Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ
Chương 84: Tụ Họp Giao Lưu (5)
Tlucc
10/05/2024
༺ Tụ Họp Giao Lưu (5) ༻
Bữa tiệc diễn ra sôi nổi.
Tôi đi đến nơi hẹn của cả hai. Địa điểm tổ chức tiệc tại toà nhà thứ ba của Palace Hall.
Bên trong địa điểm tổ chức bữa tiệc sang trọng, những học viên ăn mặc đẹp đẽ hơi say sưa trò chuyện vui vẻ với nhau.
Đó là nơi lẽ ra Dorothy phải ở.
"Dorothy đâu ta?"
Tôi nhanh chóng rà soát địa điểm để tìm cô ấy.
Sau khi quyết định tham dự Tụ họp Giao lưu tại Atla Hall, tôi đã thay đổi quyết định và chấp nhận lời mời trở thành cộng sự của Dorothy.
Liệu tôi có nổi bật nếu ở bên Dorothy không? Chà, rốt cuộc thì tôi cũng không cần phải ẩn mình như một con chuột chũi đào hang dưới lòng đất.
Alice không thể hành động hấp tấp lúc này vì nhân viên Học viện đã biết về người môi giới thông tin.
Hơn nữa, có rất nhiều học viên mang Băng nguyên tố khác mạnh hơn tôi rất nhiều, nên cô ấy khó có thể nhận ra tôi là Quái vật đen.
Bản thân kịch bản đã trở nên méo mó.
Ngay cả Dorothy cũng đứng về phía tôi.
Và ngay cả những tin đồn vô căn cứ về việc tôi và Luce đang yêu nhau cũng thật sự không gây hại gì cả.
'Trong trường hợp đó...'
Thà thể hiện tình bạn của tôi với Dorothy còn hơn là cố gắng tránh sự chú ý.
Bằng cách này, ngay cả khi Alice có quan tâm đến tôi, cô ta cũng sẽ không thể quấy rối tôi nếu việc tôi được Dorothy bảo vệ được biết đến rộng rãi.
Dù sao thì mình cũng chỉ cần cầm cự cho đến khi chinh phục được Alice thôi.
Đương nhiên, tôi chỉ muốn nhấn mạnh sự thật là tôi rất thân thiết với Dorothy trong buổi tụ họp hôm nay. Tôi không có ý định bám lấy và lợi dụng cô ấy trong tương lai.
...Nhưng tất cả điều này chỉ là một cái cớ.
'Mình chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.'
Thành thật mà nói, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Tôi cũng là con người nên không thể cứ chạy như điên mãi được.
Thỉnh thoảng tôi cần phải nghỉ giải lao, giống như hồi tôi còn ôn thi suốt ngày.
Tôi dự kiến sẽ kiệt sức sau khi đối phó với Malrog.
Và đúng như dự đoán, năng lượng của tôi nhanh chóng cạn kiệt khi thần kinh thư giản. Cuộc chiến căng thẳng mà tôi đã gây ra với Malrog khiến tôi thật sự mệt mỏi.
Mình đã lường trước điều này nên đó là lý do vì sao mình quyết định dành một ngày nghỉ với Dorothy, người đã đề nghị mình làm cộng sự.
Nhưng, vì lý do nào đó... tôi không tìm thấy Dorothy ở đâu cả. Tôi không thể tìm thấy cô ấy cho dù tôi có tìm ở đâu.
'Mình đến hơi sớm...'
Có phải em ấy chưa đến vì mình đến sớm không ta?
Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên cạnh.
"Thật là trùng hợp. Tôi hiểu là cậu cũng đang tham dự buổi tụ họp."
Giọng nói toát lên sự sang trọng phù hợp với một tiểu thư những cũng có sự sắc bén của một lưỡi dao.
Tôi quay lại xem đó là ai.
Chủ nhân của giọng nói đang đeo một chiếc kẹp tóc màu hoa hồng đỏ trên mái tóc Bob màu nâu và diện một chiếc váy màu đỏ thẫm. Đó là Rose Red Rivera.
Bên cạnh cô là một tên đẹp trai mặc bộ vest sành điệu.
