ mặt người nằm mơ.
Một sức đẩy lại đột ngột xuất hiện, đẩy ý thức của cô ra khỏi mộng cảnh.
Chu Hoài Hạ bỗng mở mắt ra, giơ tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, ngậm một viên kẹo đứng dậy.
Cô ấn chốt bên của đồng hồ, 10:19 đêm.
Lữ Cẩn giường đối diện vẫn chưa về.
Chu Hoài Hạ bình tĩnh lại, cầm điện thoại ở đầu giường, ấn vào một số trong danh bạ.
"A lô?" Bên kia truyền tới giọng nói khẽ khàng của Lữ Cẩn.
Chu Hoài Hạ xuống giường, lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ đồ ra mặc vào: "Cậu ngủ ở đâu vậy?"
"Hả?" Lữ Cẩn nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng quần áo ma sát sột soạt, có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của bạn cùng phòng, giọng nói vẫn ép đến cực thấp, "Tớ có ngủ đâu, còn đang ở thư viện nè."
"Tòa 2?"
"Ách..." Lữ Cẩn ngồi ở hành lang thư viện xoay đầu nhìn quanh, không phát hiện ra bóng dáng của Chu Hoài Hạ, "Sao cậu biết?"
Tòa 1 và tòa 2 đều có rất nhiều sách chuyên ngành y học, sao cô ấy lại biết cô ở đây?
Không đợi Lữ Cẩn hỏi tiếp, Chu Hoài Hạ trực tiếp cúp máy.
Lữ Cẩn nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy khó hiểu: "?"
Nhãn trên nắp cống trong mơ quá rõ nét, rõ ràng đến mức không giống như trong mơ, thậm chí ngay cả hàng số trên nhãn cũng có lô-gích nữa.
LIB hẳn là viết tắt của thư viện(*), 02 có thể đại diện cho Tòa 2, RD là viết tắt của con đường(*), 05 thì có khả năng là đại đạo thứ 5, về phần 013 phía sau cùng, cô không biết nó mang nghĩa gì.
(*) thư viện: library; con đường: road.
Bình thường Chu Hoài Hạ không để ý tới nắp cống trong trường, có lẽ hàng số này là người nằm mơ bịa ra thôi.
Nhưng khi cô mở điện thoại tìm kiếm hàng số này, một loạt kết quả có liên quan không ngừng nhảy ra trên trang web. Kết quả đầu tiên là thông báo đấu thầu đường ống của S đại nhiều năm về trước. Cô nhấn vào và lật tới trang nội dung cụ thể, cách đánh số nắp cống rõ ràng giống hệt hàng số này.
Chu Hoài Hạ đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường một hồi.
Hai phút sau, trong phòng 407, Chu Hoài Hạ lật đật cài áo khoác, đi tới cửa, lúc cầm tay nắm cửa lại khựng ngang.
Một giấc mộng thôi, cô chỉ đi để xác nhận ngoài đời chưa từng xảy ra chuyện ấy.
Làm công tác tư tưởng xong, lúc này Chu Hoài Hạ mới kéo cửa đi ra ngoài.
Mưa ngoài đường chẳng biết đã dừng lúc nào không hay, mặt đường ướt sũng, cô đứng trước tòa ký túc xá, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong mũi toàn là khí lạnh.
Chu Hoài Hạ đi đứng trước giờ chậm chạp, không quen bước nhanh, cuối cùng cô dứt khoát chạy luôn.
10:29 đêm.
Chu Hoài Hạ chạy đến bên ngoài tòa thư viện 2, cô vịn hai tay lên đầu gối, thở gấp hổn hển, cảm thấy trước mắt lại bắt đầu tối đi.
Nghỉ xả hơi chút, cô đứng dậy, tìm tới một nắp cống phía ngoài tòa nhà.
Gần như đúc trong mơ, chỉ trừ hàng số chạm nổi trên nhãn là khác.
Số hiệu này là LIB02-RD01-04.
"..."
Số hiệu nắp cống trong mơ không phải là bịa đặt ư?
Chu Hoài Hạ lại đi loanh quanh tìm nắp cống, nhìn số hiệu trên nhãn chúng nó, cuối cùng xác định 013 đại diện cho số nắp cống.
RD02, RD04... RD03...
Cô đi lòng vòng các lối quanh tòa 2, cuối cùng vòng tới một lối nhỏ nằm ngày một nghiêng chéo ở phía sau tòa 2 , rốt cuộc tìm được nắp cống mang số hiệu RD05.
