Chương 27
Mặc Bảo Phi Bảo
17/10/2016
Chương 26: Đôi mắt động lòng người ấy (3)Edit: Fei Yang
Kiểm Biên Lâm nghĩ không được, còn muốn nói mấy câu, giải thích rõ thêm chút nữa.
Sơ Kiến đã chạy mất...
Cô quay lại xe, quả thực không có việc gì làm, lấy đồ bấm móng tay và dũa móng, bắt đầu cắt móng tay. Tách một tiếng, lại tách một tiếng, sao cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Cô để đồ xuống, nhìn cửa chính một cái, cúi đầu cắt tiếp.
Không bao lâu, Đồng Phi dẫn Lâm Thâm tới, lên chiếc xe chỉ có mình Sơ Kiến này. Tuy nhân vật của Lâm Thâm phải vào vùng núi xa xôi mới có thể bắt đầu, nhưng bộ phim quan trọng thế này, anh ta lại là người mới, nên anh ta nhất định phải gia nhập đoàn sớm để chuẩn bị. Đồng Phi lấy lon coca trong tủ lạnh, ném cho Lâm Thâm: “Xem thử đi, coi như khích lệ. Sau này cậu nổi tiếng, chúng ta cũng có thể có chiếc xe thế này, thầy Lâm trong tương lai đấy.”
Lâm Thâm cười cười đầy kín đáo, cúi đầu, mở nắp lon cạch một tiếng: “Trong bộ phim này, em và thầy Kiểm là anh em sinh tử, có cơ hội, có thể diễn đôi với anh ấy trước không?” Thịt tươi nhỏ chưa nổi này còn rất chuyên nghiệp.
“Lịch trình của anh ấy rất đầy, giữa chừng còn phải dành thời gian chụp quảng cáo, quay chương trình, diễn đôi chắc chắn không được đâu.” Đồng Phi tính toán, “Cậu học thuộc lời thoại của cậu cho tốt, làm xong chuyện mình nên làm trước đã, đặc biệt là tiểu sử của nhân vật, hỏi biên kịch cho kĩ xin chỉ bảo một chút. Kiểm Biên Lâm mỗi lần nhận tiểu sử của nhân vật chính cũng chỉ chừng một ngàn chữ, bản thân đều có thể bổ sung mấy ngàn chữ, xem người này như là mình, nắm bắt từ đầu mối kịch bản tích lũy thêm kinh nghiệm, từ từ người này sẽ là cậu. Làm được như Kiểm Biên Lâm thì diễn đôi với anh ấy cậu mới không luống cuống, ít nhất phải chuyên nghiệp như anh ấy.”
Một tràng dài như vậy, Lâm Thâm nghe rất nghiêm túc, Sơ Kiến cũng nghe vào. Đây còn là lần đầu tiên Đồng Phi nói đến những chuyện phía sau việc làm diễn viên của anh.
“Cậu có thể hợp tác với thầy Kiểm thì phải quý trọng. Anh ấy đặc biệt ngay thẳng, con đường diễn xuất cũng rộng,“ Đồng Phi vẫn chưa khen xong, “Hãy nhớ kĩ, lúc anh ấy không nổi tiếng nhận phỏng vấn hoàn toàn y hệt như khi nổi tiếng. Hơn nữa sau khi nổi tiếng thì càng tỉnh táo hơn. Thầy Kiểm ấy à, Lâm Thâm cậu phải học hỏi nhiều, người nổi tiếng rồi vênh váo ngay quá nhiều.”
Lâm Thâm cười ngượng: “Gần đây em đều xem phỏng vấn của thầy Kiểm, vô cùng khâm phục.”
Hai người chị một câu thầy Kiểm, em một câu thầy Kiểm, khiến Sơ Kiến không quen lắm: “Hai người có thể đừng khen nữa không?”
“Còn ngại à? Khen thì sao nào? Việc ép buộc này của cậu ấy kéo Lâm Thâm ra, thực sự là đơn thuần giúp chúng ta. Việc này mình không hề hồ đồ đâu, rất rõ ràng, toàn bộ bởi vì cậu là cổ đông của studio.”
Sơ Kiến thoáng ngẩn ra. Trước đây lại không nghĩ tới một tầng này, còn tưởng Tạ Bân thực sự xem trọng tài nguyên của studio Đồng Phi. Nhưng vừa nói vậy thật đúng là, studio có thể có tài nguyên khiến Tạ Bân nhất định phải có sao?