Tóc anh ta có màu nâu giống Rose và hoa hồng đỏ được cài trên ngực.
Có vẻ anh ta là một học viên của Khoa Hiệp Sĩ, dựa vào vóc dáng cơ bắp và thanh kiếm đeo ở thắt lưng.
'Mình nghĩ mình đã nhìn thấy tên này trong game. Có lẽ là...'
À đúng rồi, anh trai của Rose. Một tiền bối.
Anh ta cao hơn tôi khoảng một cái đầu. Tôi cao khoảng 1m75 nên anh ta khá cao.
"Ồ, rất vui được gặp cô."
Dù sao đi nữa, tôi cũng chào họ bằng một nụ cười.
Rose và tôi không thể nói là có quan hệ tốt ngay cả khi nói những lời trống rỗng như này, nhưng hãy cứ để chuyện đã qua trôi đi.
Chắc cô ấy không định gây sự với mình ngay giữa bữa tiệc, phải không nhỉ?
...Tuy nhiên, Rose lại cau có không hài lòng.
"Có vẻ như cậu không có cộng sự... Hể, ai lại muốn trở thành cộng sự với một người như cậu nhỉ?"
Mình biết ngay mà.
Đợi chút đã, chẳng phải cô đã kéo anh trai mình đến đây vì cô cũng không có cộng sự sao?
"Thằng nhãi này là ai vậy, Rose?"
Rose khoanh tay lại.
Có sự ác ý trắng trợn trong lời nói đầy tiếng cười của cô ấy. Có vẻ như cô đang phun ra một bầu không khí nóng nảy vì cô có người anh trai đáng tin cậy ở bên mình.
Razel, anh trai của Rose, cau mày và nhìn tôi chế giễu.
"Cậu ta là một thằng tồi tệ và tự mãn... Trước đây cậu ta cũng từng làm tổn thương em, và cậu ta cũng chính là con lợn đã lừa dối em."
Cô ta chợt làm tôi nhớ đến câu nói tự làm tự chịu.
Suy cho cùng, Rose luôn là kẻ chủ mưu của mọi thù địch của cả hai.
"Không phải tất cả đều là quá khứ rồi sao? Hơn nữa, cô luôn là người bắt đầu..."
Bụp—!
Tôi cảm thấy một lực tác động bất ngờ vào má mình khi đầu tôi bị hất sang một bên. Nó đã xảy ra bất ngờ.
'Cái con mẹ gì vậy...?'
Má tôi đau nhói. Razel, anh trai của Rose, đã đấm vào mặt tôi.
"Mày không hề gục ngã. Mày cứng hơn tao nghĩ đấy."
Razel đã lấy ra một chiếc khăn tay và lau nắm tay của mình. Hắn ta hành động như thể mình vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Bầu không khí bên trong địa điểm tổ chức bữa tiệc nguôi đi nhanh chóng. Ngay cả khi nhạc vẫn đang phát, điều đó vẫn hiển hiện rõ ràng vì mọi người đột nhiên ngừng nói.
Mọi người quay lại nhìn chúng tôi, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
"Đó là vì mày đã làm tổn thương Rose, em gái yêu quý của tao và khiến em ấy buồn. Mày cần phải biết thân biết phận của mình ở đâu."
[Razel Red Rivera]
————————————
Lv: 78
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Hoả, Lôi
Độ Nguy Hiểm: Thấp
Tâm Trí: [Cảm thấy bị bạn làm nhục.]
Tâm trạng tôi nguội lạnh đi.
Thằng chó này càng làm mình bực bội hơn vì hắn có vẻ là người có học thức và địa vị cao.
Lời vu khống của tên này được nói một cách trang nhã, nhưng dù sao nó cũng chứa đầy sự khinh thường của hắn đối với tôi.
"Ngay cả sau tất cả những điều mày đã làm với em gái tao, mày vẫn cả gan nói 'Rất vui được gặp cô'...? Tao hiểu rồi, mày không biết đâu là xấu hổ cũng như không có chút lý trí nào nhỉ. Mày có nghĩ rằng lời chào của mày là không đúng đắn không?"