Lối đi này hầu như không có đèn, một màu đen kịt, Chu Hoài Hạ bật đèn flash điện thoại rọi lên nắp cống trên đường, từng bước tiến về phía trước, nhìn số cuối của nhãn nắp cống không ngừng tới gần số 013, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
——LIB02-RD05-013.
Tìm được thật nè trời!
Chu Hoài Hạ bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm nắp cống 013, trên đó ướt nhèm, nhìn không ra bất kỳ điều kỳ lạ nào, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cô lại ngửi thấy mùi máu tươi như có như không từ dưới nắp cống thoảng lên.
Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng của Lữ Cẩn, cũng chẳng có ai khác.
Chu Hoài Hạ hít sâu một hơi, sau đó khom lưng duỗi ngón tay móc lỗ cạy nắp cống, muốn kéo mở nó.
Một, hai, ba!
Chu Hoài Hạ đếm thầm trong lòng, nín thở nhấc nắp.
Gió mát đêm mưa thổi qua, nắp cống không hề nhúc nhích.
Chu Hoài Hạ im re: "..."
Sau một lát, cô ngồi dậy, cầm flash chiếu trên dưới một vòng, trông thấy một nhánh cây bị gãy trên một thân cây gần đó, nó to cỡ hai ngón tay gộp lại, liền với một lớp vỏ cây, không rơi xuống đất, treo lắc la lắc lư theo gió.
Chu Hoài Hạ đi qua, giật nhánh cây ấy xuống, nhét đầu nhỏ hơn vào lỗ cạy nắp cống, một chân đạp lên đầu còn lại, trước khi nhánh gãy, cô cuối cùng cũng cạy mở được nắp cống.
Cô cắn điện thoại, cong người ra sức đẩy nắp cống sang một bên. Chỉ một khoảng cách ngắn này, cô đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt tối sầm.
Ngay lúc Chu Hoài Hạ đang thò đầu bật flash định nhìn vào trong đường cống, cách đó không xa chợt có một tia sáng chói là rọi thẳng lên mặt cô, đồng thời một tiếng quát to vọng tới.
"Làm gì đó?" Một chú bảo an đang đi tuần xông lại, một phát tóm Chu Hoài Hạ lên, "Chú theo dõi con lâu lắm rồi nhé! Lén lén lút lút cả buổi trời luôn!"
Chu Hoài Hạ ngạc nhiên: "Con..."
Bảo an giẫm lên nhánh cây, phát ra tiếng bặt, cúi đầu liếc nhìn, sau đó lại quát: "Còn phá hoại cây cối nhà trường nữa! Con đến từ học viện nào khoa nào? Sinh viên năm mấy? Bây giờ đi với chú một chuyến tới phòng an ninh ngay!"
Chu Hoài Hạ còn chưa kịp giải thíchđã bị chú bảo an níu áo lôi đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hoài Hạ cao 1m75, chú bảo an S đại đã xuất ngũ, chú ấy cũng cao nữa
Chắc do mới lên đại học, đổi môi trường mới, hiện tại một đêm cô có thể liên tục nhảy vào giấc mộng của nhiều người khác nhau, không chỉ nữ sinh, có cả nam sinh nữa.
Rõ ràng ký túc xá nam gần trực tiếp tòa nhà 23 nhất cũng cách tận 300m.
Kinh nghiệm vào mộng sau nhiều năm tổng kết đang dư thêm trong vô thức.
Chu Hoài Hạ ngồi ở hàng cuối, giơ tay che mặt ngáp một cái, hoàn toàn không nghe lọt giáo sư đang nói gì.
Mỗi ngày chỉ có khung thời gian từ 19h tới 21h tối là có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, bây giờ cô vừa lên lớp đã muốn ngủ, may mà tình huống vào mộng giống buổi sáng đầu tuần không tiếp tục phát sinh.
Nhịn đến lúc tan học, Chu Hoài Hạ chậm rãi đứng dậy, xuôi theo biển người rời tòa nhà giảng dạy, rẽ thẳng về phòng ngủ.
Chiều hôm qua cô tiện tay mua một bịch bánh mì trong siêu thị, vừa vặn bữa trưa hôm nay, cô lười đi căn tin nữa.
Trên đường về phòng, cô gặp Lữ Cẩn đi đến từ hướng khác.
"Năm nhất mấy cậu sắp làm thí nghiệm trên động vật nhỉ?" Chu Hoài Hạ không phải sinh viên y khoa, không hiểu tường tận chương trình học của họ, cùng đường về phòng, thuận mồm hỏi một câu.
