Chương 22: Giấc Mơ Lạ
Cus.02
13/01/2024
Từ Triết nhìn bộ dạng thất tình của Tạ Hinh thì sợ hãi la toáng lên:
“Mày đừng làm tao sợ chứ? Mày bị khùng thật hả? Hay ấm đầu? Có cần tao gọi cấp cứu không?”
Từ Dĩnh nhướn mi nhìn Tạ Hinh hỏi:
“Chẳng lẽ em là đang cảm thấy khó chịu khi bạn nữ đó từ bỏ việc thích em phải không?”
Tạ Hinh lạnh nhạt lặng im không trả lời, Từ Dĩnh nhún vai nói:
“Em không trả lời cũng không phản bác thế là có đúng không? Em ấy vừa mới phủ em mà em đã khó chịu như vậy thì em thử nghĩ xem con bé theo đuổi em lâu như vậy. Cảm giác lúc đó của con bé sẽ như thế nào?”
“Tủi thân? Uất ức? Thất vọng? Chán nản? Không phải sao?”
Từ Dĩnh tựa lưng vào ghế khoang hai tay trước ngực nói:
“Chẳng ai yêu mãi một người, cũng không ai lãng phí cả tuổi xuân để theo đuổi em mãi đâu.”
Nói xong Từ Dĩnh mới cầm lấy túi xách của mình thở dài đứng dậy đi ngang Tạ Hinh vỗ nhẹ vai anh một cái nói:
“Những gì chị biết cũng đã nói hết rồi, còn việc nó sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào là ở chỗ của em.”
Tạ Hinh vẫn không nói gì chỉ bất động ngồi đó với khuôn mặt sát khí như muốn đốt nhà người ta đến nơi.
Từ Dĩnh nhìn Từ Triết:
“Chị mày đi đây, nhớ cuối tuần về ăn cơm.”
Từ Triết nhướn mi nói:
“Hên xui nhé, em bận.”
Từ Dĩnh nghe anh ta nói thì xoay người lại cười khinh nói:
“Mày bận gì? Bận kiếm mấy con không ra gì tiêu hộ tiền à? Tóm lại cuối tuần không về thì tuần sau đừng mong thẻ được mở nhé!.”
Từ Triết nghe vậy tức giận chạy theo hét lớn:
“CHỊ, CHỊ À, CHỊ ĐỪNG ÁC VỚI EM NHƯ VẬY CHỨ? CHỊ HAI…”
Bây giờ, chỉ con một mình Tạ Hinh yên tĩnh ngồi trên ghế. Mấy ngày nay suy nghĩ nhiều về việc này mà khiến anh đau đầu.
Anh không khỏi thở dài, đưa tay xoa nhẹ mi tâm rồi cũng đứng dậy đi về.
Từ Triết còn đang mè nheo năn nỉ Từ Dĩnh thì thấy Tạ Hinh đi ra mở cửa xe của anh ngồi vào thì hú hồn chạy lại hỏi:
“Mày về sao?”
Tạ Hinh gật đầu nhẹ một cái rồi phóng xe chạy đi.
Từ Triết ở phía sau lẩm bẩm chửi rủa:
“Tên này, khinh người sao? Hỏi thôi mà cũng không trả lời. Đúng là đồ hâm mà!!”
Tạ Hinh lái xe về biệt thự của mình, vừa bước xuống xe đã quăng chìa khóa cho mấy tên bảo vệ rồi đi vào bên trong.
Mẹ Tạ đang ngồi xem phim với ba Tạ trong phòng khách cũng nhìn thấy anh về thì cười nhẹ nhàng hỏi:
“Sao hôm nay, cục cưng về sớm thế?”
Tạ Hinh không trả lời mà đi thẳng lên phòng. Ba Tạ thấy anh không thèm đếm xỉa tới ai thì bỏ tờ báo đang đọc dở xuống tức giận nói:
“Thằng này, bây giờ tới cả lời mẹ nó nói nó cũng không thèm đếm xỉa sao? Hôm nay, tôi phải cho nó một trận mới được.”
