Chương 51
Tùy Hầu Châu
13/10/2014
Sau bữa cơm chiều Tần
Dư Kiều mới đền chỗ họp lớp. Bà Tần đi ngủ rất sớm, cộng thêm tối nay
Tần Ngạn Chi và Hạ Vân Chính đều có việc ra ngoài, cho nên căn nhà trở
nên yên tĩnh hơn nhiều.
Hạ Nghiên Thanh biết Giang Hoa và Tần Dư Kiều cùng đi họp lớp, không phải là cô ta không muốn đi, nhưng lần này người tổ chức là Trần Manh. Cô ta và Trần Manh được coi như là đối thủ một mất một còn, cho nên cô ta không cần thiết đến đó để chịu nhục. Có một số việc mặc dù đã hiểu, nhưng tâm trạng vẫn không thể tốt được. Cũng như cô biết thân phận địa của mình ở nhà họ Tần, cô vốn không nên so sánh với Tần Dư Kiều, nhưng cô vẫn bất giác so sánh sự chênh lệch giữa mình và Tần Dư Kiều. So sánh rồi, chắc chắn cô sẽ kém hơn Tần Dư Kiều, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Nhà họ Tần có một phòng khách rất lớn, sau phòng khách là một cái ban công. Ban công rất lớn, đủ cho một người nhàn nhã uống trà. Tối nay tâm trạng Lục Cảnh Diệu rất "Tốt", ngồi ngoài ban công vừa ngắm sao vừa chờ người nào đó trở lại.
Kết quả không đợi được người, mà lại đợi được một tách cà phê nóng hổi.
Lục Cảnh Diệu hạ chân xuống, vẻ mặt dịu đi, nhất thời bớt đi vẻ bất kham trước đó, tăng thêm vẻ quyến rũ của kẻ có học thức. Đầu tiên Lục Cảnh Diệu liếc nhìn tách cà phê trên chiếc bàn tròn nhỏ, sau đó đôi mắt thâm sâu đưa lên nhìn Hạ Nghiên Thanh, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn cô Hạ."
Hạ Nghiên Thanh ngồi xuống đối diện Lục Cảnh Diệu, vẻ mặt thản nhiên: "Không có gì."
Lục Cảnh Diệu cười, nếu đối diện có thêm một người, anh cũng tìm được hứng thú nói chuyện, không thể không mở miệng: "Sao hôm qua tôi không thấy cô Hạ?"
Không ngờ Lục Cảnh Diệu lại chú ý đến cô ta, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, những Hạ Nghiên Thanh vẫn cảm thấy bất ngờ, trong lòng như có một con mèo đang cáo cấu vậy, giải thích: "Sang năm mới rồi, tôi phải đi thăm ông bà ngoại."
Lục Cảnh Diệu khẽ mỉm cười: "Cô Hạ thất sự rất hiếu thuận."
Trước kia Hạ Nghiên Thanh rất không thích Lục Cảnh Diệu cứ mở miệng là "Cô Hạ" này “Cô Hạ” nọ, nhưng không biết gọi nhiều cũng thành quen hay thói quen đã vậy rồi. Bởi vì giọng điệu trầm thấp lôi cuốn của Lục Cảnh Diệu, hai từ cô Hạ thốt ra từ miệng anh cũng không đáng ghét lắm, thậm chí còn mang cảm giác triền miên mê luyến.
Phụ nữ gặp gỡ đàn ông ưu tú, hoóc-môn trên người sẽ tăng lên. Hạ Nghiên Thanh vốn tỏ vẻ lạnh nhạt, sau đó cũng nở một nụ cười vì lời nói của Lục Cảnh Diệu: "Cảm ơn ngài Lục. Đúng rồi.... Tôi nên gọi anh một tiếng anh rể mới đúng chứ?"
Hạ Nghiên Thanh nghiêng đầu nói đùa, mang vẻ duyên dáng đáng yêu.
Anh rể? Lục Cảnh Diệu lười biếng dựa lưng vào ghế, cười nói: "Anh rể à, ông anh rể này bây giờ thật sự rất nhức đầu, nhức đầu vì không biết chị cô đi đâu rồi?"
Hạ Nghiên Thanh thật sự bất ngờ vì Lục Cảnh Diệu không biết Tần Dư Kiều đi đâu, ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, giọng nói khó có thể che giấu được sự kinh ngạc: "Kiều Kiều không nói cho anh biết sao?"
"Chẳng lẽ cô ấy nói cho cô biết?" Lục Cảnh Diệu hỏi ngược lại, giọng điệu còn kinh ngạc hơn gấp bội, gương mặt tuấn nhã thoáng nét nghi ngờ. Ánh sáng ở ban công hơi yếu, Lục Cảnh Diệu với hàng mày hơi nhếch vẫn liếc xéo như trước, khiến người khác cảm thấy áp lực.
Hạ Nghiên Thanh bất ngờ bởi câu hỏi của Lục Cảnh Diệu, sau đó tự giác mở miệng: "Kiều Kiều không nói cho tôi biết, tôi chỉ đoán mò mà thôi."
Lục Cảnh Diệu nhìn thẳng vào Hạ Nghiên Thanh: "Không biết cô Hạ có thể nói suy đoán của mình cho tôi không?"
Sau đó Hạ Nghiên Thanh thật sự bị Lục Cảnh Diệu lừa, nói những suy nghĩ của mình cho Lục Cảnh Diệu biết: "Giang Hoa nói tối nay sẽ đi họp lớp, anh ấy nói Kiều Kiều cũng sẽ đi.... Cho nên tôi đoán Kiều Kiều cũng đi họp lớp.... Tôi tưởng ngài Lục cũng phải biết chứ...."
