Chương 13: Con đường nhỏ dưới ánh trăng
Huyền Tam Thiên
07/06/2021
[Á há há cười xĩu, Mục Tử Thành coi bộ phản ứng chậm nhỉ, còn hùa theo Bạch Thanh Sầm nữa cơ.]
[Tổng tài thế này thì làm ăn gì nữa, phế quá, cãi còn không lại streamer.]
[Nói như bạch bạch là người bình thường ấy. Nói đi thì phải nói lại, có ai biết Bạch Bạch là ai không? Trông rõ giàu rõ lợi hại, mà trên mấy bảng xếp hạng người giàu chẳng thấy vị đại gia đại lão hàng đầu không có ai tên Bạch Bạch.]
[Coi stream giải trí thì đừng đi đào mả ô cê? Lỡ mà ảnh không thích rồi sao. Tuy là tui cũng search thử rùi đó mà không có ra, nhưng người giàu trên đời này nhiều vô số kể, họ không thích khoe khoang nên không lên top thôi.]
[Thế Bạch Bạch bao nuôi minh tinh là vì đam mê hả? Hay do chán quá?]
Bạch Thanh Sầm đang ăn dở miếng gà rán, cắn một ngụm rôm rốp đến rớt cả vụn bột chiên nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy bình luận.
Hạ Văn Miên cũng hỏi anh vì sao.
Bạch Thanh Sầm nói: "Vì nhiều tiền, muốn tìm người giúp cho tốn bớt."
Cư dân mạng: [???]
Bé chỉ tiện mồm thôi vì sao anh lại tổn thương bé?
Anh có còn là người khôngy?
[Tui tức mà tui nắm đầu con quỷ chó nhà tui đánh á, mà tức nữa là tui mới đánh một quyền cái nó tránh được xong còn quay đầu cắn cái chân tui, ông nội nó! Càng đánh càng tức!]
[Ai kêu người tới chặn anh hai đi, ảnh kiêu ngạo quá rồi.]
[Dư tiền thì cho em chứ!! Em xài cho! Em xài hay lắm!]
Bạch Thanh Sầm vốn dĩ muốn đùa bọn họ một tí, thấy nhiều người unfollow anh cũng kệ, rút thăm trúng thưởng khoai tây cũng đã xong, Bạch Thanh Sầm nói: "Ai trúng thì nhắn riêng cho tôi trong vòng 45 phút, cũng trễ rồi, hôm nay tôi stream tới đây...]
[Stream tiếp đi anh hai! Dạo này anh không nghiêm túc gì hết, thời gian stream cũng càng ngày càng ngắn, như vậy là hư quá, không được, phải sửa!]
[Không được đi! Tụi tui còn chưa kịp nhìn mặt nấm hầm khoai tây mà sao anh nỡ bỏ đi?]
Bạch Thanh Sầm đọc bình luận, giờ mới nhớ tới nồi nấm hầm khoai bị anh vứt xó ở một góc.
Bạch Thanh Sầm quay đầu, anh để nồi trên giá, mà giờ giá không thấy đâu nồi cũng biến mất, anh hơi nghiêng đầu: "Khoai tây em đâu?"
Rõ là hỏi Mục Tử Thành.
Trừ mấy người xem stream thì cũng chỉ còn Mục Tử Thành.
"Anh cũng đâu biết." Mục Tử Thành xoa xoa miệng: "Nãy giờ anh lo chơi điện thoại quá, quên canh giúp em mất."
[Há há cái lùm mía anh tui! Xạo ke thì lau cho sạch khoai trên mồm đã anh ơi.]
[Khoai này cũng được đấy chứ, dính dai như keo con chó, Mục Tử Thành anh tui mép dính nhiều khoai tây tới mức chà mãi không sạch.]
[Cả một nồi vậy mà ăn hết? Tổng tài bá đạo ăn khỏe vậy hã?]
[Xin đừng gọi anh là tổng tài bá đạo làm ơn, anh bá chỗ nào? Bá đạo ăn mảnh một nồi khoai tây hay gì? Hầy.]
"Không có thành phẩm rồi, mọi người xem tạm truffle cắt lát nhé." Bạch Thanh Sầm cắt trông rất đẹp, nhưng kỹ thuật cũng không tốt lắm, có miếng dày miếng mỏng, nhưng may là vị không bị ảnh hưởng gì.
[Đẹp! Anh hai cắt nấm tài quá!]
