Chương 82: Đánh Chủ Quyền
Cus.02
24/02/2024
Hôm nay, Hạ Giai phải học cả ngày, ngoại trừ buổi tối được nghỉ còn buổi sáng lẫn buổi chiều đều kẹt kín lịch.
Tiết học cuối cùng, chuông kết thúc buổi học vừa reng lên. Cả trường mỗi khu đều Yeah lên một tiếng rất to vang khắp trường.
Sinh viên trong trường xô đẩy nhau ra về, nhà xe của trường Đại học lại chật kín mít chẳng có đường nào ra ngoại trừ ngồi đợi đến lúc xe về bớt.
Cô cũng Ninh Lâm ngồi ở trên ghế đá ngồi đợi từng đợt xe đi ra. Ninh Lâm hỏi cô:
“Cậu với người tình của tớ sao rồi?”
Hạ Giai nghe lại nhếch môi cười khinh:
“Ai là người tình của cậu? Rõ ràng là chồng tớ, sau này tớ cũng sẽ là người được có tên trong sổ hộ khẩu của ảnh. Sao cậu lại bảo như vậy?”
Ninh Lâm nhìn một bộ màn ghen tuông của cô thì cũng đủ hiểu, cô ấy phấn khích nói:
“Tỏ tình rồi sao? Hai người thật sự đã thành một đổi rồi? Tớ có nên đi cập nhật tin tức cho nhóm fan club của bọn tớ nhỉ?”
Cô vừa nghe đến đây thì nhanh tay bịt miệng của Ninh Lâm lại đe dọa:
“Cậu thấy lần trước bọn đó bị đâm chứ? Cậu mà đi nói lại không chừng mốt tớ bị ám sát luôn chứ không có may mắn như lần trước đâu.”
Ninh Lâm rén ngang, lật đật cất điện thoại vào túi xách. Quả thật lúc mà vừa hay tin Hạ Giai bị fan cuồng của Tạ Hinh theo dõi cô ấy quả thật rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó cô ấy cũng đang ở Canada du lịch không thể nói trở về là trở về được. Ninh Lâm nuốt nước bọt nói:
“Tớ quên mất, cậu mà không nhắc xém tí nữa là cái tay nhanh hơn cái não rồi.”
Hạ Giai lườm Ninh Lâm, điện thoại cầm trên tag cũng rung lên. Cô mở lên xem là tin nhắn của Tạ Hinh gửi đến:
﹝Anh đang ở trước cổng trường em.﹞
Cô vừa đọc tin nhắn lại ngước lên xem tình hình hiện tại. Bây giờ xe cũng đã bắt đầu tản ra bớt, cô và Ninh Lâm cuối cùng cũng được về.
Cô và Ninh Lâm cùng nhau đi ra ngoài cổng trường. Lúc cô định tìm kiếm xe của anh lại có người chạy tới.
Cô híp mắt nhìn kỹ lại mới có thể thấy được người này hình như là quản lý của Tạ Hinh. Triệu Bân chạy lại chỗ cô nói:
“Tên đó đang ở trên xe đợi em. Chúng ta mau đi thôi để cho giao thông ở đây bớt kẹt lại.”
Ninh Lâm đứng bên cạnh tạm biệt cô, cô và Triệu Bân người trước người sau đi về hướng xe của anh đang đậu.
Vừa mở cửa ngồi vào đã có một thân ảnh to lớn nhào tới ôm cô. Cằm anh đặt trên vai cô nhẹ nhàng cọ xát.
Cô cảm thấy có chút nhột nên đẩy đầu anh ra lằng nhằng:
“Anh đừng có mà cọ nữa, ngứa quá rồi nha.”
Tạ Hinh bĩu môi, nũng nịu:
“Bạn gái người ta thì cho ôm hôn, em bé nhà mình đụng một cái đã la làng. Bất công thật bất công mà!!!”