"Tôi không biết." Đôi mắt tuyệt đẹp của Lục Cảnh Diệu trầm xuống, vẻ mặt và giọng điệu cũng lạnh tanh, khẽ mím môi, gợi lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Hạ Nghiên Thanh hơi áy náy nhìn Lục Cảnh Diệu: "Xin lỗi, tôi tưởng anh đã biết rồi."
Lục Cảnh Diệu không nói gì cả, cầm tách cà phê Hạ Nghiên Thanh đưa cho anh, lại nói tiếng cảm ơn.
Hạ Nghiên Thanh cười cười, sau đó đứng lên, vẻ mặt dè dặt: "Ngài Lục, tôi vào trước đây."
Lục Cảnh Diệu không đứng lên, bưng tách cà phê trên tay mà không đặt xuống. Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, đặt tách cà phê xuống rồi nói với Hạ Nghiên Thanh: "Cô Hạ, cho tôi mượn điện thoại di động."
Hạ Nghiên Thanh ngớ ra, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Lục Cảnh Diệu. Bởi vì không biết anh định làm gì nên lúc đưa điện thoại cho Lục Cảnh Diệu khó tránh khỏi cứ nhìn chằm chằm vào anh. Mà Lục Cảnh Diệu thì sao? Anh thản nhiên mở máy, bấm bấm vài cái, màn hình nền là bức ảnh của Hạ Nghiên Thanh hiện lên. Lục Cảnh Diệu nhếch môi rồi nhập số điện thoại của mình, sau đó lưu vào danh bạ là "Cảnh Diệu".
"Đây là số điện thoại của tôi." Lục Cảnh Diệu trả điện thoại lại cho Hạ Nghiên Thanh, nói.
Hiện giờ tâm trạng Hạ Nghiên Thanh bối rối như đánh đổ cốc nước, cúi đầu nhận lại điện thoại của mình, sau đó khẽ "A" một tiếng rồi ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đối diện với đôi mắt của Lục Cảnh Diệu, tươi cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy ngài Lục nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Ngài Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Lục Cảnh Diệu phong độ "Ừ" một tiếng, ngừng một lát còn nói thêm một câu: "Ngủ ngon."
Lúc Hạ Nghiên Thanh trở về phòng lại mở điện thoại ra xem, tìm thấy hai chữ "Cảnh Diệu" trong danh bạ, nhất thời có cảm giác cả trái tim mình như bùng cháy. Cô ta cảm thấy hơi buồn cười, đàn ông Tần Dư Kiều chọn đúng là không ra gì, mà thể loại đàn ông không ra gì này lại thu hút cô. Đầu Hạ Nghiên Thanh giống như sắp nổ tung vậy, trong sự bùng nổ đó còn ẩn chứa chút hưng phấn.
***
Buổi họp lớp Tần Dư Kiều tham gia nên nói là gặp mặt bạn bè thì đúng hơn, người tham gia đều thuộc vòng tròn xưa cũ đó. Địa điểm hẹn gặp là club tư nhân của chồng Trần Manh. Trần Manh thấy cô tới lập tức đứng dậy, chạy tới khoác tay cô.
Trước kia Tần Dư Kiều còn tưởng Trần Manh không quên được Giang Hoa nên mới nói xấu Hạ Nghiên Thanh, nhưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô ấy thì Tần Dư Kiều lại có cảm giác mình nghĩ hơi nhiều rồi.
Tần Dư Kiều và Giang Hoa không cùng đi với nhau, lúc cô đến Giang Hoa đang nhận một điếu thuốc từ tay một người đàn ông. Lúc châm thuốc, ngước mắt thấy cô liền dập ngay điếu thuốc trên tay.
Người đàn ông đưa thuốc nhìn thấy hành động của Giang Hoa, cười vỗ vai anh: "Hoa Tử, đừng giả bộ, tớ biết cậu vẫn còn thương nhớ Kiều Kiều." Nói xong, ngoắc tay gọi Tần Dư Kiều, "Em Kiều, em còn nhớ anh không?"
Tần Dư Kiều nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, sau đó Giang Hoa quay đầu lại nói với người đàn ông kia, trá hình nhắc nhở cô: "Trương mập, em Kiều là tên để cho cậu gọi hay sao?"
Tần Dư Kiều hơi lúng túng, cười với Trương Lâm Nghi, không ngờ Trương Lâm Nghi bép quay hồi cấp ba bây giờ lại trở nên đẹp trai như vậy. Trương Lâm Nghi là người khéo mồm khéo miệng, trước kia lớp nhờ nhờ anh mới trở nên náo nhiệt vui vẻ.
Buổi họp lớp ngày hôm nay chủ yếu do anh tìm đề tài. Đề tài đó chính là mối tình đầu và các đối tượng hẹn hò của mình.
"Mối tình đầu là tốt đẹp nhất, các cậu không cảm thấy như vậy sao?" Trương Lâm Nghi cảm khái, nhìn Giang Hoa, "Hoa Tử, Cậu dám nói trong lòng cậu không có Kiều Kiều à?"
Giang Hoa thản nhiên đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều, hỏi ngược lại Trương Lâm Nghi: "Nếu như mà tớ nhớ không lầm thì cậu còn chưa có nụ hôn đầu, thế mà dám nói đến tình yêu đầu à? Cậu đã yêu bao giờ chưa?"
"Yêu đơn phương không phải là yêu sao?" Trương Lâm Nghi vẫn thường coi tình yêu đơn phương của mình với Chu Thương Thường là mối tình đầu, nhưng nghĩ đến người Chu Thương Thương để ý lại là bạn cùng phòng Tô Dần Chính của mình, nhất thời không được thoải mái cho lắm, tốt bụng khuyên bảo, "Cậu đó, nhất định phải biết quý trọng nhưng thứ của mình, đừng tưởng rằng nhân duyên là do trời định liền mặc kệ nó, kết quả lại giày vò chặt đứt nhân duyên của mình."
