Chương 2: Trọng Sinh《2》
Cus.02
13/01/2024
Cô vẫn kiên trì âm thầm bên cạnh cho đến cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà Tạ Hinh tổ chức một concert rất lớn.
Cô vẫn luôn ủng hộ anh trong âm thầm như vậy, những scandal hay những lúc anh yếu đuối nhất cô cũng đều đã nhìn thấy.
Cô nhớ cái ngày mà anh vừa mới bước một chân vào giới giải trí. Cô là người phía sau đi kiếm từng người đạo diễn để nói chuyện, đầu tư vô số tiền vào anh.
Những dự án mà anh tham gia cô đều donate rất cao. Nhiều người còn đùa rằng anh là có một vị phú bà sau lưng bao nuôi.
Nhiều năm như vậy lại cô chỉ dám ở dưới nhìn anh trên sân khấu, nhưng buổi biểu diễn hôm nay cô lại cảm thấy anh như mang một con người khác.
Anh cười nhiều hơn, cười rất nhiều, sự đẹp trai của anh cũng vì nụ cười đó mà cũng dần tăng lên gấp bội lần.
Tiếng fan hâm mộ của anh reo hò vang rộng khắp cả khán đài.
Đến khi kết thúc buổi biểu diễn, Tạ Hinh lại im lặng nhìn lên màn pháo bông trên cao hồi lâu như đang suy tư cái gì đó.
Sau đó anh lại hít vào và thở ra một hơi rồi đưa micro lên nói:
"Hôm nay, tôi muốn công khai cảm ơn một người, cảm ơn cô ấy năm tháng đó đã luôn khích lệ tôi. Nếu không có cô ấy cũng sẽ không có Tạ Hinh đứng đây ngày hôm nay. Hôm nay, tôi nhìn lên bầu trời đầy sao này đột nhiên lại nhớ tới cô ấy. Mọi người đoán xem không biết cô ấy có thấy được không?"
Khán giả trong khán đài như vỡ ra đồng thanh hét lên reo hò. Chỉ có mình cô lặng người đi.
Cô lại suýt quên mất, Tạ Hinh là đang thực hiện ước mơ năm đó của chị cô.
Ước mơ của chị ấy là được trở thành một diễn viên nổi tiếng và được đứng trên một sân khấu chật kín người.
Đúng vậy, Tạ Hinh là đang thay chị ấy để thực hiện ước mơ còn đang dang dở.
Xung quanh cô có tiếng xì xầm bàn tán:
«Không phải Tạ Hinh được phú bà bao nuôi sao? Sao anh ấy lại đứng trên sân khấu để bày tỏ với một người con gái khác vậy?»
«Có thể là anh ấy đang cảm ơn vị phú bà đó cũng nên. Mấy bà đừng suy diễn nữa.»
«Bà đừng quên tên đàn ông nào mà trong lòng không có ánh trăng sáng của riêng mình chứ. Với lại chắc phú bà kia cũng rất rộng lượng vừa không công khai lại còn donate nhiều như vậy.»
«Những lời này nếu mà để phú bà của anh ấy nghe được thì sẽ như thế nào nhỉ?»
«Anh ấy debut là vì ánh trăng sáng còn vị phú bà bí ẩn kia là gì?»
«Chắc là fan cuồng lên donate cho anh ấy thôi chứ chẳng có quan hệ gì đâu. Chồng của chúng ta nhiều fan như vậy mà!!»
Còn Tạ Hinh đứng trên sân khấu ánh mắt lấp lánh vẫn luôn nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tất nhiên cô đã nghe được rồi, cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi âm thầm rời đi.
Tinh thần của cô lúc đó bị tụt dốc dữ dội, cô phải lập tức uống thuốc nhưng..nhưng cô lại không mang nó theo.
Cô bắt đầu thở gấp khó khăn đi về hướng xe của mình, ngồi trong xe cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới thắt dây an toàn rời đi.
Khi lái xe cô đã cố gắng cắn mạnh môi mình thật mạnh để khiến cho bản thân buộc phải tỉnh táo.
Nhưng người tính sao bằng trời tính tới đường cao tốc cô bị một chiếc xe tải lớn đụng phải, xe cô bể nát còn cô cũng không còn cảm nhận được gì cả.
