Chương 25:
Tiêu Diệt Đường Quả
26/04/2021
Diệp Khả ném bút chì gọt được một nửa lên bàn.
Đẩy đám bạn đang run rẩy chen chúc sưởi ấm cho nhau ra, vui vẻ gọi “đại ca” chạy ra ngoài. Vừa mới đẩy cửa, đám nhóc tì trong phòng học và cả cô đều lạnh đến nỗi răng va vào nhau cầm cập, đùi run lẩy bẩy.
Nếu lúc này ai chảy nước mũi, bảo đảm sẽ đông lại thành cái cột băng muối.
Shh ——
Phía nam không có máy sưởi, người phía nam đều là người nam cực!
Cô cảm thấy não cứng lại, vội vàng đóng cửa lại, “rầm” một tiếng.
Sau một lát Hứa Xế mới phản ứng lại, anh nghiêng người gọi cô, “Candy”. Anh chưa từng gọi cô như vậy trong trường. Diệp Khả hoảng hốt, chạy đến nhón chân sờ đầu anh, “Đại ca, có phải anh động lạnh hỏng rồi không?”
Hứa Xế khom lưng, bóp tay cô.
Ngón tay nam sinh lạnh ngắt, nhưng mà trong tay anh vẫn còn chút hơi ấm, sau đó anh cho cô chút hơi ấm đó.
Cánh mũi Diệp Khả hếch hếch.
Lông mi anh cũng dính bông tuyết, lòng hơi hụt hẫng, “Lạnh lắm, sao em lại ra?”
Hứa Xế vươn tay, muốn ôm cô.
Cuối cùng tay dừng ở giữa không trung, chỉ dám xoa đầu cô.
Anh biết mấy bà tám trong trường học nhiều chuyện.
Anh sợ người khác nói linh tinh về cục cưng của mình, nhưng anh nhớ cô rất nhiều, bèn xoa đầu cô thật mạnh, không bỏ tay ra được.
Diệp Khả thấy đại ca nhà mình há miệng thở ra khói trắng, nhưng lại không chịu nói gì.
Cô cầm lấy tay anh, dẫn anh lên cầu thang.
Giọng điệu như bà cụ non:
“Anh mau về phòng học đi.”
Đưa anh lên cầu thang, lại lưu luyến móc túi sưởi nhỏ từ trong ngực mình ra, nhét cho anh, “Đại ca, anh đừng để bản thân bị lạnh nhé, nếu anh bị ốm, những người đó bắt nạt Khả Khả thì sao đây?”
Cô lại không có cơ ngực cơ bụng bắp tay.
Chỉ có mấy lượng thịt trên bụng, mấy hôm nay còn mất đi vì quá lạnh.
Hứa Xế vốn định nói, đánh mấy thằng đó thừa sống thiếu chết.
Tung tro cốt của bọn họ lên.
Thấy cô nhóc lùn tịt đứng ở bậc thang, môi chu lên, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi loang loáng ánh nước. Lòng anh như sét đánh, tê dại ngứa ngáy, mẹ nó còn hơi chua chát nữa chứ.
Anh ghé sát vào cái tai ửng đỏ vì lạnh của cô, khẽ nói, “Nhớ em.”
Mặt Diệp Khả không có biểu cảm gì.
Bởi vì mặt cô lạnh cứng lại rồi, nhưng trong đầu lại là sét đánh giữa trời quang, tuyết bay giữa tháng sáu… Cảnh tận thế sắp đến bỗng lướt qua. Cô nhóc thất tha thất thểu quay về phòng học, trong lòng… trong đầu toàn là câu nói kia của Hứa Xế.
Tên này… tên này… tên này…
Ấy vậy mà lại nhớ cô!
Cô nhóc tự luyến trong một khoảnh khắc.
Nhìn bóng phản chiếu của mình ngược qua cửa sổ, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhận thức rõ bản thân.
Cây cải thảo nhỏ gầy quắt này cũng xứng để được trồng trong đất sao… mơ ước vẻ đẹp của đại ca, không sợ thiên lôi đánh xuống sao.
Diệp Khả chui vào phòng học, ôm lấy Lâm Tiểu Hoa, run bần bật.