Tần Dư Kiều lên tiếng: "Hôm nay tớ tới đây cũng muốn thông báo với các cậu một tin, tớ sắp kết hôn rồi. Các cậu muốn tới thì hú một tiếng, sau này tớ sẽ gửi thiệp mời cho các cậu."
"Hả?!" Tờ Lâm Nghi than ôi, nhìn về phía Giang Hoa, "Cậu xem, nhân duyên tốt đẹp kia không phải đã bị cậu chặt đứt rồi sao?"
"Nói bậy gì đó." Giang Hoa thơ ơ đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều, "Mọi người đừng nói lung tung nữa, bây giờ tớ và Nghiên Thanh đang yêu nhau." Giọng điệu của Giang Hoa hệt như sắc mặt của anh, hờ hững thờ ơ, tựa như đang nói một sự thật mà thôi.
Đúng lúc này, Trần Manh cau mày nói: "Hôm nay Kiều Kiều cũng ở đây, tớ nói thẳng luôn. Giang Hoa ơi là Giang Hoa, cậu tìm phụ nữ nào không tìm, nhất định phải tìm Hạ Nghiên Thanh sao....? Câu muốn để bản thân phí hoài cũng đừng nên phí hoài theo cách này chứ."
Tần Dư Kiều thật sự không ngờ mọi người đều không tán thành chuyện Giang Hoa và Hạ Nghiên Thanh yêu nhau, ngay cả người luôn không nhiều lời như Hình Chính cũng phải lên tiếng: "Giang Hoa, cậu tưởng rằng đó là tình yêu đích thực của cậu à?" Nói xong ánh mắt liếc tới Tần Dư Kiều.
Sau khi Trần Manh mở miệng, buổi họp mặt này chính thức tiến tới mục đích thúc đẩy Tần Dư Kiều và Giang Hoa tái hợp. Bởi vì biết được đàn gái sắp kết hôn, mọi người rối rít nghĩ cách là thế nào để kéo Giang Hoa từ hố lửa lên. Cậu một lời tớ một câu, nhưng mà người trong cuộc Giang Hoa vẫn giữ nguyên thái độ ‘mày nói thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Cuối cùng Trần Manh là người đầu tiên bỏ cuộc: "Đúng là hết thuốc chữa mà!"
Cái gì là tình yêu đích thực chứ, Tần Dư Kiều nghĩ. Lúc trở về, Trương Lâm Nghi kéo cô: "Em Kiều, giúp tớ khuyên nhủ thằng nhóc đó đi. Mặc dù cậu và nó không thể ở bên nhau, nhưng dù sao hai đứa cũng cùng nhau lớn lên. Thằng nhóc đó chắc là bị Hạ Nghiên Thanh ếm bùa rồi, cậu giải bùa cho nó đi."
Thật thiếu muối, đúng là nhàn rỗi không chuyện gì làm, nhưng Tần Dư Kiều vẫn đồng ý với Trương Lâm Nghi. Cô ghét Giang Hoa, nhưng cái người đáng ghét này dù gì vẫn là thanh mai trúc mã của cô, dù gì vẫn là mối tình đầu của cô, anh cũng giúp cô vượt qua khoá học ballet, anh còn giúp cô viết văn, anh đã dắt tay cô về nhà bao nhiêu năm trời. Còn cô, cô chép bài tập của anh, đôi khi còn lấy tiền tiêu vặt của anh, còn kéo anh làm đệm lưng để khỏi bị Bạch Thiên Du mắng....
Tần Dư Kiều suy nghĩ một chút, vẫn đến chỗ xe của Giang Hoa, gõ lên cửa xe. Một lát sau, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tươi cười như không có gì xảy ra của Giang Hoa xuất hiện: "Kiều Kiều."
Tần Dư Kiều: "Anh đưa em về nhé."
Giang Hoa gật đầu rồi mở cửa xe đằng xau, Tần Dư Kiều lại nhảy tót lên ngồi ghết lại phụ bên cạnh anh.
Giang Hoa nhấp môi dưới, vẻ mặt dịu đi phần nào, nhưng vẫn trầm mặc như trước.
Tần Dư Kiều đi thẳng vào vấn đề: "Anh thích Hạ Nghiên Thanh thật à?"
Giang Hoa khẽ cười một tiếng, mở nhạc, tiếng nhạc chậm rãi bao phủ không gian nhỏ ấy. Giang Hoa lái xe rất chậm, ngừng một chút rồi nói: "Không thích."
Tần Dư Kiều có phần không biết phải nói sao, lúc lên tiếng lại ẩn chứa vẻ châm chọc: "Cậu đúng là dở hơi."
Giang Hoa vẫn mỉm cười lái xe, mặc cho Tần Dư Kiều mắng anh, một khi Tần Dư Kiều mắng chửi người thì không ai chịu nổi cả. Trước kia nóng lên liền mắng Giang Hoa rất nhiều, mắng mệt rồi sẽ bắt Giang Hoa dẫn cô đi ăn.