Mẹ Tạ thấy thế lại không muốn Tạ Hinh và ba anh lại làm ầm cả lên thì nhanh chóng vuốt ngực ba Tạ, dỗ ngọt nói:
“Ông thôi, được rồi, con cũng lớn rồi chắc do mấy nay phải làm hồ sơ nên thằng bé mệt. Ông cũng đừng hung dữ quá làm gì kẻo lại tổn hại sức khỏe hơn thôi.”
Ba Tạ vẫn không thể không tức giận nói:
“Bà xem tôi còn không dám không để ý lời bà nói. Còn bà xem thằng con trời đánh này tới cả lời bà nói nó cũng không để tâm.”
Mẹ Tạ chỉ lắc đầu bất lực nói:
“Tôi không để tâm thì ông cũng đừng nên tức giận. Chắc là con mình đang mệt nên mới như vậy.”
Tạ Hinh vừa vào phòng khóa cửa lại đã nằm liền xuống giường. Nằm lăn qua lăn lại một hồi thì anh cũng chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ…trong mơ anh thấy anh đang đứng trên một cái sân khấu rất lớn. Ở đó cũng có rất nhiều khán giả.
Anh còn nghe được cả những lời cảm ơn gì đó mà anh gửi đến ai đó. Anh không khỏi nhíu mày nhìn bản thân mình đang đứng trên sân khấu nhìn lên bầu trời.
Rồi một lúc sau lại nhìn xuống sân khấu. Trong lúc đang nghe fan hâm mộ bàn tán thì anh thấp thoáng thấy được bóng dáng gầy gò quen thuộc đang từ trong đám người đông đúc muốn chạy ra.
Anh thấy biểu hiện lạ cũng nhanh chóng chen vào đám đông đuổi theo sau lưng. Lúc bóng dáng mảnh khảnh đó run rẩy mất hết sức lực ngã xuống đất anh mới nhìn rõ khuôn mặt của Hạ Giai.
Anh trợn tròn mắt hoảng sợ muốn đưa tay giúp đỡ cô nhưng khi đưa tay muốn nắm tay cô lại không chạm được. Cơn đau đầu không biết từ đâu ập tới khiến anh muốn nổ tung.
Anh đưa hai tay ôm đầu ngồi bệt xuống đất muốn bản thân cố gắng tỉnh táo lại. Bỗng nhiên, anh bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình tỉnh giấc.
Anh ngồi trên giường thở dốc, trên người lấm tấm mồ hôi thi nhau chảy xuống. Anh ngồi thẫn thờ nhớ lại giấc mơ khi nãy.
Anh cảm giác như nó là sự thật vậy. Anh sợ hãi còn có chút hốt hoảng. Anh đưa tát mạnh lên khuôn mặt mình muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Khi cảm thấy mình đã tỉnh táo thì anh mới bước xuống giường đi lấy quần áo đi tắm.
Lúc tắm xong anh cũng không thể ngừng suy nghĩ về giấc mơ khi nãy. Cảm giác trong mơ từ nãy tới giờ vẫn luôn bao trùm lấy anh.
Anh nghĩ thầm trong bụng cố gắng động viên bản thân chắc chỉ là do anh mệt quá với cả việc dạo này anh vẫn luôn nghĩ về Hạ Giai nên mới có giấc mơ như vậy.
Anh thở dài chán nản rồi mới đi xuống lầu. Đúng lúc, quản gia đang dọn đồ ăn lên bàn. Mẹ Tạ thấy anh tỉnh thì cũng mừng rỡ nói:
“Bảo bảo dậy rồi sao? Mẹ cũng đang định kêu con dậy đây. Nào, mau lên lại đây đi, chúng ta cùng ăn cơm tối.”
Mẹ Tạ đi tới cầu thang kéo tay anh đi lại bàn ăn. Anh cũng ngoan ngoãn mà theo sát sau lưng bà. Từ nhỏ, Tạ Hinh rất thích nhìn ba Tạ chăm sóc mẹ Tạ.
Cũng từ đó, anh cũng quen dần theo thói quen của ba Tạ mà đối xử với bà như một nàng công chúa. Anh chưa từng vì chuyện đánh nhau hay việc xấu ở trường làm ảnh hưởng đến việc học mẹ Tạ phiền lòng.