[Phải khen!]
[Nấm anh cắt đẹp như anh vậy đó.]
[Tui nói...? Cái vẹo gì đây? Hình như có cái gì dị hợm mới lướt qua.]
Mục Tử Thành từ phía sau chui lên, cầm một miếng nấm to bự ăn, Mục Tử Thành gật gù, ăn sống coi bộ ngon hơn nhiều so với cái thứ trong nồi.
Mục Tử Thành nhai nấm lầm bầm: "Đi, tắt stream đi chơi."
"Em dọn bếp đã." Anh cũng không còn việc gì làm, ra ngoài đi dạo hóng mát cũng tốt.
Bạch Thanh Sầm nói: "Hôm nay stream đến đây thôi nhé, hôm nào gặp lại."
[Chào anh, bạch bạch nhớ tự chăm sóc bản thân nhé, nhớ anh iu.]
[Mừa mừa ta~]
Mục Tử Thành tò tò theo sau tính giúp đỡ, đột nhiên lại thấy cái thùng rác, Mục Tử Thành vội vàng cản: "Để mấy người giúp việc làm cũng được mà, em không cần dọn đâu, cứ để đó đi, anh với em ra ngoài dạo, có khi may mắn còn tìm được đồ ăn ngon nữa á."
Bạch Thanh Sầm nhìn nhìn Mục Tử Thành nhảy nhót múa may trước mặt, nhướng mày, "Anh chột dạ gì đấy?"
"Hả?" Mục Tử Thành gãi đầu, "Làm gì có, em nói cái gì dạ anh nghe hong có hiểu gì hết trơn."
Khi bạn bước chân vào đường cùng, biện pháp tốt nhất có thể lật kèo chính là giả ngu.
Bạch Thanh Sầm không phí thời gian với Mục Tử Thành nữa, trực tiếp đem người quăng sang một bên, và khi ấy, anh đã thấy... nồi khoai tây được anh hầm bằng cả tình yêu rực lửa lặng yên dưới đáy thùng rác.
Bạch Thanh Sầm: "..."
Bạch Thanh Sầm lại nhìn sang Mục Tử Thành.
"Hờ hờ hờ, thời gian cũng không còn sớm, thôi anh về trước nhé, ba anh hôm nay có dặn trẻ nhỏ không được đi sớm về muộn, à anh có hai tấm vé công viên ban đêm chưa kịp dùng này, tiếc quá, tặng bé nè hi hi hi..."
Mục Tử Thành bắn súng liên thanh tằng tằng cho hết đạn, đem vé vào cổng cho Bạch Thanh Sầm rồi hí hí há há cao chạy xa bay.
Bạch Thanh Sầm lời nói còn chưa đến đầu môi, người cũng không còn chút bóng dáng.
Cuối cùng chỉ còn anh bất đắc dĩ ở lại dọn bếp.
Còn hai tấm vé...
Bạch Thanh Sầm không có hứng thú với công viên giải trí, không biết có phải do thành kiến ngày bé không mà anh cảm thấy công viên là nơi trẻ trâu, chỉ có con nít mới đi, công viên đêm hình như chủ yếu không để chơi trò chơi dạo phố là chính, mà là ngắm .
Bạch Thanh Sầm rơi vào trầm tư, anh không ngu ngốc dại khờ ném vé vào thùng rác như ngày xưa, mà anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hạ Văn Miên
Bạch Thanh Sầm: [Có đang bận không?]
Vừa nhắn xong, Bạch Thanh Sầm liền nhíu mày, cảm giác có điều gì đó không đúng.
Anh mới là kim chủ nhá, sao anh lại nhắn như đang bị bao dưỡng vậy? Quái lạ.
Bạch Thanh Sầm nhanh tay rút tin nhắn, nhắn lại câu khác: [Tới dưới lầu nhà tôi, đi với tôi chỗ này.]
Nghe có điểm như ra lệnh, thế mới ra dáng kim chủ chứ.
Hạ Văn Miên: [Vâng Bạch tổng.]
Nhà Bạch Thanh Sầm cách nhà Hạ Văn Miên khá xa, lúc cậu tới nơi cũng đã mười giờ tối.
Giờ này đi công viên giải trí thì hơi trễ, mà hai người cũng không quan tâm.
Công viên cũng gần chỗ này, hai người đi bộ một tí là được.
Đường xá gần nửa đêm yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, nhưng vẫn còn lác đác vài người.