Khi cô mở mắt ra hồn cô đã bị xuất ra khỏi cơ thể mình rồi. Cả người cô bây giờ đầy máu me ai nhìn cũng phải cảm thấy kinh hãi.
Cô cứ đi theo cơ thể của mình được đưa tới bệnh viện. Cô thấy bệnh viện đã rất cố gắng liên lạc với gia đình của cô.
Nhưng..
Làm sao mà liên lạc được chứ? Bọn họ làm sao có thể dành thời gian nghe những số điện thoại như này chứ? Cô sống hay chết bọn họ cũng chưa từng quan tâm.
Bệnh viện gọi thêm nhiều lần nữa. Lần này có người nghe máy nhưng rất nhanh đã tắt máy. Nữ y tá nhìn vào màn hình điện thoại mà lắc đầu không nói gì.
Sau đó cô lại thấy nữ y tá của bệnh viện đã gọi cho Noãn Uyên bạn thân duy nhất của cô.
Khi Noãn Uyên chạy tới bệnh viện cô thấy mắt cô ấy đã trở nên vô hồn. cô nghe được cuộc trò chuyện của bác sĩ và cô ấy.
Viện trưởng nhìn Noãn Uyên nói:
"Bệnh viện đã cố gắng gọi cho người nhà của cô nhưng mà.."
Viện trưởng thở dài lắc đầu, còn Noãn Uyên cô ấy chỉ biết im lặng lắng nghe:
"Bệnh viện có liên lạc được với mẹ của cô ấy nhưng mà chỉ nhận được một câu.."
Noãn Uyên trợn tròn mắt hỏi:
"Bà ấy đã nói gì?"
Viện trưởng cụp mắt xuống nói:
"Kêu con bé đừng cố gắng tạo sự chú ý nữa, công việc của mọi người còn rất bận không rảnh để cùng con bé diễn kịch."
Noãn Uyên nghe tới đây thì trợn tròn mắt khó tin hỏi lại:
"Sao chứ? Trái tim bọn họ làm từ sắt hả?"
Viện trưởng thở dài rồi nói tiếp:
"Bệnh viện chúng cô đã cố gắng hết sức nhưng ý chí sống của bệnh nhân dường như là không.."
Noãn Uyên như sét đánh ngang tai, ngây người ra nhìn viện trưởng.
Viện trưởng nói tiếp:
"Mong cô kìm nén đau thương, ngày mai cô ấy sẽ được chuyển về để người nhà chuẩn bị hậu sự."
Noãn Uyên vẫn chưa tin, một lúc lâu sau cô ấy mới nói ra được một câu:
"Được!"
Cô thấy cô ấy rời khỏi phòng của viện trưởng từng bước từng bước đi đến phòng nhận xác của cô.
Khi nghe tin cô ấy không có khóc, nhưng khi thấy xác của cô bị thảm hại như vậy thì cô ấy bật khóc.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy cũng khiến cô đau lòng. Cô rất muốn ôm cô ấy cô rất muốn nói:
"Cậu đừng khóc Uyên Uyên, tớ ở đây mà!!"
Nhưng những lời cô nói đều như hòa vào không khí, cô cũng không thể ôm cô ấy được.
Cô chỉ có thể cùng cô ấy ngồi ở dưới sàn để khóc, khóc suốt mấy tiếng đồng hồ cô ấy mới ngưng.
Cô ấy mò dậy nhìn cô, lấy điện thoại ra. cô không biết cô ấy định làm gì chỉ thấy cô ấy chụp hình lại.
Sau đó cô còn nghe cô ấy nói:
"Giai Giai, cậu cứ yên tâm tớ sẽ khiến bọn người kia, bọn người mà có cái danh gia đình của cậu sẽ phải hối hận!"
Cô ấy sờ lên mặt cô rồi nói:
"Giai Giai, tớ nghĩ tang lễ của cậu cũng không muốn bọn họ có mặt đúng không? Tớ sẽ không cho bọn họ biết đâu!"
Không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì cô chỉ thấy được cả không gian đều tối đen.
Cô nhìn xung quanh sợ hãi, rồi cô rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại cô lại trong thân thể của cô khi cô còn học cấp 3 năm cô học lớp 11.
Lúc này chị cô cũng vừa mới mất được gần một năm. Khoảng thời gian này là cô cũng đang chữa trị trầm cảm.
