Chương 44
Tổng Công Đại Nhân
10/05/2024
Edit: Frenalis
Thành phố Dĩnh là đô thị hiện đại hoá nổi danh quốc tế, là láng giếng kế bên thành phố Cảng. Lần trước Phương Y đến đây cùng Hình Tứ vì công việc bận rộn nên không có thời gian tham quan, khách sạn họ ở cũng chỉ là khách sạn bình thường gần khu vực chính phủ, cảnh quan xung quanh cũng khá bình thường.
Lần này đến Dĩnh cùng Chu Lạc Sâm, Phương Y cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn rất nhiều. Bởi vì Chu Lạc Sâm không vội vàng, trên đường đi anh luôn giới thiệu cho cô những điểm tham quan xung quanh, kể cả những giai thoại lịch sử một cách rõ ràng sinh động. Phương Y nghe chăm chú vì những câu chuyện của anh rất thú vị. Cô không nghĩ một luật sư có tài hùng biện như anh mà lại có thể kể chuyện hay như vậy.
“Luật sư Chu...” Phương Y định nói chuyện với Chu Lạc Sâm nhưng anh giơ tay ý bảo cô im lặng. Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô: “Còn gọi luật sư Chu nữa à?”
Phương Y ngẩn ra, sau mới phản ứng lại hiểu là chuyện gì, khụ một tiếng khẽ hỏi: “Vậy gọi là gì?”
Chu Lạc Sâm giả vờ suy nghĩ: “Người khác yêu đương nhau thường gọi nhau là gì? Chẳng hạn như 'ông xã'?”
Phương Y nghe thấy hai chữ “ông xã” liền bật cười: “Không biết xấu hổ, tưởng bở!”
Chu Lạc Sâm tỏ ra tiếc nuối: “Không gọi 'ông xã' vậy gọi tên đi.”
Phương Y chần chừ một lúc rồi thử gọi anh: “Lạc...” Nhưng không được, không hiểu sao cô lại không thể gọi được, cảm thấy... rất ngại ngùng.
“Anh cũng không biết từ khi nào mình đổi tên thành Chu Lạc.” Chu Lạc Sâm nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thản như thường lệ mà lái xe.
Phương Y hơi xấu hổ, một lúc sau cô nhẹ nhàng gọi: “Lạc Sâm.”
Chu Lạc Sâm dừng xe ở đèn đỏ, đèn đỏ kéo dài một phút đủ để anh chăm chú nhìn cô.
Anh như đang đắm chìm trong dư vị khi cô gọi tên anh, sau vài giây anh nói: “Gọi lại lần nữa.”
Phương Y vô thức đưa tay khẽ vuốt ve tay anh đang đặt trên vô lăng, rồi rụt lại: “Không phải chỉ là tên thôi sao? Sau này có nhiều cơ hội gọi, bây giờ chúng ta nói chuyện khác đi.”
Chu Lạc Sâm có vẻ hơi không vui nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Luật sư Hình cũng ở đây, chúng ta có nên gặp anh ấy không?” Phương Y cau mày nói: “Dù sao anh ấy cũng là cấp trên của em, em và anh luôn giả vờ như anh ấy không biết, lơ đẹp anh ấy. Ai ngờ anh đã nói cho anh ấy biết từ lâu rồi, em có nên xin lỗi anh ấy không?”
Chu Lạc Sâm khởi động xe: “Em suy nghĩ nhiều quá.”
“Có sao?” Phương Y lẩm bẩm lầu bầu thêm một câu rồi không nói gì nữa.
Hai người im lặng đi đến một khu biệt thự, những kiến trúc xa hoa san sát nhau khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Phương Y nhận ra đây không phải là khách sạn nên cảm thấy bất an, chẳng lẽ Chu Lạc Sâm định đưa cô về thẳng nhà?
Vì lo lắng, Phương Y hỏi anh: “Đây là đâu?”
Chu Lạc Sâm dừng xe ở một khu vườn hoa, bên cạnh là một căn biệt thự theo phong cách châu Âu ba tầng. Anh tắt máy xe nói: “Nhà của anh, xuống xe đi.” Nói rồi anh bước xuống xe trước.
Phương Y tưởng rằng “nhà của anh” là nhà anh và người nhà, nên cô lập tức trở nên căng thẳng. Cô đi theo anh xuống xe, đi đến cốp xe để lấy hành lý, lòng rối như tơ vò.
Chu Lạc Sâm nhận ra cô không được tự nhiên, anh định nói gì đó nhưng ánh mắt vừa chuyển, ở một nơi không ai nhìn thấy nhẹ nở nụ cười. Rồi anh kéo hai vali tiến lên mở cửa sắt của khu vườn hoa.
Cửa mở ra, anh nghiêng người nhường đường mời cô đi vào trước: “Hoan nghênh quang lâm.” Anh hơi hơi cúi người, nho nhã lễ độ nói.
Phương Y bước đến bên anh, tưởng chừng như sắp bước vào, nhưng lại do dự không tiến lên. Như lâm đại địch, cô hỏi: “Anh thực sự muốn em vào sao?”
Đôi mắt đẹp của Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn cô, cuối cùng không đành lòng để cô tiếp tục lo lắng, ôn tồn giải thích: “Đây là nhà của anh, người nhà không ở đây, em không cần sợ. Ít nhất trước mắt anh sẽ không sắp xếp cho em gặp họ.” Anh dừng lại một chút, quay đầu đi như tự nói: “Anh muốn... thu xếp thêm một số chuyện.”
Phương Y lập tức thả lỏng, kéo cổ áo khoác lại, cười nói: “Anh nói sớm đi chứ, làm em sợ hãi.”
Chu Lạc Sâm nhìn thấy nụ cười của cô, cảm thấy như thời tiết hôm nay cũng không còn lạnh giá như vậy. Anh đã gặp rất nhiều người, nhưng không ai khiến anh muốn có một người bạn đời như vậy, ngoại trừ cô. Kỳ thực, cô chưa chắc là người tốt nhất, cũng không nhất định là người phù hợp nhất, nhưng cô là người cần thiết nhất. Giống như con người ta muốn ăn rất nhiều thứ trong đời, nhưng khi ăn đến món ăn cuối cùng, họ luôn cảm thấy thiếu gì đó, giống như đã đi du lịch rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng lại không có nơi nào khiến họ lưu luyến, nhưng khi cô xuất hiện, tất cả đều trở nên viên mãn.
“Bên ngoài lạnh, vào trong thôi.” Chu Lạc Sâm nói, hơi thở trắng toát tỏa ra xung quanh vì thời tiết quá lạnh. Phương Y đi theo sau anh, nhìn anh kéo hai chiếc vali, cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Anh mặc một bộ vest đen, bên ngoài khoác áo khoác vải nỉ màu đen dài đến đầu gối, tuy rằng cũng coi như là trang phục mùa đông, nhưng so với Phương Y quấn khăn quàng cổ quanh người, vẫn có vẻ hơi đơn giản. Đại khái là đàn ông đều có khả năng chịu lạnh tốt hơn phụ nữ, Phương Y nghĩ vậy, rồi cùng Chu Lạc Sâm đi vào biệt thự.
Ngoại thất theo phong cách châu Âu, nội thất cũng mang đậm phong cách Georgia điển hình. Phương Y nhớ ra văn phòng của Chu Lạc Sâm cũng theo phong cách này, nên đoán đây là phong cách yêu thích của anh. Cô cởi khăn quàng cổ và đặt lên cánh tay, tự nhiên nhận lấy chiếc áo khoác gió mà anh cởi ra rồi đặt lên giá áo cách đó không xa, ngoảnh đầu lại nhìn thấy anh lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong vali.
Phương Y quay lại bên anh, Chu Lạc Sâm liền đưa hộp cho cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cho em.”
Phương Y nhận lấy, nghi hoặc hỏi: “Là cái gì?”
Chu Lạc Sâm mím môi, nửa ngồi xổm thu dọn hành lý, giả vờ như không để ý nói: “Nội y.”
Phương Y nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh “La Perla” trên hộp, mở hộp ra và nhìn thấy bộ đồ nội y màu đen gợi cảm bên trong, mặt đỏ ửng.
