Chương 104: Hôn Lễ
Cus.02
04/03/2024
Thấm thoát cũng đến ngày đó..
Ngày cô được khoác lên mình bộ váy cưới, ngày mà cô chính thức trở thành người đã có gia đình.
Trong phòng thay đồ, mẹ Hạ bước vào:
"Giai Giai." Mẹ Hạ nhìn về hương của cô: "Thật ra mẹ luôn có một điều luôn muốn nói với con.."
Cô bất ngờ, mẹ Hạ đi từng bước tiến lại gần chỗ của cô đang ngồi:
"Mẹ muốn nói một lời xin lỗi với con.."
Cô giật mình không biết lời xin lỗi này đang xuất phát từ đâu. Cô nhíu mày khó hiểu. Mẹ Hạ hơi do dự nói:
"Thật ra mẹ đã biết việc con ghen ty với chị gái của mình từ rất lâu rồi. Chỉ là mẹ chưa từng nghĩ đến điều đó lại khiến con cảm thấy mình bị ghẻ lạnh trong nhà. Đôi khi mẹ cũng muốn quan tâm con hơn nhưng lại thấy chị con mỗi đêm đều đau đớn vì bệnh tật mẹ lại không chịu được.."
Cô giật giật khóe mắt, cúi đầu không nói gì. Mẹ Hạ ngồi bên hai mắt rơm rớm nước mắt nói:
"Con biết mà chị con mắc phải căn bệnh quái ác đó. Mẹ cũng rất dằn vặt bản thân mình. Mẹ một bên vừa sợ mất đi của con, một bên lại sợ nhìn thấy ánh mắt cô độc của con. Đến khi chị con mất, chúng ta đã đi khắp nơi để thực hiện di nguyện cuối cùng của chị con. Chúng ta chỉ muốn thay con bé làm chút việc thiện không ngờ khi trở lại con lại rời đi...
Mẹ Hạ nhìn cô cúi đầu bả vai run rẩy, nước mắt rơi xuống bó hoa đang cầm trên tay mà lòng đau đớn:
"Con không biết đâu khi chúng ta biết được việc con bị trầm cảm chúng ta cũng rất hối hận. Chúng ta sợ.sợ một ngày con cũng sẽ đi mất nên đã từng hứa sau chuyến đi đó sẽ về bù đắp cho con. Nhưng không ngờ đến 4 năm tận 4 năm trời con cũng không hề có ý định tha thứ cho chúng ta. Nhưng mà ông trời cũng rủ lòng thương may sao con chấp nhậm tha thứ, ngày đó mẹ vui tới mức mà không từ nào có thể diễn tả được. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.."
Bên ngoài, mẹ Tạ cũng muốn vào thăm cô một chút. Cửa vừa đẩy ra, thấy cảnh trước mặt bà không khỏi thở dài:
"Chưa tới lúc gả nữa mà hai người định khóc ngập nước ở đây sao?"
Mẹ Hạ giật mình nhanh tay lau hết nước mắt nói: "Có đâu chỉ là muốn tâm sự với con bé một chút!!"
Mẹ Tạ mỉm cười đi lại khoác tay mẹ Hạ:
"Cậu còn nghĩ tớ còn chưa hiểu rõ cậu sao? Cậu bây giờ chính là sợ con gái bỏ mình chỉ lo cho nhà chồng đúng không?"
Mẹ Hạ thở dài mẹ Tạ cũng vỗ vai mẹ Hạ an ủi:
"Cậu biết tính tớ mà, tớ sẽ không bao giờ đối xử tệ với Giai Giai nhà cậu đâu. Gia đình tớ thương con bé không hết lấy gì mà đối xử tệ bạc đây?"
Mẹ Tạ đi đến lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, sau đó lại nhìn cô mỉm cười:
"Khóc làm con xấu mất rồi. Để ta ra ngoài gọi người đến make up lại cho con nhé?"
Cô nhỏ nhẹ gật đầu đồng ý:
"Vâng ạ."
