Chương 32
Tổng Công Đại Nhân
06/05/2024
Edit: Frenalis
Bầu không khí kiều diễm tan biến trong nháy mắt. Chu Lạc Sâm rời khỏi giường Phương Y, tiến đến trước TV giúp cô tắt, sau đó bước đến cửa chuẩn bị rời đi.
Trước khi đóng cửa, anh quay lại dặn dò cô: “Nhớ khoá cửa cẩn thận.” Dứt lời, anh đóng cửa lại.
Phương Y vội vàng bò dậy chạy đến cửa, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, có lẽ anh đã trở về phòng mình.
Phương Y chậm rãi quay lại mép giường, nhìn thấy Chu Lạc Sâm cuối cùng vẫn không lấy đi chiếc vòng tay, không khỏi thở dài.
Sáng sớm hôm sau, khi Phương Y ra ngoài phòng tắm rửa mặt, Chu Lạc Sâm đã ở phòng khách làm việc. Anh ngồi nghiêm túc tại bàn làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình laptop gõ chữ, khí chất nho nhã lịch lãm của anh càng được tô điểm thêm bởi cặp kính gọng vàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liếc nhìn Phương Y, khẽ gật đầu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc, tập trung vào tài liệu đang hiển thị trên màn hình máy tính.
Phương Y gãi đầu, quyết định không quấy rầy anh làm việc, rửa mặt xong rồi nói chuyện sau. Nhưng khi cô quay người định đi, Chu Lạc Sâm lên tiếng.
“Rửa mặt xong tôi đưa em đi ăn sáng.” Sau đó lại tiếp tục cặm cụi làm việc. Phương Y quay đầu nhìn anh thì thấy hình ảnh này.
Cô bật cười lắc đầu, lòng có cảm giác bình yên khó tả. Anh bận rộn như vậy cũng không quên sắp xếp cho kỳ nghỉ ba ngày của hai người, cho thấy anh thực sự quan tâm đến cô. Dù tương lai có ra sao, hiện tại họ đều dành cho nhau tình cảm chân thành, vậy là đủ.
Phương Y vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo. Cô mặc chiếc váy màu xanh lam dài đến mắt cá chân cùng áo sơ mi. Lúc ra khỏi phòng, cô phát hiện Chu Lạc Sâm đã đóng máy tính, đang sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
“Anh xong việc rồi à?” Phương Y hỏi anh
Chu Lạc Sâm hơi gật đầu, tháo mắt kính đặt sang một bên, hơi nheo mắt nhìn cô một lượt: “Em thật xinh đẹp.”
Phương Y khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, giơ tay gạt tóc dài ra sau tai: “Nếu anh chưa xong việc thì cứ tiếp tục làm đi, em có thể tự đi ăn sáng.”
Chu Lạc Sâm đứng dậy, cất tài liệu gọn gàng vào cặp, khóa lại trong ngăn kéo, sau đó bỏ chìa khóa vào túi áo vest, rồi nói: “Chờ tôi thay đồ.“.
Lúc này Phương Y mới nhận ra anh vẫn mặc bộ vest từ tối hôm qua, hoàn toàn không thay đổi. Nhưng tối hôm qua cô rõ ràng nghe thấy tiếng anh trở về phòng, chẳng lẽ anh lại ra ngoài làm việc khi cô ngủ, và còn thức trắng đêm?
Phương Y đang suy nghĩ miên man thì Chu Lạc Sâm đã thay đồ bước ra. Thật hiếm khi thấy anh mặc đồ thoải mái, áo sơ mi trắng cổ đứng rộng thùng thình, quần dài đen, thắt lưng da ở eo, tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đôi chân trong chiếc quần càng thêm dài và thẳng tắp, bước đi tao nhã. Quả thật....
“Đi thôi.” Anh cầm theo ví tiền và điện thoại đi ra cửa. Phương Y vội vã đuổi theo, đi bên cạnh anh thỉnh thoảng lén nhìn. Anh sớm đã nhận ra ánh mắt tò mò của cô bé mèo hoang này, nhưng không nói gì, để mặc cho cô tự cho mình bí ẩn mà lén nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong đầy ẩn ý cùng nuông chiều.
Hai người sóng vai rời khỏi phòng suite, đi thang máy xuống lầu ăn sáng. Khách sạn họ ở có nhà hàng buffet phục vụ cho các khẩu vị khác nhau. Chu Lạc Sâm là người ăn chay trường, khẩu vị thanh đạm, đặc biệt buổi sáng không thích ăn nhiều, anh mang cô đi là vì chính cô, cô thích ăn gì thì có thể thoải mái mà ăn, sẽ không bởi vì khẩu vị của anh mà hạn chế.
Đi vào nhà hàng buffet, Chu Lạc Sâm đang muốn nói chuyện với Phương Y thì điện thoại trong tay anh bỗng rung lên. Phương Y theo bản năng liếc nhìn, vì khoảng cách khá gần nên cô nhìn thấy tên trên màn hình: Chu Mạn Mạn.
Chẳng lẽ là con gái?
Chu Lạc Sâm đành tiếp điện thoại trước mặt Phương Y. Anh chưa kịp mở lời, bên kia đã truyền đến tiếng “Anh” nũng nịu. Chu Lạc Sâm gật đầu với Phương Y, chỉ vào một chỗ ngồi rồi đi sang một bên nghe điện thoại.
Phương Y nhìn theo bóng dáng của anh một lúc, rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ, cũng không đi lấy đồ ăn, chỉ ngồi đây chờ anh quay lại cùng ăn.
Chu Lạc Sâm nghe điện thoại khá lâu. Phương Y suy nghĩ, người gọi anh là “anh” và cùng họ Chu, nên có lẽ là em gái của anh? Trước đây cô cũng không hỏi thăm nhiều về gia đình luật sư Chu, nhưng suy đoán anh hẳn là xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc. Em gái anh hẳn cũng là một cô gái xinh đẹp và tài năng.
Vừa nghịch điện thoại, Phương Y bỗng nhớ ra điều gì đó, liền mở trình duyệt và nhập tên Chu Lạc Sâm vào công cụ tìm kiếm. Kết quả hiển thị ra toàn bộ thông tin liên quan đến sự nghiệp và danh tiếng của anh, nhưng đây là những điều mà cô đã biết hết, cũng chẳng có gì mới mẻ.
