Chương 77:
Tiêu Diệt Đường Quả
03/05/2021
Hứa Xế ôm cô vào lòng, “Vậy ăn một chút đi.”
Anh lấy nước và bánh mì trong túi ra, xé nhỏ đút cho cô, như cho chim ăn. Lúc hai người đến địa điểm thi, bên ngoài đã có rất nhiều học sinh đứng chờ, vẫn chưa đến giờ, cổng trường chưa mở, hai bảo vệ đứng bên trong.
Nhìn bọn họ như thẩm vấn phạm nhân.
Ánh mắt kia như đang nói, mấy người mà cũng muốn thi đại học à, năm sau lại đến đi.
Bên ngoài toàn là học sinh và phụ huynh đưa học sinh đi thi, quán nhỏ bán đồ ăn sáng trước mặt cũng có không ít người.
Diệp Khả ngây ngốc xuống xe, cặp cũng quên lấy.
Trong đống xe đạp xe máy, xe hơi mà hai người đi là nổi bật nhất, cô nhóc xuống xe, nam sinh xách cặp đi theo như phụ huynh đưa con đi thi. Xếp hàng đến lượt bọn họ, có người có ý tốt nói, “Này người anh em, phụ huynh không vào được đâu, cậu để con mình tự cầm cặp đi kiểm tra đi.”
Mặt Hứa Xế vô cảm.
Móc thẻ dự thi của mình ra, chậm rãi mở ra.
Diệp Khả phụt cười thành tiếng, nhe răng cười rất đáng ghét, bị Hứa Xế kéo mạnh.
Anh đưa cô xuống tầng, chậm rãi nói, “Thi không tốt cũng không sao, anh có rất nhiều cách.”
Cô rất sợ.
Nhưng vừa nghe anh nói vậy, bỗng nhiên không còn sợ nữa.
“Đại ca, anh yên tâm phát huy, em đã là máy học tập tốt nhất trên trái đất rồi, thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật.”
Dáng vẻ “mở bài thi ra em sẽ làm được”.
Hứa Xế cười, xoa mái tóc buộc bằng chiếc dây đỏ, “Ngoan.”
Hai người bước vào hai phòng thi khác nhau.
Học sinh nối đuôi nhau vào phòng thi, trường trung học bên này là trung học Giáo Chức Công, điều kiện tốt hơn Gia Nhất Trung nhiều, bàn ghế vững chắc, tuy gần cửa sổ nhưng ngoài cửa sổ là cây ngô đồng lớn, xanh lóa mắt.
Mở ra thông khí, làm cô bình tĩnh hơn.
Phát đề.
Làm bài.
Kiểm tra.
Hướng đi đời người được quyết định bởi tờ giấy này, có phải là quá qua loa hay không?
Ngày cuối cùng.
Cô cẩn thận ghi hết những gì mình được học vào trong bài thi, lúc dừng bút, cô nhìn thấy một chú chim gõ kiến đậu trên cây ngô đồng —— thân đen trắng, bụng vàng đuôi đỏ, đỉnh đầu là lông vũ dài.
Nó rất oai, mổ lên gỗ cộp cộp cộp, tự mình phải làm người ta hâm mộ.
Diệp Khả chống cằm nhìn một lát, nhắm mắt cảm nhận làn gió nhẹ phả đến.
Có hương vị của mùa hè.
Rất sảng khoái.
Thi xong Diệp Kiến Quốc không dám hỏi, cũng không cho Tôn Bình hỏi.
Hai vợ chồng chỉ chột dạ đổi cách nấu ăn.
Sợ Diệp Khả nhớ đến chuyện mấy ngày đó không cho cô ăn nhiều.
Nhưng mà cô nhóc đã quên từ lâu rồi, đầu tiên cô ở nhà ngủ hai ngày rồi bắt đầu bừng bừng hứng thú lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè cuối cùng trong thời cấp ba của mình. Nhà Tiểu Hoa trồng cây ăn quả trên đất, dạo này đang là mùa thu hoạch, không thể gọi ra ngoài chơi được rồi.
Đa số những bạn quen nhau thời cấp ba đều không cho cô chơi cùng.
Vừa thấy Diệp Khả là trốn.
Sợ Hứa Xế ăn sống bọn họ.
Diệp Khả nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đại ca.