So với nhãn hiệu nội y này, Victoria's Secret chỉ là hàng bình dân. Tất nhiên, Phương Y cũng không biết giá trị của nó, nếu cô biết, có lẽ ngoài việc đỏ mặt còn cảm thấy đau lòng. Việc bỏ ra một số tiền lớn chỉ để mua vài mảnh vải như vậy, một người không có gu thẩm mỹ và không theo đuổi hàng xa xỉ như cô không thể nào lý giải nổi. Nhưng chính vì không biết giá trị của nó, nên Phương Y cũng không từ chối món quà này. Cô thầm nghĩ, chỉ là một bộ đồ nội y thôi, đắt cũng không đắt đến đâu, nhận cũng chẳng sao. Anh đã mua rồi, cô không cần, chẳng lẽ muốn anh mang đi tặng người phụ nữ khác?
Chu Lạc Sâm thấy cô vui vẻ nhận lấy, liền thong thả bổ sung: “Đêm nay mặc cho anh xem.”
Phương Y cứng đờ, sắc mặt không tốt lắm, im lặng một hồi mới nói: “Không tiện.”
Chu Lạc Sâm nhìn cô như suy tư gì đó, ánh mắt sâu thẳm. Phương Y bị anh nhìn đến trong lòng chột dạ, lại thấy anh có vẻ không định nhượng bộ, mới miễn cưỡng nói: “Dì cả đến chơi, loại nội y này không thích hợp để mặc.”
Chu Lạc Sâm đẩy đẩy kính, vẻ mặt vừa thất vọng vừa may mắn. Thất vọng là vì phải đợi một thời gian nữa mới được ngắm nhìn “cảnh đẹp”, may mắn là anh đã hành động sớm, nếu không phải đợi đến vòng sau.
“Đây là cái biểu cảm gì?” Phương Y tiến đến nhéo nhéo mũi anh, nhướng mày hỏi.
Mặc dù đã làm chuyện đó cùng nhau, nhưng cô vẫn luôn không dám lỗ mãng với anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động thân mật như vậy, Chu Lạc Sâm có chút không quen. Có lẽ chỉ có Phương Y mới dám “động thổ” trên đầu Thái Tuế.
“À, không có gì.” Chu Lạc Sâm ngồi dậy nói, “Đi thôi, lên lầu xem nào.”
Phương Y nhìn anh xoay người đi lên lầu, cảm thấy anh có vẻ như chạy trốn. Có lẽ cô suy nghĩ nhiều, Chu Lạc Sâm sao có thể ngượng ngùng?
Buổi tối, Chu Lạc Sâm không ăn tối cùng Phương Y mà về nhà ba mẹ. Cô hiểu điều đó vì anh về lần này là vì chuyện gia đình, một bữa cơm không quan trọng, cô có thể tự giải quyết.
Chỉ có một mình nên Phương Y không muốn nấu ăn, cô đi ra ngoài tìm quán mì để ăn tối. Ăn xong trời còn sớm, cảnh quan xung quanh khá đẹp, thời tiết cũng không quá lạnh, Phương Y bèn đi dạo.
Trí nhớ cô không tồi, nhớ đường về nhưng lại không đi xa, chỉ đi dọc theo con phố nhỏ trước quán mì, ngắm nhìn những kiến trúc lớn nhỏ và dòng xe cộ qua lại. Cô thầm nghĩ nếu Chu Lạc Sâm đưa cô về ra mắt gia đình, cô sẽ giới thiệu bản thân như thế nào để họ hài lòng.
Thực tế, gia đình Chu Lạc Sâm không thể nào hài lòng với Phương Y. Bỏ qua điều kiện của Chu Lạc Sâm, chỉ cần suy đoán về gia đình anh, ai cũng có thể nhận ra họ không đơn giản. Nếu không, làm sao họ có thể nuôi dạy một người xuất sắc như Chu Lạc Sâm?
Tìm được một người đàn ông điều kiện mọi mặt đều ưu tú quả thực là chuyện tốt, nhưng nếu đối phương quá hoàn hảo mà bản thân lại không xứng, thì đó cũng không phải là điều tốt nhất.
Càng đi, Phương Y càng cảm thấy có người theo dõi mình. Cô không dám ngoảnh đầu lại, chỉ âm thầm cảm nhận sự chuyển động phía sau. Sau một đoạn đường, cô chắc chắn là có người theo dõi mình.
Phương Y lập tức hoảng hốt. Ở một thành phố xa lạ vào lúc tối muộn thế này, ai sẽ theo dõi cô? Chẳng lẽ là kẻ xấu? Suy nghĩ này khiến cô vô cùng lo lắng. Cô bất động thanh sắc mà bước chân nhanh hơn, rẽ vào một con đường khác và giả vờ ngoảnh đầu nhìn lại. Phía sau không có ai, người theo dõi có thể đã đi rồi, hoặc là... vẫn đang ở sau lưng cô!
Cả người Phương Y lông tơ dựng đứng lên, cô kéo chặt áo khoác bước nhanh hơn về phía trước. Nhưng cảm giác như bị kim châm ở sau lưng vẫn không hề tan biến.
Phương Y cực kỳ hoảng hốt nên không để ý đến đường đi, cứ rẽ trái rẽ phải, cố gắng đi về nơi đông người để tránh bị kẻ theo dõi đuổi kịp. Kết quả là cô va vào người quen.
“Phương Y?” Hình Tứ nhíu mày nhìn cô gái trong lòng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng loạn, như thể đang bị quỷ ám. Anh ta luôn nhạy bén, vừa bảo vệ cô vừa nhìn ra phía sau cô.
Hai người đàn ông mặc đồ đen thấy cảnh này liền quay đi, giả vờ như đang nói chuyện phiếm, như thể họ chỉ là những người qua đường bình thường, nhưng thực tế không phải vậy.
Hình Tứ nắm chặt tay Phương Y, khẽ nói vào tai cô: “Đừng ngoảnh đầu lại, đi theo tôi.”
Nghe giọng điệu của anh, Phương Y biết có chuyện không hay, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Cô ngoan ngoãn nắm tay anh đi theo hướng ngược lại, hai người đi vào khu hoa viên đông đúc, chen chúc trong đám người và nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Hình Tứ ngoảnh lại nhìn thoáng qua phía sau, không còn ai theo dõi. Không chần chừ, anh kéo Phương Y ra khỏi con hẻm nhỏ và nhập vào một con đường lớn. Tiếp theo đi không bao lâu đã đến bãi đỗ xe.
Anh nhanh chóng dẫn cô đến bên cạnh xe mình, mở cửa xe đem cô nhét vào trong, bản thân cũng ngồi vào ghế lái.
Tiến vào bên trong xe, Hình Tứ bật máy sưởi, khóa cửa xe, lúc này mới có thời gian quan sát Phương Y. Vừa nhìn thấy, anh liền nhận ra cô đang run rẩy, không biết là do lạnh hay do sợ hãi.
“Làm sao em lại ở đây?” Hình Tứ hỏi, rồi lại không cần đợi câu trả lời, anh nói thẳng: “Là tôi hỏi nhiều, em đến đây có thể có lý do gì nào, đơn giản là cùng luật sư Chu đến thôi.”
Phương Y không nói gì, chỉ có thể im lặng. Sau một lúc, cô cảm thấy như vậy không ổn nên mở lời: “Luật sư Hình, chuyện vừa rồi cảm ơn anh.”
Hình Tứ chỉnh máy sưởi trong xe sao cho hướng về phía cô, anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Việc nhỏ thôi, những người đó trông không dễ chọc, em là một cô gái, sao lại dính líu đến họ?”
Phương Y thở hắt ra: “Tôi cũng không biết, tôi không quen biết họ.”
Hình Tứ suy nghĩ một lát, gật đầu: “Đó chính là bởi vì luật sư Chu.”
Phương Y có chút xấu hổ, không nói gì. Hình Tứ nhìn biểu hiện của cô: “Em ở nhà cậu ta sao? Tôi đưa em về.”