Razel lau xong nắm tay và nhét chiếc khăn tay vào túi.
Không phải là tay hắn dính máu hay chất bẩn gì cả. Tên đó thật sự đã không xoá sạch bất cứ thứ gì. Có lẽ ngoại trừ bụi trên da tôi.
"Có lẽ là do mày chưa được giáo dục đàng hoàng. Mày chắc hẳn xuất thân từ một gia đình thường dân nghèo nàn. Hãy để tao tận dụng cơ hội này để giải thích mọi điều cho mày ngay tại đây và ngay bây giờ. Đây có thể là Học viện, nhưng mày đừng bao giờ quên xuất thân của mình. Mày cần phải hiểu rõ bản thân mình hơn."
"...Là vậy à?"
"Hãy biết tôn trong khi mày đang nói chuyện với tao."
Ngôn từ tao nhã và thượng đẳng của Razel dường như phủ đầy sương giá.
"Mày không biết rằng hậu bối phải thể hiện sự tôn trọng với tiền bối sao? Sao mày dám nói chuyện tuỳ tiện với tao như vậy hả?"
Sau một hồi suy ngẫm, mình nhận thấy Razel nói có lý. Chắc hẳn là mình đã chào Rose không đúng cách.
"Anh nói đúng. Tôi xin lỗi, tiền bối. Xin hãy để tôi gửi lời chào lại lần nữa."
Đây là cách thích hợp để chào cô ta.
Tôi giơ tay phải lên và ném lời chào này vào Rose và Razel.
"Rất vui được gặp hai đứa ngu như con chó."
Rose bắt đầu hoảng loạn. Mình đoán cô ta thật sự thích lời chào này.
[Razel Red Rivera]
————————————
Tâm Trí: [Cảm thấy bị xúc phạm và tức giận với bạn.]
Đúng như tôi dự đoán, cảm xúc biến mất trên khuôn mặt Razel khi hắn bắt đầu vung nắm đấm lần nữa.
Sao cũng được. Điều này thật sự sẽ giúp mình giảm bớt căng thẳng. Chúng ta hãy bắt tay nhau nhé?
"...!"
Đúng lúc đó, một loạt ngôi sao đầy sắc màu xuất hiện trên đầu Razel.
Lấp lánh—.
Swoooosh——!!
"Ặc!!"
Razel, người vừa định đấm tôi, đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của tôi như thể hắn bị Dịch chuyển tức thời.
Cơ thể tên đó đang bị kéo đi đâu đó với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tên đó đang bị kéo về phía cửa. Rose và tôi giật mình quay lại nhìn.
Thud—!
Lấp lánh——!
"A-Argh!"
Phía trước cửa.
Một cô nàng với mái tóc màu Lavender tôn lên chiếc váy màu Violet tinh tế đang nắm đầu Razel bằng bàn tay dang rộng của mình. Trong khoảnh khắc đó, có một cơn gió bất ngờ thôi tới và các cụm sao bị phân tán.
Razel quỳ trên sàn khi hắn vùng vẫy, nhưng cô gái không nhúc nhích. Cứ như thể cô là một bức tượng sắt vậy.
Những ngôi sao đủ màu sắc đang lơ lửng xung quanh họ.
Tinh Quang Ma Pháp có thể xử lý được mọi loại lực. Một lực cưỡng bức mạnh mẽ đã kéo Razel đến tận tay cô gái.
Cô nàng cũng sử dụng trọng lực khi nắm lấy đầu Razel với lực mạnh đến mức tôi sợ nó có thể nổ tung.
Cô ấy thậm chí còn thi triển [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản] cấp độ cao nhất. Không đời nào Razel có thể gây ra một vết xước nào cho cô gái cho dù hắn có vùng vẫy như nào đi chăng nữa.
"..."
Vô cảm.
Đôi mắt của cô nàng dường như chứa đựng cả vũ trụ bên trong, hướng về phía Razel.
Mana nặng nề đè nặng lên không khí. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được sự khát máu của cô, vô tình khiến tôi rùng mình.
Những học viên khác đang xem cảnh tượng đó cũng không khá hơn.