Sơ Kiến nhớ lại chuyện này, hậu tri hậu giác xúc động.
Đồng Phi ôm cổ cô, tán dóc: “Ban nãy mình chạy sang xem thử, lần này Kiểm Biên Lâm phá vỡ rất lớn đấy. Một diễn viên hệ cấm dục, đột nhiên đóng một người đàn ông man hormone bùng nổ, hiệu quả này tăng gấp đôi nha.”
Không phải là... cảnh nóng sao.
Sơ Kiến mới vừa mềm lòng xúc động, tâm trạng lại bắt đầu sa sút rồi.
Đồng Phi cười trên nỗi đau của người khác, chọc cô: “Mình đã đọc tiểu thuyết gốc, cảnh nóng nhiều lắm.”
Sơ Kiến tiếp tục dũa móng, cái có cái không.
Đồng Phi khuyên cô: “Tạ Bân muốn đưa công ty lên sàn chứng khoán, cần bùng nổ mấy bộ phim lớn. Anh ấy dẫn dắt Kiểm Biên Lâm nhiều năm như vậy, cũng coi như là sự đền ơn xứng đáng mà.”
Sơ Kiến không lên tiếng, không nói được là cảm giác gì.
“Ghen à?”
“Không có.”
Đồng Phi thấy vẻ mặt Sơ Kiến không đúng, thầm vui vẻ hồi lâu: “Thôi, không dám chọc cậu nữa. Công ty của Tạ Bân là nhà đầu tư, quyền phát biểu lớn, cảnh nóng xóa hết từ lâu rồi. Cảnh hôm nay là tối qua đạo diễn đọc tiểu thuyết xong thực sự muốn quay nên tạm thời thêm vào, đoán chừng là quay không thành công... Nãy mình đi xem, cậu ấy vẫn đang thảo luận với đạo diễn giải quyết thế nào đấy...”
Thật đáng tiếc mà.
Đồng Phi cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nếu Kiểm Biên Lâm thực sự lộ ra một cái kiss ngay mặt không mượn vị trí, nghĩ cũng không cần nghĩ, bộ phim này trực tiếp tiếp thị qua mạng là sẽ nổ tung đến điên, ratings vượt hai là dự đoán thận trọng, vượt ba ở trong tầm tay đó. Đương nhiên, Đồng Phi đã không ôm bất kì hi vọng gì với việc Kiểm Biên Lâm có thể quay cảnh hôn thật, anh căn bản là không đi con đường của tiểu sinh đang nổi tiếng.
Đồng Phi cảm khái muôn vàn, muôn vàn cảm khái, vô số lời lượn rất nhiều vòng trong đầu, cuối cùng vòng trở lại, đơn giản hóa thành: “Đúng là... quá lãng phí mà, một gương mặt như thế.”
Đồng Phi kiên quyết muốn kéo Sơ Kiến đi xem.
Sơ Kiến lặng lẽ vào nhà dựng. Kiểm Biên Lâm đang đứng trước máy giặt, một tay chống lên tường.
Thắt lưng anh gần dựa vào tường, đưa lưng về phía ống kính, trong bóng tối, động ngón tay một cái: “Vất vả rồi.” Anh gật đầu với đối phương, bày tỏ sự áy náy.
Tầm mắt anh dời lên, nhìn vị trí điểm sau máy giặt, trong đầu bắt đầu sắp xếp mấy lời thoại và cảnh còn cần phải diễn hôm nay.
Bày tư thế mượn vị trí, đúng là còn mệt hơn đóng thật. Nữ diễn viên dựa vào tư thế nóng bỏng mà chính tay phó đạo diễn bày từng chút một, cũng cảm thấy quá buồn cười, thực sự chưa từng quay như vậy.
Kiểm Biên Lâm này đâu phải là không quay cảnh hôn chứ, đơn giản là tránh phụ nữ như nước lũ: “Có thể lý giải, bản thân thầy Kiểm cũng không phải là người đóng phim thần tượng...” Ngay cả máy giặt là cô ấy cũng tự leo lên dưới sự trợ giúp của trợ lý. Nói từ mức độ nào đó, Kiểm Biên Lâm đúng là kiểu đàn ông ga lăng bảo thủ mười phần.
Nhìn theo góc độ khác, lại cũng không ga lăng lắm.
Rất tốt, bắt đầu quay.