Cũng chưa từng cãi nhau hay lớn tiếng với bà. Cũng sẽ không lớn tiếng hay phớt lờ ý kiến của mẹ Tạ. Có thể nói đây là lần đầu tiên mà anh phớt lờ đi lời nói của mẹ Tạ.
Dường như bây giờ anh mới nhớ lại việc khi sáng nên anh mới tựa lên vai mẹ Tạ nói:
“Mẹ, con xin lỗi khi nãy đã không để tâm đến lời của mẹ. Khi nãy do con mệt quá nên mới như thế. Sau này, sẽ không như thế nữa.”
Mẹ Tạ ngồi trên ghế ôm đầu con trai bảo bối của bà nói:
“Mẹ hiểu con trai mẹ mà, mẹ không trách con đâu. Nào, mau ngồi xuống ăn đi. Nay mẹ làm nhiều món con thích lắm.”
Ba Tạ bị đẩy sang ngồi một bên liền lườm Tạ Hinh giọng điệu khó chịu nói:
“Con trai bảo bối của bà, còn tôi là gì?”
Mẹ Tạ nhìn ba Tạ cười cười:
“Ông lớn như thế rồi còn ghen tỵ với con ruột ông sao?”
Ba Tạ sờ mũi hừ nhẹ nói:
“Nó không phải đàn ông à? Tôi ghen với con trai mình đó được chưa?”
Mẹ Tạ và Tạ Hinh bị câu nói của ông làm cho tức cười không nói nên lời.
Mẹ Tạ lắc đầu vì tính hay ghen của chồng mình, bà liền lấy đũa gắp cho ông một cái đùi gà lớn rồi cười nói:
“Được rồi được rồi, tôi gắp cho ông cái đùi lớn nhất đó. Ông đừng có mà ghen vớ ghen vẩn nữa.”
Hai lỗ tai ba Tạ đỏ lên, không biết vì thẹn nên đỏ hay là vì ngại ngùng nên đỏ mà lời nói của ba Tạ lại trở nên lắp bắp mắng Tạ Hinh:
“Cái gì ch…ứ…ma…u ăn đi nh…ìn cái gì…”
Tạ Hinh nhịn không được mà bị sặc vì cười khiến ba Tạ càng ngại ngùng hơn.
“Mày đừng làm tao sợ chứ? Mày bị khùng thật hả? Hay ấm đầu? Có cần tao gọi cấp cứu không?”
Từ Dĩnh nhướn mi nhìn Tạ Hinh hỏi:
“Chẳng lẽ em là đang cảm thấy khó chịu khi bạn nữ đó từ bỏ việc thích em phải không?”
Tạ Hinh lạnh nhạt lặng im không trả lời, Từ Dĩnh nhún vai nói:
“Em không trả lời cũng không phản bác thế là có đúng không? Em ấy vừa mới phủ em mà em đã khó chịu như vậy thì em thử nghĩ xem con bé theo đuổi em lâu như vậy. Cảm giác lúc đó của con bé sẽ như thế nào?”
“Tủi thân? Uất ức? Thất vọng? Chán nản? Không phải sao?”
Từ Dĩnh tựa lưng vào ghế khoang hai tay trước ngực nói:
“Chẳng ai yêu mãi một người, cũng không ai lãng phí cả tuổi xuân để theo đuổi em mãi đâu.”
Nói xong Từ Dĩnh mới cầm lấy túi xách của mình thở dài đứng dậy đi ngang Tạ Hinh vỗ nhẹ vai anh một cái nói:
“Những gì chị biết cũng đã nói hết rồi, còn việc nó sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào là ở chỗ của em.”
Tạ Hinh vẫn không nói gì chỉ bất động ngồi đó với khuôn mặt sát khí như muốn đốt nhà người ta đến nơi.
Từ Dĩnh nhìn Từ Triết:
“Chị mày đi đây, nhớ cuối tuần về ăn cơm.”
Từ Triết nhướn mi nói:
“Hên xui nhé, em bận.”
Từ Dĩnh nghe anh ta nói thì xoay người lại cười khinh nói:
“Mày bận gì? Bận kiếm mấy con không ra gì tiêu hộ tiền à? Tóm lại cuối tuần không về thì tuần sau đừng mong thẻ được mở nhé!.”