Dàn nhạc ngừng chơi. Các nhạc công cũng bối rối và đổ mồ hôi lạnh khi nhìn cô gái có mái tóc màu Lavender.
Âm thanh duy nhất tràn ngập địa điểm là tiếng hét tuyệt vọng của Razel.
"G-aah...! Đầu của tôi, đầu của tôi...!! Argh!! C-Cứu tôi với...!!"
Chỉ vài phút trước Razel còn tràn đầy phẩm giá, nhưng giờ nó đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì tôi có thể thấy là một con vật bình thường đang cố gắng hết sức để sinh tồn.
Nó nhắc nhở mình rằng bất kể địa vị ra sao, tất cả đều bình đẳng trước cái chết.
Cô nàng có mái tóc màu Lavender đứng yên khi nắm đầu Razel.
Cô là Thủ khoa năm hai của Khoa Ma Thuật và là người mạnh nhất tại Học viện Marchen, Dorothy Heartnova.
"C-Có ai đó nên ngăn cô ấy lại không...?"
"Dorothy, đó là Dorothy đấy...! Ai có thể ngăn cản cô ấy chứ...? Ặc!"
Swish—!
Rắc——!
Dorothy ném Razel sang một bên, khiến hắn ngã xuống do lực hấp dẫn của Tinh Quang Ma Pháp tạo ra.
Sàn nhà nứt ra và thành một cái hố khi cơ thể Razel bị ép vào đó.
Giữa cụm sao, hắn ho ra máu trước khi bất tỉnh.
Một sự im lặng ngột ngạt tràn ngập hội trường.
"A-Anh trai...? Écc!"
Sau đó, Dorothy bắt đầu đi tới chỗ Rose.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"T-Tại sao cô lại đi hướng này...?!"
Tôi cảm thấy một cơn khát máu dày đặc. Cụm sao lấp lánh trong và ngoài tầm nhìn xung quanh Dorothy thật đáng sợ.
Rose sợ hãi lùi lại, nhưng sau đó cô vấp phải váy của chính mình và ngã về phía sau.
Khuôn mặt Dorothy lạnh lùng khi cô nhìn xuống Rose. Rose run rẩy như thể bị bện dịch tấn công vậy.
Có lẽ cô cảm thấy như mình đang đi trên dây. Ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng của cô ta khi đứng bên cạnh.
"T-T-Tôi... Tôi không làm gì cả...!"
Và sau đó.
Một nụ cười tinh tế hiện lên trên nét mặt lạnh lùng của Dorothy.
"Xin lỗi, nhưng cậu ấy sẽ đi cũng tôi. Cậu ấy là cộng sự của tôi, cô biết đấy."
Mỗi người tham dự đều có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy to và rõ ràng vì địa điểm diễn ra hoàn toàn im lặng.
Dorothy rút ngôi sao của mình lại, nắm lấy cổ tay tôi và quay lại.
"Cái gì?"
Rose trông hoàn toàn bối rối.
Các học viên khác đã chia sẻ cảm xúc đó. Tôi có thể nghe thấy họ nói những điều như "Cộng sự của Dorothy á?" và "Cậu ta?"
Dorothy là cá nhân mạnh nhất tại Học viện Marchen. Đúng như dự đoán, việc tôi là cộng sự của cô ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý đối với tôi.
"Đi thui nào, Hội trưởng ạ ~."
"Tiền bối?"
Dorothy kéo cổ tay tôi rồi nhanh chóng bước đi.
Lực kéo của cô yếu vì cô không sử dụng bất kỳ ma thuật nào, nhưng dù sao thì tôi cũng để cô kéo mình đi.
"Ồ, mị quên mất."
Dorothy búng tay như thể nhớ ra điều gì đó.
Đột nhiên, một cụm sao mờ nhạt xuất hiện xung quanh đầu Rose.
Swoosh—!
Bụp!
"Gaah!"
Trọng lực đột nhiên kéo từ mọi hướng cùng một lúc, đầu của Rose đột nhiên nghiêng sang một bên và đập mạnh xuống sàn.
Rose nằm trên đó và rên rỉ.