Bạch Thanh Sầm hỏi: "Cậu đi công viên giải trí lần nào chưa?"
Hạ Văn Miên im lặng, từ nhỏ cậu đã tiếp thu nền giáo dục tinh anh, đào đâu ra thời gian giải trí, mặc dù có, thì cũng là mấy thứ đánh golf, công viên giải trí hoàn toàn không có cửa so sánh, nhưng mà nhà cậu có xây công viên giải trí, cậu còn được xem qua.
Hạ Văn Miên nghĩ nghĩ: "Có xem qua một lần."
Bạch Thanh Sầm vừa nghe, nháy mắt não bộ đã biên ra một bộ kịch cậu bé nhà nghèo đáng thương không mua nổi vé vào cửa, muốn vào nhưng chỉ có thể đứng nhìn bạn bè vào chơi.
Cái hình tượng này thảm thật sự, dán thêm cái khuôn mặt bình thản của Hạ Văn Miên, lại càng giống như cậu đã quen chịu đựng với điều ấy.
Ôi thật đáng thương làm sao!
Bạch Thanh Sầm nói: "Sau này tôi dẫn cậu đi."
Hạ Văn Miên vẫn rất thích thời gian cậu bên Bạch Thanh Sầm, cho dù đa phần bọn họ đều bàn về công tác, nhưng được ở cạnh Bạch Thanh Sầm thật sự vui vẻ.
Bạch Thanh Sầm thấy đôi mắt Hạ Văn Miên lấp lánh, gật đầu với anh: "Được!"
Bạch Thanh Sầm thở dài trong lòng, xem thằng bé tội nghiệp nó thích công viên đến mức thành cái dạng gì này.
Tuy trời đã tối nhưng ánh đèn trong công viên vẫn sáng trưng, vô số loại đèn treo ở hai bên đường, có nhân vật anime cũng có nhân vật cartoon, rất đa dạng.
Mấy cái đèn này đều có bán, nhưng mà khá đắt.
Cái đèn lắp ráp thủ công đã hơn 1000 tệ.
Bọn họ mới vào còn chưa lâu, Bạch Thanh Sầm liền trực tiếp dẫn cậu vào thẳng trong xem?? không ngờ vừa quay lại đã thấy Hạ Văn Miên đứng nhìn cái lồng đèn không rời mắt.
"Thích à?" Bạch Thanh Sầm lại gần nhìn, một con mèo Ragdoll phong cách hoạt hình, có thể là hình tượng của nhân vật trong phim ảnh, vậy nên trên đầu nó còn đeo thêm cặp tai thỏ, cực kỳ đáng yêu.
Hạ Văn Miên nhìn Bạch Thanh Sầm, gật gật.
Thích.
Bạch Thanh Sầm cho rằng cậu nhớ tới bé mèo Ragdoll ở nhà, trông chúng nó như hai giọt nước.
Bạch Thanh Sầm cầm đèn xuống, lật ra sau quét mã QR trả tiền, trả tiền xong xích sẽ tự thả, bọn họ mới cầm đèn đi được.
Hạ Văn Miên vốn muốn tự mua, cuối cùng anh chưa kịp cầm, Bạch Thanh Sầm đã trả tiền xong.
Hạ Văn Miên sờ sờ đèn bé mèo nhỏ trong ngực, "Mua cho tôi ư?"
"Ừ" Bạch Thanh Sầm sờ sờ đầu bé thảm, "Đi, vào trong xem??."
"Được."
Mới vào đã mua đèn, lát nữa còn phải đi vào rất xa, cầm đèn hơi bó tay bó chân, nhưng Hạ Văn Miên ôm cứng không nhả.
Trông bé mèo nhỏ này giống Bạch Thanh Sầm chưa kìa.
Ragdoll là bé hiền dịu nhất trong các bé mèo.
Tính tình tốt bụng dễ thương như Bạch Thanh Sầm, thêm cặp tai thỏ mịn như bông nữa.
Hạ Văn Miên vuốt ve tai thỏ trên đèn.
Ừ... mềm mại như Bạch Thanh Sầm.
Hạ Văn Miên hỏi: "Anh hay đi chỗ này lắm à?"
"Không, tôi không thích mấy chỗ như này." Những điều có thể gọi Bạch Thanh Sầm hứng thú vốn đã ít lại càng ít, có lúc nổi máu chạy đi làm điều gì đó, nhưng chỉ được một lúc, hết hứng thì lại lười không thèm đụng.