Lữ Cẩn đeo chiếc balo trắng nặng trịch, cà thẻ rồi đẩy cửa hành lang ký túc xá ra, sau đó để cô đi vào trước: "Có đâu, sao lại hỏi thế?"
Chu Hoài Hạ tiến tới, vươn tay chầm chậm gỡ cọng lông trắng dính trên ống tay áo của Lữ Cẩn: "Đây là lông động vật thí nghiệm à?"
Lữ Cẩn thả cửa hành lang ra, thấy cọng lông trắng trên đầu ngón tay cô mới phản ứng, đưa tay đẩy mắt kính: "Đâu phải, trên đường tớ có vuốt ve một bé mèo, chắc là lúc đó dính vào thôi."
"Mèo trắng hả?" Chu Hoài Hạ buông tay, cọng lông trắng ấy lập tức bay xuống đất.
"Ừm... thôi được." Lữ Cẩn móc điện thoại ra từ trong túi, ấn vào bức ảnh trong bộ sưu tập, vừa đi vừa cho cô xem, "Trừ nửa đuôi màu đen, còn lại trắng phau."
Chu Hoài Hạ nhìn thử, chú mèo ấy lười biếng tựa vào thân cây trúc, trên chóp đôi nửa đen còn dính cả đất.
Chu Hoài Hạ: "Vườn trúc có mèo hoang hả?"
Buổi sáng hôm nay Lữ Cẩn cầm cuốn sách Lập Trình, phòng máy tính thì nằm ở tòa thực hành, gần đó có một vườn trúc.
"Có chừng bốn năm con, giáo sư quản lý thiết bị tòa thực hành thường cho chúng ăn." Lữ Cẩn không phủ nhận là ở vườn trúc, vuốt về bức ảnh trước nó cho cô xem, "Chú mèo này không sợ người lạ, con còn lại là mèo mướp, khá là xa lánh, gặp ai cũng chạy."
Khi đề cập tới mèo, mắt cô ấy sáng lên đôi phần, như thể đong đầy lòng quý mến với động vật.
Đi đến cửa phòng, Lữ Cẩn vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa dùng bàn tay cầm điện thoại móc ngón út lấy tay cầm, vẫn không quên vuốt ngón cái tới những bức ảnh tiếp theo: "Còn có một bé mèo tam thể nữa, đáng yêu cực luôn."
Chu Hoài Hạ quả nhiên nhìn thấy bức ảnh một chút mèo tam thể nằm giơ bốn chân lên trời, cô gật đầu hưởng ứng: "Đáng yêu lắm."
"Chứ sao nữa."
Sau khi mở cửa, Lữ Cẩn rút chìa khóa ra, lúc buông nó đi, ngón cái không cẩn thận vuốt nhẹ lên màn hình, để lộ bức ảnh kế tiếp.
—— Trong hộp thí nghiệm màu đen có một con chuột bạch bị treo ngược với chiếc đuôi bị quấn bằng băng keo trắng.
Lữ Cẩn đẩy mở cửa phòng nghiêng người, dòm theo mắt Chu Hoài Hạ xuống điện thoại mình, thấy được bức ảnh này, tiện mồm giải thích: "À, đây là thí nghiệm treo đuôi."
Chu Hoài Hạ chẳng phải sinh viên y khoa, không biết thí nghiệm treo đuôi là gì, nhưng chắc nó cũng được tính là thí nghiệm trên động vật, mà Lữ Cẩn rõ ràng từng nói năm nhất đại học không làm thí nghiệm trên động vật mà.
Có lẽ là ánh mắt nghi hoặc của cô quá hiển nhiên, Lữ Cẩn chủ động nói rõ nguyên nhân: "Tớ có đi học chùa."
Lúc này Chu Hoài Hạ mới nhớ Lữ Cẩn có nói mẹ cô ấy từng là giáo sư y khoa của trường, chắc hẳn giáo sư học viện khác cũng biết mặt cô ấy.
"Muốn đến căn tin chung kh..." Lữ Cẩn bỏ balo xuống, đi rửa tay, vừa đi ra định hẹn Chu Hoài Hạ đi ăn cơm trưa, nào ngờ lại thấy cô ngồi trước bàn học, cắn miếng bánh mì.
Chu Hoài Hạ quay đầu, giơ bánh mì trong tay lên: "Tớ ăn cái này."
Lữ Cẩn thấy thế đành phải tự đến căn tin.
Chu Hoài Hạ ăn cũng chậm rì, một miếng bánh mì ăn tới mười phút đồng hồ, sau đó lại lề mề thêm chút mới thay đồ ngủ bò lên giường ngủ trưa, trước khi vào giấc bèn cầu nguyện thành kính một lần: Cầu mong thế giới không còn giấc mộng nào.