Cô ngồi ngây người hồi lâu mới nhận thức được sự thật. Nếu đã được sống lại một lần nữa có nghĩa là ông trời đã muốn cô thay đổi cuộc đời thì cô không thể nào khiến ông ấy thất vọng được.
Đã vậy đời này cô phải sống một cách thật ý nghĩa, gia đình gì chứ, cả Tạ Hinh nữa.
Đời này cô nhất định không được phụ thuộc cảm xúc của mình vào bọn họ nữa.
Cô đứng dậy nhìn xung quanh, xung quanh là một chiến trường hỗn loạn mỗi khi cô lên cơn. Thuốc bị đổ ra ngoài, nhiều món đồ rơi lả tả dưới đất.
Cô đi lại bàn ngồi xuống, lấy quyển nhật ký của mình ra. Ghi lại những điều cô nhất định phải làm.
Cô nhất định phải rời khỏi căn nhà này, cắt đứt hết quan hệ với nhà họ Hạ.
Cô sẽ không cố gắng theo đuổi Tạ Hinh nữa, phải học, phải học, phải học!!!
Đậu vào một trường top ở nước ngoài
Lấy một người phải đủ 4 thứ: Tử tế, kinh tế, tinh tế và thực tế.
Nhất định không phạm vào sai lầm cũ.
Viết xong cô nhận được tin nhắn của Noãn Uyên:
﹝Giai Giai, cậu đã tới lớp chưa?﹞
Cô liền trả lời lại:
﹝Tớ vẫn chưa.﹞
Noãn Uyên rất nhanh đã nhắn lại:
﹝Vậy đợi tớ một lát để tớ bảo tài xế ghé qua rồi cậu cùng đi với tớ nhé?﹞
Cô trả lời:
﹝Thật ngại quá, cảm ơn cậu nhé!!﹞
Noãn Uyên trả lời:
﹝Ngại ngùng gì, cậu là gia đình của tớ mà!﹞
Cô thả cho cô ấy một meme cảm động.
Sau đó cô đi thay đồ, còn những chuyện còn lại thì cứ để tối nay tính tiếp.
〈Để biết lịch ra chương mọi người hãy đến trang facebook Phương Linh (Cus) để xem nhaa. Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉
Cô vẫn luôn ủng hộ anh trong âm thầm như vậy, những scandal hay những lúc anh yếu đuối nhất cô cũng đều đã nhìn thấy.
Cô nhớ cái ngày mà anh vừa mới bước một chân vào giới giải trí. Cô là người phía sau đi kiếm từng người đạo diễn để nói chuyện, đầu tư vô số tiền vào anh.
Những dự án mà anh tham gia cô đều donate rất cao. Nhiều người còn đùa rằng anh là có một vị phú bà sau lưng bao nuôi.
Nhiều năm như vậy lại cô chỉ dám ở dưới nhìn anh trên sân khấu, nhưng buổi biểu diễn hôm nay cô lại cảm thấy anh như mang một con người khác.
Anh cười nhiều hơn, cười rất nhiều, sự đẹp trai của anh cũng vì nụ cười đó mà cũng dần tăng lên gấp bội lần.
Tiếng fan hâm mộ của anh reo hò vang rộng khắp cả khán đài.
Đến khi kết thúc buổi biểu diễn, Tạ Hinh lại im lặng nhìn lên màn pháo bông trên cao hồi lâu như đang suy tư cái gì đó.
Sau đó anh lại hít vào và thở ra một hơi rồi đưa micro lên nói:
"Hôm nay, tôi muốn công khai cảm ơn một người, cảm ơn cô ấy năm tháng đó đã luôn khích lệ tôi. Nếu không có cô ấy cũng sẽ không có Tạ Hinh đứng đây ngày hôm nay. Hôm nay, tôi nhìn lên bầu trời đầy sao này đột nhiên lại nhớ tới cô ấy. Mọi người đoán xem không biết cô ấy có thấy được không?"
Khán giả trong khán đài như vỡ ra đồng thanh hét lên reo hò. Chỉ có mình cô lặng người đi.
Cô lại suýt quên mất, Tạ Hinh là đang thực hiện ước mơ năm đó của chị cô.
Ước mơ của chị ấy là được trở thành một diễn viên nổi tiếng và được đứng trên một sân khấu chật kín người.