Có khi kí ức không cố gắng nhớ lại thì cũng quên gần hết. Tần Dư Kiều vẫn hơi giận, liến thoắng không ngừng: "Giang Hoa, thật ra thì em đã muốn nói với anh từ lâu rồi. Anh nói xem, anh chọn ai không chọn mà lại chọn Hạ Nghiên Thanh. Cậu có biết mối quan hệ giữa tớ và Hạ Nghiên Thanh không? Cậu biết tớ ghét cô ta ra sao không? Lúc đầu em còn tưởng anh thật sự yêu cô ta, kết quả thế nào? Anh nói anh không yêu.... vậy anh có mưu đồ gì? Hạ Nghiên Thanh có gì? Anh cho rằng ba tớ sẽ cho cô ta bao nhiêu tiền? Cậu có tin không? Thật ra Tần Ngạn Chi đã tỏ rõ thái độ rồi, nhiều lắm thì ông ấy cũng chỉ cho Hạ Nghiên Thanh vài trăm vạn làm của hồi môn thôi, nhà cậu thiếu số tiền này à? Vậy cậu còn có mưu đồ khác sao, mưu đồ thân thể tươi trẻ của Hạ Nghiên Thanh...."
Lúc Tần Dư Kiều nói đến câu cuối, Giang Hoa đột nhiên bật cười, cười đến mức không ngừng nổi. Vì sợ mình mất khống chế không lái được xe, Giang Hoa dừng xe ở ven đường.
Xe đột nhiên dừng lại, Tần Dư Kiều hơi giật mình, quay đầu sang: "Anh đừng để ý, em chỉ thuận miệng nói mà thôi. Dù anh có mưu đồ gì đi nữa, chỉ cần anh biết anh muốn gì là được rồi...."
"Bộp!"
Giang Hoa chợt đập mạnh vào tay lái, quay đầu nhìn Tần Dư Kiều: "Muốn thân thể của Hạ Nghiên Thanh? Ha ha.... Kiều Kiều, em thật sự coi Giang Hoa anh là loại đói bụng ăn quàng sao mà phải động tới Hạ Nghiên Thanh kia sao?"
Tần Dư Kiều chưa từng nhìn thấy Giang Hoa thô bạo, lạnh lùng, hung dữ như vậy.... Như thể lời nói vừa rồi của cô đã chạm phải thần kinh của Giang Hoa vậy, kích thích anh ta, lột mặt nạ của anh ta xuống, dưới mặt nạ là khuôn mặt dữ tợn.
"Các người đều cho rằng tôi mù mắt, Kiều Kiều, hôm nay anh nói cho em biết một sự thật.... Anh.... Mẹ nó anh thà ngủ với gà cũng không muốn chạm vào Hạ Nghiên Thanh."
Tần Dư Kiều hơi bị Giang Hoa làm cho sợ hãi, giật mình một cách khó hiểu, sau đó nói: ".... Ai nào ép buộc cậu ở bên cô ta vậy?"
....
Tần Dư Kiều chậm chạp không thèm về, Lục Cảnh Diệu đành phải rời khỏi ban công trở về phòng, trước khi về phòng anh đổ tách cà phê đã lạnh tanh của Hạ Nghiên Thanh vào một chậu hoa lan quân tử.
Vừa đúng lúc Lục Cảnh Diệu về phòng thì Hạ Nghiên Thanh cũng uống nước trở lại, nhìn thấy Lục Cảnh Diệu, cô ta lên tiếng chào: "Ngài Lục."
"Cô Hạ."
"Kiều Kiều vẫn chưa về sao?" Hạ Nghiên Thanh hỏi.
Lục Cảnh Diệu lộ vẻ chán nản: "Vẫn chưa...."
Hạ Nghiên Thanh mỉm cười, sau đó quay đầu, nghĩ tới một chuyện: "Không biết ngài Lục tiên sinh có thể sửa máy tính hay không?"
"Sửa máy tính?" Đúng là người phụ nữ lắm chiêu, Lục Cảnh Diệu lắc đầu, "Không biết."
Hạ Nghiên Thanh: "Tôi cũng chỉ hỏi chút thôi."
Lục Cảnh Diệu ừ khẽ, thần sắc nhàn nhạt, lúc trở về phòng lại thấy bực bội, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Dư Kiều.... Sau đó, anh lại cúp máy.
Lục Cảnh Diệu thật sự rất tức giận, giận đến mức lúc nằm trong chăn vẫn không ngừng nện chân lên giường. Cái giường bị đá đụng phải tường, vang tiếng uỳnh ụch.
....
Cây kim đồng hồ vẫn cứ di chuyển, nhưng Tần Dư Kiều vẫn chưa về. Sau đó rốt cuộc Lục Cảnh Diệu không chịu đựng được định ra ngoài, điện thoại di động chợt nhận được một tin nhắn, là Hạ Nghiên Thanh gửi tới.
"Ngài Lục, anh ra ban công một chút đi."
Lục Cảnh Diệu kéo rèm cửa, không nhịn được bật cười. Cuối cùng Tần Dư Kiều cũng về, nhưng lại về cùng Giang Hoa.
Hạ Nghiên Thanh bảo anh ra ban công làm gì, bắt kẻ thông dâm sao? Lục Cảnh Diệu thầm cười lạnh, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm tin nhắn vài lần.
***
Bữa trưa ngày hôm sau, mọi người trong nhà họ Tần đều có mặt đông đủ, ngoài ra còn có thêm Giang Hoa, Lục Cảnh Diệu đột nhiên đặt đũa xuống.
Hạ Vân liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, cười hỏi thăm: "Món ăn không hợp với khẩu vị của anh Lục sao?"
"Không hợp khẩu vị sao? Đề tôi bảo đầu bếp làm những món cậu Lục thích ăn...." Bà Tần cười nói, lúc đang định hỏi Lục Cảnh Diệu thích ăn gì, Lục Cảnh Diệu chợt lên tiếng, hơn nữa đối tượng bị nhắm đến lại là Hạ Nghiên Thanh.
"Cô Hạ, tối hôm qua cô gửi tin nhắn hẹn tôi ra ban công có việc gì vậy?"
Hạ Nghiên Thanh: "...."
Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, quay sang giải thích với mọi người: "Bởi vì khuya rồi, không được tiện lắm, nên tôi không trả lời, mong cô Hạ có thể tha thứ...."
