Chương 79:
Tiêu Diệt Đường Quả
03/05/2021
Người bán hàng vốn đang hứng thú nhìn cơ thể người đàn ông trẻ tuổi.
Vừa nghe Diệp Khả nói vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Vẻ mặt “tác phong của anh thế là không được, chắc là nơi đó cũng không được”.
Nam sinh lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Khả hơi sợ, vốn định ngồi xuống đất khóc, mặc kệ dù anh làm gì cũng phải đòi được một cái phao để chơi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, liếc thấy Lục Diễm đi theo một đám nam nữ vào, cô hít một hơi, trốn dưới cánh tay Hứa Xế.
“Đại ca, bảo bối ngoan rồi, chúng ta đi mau.”
Hứa Xế kéo cô ra sau mình.
Lạnh lùng nhìn Lục Diễm.
Tình cảm nam nam… à không, là lửa hận văng khắp nơi.
Đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh ta, cảm thấy ánh mắt người này như lưỡi rắn độc, chỉ nhìn một cái thôi cũng giống như bị liếm phải. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy thân dưới của Lục Diễm, làn da tái nhợt bọc lấy bắp thịt cân xứng.
Bắp chân trái có vết khâu.
Vết sẹo mới và cũ giống con rết uốn lượn, màu đỏ, vết sẹo dữ tợn trên làn da trắng như tuyết.
Rất đáng sợ.
Cô muốn về nhà, Hứa Xế không chịu, cứ đưa cô đến bể bơi. Không có môn thể thao nào mà anh không biết, bơi đứng cực kỳ thành thạo. Anh ôm vòng eo nhỏ của bảo bối nhà mình, nổi trên mặt nước, bảo cô thử đong đưa.
Vốn dĩ Diệp Khả đã căng thẳng rồi, vừa nhúc nhích, liền cùng tay cùng chân.
Thả vào Thái Bình Dương chính là thức ăn cho cá.
Khụ khụ, cô nhóc ho khan, sặc vài ngụm nước.
Ôm chặt cánh tay đại ca, môi trắng bệch, “Em… em muốn về nhà, không muốn chơi nữa, đại ca, anh đưa em về nhà được không?”
Lúc đó Lục Diễm đang núp dưới nước, thấy đôi chân ếch xanh thon dài của cô đạp lung tung.
Cảm thấy áo tắm trẻ con màu đỏ lên người Diệp Khả đúng là dệt hoa trên gấm, xinh đẹp nhỏ nhắn. Anh ta trồi lên, cười với Hứa Xế, “Mày vẫn nên dẫn người đi đi, cô nhóc sắp bị dọa tiểu ra rồi, đừng làm dơ bể bơi.”
Mới đầu sắc mặt Diệp Khả trắng nhợt.
Sau đó tức run người.
“Anh… anh anh anh…”
Cũng không nghĩ là cô vì ai mà bây giờ mới sợ hãi như vậy.
Lục Diễm rác rưởi, chết dẫm.
Hứa Xế cào tóc mái xuống giúp cô, ôm cô vào lòng, “Có anh ở đây, vẫn sợ sao?”
Anh không nhìn cô.
Giọng anh truyền từ trên xuống, không cao thấp, không nghe ra hỉ nộ, nhưng lại có cảm giác bất lực và buồn bã. Diệp Khả ngẩn ra một giây, túm lấy cánh tay đại ca, cắn môi nói, “Không sợ.”
“Cô bé ngoan.”
Cơ thể Hứa Xế thả lỏng, anh hôn lên trán cô, “Chúng ta học bơi đi.”
Diệp Khả run rẩy cúi đầu, không đối mặt với Lục Diễm, không còn run nữa, dưới sự giúp đỡ của Hứa Xế, cô dần dần tìm được cảm giác bơi lội.
Có thể nổi trên nước rồi, nhưng động tác vẫn chưa phối hợp.
Học một lát bỗng khát nước.
Cô đi lên lấy bình nước, cặp sách vốn dĩ ở bên cạnh đã bị chuyển đi nơi khác. Diệp Khả vắt khô tóc, đạp dép lê qua đó, uống nước xong, bước về phía trước vài bước, bỗng trượt chân.
Hình ảnh đó quá đẹp, gần như trượt theo kiểu dán xuống đất, cuối cùng luống cuống tay chân giãy giụa rồi rơi “tõm” xuống bể bơi.