Triệu Bân ngồi ở trên ghế lái xe cũng bị thái độ làm nũng này của tên này làm cho đơ người. Anh ta còn chẳng tin được vào mắt mình.
Hạ Giai lườm anh nói:
“Ai làm em bé của anh. Rõ ràng em đã lớn rồi em sắp ra trường đại học rồi đó?!!!”
Tạ Hinh cong môi cười cả người lại tiếp tục ôm lấy cô, một tay đặt lên eo một tay lại được anh cầm lấy đưa lên môi hôn tới tấp.
Cô xịt keo cứng ngắc, Triệu Bân nhìn màn cơm tró trước mặt mà bực mình than phiền:
“Hai đứa có thôi đi không? Ông già như anh cũng biết đau khổ đó nhé?”
Tạ Hinh ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Bân chọc ghẹo:
“Ráng một chíu, chị Tĩnh Nhan sắp đổ rồi anh kiên trì một chút sớm sẽ có ngày không phải ăn cơm chó nữa nha.”
Triệu Bân giật giật khóe môi, thật sự anh ta đã rất muốn chửi tục rồi nha!! Hạ Giai thắc mắc ngước đầu lên nhìn anh hỏi:
“Chị Tĩnh Nhan, là cái chị nữ chính của bộ phim thanh xuân mà đầu tiên anh đóng phải không?”
Tạ Hinh gật đầu, sẵn tiên hôn xuống trán cô một cái. Cô trợn mắt bực bội đẩy anh ra:
“Hôn hoài nha!!!”
Tạ Hinh bị cô làm cho bật cười, nhéo hai cái má bánh bao của cô nói:
“Em là của anh, anh thích thì anh hôn thôi.”
Triệu Bân bất lực đảo mắt, khóc không ra nước mắt:
“Tĩnh Nhan, anh nhớ em quáaaaaa.”
Tạ Hinh bĩu môi:
“Chị Tĩnh Nhan hình như vừa gia nhập đoàn phim mới rồi. Hình như là một bộ phim điện ảnh thì phải? Em nhớ không lầm là như vậy.”
Triệu Bân gật đầu nói:
“Đúng vậy, đã là điện ảnh thì phải có rất nhiều tình tiết bạo lực. Anh cũng sợ Tĩnh Nhan sẽ không đủ sức nên cũng có khuyên rất nhiều nhưng cô ấy cũng một hai không nghe. Còn vì nhân vật đó mà sụt mất 5 cân khiến anh bực muốn chết.”
Hạ Giai liếm môi không nói gì, cô cũng đâu có quen biết chị Tĩnh Nhan kia. Tốt nhất là cô vẫn không nên bình luận làm gì.
Tạ Hinh nhìn thấy cô im lặng, tay đang ôm eo cũng siết chặt một. Tay kia thì lại đan vào tay cô.
Cô cũng đâu có nói gì được từ khi đồng ý quen nhau. Anh quả nhiên là trở nên dính người, cái gì cũng gọi cho cô
Đi ăn đi ngủ, đi đến studio chụp hình hay là hôm qua vừa về nhà nhắn cho cô là mới có người mời anh đóng phim cũng phải đưa kịch bản cho cô đọc trước để chọn.
Cô cũng hỏi anh:
﹝Em có biết gì đâu mà chọn, chọn kẻo không khéo anh lại không hợp với nhân vật đó thì sẽ không có cảm xúc đâu.﹞
Dường như Tạ Hinh cũng không quan tâm lắm mà chỉ nói:
﹝Em cứ đọc thử rồi chọn ra hai bộ đi. Chuyện còn lại thì để anh thấy cái nào phù hợp nhất sẽ nhận bộ đó. Không phải vợ chồng là phải lắng nghe ý kiến của nhau sao?﹞
Cô nhăn mày nhắn lại:
﹝Em với anh chính thích quen nhau còn chưa được 3 ngày nữa?!!!﹞
Tạ Hinh bĩu môi, nằm trường giường nhắn lại nói:
﹝Thì sao chứ anh cũng quen biết em hai mươi mấy năm. Rành còn hơn chữ rành nữa. Mốt anh về Tạ Gia kêu ba mẹ đem quà qua Hạ Gia xin hỏi cưới em là được. Rước dâu nên rước liền tay, kẻo lại bị thằng khác hốt.﹞
Hạ Giai thua không thể nào nói lại được anh nên chỉ biết lắc đầu. Bây giờ hồi tưởng kết thúc cô lại cắn lấy tay anh một cái thật mạnh.