Sơ Kiến nhìn xa, chỉ có thể thấy Kiểm Biên Lâm đưa lưng về phía mình cúi người... Ừm, cô cố gắng muốn thấy rõ, không thấy được, vị trí mờ quá, tất cả bị thân thể cao lớn của anh che lại...
Tiếp đó là một cảnh quay như vậy, kết thúc.
Kiểm Biên Lâm chưa phát hiện Sơ Kiến quay lại lần nữa, bắt đầu để nhân viên bảo mọi người ra ngoài. Nhân viên không cần thiết đều lục tục rời khỏi, xua đến chỗ Sơ Kiến. Sơ Kiến do dự, không biết là phân cảnh gì đây, còn bảo mọi người ra ngoài... Cô đang định phối hợp rời khỏi, bị Tạ Bân vừa ngước mắt thấy được kéo lại: “Này? Chạy gì chứ, vợ Kiểm Biên Lâm.”
“... Không phải các anh bảo mọi người ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, đó là bảo người ngoài, có một số cảnh người ngoài không được phép xem,“ Tạ Bân hạ thấp giọng, “Em không phải người mình sao? Không xem là lãng phí cơ hội đấy.”
... Không muốn xem.
Sơ Kiến muốn đi, vì cô đã thấy Kiểm Biên Lâm bắt đầu cởi áo sơ mi. Thợ trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm, đương nhiên anh không thấy được Sơ Kiến tránh sau tấm ván mộc trong góc, còn khẽ dặn thợ trang điểm gì đó.
Tạ Bân vẫn cứ kéo Sơ Kiến, nhân tiện nâng cao giọng:
“Nước ấm, đừng là nước lạnh nha, đây vẫn là bệnh nhân đấy.”
“Biết rồi, Tạ tổng, nhớ mà.”
Thợ trang điểm nhận lấy bình phun nước nhỏ trong tay trợ lý, đưa lưng về phía cô, cởi ra. Tim Sơ Kiến thịch một cái, nhìn nữ diễn viên, bên kia cũng phải cởi sao...
Nóng bỏng như vậy hả, có chiếu được không...
Chắc chắn không chiếu được, phải bị cắt thôi. Phải bị cắt rồi thì còn quay làm gì, lãng phí tài nguyên à?
Sơ Kiến mắng thầm trong lòng. Bờ lưng với đường nét lưu loát của Kiểm Biên Lâm hướng về phía cô, còn có thắt lưng theo đường vòng cung vừa vặn túm vào, còn có, lưng quần cố ý hạ thấp... Thợ trang điểm phun ít nước lên lưng anh, dùng ngón tay từ từ làm thành hình dạng giọt mồ hôi tụ thành dòng, còn có sợi tóc...
Sau đó, anh đi qua, cả nữ diễn viên cũng không cần, liền vào vị trí, hai chân tách ra, thân thể hơi cúi nghiêng về trước, quay mấy cảnh. Tiếp sau đó anh sải chân chống tường, lại quay mấy cảnh.
Làm xong... Kết thúc công việc.
Ơ? Vậy là kết thúc rồi?
Hiểu Vũ cầm khăn tới trùm lên cho anh, tiện tay là áo phao lông.
Kiểm Biên Lâm lại nhận lấy cái khăn nhỏ lau tóc, lúc này mới chú ý tới Sơ Kiến bên cạnh Tạ Bân tránh sau đám đông, đi thẳng sang đó. Anh vẫn đang suy nghĩ lời định giải thích lúc nãy, liên quan đến việc tài chính công ty Tạ Bân không lên sàn được...
“Vậy là anh quay xong rồi sao?” Sơ Kiến vẫn không mấy xác định.
“Gần như vậy,“ anh cẩn thận nhớ lại, một cảnh tương tự như cúi người cưỡng hôn, còn có bóng lưng mơ hồ, gần hết rồi, “Chắc không cần phải quay bổ sung.”
Kiểm Biên Lâm hoàn toàn hiểu sai ý cô, vẫn đang giải thích mấy cảnh nóng bỏng đơn giản có đủ giữ sự lờ mờ không này.
“Vậy... họ bảo mọi người ra ngoài làm gì?”
Kiểm Biên Lâm kéo khăn lông, để lộ vết sẹo phẫu thuật: “Chuyện này không thể bị truyền ra ngoài.”
Thì ra là để giấu chuyện vết sẹo phẫu thuật.