Hai người dựa sát vào nhau, cảm thán mùa xuân ơi, sao mi còn chưa đến, có phải là cũng ngồi trên Mazda không.
“Khả Khả, túi sưởi của cậu đâu?”
Sau khi Lâm Tiểu Hoa và Diệp Khả run bần bật một lúc rõ lâu, rốt cuộc cô bé cũng phát hiện Diệp Khả còn run hơn mình.
Sau đó phát hiện túi sưởi tay của bạn biến mất rồi.
“Mình… mình… cho đại ca rồi, anh ấy không thể gục xuống… gục xuống, lão nhị là mình tiêu rồi…” Đồng chí nịnh hót vẫn rất tỉnh táo, nhưng dù có tỉnh táo thì cũng không có tinh thần chống lại cái lạnh.
Lâm Tiểu Hoa hơi ngây ra.
Giờ ra chơi, cô bé mặc kệ gió lạnh, chạy vội lên tầng bốn, đòi Hứa Xế trả lại túi sưởi tay cho Diệp Khả.
“Khả Khả sắp lạnh chết rồi, sao anh có thể cướp đồ của bạn ấy chứ! Anh không biết xấu hổ!”
Lúc đó Hứa Xế đang cầm đồ cô nhóc cho mình, lười nhác tựa lưng vào ghế, nghe xong câu “Không biết xấu hổ” của Lâm Tiểu Hoa, cái chân dài đạp vào bàn ghế phía trước, chợt đứng dậy.
Anh có cơ thể cường tráng, quần áo đắt tiền.
Sẽ không lạnh.
Cái lạnh của anh là do Diệp Khả cảm thấy anh lạnh.
Đồ mà viên kẹo nhỏ cho, căn bản anh không biết là cái túi sưởi tay, nhận được nhưng không mở ra. Chỉ cho là quà Diệp Khả tặng anh, xấu thì hơi xấu, nhưng đại ca trực nam nhìn vật nhớ người, cũng cảm thấy túi sưởi tay cực kỳ giống cô.
Suy nghĩ trì trệ, không nhận ra cô thương anh.
Đẩy đám bạn đang run rẩy chen chúc sưởi ấm cho nhau ra, vui vẻ gọi “đại ca” chạy ra ngoài. Vừa mới đẩy cửa, đám nhóc tì trong phòng học và cả cô đều lạnh đến nỗi răng va vào nhau cầm cập, đùi run lẩy bẩy.
Nếu lúc này ai chảy nước mũi, bảo đảm sẽ đông lại thành cái cột băng muối.
Shh ——
Phía nam không có máy sưởi, người phía nam đều là người nam cực!
Cô cảm thấy não cứng lại, vội vàng đóng cửa lại, “rầm” một tiếng.
Sau một lát Hứa Xế mới phản ứng lại, anh nghiêng người gọi cô, “Candy”. Anh chưa từng gọi cô như vậy trong trường. Diệp Khả hoảng hốt, chạy đến nhón chân sờ đầu anh, “Đại ca, có phải anh động lạnh hỏng rồi không?”
Hứa Xế khom lưng, bóp tay cô.
Ngón tay nam sinh lạnh ngắt, nhưng mà trong tay anh vẫn còn chút hơi ấm, sau đó anh cho cô chút hơi ấm đó.
Cánh mũi Diệp Khả hếch hếch.
Lông mi anh cũng dính bông tuyết, lòng hơi hụt hẫng, “Lạnh lắm, sao em lại ra?”
Hứa Xế vươn tay, muốn ôm cô.
Cuối cùng tay dừng ở giữa không trung, chỉ dám xoa đầu cô.
Anh biết mấy bà tám trong trường học nhiều chuyện.
Anh sợ người khác nói linh tinh về cục cưng của mình, nhưng anh nhớ cô rất nhiều, bèn xoa đầu cô thật mạnh, không bỏ tay ra được.
Diệp Khả thấy đại ca nhà mình há miệng thở ra khói trắng, nhưng lại không chịu nói gì.
Cô cầm lấy tay anh, dẫn anh lên cầu thang.