...
"Meow!!!"
Chu Hoài Hạ đầu tiên nghe thấy một tiếng mèo kêu đầy thảm thiết, cô nhíu mày mở mắt nhìn thử, ánh mắt chậm rãi từ sự lờ mờ trở nên rõ nét, đập vào mắt là sàn gạch men vuông nhỏ màu trắng cũ kỹ.
Cảnh vật lạ lẫm.
Không phải nghi ngờ, cô lại vào mộng của ai đó rồi.
Nơi này hẳn là nhà vệ sinh, Chu Hoài Hạ dời mắt lên trên, xuyên qua vách kính nhà tắm, cô nhìn thấy công tắc vòi sen trên mặt tường, sau đó tầm mắt lập tức dừng yên: Đuôi của một chú mèo trắng đang bị một sợi dây giày màu đen cột chặt vào tay vịn trên tường, treo ngược đầu lủng lẳng.
Tiếng mèo kêu ré lên vừa nãy là của nó phát ra.
Trên tay vịn còn có một cuộn băng keo trắng từng được sử dụng.
Cách cửa kính nhà tắm, hình tượng này cực giống bức ảnh thí nghiệm treo đuôi trong điện thoại Lữ Cẩn, hộp thí nghiệm biến thành vách kính ngăn cách, chuột bạch cũng biến thành mèo trắng.
Chu Hoài Hạ quan sát chiếc đuôi nửa đen của chú mèo trắng ấy, lại nhìn chú ta bị treo ngược: Đây... trông giống hệt như chú mèo trắng mà Lữ Cẩn mới vuốt ve hồi giữa trưa.
Mèo trước giờ là một loài thú nhanh nhẹn, tay vịn kia lại được lắp thẳng trong tường, chú mèo trắng kêu vài tiếng đầy thê lương, bắt đầu cong lưng, tứ chi giãy giụa hòng bám vào mặt tường.
Mặt tường này toàn là những khối gạch men sứ vuông nhỏ màu trắng, móng vuốt mèo trắng víu lấy khe gạch để mượn lực, bỗng nhảy chồm lên, túm chặt tay vịn, trở mình đứng trên nó.
Khi này, một bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng chợt vươn ra, kéo mở cửa kính, trực tiếp đi tới chộp lấy một chân sau của chú mèo trắng, kế tiếp tay còn lại cầm dao giải phẫu đưa tới.
Chu Hoài Hạ lập tức nảy sinh dự cảm bất ổn.
Quả nhiên, một giây sau liền thấy bàn tay cầm dao nọ không chút do dự dùng sức cắt đứt chân sau của chú mèo trắng.
"Bặp!"
Vuốt thịt lông trắng nhỏ nhắn rơi trên mặt sàn gạch men, lăn hai vòng, máu thịt chỗ bị cắt đỏ chót, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Máu nhỏ tạch tạch xuống từ giọt một, nhuộm đỏ sàn gạch vốn màu trắng màu cũ rích, tỏa ra mùi tanh. Gần như cùng một lúc, chú mèo trắng phát ra tiếng kêu thảm đầy chói tai, đồng thời quằn quại và vùng vẫy dữ dội.
"Ọe!"
Chu Hoài Hạ tỉnh lại toát mồ hôi cả đầu, không nhịn được phụt ra tiếng nôn, cô ngồi dậy mà hai mắt lại tối đen trong giây lát, triệu chứng hạ đường huyết quen thuộc.
Cô mò lấy viên kẹo từ trong giỏ mép giường nhét vào miệng, đợi một hồi, cô cuối cùng cũng tỉnh lại hẳn.
Trong ký túc xá tối tăm mịt mù, cửa khóa trái, rèm cũng bị kéo lên, có thể thấp thoáng nhìn thấy đường cong nhấp nhô trên chiếc giường nằm đối diện xéo.
Chu Hoài Hạ giơ tay ấn lên chốt bên của chiếc đồng hồ điện tử đeo tay, trên mặt tỏa ra ánh huỳnh quang màu xanh lá, cô nhìn thời gian, 1:15 xế chiều, cô đã ngủ trưa gần một tiếng.
Mọi thứ chúng ta chứng kiến trong cuộc sống hiện thực đều có khả năng đã qua xử lý của suy nghĩ, tổ hợp thành mộng cảnh khó bề tưởng tượng.