Tần Dư Kiều ghé mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, đúng là thận trọng ngay thẳng.... Có tố chất của đàn ông tốt.
Hạ Nghiên Thanh biết Giang Hoa và Tần Dư Kiều cùng đi họp lớp, không phải là cô ta không muốn đi, nhưng lần này người tổ chức là Trần Manh. Cô ta và Trần Manh được coi như là đối thủ một mất một còn, cho nên cô ta không cần thiết đến đó để chịu nhục. Có một số việc mặc dù đã hiểu, nhưng tâm trạng vẫn không thể tốt được. Cũng như cô biết thân phận địa của mình ở nhà họ Tần, cô vốn không nên so sánh với Tần Dư Kiều, nhưng cô vẫn bất giác so sánh sự chênh lệch giữa mình và Tần Dư Kiều. So sánh rồi, chắc chắn cô sẽ kém hơn Tần Dư Kiều, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Nhà họ Tần có một phòng khách rất lớn, sau phòng khách là một cái ban công. Ban công rất lớn, đủ cho một người nhàn nhã uống trà. Tối nay tâm trạng Lục Cảnh Diệu rất "Tốt", ngồi ngoài ban công vừa ngắm sao vừa chờ người nào đó trở lại.
Kết quả không đợi được người, mà lại đợi được một tách cà phê nóng hổi.
Lục Cảnh Diệu hạ chân xuống, vẻ mặt dịu đi, nhất thời bớt đi vẻ bất kham trước đó, tăng thêm vẻ quyến rũ của kẻ có học thức. Đầu tiên Lục Cảnh Diệu liếc nhìn tách cà phê trên chiếc bàn tròn nhỏ, sau đó đôi mắt thâm sâu đưa lên nhìn Hạ Nghiên Thanh, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn cô Hạ."
Hạ Nghiên Thanh ngồi xuống đối diện Lục Cảnh Diệu, vẻ mặt thản nhiên: "Không có gì."
Lục Cảnh Diệu cười, nếu đối diện có thêm một người, anh cũng tìm được hứng thú nói chuyện, không thể không mở miệng: "Sao hôm qua tôi không thấy cô Hạ?"
Không ngờ Lục Cảnh Diệu lại chú ý đến cô ta, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, những Hạ Nghiên Thanh vẫn cảm thấy bất ngờ, trong lòng như có một con mèo đang cáo cấu vậy, giải thích: "Sang năm mới rồi, tôi phải đi thăm ông bà ngoại."
Lục Cảnh Diệu khẽ mỉm cười: "Cô Hạ thất sự rất hiếu thuận."
Trước kia Hạ Nghiên Thanh rất không thích Lục Cảnh Diệu cứ mở miệng là "Cô Hạ" này “Cô Hạ” nọ, nhưng không biết gọi nhiều cũng thành quen hay thói quen đã vậy rồi. Bởi vì giọng điệu trầm thấp lôi cuốn của Lục Cảnh Diệu, hai từ cô Hạ thốt ra từ miệng anh cũng không đáng ghét lắm, thậm chí còn mang cảm giác triền miên mê luyến.
Phụ nữ gặp gỡ đàn ông ưu tú, hoóc-môn trên người sẽ tăng lên. Hạ Nghiên Thanh vốn tỏ vẻ lạnh nhạt, sau đó cũng nở một nụ cười vì lời nói của Lục Cảnh Diệu: "Cảm ơn ngài Lục. Đúng rồi.... Tôi nên gọi anh một tiếng anh rể mới đúng chứ?"
Hạ Nghiên Thanh nghiêng đầu nói đùa, mang vẻ duyên dáng đáng yêu.
Anh rể? Lục Cảnh Diệu lười biếng dựa lưng vào ghế, cười nói: "Anh rể à, ông anh rể này bây giờ thật sự rất nhức đầu, nhức đầu vì không biết chị cô đi đâu rồi?"
Hạ Nghiên Thanh thật sự bất ngờ vì Lục Cảnh Diệu không biết Tần Dư Kiều đi đâu, ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, giọng nói khó có thể che giấu được sự kinh ngạc: "Kiều Kiều không nói cho anh biết sao?"
"Chẳng lẽ cô ấy nói cho cô biết?" Lục Cảnh Diệu hỏi ngược lại, giọng điệu còn kinh ngạc hơn gấp bội, gương mặt tuấn nhã thoáng nét nghi ngờ. Ánh sáng ở ban công hơi yếu, Lục Cảnh Diệu với hàng mày hơi nhếch vẫn liếc xéo như trước, khiến người khác cảm thấy áp lực.
Hạ Nghiên Thanh bất ngờ bởi câu hỏi của Lục Cảnh Diệu, sau đó tự giác mở miệng: "Kiều Kiều không nói cho tôi biết, tôi chỉ đoán mò mà thôi."
Lục Cảnh Diệu nhìn thẳng vào Hạ Nghiên Thanh: "Không biết cô Hạ có thể nói suy đoán của mình cho tôi không?"
Sau đó Hạ Nghiên Thanh thật sự bị Lục Cảnh Diệu lừa, nói những suy nghĩ của mình cho Lục Cảnh Diệu biết: "Giang Hoa nói tối nay sẽ đi họp lớp, anh ấy nói Kiều Kiều cũng sẽ đi.... Cho nên tôi đoán Kiều Kiều cũng đi họp lớp.... Tôi tưởng ngài Lục cũng phải biết chứ...."
"Tôi không biết." Đôi mắt tuyệt đẹp của Lục Cảnh Diệu trầm xuống, vẻ mặt và giọng điệu cũng lạnh tanh, khẽ mím môi, gợi lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Hạ Nghiên Thanh hơi áy náy nhìn Lục Cảnh Diệu: "Xin lỗi, tôi tưởng anh đã biết rồi."