Dù sao cũng là trường quay không có thiết bị sưởi ấm, dù là nước ấm thì cũng chuyển lạnh ngay tức khắc. Quay lại xe, hâm nóng trà chanh gừng, gấp rút đưa tới để làm ấm người. Rửa mặt và tay sạch sẽ, Hiểu Vũ còn định hỏi có cần thêm mấy lát chanh không, người liền bị Tạ Bân xốc đi.
Cửa xe vừa đóng lại, trong ngoài ngăn cách.
Tay chân Kiểm Biên Lâm đã lạnh buốt. Ban nãy, đúng là tốn sức để thảo luận với đạo diễn cho ra một phương án khả thi. Anh lại phải để cho đạo diễn cảm giác nhận được sự tôn trọng, mà không phải là anh đang ra vẻ (1), lại phải qua được ải này của mình ——
(1) Nguyên gốc là 耍大牌, chỉ những ngôi sao tự cho là giỏi, xem thường đối phương, kiêu căng tự đại.
Sơ Kiến khảy cái tay nắm bình trà, vang lạch cạch. Một lát sau, cô nhìn anh một cái, nhanh chóng dời đi, chưa tới mấy giây lại nhìn lại: “Hỏi anh một vấn đề kĩ thuật được không?”
“Hửm?”
“Cảnh hôn ban nãy của anh là mượn vị trí sao...”
Anh nuốt trọn nước trà hơi nóng, nóng đến mức đau cả gốc lưỡi. Anh mơ hồ cười: “Cũng coi là vậy, cũng không coi là vậy.”
Sơ Kiến lườm anh. Phải thì phải, không phải thì không phải, còn có cách nói nước đôi cái nào cũng được à?
Kiểm Biên Lâm để ly trà nhỏ trong suốt xuống, đầu gối tách ra, người dịch ra sau, kéo cô đến trước người mình, để cô từ từ ngồi xuống gần trước người: “Anh làm mẫu cho em.”
Làm mẫu á?
Kiểm Biên Lâm mở ngăn kéo lấy gói khăn giấy ướt, sau khi lau sạch mấy ngón tay, anh vò khăn giấy thành một cục vứt vào sọt rác.
“Như thế này ——” Ngón trỏ của anh kề sát môi cô.
Tiếp đó, môi cũng chạm vào theo. Hai người kề nhau cách ngón trỏ của anh.
Trong nháy mắt chạm vào, tim Sơ Kiến rơi xuống, cái này có gì khác với không cách sao...
“Không thể.” Anh đột nhiên thấp giọng cười.
Anh thu ngón tay, mút môi cô không hề trở ngại.
Sao có thể.
Anh chỉ muốn hôn cô, từ nhỏ đến lớn chỉ có cô.
Tay anh vuốt vành tai cô, phần đuôi kim loại nhô ra sau của cái khuyên tai dạng hạt nhỏ quẹt đầu ngón tay anh, hoặc nặng hoặc nhẹ, cảm giác được cái đầu lưỡi nhỏ kia cố gắng rất vui vẻ khuấy cùng một chỗ với mình... Hương trà chanh gừng nhàn nhạt đi xuống theo cổ họng, lục phủ ngũ tạng đều trống rỗng ra sức kêu gào cần đồ bổ sung.
Bàn tay anh rơi xuống sau lưng cô vuốt ve tới lui, cảm giác được món đồ vô cùng lạ thường đang trói buộc thân thể cô, cứ như vậy, tay luồn vào trong theo áo len mềm mại.
Còn một lớp.
Anh: Cái gì cơ?
Sơ Kiến lẩm bẩm: ... Dây thắt lưng, áo may ô.
Anh: Ờ.
Vạt áo kéo ra.
Một người khát đến mức không nói nên lời rốt cuộc trèo non lội suối tìm được nguồn nước cứu mạng, giống như bây giờ, Kiểm Biên Lâm rốt cuộc tìm được thứ đã muốn rất lâu, muốn nắm chặt lại vẫn có chút khó khăn...
Thật là nguy hiểm,
Cái này nguy hiểm hơn cả việc phun nước ấm vào lưng hóng gió lạnh nhiều...
Kiểm Biên Lâm nghĩ không được, còn muốn nói mấy câu, giải thích rõ thêm chút nữa.
Sơ Kiến đã chạy mất...
Cô quay lại xe, quả thực không có việc gì làm, lấy đồ bấm móng tay và dũa móng, bắt đầu cắt móng tay. Tách một tiếng, lại tách một tiếng, sao cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Cô để đồ xuống, nhìn cửa chính một cái, cúi đầu cắt tiếp.