Giữa trưa Chu Hoài Hạ đã xem bức ảnh chú mèo trắng, cũng đã xem bức ảnh thí nghiệm treo đuôi, nhưng cô chưa bao giờ nằm mơ, cô cũng không thể giơ tay chém xuống là có thể cắt đứt chân mèo một cách dứt khoát như trong giấc mộng vừa rồi.
Giấc mộng vừa rồi ấy không phải là cô mơ ra.
Vậy ai biết con mèo đuôi nửa đen ấy, lại có thể dùng thạo dao giải phẫu...
Dưới sự lờ mờ, Chu Hoài Hạ nhìn về phía Lữ Cẩn đang nằm ngủ trên chiếc giường đối diện xéo, cầm gối chậm rãi đứng dậy, bất chợt nện qua.
"Hớ?"
Lữ Cẩn ở giường đối diện xéo bị nện đến phát ra tiếng ậm ờ, xoay người mê sảng trợn to hai mắt, ôm chiếc gối lạ trên người bóp hai lần, cô ấy hoang mang mò mẫm mắt kính đeo lên, trong lúc lơ đãng thoáng thấy một bóng đen cao gầy nghiêng nghiêng đang đứng trước giường đối diện xéo giữa cơn mờ tối, toàn thân giật nảy, bị dọa đến ngồi bật dậy: "Đm!"
Lữ Cẩn hô to lên, tay chân ngọ nguậy cấp tốc bò lại đầu giường, quơ tay ra sau dùng sức kéo mở rèm cửa sổ.
Ánh nắng lập tức xộc vào cửa sổ, chiếu sáng phòng ngủ vốn tối mò.
Chờ Lữ Cẩn thấy rõ bóng đen đứng không nhúc nhích ở giường đối diện là Chu Hoài Hạ, tựa vào cuối giường lập tức thở phào một hơi: "Cậu đứng đó làm gì thế?"
Một tầng ký túc xá cao 3.3m, nhưng với một chiếc giường trên và bàn học dưới cao 1.7m, Chu Hoài Hạ không thể đứng thẳng ở giường trên, nhưng cô không khom lưng mà lại đứng thẳng tắp, sau đó nghiêng đầu, bóng ngược mờ mờ thoạt nhìn chẳng khác gì ma nữ, chỉ trừ việc tóc không dài thườn thượt thôi.
Lữ Cẩn vuốt ngực, cơn buồn ngủ ban nãy đều bị hù bay mất.
Chu Hoài Hạ chầm chậm leo khỏi giường: "Mơ thấy chút ác mộng đó mà."
Lữ Cẩn trước hết 'à' một tiếng, sau đó trông thấy chiếc gối chú vịt vàng trên giường, tải thông tin trong đầu một phen rồi dần trừng to mắt: "Cậu mơ thấy ác mộng, vậy thì mắc chứng gì cậu lại lấy gối nện tớ thế?"
Hai người vẫn chưa tới mức cực thân, với người bạn cùng phòng tương tác nghịch thiên, cô ấy tạm thời vẫn giữ một sự dè dặt và lễ độ đầy kiềm chế.
Chu Hoài Hạ đi đến dưới giường Lữ Cẩn, ngửa đầu vươn tay, ra hiệu cô ấy trả cho mình: "Bất cẩn ném lung tung thôi, tớ còn đang nghĩ phải làm sao để lấy gối về mà không đánh thức cậu, cậu đã tỉnh rồi."
Ánh mắt cô đầy vẻ chân thành, nói chuyện lại ung dung bình tĩnh, nhất thời khiến Lữ Cẩn không lóe lên chút hoài nghi nào.
Lữ Cẩn nhìn khoảng cách hai giường đối diện xéo, tạm tin, cô ấy trả gối lại cho Chu Hoài Hạ, vẫn cầm lòng không đậu cảm thán một câu: "Sức cậu mạnh phết."
"Chắc vì gặp ác mộng bị dọa sợ ấy." Chu Hoài Hạ cầm lại chiếc gối, không đi ngay, nhìn lên như đang tán dóc, hỏi Lữ Cẩn, "Còn cậu á, hồi nãy mơ thấy gì vậy?"
"Tớ hả?" Lữ Cẩn nghĩ ngợi, "Không nhớ nữa, mà chắc là mộng đẹp á."
Chu Hoài Hạ quan sát nét mặt Lữ Cẩn một hồi, nghĩ coi xác suất cô bạn cùng phòng là thái nhân cách cao bao nhiêu.
Không phải lần nào cô vào mộng cũng có thể thấy được mặt người nằm mơ, hầu hết thời gian mộng cảnh đều hỗn loạn, méo mó, chỉ có thể nhìn thấy vài thứ thôi.