Lục Cảnh Diệu không nói gì cả, cầm tách cà phê Hạ Nghiên Thanh đưa cho anh, lại nói tiếng cảm ơn.
Hạ Nghiên Thanh cười cười, sau đó đứng lên, vẻ mặt dè dặt: "Ngài Lục, tôi vào trước đây."
Lục Cảnh Diệu không đứng lên, bưng tách cà phê trên tay mà không đặt xuống. Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, đặt tách cà phê xuống rồi nói với Hạ Nghiên Thanh: "Cô Hạ, cho tôi mượn điện thoại di động."
Hạ Nghiên Thanh ngớ ra, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Lục Cảnh Diệu. Bởi vì không biết anh định làm gì nên lúc đưa điện thoại cho Lục Cảnh Diệu khó tránh khỏi cứ nhìn chằm chằm vào anh. Mà Lục Cảnh Diệu thì sao? Anh thản nhiên mở máy, bấm bấm vài cái, màn hình nền là bức ảnh của Hạ Nghiên Thanh hiện lên. Lục Cảnh Diệu nhếch môi rồi nhập số điện thoại của mình, sau đó lưu vào danh bạ là "Cảnh Diệu".
"Đây là số điện thoại của tôi." Lục Cảnh Diệu trả điện thoại lại cho Hạ Nghiên Thanh, nói.
Hiện giờ tâm trạng Hạ Nghiên Thanh bối rối như đánh đổ cốc nước, cúi đầu nhận lại điện thoại của mình, sau đó khẽ "A" một tiếng rồi ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đối diện với đôi mắt của Lục Cảnh Diệu, tươi cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy ngài Lục nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Ngài Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Lục Cảnh Diệu phong độ "Ừ" một tiếng, ngừng một lát còn nói thêm một câu: "Ngủ ngon."
Lúc Hạ Nghiên Thanh trở về phòng lại mở điện thoại ra xem, tìm thấy hai chữ "Cảnh Diệu" trong danh bạ, nhất thời có cảm giác cả trái tim mình như bùng cháy. Cô ta cảm thấy hơi buồn cười, đàn ông Tần Dư Kiều chọn đúng là không ra gì, mà thể loại đàn ông không ra gì này lại thu hút cô. Đầu Hạ Nghiên Thanh giống như sắp nổ tung vậy, trong sự bùng nổ đó còn ẩn chứa chút hưng phấn.
***
Buổi họp lớp Tần Dư Kiều tham gia nên nói là gặp mặt bạn bè thì đúng hơn, người tham gia đều thuộc vòng tròn xưa cũ đó. Địa điểm hẹn gặp là club tư nhân của chồng Trần Manh. Trần Manh thấy cô tới lập tức đứng dậy, chạy tới khoác tay cô.
Trước kia Tần Dư Kiều còn tưởng Trần Manh không quên được Giang Hoa nên mới nói xấu Hạ Nghiên Thanh, nhưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô ấy thì Tần Dư Kiều lại có cảm giác mình nghĩ hơi nhiều rồi.
Tần Dư Kiều và Giang Hoa không cùng đi với nhau, lúc cô đến Giang Hoa đang nhận một điếu thuốc từ tay một người đàn ông. Lúc châm thuốc, ngước mắt thấy cô liền dập ngay điếu thuốc trên tay.
Người đàn ông đưa thuốc nhìn thấy hành động của Giang Hoa, cười vỗ vai anh: "Hoa Tử, đừng giả bộ, tớ biết cậu vẫn còn thương nhớ Kiều Kiều." Nói xong, ngoắc tay gọi Tần Dư Kiều, "Em Kiều, em còn nhớ anh không?"
Tần Dư Kiều nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, sau đó Giang Hoa quay đầu lại nói với người đàn ông kia, trá hình nhắc nhở cô: "Trương mập, em Kiều là tên để cho cậu gọi hay sao?"
Tần Dư Kiều hơi lúng túng, cười với Trương Lâm Nghi, không ngờ Trương Lâm Nghi bép quay hồi cấp ba bây giờ lại trở nên đẹp trai như vậy. Trương Lâm Nghi là người khéo mồm khéo miệng, trước kia lớp nhờ nhờ anh mới trở nên náo nhiệt vui vẻ.
Buổi họp lớp ngày hôm nay chủ yếu do anh tìm đề tài. Đề tài đó chính là mối tình đầu và các đối tượng hẹn hò của mình.
"Mối tình đầu là tốt đẹp nhất, các cậu không cảm thấy như vậy sao?" Trương Lâm Nghi cảm khái, nhìn Giang Hoa, "Hoa Tử, Cậu dám nói trong lòng cậu không có Kiều Kiều à?"
Giang Hoa thản nhiên đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều, hỏi ngược lại Trương Lâm Nghi: "Nếu như mà tớ nhớ không lầm thì cậu còn chưa có nụ hôn đầu, thế mà dám nói đến tình yêu đầu à? Cậu đã yêu bao giờ chưa?"
"Yêu đơn phương không phải là yêu sao?" Trương Lâm Nghi vẫn thường coi tình yêu đơn phương của mình với Chu Thương Thường là mối tình đầu, nhưng nghĩ đến người Chu Thương Thương để ý lại là bạn cùng phòng Tô Dần Chính của mình, nhất thời không được thoải mái cho lắm, tốt bụng khuyên bảo, "Cậu đó, nhất định phải biết quý trọng nhưng thứ của mình, đừng tưởng rằng nhân duyên là do trời định liền mặc kệ nó, kết quả lại giày vò chặt đứt nhân duyên của mình."