Đó là điều cuối cùng tôi nhìn thấy khi Dorothy và tôi rời khỏi địa điểm.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bữa tiệc diễn ra sôi nổi.
Tôi đi đến nơi hẹn của cả hai. Địa điểm tổ chức tiệc tại toà nhà thứ ba của Palace Hall.
Bên trong địa điểm tổ chức bữa tiệc sang trọng, những học viên ăn mặc đẹp đẽ hơi say sưa trò chuyện vui vẻ với nhau.
Đó là nơi lẽ ra Dorothy phải ở.
"Dorothy đâu ta?"
Tôi nhanh chóng rà soát địa điểm để tìm cô ấy.
Sau khi quyết định tham dự Tụ họp Giao lưu tại Atla Hall, tôi đã thay đổi quyết định và chấp nhận lời mời trở thành cộng sự của Dorothy.
Liệu tôi có nổi bật nếu ở bên Dorothy không? Chà, rốt cuộc thì tôi cũng không cần phải ẩn mình như một con chuột chũi đào hang dưới lòng đất.
Alice không thể hành động hấp tấp lúc này vì nhân viên Học viện đã biết về người môi giới thông tin.
Hơn nữa, có rất nhiều học viên mang Băng nguyên tố khác mạnh hơn tôi rất nhiều, nên cô ấy khó có thể nhận ra tôi là Quái vật đen.
Bản thân kịch bản đã trở nên méo mó.
Ngay cả Dorothy cũng đứng về phía tôi.
Và ngay cả những tin đồn vô căn cứ về việc tôi và Luce đang yêu nhau cũng thật sự không gây hại gì cả.
'Trong trường hợp đó...'
Thà thể hiện tình bạn của tôi với Dorothy còn hơn là cố gắng tránh sự chú ý.
Bằng cách này, ngay cả khi Alice có quan tâm đến tôi, cô ta cũng sẽ không thể quấy rối tôi nếu việc tôi được Dorothy bảo vệ được biết đến rộng rãi.
Dù sao thì mình cũng chỉ cần cầm cự cho đến khi chinh phục được Alice thôi.
Đương nhiên, tôi chỉ muốn nhấn mạnh sự thật là tôi rất thân thiết với Dorothy trong buổi tụ họp hôm nay. Tôi không có ý định bám lấy và lợi dụng cô ấy trong tương lai.
...Nhưng tất cả điều này chỉ là một cái cớ.
'Mình chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.'
Thành thật mà nói, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Tôi cũng là con người nên không thể cứ chạy như điên mãi được.
Thỉnh thoảng tôi cần phải nghỉ giải lao, giống như hồi tôi còn ôn thi suốt ngày.
Tôi dự kiến sẽ kiệt sức sau khi đối phó với Malrog.
Và đúng như dự đoán, năng lượng của tôi nhanh chóng cạn kiệt khi thần kinh thư giản. Cuộc chiến căng thẳng mà tôi đã gây ra với Malrog khiến tôi thật sự mệt mỏi.
Mình đã lường trước điều này nên đó là lý do vì sao mình quyết định dành một ngày nghỉ với Dorothy, người đã đề nghị mình làm cộng sự.
Nhưng, vì lý do nào đó... tôi không tìm thấy Dorothy ở đâu cả. Tôi không thể tìm thấy cô ấy cho dù tôi có tìm ở đâu.
'Mình đến hơi sớm...'
Có phải em ấy chưa đến vì mình đến sớm không ta?
Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên cạnh.
"Thật là trùng hợp. Tôi hiểu là cậu cũng đang tham dự buổi tụ họp."
Giọng nói toát lên sự sang trọng phù hợp với một tiểu thư những cũng có sự sắc bén của một lưỡi dao.
Tôi quay lại xem đó là ai.
Chủ nhân của giọng nói đang đeo một chiếc kẹp tóc màu hoa hồng đỏ trên mái tóc Bob màu nâu và diện một chiếc váy màu đỏ thẫm. Đó là Rose Red Rivera.
Bên cạnh cô là một tên đẹp trai mặc bộ vest sành điệu.
Tóc anh ta có màu nâu giống Rose và hoa hồng đỏ được cài trên ngực.