Vẫn luôn ở mãi một chỗ.
Nếu không phải muốn dẫn Hạ Văn Miên đi chơi làm tròn bổn phận của một kim chủ tư cách, anh cũng chẳng muốn chui ra.
Càng đi vào sâu bên trong, người càng thêm đông đúc nhộn nhịp, Bạch Thanh Sầm không thích chen chúc với các đoàn khách du lịch, từ nhỏ anh mắc chứng sợ bẩn nhẹ, không nặng gì nhưng...
"Chúng ta đi dạo xem đèn đi." Hạ Văn Miên nói, "Tôi không thích xem ?? ở trong lắm, anh thích sao?"
Bạch Thanh Sầm đương nhiên không, anh còn tưởng Hạ Văn Miên thích cơ.
Nếu Hạ Văn Miên đã nói như vậy, Bạch Thanh Sầm cũng không uỷ khuất chính mình nữa.
Bạch Thanh Sầm nói: "Chúng ta vòng bên kia đi ra."
"Được." Hạ Văn Miên âm thầm vươn tay chặn đám người đang chen chúc qua lại, chừa ra một khoảng trống cho Bạch Thanh Sầm, ngăn người khác đụng vào anh.
Mãi đến khi ra khỏi đám đông, đến đường nhỏ thanh vắng bên ngoài, cả người Bạch Thanh Sầm đều được thả lỏng.
Hạ Văn Miên ngẩng đầu ngắm trăng, xung quanh trồng nhiều đại thụ, cảm giác như đường mòn trong rừng vậy.
Ánh trăng chiếu xuống trông càng đặc biệt xinh đẹp.
Cảnh đẹp như vậy, rất hợp hai người nắm tay tản bộ dưới ánh trăng hò hẹn yêu đương.
Hạ Văn Miên lén nhìn, tay Bạch Thanh Sầm nằm trong tầm với của mình, cậu thậm rãi vươn tay qua...
Sắp chạm vào tay anh rồi.
"À đúng rồi, ngày mai cậu vào tổ đúng không?"
Bạch Thanh Sầm đột nhiên nói, Hạ Văn Miên sợ sun vòi vội vàng rụt tay lại, không ngờ rút nhanh quá đập vào thứ gì "cạch" một tiếng, mu bàn tay Hạ Văn Miên đau đớn.
[Tổng tài thế này thì làm ăn gì nữa, phế quá, cãi còn không lại streamer.]
[Nói như bạch bạch là người bình thường ấy. Nói đi thì phải nói lại, có ai biết Bạch Bạch là ai không? Trông rõ giàu rõ lợi hại, mà trên mấy bảng xếp hạng người giàu chẳng thấy vị đại gia đại lão hàng đầu không có ai tên Bạch Bạch.]
[Coi stream giải trí thì đừng đi đào mả ô cê? Lỡ mà ảnh không thích rồi sao. Tuy là tui cũng search thử rùi đó mà không có ra, nhưng người giàu trên đời này nhiều vô số kể, họ không thích khoe khoang nên không lên top thôi.]
[Thế Bạch Bạch bao nuôi minh tinh là vì đam mê hả? Hay do chán quá?]
Bạch Thanh Sầm đang ăn dở miếng gà rán, cắn một ngụm rôm rốp đến rớt cả vụn bột chiên nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy bình luận.
Hạ Văn Miên cũng hỏi anh vì sao.
Bạch Thanh Sầm nói: "Vì nhiều tiền, muốn tìm người giúp cho tốn bớt."
Cư dân mạng: [???]
Bé chỉ tiện mồm thôi vì sao anh lại tổn thương bé?
Anh có còn là người khôngy?
[Tui tức mà tui nắm đầu con quỷ chó nhà tui đánh á, mà tức nữa là tui mới đánh một quyền cái nó tránh được xong còn quay đầu cắn cái chân tui, ông nội nó! Càng đánh càng tức!]
[Ai kêu người tới chặn anh hai đi, ảnh kiêu ngạo quá rồi.]
[Dư tiền thì cho em chứ!! Em xài cho! Em xài hay lắm!]
Bạch Thanh Sầm vốn dĩ muốn đùa bọn họ một tí, thấy nhiều người unfollow anh cũng kệ, rút thăm trúng thưởng khoai tây cũng đã xong, Bạch Thanh Sầm nói: "Ai trúng thì nhắn riêng cho tôi trong vòng 45 phút, cũng trễ rồi, hôm nay tôi stream tới đây...]