Đa số giấc mơ Chu Hoài Hạ đi vào là ác mộng, bởi lẽ ác mộng mang lại cảm xúc kịch liệt cho người nằm mơ hơn, mà cảm xúc phổ biến nhất là sợ hãi.
Nói một cách đơn giản rõ ràng hơn, người nằm mơ thường là bên bị thương và sợ hãi.
Giấc mộng vừa rồi, có gì đó sai sai.
Đối tượng bị thương là mèo.
Hơn nữa trong mơ hai tay kia xuống dao quá nhanh, không vướng chút do dự nào.
Chu Hoài Hạ thậm chí còn có cảm giác mơ hồ rằng mình cảm nhận được một niềm hân hoan dâng lên vì tiếng kêu thảm và sự giãy giụa của chú mèo trắng.
Người nằm mơ rõ ràng là kẻ gây hại.
Chu Hoài Hạ hiện đang nghi ngờ nghiêm trọng cô bạn cùng phòng của mình đây là một người thái nhân cách.
Lữ Cẩn không biết Chu Hoài Hạ đang nghĩ gì, cô ấy bị dọa đến tỉnh táo lạ lùng, dứt khoát leo xuống theo, chuẩn bị thu dọn rồi đến lớp.
"Nếu thường xuyên gặp ác mộng, cho thấy gần đây cậu tương đối lo âu, hoặc áp lực lớn." Lữ Cẩn vừa nhét sách vào cặp vừa nói với Chu Hoài Hạ, "Cần phải điều chỉnh trạng thái tâm lý của bản thân kịp thời."
Cô ấy cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn, quay người lại liền thấy Chu Hoài Hạ đang nhìn mình đầy kỳ quặc: "Sao vậy?"
Chu Hoài Hạ: "Mẹ cậu là giáo sư y khoa, có khi nào bà ấy tạo áp lực cho cậu không?" Từ đó mới mắc chứng thái nhân cách.
"Áp lực?" Lữ Cẩn quay lại, đưa lưng về phía Chu Hoài Hạ, rót thứ gì đó vào bình giữ nhiệt, quỳ một chân mau chóng ném thứ đó vô thùng rác dưới bàn học, "Cũng không đến nỗi, mẹ tớ có thể dạy trước cho tớ mấy kỹ xảo như giải phẫu rồi khâu may này nọ, vừa khéo chính tớ cũng cảm thấy khá hứng thú với khoa ngoại ấy."
Lời này nghe vào tai Chu Hoài Hạ tự động dịch thành: Từ nhỏ tớ đã mắc chứng thái nhân cách.
"Đi trước đây." Lữ Cẩn xoay người phất tay với cô, quay đầu đeo balo đi ra ngoài, không nhìn ra nửa điểm khuynh hướng biến thái tâm lý.
Chu Hoài Hạ đi về trước bàn học mình, chậm rãi ngồi xuống.
Nghe nói người hành hạ mèo đều là tội phạm giết người tiềm ẩn.
Có lẽ Lữ Cẩn chỉ nghĩ về cuộc thí nghiệm nên mới đưa chú mèo trắng vào mộng cảnh, giống như nữ sinh búi tóc nhớ lầm số liệu trước đó vậy.
Mộng cảnh của sinh viên y khoa kiểu gì cũng sẽ hơi tanh máu mà.
Chu Hoài Hạ nỗ lực giải thích cho mộng cảnh của bạn cùng phòng Lữ Cẩn mới nãy, nhưng trước mắt cô không ngừng hiện ra vuốt mèo nhỏ đẫm máu ấy, trước sau luôn có thể nhớ tới sự vui vẻ mà mình mơ hồ cảm nhận được trong mơ.
...
Chạng vạng tối, Chu Hoài Hạ chân trước bước vào tòa ký túc xá, chân sau bầu trời đã giăng mây đen kịt, mưa to như trút nước.
Lữ Cẩn vẫn không ở phòng như thường lệ.
Buổi chiều là môn chuyên ngành, lớp nhỏ người không nhiều, Chu Hoài Hạ gắng gượng không ngủ, vừa về đã ngáp ngắn ngáp dài, vội rửa mặt rồi nằm vào giấc.
10:17 đêm.
Chu Hoài Hạ vừa mở mắt ra đã thấy một nắp cống tròn bằng thép ướt dầm dề, phía trên có khắc chữ '700x800', phía dưới khắc 'EN124D400', ở giữa có một nhãn hiệu tròn màu bạc.
Lại vào mộng rồi, cô nghĩ hơi uể oải.