Có vẻ anh ta là một học viên của Khoa Hiệp Sĩ, dựa vào vóc dáng cơ bắp và thanh kiếm đeo ở thắt lưng.
'Mình nghĩ mình đã nhìn thấy tên này trong game. Có lẽ là...'
À đúng rồi, anh trai của Rose. Một tiền bối.
Anh ta cao hơn tôi khoảng một cái đầu. Tôi cao khoảng 1m75 nên anh ta khá cao.
"Ồ, rất vui được gặp cô."
Dù sao đi nữa, tôi cũng chào họ bằng một nụ cười.
Rose và tôi không thể nói là có quan hệ tốt ngay cả khi nói những lời trống rỗng như này, nhưng hãy cứ để chuyện đã qua trôi đi.
Chắc cô ấy không định gây sự với mình ngay giữa bữa tiệc, phải không nhỉ?
...Tuy nhiên, Rose lại cau có không hài lòng.
"Có vẻ như cậu không có cộng sự... Hể, ai lại muốn trở thành cộng sự với một người như cậu nhỉ?"
Mình biết ngay mà.
Đợi chút đã, chẳng phải cô đã kéo anh trai mình đến đây vì cô cũng không có cộng sự sao?
"Thằng nhãi này là ai vậy, Rose?"
Rose khoanh tay lại.
Có sự ác ý trắng trợn trong lời nói đầy tiếng cười của cô ấy. Có vẻ như cô đang phun ra một bầu không khí nóng nảy vì cô có người anh trai đáng tin cậy ở bên mình.
Razel, anh trai của Rose, cau mày và nhìn tôi chế giễu.
"Cậu ta là một thằng tồi tệ và tự mãn... Trước đây cậu ta cũng từng làm tổn thương em, và cậu ta cũng chính là con lợn đã lừa dối em."
Cô ta chợt làm tôi nhớ đến câu nói tự làm tự chịu.
Suy cho cùng, Rose luôn là kẻ chủ mưu của mọi thù địch của cả hai.
"Không phải tất cả đều là quá khứ rồi sao? Hơn nữa, cô luôn là người bắt đầu..."
Bụp—!
Tôi cảm thấy một lực tác động bất ngờ vào má mình khi đầu tôi bị hất sang một bên. Nó đã xảy ra bất ngờ.
'Cái con mẹ gì vậy...?'
Má tôi đau nhói. Razel, anh trai của Rose, đã đấm vào mặt tôi.
"Mày không hề gục ngã. Mày cứng hơn tao nghĩ đấy."
Razel đã lấy ra một chiếc khăn tay và lau nắm tay của mình. Hắn ta hành động như thể mình vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Bầu không khí bên trong địa điểm tổ chức bữa tiệc nguôi đi nhanh chóng. Ngay cả khi nhạc vẫn đang phát, điều đó vẫn hiển hiện rõ ràng vì mọi người đột nhiên ngừng nói.
Mọi người quay lại nhìn chúng tôi, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
"Đó là vì mày đã làm tổn thương Rose, em gái yêu quý của tao và khiến em ấy buồn. Mày cần phải biết thân biết phận của mình ở đâu."
[Razel Red Rivera]
————————————
Lv: 78
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Hoả, Lôi
Độ Nguy Hiểm: Thấp
Tâm Trí: [Cảm thấy bị bạn làm nhục.]
Tâm trạng tôi nguội lạnh đi.
Thằng chó này càng làm mình bực bội hơn vì hắn có vẻ là người có học thức và địa vị cao.
Lời vu khống của tên này được nói một cách trang nhã, nhưng dù sao nó cũng chứa đầy sự khinh thường của hắn đối với tôi.
"Ngay cả sau tất cả những điều mày đã làm với em gái tao, mày vẫn cả gan nói 'Rất vui được gặp cô'...? Tao hiểu rồi, mày không biết đâu là xấu hổ cũng như không có chút lý trí nào nhỉ. Mày có nghĩ rằng lời chào của mày là không đúng đắn không?"
Razel lau xong nắm tay và nhét chiếc khăn tay vào túi.