Có chút thất vọng, cô đóng trang web lại. Phương Y định ngẩng đầu nhìn xem anh đã quay lại chưa thì nghe thấy giọng anh từ phía sau: “Em lên mạng tìm thông tin của tôi à?”
Phương Y cứng đờ cả người, quay lại nhìn anh với sắc mặt tái nhợt: “Anh quay lại lúc nào vậy? Sao anh không lên tiếng, làm em giật mình.”
Chu Lạc Sâm không nói gì, quay lại ngồi đối diện cô, nhìn lướt qua bàn ăn trống trơn, hỏi: “Sao em không lấy gì ăn?”
“Em chờ anh cùng ăn.” Phương Y nói thật.
Chu Lạc Sâm hơi cong môi, nhưng nụ cười của anh không chân thành như sáng nay, có vẻ như sau khi nghe điện thoại xong tâm trạng anh không được tốt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại như có tâm sự.
Phương Y vốn muốn hỏi anh sao lại thế, nhưng lại nghe anh nói với cô: “Em muốn biết gì về tôi cứ hỏi trực tiếp, không cần lên mạng tìm kiếm, thông tin trên đó không chính xác. Hơn nữa, tôi không thích phụ nữ sau lưng bàn tán hay điều tra tôi.”
Phương Y muốn giải thích, nhưng Chu Lạc Sâm không đợi cô nói tiếp: “Đi thôi, đi lấy đồ ăn.”
Nói xong, anh đứng dậy đi trước một bước. Phương Y im lặng một hồi rồi đi theo sau.
Tâm trạng cô có chút buồn bực, không muốn ăn, Phương Y cảm thấy hổ thẹn về hành động của mình, nhưng bản tính hay ghen tị của phụ nữ lại đấu tranh với lý trí của cô. Hiện tại cô đang rất mâu thuẫn, nên không nói gì.
Chu Lạc Sâm nhận ra Phương Y rầu rĩ không vui, đặt muỗng xuống nhìn cô chăm chú một hồi. Cô vẫn không hề hay biết mà tiếp tục ăn, mắt nhìn về phía xa, rõ ràng là đang thất thần.
Chu Lạc Sâm gõ nhịp ngón tay lên bàn, tiếng gõ cuối cùng khiến Phương Y hoàn hồn, cô ngây người hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lạc Sâm nhìn cô gái kiều diễm như một đóa hoa hồng lam, trầm giọng hỏi: “Em giận à?”
Phương Y há hốc miệng, sau một lúc lâu mới lúng túng nói: “Không, không có gì giận cả, là em sai.” Nói xong, cô lại cúi đầu ăn.
Chu Lạc Sâm mím môi, giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi. Anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, khóa màn hình và nhanh chóng tắt máy. Làm xong hết việc này, anh lại tiếp tục ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Chu Lạc Sâm muốn lái xe đưa Phương Y đến bờ biển. Hôm nay thời tiết rất đẹp, thích hợp để đi dạo trên bãi cát. Nếu muốn đi dạo, đương nhiên phải mặc trang phục phù hợp.
Phương Y về phòng thay quần áo. Chu Lạc Sâm ở dưới lầu trong xe chờ cô. Mười mấy phút sau, cô xuống xe và tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Chu Lạc Sâm nhìn cô, thấy cô đã thay một chiếc váy hoa dài rộng rãi, đội mũ che nắng, đeo kính râm và thoa kem chống nắng toàn thân. Nhìn cô như vậy, chẳng khác gì những cô gái trẻ khác.
“Cột dây an toàn cẩn thận.” Chu Lạc Sâm nhắc nhở rồi khởi động xe.
Phương Y đang sửa sang lại ba lô, nghe anh nói liền cài dây an toàn. Chu Lạc Sâm lái xe đưa cô đến bờ biển.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thật ra khách sạn họ ở rất gần bãi biển, đi bộ cũng không xa. Nhưng Chu Lạc Sâm ngại bãi biển này đông người nên chở cô đến bãi biển bên kia. Nơi đây cách khách sạn khá xa nên cũng ít người hơn nhưng cảnh đẹp không kém.
Đỗ xe xong, Chu Lạc Sâm và Phương Y cùng nhau đi xuống bờ biển. Bước chân lên cát, Phương Y liếc nhìn đôi giày da của Chu Lạc Sâm: “Anh định đi xuống cát với đôi giày này à?”
Chu Lạc Sâm nheo mắt nhìn biển rộng mênh mông: “Tôi ở đây nhìn em chơi.“.
Phương Y ngoan ngoãn gật đầu không phản bác. Chu Lạc Sâm nhận ra từ lúc ở nhà hàng, cô đã bắt đầu trầm mặc. Anh hiểu lý do vì sao, tâm tư con gái vốn dĩ mong manh, họ luôn hy vọng bạn trai sẽ chiều chuộng và quan tâm họ hết mực. Nhưng Chu Lạc Sâm là người có nguyên tắc và đề phòng cao độ trong một số vấn đề. Trong một thời gian ngắn, anh e rằng khó có thể thay đổi.
Phương Y mang theo ba lô có một chiếc áo choàng mỏng. Khi xuống đến bờ cát, cô cởi váy ngoài và khoác áo choàng mỏng lên người. Chiếc áo choàng lụa mỏng manh hơi xuyên thấu, buông xõa từ vai xuống đùi, che đi phần nào cơ thể bí ẩn bên trong nhưng vẫn lấp lóp bộ đồ bơi đẹp đẽ.
Chu Lạc Sâm ngồi trên ghế nằm nhìn cô đứng trước mặt mình. Cô vẫn luôn nhìn đi chỗ khác, không hề chú ý đến anh. Điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Em qua bên kia chơi nước.” Phương Y ngoảnh đầu nhìn anh nói một câu rồi rời đi. Câu nói của cô khiến Chu Lạc Sâm càng thêm mất cân bằng.
Anh không nói gì, mặc cho cô đi. Phương Y đội mũ đi ra khu nước cạn. Dáng người mảnh mai xinh đẹp của cô thu hút sự chú ý của nhiều người, thậm chí có người còn dùng máy ảnh chụp lén cô.