Giọng điệu như bà cụ non:
“Anh mau về phòng học đi.”
Đưa anh lên cầu thang, lại lưu luyến móc túi sưởi nhỏ từ trong ngực mình ra, nhét cho anh, “Đại ca, anh đừng để bản thân bị lạnh nhé, nếu anh bị ốm, những người đó bắt nạt Khả Khả thì sao đây?”
Cô lại không có cơ ngực cơ bụng bắp tay.
Chỉ có mấy lượng thịt trên bụng, mấy hôm nay còn mất đi vì quá lạnh.
Hứa Xế vốn định nói, đánh mấy thằng đó thừa sống thiếu chết.
Tung tro cốt của bọn họ lên.
Thấy cô nhóc lùn tịt đứng ở bậc thang, môi chu lên, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi loang loáng ánh nước. Lòng anh như sét đánh, tê dại ngứa ngáy, mẹ nó còn hơi chua chát nữa chứ.
Anh ghé sát vào cái tai ửng đỏ vì lạnh của cô, khẽ nói, “Nhớ em.”
Mặt Diệp Khả không có biểu cảm gì.
Bởi vì mặt cô lạnh cứng lại rồi, nhưng trong đầu lại là sét đánh giữa trời quang, tuyết bay giữa tháng sáu… Cảnh tận thế sắp đến bỗng lướt qua. Cô nhóc thất tha thất thểu quay về phòng học, trong lòng… trong đầu toàn là câu nói kia của Hứa Xế.
Tên này… tên này… tên này…
Ấy vậy mà lại nhớ cô!
Cô nhóc tự luyến trong một khoảnh khắc.
Nhìn bóng phản chiếu của mình ngược qua cửa sổ, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhận thức rõ bản thân.
Cây cải thảo nhỏ gầy quắt này cũng xứng để được trồng trong đất sao… mơ ước vẻ đẹp của đại ca, không sợ thiên lôi đánh xuống sao.
Diệp Khả chui vào phòng học, ôm lấy Lâm Tiểu Hoa, run bần bật.
Hai người dựa sát vào nhau, cảm thán mùa xuân ơi, sao mi còn chưa đến, có phải là cũng ngồi trên Mazda không.
“Khả Khả, túi sưởi của cậu đâu?”
Sau khi Lâm Tiểu Hoa và Diệp Khả run bần bật một lúc rõ lâu, rốt cuộc cô bé cũng phát hiện Diệp Khả còn run hơn mình.
Sau đó phát hiện túi sưởi tay của bạn biến mất rồi.
“Mình… mình… cho đại ca rồi, anh ấy không thể gục xuống… gục xuống, lão nhị là mình tiêu rồi…” Đồng chí nịnh hót vẫn rất tỉnh táo, nhưng dù có tỉnh táo thì cũng không có tinh thần chống lại cái lạnh.
Lâm Tiểu Hoa hơi ngây ra.
Giờ ra chơi, cô bé mặc kệ gió lạnh, chạy vội lên tầng bốn, đòi Hứa Xế trả lại túi sưởi tay cho Diệp Khả.
“Khả Khả sắp lạnh chết rồi, sao anh có thể cướp đồ của bạn ấy chứ! Anh không biết xấu hổ!”
Lúc đó Hứa Xế đang cầm đồ cô nhóc cho mình, lười nhác tựa lưng vào ghế, nghe xong câu “Không biết xấu hổ” của Lâm Tiểu Hoa, cái chân dài đạp vào bàn ghế phía trước, chợt đứng dậy.
Anh có cơ thể cường tráng, quần áo đắt tiền.
Sẽ không lạnh.
Cái lạnh của anh là do Diệp Khả cảm thấy anh lạnh.
Đồ mà viên kẹo nhỏ cho, căn bản anh không biết là cái túi sưởi tay, nhận được nhưng không mở ra. Chỉ cho là quà Diệp Khả tặng anh, xấu thì hơi xấu, nhưng đại ca trực nam nhìn vật nhớ người, cũng cảm thấy túi sưởi tay cực kỳ giống cô.
Suy nghĩ trì trệ, không nhận ra cô thương anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.