Nước bể bơi bắn tung toé.
Thao tác cực hạn này làm vận động viên bơi lội đang tập luyện bên cạnh sợ hết hồn.
Đầu năm nay, tự sát còn có thể tạo được nhiều bọt nước như vậy.
Cô nhóc đúng là nhân tài.
Hứa Xế phản ứng nhanh hơn nhân viên cứu hộ, nhưng vị trí của Lục Diễm gần hơn. Nam sinh tóc vàng da trắng phát sáng lặn qua ôm lấy cô, lọt vào trong tầm mắt là tơ máu đỏ tươi, tan ra trong nước, xẹt qua gò má anh ta.
Cô gái vẫn mềm mại như trước.
Dáng người nhỏ xinh, dễ dàng kéo lên. Đôi mắt tròn nhắm chặt, trán rách một góc, đang chảy máu ra ngoài. Lục Diễm ôm cô bơi đến bờ, duỗi tay sờ lên gạch men sứ trên mặt đất, gần như không có lực cản, ngón tay vuốt vuốt, ánh mắt rơi xuống biển cảnh báo đã bị lật nghiêng xuống đất ở một góc.
【 sàn nhà trơn ướt, xin đừng đi vào 】
Anh ta còn chưa nghĩ ra vì sao cặp sách của cô nhóc lại ở chỗ này thì đã ngã xuống, uống một ngụm nước tắm chứa đầy dna.
Hứa Xế ôm Diệp Khả, đứng ở trong nước sửng sốt.
Cảm giác khi ở lầu sáu góc trong trường lại xuất hiện, đầu như bị đông lạnh, tứ chi cũng không nhúc nhích.
Cô nháy mắt, ôm cánh tay anh.
“Đại ca, trong mắt em có nhiều ngôi sao quá… Ấy, máu này là của em sao? Sao lại nhiều vậy, anh mau ấn lại giúp em đi, chảy hết thì não sẽ thiếu oxy mất.”
“Máu của em, máu của em, vất vả lắm em mới béo được như vậy đó!”
Cô nhóc ồn ào quá.
Lục Diễm đứng vững lại, bơi đến, “Em đừng nhúc nhích, để anh xem nào.”
Anh ta duỗi tay đến, cô gái ghét bỏ kêu lên, cúi đầu cọ người đại ca, “Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi, tôi nhìn thấy anh là muốn nôn bữa hôm qua ra.”
“Đồ không có lương tâm, không phải vừa rồi anh cứu em sao?”
Lười nói chuyện với anh ta, cô gái bĩu môi ôm Hứa Xế, “Đại ca, anh xem em đáng thương chưa.”
Hứa Xế ôm chặt cô.
Nhìn Lục Diễm một lát, trên mặt viết hoa chữ “mày không cần chân nữa rồi, mày không muốn sống nữa rồi, mày đã là người chết rồi”.
Đối phương cười, vẻ mặt khá hài hước, nghiêng người nhìn bên kia bể bơi —— một cô gái cao gầy tóc xoăn sóng ôm cánh tay đứng trong bể bơi, đang chăm chú nhìn bóng dáng Hứa Xế, chạm đến ánh mắt Lục Diễm liền rụt lại.
Làn da nam sinh trắng phát sáng.
Lười biếng nói, “Đào hoa xui xẻo của mày đừng có tính lên đầu tao… tao muốn xử lý ai thì cũng là xử lý mày.”
Hứa Xế ôm cô lên, xin cồn rửa sạch vết thương cho cô.
Sau khi xử lý đơn giản, anh túm cô gái dưới nước lên, trước mắt nhiều người, anh kéo cô ta đến khu sửa chữa, lập tức làm đối phương trượt chân, rơi xuống nước.
Diệp Khả lại không chịu, cô nhảy lên khỏi ghế, đột nhiên ôm lấy đùi Hứa Xế.
“Anh chỉ có thể ôm em, không được đụng vào người phụ nữ khác!”
Lục Diễm nhìn ngực cô, “Em… cũng coi như phụ nữ à?”
Diệp Khả ném khăn lông lên người anh ta, tức giận nói, “Liên quan cái rắm gì đến anh, tên đầu sư tử kia, có phải anh yêu thầm đại ca tôi không?!”