Chu Lạc Sâm phát hiện ra điều đó, mày lập tức nhíu lại, mặt không biểu cảm bước đến chỗ người đàn ông kia. Khi người đàn ông không chú ý, anh giật lấy máy ảnh của hắn, lạnh nhạt nói: “Chụp bao nhiêu tấm, toàn bộ xóa hết không được lưu lại.”
Người đàn ông ngây người nhìn chiếc máy ảnh của mình bị người lạ lắc lư trong tay, tức giận nói: “Anh làm gì vậy! Người khác chụp ảnh anh cũng quản à?”
Chu Lạc Sâm đẩy đẩy kính, giả vờ muốn ném máy ảnh xuống biển. Người đàn ông sợ hãi run lên bần bật: “Anh chụp người khác tôi mặc kệ, nhưng không thể chụp cô ấy.”
Người đàn ông nhíu mày hỏi: “Tại sao? Mỹ nữ mà không cho người ta cùng thưởng thức à? Cô ấy là vợ anh à?”
Thật ra không phải, họ mới quen nhau chưa lâu, nhưng...
“Cô ấy là bạn gái tôi.” Chu Lạc Sâm không thèm quan tâm đến hắn, tự mình tìm ảnh Phương Y trong máy ảnh và xóa từng cái. Xóa xong, anh thầm nghĩ: “Kỹ thuật chụp ảnh của người này cũng không tệ, chụp rất đẹp, nhưng trong thời gian ngắn sao hắn có thể chụp nhiều ảnh như vậy?” Càng xem mày càng nhíu chặt, cuối cùng không muốn đem máy ảnh trả lại cho hắn.
“Này! Anh muốn xóa thì cứ xóa, đừng lấy máy ảnh của tôi! Anh đừng vênh váo, tôi cũng không phải dễ chơi đâu!” Người đàn ông giả vờ muốn gọi anh em đến hỗ trợ, nhưng hắn phát hiện anh em mình đều đang nhìn chằm chằm vào Phương Y bàn tán, ánh mắt cười tủm tỉm, căn bản không chú ý bên này.
Chu Lạc Sâm nhìn theo cũng phát hiện ra, không rảnh quan tâm đến chuyện máy ảnh nữa, trực tiếp đưa trả cho người đàn ông và đi đến bên Phương Y, che chắn tầm nhìn của những gã đàn ông kia. Bọn họ không có phúc nhìn, đành ngại ngùng đổi sang chủ đề khác.
Phương Y vừa nhìn thấy Chu Lạc Sâm thì bị giật mình: “Sao anh lại đột ngột xuất hiện vậy? Cát ở đây lún lắm, cẩn thận giày của anh.”
Giày của Chu Lạc Sâm đã dính đầy cát bụi, ống quần cũng không ít. Sóng biển liên tục vỗ vào làm ướt ống quần anh. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi kéo cô đi.
“Làm sao vậy, có việc gì gấp à?” Phương Y níu áo choàng nói, “Em còn chưa lấy đồ.”
Chu Lạc Sâm quay lại lấy đồ cho cô, ngẩng đầu lên phát hiện cách đó không xa, mấy gã đàn ông vừa nãy nhìn Phương Y đang đánh giá anh, biểu tình chế giễu, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh quay lại bên người Phương Y nhanh chóng đưa cô rời đi. Phương Y ngồi ở ghế sau xe, tròng cái váy vào, cùng không kiêng dè Chu Lạc Sâm, dù sao bên trong cô cũng mặc áo tắm.
Nhưng mà, từ gương chiếu hậu nhìn thấy cô chỉ mặc cái váy mỏng manh cùng áo tắm bên trong, Chu Lạc Sâm chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, như sống một giây bằng một năm. Có lẽ đây là một loại dụ hoặc tinh tế và ẩn nhẫn, khiến Chu Lạc Sâm không biết có nên đổi tên mình thành Liễu Hạ Huệ hay không.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
“Lúc nãy sao anh vội vã kéo em đi vậy?” Phương Y hỏi anh sau khi đã mặc váy.
Chu Lạc Sâm loay hoay tìm lý do phù hợp, đành phải lôi Mộc Tử Lâm ra: “Công ty của Mộc Tử Lâm có chút vấn đề mới, tôi phải về xử lý một chút.”
Phương Y gật đầu hỏi: “Trở về văn phòng sao?”
Chu Lạc Sâm lắc đầu: “Trở về khách sạn là được rồi. Em thay đồ xong thì ra trước ngồi đi.”
Phương Y mím môi, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt xuống, làm theo lời anh ngồi lại ghế phụ.
Mọi chuyện ổn thỏa, Chu Lạc Sâm lái xe đưa cô về. Trong lòng anh có chút áy náy với cô.
Rõ ràng là muốn đưa cô đi chơi, nhưng vì nguyên nhân từ anh mà phải trở về, hiện tại cô còn có thể tâm bình khí hoà cùng anh nói chuyện, cũng coi như là đã tốt lắm rồi.
Phương Y theo Chu Lạc Sâm về khách sạn, vào cửa định đi lên phòng, nhưng một người lạ mặt xuất hiện cản trở họ.
“Anh!”
Giọng nói nhu mị ngọt ngào vang lên từ một nơi không xa bên trong khách sạn. Phương Y theo âm thanh nhìn lại, thấy một cô gái trẻ tuổi chiều cao trung bình đang chạy về phía họ, tay kéo theo một chiếc vali.
“Sao cô lại đến đây?” Chu Lạc Sâm đứng yên nhìn cô gái có chiều cao trung bình, không biết ý gì mà liếc mắt nhìn Phương Y một cái.
Chu Mạn Mạn nói: “Anh bảo anh ở đây nên em đến. Em đúng lúc cũng nghỉ phép, lâu rồi không gặp anh, em đến tìm anh chơi có gì không được sao?”
Phương Y đứng bên cạnh Chu Lạc Sâm hơi xấu hổ, không biết nên nói gì trong cuộc trò chuyện “anh em” có phần hư hư thực thực này. Nhưng rất mau Chu Mạn Mạn đã nhận ra cô gái đứng cạnh Chu Lạc Sâm không phải người qua đường mà là bạn của anh.