Hứa Xế rất bận.
Gần như không có ở nhà, mà ở bên nhà cũ của Hứa gia. Cô qua đó mấy lần, không tìm được người nên rất buồn, cuối cùng nghĩ thông suốt, cầm tiền bố mẹ cho đi ăn khắp nơi.
Cái gì mà bún thịt, gạo nếp viên, kẹo nhiều sợi và bỏng gạo, toàn bộ quán ăn vặt của Gia Thành đều được cô đi qua một lần.
Hôm nay đang ở nhà gặm đào, dưới tầng vang lên tiếng chuông xe đạp.
Leng keng ——
Leng keng ——
Là đại ca!
Anh vẫn còn mặt mũi đến gặp cô!
Diệp Khả nhảy lên, vịn cửa sổ, tha thiết nhìn.
Thật sự nhìn thấy Hứa Xế, cô lại vội vàng trốn sang bên cạnh. Cánh tay đại ca phơi đen đi rồi, hình như càng cường tráng hơn, thân hình rắn chắc kia… không phải là đi bốc gạch chứ. Hứa Xế ấn chuông một lát, vo giấy ném lên cửa sổ phòng cô.
Vốn dĩ cô nhóc định lờ anh đi.
Không làm anh tức chết cũng làm anh tức điên.
Nhưng lúc Hứa Xế không ném nữa, cô lại bắt đầu trở nên luống cuống… Cô nghiêng người nhìn, sau đó đúng lúc đụng phải ánh mắt tường tận của nam sinh. Cái đuôi của Diệp khỉ bị bạn Hứa cao cao tại thượng nắm thóp, xấu hổ không, vấn đề nhỏ.
Mặt cô đỏ lên.
Lấy mũ đi xuống.
Hứa Xế chống một chân trên đất, đẹp trai mê hoặc, cô cảm thấy toàn thân nóng lên. Mấy con sáo mỏ ngà ồn ào mà ông hai nuôi nhìn thấy Diệp Khả là kêu, “two birds on the tree, wife and husband go home together...”
Một người ngầu như Hứa Xế.
Suýt thì ngã.
Mặt Diệp Khả đỏ phừng phừng, “Đại Mao Nhị Mao Tam Mao, chúng mày hát sai rồi, chị có dạy mấy cái này đâu.”
Chim chóc trên cây thành đôi, hai vợ chồng dắt tay nhau về nhà.
Bài hát kinh điển như vậy mà bị cô… à không phải, bị ba con chim ngốc này hát như vậy.
Hứa Xế xách cổ cô, “Em là quỷ tài phiên dịch đấy.”
“Không có không có, không dám nhận.”
Mấy ngày nay cô chơi cờ với ông hai, ba hoa quen rồi, đến trước mặt Hứa Xế nhất thời không sửa lại được, vừa nói xong mặt liền tái lại.
Mẹ ơi.
Tóm lại, chính là cực kỳ hối hận.
Hứa Xế nhìn cô một lát như nhìn khỉ, ôm cô lên xe đạp, đi dọc bờ sông.
Qua cửa nhà nhưng không vào.
Đến một ngôi nhà tường trắng ngói đen cũ nát, mặt cô từ màu xanh biến thành màu xanh đậm.
Bảo vệ môi trường đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
Đây là nhà cũ Hứa gia, ông chủ Hứa gia sống ở đây, lần nào nói về ông, bố cô cũng rất cung kính, còn hơi khao khát. Diệp Khả hơi sợ, muốn chạy, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Hứa Xế xách về.
Hẻm nhỏ rẽ trái rẽ phải, thi thoảng xuất hiện cây cầu gãy tượng trưng cho đoạn đường này không thông.
Có vài căn nhà cũ nát, vẫn có dấu vết sự sống của con người; có nhà thì gọn gàng sạch sẽ, ngói mới lát, nhưng trước cửa lại đầy rêu xanh.
Nơi này rất mâu thuẫn, giàu có thể mua được cả thành thị.
Nghèo, chưa ăn bữa này đã lo bữa sau, trẻ con bảy tám tuổi vẫn còn mặc quần thủng đáy.
Diệp Khả bị chim của bạn nhỏ trần truồng nào đó dọa nhắm mắt lại di chuyển.
Hứa Xế dứt khoát cõng cô lên, xách về nhà.