Lục Diễm sắp điên.
“Con mẹ em.”
Cô nhóc quyết liệt không cho Hứa Xế chạm vào đối phương, lé mắt nhìn nữ sinh cao gầy, tức giận nói, “Anh ấy là đại ca của tôi, cô tìm người khác đi, còn nhìn chằm chằm vào cơ thể đại ca tôi nữa, tôi sẽ nổi bão đấy.”
Hứa Xế trầm mặt, chậm rãi buông tay ra.
Anh nhìn thái dương rách da của cô, trong mắt chất chứa đầy vẻ thương tiếc.
Nữ sinh trên mặt đất từ hoảng sợ đến thất vọng, không chịu nhìn hai người.
Cô nhóc thay đồ đi ra.
Hứa Xế véo má cô, “Em định nổi bão thế nào, nếu cô ta còn… nhìn anh?”
Diệp Khả vặn đầu ngón tay, “Nhìn một phút mười đồng, nhìn trúng bộ phận quan trọng thì tăng giá, nếu cô ta không trả tiền, chúng ta liền đè cô ta xuống bể bơi cho uống nước rửa chân của mọi người!”
Hứa Xế, “…”
“Có phải là anh bị thuyết phục bởi sự thông minh của em không?”
“…”
Nam sinh dắt cô đi ra ngoài, nhìn mặt trời chói lóa sau buổi trưa, chậm rãi nói, “Thật ra trước kia cô ta từng hỏi anh là có muốn yêu đương không.”
Diệp Khả cúi đầu.
Ngón cái và ngón trỏ so sánh sự chênh lệch giữa hai bộ ngực, cảm thấy không ổn.
Cô gái kia nói ít thì cũng có B!
Còn cô ngay cả A cũng không có!
Anh lại nói, “Nhưng anh luôn mơ thấy có người khóc ôm cổ anh, nhìn rất nhỏ… rất giống em.”
Diệp Khả lắc đầu, muốn nói hóa ra chúng ta có cùng một giấc mơ.
Hứa Xế không nói gì, ngồi xổm xuống, cúi đầu, giọng nặng nề như sương mù, “Em thật sự không sao chứ? Candy, anh không thể không có em.”
Vừa nghe Diệp Khả nói vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Vẻ mặt “tác phong của anh thế là không được, chắc là nơi đó cũng không được”.
Nam sinh lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Khả hơi sợ, vốn định ngồi xuống đất khóc, mặc kệ dù anh làm gì cũng phải đòi được một cái phao để chơi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, liếc thấy Lục Diễm đi theo một đám nam nữ vào, cô hít một hơi, trốn dưới cánh tay Hứa Xế.
“Đại ca, bảo bối ngoan rồi, chúng ta đi mau.”
Hứa Xế kéo cô ra sau mình.
Lạnh lùng nhìn Lục Diễm.
Tình cảm nam nam… à không, là lửa hận văng khắp nơi.
Đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh ta, cảm thấy ánh mắt người này như lưỡi rắn độc, chỉ nhìn một cái thôi cũng giống như bị liếm phải. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy thân dưới của Lục Diễm, làn da tái nhợt bọc lấy bắp thịt cân xứng.
Bắp chân trái có vết khâu.
Vết sẹo mới và cũ giống con rết uốn lượn, màu đỏ, vết sẹo dữ tợn trên làn da trắng như tuyết.
Rất đáng sợ.
Cô muốn về nhà, Hứa Xế không chịu, cứ đưa cô đến bể bơi. Không có môn thể thao nào mà anh không biết, bơi đứng cực kỳ thành thạo. Anh ôm vòng eo nhỏ của bảo bối nhà mình, nổi trên mặt nước, bảo cô thử đong đưa.
Vốn dĩ Diệp Khả đã căng thẳng rồi, vừa nhúc nhích, liền cùng tay cùng chân.
Thả vào Thái Bình Dương chính là thức ăn cho cá.
Khụ khụ, cô nhóc ho khan, sặc vài ngụm nước.
Ôm chặt cánh tay đại ca, môi trắng bệch, “Em… em muốn về nhà, không muốn chơi nữa, đại ca, anh đưa em về nhà được không?”