Đúng vậy, Tạ Hinh là đang thay chị ấy để thực hiện ước mơ còn đang dang dở.
Xung quanh cô có tiếng xì xầm bàn tán:
«Không phải Tạ Hinh được phú bà bao nuôi sao? Sao anh ấy lại đứng trên sân khấu để bày tỏ với một người con gái khác vậy?»
«Có thể là anh ấy đang cảm ơn vị phú bà đó cũng nên. Mấy bà đừng suy diễn nữa.»
«Bà đừng quên tên đàn ông nào mà trong lòng không có ánh trăng sáng của riêng mình chứ. Với lại chắc phú bà kia cũng rất rộng lượng vừa không công khai lại còn donate nhiều như vậy.»
«Những lời này nếu mà để phú bà của anh ấy nghe được thì sẽ như thế nào nhỉ?»
«Anh ấy debut là vì ánh trăng sáng còn vị phú bà bí ẩn kia là gì?»
«Chắc là fan cuồng lên donate cho anh ấy thôi chứ chẳng có quan hệ gì đâu. Chồng của chúng ta nhiều fan như vậy mà!!»
Còn Tạ Hinh đứng trên sân khấu ánh mắt lấp lánh vẫn luôn nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tất nhiên cô đã nghe được rồi, cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi âm thầm rời đi.
Tinh thần của cô lúc đó bị tụt dốc dữ dội, cô phải lập tức uống thuốc nhưng..nhưng cô lại không mang nó theo.
Cô bắt đầu thở gấp khó khăn đi về hướng xe của mình, ngồi trong xe cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới thắt dây an toàn rời đi.
Khi lái xe cô đã cố gắng cắn mạnh môi mình thật mạnh để khiến cho bản thân buộc phải tỉnh táo.
Nhưng người tính sao bằng trời tính tới đường cao tốc cô bị một chiếc xe tải lớn đụng phải, xe cô bể nát còn cô cũng không còn cảm nhận được gì cả.
Khi cô mở mắt ra hồn cô đã bị xuất ra khỏi cơ thể mình rồi. Cả người cô bây giờ đầy máu me ai nhìn cũng phải cảm thấy kinh hãi.
Cô cứ đi theo cơ thể của mình được đưa tới bệnh viện. Cô thấy bệnh viện đã rất cố gắng liên lạc với gia đình của cô.
Nhưng..
Làm sao mà liên lạc được chứ? Bọn họ làm sao có thể dành thời gian nghe những số điện thoại như này chứ? Cô sống hay chết bọn họ cũng chưa từng quan tâm.
Bệnh viện gọi thêm nhiều lần nữa. Lần này có người nghe máy nhưng rất nhanh đã tắt máy. Nữ y tá nhìn vào màn hình điện thoại mà lắc đầu không nói gì.
Sau đó cô lại thấy nữ y tá của bệnh viện đã gọi cho Noãn Uyên bạn thân duy nhất của cô.
Khi Noãn Uyên chạy tới bệnh viện cô thấy mắt cô ấy đã trở nên vô hồn. cô nghe được cuộc trò chuyện của bác sĩ và cô ấy.
Viện trưởng nhìn Noãn Uyên nói:
"Bệnh viện đã cố gắng gọi cho người nhà của cô nhưng mà.."
Viện trưởng thở dài lắc đầu, còn Noãn Uyên cô ấy chỉ biết im lặng lắng nghe:
"Bệnh viện có liên lạc được với mẹ của cô ấy nhưng mà chỉ nhận được một câu.."
Noãn Uyên trợn tròn mắt hỏi:
"Bà ấy đã nói gì?"
Viện trưởng cụp mắt xuống nói:
"Kêu con bé đừng cố gắng tạo sự chú ý nữa, công việc của mọi người còn rất bận không rảnh để cùng con bé diễn kịch."
Noãn Uyên nghe tới đây thì trợn tròn mắt khó tin hỏi lại:
"Sao chứ? Trái tim bọn họ làm từ sắt hả?"
Viện trưởng thở dài rồi nói tiếp:
"Bệnh viện chúng cô đã cố gắng hết sức nhưng ý chí sống của bệnh nhân dường như là không.."
Noãn Uyên như sét đánh ngang tai, ngây người ra nhìn viện trưởng.