Mẹ Tạ đi ra ngoài còn quay đầu lại:
"Bà còn không mau đi theo tớ nào. Cậu còn định ở đây tâm sự suốt sao?"
Cô và mẹ Hạ bị làm cho bật cười, mẹ Tạ vỗ nhẹ vai cô rồi mới theo chân mẹ Tạ rời đi.
Đến giờ làm lễ, tiếng nhạc du dương vang lên:
Cô được Hạ Nghiễn và ba Hạ nắm tay bước lên lễ đường. Ánh mắt cô vẫn một mực nhìn về hướng người đàn ông đang xoay lưng lại.
Trải qua bao nhiêu năm như vậy, đây có lẽ là điều đến giờ mà cô vẫn còn không thể tin được.
Trải qua hết một đời yêu thầm đến khi mất đi rồi lại được sống lại cô mới biết được người mà cô tưởng chừng không bao giờ có thể thích cô lại có thể thích cô nhiều hơn cô tưởng tượng.
Đến khi gần đến nơi, Tạ Hinh mới xoay người lại đôi mắt đã đỏ hoe nhìn cô trong bộ váy cưới. Ba Hạ đặt tay cô lên tay của anh mà dặn dò:
"Sau này phải đối xử thật tốt với con bé nhé? Đừng bao giờ để chúng ta thấy con đối xử tệ với nó."
Người đàn ông nắm chặt tay của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
"Ba và anh hai yên tâm, con có thể dùng cái mạng nhỏ này của con ra để thể, cả đời này nếu Tạ Hinh con có đối xử tệ với cô anh.Con sẽ CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY!"
Từng câu từng chữ của anh khiến cô bất ngờ nhưng lại được cái gật đầu hài lòng của ba Hạ. Còn Hạ Nghiễn tuy mặt vẫn luôn cau có nhưng mà trong thâm tâm anh trai của cô cũng đã dần chấp nhận anh rồi.
Cô cũng tin anh ấy, anh chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của cô.
Tạ Hinh đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô trân trọng lại nâng niu.
Anh nói: "Anh yêu em. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa vẫn mãi yêu em."
Lúc đó cô cảm thấy mình thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời, cô cười thật tươi mãn nguyện nói:
"Em cũng yêu anh sẽ luôn yêu anh dù có chết bao nhiêu lần nữa."
Mọi người đều đồng loạt vỗ tay, mẹ Tạ và mẹ Hạ còn xúc động đến mức phải ôm nhau khóc.
Noãn Uyên và Ninh Lâm cũng không kìm được mà lấy khăn lau nước mắt. Hạ Nghiễn đứng bên cạnh Noãn Uyên vỗ nhẹ lưng cô ấy nhỏ giọng:
"Ngoan, không khóc."
Cũng như lời hứa, cô tìm một đống phụ rể cho Ninh Lâm nhưng cuối cùng cô ấy lại chẳng ưng ai.
Đến khi ngồi vào bàn tiệc, Ninh Lâm lại kéo tay cô phàn nàn:
"Cậu thật sự luôn á, phụ rể tuy đẹp thật nhưng mà cũng chưa chắc tớ đã lọt vào mắt của các anh ấy. Sao cậu không kiếm ai nhan sắc bình thường một chút???"
Hạ Giai nhìn xung quanh lại nhìn thấy Lạc Tranh ngồi ngay bàn bên cạnh. Cô kéo tay cô ấy đi đến trước mặt Lạc Tranh:
"Còn anh ấy thì sao? Được không?"
Lạc Tranh và Ninh Lâm nhìn nhau đỏ mặt, cô ấy hận không thể cạch mặt cô bạn này của mình ngay bây giờ!!!
Cao Tri cũng đến để chúc phúc cô nhưng đi cùng anh lại còn có Uyên Hạ. Cô vừa thấy đã con môi mỉm cười đi đến chào đón:
"Hai người đã quay lại với nhau khi nào vậy?"