Từ Triết nghe vậy tức giận chạy theo hét lớn:
“CHỊ, CHỊ À, CHỊ ĐỪNG ÁC VỚI EM NHƯ VẬY CHỨ? CHỊ HAI…”
Bây giờ, chỉ con một mình Tạ Hinh yên tĩnh ngồi trên ghế. Mấy ngày nay suy nghĩ nhiều về việc này mà khiến anh đau đầu.
Anh không khỏi thở dài, đưa tay xoa nhẹ mi tâm rồi cũng đứng dậy đi về.
Từ Triết còn đang mè nheo năn nỉ Từ Dĩnh thì thấy Tạ Hinh đi ra mở cửa xe của anh ngồi vào thì hú hồn chạy lại hỏi:
“Mày về sao?”
Tạ Hinh gật đầu nhẹ một cái rồi phóng xe chạy đi.
Từ Triết ở phía sau lẩm bẩm chửi rủa:
“Tên này, khinh người sao? Hỏi thôi mà cũng không trả lời. Đúng là đồ hâm mà!!”
Tạ Hinh lái xe về biệt thự của mình, vừa bước xuống xe đã quăng chìa khóa cho mấy tên bảo vệ rồi đi vào bên trong.
Mẹ Tạ đang ngồi xem phim với ba Tạ trong phòng khách cũng nhìn thấy anh về thì cười nhẹ nhàng hỏi:
“Sao hôm nay, cục cưng về sớm thế?”
Tạ Hinh không trả lời mà đi thẳng lên phòng. Ba Tạ thấy anh không thèm đếm xỉa tới ai thì bỏ tờ báo đang đọc dở xuống tức giận nói:
“Thằng này, bây giờ tới cả lời mẹ nó nói nó cũng không thèm đếm xỉa sao? Hôm nay, tôi phải cho nó một trận mới được.”
Mẹ Tạ thấy thế lại không muốn Tạ Hinh và ba anh lại làm ầm cả lên thì nhanh chóng vuốt ngực ba Tạ, dỗ ngọt nói:
“Ông thôi, được rồi, con cũng lớn rồi chắc do mấy nay phải làm hồ sơ nên thằng bé mệt. Ông cũng đừng hung dữ quá làm gì kẻo lại tổn hại sức khỏe hơn thôi.”
Ba Tạ vẫn không thể không tức giận nói:
“Bà xem tôi còn không dám không để ý lời bà nói. Còn bà xem thằng con trời đánh này tới cả lời bà nói nó cũng không để tâm.”
Mẹ Tạ chỉ lắc đầu bất lực nói:
“Tôi không để tâm thì ông cũng đừng nên tức giận. Chắc là con mình đang mệt nên mới như vậy.”
Tạ Hinh vừa vào phòng khóa cửa lại đã nằm liền xuống giường. Nằm lăn qua lăn lại một hồi thì anh cũng chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ…trong mơ anh thấy anh đang đứng trên một cái sân khấu rất lớn. Ở đó cũng có rất nhiều khán giả.
Anh còn nghe được cả những lời cảm ơn gì đó mà anh gửi đến ai đó. Anh không khỏi nhíu mày nhìn bản thân mình đang đứng trên sân khấu nhìn lên bầu trời.
Rồi một lúc sau lại nhìn xuống sân khấu. Trong lúc đang nghe fan hâm mộ bàn tán thì anh thấp thoáng thấy được bóng dáng gầy gò quen thuộc đang từ trong đám người đông đúc muốn chạy ra.
Anh thấy biểu hiện lạ cũng nhanh chóng chen vào đám đông đuổi theo sau lưng. Lúc bóng dáng mảnh khảnh đó run rẩy mất hết sức lực ngã xuống đất anh mới nhìn rõ khuôn mặt của Hạ Giai.
Anh trợn tròn mắt hoảng sợ muốn đưa tay giúp đỡ cô nhưng khi đưa tay muốn nắm tay cô lại không chạm được. Cơn đau đầu không biết từ đâu ập tới khiến anh muốn nổ tung.
Anh đưa hai tay ôm đầu ngồi bệt xuống đất muốn bản thân cố gắng tỉnh táo lại. Bỗng nhiên, anh bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình tỉnh giấc.