Viện trưởng nói tiếp:
"Mong cô kìm nén đau thương, ngày mai cô ấy sẽ được chuyển về để người nhà chuẩn bị hậu sự."
Noãn Uyên vẫn chưa tin, một lúc lâu sau cô ấy mới nói ra được một câu:
"Được!"
Cô thấy cô ấy rời khỏi phòng của viện trưởng từng bước từng bước đi đến phòng nhận xác của cô.
Khi nghe tin cô ấy không có khóc, nhưng khi thấy xác của cô bị thảm hại như vậy thì cô ấy bật khóc.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy cũng khiến cô đau lòng. Cô rất muốn ôm cô ấy cô rất muốn nói:
"Cậu đừng khóc Uyên Uyên, tớ ở đây mà!!"
Nhưng những lời cô nói đều như hòa vào không khí, cô cũng không thể ôm cô ấy được.
Cô chỉ có thể cùng cô ấy ngồi ở dưới sàn để khóc, khóc suốt mấy tiếng đồng hồ cô ấy mới ngưng.
Cô ấy mò dậy nhìn cô, lấy điện thoại ra. cô không biết cô ấy định làm gì chỉ thấy cô ấy chụp hình lại.
Sau đó cô còn nghe cô ấy nói:
"Giai Giai, cậu cứ yên tâm tớ sẽ khiến bọn người kia, bọn người mà có cái danh gia đình của cậu sẽ phải hối hận!"
Cô ấy sờ lên mặt cô rồi nói:
"Giai Giai, tớ nghĩ tang lễ của cậu cũng không muốn bọn họ có mặt đúng không? Tớ sẽ không cho bọn họ biết đâu!"
Không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì cô chỉ thấy được cả không gian đều tối đen.
Cô nhìn xung quanh sợ hãi, rồi cô rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại cô lại trong thân thể của cô khi cô còn học cấp 3 năm cô học lớp 11.
Lúc này chị cô cũng vừa mới mất được gần một năm. Khoảng thời gian này là cô cũng đang chữa trị trầm cảm.
Cô ngồi ngây người hồi lâu mới nhận thức được sự thật. Nếu đã được sống lại một lần nữa có nghĩa là ông trời đã muốn cô thay đổi cuộc đời thì cô không thể nào khiến ông ấy thất vọng được.
Đã vậy đời này cô phải sống một cách thật ý nghĩa, gia đình gì chứ, cả Tạ Hinh nữa.
Đời này cô nhất định không được phụ thuộc cảm xúc của mình vào bọn họ nữa.
Cô đứng dậy nhìn xung quanh, xung quanh là một chiến trường hỗn loạn mỗi khi cô lên cơn. Thuốc bị đổ ra ngoài, nhiều món đồ rơi lả tả dưới đất.
Cô đi lại bàn ngồi xuống, lấy quyển nhật ký của mình ra. Ghi lại những điều cô nhất định phải làm.
Cô nhất định phải rời khỏi căn nhà này, cắt đứt hết quan hệ với nhà họ Hạ.
Cô sẽ không cố gắng theo đuổi Tạ Hinh nữa, phải học, phải học, phải học!!!
Đậu vào một trường top ở nước ngoài
Lấy một người phải đủ 4 thứ: Tử tế, kinh tế, tinh tế và thực tế.
Nhất định không phạm vào sai lầm cũ.
Viết xong cô nhận được tin nhắn của Noãn Uyên:
﹝Giai Giai, cậu đã tới lớp chưa?﹞
Cô liền trả lời lại:
﹝Tớ vẫn chưa.﹞
Noãn Uyên rất nhanh đã nhắn lại:
﹝Vậy đợi tớ một lát để tớ bảo tài xế ghé qua rồi cậu cùng đi với tớ nhé?﹞
Cô trả lời:
﹝Thật ngại quá, cảm ơn cậu nhé!!﹞
Noãn Uyên trả lời:
﹝Ngại ngùng gì, cậu là gia đình của tớ mà!﹞
Cô thả cho cô ấy một meme cảm động.
Sau đó cô đi thay đồ, còn những chuyện còn lại thì cứ để tối nay tính tiếp.
〈Để biết lịch ra chương mọi người hãy đến trang facebook Phương Linh (Cus) để xem nhaa. Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.