“Cô gái này là ai vậy?” Chu Mạn Mạn cau mày hỏi với giọng điệu không mấy thân thiện. Ánh mắt cô ta nhìn Phương Y không giống như ánh mắt của một cô em gái ruột, mà như nhìn “tiểu tam” đang cướp người yêu của cô ta.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn Phương Y, trầm mặc một hồi rồi nói: “Là đồng nghiệp của tôi. Tôi có việc gấp, em trở về phòng trước đi.”
Nghe được Phương Y là đồng nghiệp trong văn phòng, vẻ mặt Chu Mạn Mạn lập tức trở nên vui vẻ hơn. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, vươn tay về phía Phương Y cười nói: “Chào cô, tôi là Chu Mạn Mạn, em gái của luật sư Chu.”
Nụ cười trên môi Phương Y vẫn còn gượng gạo vì câu nói “đồng nghiệp trong văn phòng” của Chu Lạc Sâm. Khi thấy Chu Mạn Mạn vươn tay chào, cô nhanh chóng bắt tay cô ta, lịch sự đáp lại: “Chào cô, tôi tên Phương Y, là thư ký văn phòng của luật sư Tễ An.”
Cái bắt tay giữa Chu Mạn Mạn và Phương Y chỉ diễn ra trong chốc lát, sau đó Chu Mạn Mạn nhanh chóng buông tay, không mặn không nhạt mà nói: “À.” Toàn bộ sự chú ý của cô ta đều dồn vào Chu Lạc Sâm: “Anh, em đến rồi, anh dẫn em đi dạo xung quanh nhé. Em chỉ ở Hồng Kong vài ngày thôi, anh đừng để em phải đi về tay trắng chứ?”
Chu Lạc Sâm gạt tay Chu Mạn Mạn ra khỏi cánh tay mình, nhàn nhạt nói: “Tôi không đến đây để chơi, không có thời gian đi cùng cô.”
“Không sao cả, anh cứ làm việc của mình, em đi theo anh là được. Em không đòi hỏi gì nhiều đâu.” Chu Mạn Mạn nỉ non van xin với vẻ mặt đáng thương. Khi thấy anh vẫn không dao động, cô ta bỗng nói: “Ba cũng biết em đến đây. Ba dặn anh gọi điện thoại cho ba, bảo anh phải chăm sóc em, nhưng em đã ngăn lại rồi.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày không nói gì. Một lúc sau, anh nói: “Cô tự đi đặt phòng đi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y đứng một mình ở gần đó, nhìn hai người họ với cảm giác khó tả. Cảm giác này khiến cô vô cùng bất an và nảy sinh tâm lý kháng cự. Cô chỉ muốn trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Đúng lúc này, Phương Y nhận được điện thoại. Nhìn số gọi đến, là Lâm Tư. Cô hơi thắc mắc, Lâm Tư sao lại gọi cho mình? Nhưng cô không chần chừ lâu, lùi ra vài bước nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện với Lâm Tư, cô mới hiểu lý do tại sao Lâm Tư gọi cho mình.
Hóa ra Chu Lạc Sâm đã tắt máy, Lâm Tư muốn thử vận may xem Phương Y có đang ở cùng anh hay không. Cô ấy đã gửi tài liệu mới của công ty Mộc Lâm đến hộp thư của Chu Lạc Sâm và muốn anh xem qua.
Phương Y suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vừa rồi tôi có thấy luật sư Chu, anh ấy đang nói chuyện với em gái. Nếu tôi gặp lại anh ấy thì sẽ giúp cô chuyển lời.” Nếu anh không muốn công khai mối quan hệ, vậy cô cũng sẽ giấu đi.
Lâm Tư có vẻ hơi bất ngờ: “Em gái? Ý cô là Chu Mạn Mạn?”
Phương Y gật đầu, có chút tò mò hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Lâm Tư ở đầu dây bên kia cười khẩy, lẩm bẩm như tự nói: “Em gái quỷ gì chứ, chỉ là em gái kế thôi, không có tí liên hệ huyết thống nào. Mà trong lòng cô ta luôn muốn làm vợ anh ấy.”
Nghe xong lời này, tâm trạng Phương Y lập tức chìm xuống. Cô nhìn lại Chu Mạn Mạn một lần nữa, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn nhiều.
“Được rồi, tôi còn việc khác nữa, cúp máy trước đây.” Lâm Tư vội vàng cúp máy, chỉ để lại một tràng âm thanh vội vã, giống như tâm trạng bồn chồn, trống rỗng của Phương Y.
Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng tiễn Chu Mạn Mạn đi, quay lại thì thấy Phương Y đang nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng.
Không, đúng hơn là nhìn anh và Chu Mạn Mạn.
Chu Lạc Sâm tiến đến bên cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Sao vậy? Em có vẻ không vui.”
Phương Y không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Vừa rồi Lâm Tư gọi cho em, bảo tài liệu mới của công ty Mộc Lâm đã được gửi đến hộp thư của anh. Cô ấy bảo anh nhớ kiểm tra và xác nhận.”
Chu Lạc Sâm lập tức hỏi: “Em nói cho cô ấy biết là em đang ở với tôi à?”
Phương Y nở một nụ cười tươi, giọng nói ôn hoà: “Anh không muốn công khai thì em chắc chắn sẽ không nói. Em chỉ nói nếu gặp anh thì sẽ giúp cô ấy chuyển lời, không nói gì khác. Anh có thể yên tâm.” Nói xong, cô quay đi, “Em hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước đây. Anh đi tiếp đãi em gái đi, hình như cô ấy không thích em ở đây.” Nói xong, cô quay người bước đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Chu Lạc Sâm đứng yên tại chỗ, vẻ hoà ái cùng nhu tình trên khuôn mặt tuấn tú nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi. Chu Mạn Mạn xong xuôi quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy biểu tình này của anh, lập tức bị doạ cho sợ hãi. Nhưng thấy anh không có ý thay đổi biểu cảm, nên cô ta cũng không dám nói gì thêm.