Phương Y gật đầu, ngồi trong xe cẩn thận quan sát Hình Tứ. Sau khi xe chạy một lúc, cô cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Luật sư Hình, tôi thực sự xin lỗi.”
Ánh mắt của Hình Tứ tối sầm lại, anh trầm mặc một lúc lâu. Khi xe vào khu biệt thự của Chu Lạc Sâm, anh mới nhẹ nhàng nói: “Em không cần xin lỗi tôi, nói chuyện này làm gì.”
Phương Y cắn môi: “Anh luôn nhắc nhở tôi đừng thân thiết với luật sư Chu, nhưng tôi đã không nghe lời anh... Thực sự xin lỗi.”
Hình Tứ không thể nhịn được cười, anh nói: “Không có gì phải xin lỗi, trước đây là tôi hiểu lầm cậu ta, hiện tại nhìn ra cậu ta đối xử với em không tệ, em cũng không nhìn nhầm người, đây là chuyện tốt. Lùi một bước mà nói, em và tôi cũng không có quan hệ gì, nghe lời tôi là em tin tưởng tôi, không nghe cũng là chuyện bình thường.”
Phương Y nhẹ nhàng thở phào, vẻ mặt giải tỏa khúc mắc của cô khiến Hình Tứ có chút thất thần. Anh nói: “Em thực sự quan tâm đến suy nghĩ của tôi sao?”
Phương Y chần chừ một lát rồi nói: “Luật sư Hình thực sự là một cấp trên tốt, cũng là một người bạn tốt, tôi không hy vọng bởi vì sai lầm của mình mà khiến anh thất vọng không vui.”
Lời nói của cô thật đẹp cũng thật chân thành, nhưng Hình Tứ nghe vào tai lại không cảm thấy vui vẻ. Anh dừng xe ở trước nhà Chu Lạc Sâm, nói với cô: “Ở Dĩnh, em đừng đi ra ngoài một mình, gần đây nhà họ Chu có việc, em cẩn thận một chút.”
Nghe đến “nhà họ Chu có việc”, Phương Y tập trung tinh thần, cô hỏi: “Nhà họ Chu có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với luật sư Chu?”
Hình Tứ liếc nhìn cô: “Em không cần lo lắng như vậy, không liên quan gì đến Chu Lạc Sâm, là chuyện trong nhà cậu ta. Cậu ta sẽ giải quyết ổn thỏa, cậu ta làm luật sư đã lâu, luôn xử lý những chuyện này rất giỏi, em không cần lo lắng.”
Phương Y không biết mình có nên cảm thấy an tâm sau những lời này hay không, nhưng cô cần phải xuống xe, vì xe của Chu Lạc Sâm đã đỗ đối diện họ, đèn pha bật sáng, chiếu vào trong xe khiến họ không thể mở mắt.
“Thực ra hôm nay tôi ở khu vực gần đây là để gặp cậu ta.” Hình Tứ bỗng nhiên lên tiếng. “Chỉ là không ngờ sẽ gặp được em.” Dừng lại một chút, anh ta hạ giọng, “Tôi không nghĩ tới cậu ta sẽ đưa em đến đây.” Rồi anh ta lại cười, “Là tôi cứ nghĩ cậu ta không chịu trách nhiệm.”
Phương Y không nói gì, bởi vì đèn pha đối diện đã tắt, cô thấy Chu Lạc Sâm từ trên xe bước xuống, đứng ở cửa xe, mắt sáng như đuốc nhìn vào bọn họ ngồi trong xe.
Hình Tứ bước xuống xe trước, đối với Phương Y nói: “Tôi đi giải thích với cậu ta một chút.”
Phương Y cũng theo xuống xe, đi đến bên cạnh Chu Lạc Sâm, ngay lúc Hình Tứ muốn giải thích, thì nghe thấy anh lạnh nhạt nói: “Không cần phải nói gì, đưa cô ấy trở về thì đi thôi.”
Hình Tứ cũng lười giải thích, nghe vậy liền dứt khoác quay người lên xe rời đi.
Chu Lạc Sâm và Phương Y đứng trong gió lạnh nhìn theo xe Hình Tứ khuất dần, hai người không nói gì.
Thật lâu sau, Phương Y mới lên tiếng: “Em đi ra ngoài ăn cơm, trên đường bị người ta theo dõi, em chạy đến chỗ đông người vô tình gặp luật sư Hình, anh ấy đưa em về.”
Chu Lạc Sâm thu hồi ánh nhìn xa xăm, quay lại nhìn về phía cô: “Anh đoán được.”
Phương Y ngạc nhiên nhìn anh, anh bước đến mở cổng, lại quay lại nắm tay cô: “Về nhà.”
Không biết có phải Phương Y ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy tâm trạng Chu Lạc Sâm lần này không tốt lắm, hơi thở trên người anh cũng lạnh lùng. Kỳ thực, cô luôn có một cảm giác, càng tiến xa hơn một bước với anh, họ càng không thân thiết hơn, chỉ là những cử chỉ tượng trưng mà những người yêu nhau mới có thể làm, còn về mặt tình cảm, trong lời nói, vẫn cứ vô cùng khách khí, thậm chí càng thêm lãnh đạm.
Anh tặng đồ cho cô, hỏi han ân cần, sẵn sàng đưa cô đến gặp gia đình anh, tất cả đều thể hiện anh đặt cô trong lòng, nhưng... Có lẽ sự khách khí và lãnh đạm này chỉ là ảo giác của cô, nếu không thì làm sao giải thích được hành vi của anh?
Không nghĩ ra được gì, Phương Y từ bỏ suy nghĩ thêm, cô hỏi Chu Lạc Sâm: “Buổi tối ăn cơm chưa? Em nấu cho anh nhé?”
Chu Lạc Sâm không nói gì, chỉ lắc đầu, anh mở cửa nhà, nắm tay cô đi vào, sau đó buông tay, thậm chí không cởi áo khoác đi thẳng vào bếp, một lúc sau cũng không thấy ra ngoài, không biết đang làm gì.
Cảm giác áp lực từ sự trầm mặc của anh khiến Phương Y không thể đến gần. Cô bực bội ngồi xuống ghế sofa, chống cằm suy nghĩ lung tung. Khi Chu Lạc Sâm từ bếp đi ra đến bên cô, cô vẫn chưa phát giác.
Chu Lạc Sâm ngồi đối diện Phương Y, trong tay cầm một bình nước ấm và hai cái ly pha lê. Anh đặt chúng lên bàn trà, lấy một túi đường đỏ từ túi áo khoác, cắt ra đổ vào cái ly, sau đó rót nước ấm vào khuấy đều, đổ nước đường đỏ từ ly này sang ly kia cho đến khi nhiệt độ vừa phải rồi mới đưa cho Phương Y.
(Editor: anh Chu soft quá đi)
Phương Y nhìn ly nước đường đỏ, không vội nhận lấy. Ánh mắt Chu Lạc Sâm vẫn bình tĩnh như nước, dần dần dịu lại, giọng nói cũng ôn nhu hơn: “Đến kỳ kinh nguyệt phải giữ ấm, trời lạnh như vậy, đi ăn cơm một mình còn chưa đủ, lại ở ngoài lâu như vậy, anh phải phạt em thế nào đây?”
Anh nói là phạt cô, nhưng thực ra chỉ là nói cho vui. Phương Y im lặng nhận lấy ly nước, Chu Lạc Sâm lại rót một ít đường đỏ vào ly khác, đưa cho cô.
“Uống hết đi.” Sau khi làm xong tất cả, anh mới cởi áo khoác, trên người vẫn mang theo hơi lạnh.
“Sự việc không thuận lợi sao?” Phương Y khẽ hỏi, môi áp vào thành ly.
Chu Lạc Sâm nhìn cô chăm chú, bỗng thở dài, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, ôm lấy vai cô, dựa vào cổ cô nói: “Xin lỗi, dạo này có một số chuyện khiến anh buồn bực, đã vắng vẻ em.”
Phương Y nghiêng đầu nhìn Chu Lạc Sâm nhắm mắt dựa vào người mình, cảm thấy mềm lòng. Cô buông ly nước xuống, vòng tay ôm lấy anh, ôn nhu nói: “Có chuyện gì cứ nói với em, em có thể giúp anh.”