[Stream tiếp đi anh hai! Dạo này anh không nghiêm túc gì hết, thời gian stream cũng càng ngày càng ngắn, như vậy là hư quá, không được, phải sửa!]
[Không được đi! Tụi tui còn chưa kịp nhìn mặt nấm hầm khoai tây mà sao anh nỡ bỏ đi?]
Bạch Thanh Sầm đọc bình luận, giờ mới nhớ tới nồi nấm hầm khoai bị anh vứt xó ở một góc.
Bạch Thanh Sầm quay đầu, anh để nồi trên giá, mà giờ giá không thấy đâu nồi cũng biến mất, anh hơi nghiêng đầu: "Khoai tây em đâu?"
Rõ là hỏi Mục Tử Thành.
Trừ mấy người xem stream thì cũng chỉ còn Mục Tử Thành.
"Anh cũng đâu biết." Mục Tử Thành xoa xoa miệng: "Nãy giờ anh lo chơi điện thoại quá, quên canh giúp em mất."
[Há há cái lùm mía anh tui! Xạo ke thì lau cho sạch khoai trên mồm đã anh ơi.]
[Khoai này cũng được đấy chứ, dính dai như keo con chó, Mục Tử Thành anh tui mép dính nhiều khoai tây tới mức chà mãi không sạch.]
[Cả một nồi vậy mà ăn hết? Tổng tài bá đạo ăn khỏe vậy hã?]
[Xin đừng gọi anh là tổng tài bá đạo làm ơn, anh bá chỗ nào? Bá đạo ăn mảnh một nồi khoai tây hay gì? Hầy.]
"Không có thành phẩm rồi, mọi người xem tạm truffle cắt lát nhé." Bạch Thanh Sầm cắt trông rất đẹp, nhưng kỹ thuật cũng không tốt lắm, có miếng dày miếng mỏng, nhưng may là vị không bị ảnh hưởng gì.
[Đẹp! Anh hai cắt nấm tài quá!]
[Phải khen!]
[Nấm anh cắt đẹp như anh vậy đó.]
[Tui nói...? Cái vẹo gì đây? Hình như có cái gì dị hợm mới lướt qua.]
Mục Tử Thành từ phía sau chui lên, cầm một miếng nấm to bự ăn, Mục Tử Thành gật gù, ăn sống coi bộ ngon hơn nhiều so với cái thứ trong nồi.
Mục Tử Thành nhai nấm lầm bầm: "Đi, tắt stream đi chơi."
"Em dọn bếp đã." Anh cũng không còn việc gì làm, ra ngoài đi dạo hóng mát cũng tốt.
Bạch Thanh Sầm nói: "Hôm nay stream đến đây thôi nhé, hôm nào gặp lại."
[Chào anh, bạch bạch nhớ tự chăm sóc bản thân nhé, nhớ anh iu.]
[Mừa mừa ta~]
Mục Tử Thành tò tò theo sau tính giúp đỡ, đột nhiên lại thấy cái thùng rác, Mục Tử Thành vội vàng cản: "Để mấy người giúp việc làm cũng được mà, em không cần dọn đâu, cứ để đó đi, anh với em ra ngoài dạo, có khi may mắn còn tìm được đồ ăn ngon nữa á."
Bạch Thanh Sầm nhìn nhìn Mục Tử Thành nhảy nhót múa may trước mặt, nhướng mày, "Anh chột dạ gì đấy?"
"Hả?" Mục Tử Thành gãi đầu, "Làm gì có, em nói cái gì dạ anh nghe hong có hiểu gì hết trơn."
Khi bạn bước chân vào đường cùng, biện pháp tốt nhất có thể lật kèo chính là giả ngu.
Bạch Thanh Sầm không phí thời gian với Mục Tử Thành nữa, trực tiếp đem người quăng sang một bên, và khi ấy, anh đã thấy... nồi khoai tây được anh hầm bằng cả tình yêu rực lửa lặng yên dưới đáy thùng rác.
Bạch Thanh Sầm: "..."
Bạch Thanh Sầm lại nhìn sang Mục Tử Thành.
"Hờ hờ hờ, thời gian cũng không còn sớm, thôi anh về trước nhé, ba anh hôm nay có dặn trẻ nhỏ không được đi sớm về muộn, à anh có hai tấm vé công viên ban đêm chưa kịp dùng này, tiếc quá, tặng bé nè hi hi hi..."