Bốn bề đen thui, nhưng Chu Hoài Hạ thấy rõ trên nhãn là một hàng số chạm nổi ——LIB02-RD05-013.
Do có một chùm sáng chiếu lẹ qua trên nó, có lẽ là đèn pin.
Đây lại là giấc mộng HD rõ nét của sinh viên chuyên ngành nào nữa thế?
Rất nhanh, Chu Hoài Hạ liền thấy một bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng cầm lỗ cạy nắp cống, dùng sức gỡ nắp, có một mùi cống thối hoắc hòa lẫn mùi bùn ẩm thấp lập tức ùa ra.
Coi bộ đêm nay vẫn là giấc mộng của một sinh viên y khoa.
Không biết bạn học này mở cống ra định làm gì nữa.
Trong lúc Chu Hoài Hạ đang suy đoán vu vơ, một bàn tay khác giơ bọc nhựa đen phình to lên, bắt đầu dốc ngược xuống.
Trong bóng đêm, ánh đèn pin không ngừng đung đưa, Chu Hoài Hạ có thể thoáng thấy thứ bị đổ ra là một ít thịt vụn trắng nhung nhuốm máu, lúc lắc lắc khúc cuối, một thứ giống dây thừng rơi lệch trên mép nắp cống, không rơi xuống.
... Một chiếc đuôi đầy lông, nửa trắng nửa đen, còn có một vết dây hằn quanh thật sâu, nối liền với một miếng thịt.
Chu Hoài Hạ nhớ lại đống thứ mới đổ xuống, lập tức liên tưởng đến gì đó, cô thay đổi đường nhìn, nhằm muốn thấy rõ mặt người nằm mơ.
Một sức đẩy lại đột ngột xuất hiện, đẩy ý thức của cô ra khỏi mộng cảnh.
Chu Hoài Hạ bỗng mở mắt ra, giơ tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, ngậm một viên kẹo đứng dậy.
Cô ấn chốt bên của đồng hồ, 10:19 đêm.
Lữ Cẩn giường đối diện vẫn chưa về.
Chu Hoài Hạ bình tĩnh lại, cầm điện thoại ở đầu giường, ấn vào một số trong danh bạ.
"A lô?" Bên kia truyền tới giọng nói khẽ khàng của Lữ Cẩn.
Chu Hoài Hạ xuống giường, lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ đồ ra mặc vào: "Cậu ngủ ở đâu vậy?"
"Hả?" Lữ Cẩn nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng quần áo ma sát sột soạt, có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của bạn cùng phòng, giọng nói vẫn ép đến cực thấp, "Tớ có ngủ đâu, còn đang ở thư viện nè."
"Tòa 2?"
"Ách..." Lữ Cẩn ngồi ở hành lang thư viện xoay đầu nhìn quanh, không phát hiện ra bóng dáng của Chu Hoài Hạ, "Sao cậu biết?"
Tòa 1 và tòa 2 đều có rất nhiều sách chuyên ngành y học, sao cô ấy lại biết cô ở đây?
Không đợi Lữ Cẩn hỏi tiếp, Chu Hoài Hạ trực tiếp cúp máy.
Lữ Cẩn nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy khó hiểu: "?"
Nhãn trên nắp cống trong mơ quá rõ nét, rõ ràng đến mức không giống như trong mơ, thậm chí ngay cả hàng số trên nhãn cũng có lô-gích nữa.
LIB hẳn là viết tắt của thư viện(*), 02 có thể đại diện cho Tòa 2, RD là viết tắt của con đường(*), 05 thì có khả năng là đại đạo thứ 5, về phần 013 phía sau cùng, cô không biết nó mang nghĩa gì.
(*) thư viện: library; con đường: road.
Bình thường Chu Hoài Hạ không để ý tới nắp cống trong trường, có lẽ hàng số này là người nằm mơ bịa ra thôi.
Nhưng khi cô mở điện thoại tìm kiếm hàng số này, một loạt kết quả có liên quan không ngừng nhảy ra trên trang web. Kết quả đầu tiên là thông báo đấu thầu đường ống của S đại nhiều năm về trước. Cô nhấn vào và lật tới trang nội dung cụ thể, cách đánh số nắp cống rõ ràng giống hệt hàng số này.
Chu Hoài Hạ đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường một hồi.
Hai phút sau, trong phòng 407, Chu Hoài Hạ lật đật cài áo khoác, đi tới cửa, lúc cầm tay nắm cửa lại khựng ngang.