Không phải là tay hắn dính máu hay chất bẩn gì cả. Tên đó thật sự đã không xoá sạch bất cứ thứ gì. Có lẽ ngoại trừ bụi trên da tôi.
"Có lẽ là do mày chưa được giáo dục đàng hoàng. Mày chắc hẳn xuất thân từ một gia đình thường dân nghèo nàn. Hãy để tao tận dụng cơ hội này để giải thích mọi điều cho mày ngay tại đây và ngay bây giờ. Đây có thể là Học viện, nhưng mày đừng bao giờ quên xuất thân của mình. Mày cần phải hiểu rõ bản thân mình hơn."
"...Là vậy à?"
"Hãy biết tôn trong khi mày đang nói chuyện với tao."
Ngôn từ tao nhã và thượng đẳng của Razel dường như phủ đầy sương giá.
"Mày không biết rằng hậu bối phải thể hiện sự tôn trọng với tiền bối sao? Sao mày dám nói chuyện tuỳ tiện với tao như vậy hả?"
Sau một hồi suy ngẫm, mình nhận thấy Razel nói có lý. Chắc hẳn là mình đã chào Rose không đúng cách.
"Anh nói đúng. Tôi xin lỗi, tiền bối. Xin hãy để tôi gửi lời chào lại lần nữa."
Đây là cách thích hợp để chào cô ta.
Tôi giơ tay phải lên và ném lời chào này vào Rose và Razel.
"Rất vui được gặp hai đứa ngu như con chó."
Rose bắt đầu hoảng loạn. Mình đoán cô ta thật sự thích lời chào này.
[Razel Red Rivera]
————————————
Tâm Trí: [Cảm thấy bị xúc phạm và tức giận với bạn.]
Đúng như tôi dự đoán, cảm xúc biến mất trên khuôn mặt Razel khi hắn bắt đầu vung nắm đấm lần nữa.
Sao cũng được. Điều này thật sự sẽ giúp mình giảm bớt căng thẳng. Chúng ta hãy bắt tay nhau nhé?
"...!"
Đúng lúc đó, một loạt ngôi sao đầy sắc màu xuất hiện trên đầu Razel.
Lấp lánh—.
Swoooosh——!!
"Ặc!!"
Razel, người vừa định đấm tôi, đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của tôi như thể hắn bị Dịch chuyển tức thời.
Cơ thể tên đó đang bị kéo đi đâu đó với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tên đó đang bị kéo về phía cửa. Rose và tôi giật mình quay lại nhìn.
Thud—!
Lấp lánh——!
"A-Argh!"
Phía trước cửa.
Một cô nàng với mái tóc màu Lavender tôn lên chiếc váy màu Violet tinh tế đang nắm đầu Razel bằng bàn tay dang rộng của mình. Trong khoảnh khắc đó, có một cơn gió bất ngờ thôi tới và các cụm sao bị phân tán.
Razel quỳ trên sàn khi hắn vùng vẫy, nhưng cô gái không nhúc nhích. Cứ như thể cô là một bức tượng sắt vậy.
Những ngôi sao đủ màu sắc đang lơ lửng xung quanh họ.
Tinh Quang Ma Pháp có thể xử lý được mọi loại lực. Một lực cưỡng bức mạnh mẽ đã kéo Razel đến tận tay cô gái.
Cô nàng cũng sử dụng trọng lực khi nắm lấy đầu Razel với lực mạnh đến mức tôi sợ nó có thể nổ tung.
Cô ấy thậm chí còn thi triển [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản] cấp độ cao nhất. Không đời nào Razel có thể gây ra một vết xước nào cho cô gái cho dù hắn có vùng vẫy như nào đi chăng nữa.
"..."
Vô cảm.
Đôi mắt của cô nàng dường như chứa đựng cả vũ trụ bên trong, hướng về phía Razel.
Mana nặng nề đè nặng lên không khí. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được sự khát máu của cô, vô tình khiến tôi rùng mình.
Những học viên khác đang xem cảnh tượng đó cũng không khá hơn.
Dàn nhạc ngừng chơi. Các nhạc công cũng bối rối và đổ mồ hôi lạnh khi nhìn cô gái có mái tóc màu Lavender.