Tần Dư Kiều lên tiếng: "Hôm nay tớ tới đây cũng muốn thông báo với các cậu một tin, tớ sắp kết hôn rồi. Các cậu muốn tới thì hú một tiếng, sau này tớ sẽ gửi thiệp mời cho các cậu."
"Hả?!" Tờ Lâm Nghi than ôi, nhìn về phía Giang Hoa, "Cậu xem, nhân duyên tốt đẹp kia không phải đã bị cậu chặt đứt rồi sao?"
"Nói bậy gì đó." Giang Hoa thơ ơ đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều, "Mọi người đừng nói lung tung nữa, bây giờ tớ và Nghiên Thanh đang yêu nhau." Giọng điệu của Giang Hoa hệt như sắc mặt của anh, hờ hững thờ ơ, tựa như đang nói một sự thật mà thôi.
Đúng lúc này, Trần Manh cau mày nói: "Hôm nay Kiều Kiều cũng ở đây, tớ nói thẳng luôn. Giang Hoa ơi là Giang Hoa, cậu tìm phụ nữ nào không tìm, nhất định phải tìm Hạ Nghiên Thanh sao....? Câu muốn để bản thân phí hoài cũng đừng nên phí hoài theo cách này chứ."
Tần Dư Kiều thật sự không ngờ mọi người đều không tán thành chuyện Giang Hoa và Hạ Nghiên Thanh yêu nhau, ngay cả người luôn không nhiều lời như Hình Chính cũng phải lên tiếng: "Giang Hoa, cậu tưởng rằng đó là tình yêu đích thực của cậu à?" Nói xong ánh mắt liếc tới Tần Dư Kiều.
Sau khi Trần Manh mở miệng, buổi họp mặt này chính thức tiến tới mục đích thúc đẩy Tần Dư Kiều và Giang Hoa tái hợp. Bởi vì biết được đàn gái sắp kết hôn, mọi người rối rít nghĩ cách là thế nào để kéo Giang Hoa từ hố lửa lên. Cậu một lời tớ một câu, nhưng mà người trong cuộc Giang Hoa vẫn giữ nguyên thái độ ‘mày nói thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Cuối cùng Trần Manh là người đầu tiên bỏ cuộc: "Đúng là hết thuốc chữa mà!"
Cái gì là tình yêu đích thực chứ, Tần Dư Kiều nghĩ. Lúc trở về, Trương Lâm Nghi kéo cô: "Em Kiều, giúp tớ khuyên nhủ thằng nhóc đó đi. Mặc dù cậu và nó không thể ở bên nhau, nhưng dù sao hai đứa cũng cùng nhau lớn lên. Thằng nhóc đó chắc là bị Hạ Nghiên Thanh ếm bùa rồi, cậu giải bùa cho nó đi."
Thật thiếu muối, đúng là nhàn rỗi không chuyện gì làm, nhưng Tần Dư Kiều vẫn đồng ý với Trương Lâm Nghi. Cô ghét Giang Hoa, nhưng cái người đáng ghét này dù gì vẫn là thanh mai trúc mã của cô, dù gì vẫn là mối tình đầu của cô, anh cũng giúp cô vượt qua khoá học ballet, anh còn giúp cô viết văn, anh đã dắt tay cô về nhà bao nhiêu năm trời. Còn cô, cô chép bài tập của anh, đôi khi còn lấy tiền tiêu vặt của anh, còn kéo anh làm đệm lưng để khỏi bị Bạch Thiên Du mắng....
Tần Dư Kiều suy nghĩ một chút, vẫn đến chỗ xe của Giang Hoa, gõ lên cửa xe. Một lát sau, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tươi cười như không có gì xảy ra của Giang Hoa xuất hiện: "Kiều Kiều."
Tần Dư Kiều: "Anh đưa em về nhé."
Giang Hoa gật đầu rồi mở cửa xe đằng xau, Tần Dư Kiều lại nhảy tót lên ngồi ghết lại phụ bên cạnh anh.
Giang Hoa nhấp môi dưới, vẻ mặt dịu đi phần nào, nhưng vẫn trầm mặc như trước.
Tần Dư Kiều đi thẳng vào vấn đề: "Anh thích Hạ Nghiên Thanh thật à?"
Giang Hoa khẽ cười một tiếng, mở nhạc, tiếng nhạc chậm rãi bao phủ không gian nhỏ ấy. Giang Hoa lái xe rất chậm, ngừng một chút rồi nói: "Không thích."
Tần Dư Kiều có phần không biết phải nói sao, lúc lên tiếng lại ẩn chứa vẻ châm chọc: "Cậu đúng là dở hơi."
Giang Hoa vẫn mỉm cười lái xe, mặc cho Tần Dư Kiều mắng anh, một khi Tần Dư Kiều mắng chửi người thì không ai chịu nổi cả. Trước kia nóng lên liền mắng Giang Hoa rất nhiều, mắng mệt rồi sẽ bắt Giang Hoa dẫn cô đi ăn.
Có khi kí ức không cố gắng nhớ lại thì cũng quên gần hết. Tần Dư Kiều vẫn hơi giận, liến thoắng không ngừng: "Giang Hoa, thật ra thì em đã muốn nói với anh từ lâu rồi. Anh nói xem, anh chọn ai không chọn mà lại chọn Hạ Nghiên Thanh. Cậu có biết mối quan hệ giữa tớ và Hạ Nghiên Thanh không? Cậu biết tớ ghét cô ta ra sao không? Lúc đầu em còn tưởng anh thật sự yêu cô ta, kết quả thế nào? Anh nói anh không yêu.... vậy anh có mưu đồ gì? Hạ Nghiên Thanh có gì? Anh cho rằng ba tớ sẽ cho cô ta bao nhiêu tiền? Cậu có tin không? Thật ra Tần Ngạn Chi đã tỏ rõ thái độ rồi, nhiều lắm thì ông ấy cũng chỉ cho Hạ Nghiên Thanh vài trăm vạn làm của hồi môn thôi, nhà cậu thiếu số tiền này à? Vậy cậu còn có mưu đồ khác sao, mưu đồ thân thể tươi trẻ của Hạ Nghiên Thanh...."