Mục Tử Thành bắn súng liên thanh tằng tằng cho hết đạn, đem vé vào cổng cho Bạch Thanh Sầm rồi hí hí há há cao chạy xa bay.
Bạch Thanh Sầm lời nói còn chưa đến đầu môi, người cũng không còn chút bóng dáng.
Cuối cùng chỉ còn anh bất đắc dĩ ở lại dọn bếp.
Còn hai tấm vé...
Bạch Thanh Sầm không có hứng thú với công viên giải trí, không biết có phải do thành kiến ngày bé không mà anh cảm thấy công viên là nơi trẻ trâu, chỉ có con nít mới đi, công viên đêm hình như chủ yếu không để chơi trò chơi dạo phố là chính, mà là ngắm .
Bạch Thanh Sầm rơi vào trầm tư, anh không ngu ngốc dại khờ ném vé vào thùng rác như ngày xưa, mà anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hạ Văn Miên
Bạch Thanh Sầm: [Có đang bận không?]
Vừa nhắn xong, Bạch Thanh Sầm liền nhíu mày, cảm giác có điều gì đó không đúng.
Anh mới là kim chủ nhá, sao anh lại nhắn như đang bị bao dưỡng vậy? Quái lạ.
Bạch Thanh Sầm nhanh tay rút tin nhắn, nhắn lại câu khác: [Tới dưới lầu nhà tôi, đi với tôi chỗ này.]
Nghe có điểm như ra lệnh, thế mới ra dáng kim chủ chứ.
Hạ Văn Miên: [Vâng Bạch tổng.]
Nhà Bạch Thanh Sầm cách nhà Hạ Văn Miên khá xa, lúc cậu tới nơi cũng đã mười giờ tối.
Giờ này đi công viên giải trí thì hơi trễ, mà hai người cũng không quan tâm.
Công viên cũng gần chỗ này, hai người đi bộ một tí là được.
Đường xá gần nửa đêm yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, nhưng vẫn còn lác đác vài người.
Bạch Thanh Sầm hỏi: "Cậu đi công viên giải trí lần nào chưa?"
Hạ Văn Miên im lặng, từ nhỏ cậu đã tiếp thu nền giáo dục tinh anh, đào đâu ra thời gian giải trí, mặc dù có, thì cũng là mấy thứ đánh golf, công viên giải trí hoàn toàn không có cửa so sánh, nhưng mà nhà cậu có xây công viên giải trí, cậu còn được xem qua.
Hạ Văn Miên nghĩ nghĩ: "Có xem qua một lần."
Bạch Thanh Sầm vừa nghe, nháy mắt não bộ đã biên ra một bộ kịch cậu bé nhà nghèo đáng thương không mua nổi vé vào cửa, muốn vào nhưng chỉ có thể đứng nhìn bạn bè vào chơi.
Cái hình tượng này thảm thật sự, dán thêm cái khuôn mặt bình thản của Hạ Văn Miên, lại càng giống như cậu đã quen chịu đựng với điều ấy.
Ôi thật đáng thương làm sao!
Bạch Thanh Sầm nói: "Sau này tôi dẫn cậu đi."
Hạ Văn Miên vẫn rất thích thời gian cậu bên Bạch Thanh Sầm, cho dù đa phần bọn họ đều bàn về công tác, nhưng được ở cạnh Bạch Thanh Sầm thật sự vui vẻ.
Bạch Thanh Sầm thấy đôi mắt Hạ Văn Miên lấp lánh, gật đầu với anh: "Được!"
Bạch Thanh Sầm thở dài trong lòng, xem thằng bé tội nghiệp nó thích công viên đến mức thành cái dạng gì này.
Tuy trời đã tối nhưng ánh đèn trong công viên vẫn sáng trưng, vô số loại đèn treo ở hai bên đường, có nhân vật anime cũng có nhân vật cartoon, rất đa dạng.
Mấy cái đèn này đều có bán, nhưng mà khá đắt.
Cái đèn lắp ráp thủ công đã hơn 1000 tệ.
Bọn họ mới vào còn chưa lâu, Bạch Thanh Sầm liền trực tiếp dẫn cậu vào thẳng trong xem?? không ngờ vừa quay lại đã thấy Hạ Văn Miên đứng nhìn cái lồng đèn không rời mắt.