Uyên Hạ đỏ mặt, hai tay nắm chặt túi xách. Cao Tri nhướn mày ôm eo Uyên Hạ. Cô bật cười nói:
"Vậy thì tốt rồi. Phải thật hạnh phúc nhé."
Cao Tri mỉm cười:
"Cậu cũng phải hạnh phúc đó, tên đó mà làm gì cậu nhớ nói với bọn tớ nhé!!"
Tạ Hinh nhìn thấy Cao Tri liền nhăn mày đi tới nhưng khi thấy bên cạnh cậu ấy có thêm một người con gái lông mày mới chợt thả lỏng đưa tay bắt tay cậu ấy:
"Cảm ơn cậu đến chung vui."
Cao Tri cũng mỉm cười lại:
"Được, bạn bè cả thôi."
Lúc cô ném hoa cưới, bó bông được nằm trọn trong tay của Noãn Uyên. Cô ấy nhìn xung quanh:
"Gì vậy? Tớ làm gì có bạn trai mà lại bay vào tớ chứ???"
Hạ Nghiễn đi đến bên cạnh đan tay mình vào tay cô đưa lên nói:
"Giờ thì có rồi không phải sao?"
Mọi người lại một lần nữa hò hét lên. Đám cưới của cô còn được đài truyền hình phát lên sóng trực tiếp:
THuhu, cảm động quá...
"Cuối cùng anh chị ấy cũng cưới rồi mừng quá đi mất!!! J
Muốn đi đám cưới quá đi mất lãng mạn quó đimiiii.j
Cũng ước tìm được Chu Dương thứ hai ạ....
Г...J
Có lẽ đám cưới của cô là đám cưới được sự chúc phúc từ rất nhiều người. Từ rất nhiều người trên toàn cầu lẫn bạn bè của cô và anh.
Đời này cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có được những gì mà mình từng mơ ước. Cô cũng mong cho tất cả các bạn nữ đang yêu thầm có thể mạnh dạn tiến đến.
………….
HOÀN CHÍNH VĂN ( 19/2/ 2024)
Ngày cô được khoác lên mình bộ váy cưới, ngày mà cô chính thức trở thành người đã có gia đình.
Trong phòng thay đồ, mẹ Hạ bước vào:
"Giai Giai." Mẹ Hạ nhìn về hương của cô: "Thật ra mẹ luôn có một điều luôn muốn nói với con.."
Cô bất ngờ, mẹ Hạ đi từng bước tiến lại gần chỗ của cô đang ngồi:
"Mẹ muốn nói một lời xin lỗi với con.."
Cô giật mình không biết lời xin lỗi này đang xuất phát từ đâu. Cô nhíu mày khó hiểu. Mẹ Hạ hơi do dự nói:
"Thật ra mẹ đã biết việc con ghen ty với chị gái của mình từ rất lâu rồi. Chỉ là mẹ chưa từng nghĩ đến điều đó lại khiến con cảm thấy mình bị ghẻ lạnh trong nhà. Đôi khi mẹ cũng muốn quan tâm con hơn nhưng lại thấy chị con mỗi đêm đều đau đớn vì bệnh tật mẹ lại không chịu được.."
Cô giật giật khóe mắt, cúi đầu không nói gì. Mẹ Hạ ngồi bên hai mắt rơm rớm nước mắt nói:
"Con biết mà chị con mắc phải căn bệnh quái ác đó. Mẹ cũng rất dằn vặt bản thân mình. Mẹ một bên vừa sợ mất đi của con, một bên lại sợ nhìn thấy ánh mắt cô độc của con. Đến khi chị con mất, chúng ta đã đi khắp nơi để thực hiện di nguyện cuối cùng của chị con. Chúng ta chỉ muốn thay con bé làm chút việc thiện không ngờ khi trở lại con lại rời đi...