Ông lão đang ngồi uống trà trong sân, nhìn thấy hai người liền cười, ông sờ nắn tay Hứa Xế, rồi lại xoa đầu Diệp Khả. Rõ ràng là một người rất thông minh khôn khéo, nhưng mở miệng lại giống một người cưng chiều cháu dâu, gọi bảo mẫu lấy đồ ra cho hai người ăn.
Lại hỏi bọn họ có nóng không.
Diệp Khả lấy cái ghế đến ngồi.
Nghe Hứa Xế đứng đó nói chuyện với ông nội mình, cô ăn nho, cắn hạt dưa, răng rắc, bóc hạt dưa đầy một tay rồi đổ vào tay đại ca.
Hứa Xế vê lại ném vào trong miệng, thuận tay đuổi con muỗi cạnh cô đi.
Ông lão cười vỗ tay, “Tốt, tốt.”
Diệp Khả nghe không hiểu lắm.
Chỉ cảm thấy đại ca cười hơi thẹn thùng.
Cô da mặt dày nhất mà cũng ngại theo, ném hạt dưa đi, qua đó bóp vai cho ông. Ông Hứa vẫy tay, “Không cần đâu, xương già rồi, đã cứng nửa đời không mềm xuống được đâu.”
Mới đầu cô cười, sau đó lại cảm thấy lời này có ý gì đó.
Nghĩ về ý trong ý, cô liền cười ngây ngô.
Cô tiếp lời, “Mềm cũng ăn được, cứng cũng ăn được, mới khỏe mạnh ạ.”
Cô thích cơm mềm hơn, có lúc ăn phải xương cứng thì tuỳ tiện gặm gặm rồi bỏ. Tôn Bình không nỡ để phí đồ ăn, nhặt xương mà con gái ăn thừa lên gặm lại, thích nói mấy câu như vậy.
Nghe nói là ông ngoại đã mất thường dùng để dạy trẻ con.
Ông nghe xong cũng cười khà.
Hứa Xế nhìn hai kẻ dở hơi một già một trẻ này bằng ánh mắt quan tâm người thiểu năng trí tuệ. Một lát sau bảo mẫu nói cơm nấu xong rồi, Diệp Khả đi theo, thả lỏng ăn cơm.
Có đồ ăn mà cô cực kỳ thích, cô sẽ túm tay Hứa Xế, bảo anh gắp giúp mình.
Đảo khách thành chủ, ăn ầm ầm.
Có lẽ là một đứa trẻ thích ăn và ăn giỏi.
Ông Hứa lại bảo phòng bếp lấy thêm đồ ăn. Diệp Khả ưỡn ngực đi vào, xoa bụng đi ra, nghĩ ba ngày tiếp theo mình sẽ không ăn được cơm, chết luôn. Lúc sắp đi, Hứa Xế dẫn cô đến một gian nhỏ đơn độc phía sau nhà —— nam sinh thắp hương, đưa ba nén nhang cho cô.
Cô nhóc nhìn bài vị bên trong, mờ mịt dập đầu theo.
Có lẽ người khác có kiêng kị.
Cô lại là một người hoàn toàn thực dụng, dù là bái lạy tổ tiên hay là bái lạy Bồ Tát, nếu bái lạy có thể được phù hộ, đầu gối cô sẽ rất mềm.
Sau đó biết bên trong chính là ai, cô lại có suy nghĩ khác.
Nhưng để sau này hãy nói.
Không lâu sau có kết quả.
Điểm của hai người tốt hơn dự đoán, hôm công bố kết quả thi, Diệp Kiến Quốc mua bình rượu ba trăm đồng, mời mấy công nhân thân nhau đến nhà mình ăn cơm. Tôn Bình chặt gà ở phòng bếp, thớt gỗ kêu rầm rầm.
Diệp Khả bị các cô chú vây quanh, ngoài khen ngợi ra thì hỏi cô nhiều hơn là vượt cấp thế nào, học thế nào.
Có triển vọng thế này, chắc chắn về sau sẽ là nữ tiến sĩ.
Diệp Khả rất sợ.
Nhưng không phải là cảm thấy tiến sĩ không tốt, mà là cảm thấy dùng não quá độ thì sẽ không chừa lại gì. Liên tục nói không mấy lần, nhưng cái lắc đầu sợ hãi lại bị nói là khiêm tốn.