Không bao lâu, Đồng Phi dẫn Lâm Thâm tới, lên chiếc xe chỉ có mình Sơ Kiến này. Tuy nhân vật của Lâm Thâm phải vào vùng núi xa xôi mới có thể bắt đầu, nhưng bộ phim quan trọng thế này, anh ta lại là người mới, nên anh ta nhất định phải gia nhập đoàn sớm để chuẩn bị. Đồng Phi lấy lon coca trong tủ lạnh, ném cho Lâm Thâm: “Xem thử đi, coi như khích lệ. Sau này cậu nổi tiếng, chúng ta cũng có thể có chiếc xe thế này, thầy Lâm trong tương lai đấy.”
Lâm Thâm cười cười đầy kín đáo, cúi đầu, mở nắp lon cạch một tiếng: “Trong bộ phim này, em và thầy Kiểm là anh em sinh tử, có cơ hội, có thể diễn đôi với anh ấy trước không?” Thịt tươi nhỏ chưa nổi này còn rất chuyên nghiệp.
“Lịch trình của anh ấy rất đầy, giữa chừng còn phải dành thời gian chụp quảng cáo, quay chương trình, diễn đôi chắc chắn không được đâu.” Đồng Phi tính toán, “Cậu học thuộc lời thoại của cậu cho tốt, làm xong chuyện mình nên làm trước đã, đặc biệt là tiểu sử của nhân vật, hỏi biên kịch cho kĩ xin chỉ bảo một chút. Kiểm Biên Lâm mỗi lần nhận tiểu sử của nhân vật chính cũng chỉ chừng một ngàn chữ, bản thân đều có thể bổ sung mấy ngàn chữ, xem người này như là mình, nắm bắt từ đầu mối kịch bản tích lũy thêm kinh nghiệm, từ từ người này sẽ là cậu. Làm được như Kiểm Biên Lâm thì diễn đôi với anh ấy cậu mới không luống cuống, ít nhất phải chuyên nghiệp như anh ấy.”
Một tràng dài như vậy, Lâm Thâm nghe rất nghiêm túc, Sơ Kiến cũng nghe vào. Đây còn là lần đầu tiên Đồng Phi nói đến những chuyện phía sau việc làm diễn viên của anh.
“Cậu có thể hợp tác với thầy Kiểm thì phải quý trọng. Anh ấy đặc biệt ngay thẳng, con đường diễn xuất cũng rộng,“ Đồng Phi vẫn chưa khen xong, “Hãy nhớ kĩ, lúc anh ấy không nổi tiếng nhận phỏng vấn hoàn toàn y hệt như khi nổi tiếng. Hơn nữa sau khi nổi tiếng thì càng tỉnh táo hơn. Thầy Kiểm ấy à, Lâm Thâm cậu phải học hỏi nhiều, người nổi tiếng rồi vênh váo ngay quá nhiều.”
Lâm Thâm cười ngượng: “Gần đây em đều xem phỏng vấn của thầy Kiểm, vô cùng khâm phục.”
Hai người chị một câu thầy Kiểm, em một câu thầy Kiểm, khiến Sơ Kiến không quen lắm: “Hai người có thể đừng khen nữa không?”
“Còn ngại à? Khen thì sao nào? Việc ép buộc này của cậu ấy kéo Lâm Thâm ra, thực sự là đơn thuần giúp chúng ta. Việc này mình không hề hồ đồ đâu, rất rõ ràng, toàn bộ bởi vì cậu là cổ đông của studio.”
Sơ Kiến thoáng ngẩn ra. Trước đây lại không nghĩ tới một tầng này, còn tưởng Tạ Bân thực sự xem trọng tài nguyên của studio Đồng Phi. Nhưng vừa nói vậy thật đúng là, studio có thể có tài nguyên khiến Tạ Bân nhất định phải có sao?
Sơ Kiến nhớ lại chuyện này, hậu tri hậu giác xúc động.
Đồng Phi ôm cổ cô, tán dóc: “Ban nãy mình chạy sang xem thử, lần này Kiểm Biên Lâm phá vỡ rất lớn đấy. Một diễn viên hệ cấm dục, đột nhiên đóng một người đàn ông man hormone bùng nổ, hiệu quả này tăng gấp đôi nha.”
Không phải là... cảnh nóng sao.
Sơ Kiến mới vừa mềm lòng xúc động, tâm trạng lại bắt đầu sa sút rồi.
Đồng Phi cười trên nỗi đau của người khác, chọc cô: “Mình đã đọc tiểu thuyết gốc, cảnh nóng nhiều lắm.”