Anh đau đến cứng người lại nhưng cũng không phát ra tiếng chỉ dám cắn răng nhịn xuống, nhượng bộ để cô phát tiết một lúc.
Triệu Bân ngồi trên ghế lại nhịn cười cũng không nổi nữa mà cười lớn:
“Hahaha, em cũng có ngày này sao? Cười chết mất, cảnh này mà bị paparazzi quay lại chắc dân cư mạng buồn cười chết mất. Có khi còn lên top những cậu chuyện hài giới showbiz là ảnh đế nổi tiếng top đầu showbiz là vua sợ vợ.”
Tạ Hinh thẹn quá hóa giận nói:
“Ai sợ chứ? Em là đang tôn trọng cô ấy thôi. Sợ cô ấy buồn tủi, sợ cô ấy khóc nên em mới muốn nhượng bộ cô ấy!!”
Hạ Giai mỉm cười nhẹ nhàng nhìn dấu răn in sâu trong da anh, cẩn thân lấy điện thoại ra chụp lại đăng lên trang.
Từng hành động của cô đều lọt vào mắt anh, kể cả dòng caption cô đăng: Đánh chủ quyền. của cô cũng bị anh nhìn thấy.
Anh không tự chủ được mà cả lòng vui sướng. Cuối cùng cô cũng chịu đăng lên dù chỉ là đăng hai bàn tay nắm chặt nhau cùng với một dấu răng trên đó người ta cũng đủ hiểu.
Tiết học cuối cùng, chuông kết thúc buổi học vừa reng lên. Cả trường mỗi khu đều Yeah lên một tiếng rất to vang khắp trường.
Sinh viên trong trường xô đẩy nhau ra về, nhà xe của trường Đại học lại chật kín mít chẳng có đường nào ra ngoại trừ ngồi đợi đến lúc xe về bớt.
Cô cũng Ninh Lâm ngồi ở trên ghế đá ngồi đợi từng đợt xe đi ra. Ninh Lâm hỏi cô:
“Cậu với người tình của tớ sao rồi?”
Hạ Giai nghe lại nhếch môi cười khinh:
“Ai là người tình của cậu? Rõ ràng là chồng tớ, sau này tớ cũng sẽ là người được có tên trong sổ hộ khẩu của ảnh. Sao cậu lại bảo như vậy?”
Ninh Lâm nhìn một bộ màn ghen tuông của cô thì cũng đủ hiểu, cô ấy phấn khích nói:
“Tỏ tình rồi sao? Hai người thật sự đã thành một đổi rồi? Tớ có nên đi cập nhật tin tức cho nhóm fan club của bọn tớ nhỉ?”
Cô vừa nghe đến đây thì nhanh tay bịt miệng của Ninh Lâm lại đe dọa:
“Cậu thấy lần trước bọn đó bị đâm chứ? Cậu mà đi nói lại không chừng mốt tớ bị ám sát luôn chứ không có may mắn như lần trước đâu.”
Ninh Lâm rén ngang, lật đật cất điện thoại vào túi xách. Quả thật lúc mà vừa hay tin Hạ Giai bị fan cuồng của Tạ Hinh theo dõi cô ấy quả thật rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó cô ấy cũng đang ở Canada du lịch không thể nói trở về là trở về được. Ninh Lâm nuốt nước bọt nói:
“Tớ quên mất, cậu mà không nhắc xém tí nữa là cái tay nhanh hơn cái não rồi.”