Một lúc lâu sau, Chu Mạn Mạn mới lẩm bẩm nói: “Anh, em xin lỗi, em không nên không nghe lời anh mà đến đây...”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Bầu không khí kiều diễm tan biến trong nháy mắt. Chu Lạc Sâm rời khỏi giường Phương Y, tiến đến trước TV giúp cô tắt, sau đó bước đến cửa chuẩn bị rời đi.
Trước khi đóng cửa, anh quay lại dặn dò cô: “Nhớ khoá cửa cẩn thận.” Dứt lời, anh đóng cửa lại.
Phương Y vội vàng bò dậy chạy đến cửa, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, có lẽ anh đã trở về phòng mình.
Phương Y chậm rãi quay lại mép giường, nhìn thấy Chu Lạc Sâm cuối cùng vẫn không lấy đi chiếc vòng tay, không khỏi thở dài.
Sáng sớm hôm sau, khi Phương Y ra ngoài phòng tắm rửa mặt, Chu Lạc Sâm đã ở phòng khách làm việc. Anh ngồi nghiêm túc tại bàn làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình laptop gõ chữ, khí chất nho nhã lịch lãm của anh càng được tô điểm thêm bởi cặp kính gọng vàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liếc nhìn Phương Y, khẽ gật đầu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc, tập trung vào tài liệu đang hiển thị trên màn hình máy tính.
Phương Y gãi đầu, quyết định không quấy rầy anh làm việc, rửa mặt xong rồi nói chuyện sau. Nhưng khi cô quay người định đi, Chu Lạc Sâm lên tiếng.
“Rửa mặt xong tôi đưa em đi ăn sáng.” Sau đó lại tiếp tục cặm cụi làm việc. Phương Y quay đầu nhìn anh thì thấy hình ảnh này.
Cô bật cười lắc đầu, lòng có cảm giác bình yên khó tả. Anh bận rộn như vậy cũng không quên sắp xếp cho kỳ nghỉ ba ngày của hai người, cho thấy anh thực sự quan tâm đến cô. Dù tương lai có ra sao, hiện tại họ đều dành cho nhau tình cảm chân thành, vậy là đủ.
Phương Y vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo. Cô mặc chiếc váy màu xanh lam dài đến mắt cá chân cùng áo sơ mi. Lúc ra khỏi phòng, cô phát hiện Chu Lạc Sâm đã đóng máy tính, đang sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
“Anh xong việc rồi à?” Phương Y hỏi anh
Chu Lạc Sâm hơi gật đầu, tháo mắt kính đặt sang một bên, hơi nheo mắt nhìn cô một lượt: “Em thật xinh đẹp.”
Phương Y khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, giơ tay gạt tóc dài ra sau tai: “Nếu anh chưa xong việc thì cứ tiếp tục làm đi, em có thể tự đi ăn sáng.”
Chu Lạc Sâm đứng dậy, cất tài liệu gọn gàng vào cặp, khóa lại trong ngăn kéo, sau đó bỏ chìa khóa vào túi áo vest, rồi nói: “Chờ tôi thay đồ.“.
Lúc này Phương Y mới nhận ra anh vẫn mặc bộ vest từ tối hôm qua, hoàn toàn không thay đổi. Nhưng tối hôm qua cô rõ ràng nghe thấy tiếng anh trở về phòng, chẳng lẽ anh lại ra ngoài làm việc khi cô ngủ, và còn thức trắng đêm?
Phương Y đang suy nghĩ miên man thì Chu Lạc Sâm đã thay đồ bước ra. Thật hiếm khi thấy anh mặc đồ thoải mái, áo sơ mi trắng cổ đứng rộng thùng thình, quần dài đen, thắt lưng da ở eo, tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đôi chân trong chiếc quần càng thêm dài và thẳng tắp, bước đi tao nhã. Quả thật....
“Đi thôi.” Anh cầm theo ví tiền và điện thoại đi ra cửa. Phương Y vội vã đuổi theo, đi bên cạnh anh thỉnh thoảng lén nhìn. Anh sớm đã nhận ra ánh mắt tò mò của cô bé mèo hoang này, nhưng không nói gì, để mặc cho cô tự cho mình bí ẩn mà lén nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong đầy ẩn ý cùng nuông chiều.
Hai người sóng vai rời khỏi phòng suite, đi thang máy xuống lầu ăn sáng. Khách sạn họ ở có nhà hàng buffet phục vụ cho các khẩu vị khác nhau. Chu Lạc Sâm là người ăn chay trường, khẩu vị thanh đạm, đặc biệt buổi sáng không thích ăn nhiều, anh mang cô đi là vì chính cô, cô thích ăn gì thì có thể thoải mái mà ăn, sẽ không bởi vì khẩu vị của anh mà hạn chế.
Đi vào nhà hàng buffet, Chu Lạc Sâm đang muốn nói chuyện với Phương Y thì điện thoại trong tay anh bỗng rung lên. Phương Y theo bản năng liếc nhìn, vì khoảng cách khá gần nên cô nhìn thấy tên trên màn hình: Chu Mạn Mạn.
Chẳng lẽ là con gái?
Chu Lạc Sâm đành tiếp điện thoại trước mặt Phương Y. Anh chưa kịp mở lời, bên kia đã truyền đến tiếng “Anh” nũng nịu. Chu Lạc Sâm gật đầu với Phương Y, chỉ vào một chỗ ngồi rồi đi sang một bên nghe điện thoại.
Phương Y nhìn theo bóng dáng của anh một lúc, rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ, cũng không đi lấy đồ ăn, chỉ ngồi đây chờ anh quay lại cùng ăn.
Chu Lạc Sâm nghe điện thoại khá lâu. Phương Y suy nghĩ, người gọi anh là “anh” và cùng họ Chu, nên có lẽ là em gái của anh? Trước đây cô cũng không hỏi thăm nhiều về gia đình luật sư Chu, nhưng suy đoán anh hẳn là xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc. Em gái anh hẳn cũng là một cô gái xinh đẹp và tài năng.
Vừa nghịch điện thoại, Phương Y bỗng nhớ ra điều gì đó, liền mở trình duyệt và nhập tên Chu Lạc Sâm vào công cụ tìm kiếm. Kết quả hiển thị ra toàn bộ thông tin liên quan đến sự nghiệp và danh tiếng của anh, nhưng đây là những điều mà cô đã biết hết, cũng chẳng có gì mới mẻ.