Lúc đó Lục Diễm đang núp dưới nước, thấy đôi chân ếch xanh thon dài của cô đạp lung tung.
Cảm thấy áo tắm trẻ con màu đỏ lên người Diệp Khả đúng là dệt hoa trên gấm, xinh đẹp nhỏ nhắn. Anh ta trồi lên, cười với Hứa Xế, “Mày vẫn nên dẫn người đi đi, cô nhóc sắp bị dọa tiểu ra rồi, đừng làm dơ bể bơi.”
Mới đầu sắc mặt Diệp Khả trắng nhợt.
Sau đó tức run người.
“Anh… anh anh anh…”
Cũng không nghĩ là cô vì ai mà bây giờ mới sợ hãi như vậy.
Lục Diễm rác rưởi, chết dẫm.
Hứa Xế cào tóc mái xuống giúp cô, ôm cô vào lòng, “Có anh ở đây, vẫn sợ sao?”
Anh không nhìn cô.
Giọng anh truyền từ trên xuống, không cao thấp, không nghe ra hỉ nộ, nhưng lại có cảm giác bất lực và buồn bã. Diệp Khả ngẩn ra một giây, túm lấy cánh tay đại ca, cắn môi nói, “Không sợ.”
“Cô bé ngoan.”
Cơ thể Hứa Xế thả lỏng, anh hôn lên trán cô, “Chúng ta học bơi đi.”
Diệp Khả run rẩy cúi đầu, không đối mặt với Lục Diễm, không còn run nữa, dưới sự giúp đỡ của Hứa Xế, cô dần dần tìm được cảm giác bơi lội.
Có thể nổi trên nước rồi, nhưng động tác vẫn chưa phối hợp.
Học một lát bỗng khát nước.
Cô đi lên lấy bình nước, cặp sách vốn dĩ ở bên cạnh đã bị chuyển đi nơi khác. Diệp Khả vắt khô tóc, đạp dép lê qua đó, uống nước xong, bước về phía trước vài bước, bỗng trượt chân.
Hình ảnh đó quá đẹp, gần như trượt theo kiểu dán xuống đất, cuối cùng luống cuống tay chân giãy giụa rồi rơi “tõm” xuống bể bơi.
Nước bể bơi bắn tung toé.
Thao tác cực hạn này làm vận động viên bơi lội đang tập luyện bên cạnh sợ hết hồn.
Đầu năm nay, tự sát còn có thể tạo được nhiều bọt nước như vậy.
Cô nhóc đúng là nhân tài.
Hứa Xế phản ứng nhanh hơn nhân viên cứu hộ, nhưng vị trí của Lục Diễm gần hơn. Nam sinh tóc vàng da trắng phát sáng lặn qua ôm lấy cô, lọt vào trong tầm mắt là tơ máu đỏ tươi, tan ra trong nước, xẹt qua gò má anh ta.
Cô gái vẫn mềm mại như trước.
Dáng người nhỏ xinh, dễ dàng kéo lên. Đôi mắt tròn nhắm chặt, trán rách một góc, đang chảy máu ra ngoài. Lục Diễm ôm cô bơi đến bờ, duỗi tay sờ lên gạch men sứ trên mặt đất, gần như không có lực cản, ngón tay vuốt vuốt, ánh mắt rơi xuống biển cảnh báo đã bị lật nghiêng xuống đất ở một góc.
【 sàn nhà trơn ướt, xin đừng đi vào 】
Anh ta còn chưa nghĩ ra vì sao cặp sách của cô nhóc lại ở chỗ này thì đã ngã xuống, uống một ngụm nước tắm chứa đầy dna.
Hứa Xế ôm Diệp Khả, đứng ở trong nước sửng sốt.
Cảm giác khi ở lầu sáu góc trong trường lại xuất hiện, đầu như bị đông lạnh, tứ chi cũng không nhúc nhích.
Cô nháy mắt, ôm cánh tay anh.
“Đại ca, trong mắt em có nhiều ngôi sao quá… Ấy, máu này là của em sao? Sao lại nhiều vậy, anh mau ấn lại giúp em đi, chảy hết thì não sẽ thiếu oxy mất.”
“Máu của em, máu của em, vất vả lắm em mới béo được như vậy đó!”
Cô nhóc ồn ào quá.
Lục Diễm đứng vững lại, bơi đến, “Em đừng nhúc nhích, để anh xem nào.”