“Xem đi, thành tích tốt như vậy mà không kiêu ngạo chút nào, thảo nào có thể thi vào trường top 10 toàn thành phố.” Người lớn tán dương cô như cắn thuốc, bọn trẻ nhìn cô bằng ánh mắt nhìn kẻ thù.
Một lát sau, mấy người cùng tuổi lấy nước dừa cô giấu trong ngăn tủ ra, uống ừng ực, không còn lại gì.
Diệp Khả tức giận.
Nhưng không dám cọc với bọn họ.
Cuối cùng ở trên mâm cơm, lúc các phụ huynh hỏi cô học tập thế nào, cô nhóc thẹn thùng nói, “Cháu mua hết sách bài tập ở các hiệu sách về làm mấy lần, làm hết là ổn rồi ạ, bây giờ việc cháu hối hận nhất là chỉ làm bài tập của tỉnh chúng ta, nếu cháu làm hết bài tập của cả nước, biết đâu cháu lại thành Trạng Nguyên cũng nên.”
Mọi người ở đây im lặng.
Tự tâng bốc mình quá nhanh.
Đối lập hẳn với sự khiêm tốn trước đó.
Sau khi các phụ huynh kinh ngạc, ngày hôm sau bọn nhỏ đều khóc.
“Diệp Khả, không bằng con chó.”
Cùng nam sinh trong khu ôm một hòm sách bài tập về, miệng phun hương thơm.
Cô nhóc ăn mận, cười ha ha.
“Mua nhiều thế à, cố lên nhé, đến lúc đó không thi đỗ Trạng Nguyên là do bạn không cố gắng, là do chỉ số thông minh của bạn không bằng người ta.”
“Cậu… cậu cậu cậu…”
“Cậu cái gì mà cậu, nói lắp vậy, mau về nhà làm bài tập đi, nhóc con.”
Cô hừ một tiếng, nhấc váy đi.
Đám trẻ ranh trước đó còn trêu cợt cô giờ ào ào tản đi, lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Mẹ nó sinh vật hai bím tóc này quá đáng sợ.
Động một cái là hại người ta, làm bài tập theo cân.
Xấu xa.
Anh lấy nước và bánh mì trong túi ra, xé nhỏ đút cho cô, như cho chim ăn. Lúc hai người đến địa điểm thi, bên ngoài đã có rất nhiều học sinh đứng chờ, vẫn chưa đến giờ, cổng trường chưa mở, hai bảo vệ đứng bên trong.
Nhìn bọn họ như thẩm vấn phạm nhân.
Ánh mắt kia như đang nói, mấy người mà cũng muốn thi đại học à, năm sau lại đến đi.
Bên ngoài toàn là học sinh và phụ huynh đưa học sinh đi thi, quán nhỏ bán đồ ăn sáng trước mặt cũng có không ít người.
Diệp Khả ngây ngốc xuống xe, cặp cũng quên lấy.
Trong đống xe đạp xe máy, xe hơi mà hai người đi là nổi bật nhất, cô nhóc xuống xe, nam sinh xách cặp đi theo như phụ huynh đưa con đi thi. Xếp hàng đến lượt bọn họ, có người có ý tốt nói, “Này người anh em, phụ huynh không vào được đâu, cậu để con mình tự cầm cặp đi kiểm tra đi.”
Mặt Hứa Xế vô cảm.
Móc thẻ dự thi của mình ra, chậm rãi mở ra.
Diệp Khả phụt cười thành tiếng, nhe răng cười rất đáng ghét, bị Hứa Xế kéo mạnh.
Anh đưa cô xuống tầng, chậm rãi nói, “Thi không tốt cũng không sao, anh có rất nhiều cách.”
Cô rất sợ.
Nhưng vừa nghe anh nói vậy, bỗng nhiên không còn sợ nữa.
“Đại ca, anh yên tâm phát huy, em đã là máy học tập tốt nhất trên trái đất rồi, thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật.”
Dáng vẻ “mở bài thi ra em sẽ làm được”.
Hứa Xế cười, xoa mái tóc buộc bằng chiếc dây đỏ, “Ngoan.”
Hai người bước vào hai phòng thi khác nhau.