Có chút thất vọng, cô đóng trang web lại. Phương Y định ngẩng đầu nhìn xem anh đã quay lại chưa thì nghe thấy giọng anh từ phía sau: “Em lên mạng tìm thông tin của tôi à?”
Phương Y cứng đờ cả người, quay lại nhìn anh với sắc mặt tái nhợt: “Anh quay lại lúc nào vậy? Sao anh không lên tiếng, làm em giật mình.”
Chu Lạc Sâm không nói gì, quay lại ngồi đối diện cô, nhìn lướt qua bàn ăn trống trơn, hỏi: “Sao em không lấy gì ăn?”
“Em chờ anh cùng ăn.” Phương Y nói thật.
Chu Lạc Sâm hơi cong môi, nhưng nụ cười của anh không chân thành như sáng nay, có vẻ như sau khi nghe điện thoại xong tâm trạng anh không được tốt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại như có tâm sự.
Phương Y vốn muốn hỏi anh sao lại thế, nhưng lại nghe anh nói với cô: “Em muốn biết gì về tôi cứ hỏi trực tiếp, không cần lên mạng tìm kiếm, thông tin trên đó không chính xác. Hơn nữa, tôi không thích phụ nữ sau lưng bàn tán hay điều tra tôi.”
Phương Y muốn giải thích, nhưng Chu Lạc Sâm không đợi cô nói tiếp: “Đi thôi, đi lấy đồ ăn.”
Nói xong, anh đứng dậy đi trước một bước. Phương Y im lặng một hồi rồi đi theo sau.
Tâm trạng cô có chút buồn bực, không muốn ăn, Phương Y cảm thấy hổ thẹn về hành động của mình, nhưng bản tính hay ghen tị của phụ nữ lại đấu tranh với lý trí của cô. Hiện tại cô đang rất mâu thuẫn, nên không nói gì.
Chu Lạc Sâm nhận ra Phương Y rầu rĩ không vui, đặt muỗng xuống nhìn cô chăm chú một hồi. Cô vẫn không hề hay biết mà tiếp tục ăn, mắt nhìn về phía xa, rõ ràng là đang thất thần.
Chu Lạc Sâm gõ nhịp ngón tay lên bàn, tiếng gõ cuối cùng khiến Phương Y hoàn hồn, cô ngây người hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lạc Sâm nhìn cô gái kiều diễm như một đóa hoa hồng lam, trầm giọng hỏi: “Em giận à?”
Phương Y há hốc miệng, sau một lúc lâu mới lúng túng nói: “Không, không có gì giận cả, là em sai.” Nói xong, cô lại cúi đầu ăn.
Chu Lạc Sâm mím môi, giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi. Anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, khóa màn hình và nhanh chóng tắt máy. Làm xong hết việc này, anh lại tiếp tục ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Chu Lạc Sâm muốn lái xe đưa Phương Y đến bờ biển. Hôm nay thời tiết rất đẹp, thích hợp để đi dạo trên bãi cát. Nếu muốn đi dạo, đương nhiên phải mặc trang phục phù hợp.
Phương Y về phòng thay quần áo. Chu Lạc Sâm ở dưới lầu trong xe chờ cô. Mười mấy phút sau, cô xuống xe và tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Chu Lạc Sâm nhìn cô, thấy cô đã thay một chiếc váy hoa dài rộng rãi, đội mũ che nắng, đeo kính râm và thoa kem chống nắng toàn thân. Nhìn cô như vậy, chẳng khác gì những cô gái trẻ khác.
“Cột dây an toàn cẩn thận.” Chu Lạc Sâm nhắc nhở rồi khởi động xe.
Phương Y đang sửa sang lại ba lô, nghe anh nói liền cài dây an toàn. Chu Lạc Sâm lái xe đưa cô đến bờ biển.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thật ra khách sạn họ ở rất gần bãi biển, đi bộ cũng không xa. Nhưng Chu Lạc Sâm ngại bãi biển này đông người nên chở cô đến bãi biển bên kia. Nơi đây cách khách sạn khá xa nên cũng ít người hơn nhưng cảnh đẹp không kém.
Đỗ xe xong, Chu Lạc Sâm và Phương Y cùng nhau đi xuống bờ biển. Bước chân lên cát, Phương Y liếc nhìn đôi giày da của Chu Lạc Sâm: “Anh định đi xuống cát với đôi giày này à?”
Chu Lạc Sâm nheo mắt nhìn biển rộng mênh mông: “Tôi ở đây nhìn em chơi.“.
Phương Y ngoan ngoãn gật đầu không phản bác. Chu Lạc Sâm nhận ra từ lúc ở nhà hàng, cô đã bắt đầu trầm mặc. Anh hiểu lý do vì sao, tâm tư con gái vốn dĩ mong manh, họ luôn hy vọng bạn trai sẽ chiều chuộng và quan tâm họ hết mực. Nhưng Chu Lạc Sâm là người có nguyên tắc và đề phòng cao độ trong một số vấn đề. Trong một thời gian ngắn, anh e rằng khó có thể thay đổi.
Phương Y mang theo ba lô có một chiếc áo choàng mỏng. Khi xuống đến bờ cát, cô cởi váy ngoài và khoác áo choàng mỏng lên người. Chiếc áo choàng lụa mỏng manh hơi xuyên thấu, buông xõa từ vai xuống đùi, che đi phần nào cơ thể bí ẩn bên trong nhưng vẫn lấp lóp bộ đồ bơi đẹp đẽ.
Chu Lạc Sâm ngồi trên ghế nằm nhìn cô đứng trước mặt mình. Cô vẫn luôn nhìn đi chỗ khác, không hề chú ý đến anh. Điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Em qua bên kia chơi nước.” Phương Y ngoảnh đầu nhìn anh nói một câu rồi rời đi. Câu nói của cô khiến Chu Lạc Sâm càng thêm mất cân bằng.
Anh không nói gì, mặc cho cô đi. Phương Y đội mũ đi ra khu nước cạn. Dáng người mảnh mai xinh đẹp của cô thu hút sự chú ý của nhiều người, thậm chí có người còn dùng máy ảnh chụp lén cô.