Chu Lạc Sâm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy như đang suy nghĩ liệu Phương Y có thể giúp gì được hay không. Phương Y thấy vậy vội vàng nói: “Em có thể giúp anh, anh tin tưởng em. Trước đây Giang Nhậm Hứa có đến tìm em, nhưng em không có bị cô ta lừa.” Cô nói với vẻ kiêu ngạo.
Chu Lạc Sâm nghe vậy nở nụ cười, trong mắt ánh lên sự ấm áp: “Chuyện đó anh biết.”
“Anh biết?” Phương Y mở to mắt ngạc nhiên.
“Cô ta đến hỏi anh xem anh có phải là người như em nói hay không.” Chu Lạc Sâm lại đưa cho Phương Y một ly nước đường, ý bảo cô uống hết.
Phương Y nhận lấy ly nhưng không có tâm trạng để uống, vội vàng hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
Chu Lạc Sâm không đổi sắc mặt, trả lời: “Anh nói là đúng.”
Phương Y trở nên vô cùng xấu hổ, sau một lúc lâu mới bẽn lẽn nói: “Em nói vậy là cố ý, anh đừng để bụng. Em biết anh không phải loại người như vậy.”
Chu Lạc Sâm mỉm cười: “Em đã biết?”
Lúc trước anh có nói với cô nên sớm có kết luận về anh, giờ đây hỏi vậy, tự nhiên là chỉ chuyện đó.
Phương Y cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền đáng yêu hiện ra trên khuôn mặt. Cô tiến đến hôn lên má anh nói: “ Em đã biết.”
Chu Lạc Sâm ôm chặt lấy cô, cằm gác lên vai cô nhẹ nhàng cọ cọ. Trong lòng đang suy nghĩ về những lời ba anh nói khi họ gặp nhau lúc nãy.
Ngoài những vấn đề khó giải quyết trong công ty của ba, ông ấy còn được biết từ Chu Mạn Mạn rằng Chu Lạc Sâm đã có bạn gái. Mặc dù cô gái này vẫn chưa phải là vị hôn thê của anh, nhưng đối với ba Chu, hiệu quả cũng không khác nhau là mấy.
Ba Chu nói với anh: “Ở độ tuổi này con cũng nên tìm một cô bạn gái. Nhưng con là một đứa trẻ thông minh, hẳn là con biết rằng đàn ông không thể đặt tình yêu lên hàng đầu. Sau này, dù cho có kết hôn sinh con, con cũng cần phải xử lý tốt chuyện tình cảm, không nên hành động theo cảm tính. Nếu không, tiền đồ của con sẽ chỉ đến đó mà thôi.”
Hiện tại, Chu Lạc Sâm đang ôm người đẹp trong lòng, bên tai là những lời quan tâm và lo lắng rõ ràng của cô, anh ôm cô chặt hơn, khiến cô hít sâu, nhưng cô không hề phản kháng, cô chính là như vậy.
Chu Lạc Sâm đã sớm biết ba mình rất thông minh và có tầm nhìn xa, nhưng anh cũng biết đối với phương diện làm chồng làm cha, ông ấy có rất nhiều khuyết điểm.
Đối với Chu Lạc Sâm, những lời ba Chu nói rõ ràng là phủ nhận tất cả những cảm xúc, tách biệt sự nghiệp và tình cảm ra khỏi nhau chắc chắn có thể giúp anh tránh hành động theo cảm tính. Nhưng những người thực sự có thể làm được điều đó, cuối cùng thường là không có tiền đồ và cũng mất đi tình cảm của người khác. Đây là tình trạng hiện tại của ba Chu, công ty Chu gia đang lâm vào nguy cơ, bản thân ông ấy cũng đã sớm mất đi người vợ đầu tiên, thậm chí cuộc hôn nhân hiện tại cũng đang trong nguy hiểm.
Chu Lạc Sâm cũng không muốn trở thành một người như vậy. Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều nên xử lý chuyện của Phương Y như thế nào và làm thế nào giải quyết chuyện trong nhà để bảo vệ tốt cho cô. Thực ra, anh cũng có do dự, sự do dự này khiến anh không thể suy nghĩ đến điều gì khác khi nhìn thấy cô, tất cả đều là tương lai mờ mịt, thái độ của anh đối với cô không thể nói là không tốt, nhưng cũng không thể xem là xứng chức bạn trai.
“Phương Y.” Chu Lạc Sâm đột nhiên lên tiếng, trịnh trọng gọi tên cô, nhưng không cho cô lui ra sau để nhìn vào mặt anh.
“Làm sao vậy?” Phương Y khó hiểu hỏi.
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, trầm mặc hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Anh yêu em.”
Nói như vậy cô sẽ rất vui? Tuy là chưa từng nói qua, nhưng chỉ cần cô vui, anh nguyện ý nói ra.
Phương Y không có cơ hội phản ứng trước những lời này của Chu Lạc Sâm, vì sau khi nói xong, anh ném xuống một câu “Anh đi tắm” rồi vội vàng rời đi.
Phương Y có thể khẳng định, lần này anh thực sự là chạy trốn.
Có ý tứ, một người như Chu Lạc Sâm, tổng cảm thấy bất kể làm gì cũng sẽ rất tự tin và thong dong, thế nhưng cũng có lúc ngượng ngùng.
Mang theo một tâm trạng khó tả, Phương Y lên lầu hai, khi đi ngang qua thư phòng của anh, bỗng nhớ đến việc anh nói buồn bực, không khỏi muốn chia sẻ với anh một chút, cho nên cô dừng bước lại, rồi đi vào.
Cô phát hiện máy tính của anh đặt trên bàn, bên cạnh có một chiếc USB, dưới USB là một đống tài liệu, các thư mục lộn xộn. Cô đi qua đi lại thu dọn, sau đó mở máy tính và cắm USB vào.
Cô đã từng sử dụng một chiếc USB của Chu Lạc Sâm, bên trong đều là tài liệu, sau hội nghị thường niên, cô nhận việc của anh để giúp anh lưu trữ văn kiện, giống hệt như cái này, vì vậy cô cho rằng đây là chiếc USB đó, chính là......
Khi cô mở USB ra, lòng tràn đầy thiện ý muốn sắp xếp tài liệu cho anh, lại thấy một folder video.
Một folder lớn như vậy chỉ có một file, điều này khiến cô có chút nghi ngờ, không tự chủ bấm mở video.
Tiếp theo đó, cô chứng kiến một màn ảnh khiến cô nhớ mãi không quên.
Đó là hình ảnh từ video giám sát trong phòng nghỉ dành cho khách ở nhà anh mà trước đây cô đã từng ngủ lại. Hình ảnh ghi lại, cô đang...... thay đồ.
******
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật lão Chu hiện tại nói anh yêu em là thật lòng, nhưng vẫn chưa đủ khắc cốt ghi tâm, trải qua một số việc tiếp theo, tình cảm của lão Chu và con thỏ sẽ khắc cốt ghi tâm, nhất định sâu đậm. Hiện tại tình trạng của họ thực sự là khách sáo có thừa, thân mật không đủ, kỳ thật cũng giống như văn viết của tôi, đàn ông tinh lực có hạn, lão Chu gần đây gặp phải chuyện nhà, lại đến chuyện suy xét làm sao an trí tốt, bảo vệ tốt cho Phương Y, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi và áp lực, nên không có băn khoăn quá nhiều. Đàn ông lúc này hy vọng nhất người phụ nữ của mình đến nói với mình “em có thể giúp anh”, tuy rằng cũng không trông cậy vào Phương Y giúp đỡ, nhưng tâm lý lại có sự an ủi lớn.
Khụ, nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng chính là muốn nói, lão Chu cũng là người, cũng sẽ mệt, từ nhỏ cha không đau mẹ sớm chết, trưởng thành sự nghiệp nhiều bụi gai, hiện tại người cha lại thọc cái sọt tới tìm anh, đứa trẻ nào cũng đều thân cận với mẹ, nhưng mẹ mất sớm, cho nên lão Chu quả thực cũng buồn.