Mẹ Hạ nhìn cô cúi đầu bả vai run rẩy, nước mắt rơi xuống bó hoa đang cầm trên tay mà lòng đau đớn:
"Con không biết đâu khi chúng ta biết được việc con bị trầm cảm chúng ta cũng rất hối hận. Chúng ta sợ.sợ một ngày con cũng sẽ đi mất nên đã từng hứa sau chuyến đi đó sẽ về bù đắp cho con. Nhưng không ngờ đến 4 năm tận 4 năm trời con cũng không hề có ý định tha thứ cho chúng ta. Nhưng mà ông trời cũng rủ lòng thương may sao con chấp nhậm tha thứ, ngày đó mẹ vui tới mức mà không từ nào có thể diễn tả được. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.."
Bên ngoài, mẹ Tạ cũng muốn vào thăm cô một chút. Cửa vừa đẩy ra, thấy cảnh trước mặt bà không khỏi thở dài:
"Chưa tới lúc gả nữa mà hai người định khóc ngập nước ở đây sao?"
Mẹ Hạ giật mình nhanh tay lau hết nước mắt nói: "Có đâu chỉ là muốn tâm sự với con bé một chút!!"
Mẹ Tạ mỉm cười đi lại khoác tay mẹ Hạ:
"Cậu còn nghĩ tớ còn chưa hiểu rõ cậu sao? Cậu bây giờ chính là sợ con gái bỏ mình chỉ lo cho nhà chồng đúng không?"
Mẹ Hạ thở dài mẹ Tạ cũng vỗ vai mẹ Hạ an ủi:
"Cậu biết tính tớ mà, tớ sẽ không bao giờ đối xử tệ với Giai Giai nhà cậu đâu. Gia đình tớ thương con bé không hết lấy gì mà đối xử tệ bạc đây?"
Mẹ Tạ đi đến lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, sau đó lại nhìn cô mỉm cười:
"Khóc làm con xấu mất rồi. Để ta ra ngoài gọi người đến make up lại cho con nhé?"
Cô nhỏ nhẹ gật đầu đồng ý:
"Vâng ạ."
Mẹ Tạ đi ra ngoài còn quay đầu lại:
"Bà còn không mau đi theo tớ nào. Cậu còn định ở đây tâm sự suốt sao?"
Cô và mẹ Hạ bị làm cho bật cười, mẹ Tạ vỗ nhẹ vai cô rồi mới theo chân mẹ Tạ rời đi.
Đến giờ làm lễ, tiếng nhạc du dương vang lên:
Cô được Hạ Nghiễn và ba Hạ nắm tay bước lên lễ đường. Ánh mắt cô vẫn một mực nhìn về hướng người đàn ông đang xoay lưng lại.
Trải qua bao nhiêu năm như vậy, đây có lẽ là điều đến giờ mà cô vẫn còn không thể tin được.
Trải qua hết một đời yêu thầm đến khi mất đi rồi lại được sống lại cô mới biết được người mà cô tưởng chừng không bao giờ có thể thích cô lại có thể thích cô nhiều hơn cô tưởng tượng.
Đến khi gần đến nơi, Tạ Hinh mới xoay người lại đôi mắt đã đỏ hoe nhìn cô trong bộ váy cưới. Ba Hạ đặt tay cô lên tay của anh mà dặn dò:
"Sau này phải đối xử thật tốt với con bé nhé? Đừng bao giờ để chúng ta thấy con đối xử tệ với nó."
Người đàn ông nắm chặt tay của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
"Ba và anh hai yên tâm, con có thể dùng cái mạng nhỏ này của con ra để thể, cả đời này nếu Tạ Hinh con có đối xử tệ với cô anh.Con sẽ CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY!"
Từng câu từng chữ của anh khiến cô bất ngờ nhưng lại được cái gật đầu hài lòng của ba Hạ. Còn Hạ Nghiễn tuy mặt vẫn luôn cau có nhưng mà trong thâm tâm anh trai của cô cũng đã dần chấp nhận anh rồi.
Cô cũng tin anh ấy, anh chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của cô.
Tạ Hinh đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô trân trọng lại nâng niu.