Hạ Giai lườm Ninh Lâm, điện thoại cầm trên tag cũng rung lên. Cô mở lên xem là tin nhắn của Tạ Hinh gửi đến:
﹝Anh đang ở trước cổng trường em.﹞
Cô vừa đọc tin nhắn lại ngước lên xem tình hình hiện tại. Bây giờ xe cũng đã bắt đầu tản ra bớt, cô và Ninh Lâm cuối cùng cũng được về.
Cô và Ninh Lâm cùng nhau đi ra ngoài cổng trường. Lúc cô định tìm kiếm xe của anh lại có người chạy tới.
Cô híp mắt nhìn kỹ lại mới có thể thấy được người này hình như là quản lý của Tạ Hinh. Triệu Bân chạy lại chỗ cô nói:
“Tên đó đang ở trên xe đợi em. Chúng ta mau đi thôi để cho giao thông ở đây bớt kẹt lại.”
Ninh Lâm đứng bên cạnh tạm biệt cô, cô và Triệu Bân người trước người sau đi về hướng xe của anh đang đậu.
Vừa mở cửa ngồi vào đã có một thân ảnh to lớn nhào tới ôm cô. Cằm anh đặt trên vai cô nhẹ nhàng cọ xát.
Cô cảm thấy có chút nhột nên đẩy đầu anh ra lằng nhằng:
“Anh đừng có mà cọ nữa, ngứa quá rồi nha.”
Tạ Hinh bĩu môi, nũng nịu:
“Bạn gái người ta thì cho ôm hôn, em bé nhà mình đụng một cái đã la làng. Bất công thật bất công mà!!!”
Triệu Bân ngồi ở trên ghế lái xe cũng bị thái độ làm nũng này của tên này làm cho đơ người. Anh ta còn chẳng tin được vào mắt mình.
Hạ Giai lườm anh nói:
“Ai làm em bé của anh. Rõ ràng em đã lớn rồi em sắp ra trường đại học rồi đó?!!!”
Tạ Hinh cong môi cười cả người lại tiếp tục ôm lấy cô, một tay đặt lên eo một tay lại được anh cầm lấy đưa lên môi hôn tới tấp.
Cô xịt keo cứng ngắc, Triệu Bân nhìn màn cơm tró trước mặt mà bực mình than phiền:
“Hai đứa có thôi đi không? Ông già như anh cũng biết đau khổ đó nhé?”
Tạ Hinh ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Bân chọc ghẹo:
“Ráng một chíu, chị Tĩnh Nhan sắp đổ rồi anh kiên trì một chút sớm sẽ có ngày không phải ăn cơm chó nữa nha.”
Triệu Bân giật giật khóe môi, thật sự anh ta đã rất muốn chửi tục rồi nha!! Hạ Giai thắc mắc ngước đầu lên nhìn anh hỏi:
“Chị Tĩnh Nhan, là cái chị nữ chính của bộ phim thanh xuân mà đầu tiên anh đóng phải không?”
Tạ Hinh gật đầu, sẵn tiên hôn xuống trán cô một cái. Cô trợn mắt bực bội đẩy anh ra:
“Hôn hoài nha!!!”
Tạ Hinh bị cô làm cho bật cười, nhéo hai cái má bánh bao của cô nói:
“Em là của anh, anh thích thì anh hôn thôi.”
Triệu Bân bất lực đảo mắt, khóc không ra nước mắt:
“Tĩnh Nhan, anh nhớ em quáaaaaa.”
Tạ Hinh bĩu môi:
“Chị Tĩnh Nhan hình như vừa gia nhập đoàn phim mới rồi. Hình như là một bộ phim điện ảnh thì phải? Em nhớ không lầm là như vậy.”