Lúc Tần Dư Kiều nói đến câu cuối, Giang Hoa đột nhiên bật cười, cười đến mức không ngừng nổi. Vì sợ mình mất khống chế không lái được xe, Giang Hoa dừng xe ở ven đường.
Xe đột nhiên dừng lại, Tần Dư Kiều hơi giật mình, quay đầu sang: "Anh đừng để ý, em chỉ thuận miệng nói mà thôi. Dù anh có mưu đồ gì đi nữa, chỉ cần anh biết anh muốn gì là được rồi...."
"Bộp!"
Giang Hoa chợt đập mạnh vào tay lái, quay đầu nhìn Tần Dư Kiều: "Muốn thân thể của Hạ Nghiên Thanh? Ha ha.... Kiều Kiều, em thật sự coi Giang Hoa anh là loại đói bụng ăn quàng sao mà phải động tới Hạ Nghiên Thanh kia sao?"
Tần Dư Kiều chưa từng nhìn thấy Giang Hoa thô bạo, lạnh lùng, hung dữ như vậy.... Như thể lời nói vừa rồi của cô đã chạm phải thần kinh của Giang Hoa vậy, kích thích anh ta, lột mặt nạ của anh ta xuống, dưới mặt nạ là khuôn mặt dữ tợn.
"Các người đều cho rằng tôi mù mắt, Kiều Kiều, hôm nay anh nói cho em biết một sự thật.... Anh.... Mẹ nó anh thà ngủ với gà cũng không muốn chạm vào Hạ Nghiên Thanh."
Tần Dư Kiều hơi bị Giang Hoa làm cho sợ hãi, giật mình một cách khó hiểu, sau đó nói: ".... Ai nào ép buộc cậu ở bên cô ta vậy?"
....
Tần Dư Kiều chậm chạp không thèm về, Lục Cảnh Diệu đành phải rời khỏi ban công trở về phòng, trước khi về phòng anh đổ tách cà phê đã lạnh tanh của Hạ Nghiên Thanh vào một chậu hoa lan quân tử.
Vừa đúng lúc Lục Cảnh Diệu về phòng thì Hạ Nghiên Thanh cũng uống nước trở lại, nhìn thấy Lục Cảnh Diệu, cô ta lên tiếng chào: "Ngài Lục."
"Cô Hạ."
"Kiều Kiều vẫn chưa về sao?" Hạ Nghiên Thanh hỏi.
Lục Cảnh Diệu lộ vẻ chán nản: "Vẫn chưa...."
Hạ Nghiên Thanh mỉm cười, sau đó quay đầu, nghĩ tới một chuyện: "Không biết ngài Lục tiên sinh có thể sửa máy tính hay không?"
"Sửa máy tính?" Đúng là người phụ nữ lắm chiêu, Lục Cảnh Diệu lắc đầu, "Không biết."
Hạ Nghiên Thanh: "Tôi cũng chỉ hỏi chút thôi."
Lục Cảnh Diệu ừ khẽ, thần sắc nhàn nhạt, lúc trở về phòng lại thấy bực bội, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Dư Kiều.... Sau đó, anh lại cúp máy.
Lục Cảnh Diệu thật sự rất tức giận, giận đến mức lúc nằm trong chăn vẫn không ngừng nện chân lên giường. Cái giường bị đá đụng phải tường, vang tiếng uỳnh ụch.
....
Cây kim đồng hồ vẫn cứ di chuyển, nhưng Tần Dư Kiều vẫn chưa về. Sau đó rốt cuộc Lục Cảnh Diệu không chịu đựng được định ra ngoài, điện thoại di động chợt nhận được một tin nhắn, là Hạ Nghiên Thanh gửi tới.
"Ngài Lục, anh ra ban công một chút đi."
Lục Cảnh Diệu kéo rèm cửa, không nhịn được bật cười. Cuối cùng Tần Dư Kiều cũng về, nhưng lại về cùng Giang Hoa.
Hạ Nghiên Thanh bảo anh ra ban công làm gì, bắt kẻ thông dâm sao? Lục Cảnh Diệu thầm cười lạnh, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm tin nhắn vài lần.
***
Bữa trưa ngày hôm sau, mọi người trong nhà họ Tần đều có mặt đông đủ, ngoài ra còn có thêm Giang Hoa, Lục Cảnh Diệu đột nhiên đặt đũa xuống.
Hạ Vân liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, cười hỏi thăm: "Món ăn không hợp với khẩu vị của anh Lục sao?"
"Không hợp khẩu vị sao? Đề tôi bảo đầu bếp làm những món cậu Lục thích ăn...." Bà Tần cười nói, lúc đang định hỏi Lục Cảnh Diệu thích ăn gì, Lục Cảnh Diệu chợt lên tiếng, hơn nữa đối tượng bị nhắm đến lại là Hạ Nghiên Thanh.
"Cô Hạ, tối hôm qua cô gửi tin nhắn hẹn tôi ra ban công có việc gì vậy?"
Hạ Nghiên Thanh: "...."
Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, quay sang giải thích với mọi người: "Bởi vì khuya rồi, không được tiện lắm, nên tôi không trả lời, mong cô Hạ có thể tha thứ...."
Tần Dư Kiều ghé mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, đúng là thận trọng ngay thẳng.... Có tố chất của đàn ông tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.