Học sinh nối đuôi nhau vào phòng thi, trường trung học bên này là trung học Giáo Chức Công, điều kiện tốt hơn Gia Nhất Trung nhiều, bàn ghế vững chắc, tuy gần cửa sổ nhưng ngoài cửa sổ là cây ngô đồng lớn, xanh lóa mắt.
Mở ra thông khí, làm cô bình tĩnh hơn.
Phát đề.
Làm bài.
Kiểm tra.
Hướng đi đời người được quyết định bởi tờ giấy này, có phải là quá qua loa hay không?
Ngày cuối cùng.
Cô cẩn thận ghi hết những gì mình được học vào trong bài thi, lúc dừng bút, cô nhìn thấy một chú chim gõ kiến đậu trên cây ngô đồng —— thân đen trắng, bụng vàng đuôi đỏ, đỉnh đầu là lông vũ dài.
Nó rất oai, mổ lên gỗ cộp cộp cộp, tự mình phải làm người ta hâm mộ.
Diệp Khả chống cằm nhìn một lát, nhắm mắt cảm nhận làn gió nhẹ phả đến.
Có hương vị của mùa hè.
Rất sảng khoái.
Thi xong Diệp Kiến Quốc không dám hỏi, cũng không cho Tôn Bình hỏi.
Hai vợ chồng chỉ chột dạ đổi cách nấu ăn.
Sợ Diệp Khả nhớ đến chuyện mấy ngày đó không cho cô ăn nhiều.
Nhưng mà cô nhóc đã quên từ lâu rồi, đầu tiên cô ở nhà ngủ hai ngày rồi bắt đầu bừng bừng hứng thú lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè cuối cùng trong thời cấp ba của mình. Nhà Tiểu Hoa trồng cây ăn quả trên đất, dạo này đang là mùa thu hoạch, không thể gọi ra ngoài chơi được rồi.
Đa số những bạn quen nhau thời cấp ba đều không cho cô chơi cùng.
Vừa thấy Diệp Khả là trốn.
Sợ Hứa Xế ăn sống bọn họ.
Diệp Khả nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đại ca.
Hứa Xế rất bận.
Gần như không có ở nhà, mà ở bên nhà cũ của Hứa gia. Cô qua đó mấy lần, không tìm được người nên rất buồn, cuối cùng nghĩ thông suốt, cầm tiền bố mẹ cho đi ăn khắp nơi.
Cái gì mà bún thịt, gạo nếp viên, kẹo nhiều sợi và bỏng gạo, toàn bộ quán ăn vặt của Gia Thành đều được cô đi qua một lần.
Hôm nay đang ở nhà gặm đào, dưới tầng vang lên tiếng chuông xe đạp.
Leng keng ——
Leng keng ——
Là đại ca!
Anh vẫn còn mặt mũi đến gặp cô!
Diệp Khả nhảy lên, vịn cửa sổ, tha thiết nhìn.
Thật sự nhìn thấy Hứa Xế, cô lại vội vàng trốn sang bên cạnh. Cánh tay đại ca phơi đen đi rồi, hình như càng cường tráng hơn, thân hình rắn chắc kia… không phải là đi bốc gạch chứ. Hứa Xế ấn chuông một lát, vo giấy ném lên cửa sổ phòng cô.
Vốn dĩ cô nhóc định lờ anh đi.
Không làm anh tức chết cũng làm anh tức điên.
Nhưng lúc Hứa Xế không ném nữa, cô lại bắt đầu trở nên luống cuống… Cô nghiêng người nhìn, sau đó đúng lúc đụng phải ánh mắt tường tận của nam sinh. Cái đuôi của Diệp khỉ bị bạn Hứa cao cao tại thượng nắm thóp, xấu hổ không, vấn đề nhỏ.
Mặt cô đỏ lên.
Lấy mũ đi xuống.
Hứa Xế chống một chân trên đất, đẹp trai mê hoặc, cô cảm thấy toàn thân nóng lên. Mấy con sáo mỏ ngà ồn ào mà ông hai nuôi nhìn thấy Diệp Khả là kêu, “two birds on the tree, wife and husband go home together...”
Một người ngầu như Hứa Xế.
Suýt thì ngã.
Mặt Diệp Khả đỏ phừng phừng, “Đại Mao Nhị Mao Tam Mao, chúng mày hát sai rồi, chị có dạy mấy cái này đâu.”