Thành phố Dĩnh là đô thị hiện đại hoá nổi danh quốc tế, là láng giếng kế bên thành phố Cảng. Lần trước Phương Y đến đây cùng Hình Tứ vì công việc bận rộn nên không có thời gian tham quan, khách sạn họ ở cũng chỉ là khách sạn bình thường gần khu vực chính phủ, cảnh quan xung quanh cũng khá bình thường.
Lần này đến Dĩnh cùng Chu Lạc Sâm, Phương Y cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn rất nhiều. Bởi vì Chu Lạc Sâm không vội vàng, trên đường đi anh luôn giới thiệu cho cô những điểm tham quan xung quanh, kể cả những giai thoại lịch sử một cách rõ ràng sinh động. Phương Y nghe chăm chú vì những câu chuyện của anh rất thú vị. Cô không nghĩ một luật sư có tài hùng biện như anh mà lại có thể kể chuyện hay như vậy.
“Luật sư Chu...” Phương Y định nói chuyện với Chu Lạc Sâm nhưng anh giơ tay ý bảo cô im lặng. Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô: “Còn gọi luật sư Chu nữa à?”
Phương Y ngẩn ra, sau mới phản ứng lại hiểu là chuyện gì, khụ một tiếng khẽ hỏi: “Vậy gọi là gì?”
Chu Lạc Sâm giả vờ suy nghĩ: “Người khác yêu đương nhau thường gọi nhau là gì? Chẳng hạn như 'ông xã'?”
Phương Y nghe thấy hai chữ “ông xã” liền bật cười: “Không biết xấu hổ, tưởng bở!”
Chu Lạc Sâm tỏ ra tiếc nuối: “Không gọi 'ông xã' vậy gọi tên đi.”
Phương Y chần chừ một lúc rồi thử gọi anh: “Lạc...” Nhưng không được, không hiểu sao cô lại không thể gọi được, cảm thấy... rất ngại ngùng.
“Anh cũng không biết từ khi nào mình đổi tên thành Chu Lạc.” Chu Lạc Sâm nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thản như thường lệ mà lái xe.
Phương Y hơi xấu hổ, một lúc sau cô nhẹ nhàng gọi: “Lạc Sâm.”
Chu Lạc Sâm dừng xe ở đèn đỏ, đèn đỏ kéo dài một phút đủ để anh chăm chú nhìn cô.
Anh như đang đắm chìm trong dư vị khi cô gọi tên anh, sau vài giây anh nói: “Gọi lại lần nữa.”
Phương Y vô thức đưa tay khẽ vuốt ve tay anh đang đặt trên vô lăng, rồi rụt lại: “Không phải chỉ là tên thôi sao? Sau này có nhiều cơ hội gọi, bây giờ chúng ta nói chuyện khác đi.”
Chu Lạc Sâm có vẻ hơi không vui nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Luật sư Hình cũng ở đây, chúng ta có nên gặp anh ấy không?” Phương Y cau mày nói: “Dù sao anh ấy cũng là cấp trên của em, em và anh luôn giả vờ như anh ấy không biết, lơ đẹp anh ấy. Ai ngờ anh đã nói cho anh ấy biết từ lâu rồi, em có nên xin lỗi anh ấy không?”
Chu Lạc Sâm khởi động xe: “Em suy nghĩ nhiều quá.”
“Có sao?” Phương Y lẩm bẩm lầu bầu thêm một câu rồi không nói gì nữa.
Hai người im lặng đi đến một khu biệt thự, những kiến trúc xa hoa san sát nhau khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Phương Y nhận ra đây không phải là khách sạn nên cảm thấy bất an, chẳng lẽ Chu Lạc Sâm định đưa cô về thẳng nhà?
Vì lo lắng, Phương Y hỏi anh: “Đây là đâu?”
Chu Lạc Sâm dừng xe ở một khu vườn hoa, bên cạnh là một căn biệt thự theo phong cách châu Âu ba tầng. Anh tắt máy xe nói: “Nhà của anh, xuống xe đi.” Nói rồi anh bước xuống xe trước.
Phương Y tưởng rằng “nhà của anh” là nhà anh và người nhà, nên cô lập tức trở nên căng thẳng. Cô đi theo anh xuống xe, đi đến cốp xe để lấy hành lý, lòng rối như tơ vò.
Chu Lạc Sâm nhận ra cô không được tự nhiên, anh định nói gì đó nhưng ánh mắt vừa chuyển, ở một nơi không ai nhìn thấy nhẹ nở nụ cười. Rồi anh kéo hai vali tiến lên mở cửa sắt của khu vườn hoa.
Cửa mở ra, anh nghiêng người nhường đường mời cô đi vào trước: “Hoan nghênh quang lâm.” Anh hơi hơi cúi người, nho nhã lễ độ nói.
Phương Y bước đến bên anh, tưởng chừng như sắp bước vào, nhưng lại do dự không tiến lên. Như lâm đại địch, cô hỏi: “Anh thực sự muốn em vào sao?”
Đôi mắt đẹp của Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn cô, cuối cùng không đành lòng để cô tiếp tục lo lắng, ôn tồn giải thích: “Đây là nhà của anh, người nhà không ở đây, em không cần sợ. Ít nhất trước mắt anh sẽ không sắp xếp cho em gặp họ.” Anh dừng lại một chút, quay đầu đi như tự nói: “Anh muốn... thu xếp thêm một số chuyện.”
Phương Y lập tức thả lỏng, kéo cổ áo khoác lại, cười nói: “Anh nói sớm đi chứ, làm em sợ hãi.”
Chu Lạc Sâm nhìn thấy nụ cười của cô, cảm thấy như thời tiết hôm nay cũng không còn lạnh giá như vậy. Anh đã gặp rất nhiều người, nhưng không ai khiến anh muốn có một người bạn đời như vậy, ngoại trừ cô. Kỳ thực, cô chưa chắc là người tốt nhất, cũng không nhất định là người phù hợp nhất, nhưng cô là người cần thiết nhất. Giống như con người ta muốn ăn rất nhiều thứ trong đời, nhưng khi ăn đến món ăn cuối cùng, họ luôn cảm thấy thiếu gì đó, giống như đã đi du lịch rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng lại không có nơi nào khiến họ lưu luyến, nhưng khi cô xuất hiện, tất cả đều trở nên viên mãn.
“Bên ngoài lạnh, vào trong thôi.” Chu Lạc Sâm nói, hơi thở trắng toát tỏa ra xung quanh vì thời tiết quá lạnh. Phương Y đi theo sau anh, nhìn anh kéo hai chiếc vali, cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Anh mặc một bộ vest đen, bên ngoài khoác áo khoác vải nỉ màu đen dài đến đầu gối, tuy rằng cũng coi như là trang phục mùa đông, nhưng so với Phương Y quấn khăn quàng cổ quanh người, vẫn có vẻ hơi đơn giản. Đại khái là đàn ông đều có khả năng chịu lạnh tốt hơn phụ nữ, Phương Y nghĩ vậy, rồi cùng Chu Lạc Sâm đi vào biệt thự.
Ngoại thất theo phong cách châu Âu, nội thất cũng mang đậm phong cách Georgia điển hình. Phương Y nhớ ra văn phòng của Chu Lạc Sâm cũng theo phong cách này, nên đoán đây là phong cách yêu thích của anh. Cô cởi khăn quàng cổ và đặt lên cánh tay, tự nhiên nhận lấy chiếc áo khoác gió mà anh cởi ra rồi đặt lên giá áo cách đó không xa, ngoảnh đầu lại nhìn thấy anh lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong vali.
Phương Y quay lại bên anh, Chu Lạc Sâm liền đưa hộp cho cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cho em.”
Phương Y nhận lấy, nghi hoặc hỏi: “Là cái gì?”
Chu Lạc Sâm mím môi, nửa ngồi xổm thu dọn hành lý, giả vờ như không để ý nói: “Nội y.”
Phương Y nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh “La Perla” trên hộp, mở hộp ra và nhìn thấy bộ đồ nội y màu đen gợi cảm bên trong, mặt đỏ ửng.