Triệu Bân gật đầu nói:
“Đúng vậy, đã là điện ảnh thì phải có rất nhiều tình tiết bạo lực. Anh cũng sợ Tĩnh Nhan sẽ không đủ sức nên cũng có khuyên rất nhiều nhưng cô ấy cũng một hai không nghe. Còn vì nhân vật đó mà sụt mất 5 cân khiến anh bực muốn chết.”
Hạ Giai liếm môi không nói gì, cô cũng đâu có quen biết chị Tĩnh Nhan kia. Tốt nhất là cô vẫn không nên bình luận làm gì.
Tạ Hinh nhìn thấy cô im lặng, tay đang ôm eo cũng siết chặt một. Tay kia thì lại đan vào tay cô.
Cô cũng đâu có nói gì được từ khi đồng ý quen nhau. Anh quả nhiên là trở nên dính người, cái gì cũng gọi cho cô
Đi ăn đi ngủ, đi đến studio chụp hình hay là hôm qua vừa về nhà nhắn cho cô là mới có người mời anh đóng phim cũng phải đưa kịch bản cho cô đọc trước để chọn.
Cô cũng hỏi anh:
﹝Em có biết gì đâu mà chọn, chọn kẻo không khéo anh lại không hợp với nhân vật đó thì sẽ không có cảm xúc đâu.﹞
Dường như Tạ Hinh cũng không quan tâm lắm mà chỉ nói:
﹝Em cứ đọc thử rồi chọn ra hai bộ đi. Chuyện còn lại thì để anh thấy cái nào phù hợp nhất sẽ nhận bộ đó. Không phải vợ chồng là phải lắng nghe ý kiến của nhau sao?﹞
Cô nhăn mày nhắn lại:
﹝Em với anh chính thích quen nhau còn chưa được 3 ngày nữa?!!!﹞
Tạ Hinh bĩu môi, nằm trường giường nhắn lại nói:
﹝Thì sao chứ anh cũng quen biết em hai mươi mấy năm. Rành còn hơn chữ rành nữa. Mốt anh về Tạ Gia kêu ba mẹ đem quà qua Hạ Gia xin hỏi cưới em là được. Rước dâu nên rước liền tay, kẻo lại bị thằng khác hốt.﹞
Hạ Giai thua không thể nào nói lại được anh nên chỉ biết lắc đầu. Bây giờ hồi tưởng kết thúc cô lại cắn lấy tay anh một cái thật mạnh.
Anh đau đến cứng người lại nhưng cũng không phát ra tiếng chỉ dám cắn răng nhịn xuống, nhượng bộ để cô phát tiết một lúc.
Triệu Bân ngồi trên ghế lại nhịn cười cũng không nổi nữa mà cười lớn:
“Hahaha, em cũng có ngày này sao? Cười chết mất, cảnh này mà bị paparazzi quay lại chắc dân cư mạng buồn cười chết mất. Có khi còn lên top những cậu chuyện hài giới showbiz là ảnh đế nổi tiếng top đầu showbiz là vua sợ vợ.”
Tạ Hinh thẹn quá hóa giận nói:
“Ai sợ chứ? Em là đang tôn trọng cô ấy thôi. Sợ cô ấy buồn tủi, sợ cô ấy khóc nên em mới muốn nhượng bộ cô ấy!!”
Hạ Giai mỉm cười nhẹ nhàng nhìn dấu răn in sâu trong da anh, cẩn thân lấy điện thoại ra chụp lại đăng lên trang.
Từng hành động của cô đều lọt vào mắt anh, kể cả dòng caption cô đăng: Đánh chủ quyền. của cô cũng bị anh nhìn thấy.
Anh không tự chủ được mà cả lòng vui sướng. Cuối cùng cô cũng chịu đăng lên dù chỉ là đăng hai bàn tay nắm chặt nhau cùng với một dấu răng trên đó người ta cũng đủ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.