Chu Lạc Sâm phát hiện ra điều đó, mày lập tức nhíu lại, mặt không biểu cảm bước đến chỗ người đàn ông kia. Khi người đàn ông không chú ý, anh giật lấy máy ảnh của hắn, lạnh nhạt nói: “Chụp bao nhiêu tấm, toàn bộ xóa hết không được lưu lại.”
Người đàn ông ngây người nhìn chiếc máy ảnh của mình bị người lạ lắc lư trong tay, tức giận nói: “Anh làm gì vậy! Người khác chụp ảnh anh cũng quản à?”
Chu Lạc Sâm đẩy đẩy kính, giả vờ muốn ném máy ảnh xuống biển. Người đàn ông sợ hãi run lên bần bật: “Anh chụp người khác tôi mặc kệ, nhưng không thể chụp cô ấy.”
Người đàn ông nhíu mày hỏi: “Tại sao? Mỹ nữ mà không cho người ta cùng thưởng thức à? Cô ấy là vợ anh à?”
Thật ra không phải, họ mới quen nhau chưa lâu, nhưng...
“Cô ấy là bạn gái tôi.” Chu Lạc Sâm không thèm quan tâm đến hắn, tự mình tìm ảnh Phương Y trong máy ảnh và xóa từng cái. Xóa xong, anh thầm nghĩ: “Kỹ thuật chụp ảnh của người này cũng không tệ, chụp rất đẹp, nhưng trong thời gian ngắn sao hắn có thể chụp nhiều ảnh như vậy?” Càng xem mày càng nhíu chặt, cuối cùng không muốn đem máy ảnh trả lại cho hắn.
“Này! Anh muốn xóa thì cứ xóa, đừng lấy máy ảnh của tôi! Anh đừng vênh váo, tôi cũng không phải dễ chơi đâu!” Người đàn ông giả vờ muốn gọi anh em đến hỗ trợ, nhưng hắn phát hiện anh em mình đều đang nhìn chằm chằm vào Phương Y bàn tán, ánh mắt cười tủm tỉm, căn bản không chú ý bên này.
Chu Lạc Sâm nhìn theo cũng phát hiện ra, không rảnh quan tâm đến chuyện máy ảnh nữa, trực tiếp đưa trả cho người đàn ông và đi đến bên Phương Y, che chắn tầm nhìn của những gã đàn ông kia. Bọn họ không có phúc nhìn, đành ngại ngùng đổi sang chủ đề khác.
Phương Y vừa nhìn thấy Chu Lạc Sâm thì bị giật mình: “Sao anh lại đột ngột xuất hiện vậy? Cát ở đây lún lắm, cẩn thận giày của anh.”
Giày của Chu Lạc Sâm đã dính đầy cát bụi, ống quần cũng không ít. Sóng biển liên tục vỗ vào làm ướt ống quần anh. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi kéo cô đi.
“Làm sao vậy, có việc gì gấp à?” Phương Y níu áo choàng nói, “Em còn chưa lấy đồ.”
Chu Lạc Sâm quay lại lấy đồ cho cô, ngẩng đầu lên phát hiện cách đó không xa, mấy gã đàn ông vừa nãy nhìn Phương Y đang đánh giá anh, biểu tình chế giễu, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh quay lại bên người Phương Y nhanh chóng đưa cô rời đi. Phương Y ngồi ở ghế sau xe, tròng cái váy vào, cùng không kiêng dè Chu Lạc Sâm, dù sao bên trong cô cũng mặc áo tắm.
Nhưng mà, từ gương chiếu hậu nhìn thấy cô chỉ mặc cái váy mỏng manh cùng áo tắm bên trong, Chu Lạc Sâm chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, như sống một giây bằng một năm. Có lẽ đây là một loại dụ hoặc tinh tế và ẩn nhẫn, khiến Chu Lạc Sâm không biết có nên đổi tên mình thành Liễu Hạ Huệ hay không.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
“Lúc nãy sao anh vội vã kéo em đi vậy?” Phương Y hỏi anh sau khi đã mặc váy.
Chu Lạc Sâm loay hoay tìm lý do phù hợp, đành phải lôi Mộc Tử Lâm ra: “Công ty của Mộc Tử Lâm có chút vấn đề mới, tôi phải về xử lý một chút.”
Phương Y gật đầu hỏi: “Trở về văn phòng sao?”
Chu Lạc Sâm lắc đầu: “Trở về khách sạn là được rồi. Em thay đồ xong thì ra trước ngồi đi.”
Phương Y mím môi, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt xuống, làm theo lời anh ngồi lại ghế phụ.
Mọi chuyện ổn thỏa, Chu Lạc Sâm lái xe đưa cô về. Trong lòng anh có chút áy náy với cô.
Rõ ràng là muốn đưa cô đi chơi, nhưng vì nguyên nhân từ anh mà phải trở về, hiện tại cô còn có thể tâm bình khí hoà cùng anh nói chuyện, cũng coi như là đã tốt lắm rồi.
Phương Y theo Chu Lạc Sâm về khách sạn, vào cửa định đi lên phòng, nhưng một người lạ mặt xuất hiện cản trở họ.
“Anh!”
Giọng nói nhu mị ngọt ngào vang lên từ một nơi không xa bên trong khách sạn. Phương Y theo âm thanh nhìn lại, thấy một cô gái trẻ tuổi chiều cao trung bình đang chạy về phía họ, tay kéo theo một chiếc vali.
“Sao cô lại đến đây?” Chu Lạc Sâm đứng yên nhìn cô gái có chiều cao trung bình, không biết ý gì mà liếc mắt nhìn Phương Y một cái.
Chu Mạn Mạn nói: “Anh bảo anh ở đây nên em đến. Em đúng lúc cũng nghỉ phép, lâu rồi không gặp anh, em đến tìm anh chơi có gì không được sao?”
Phương Y đứng bên cạnh Chu Lạc Sâm hơi xấu hổ, không biết nên nói gì trong cuộc trò chuyện “anh em” có phần hư hư thực thực này. Nhưng rất mau Chu Mạn Mạn đã nhận ra cô gái đứng cạnh Chu Lạc Sâm không phải người qua đường mà là bạn của anh.