So với nhãn hiệu nội y này, Victoria's Secret chỉ là hàng bình dân. Tất nhiên, Phương Y cũng không biết giá trị của nó, nếu cô biết, có lẽ ngoài việc đỏ mặt còn cảm thấy đau lòng. Việc bỏ ra một số tiền lớn chỉ để mua vài mảnh vải như vậy, một người không có gu thẩm mỹ và không theo đuổi hàng xa xỉ như cô không thể nào lý giải nổi. Nhưng chính vì không biết giá trị của nó, nên Phương Y cũng không từ chối món quà này. Cô thầm nghĩ, chỉ là một bộ đồ nội y thôi, đắt cũng không đắt đến đâu, nhận cũng chẳng sao. Anh đã mua rồi, cô không cần, chẳng lẽ muốn anh mang đi tặng người phụ nữ khác?
Chu Lạc Sâm thấy cô vui vẻ nhận lấy, liền thong thả bổ sung: “Đêm nay mặc cho anh xem.”
Phương Y cứng đờ, sắc mặt không tốt lắm, im lặng một hồi mới nói: “Không tiện.”
Chu Lạc Sâm nhìn cô như suy tư gì đó, ánh mắt sâu thẳm. Phương Y bị anh nhìn đến trong lòng chột dạ, lại thấy anh có vẻ không định nhượng bộ, mới miễn cưỡng nói: “Dì cả đến chơi, loại nội y này không thích hợp để mặc.”
Chu Lạc Sâm đẩy đẩy kính, vẻ mặt vừa thất vọng vừa may mắn. Thất vọng là vì phải đợi một thời gian nữa mới được ngắm nhìn “cảnh đẹp”, may mắn là anh đã hành động sớm, nếu không phải đợi đến vòng sau.
“Đây là cái biểu cảm gì?” Phương Y tiến đến nhéo nhéo mũi anh, nhướng mày hỏi.
Mặc dù đã làm chuyện đó cùng nhau, nhưng cô vẫn luôn không dám lỗ mãng với anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động thân mật như vậy, Chu Lạc Sâm có chút không quen. Có lẽ chỉ có Phương Y mới dám “động thổ” trên đầu Thái Tuế.
“À, không có gì.” Chu Lạc Sâm ngồi dậy nói, “Đi thôi, lên lầu xem nào.”
Phương Y nhìn anh xoay người đi lên lầu, cảm thấy anh có vẻ như chạy trốn. Có lẽ cô suy nghĩ nhiều, Chu Lạc Sâm sao có thể ngượng ngùng?
Buổi tối, Chu Lạc Sâm không ăn tối cùng Phương Y mà về nhà ba mẹ. Cô hiểu điều đó vì anh về lần này là vì chuyện gia đình, một bữa cơm không quan trọng, cô có thể tự giải quyết.
Chỉ có một mình nên Phương Y không muốn nấu ăn, cô đi ra ngoài tìm quán mì để ăn tối. Ăn xong trời còn sớm, cảnh quan xung quanh khá đẹp, thời tiết cũng không quá lạnh, Phương Y bèn đi dạo.
Trí nhớ cô không tồi, nhớ đường về nhưng lại không đi xa, chỉ đi dọc theo con phố nhỏ trước quán mì, ngắm nhìn những kiến trúc lớn nhỏ và dòng xe cộ qua lại. Cô thầm nghĩ nếu Chu Lạc Sâm đưa cô về ra mắt gia đình, cô sẽ giới thiệu bản thân như thế nào để họ hài lòng.
Thực tế, gia đình Chu Lạc Sâm không thể nào hài lòng với Phương Y. Bỏ qua điều kiện của Chu Lạc Sâm, chỉ cần suy đoán về gia đình anh, ai cũng có thể nhận ra họ không đơn giản. Nếu không, làm sao họ có thể nuôi dạy một người xuất sắc như Chu Lạc Sâm?
Tìm được một người đàn ông điều kiện mọi mặt đều ưu tú quả thực là chuyện tốt, nhưng nếu đối phương quá hoàn hảo mà bản thân lại không xứng, thì đó cũng không phải là điều tốt nhất.
Càng đi, Phương Y càng cảm thấy có người theo dõi mình. Cô không dám ngoảnh đầu lại, chỉ âm thầm cảm nhận sự chuyển động phía sau. Sau một đoạn đường, cô chắc chắn là có người theo dõi mình.
Phương Y lập tức hoảng hốt. Ở một thành phố xa lạ vào lúc tối muộn thế này, ai sẽ theo dõi cô? Chẳng lẽ là kẻ xấu? Suy nghĩ này khiến cô vô cùng lo lắng. Cô bất động thanh sắc mà bước chân nhanh hơn, rẽ vào một con đường khác và giả vờ ngoảnh đầu nhìn lại. Phía sau không có ai, người theo dõi có thể đã đi rồi, hoặc là... vẫn đang ở sau lưng cô!
Cả người Phương Y lông tơ dựng đứng lên, cô kéo chặt áo khoác bước nhanh hơn về phía trước. Nhưng cảm giác như bị kim châm ở sau lưng vẫn không hề tan biến.
Phương Y cực kỳ hoảng hốt nên không để ý đến đường đi, cứ rẽ trái rẽ phải, cố gắng đi về nơi đông người để tránh bị kẻ theo dõi đuổi kịp. Kết quả là cô va vào người quen.
“Phương Y?” Hình Tứ nhíu mày nhìn cô gái trong lòng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng loạn, như thể đang bị quỷ ám. Anh ta luôn nhạy bén, vừa bảo vệ cô vừa nhìn ra phía sau cô.
Hai người đàn ông mặc đồ đen thấy cảnh này liền quay đi, giả vờ như đang nói chuyện phiếm, như thể họ chỉ là những người qua đường bình thường, nhưng thực tế không phải vậy.
Hình Tứ nắm chặt tay Phương Y, khẽ nói vào tai cô: “Đừng ngoảnh đầu lại, đi theo tôi.”
Nghe giọng điệu của anh, Phương Y biết có chuyện không hay, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Cô ngoan ngoãn nắm tay anh đi theo hướng ngược lại, hai người đi vào khu hoa viên đông đúc, chen chúc trong đám người và nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Hình Tứ ngoảnh lại nhìn thoáng qua phía sau, không còn ai theo dõi. Không chần chừ, anh kéo Phương Y ra khỏi con hẻm nhỏ và nhập vào một con đường lớn. Tiếp theo đi không bao lâu đã đến bãi đỗ xe.
Anh nhanh chóng dẫn cô đến bên cạnh xe mình, mở cửa xe đem cô nhét vào trong, bản thân cũng ngồi vào ghế lái.
Tiến vào bên trong xe, Hình Tứ bật máy sưởi, khóa cửa xe, lúc này mới có thời gian quan sát Phương Y. Vừa nhìn thấy, anh liền nhận ra cô đang run rẩy, không biết là do lạnh hay do sợ hãi.
“Làm sao em lại ở đây?” Hình Tứ hỏi, rồi lại không cần đợi câu trả lời, anh nói thẳng: “Là tôi hỏi nhiều, em đến đây có thể có lý do gì nào, đơn giản là cùng luật sư Chu đến thôi.”
Phương Y không nói gì, chỉ có thể im lặng. Sau một lúc, cô cảm thấy như vậy không ổn nên mở lời: “Luật sư Hình, chuyện vừa rồi cảm ơn anh.”
Hình Tứ chỉnh máy sưởi trong xe sao cho hướng về phía cô, anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Việc nhỏ thôi, những người đó trông không dễ chọc, em là một cô gái, sao lại dính líu đến họ?”
Phương Y thở hắt ra: “Tôi cũng không biết, tôi không quen biết họ.”
Hình Tứ suy nghĩ một lát, gật đầu: “Đó chính là bởi vì luật sư Chu.”
Phương Y có chút xấu hổ, không nói gì. Hình Tứ nhìn biểu hiện của cô: “Em ở nhà cậu ta sao? Tôi đưa em về.”