Anh ngồi trên giường thở dốc, trên người lấm tấm mồ hôi thi nhau chảy xuống. Anh ngồi thẫn thờ nhớ lại giấc mơ khi nãy.
Anh cảm giác như nó là sự thật vậy. Anh sợ hãi còn có chút hốt hoảng. Anh đưa tát mạnh lên khuôn mặt mình muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Khi cảm thấy mình đã tỉnh táo thì anh mới bước xuống giường đi lấy quần áo đi tắm.
Lúc tắm xong anh cũng không thể ngừng suy nghĩ về giấc mơ khi nãy. Cảm giác trong mơ từ nãy tới giờ vẫn luôn bao trùm lấy anh.
Anh nghĩ thầm trong bụng cố gắng động viên bản thân chắc chỉ là do anh mệt quá với cả việc dạo này anh vẫn luôn nghĩ về Hạ Giai nên mới có giấc mơ như vậy.
Anh thở dài chán nản rồi mới đi xuống lầu. Đúng lúc, quản gia đang dọn đồ ăn lên bàn. Mẹ Tạ thấy anh tỉnh thì cũng mừng rỡ nói:
“Bảo bảo dậy rồi sao? Mẹ cũng đang định kêu con dậy đây. Nào, mau lên lại đây đi, chúng ta cùng ăn cơm tối.”
Mẹ Tạ đi tới cầu thang kéo tay anh đi lại bàn ăn. Anh cũng ngoan ngoãn mà theo sát sau lưng bà. Từ nhỏ, Tạ Hinh rất thích nhìn ba Tạ chăm sóc mẹ Tạ.
Cũng từ đó, anh cũng quen dần theo thói quen của ba Tạ mà đối xử với bà như một nàng công chúa. Anh chưa từng vì chuyện đánh nhau hay việc xấu ở trường làm ảnh hưởng đến việc học mẹ Tạ phiền lòng.
Cũng chưa từng cãi nhau hay lớn tiếng với bà. Cũng sẽ không lớn tiếng hay phớt lờ ý kiến của mẹ Tạ. Có thể nói đây là lần đầu tiên mà anh phớt lờ đi lời nói của mẹ Tạ.
Dường như bây giờ anh mới nhớ lại việc khi sáng nên anh mới tựa lên vai mẹ Tạ nói:
“Mẹ, con xin lỗi khi nãy đã không để tâm đến lời của mẹ. Khi nãy do con mệt quá nên mới như thế. Sau này, sẽ không như thế nữa.”
Mẹ Tạ ngồi trên ghế ôm đầu con trai bảo bối của bà nói:
“Mẹ hiểu con trai mẹ mà, mẹ không trách con đâu. Nào, mau ngồi xuống ăn đi. Nay mẹ làm nhiều món con thích lắm.”
Ba Tạ bị đẩy sang ngồi một bên liền lườm Tạ Hinh giọng điệu khó chịu nói:
“Con trai bảo bối của bà, còn tôi là gì?”
Mẹ Tạ nhìn ba Tạ cười cười:
“Ông lớn như thế rồi còn ghen tỵ với con ruột ông sao?”
Ba Tạ sờ mũi hừ nhẹ nói:
“Nó không phải đàn ông à? Tôi ghen với con trai mình đó được chưa?”
Mẹ Tạ và Tạ Hinh bị câu nói của ông làm cho tức cười không nói nên lời.
Mẹ Tạ lắc đầu vì tính hay ghen của chồng mình, bà liền lấy đũa gắp cho ông một cái đùi gà lớn rồi cười nói:
“Được rồi được rồi, tôi gắp cho ông cái đùi lớn nhất đó. Ông đừng có mà ghen vớ ghen vẩn nữa.”
Hai lỗ tai ba Tạ đỏ lên, không biết vì thẹn nên đỏ hay là vì ngại ngùng nên đỏ mà lời nói của ba Tạ lại trở nên lắp bắp mắng Tạ Hinh:
“Cái gì ch…ứ…ma…u ăn đi nh…ìn cái gì…”
Tạ Hinh nhịn không được mà bị sặc vì cười khiến ba Tạ càng ngại ngùng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.