Một giấc mộng thôi, cô chỉ đi để xác nhận ngoài đời chưa từng xảy ra chuyện ấy.
Làm công tác tư tưởng xong, lúc này Chu Hoài Hạ mới kéo cửa đi ra ngoài.
Mưa ngoài đường chẳng biết đã dừng lúc nào không hay, mặt đường ướt sũng, cô đứng trước tòa ký túc xá, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong mũi toàn là khí lạnh.
Chu Hoài Hạ đi đứng trước giờ chậm chạp, không quen bước nhanh, cuối cùng cô dứt khoát chạy luôn.
10:29 đêm.
Chu Hoài Hạ chạy đến bên ngoài tòa thư viện 2, cô vịn hai tay lên đầu gối, thở gấp hổn hển, cảm thấy trước mắt lại bắt đầu tối đi.
Nghỉ xả hơi chút, cô đứng dậy, tìm tới một nắp cống phía ngoài tòa nhà.
Gần như đúc trong mơ, chỉ trừ hàng số chạm nổi trên nhãn là khác.
Số hiệu này là LIB02-RD01-04.
"..."
Số hiệu nắp cống trong mơ không phải là bịa đặt ư?
Chu Hoài Hạ lại đi loanh quanh tìm nắp cống, nhìn số hiệu trên nhãn chúng nó, cuối cùng xác định 013 đại diện cho số nắp cống.
RD02, RD04... RD03...
Cô đi lòng vòng các lối quanh tòa 2, cuối cùng vòng tới một lối nhỏ nằm ngày một nghiêng chéo ở phía sau tòa 2 , rốt cuộc tìm được nắp cống mang số hiệu RD05.
Lối đi này hầu như không có đèn, một màu đen kịt, Chu Hoài Hạ bật đèn flash điện thoại rọi lên nắp cống trên đường, từng bước tiến về phía trước, nhìn số cuối của nhãn nắp cống không ngừng tới gần số 013, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
——LIB02-RD05-013.
Tìm được thật nè trời!
Chu Hoài Hạ bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm nắp cống 013, trên đó ướt nhèm, nhìn không ra bất kỳ điều kỳ lạ nào, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cô lại ngửi thấy mùi máu tươi như có như không từ dưới nắp cống thoảng lên.
Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng của Lữ Cẩn, cũng chẳng có ai khác.
Chu Hoài Hạ hít sâu một hơi, sau đó khom lưng duỗi ngón tay móc lỗ cạy nắp cống, muốn kéo mở nó.
Một, hai, ba!
Chu Hoài Hạ đếm thầm trong lòng, nín thở nhấc nắp.
Gió mát đêm mưa thổi qua, nắp cống không hề nhúc nhích.
Chu Hoài Hạ im re: "..."
Sau một lát, cô ngồi dậy, cầm flash chiếu trên dưới một vòng, trông thấy một nhánh cây bị gãy trên một thân cây gần đó, nó to cỡ hai ngón tay gộp lại, liền với một lớp vỏ cây, không rơi xuống đất, treo lắc la lắc lư theo gió.
Chu Hoài Hạ đi qua, giật nhánh cây ấy xuống, nhét đầu nhỏ hơn vào lỗ cạy nắp cống, một chân đạp lên đầu còn lại, trước khi nhánh gãy, cô cuối cùng cũng cạy mở được nắp cống.
Cô cắn điện thoại, cong người ra sức đẩy nắp cống sang một bên. Chỉ một khoảng cách ngắn này, cô đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt tối sầm.
Ngay lúc Chu Hoài Hạ đang thò đầu bật flash định nhìn vào trong đường cống, cách đó không xa chợt có một tia sáng chói là rọi thẳng lên mặt cô, đồng thời một tiếng quát to vọng tới.
"Làm gì đó?" Một chú bảo an đang đi tuần xông lại, một phát tóm Chu Hoài Hạ lên, "Chú theo dõi con lâu lắm rồi nhé! Lén lén lút lút cả buổi trời luôn!"
Chu Hoài Hạ ngạc nhiên: "Con..."
Bảo an giẫm lên nhánh cây, phát ra tiếng bặt, cúi đầu liếc nhìn, sau đó lại quát: "Còn phá hoại cây cối nhà trường nữa! Con đến từ học viện nào khoa nào? Sinh viên năm mấy? Bây giờ đi với chú một chuyến tới phòng an ninh ngay!"
Chu Hoài Hạ còn chưa kịp giải thíchđã bị chú bảo an níu áo lôi đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hoài Hạ cao 1m75, chú bảo an S đại đã xuất ngũ, chú ấy cũng cao nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.