Anh ta duỗi tay đến, cô gái ghét bỏ kêu lên, cúi đầu cọ người đại ca, “Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi, tôi nhìn thấy anh là muốn nôn bữa hôm qua ra.”
“Đồ không có lương tâm, không phải vừa rồi anh cứu em sao?”
Lười nói chuyện với anh ta, cô gái bĩu môi ôm Hứa Xế, “Đại ca, anh xem em đáng thương chưa.”
Hứa Xế ôm chặt cô.
Nhìn Lục Diễm một lát, trên mặt viết hoa chữ “mày không cần chân nữa rồi, mày không muốn sống nữa rồi, mày đã là người chết rồi”.
Đối phương cười, vẻ mặt khá hài hước, nghiêng người nhìn bên kia bể bơi —— một cô gái cao gầy tóc xoăn sóng ôm cánh tay đứng trong bể bơi, đang chăm chú nhìn bóng dáng Hứa Xế, chạm đến ánh mắt Lục Diễm liền rụt lại.
Làn da nam sinh trắng phát sáng.
Lười biếng nói, “Đào hoa xui xẻo của mày đừng có tính lên đầu tao… tao muốn xử lý ai thì cũng là xử lý mày.”
Hứa Xế ôm cô lên, xin cồn rửa sạch vết thương cho cô.
Sau khi xử lý đơn giản, anh túm cô gái dưới nước lên, trước mắt nhiều người, anh kéo cô ta đến khu sửa chữa, lập tức làm đối phương trượt chân, rơi xuống nước.
Diệp Khả lại không chịu, cô nhảy lên khỏi ghế, đột nhiên ôm lấy đùi Hứa Xế.
“Anh chỉ có thể ôm em, không được đụng vào người phụ nữ khác!”
Lục Diễm nhìn ngực cô, “Em… cũng coi như phụ nữ à?”
Diệp Khả ném khăn lông lên người anh ta, tức giận nói, “Liên quan cái rắm gì đến anh, tên đầu sư tử kia, có phải anh yêu thầm đại ca tôi không?!”
Lục Diễm sắp điên.
“Con mẹ em.”
Cô nhóc quyết liệt không cho Hứa Xế chạm vào đối phương, lé mắt nhìn nữ sinh cao gầy, tức giận nói, “Anh ấy là đại ca của tôi, cô tìm người khác đi, còn nhìn chằm chằm vào cơ thể đại ca tôi nữa, tôi sẽ nổi bão đấy.”
Hứa Xế trầm mặt, chậm rãi buông tay ra.
Anh nhìn thái dương rách da của cô, trong mắt chất chứa đầy vẻ thương tiếc.
Nữ sinh trên mặt đất từ hoảng sợ đến thất vọng, không chịu nhìn hai người.
Cô nhóc thay đồ đi ra.
Hứa Xế véo má cô, “Em định nổi bão thế nào, nếu cô ta còn… nhìn anh?”
Diệp Khả vặn đầu ngón tay, “Nhìn một phút mười đồng, nhìn trúng bộ phận quan trọng thì tăng giá, nếu cô ta không trả tiền, chúng ta liền đè cô ta xuống bể bơi cho uống nước rửa chân của mọi người!”
Hứa Xế, “…”
“Có phải là anh bị thuyết phục bởi sự thông minh của em không?”
“…”
Nam sinh dắt cô đi ra ngoài, nhìn mặt trời chói lóa sau buổi trưa, chậm rãi nói, “Thật ra trước kia cô ta từng hỏi anh là có muốn yêu đương không.”
Diệp Khả cúi đầu.
Ngón cái và ngón trỏ so sánh sự chênh lệch giữa hai bộ ngực, cảm thấy không ổn.
Cô gái kia nói ít thì cũng có B!
Còn cô ngay cả A cũng không có!
Anh lại nói, “Nhưng anh luôn mơ thấy có người khóc ôm cổ anh, nhìn rất nhỏ… rất giống em.”
Diệp Khả lắc đầu, muốn nói hóa ra chúng ta có cùng một giấc mơ.
Hứa Xế không nói gì, ngồi xổm xuống, cúi đầu, giọng nặng nề như sương mù, “Em thật sự không sao chứ? Candy, anh không thể không có em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.