Phương Y gật đầu, ngồi trong xe cẩn thận quan sát Hình Tứ. Sau khi xe chạy một lúc, cô cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Luật sư Hình, tôi thực sự xin lỗi.”
Ánh mắt của Hình Tứ tối sầm lại, anh trầm mặc một lúc lâu. Khi xe vào khu biệt thự của Chu Lạc Sâm, anh mới nhẹ nhàng nói: “Em không cần xin lỗi tôi, nói chuyện này làm gì.”
Phương Y cắn môi: “Anh luôn nhắc nhở tôi đừng thân thiết với luật sư Chu, nhưng tôi đã không nghe lời anh... Thực sự xin lỗi.”
Hình Tứ không thể nhịn được cười, anh nói: “Không có gì phải xin lỗi, trước đây là tôi hiểu lầm cậu ta, hiện tại nhìn ra cậu ta đối xử với em không tệ, em cũng không nhìn nhầm người, đây là chuyện tốt. Lùi một bước mà nói, em và tôi cũng không có quan hệ gì, nghe lời tôi là em tin tưởng tôi, không nghe cũng là chuyện bình thường.”
Phương Y nhẹ nhàng thở phào, vẻ mặt giải tỏa khúc mắc của cô khiến Hình Tứ có chút thất thần. Anh nói: “Em thực sự quan tâm đến suy nghĩ của tôi sao?”
Phương Y chần chừ một lát rồi nói: “Luật sư Hình thực sự là một cấp trên tốt, cũng là một người bạn tốt, tôi không hy vọng bởi vì sai lầm của mình mà khiến anh thất vọng không vui.”
Lời nói của cô thật đẹp cũng thật chân thành, nhưng Hình Tứ nghe vào tai lại không cảm thấy vui vẻ. Anh dừng xe ở trước nhà Chu Lạc Sâm, nói với cô: “Ở Dĩnh, em đừng đi ra ngoài một mình, gần đây nhà họ Chu có việc, em cẩn thận một chút.”
Nghe đến “nhà họ Chu có việc”, Phương Y tập trung tinh thần, cô hỏi: “Nhà họ Chu có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với luật sư Chu?”
Hình Tứ liếc nhìn cô: “Em không cần lo lắng như vậy, không liên quan gì đến Chu Lạc Sâm, là chuyện trong nhà cậu ta. Cậu ta sẽ giải quyết ổn thỏa, cậu ta làm luật sư đã lâu, luôn xử lý những chuyện này rất giỏi, em không cần lo lắng.”
Phương Y không biết mình có nên cảm thấy an tâm sau những lời này hay không, nhưng cô cần phải xuống xe, vì xe của Chu Lạc Sâm đã đỗ đối diện họ, đèn pha bật sáng, chiếu vào trong xe khiến họ không thể mở mắt.
“Thực ra hôm nay tôi ở khu vực gần đây là để gặp cậu ta.” Hình Tứ bỗng nhiên lên tiếng. “Chỉ là không ngờ sẽ gặp được em.” Dừng lại một chút, anh ta hạ giọng, “Tôi không nghĩ tới cậu ta sẽ đưa em đến đây.” Rồi anh ta lại cười, “Là tôi cứ nghĩ cậu ta không chịu trách nhiệm.”
Phương Y không nói gì, bởi vì đèn pha đối diện đã tắt, cô thấy Chu Lạc Sâm từ trên xe bước xuống, đứng ở cửa xe, mắt sáng như đuốc nhìn vào bọn họ ngồi trong xe.
Hình Tứ bước xuống xe trước, đối với Phương Y nói: “Tôi đi giải thích với cậu ta một chút.”
Phương Y cũng theo xuống xe, đi đến bên cạnh Chu Lạc Sâm, ngay lúc Hình Tứ muốn giải thích, thì nghe thấy anh lạnh nhạt nói: “Không cần phải nói gì, đưa cô ấy trở về thì đi thôi.”
Hình Tứ cũng lười giải thích, nghe vậy liền dứt khoác quay người lên xe rời đi.
Chu Lạc Sâm và Phương Y đứng trong gió lạnh nhìn theo xe Hình Tứ khuất dần, hai người không nói gì.
Thật lâu sau, Phương Y mới lên tiếng: “Em đi ra ngoài ăn cơm, trên đường bị người ta theo dõi, em chạy đến chỗ đông người vô tình gặp luật sư Hình, anh ấy đưa em về.”
Chu Lạc Sâm thu hồi ánh nhìn xa xăm, quay lại nhìn về phía cô: “Anh đoán được.”
Phương Y ngạc nhiên nhìn anh, anh bước đến mở cổng, lại quay lại nắm tay cô: “Về nhà.”
Không biết có phải Phương Y ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy tâm trạng Chu Lạc Sâm lần này không tốt lắm, hơi thở trên người anh cũng lạnh lùng. Kỳ thực, cô luôn có một cảm giác, càng tiến xa hơn một bước với anh, họ càng không thân thiết hơn, chỉ là những cử chỉ tượng trưng mà những người yêu nhau mới có thể làm, còn về mặt tình cảm, trong lời nói, vẫn cứ vô cùng khách khí, thậm chí càng thêm lãnh đạm.
Anh tặng đồ cho cô, hỏi han ân cần, sẵn sàng đưa cô đến gặp gia đình anh, tất cả đều thể hiện anh đặt cô trong lòng, nhưng... Có lẽ sự khách khí và lãnh đạm này chỉ là ảo giác của cô, nếu không thì làm sao giải thích được hành vi của anh?
Không nghĩ ra được gì, Phương Y từ bỏ suy nghĩ thêm, cô hỏi Chu Lạc Sâm: “Buổi tối ăn cơm chưa? Em nấu cho anh nhé?”
Chu Lạc Sâm không nói gì, chỉ lắc đầu, anh mở cửa nhà, nắm tay cô đi vào, sau đó buông tay, thậm chí không cởi áo khoác đi thẳng vào bếp, một lúc sau cũng không thấy ra ngoài, không biết đang làm gì.
Cảm giác áp lực từ sự trầm mặc của anh khiến Phương Y không thể đến gần. Cô bực bội ngồi xuống ghế sofa, chống cằm suy nghĩ lung tung. Khi Chu Lạc Sâm từ bếp đi ra đến bên cô, cô vẫn chưa phát giác.
Chu Lạc Sâm ngồi đối diện Phương Y, trong tay cầm một bình nước ấm và hai cái ly pha lê. Anh đặt chúng lên bàn trà, lấy một túi đường đỏ từ túi áo khoác, cắt ra đổ vào cái ly, sau đó rót nước ấm vào khuấy đều, đổ nước đường đỏ từ ly này sang ly kia cho đến khi nhiệt độ vừa phải rồi mới đưa cho Phương Y.
(Editor: anh Chu soft quá đi)
Phương Y nhìn ly nước đường đỏ, không vội nhận lấy. Ánh mắt Chu Lạc Sâm vẫn bình tĩnh như nước, dần dần dịu lại, giọng nói cũng ôn nhu hơn: “Đến kỳ kinh nguyệt phải giữ ấm, trời lạnh như vậy, đi ăn cơm một mình còn chưa đủ, lại ở ngoài lâu như vậy, anh phải phạt em thế nào đây?”
Anh nói là phạt cô, nhưng thực ra chỉ là nói cho vui. Phương Y im lặng nhận lấy ly nước, Chu Lạc Sâm lại rót một ít đường đỏ vào ly khác, đưa cho cô.
“Uống hết đi.” Sau khi làm xong tất cả, anh mới cởi áo khoác, trên người vẫn mang theo hơi lạnh.
“Sự việc không thuận lợi sao?” Phương Y khẽ hỏi, môi áp vào thành ly.
Chu Lạc Sâm nhìn cô chăm chú, bỗng thở dài, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, ôm lấy vai cô, dựa vào cổ cô nói: “Xin lỗi, dạo này có một số chuyện khiến anh buồn bực, đã vắng vẻ em.”
Phương Y nghiêng đầu nhìn Chu Lạc Sâm nhắm mắt dựa vào người mình, cảm thấy mềm lòng. Cô buông ly nước xuống, vòng tay ôm lấy anh, ôn nhu nói: “Có chuyện gì cứ nói với em, em có thể giúp anh.”