"Thích à?" Bạch Thanh Sầm lại gần nhìn, một con mèo Ragdoll phong cách hoạt hình, có thể là hình tượng của nhân vật trong phim ảnh, vậy nên trên đầu nó còn đeo thêm cặp tai thỏ, cực kỳ đáng yêu.
Hạ Văn Miên nhìn Bạch Thanh Sầm, gật gật.
Thích.
Bạch Thanh Sầm cho rằng cậu nhớ tới bé mèo Ragdoll ở nhà, trông chúng nó như hai giọt nước.
Bạch Thanh Sầm cầm đèn xuống, lật ra sau quét mã QR trả tiền, trả tiền xong xích sẽ tự thả, bọn họ mới cầm đèn đi được.
Hạ Văn Miên vốn muốn tự mua, cuối cùng anh chưa kịp cầm, Bạch Thanh Sầm đã trả tiền xong.
Hạ Văn Miên sờ sờ đèn bé mèo nhỏ trong ngực, "Mua cho tôi ư?"
"Ừ" Bạch Thanh Sầm sờ sờ đầu bé thảm, "Đi, vào trong xem??."
"Được."
Mới vào đã mua đèn, lát nữa còn phải đi vào rất xa, cầm đèn hơi bó tay bó chân, nhưng Hạ Văn Miên ôm cứng không nhả.
Trông bé mèo nhỏ này giống Bạch Thanh Sầm chưa kìa.
Ragdoll là bé hiền dịu nhất trong các bé mèo.
Tính tình tốt bụng dễ thương như Bạch Thanh Sầm, thêm cặp tai thỏ mịn như bông nữa.
Hạ Văn Miên vuốt ve tai thỏ trên đèn.
Ừ... mềm mại như Bạch Thanh Sầm.
Hạ Văn Miên hỏi: "Anh hay đi chỗ này lắm à?"
"Không, tôi không thích mấy chỗ như này." Những điều có thể gọi Bạch Thanh Sầm hứng thú vốn đã ít lại càng ít, có lúc nổi máu chạy đi làm điều gì đó, nhưng chỉ được một lúc, hết hứng thì lại lười không thèm đụng.
Vẫn luôn ở mãi một chỗ.
Nếu không phải muốn dẫn Hạ Văn Miên đi chơi làm tròn bổn phận của một kim chủ tư cách, anh cũng chẳng muốn chui ra.
Càng đi vào sâu bên trong, người càng thêm đông đúc nhộn nhịp, Bạch Thanh Sầm không thích chen chúc với các đoàn khách du lịch, từ nhỏ anh mắc chứng sợ bẩn nhẹ, không nặng gì nhưng...
"Chúng ta đi dạo xem đèn đi." Hạ Văn Miên nói, "Tôi không thích xem ?? ở trong lắm, anh thích sao?"
Bạch Thanh Sầm đương nhiên không, anh còn tưởng Hạ Văn Miên thích cơ.
Nếu Hạ Văn Miên đã nói như vậy, Bạch Thanh Sầm cũng không uỷ khuất chính mình nữa.
Bạch Thanh Sầm nói: "Chúng ta vòng bên kia đi ra."
"Được." Hạ Văn Miên âm thầm vươn tay chặn đám người đang chen chúc qua lại, chừa ra một khoảng trống cho Bạch Thanh Sầm, ngăn người khác đụng vào anh.
Mãi đến khi ra khỏi đám đông, đến đường nhỏ thanh vắng bên ngoài, cả người Bạch Thanh Sầm đều được thả lỏng.
Hạ Văn Miên ngẩng đầu ngắm trăng, xung quanh trồng nhiều đại thụ, cảm giác như đường mòn trong rừng vậy.
Ánh trăng chiếu xuống trông càng đặc biệt xinh đẹp.
Cảnh đẹp như vậy, rất hợp hai người nắm tay tản bộ dưới ánh trăng hò hẹn yêu đương.
Hạ Văn Miên lén nhìn, tay Bạch Thanh Sầm nằm trong tầm với của mình, cậu thậm rãi vươn tay qua...
Sắp chạm vào tay anh rồi.
"À đúng rồi, ngày mai cậu vào tổ đúng không?"
Bạch Thanh Sầm đột nhiên nói, Hạ Văn Miên sợ sun vòi vội vàng rụt tay lại, không ngờ rút nhanh quá đập vào thứ gì "cạch" một tiếng, mu bàn tay Hạ Văn Miên đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.