Âm thanh duy nhất tràn ngập địa điểm là tiếng hét tuyệt vọng của Razel.
"G-aah...! Đầu của tôi, đầu của tôi...!! Argh!! C-Cứu tôi với...!!"
Chỉ vài phút trước Razel còn tràn đầy phẩm giá, nhưng giờ nó đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì tôi có thể thấy là một con vật bình thường đang cố gắng hết sức để sinh tồn.
Nó nhắc nhở mình rằng bất kể địa vị ra sao, tất cả đều bình đẳng trước cái chết.
Cô nàng có mái tóc màu Lavender đứng yên khi nắm đầu Razel.
Cô là Thủ khoa năm hai của Khoa Ma Thuật và là người mạnh nhất tại Học viện Marchen, Dorothy Heartnova.
"C-Có ai đó nên ngăn cô ấy lại không...?"
"Dorothy, đó là Dorothy đấy...! Ai có thể ngăn cản cô ấy chứ...? Ặc!"
Swish—!
Rắc——!
Dorothy ném Razel sang một bên, khiến hắn ngã xuống do lực hấp dẫn của Tinh Quang Ma Pháp tạo ra.
Sàn nhà nứt ra và thành một cái hố khi cơ thể Razel bị ép vào đó.
Giữa cụm sao, hắn ho ra máu trước khi bất tỉnh.
Một sự im lặng ngột ngạt tràn ngập hội trường.
"A-Anh trai...? Écc!"
Sau đó, Dorothy bắt đầu đi tới chỗ Rose.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"T-Tại sao cô lại đi hướng này...?!"
Tôi cảm thấy một cơn khát máu dày đặc. Cụm sao lấp lánh trong và ngoài tầm nhìn xung quanh Dorothy thật đáng sợ.
Rose sợ hãi lùi lại, nhưng sau đó cô vấp phải váy của chính mình và ngã về phía sau.
Khuôn mặt Dorothy lạnh lùng khi cô nhìn xuống Rose. Rose run rẩy như thể bị bện dịch tấn công vậy.
Có lẽ cô cảm thấy như mình đang đi trên dây. Ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng của cô ta khi đứng bên cạnh.
"T-T-Tôi... Tôi không làm gì cả...!"
Và sau đó.
Một nụ cười tinh tế hiện lên trên nét mặt lạnh lùng của Dorothy.
"Xin lỗi, nhưng cậu ấy sẽ đi cũng tôi. Cậu ấy là cộng sự của tôi, cô biết đấy."
Mỗi người tham dự đều có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy to và rõ ràng vì địa điểm diễn ra hoàn toàn im lặng.
Dorothy rút ngôi sao của mình lại, nắm lấy cổ tay tôi và quay lại.
"Cái gì?"
Rose trông hoàn toàn bối rối.
Các học viên khác đã chia sẻ cảm xúc đó. Tôi có thể nghe thấy họ nói những điều như "Cộng sự của Dorothy á?" và "Cậu ta?"
Dorothy là cá nhân mạnh nhất tại Học viện Marchen. Đúng như dự đoán, việc tôi là cộng sự của cô ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý đối với tôi.
"Đi thui nào, Hội trưởng ạ ~."
"Tiền bối?"
Dorothy kéo cổ tay tôi rồi nhanh chóng bước đi.
Lực kéo của cô yếu vì cô không sử dụng bất kỳ ma thuật nào, nhưng dù sao thì tôi cũng để cô kéo mình đi.
"Ồ, mị quên mất."
Dorothy búng tay như thể nhớ ra điều gì đó.
Đột nhiên, một cụm sao mờ nhạt xuất hiện xung quanh đầu Rose.
Swoosh—!
Bụp!
"Gaah!"
Trọng lực đột nhiên kéo từ mọi hướng cùng một lúc, đầu của Rose đột nhiên nghiêng sang một bên và đập mạnh xuống sàn.
Rose nằm trên đó và rên rỉ.
Đó là điều cuối cùng tôi nhìn thấy khi Dorothy và tôi rời khỏi địa điểm.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.