Chim chóc trên cây thành đôi, hai vợ chồng dắt tay nhau về nhà.
Bài hát kinh điển như vậy mà bị cô… à không phải, bị ba con chim ngốc này hát như vậy.
Hứa Xế xách cổ cô, “Em là quỷ tài phiên dịch đấy.”
“Không có không có, không dám nhận.”
Mấy ngày nay cô chơi cờ với ông hai, ba hoa quen rồi, đến trước mặt Hứa Xế nhất thời không sửa lại được, vừa nói xong mặt liền tái lại.
Mẹ ơi.
Tóm lại, chính là cực kỳ hối hận.
Hứa Xế nhìn cô một lát như nhìn khỉ, ôm cô lên xe đạp, đi dọc bờ sông.
Qua cửa nhà nhưng không vào.
Đến một ngôi nhà tường trắng ngói đen cũ nát, mặt cô từ màu xanh biến thành màu xanh đậm.
Bảo vệ môi trường đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
Đây là nhà cũ Hứa gia, ông chủ Hứa gia sống ở đây, lần nào nói về ông, bố cô cũng rất cung kính, còn hơi khao khát. Diệp Khả hơi sợ, muốn chạy, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Hứa Xế xách về.
Hẻm nhỏ rẽ trái rẽ phải, thi thoảng xuất hiện cây cầu gãy tượng trưng cho đoạn đường này không thông.
Có vài căn nhà cũ nát, vẫn có dấu vết sự sống của con người; có nhà thì gọn gàng sạch sẽ, ngói mới lát, nhưng trước cửa lại đầy rêu xanh.
Nơi này rất mâu thuẫn, giàu có thể mua được cả thành thị.
Nghèo, chưa ăn bữa này đã lo bữa sau, trẻ con bảy tám tuổi vẫn còn mặc quần thủng đáy.
Diệp Khả bị chim của bạn nhỏ trần truồng nào đó dọa nhắm mắt lại di chuyển.
Hứa Xế dứt khoát cõng cô lên, xách về nhà.
Ông lão đang ngồi uống trà trong sân, nhìn thấy hai người liền cười, ông sờ nắn tay Hứa Xế, rồi lại xoa đầu Diệp Khả. Rõ ràng là một người rất thông minh khôn khéo, nhưng mở miệng lại giống một người cưng chiều cháu dâu, gọi bảo mẫu lấy đồ ra cho hai người ăn.
Lại hỏi bọn họ có nóng không.
Diệp Khả lấy cái ghế đến ngồi.
Nghe Hứa Xế đứng đó nói chuyện với ông nội mình, cô ăn nho, cắn hạt dưa, răng rắc, bóc hạt dưa đầy một tay rồi đổ vào tay đại ca.
Hứa Xế vê lại ném vào trong miệng, thuận tay đuổi con muỗi cạnh cô đi.
Ông lão cười vỗ tay, “Tốt, tốt.”
Diệp Khả nghe không hiểu lắm.
Chỉ cảm thấy đại ca cười hơi thẹn thùng.
Cô da mặt dày nhất mà cũng ngại theo, ném hạt dưa đi, qua đó bóp vai cho ông. Ông Hứa vẫy tay, “Không cần đâu, xương già rồi, đã cứng nửa đời không mềm xuống được đâu.”
Mới đầu cô cười, sau đó lại cảm thấy lời này có ý gì đó.
Nghĩ về ý trong ý, cô liền cười ngây ngô.
Cô tiếp lời, “Mềm cũng ăn được, cứng cũng ăn được, mới khỏe mạnh ạ.”
Cô thích cơm mềm hơn, có lúc ăn phải xương cứng thì tuỳ tiện gặm gặm rồi bỏ. Tôn Bình không nỡ để phí đồ ăn, nhặt xương mà con gái ăn thừa lên gặm lại, thích nói mấy câu như vậy.
Nghe nói là ông ngoại đã mất thường dùng để dạy trẻ con.
Ông nghe xong cũng cười khà.
Hứa Xế nhìn hai kẻ dở hơi một già một trẻ này bằng ánh mắt quan tâm người thiểu năng trí tuệ. Một lát sau bảo mẫu nói cơm nấu xong rồi, Diệp Khả đi theo, thả lỏng ăn cơm.