“Cô gái này là ai vậy?” Chu Mạn Mạn cau mày hỏi với giọng điệu không mấy thân thiện. Ánh mắt cô ta nhìn Phương Y không giống như ánh mắt của một cô em gái ruột, mà như nhìn “tiểu tam” đang cướp người yêu của cô ta.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn Phương Y, trầm mặc một hồi rồi nói: “Là đồng nghiệp của tôi. Tôi có việc gấp, em trở về phòng trước đi.”
Nghe được Phương Y là đồng nghiệp trong văn phòng, vẻ mặt Chu Mạn Mạn lập tức trở nên vui vẻ hơn. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, vươn tay về phía Phương Y cười nói: “Chào cô, tôi là Chu Mạn Mạn, em gái của luật sư Chu.”
Nụ cười trên môi Phương Y vẫn còn gượng gạo vì câu nói “đồng nghiệp trong văn phòng” của Chu Lạc Sâm. Khi thấy Chu Mạn Mạn vươn tay chào, cô nhanh chóng bắt tay cô ta, lịch sự đáp lại: “Chào cô, tôi tên Phương Y, là thư ký văn phòng của luật sư Tễ An.”
Cái bắt tay giữa Chu Mạn Mạn và Phương Y chỉ diễn ra trong chốc lát, sau đó Chu Mạn Mạn nhanh chóng buông tay, không mặn không nhạt mà nói: “À.” Toàn bộ sự chú ý của cô ta đều dồn vào Chu Lạc Sâm: “Anh, em đến rồi, anh dẫn em đi dạo xung quanh nhé. Em chỉ ở Hồng Kong vài ngày thôi, anh đừng để em phải đi về tay trắng chứ?”
Chu Lạc Sâm gạt tay Chu Mạn Mạn ra khỏi cánh tay mình, nhàn nhạt nói: “Tôi không đến đây để chơi, không có thời gian đi cùng cô.”
“Không sao cả, anh cứ làm việc của mình, em đi theo anh là được. Em không đòi hỏi gì nhiều đâu.” Chu Mạn Mạn nỉ non van xin với vẻ mặt đáng thương. Khi thấy anh vẫn không dao động, cô ta bỗng nói: “Ba cũng biết em đến đây. Ba dặn anh gọi điện thoại cho ba, bảo anh phải chăm sóc em, nhưng em đã ngăn lại rồi.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày không nói gì. Một lúc sau, anh nói: “Cô tự đi đặt phòng đi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y đứng một mình ở gần đó, nhìn hai người họ với cảm giác khó tả. Cảm giác này khiến cô vô cùng bất an và nảy sinh tâm lý kháng cự. Cô chỉ muốn trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Đúng lúc này, Phương Y nhận được điện thoại. Nhìn số gọi đến, là Lâm Tư. Cô hơi thắc mắc, Lâm Tư sao lại gọi cho mình? Nhưng cô không chần chừ lâu, lùi ra vài bước nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện với Lâm Tư, cô mới hiểu lý do tại sao Lâm Tư gọi cho mình.
Hóa ra Chu Lạc Sâm đã tắt máy, Lâm Tư muốn thử vận may xem Phương Y có đang ở cùng anh hay không. Cô ấy đã gửi tài liệu mới của công ty Mộc Lâm đến hộp thư của Chu Lạc Sâm và muốn anh xem qua.
Phương Y suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vừa rồi tôi có thấy luật sư Chu, anh ấy đang nói chuyện với em gái. Nếu tôi gặp lại anh ấy thì sẽ giúp cô chuyển lời.” Nếu anh không muốn công khai mối quan hệ, vậy cô cũng sẽ giấu đi.
Lâm Tư có vẻ hơi bất ngờ: “Em gái? Ý cô là Chu Mạn Mạn?”
Phương Y gật đầu, có chút tò mò hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Lâm Tư ở đầu dây bên kia cười khẩy, lẩm bẩm như tự nói: “Em gái quỷ gì chứ, chỉ là em gái kế thôi, không có tí liên hệ huyết thống nào. Mà trong lòng cô ta luôn muốn làm vợ anh ấy.”
Nghe xong lời này, tâm trạng Phương Y lập tức chìm xuống. Cô nhìn lại Chu Mạn Mạn một lần nữa, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn nhiều.
“Được rồi, tôi còn việc khác nữa, cúp máy trước đây.” Lâm Tư vội vàng cúp máy, chỉ để lại một tràng âm thanh vội vã, giống như tâm trạng bồn chồn, trống rỗng của Phương Y.
Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng tiễn Chu Mạn Mạn đi, quay lại thì thấy Phương Y đang nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng.
Không, đúng hơn là nhìn anh và Chu Mạn Mạn.
Chu Lạc Sâm tiến đến bên cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Sao vậy? Em có vẻ không vui.”
Phương Y không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Vừa rồi Lâm Tư gọi cho em, bảo tài liệu mới của công ty Mộc Lâm đã được gửi đến hộp thư của anh. Cô ấy bảo anh nhớ kiểm tra và xác nhận.”
Chu Lạc Sâm lập tức hỏi: “Em nói cho cô ấy biết là em đang ở với tôi à?”
Phương Y nở một nụ cười tươi, giọng nói ôn hoà: “Anh không muốn công khai thì em chắc chắn sẽ không nói. Em chỉ nói nếu gặp anh thì sẽ giúp cô ấy chuyển lời, không nói gì khác. Anh có thể yên tâm.” Nói xong, cô quay đi, “Em hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước đây. Anh đi tiếp đãi em gái đi, hình như cô ấy không thích em ở đây.” Nói xong, cô quay người bước đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Chu Lạc Sâm đứng yên tại chỗ, vẻ hoà ái cùng nhu tình trên khuôn mặt tuấn tú nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi. Chu Mạn Mạn xong xuôi quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy biểu tình này của anh, lập tức bị doạ cho sợ hãi. Nhưng thấy anh không có ý thay đổi biểu cảm, nên cô ta cũng không dám nói gì thêm.
Một lúc lâu sau, Chu Mạn Mạn mới lẩm bẩm nói: “Anh, em xin lỗi, em không nên không nghe lời anh mà đến đây...”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.