Chu Lạc Sâm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy như đang suy nghĩ liệu Phương Y có thể giúp gì được hay không. Phương Y thấy vậy vội vàng nói: “Em có thể giúp anh, anh tin tưởng em. Trước đây Giang Nhậm Hứa có đến tìm em, nhưng em không có bị cô ta lừa.” Cô nói với vẻ kiêu ngạo.
Chu Lạc Sâm nghe vậy nở nụ cười, trong mắt ánh lên sự ấm áp: “Chuyện đó anh biết.”
“Anh biết?” Phương Y mở to mắt ngạc nhiên.
“Cô ta đến hỏi anh xem anh có phải là người như em nói hay không.” Chu Lạc Sâm lại đưa cho Phương Y một ly nước đường, ý bảo cô uống hết.
Phương Y nhận lấy ly nhưng không có tâm trạng để uống, vội vàng hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
Chu Lạc Sâm không đổi sắc mặt, trả lời: “Anh nói là đúng.”
Phương Y trở nên vô cùng xấu hổ, sau một lúc lâu mới bẽn lẽn nói: “Em nói vậy là cố ý, anh đừng để bụng. Em biết anh không phải loại người như vậy.”
Chu Lạc Sâm mỉm cười: “Em đã biết?”
Lúc trước anh có nói với cô nên sớm có kết luận về anh, giờ đây hỏi vậy, tự nhiên là chỉ chuyện đó.
Phương Y cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền đáng yêu hiện ra trên khuôn mặt. Cô tiến đến hôn lên má anh nói: “ Em đã biết.”
Chu Lạc Sâm ôm chặt lấy cô, cằm gác lên vai cô nhẹ nhàng cọ cọ. Trong lòng đang suy nghĩ về những lời ba anh nói khi họ gặp nhau lúc nãy.
Ngoài những vấn đề khó giải quyết trong công ty của ba, ông ấy còn được biết từ Chu Mạn Mạn rằng Chu Lạc Sâm đã có bạn gái. Mặc dù cô gái này vẫn chưa phải là vị hôn thê của anh, nhưng đối với ba Chu, hiệu quả cũng không khác nhau là mấy.
Ba Chu nói với anh: “Ở độ tuổi này con cũng nên tìm một cô bạn gái. Nhưng con là một đứa trẻ thông minh, hẳn là con biết rằng đàn ông không thể đặt tình yêu lên hàng đầu. Sau này, dù cho có kết hôn sinh con, con cũng cần phải xử lý tốt chuyện tình cảm, không nên hành động theo cảm tính. Nếu không, tiền đồ của con sẽ chỉ đến đó mà thôi.”
Hiện tại, Chu Lạc Sâm đang ôm người đẹp trong lòng, bên tai là những lời quan tâm và lo lắng rõ ràng của cô, anh ôm cô chặt hơn, khiến cô hít sâu, nhưng cô không hề phản kháng, cô chính là như vậy.
Chu Lạc Sâm đã sớm biết ba mình rất thông minh và có tầm nhìn xa, nhưng anh cũng biết đối với phương diện làm chồng làm cha, ông ấy có rất nhiều khuyết điểm.
Đối với Chu Lạc Sâm, những lời ba Chu nói rõ ràng là phủ nhận tất cả những cảm xúc, tách biệt sự nghiệp và tình cảm ra khỏi nhau chắc chắn có thể giúp anh tránh hành động theo cảm tính. Nhưng những người thực sự có thể làm được điều đó, cuối cùng thường là không có tiền đồ và cũng mất đi tình cảm của người khác. Đây là tình trạng hiện tại của ba Chu, công ty Chu gia đang lâm vào nguy cơ, bản thân ông ấy cũng đã sớm mất đi người vợ đầu tiên, thậm chí cuộc hôn nhân hiện tại cũng đang trong nguy hiểm.
Chu Lạc Sâm cũng không muốn trở thành một người như vậy. Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều nên xử lý chuyện của Phương Y như thế nào và làm thế nào giải quyết chuyện trong nhà để bảo vệ tốt cho cô. Thực ra, anh cũng có do dự, sự do dự này khiến anh không thể suy nghĩ đến điều gì khác khi nhìn thấy cô, tất cả đều là tương lai mờ mịt, thái độ của anh đối với cô không thể nói là không tốt, nhưng cũng không thể xem là xứng chức bạn trai.
“Phương Y.” Chu Lạc Sâm đột nhiên lên tiếng, trịnh trọng gọi tên cô, nhưng không cho cô lui ra sau để nhìn vào mặt anh.
“Làm sao vậy?” Phương Y khó hiểu hỏi.
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, trầm mặc hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Anh yêu em.”
Nói như vậy cô sẽ rất vui? Tuy là chưa từng nói qua, nhưng chỉ cần cô vui, anh nguyện ý nói ra.
Phương Y không có cơ hội phản ứng trước những lời này của Chu Lạc Sâm, vì sau khi nói xong, anh ném xuống một câu “Anh đi tắm” rồi vội vàng rời đi.
Phương Y có thể khẳng định, lần này anh thực sự là chạy trốn.
Có ý tứ, một người như Chu Lạc Sâm, tổng cảm thấy bất kể làm gì cũng sẽ rất tự tin và thong dong, thế nhưng cũng có lúc ngượng ngùng.
Mang theo một tâm trạng khó tả, Phương Y lên lầu hai, khi đi ngang qua thư phòng của anh, bỗng nhớ đến việc anh nói buồn bực, không khỏi muốn chia sẻ với anh một chút, cho nên cô dừng bước lại, rồi đi vào.
Cô phát hiện máy tính của anh đặt trên bàn, bên cạnh có một chiếc USB, dưới USB là một đống tài liệu, các thư mục lộn xộn. Cô đi qua đi lại thu dọn, sau đó mở máy tính và cắm USB vào.
Cô đã từng sử dụng một chiếc USB của Chu Lạc Sâm, bên trong đều là tài liệu, sau hội nghị thường niên, cô nhận việc của anh để giúp anh lưu trữ văn kiện, giống hệt như cái này, vì vậy cô cho rằng đây là chiếc USB đó, chính là......
Khi cô mở USB ra, lòng tràn đầy thiện ý muốn sắp xếp tài liệu cho anh, lại thấy một folder video.
Một folder lớn như vậy chỉ có một file, điều này khiến cô có chút nghi ngờ, không tự chủ bấm mở video.
Tiếp theo đó, cô chứng kiến một màn ảnh khiến cô nhớ mãi không quên.
Đó là hình ảnh từ video giám sát trong phòng nghỉ dành cho khách ở nhà anh mà trước đây cô đã từng ngủ lại. Hình ảnh ghi lại, cô đang...... thay đồ.
******
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật lão Chu hiện tại nói anh yêu em là thật lòng, nhưng vẫn chưa đủ khắc cốt ghi tâm, trải qua một số việc tiếp theo, tình cảm của lão Chu và con thỏ sẽ khắc cốt ghi tâm, nhất định sâu đậm. Hiện tại tình trạng của họ thực sự là khách sáo có thừa, thân mật không đủ, kỳ thật cũng giống như văn viết của tôi, đàn ông tinh lực có hạn, lão Chu gần đây gặp phải chuyện nhà, lại đến chuyện suy xét làm sao an trí tốt, bảo vệ tốt cho Phương Y, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi và áp lực, nên không có băn khoăn quá nhiều. Đàn ông lúc này hy vọng nhất người phụ nữ của mình đến nói với mình “em có thể giúp anh”, tuy rằng cũng không trông cậy vào Phương Y giúp đỡ, nhưng tâm lý lại có sự an ủi lớn.
Khụ, nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng chính là muốn nói, lão Chu cũng là người, cũng sẽ mệt, từ nhỏ cha không đau mẹ sớm chết, trưởng thành sự nghiệp nhiều bụi gai, hiện tại người cha lại thọc cái sọt tới tìm anh, đứa trẻ nào cũng đều thân cận với mẹ, nhưng mẹ mất sớm, cho nên lão Chu quả thực cũng buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.