Có đồ ăn mà cô cực kỳ thích, cô sẽ túm tay Hứa Xế, bảo anh gắp giúp mình.
Đảo khách thành chủ, ăn ầm ầm.
Có lẽ là một đứa trẻ thích ăn và ăn giỏi.
Ông Hứa lại bảo phòng bếp lấy thêm đồ ăn. Diệp Khả ưỡn ngực đi vào, xoa bụng đi ra, nghĩ ba ngày tiếp theo mình sẽ không ăn được cơm, chết luôn. Lúc sắp đi, Hứa Xế dẫn cô đến một gian nhỏ đơn độc phía sau nhà —— nam sinh thắp hương, đưa ba nén nhang cho cô.
Cô nhóc nhìn bài vị bên trong, mờ mịt dập đầu theo.
Có lẽ người khác có kiêng kị.
Cô lại là một người hoàn toàn thực dụng, dù là bái lạy tổ tiên hay là bái lạy Bồ Tát, nếu bái lạy có thể được phù hộ, đầu gối cô sẽ rất mềm.
Sau đó biết bên trong chính là ai, cô lại có suy nghĩ khác.
Nhưng để sau này hãy nói.
Không lâu sau có kết quả.
Điểm của hai người tốt hơn dự đoán, hôm công bố kết quả thi, Diệp Kiến Quốc mua bình rượu ba trăm đồng, mời mấy công nhân thân nhau đến nhà mình ăn cơm. Tôn Bình chặt gà ở phòng bếp, thớt gỗ kêu rầm rầm.
Diệp Khả bị các cô chú vây quanh, ngoài khen ngợi ra thì hỏi cô nhiều hơn là vượt cấp thế nào, học thế nào.
Có triển vọng thế này, chắc chắn về sau sẽ là nữ tiến sĩ.
Diệp Khả rất sợ.
Nhưng không phải là cảm thấy tiến sĩ không tốt, mà là cảm thấy dùng não quá độ thì sẽ không chừa lại gì. Liên tục nói không mấy lần, nhưng cái lắc đầu sợ hãi lại bị nói là khiêm tốn.
“Xem đi, thành tích tốt như vậy mà không kiêu ngạo chút nào, thảo nào có thể thi vào trường top 10 toàn thành phố.” Người lớn tán dương cô như cắn thuốc, bọn trẻ nhìn cô bằng ánh mắt nhìn kẻ thù.
Một lát sau, mấy người cùng tuổi lấy nước dừa cô giấu trong ngăn tủ ra, uống ừng ực, không còn lại gì.
Diệp Khả tức giận.
Nhưng không dám cọc với bọn họ.
Cuối cùng ở trên mâm cơm, lúc các phụ huynh hỏi cô học tập thế nào, cô nhóc thẹn thùng nói, “Cháu mua hết sách bài tập ở các hiệu sách về làm mấy lần, làm hết là ổn rồi ạ, bây giờ việc cháu hối hận nhất là chỉ làm bài tập của tỉnh chúng ta, nếu cháu làm hết bài tập của cả nước, biết đâu cháu lại thành Trạng Nguyên cũng nên.”
Mọi người ở đây im lặng.
Tự tâng bốc mình quá nhanh.
Đối lập hẳn với sự khiêm tốn trước đó.
Sau khi các phụ huynh kinh ngạc, ngày hôm sau bọn nhỏ đều khóc.
“Diệp Khả, không bằng con chó.”
Cùng nam sinh trong khu ôm một hòm sách bài tập về, miệng phun hương thơm.
Cô nhóc ăn mận, cười ha ha.
“Mua nhiều thế à, cố lên nhé, đến lúc đó không thi đỗ Trạng Nguyên là do bạn không cố gắng, là do chỉ số thông minh của bạn không bằng người ta.”
“Cậu… cậu cậu cậu…”
“Cậu cái gì mà cậu, nói lắp vậy, mau về nhà làm bài tập đi, nhóc con.”
Cô hừ một tiếng, nhấc váy đi.
Đám trẻ ranh trước đó còn trêu cợt cô giờ ào ào tản đi, lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Mẹ nó sinh vật hai bím tóc này quá đáng sợ.
Động một cái là hại người ta, làm bài tập theo cân.
Xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.