Anh nói: "Anh yêu em. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa vẫn mãi yêu em."
Lúc đó cô cảm thấy mình thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời, cô cười thật tươi mãn nguyện nói:
"Em cũng yêu anh sẽ luôn yêu anh dù có chết bao nhiêu lần nữa."
Mọi người đều đồng loạt vỗ tay, mẹ Tạ và mẹ Hạ còn xúc động đến mức phải ôm nhau khóc.
Noãn Uyên và Ninh Lâm cũng không kìm được mà lấy khăn lau nước mắt. Hạ Nghiễn đứng bên cạnh Noãn Uyên vỗ nhẹ lưng cô ấy nhỏ giọng:
"Ngoan, không khóc."
Cũng như lời hứa, cô tìm một đống phụ rể cho Ninh Lâm nhưng cuối cùng cô ấy lại chẳng ưng ai.
Đến khi ngồi vào bàn tiệc, Ninh Lâm lại kéo tay cô phàn nàn:
"Cậu thật sự luôn á, phụ rể tuy đẹp thật nhưng mà cũng chưa chắc tớ đã lọt vào mắt của các anh ấy. Sao cậu không kiếm ai nhan sắc bình thường một chút???"
Hạ Giai nhìn xung quanh lại nhìn thấy Lạc Tranh ngồi ngay bàn bên cạnh. Cô kéo tay cô ấy đi đến trước mặt Lạc Tranh:
"Còn anh ấy thì sao? Được không?"
Lạc Tranh và Ninh Lâm nhìn nhau đỏ mặt, cô ấy hận không thể cạch mặt cô bạn này của mình ngay bây giờ!!!
Cao Tri cũng đến để chúc phúc cô nhưng đi cùng anh lại còn có Uyên Hạ. Cô vừa thấy đã con môi mỉm cười đi đến chào đón:
"Hai người đã quay lại với nhau khi nào vậy?"
Uyên Hạ đỏ mặt, hai tay nắm chặt túi xách. Cao Tri nhướn mày ôm eo Uyên Hạ. Cô bật cười nói:
"Vậy thì tốt rồi. Phải thật hạnh phúc nhé."
Cao Tri mỉm cười:
"Cậu cũng phải hạnh phúc đó, tên đó mà làm gì cậu nhớ nói với bọn tớ nhé!!"
Tạ Hinh nhìn thấy Cao Tri liền nhăn mày đi tới nhưng khi thấy bên cạnh cậu ấy có thêm một người con gái lông mày mới chợt thả lỏng đưa tay bắt tay cậu ấy:
"Cảm ơn cậu đến chung vui."
Cao Tri cũng mỉm cười lại:
"Được, bạn bè cả thôi."
Lúc cô ném hoa cưới, bó bông được nằm trọn trong tay của Noãn Uyên. Cô ấy nhìn xung quanh:
"Gì vậy? Tớ làm gì có bạn trai mà lại bay vào tớ chứ???"
Hạ Nghiễn đi đến bên cạnh đan tay mình vào tay cô đưa lên nói:
"Giờ thì có rồi không phải sao?"
Mọi người lại một lần nữa hò hét lên. Đám cưới của cô còn được đài truyền hình phát lên sóng trực tiếp:
THuhu, cảm động quá...
"Cuối cùng anh chị ấy cũng cưới rồi mừng quá đi mất!!! J
Muốn đi đám cưới quá đi mất lãng mạn quó đimiiii.j
Cũng ước tìm được Chu Dương thứ hai ạ....
Г...J
Có lẽ đám cưới của cô là đám cưới được sự chúc phúc từ rất nhiều người. Từ rất nhiều người trên toàn cầu lẫn bạn bè của cô và anh.
Đời này cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có được những gì mà mình từng mơ ước. Cô cũng mong cho tất cả các bạn nữ đang yêu thầm có thể mạnh dạn tiến đến.
………….
HOÀN CHÍNH VĂN ( 19/2/ 2024)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.