Sơ Kiến tiếp tục dũa móng, cái có cái không.
Đồng Phi khuyên cô: “Tạ Bân muốn đưa công ty lên sàn chứng khoán, cần bùng nổ mấy bộ phim lớn. Anh ấy dẫn dắt Kiểm Biên Lâm nhiều năm như vậy, cũng coi như là sự đền ơn xứng đáng mà.”
Sơ Kiến không lên tiếng, không nói được là cảm giác gì.
“Ghen à?”
“Không có.”
Đồng Phi thấy vẻ mặt Sơ Kiến không đúng, thầm vui vẻ hồi lâu: “Thôi, không dám chọc cậu nữa. Công ty của Tạ Bân là nhà đầu tư, quyền phát biểu lớn, cảnh nóng xóa hết từ lâu rồi. Cảnh hôm nay là tối qua đạo diễn đọc tiểu thuyết xong thực sự muốn quay nên tạm thời thêm vào, đoán chừng là quay không thành công... Nãy mình đi xem, cậu ấy vẫn đang thảo luận với đạo diễn giải quyết thế nào đấy...”
Thật đáng tiếc mà.
Đồng Phi cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nếu Kiểm Biên Lâm thực sự lộ ra một cái kiss ngay mặt không mượn vị trí, nghĩ cũng không cần nghĩ, bộ phim này trực tiếp tiếp thị qua mạng là sẽ nổ tung đến điên, ratings vượt hai là dự đoán thận trọng, vượt ba ở trong tầm tay đó. Đương nhiên, Đồng Phi đã không ôm bất kì hi vọng gì với việc Kiểm Biên Lâm có thể quay cảnh hôn thật, anh căn bản là không đi con đường của tiểu sinh đang nổi tiếng.
Đồng Phi cảm khái muôn vàn, muôn vàn cảm khái, vô số lời lượn rất nhiều vòng trong đầu, cuối cùng vòng trở lại, đơn giản hóa thành: “Đúng là... quá lãng phí mà, một gương mặt như thế.”
Đồng Phi kiên quyết muốn kéo Sơ Kiến đi xem.
Sơ Kiến lặng lẽ vào nhà dựng. Kiểm Biên Lâm đang đứng trước máy giặt, một tay chống lên tường.
Thắt lưng anh gần dựa vào tường, đưa lưng về phía ống kính, trong bóng tối, động ngón tay một cái: “Vất vả rồi.” Anh gật đầu với đối phương, bày tỏ sự áy náy.
Tầm mắt anh dời lên, nhìn vị trí điểm sau máy giặt, trong đầu bắt đầu sắp xếp mấy lời thoại và cảnh còn cần phải diễn hôm nay.
Bày tư thế mượn vị trí, đúng là còn mệt hơn đóng thật. Nữ diễn viên dựa vào tư thế nóng bỏng mà chính tay phó đạo diễn bày từng chút một, cũng cảm thấy quá buồn cười, thực sự chưa từng quay như vậy.
Kiểm Biên Lâm này đâu phải là không quay cảnh hôn chứ, đơn giản là tránh phụ nữ như nước lũ: “Có thể lý giải, bản thân thầy Kiểm cũng không phải là người đóng phim thần tượng...” Ngay cả máy giặt là cô ấy cũng tự leo lên dưới sự trợ giúp của trợ lý. Nói từ mức độ nào đó, Kiểm Biên Lâm đúng là kiểu đàn ông ga lăng bảo thủ mười phần.
Nhìn theo góc độ khác, lại cũng không ga lăng lắm.
Rất tốt, bắt đầu quay.
Sơ Kiến nhìn xa, chỉ có thể thấy Kiểm Biên Lâm đưa lưng về phía mình cúi người... Ừm, cô cố gắng muốn thấy rõ, không thấy được, vị trí mờ quá, tất cả bị thân thể cao lớn của anh che lại...
Tiếp đó là một cảnh quay như vậy, kết thúc.
Kiểm Biên Lâm chưa phát hiện Sơ Kiến quay lại lần nữa, bắt đầu để nhân viên bảo mọi người ra ngoài. Nhân viên không cần thiết đều lục tục rời khỏi, xua đến chỗ Sơ Kiến. Sơ Kiến do dự, không biết là phân cảnh gì đây, còn bảo mọi người ra ngoài... Cô đang định phối hợp rời khỏi, bị Tạ Bân vừa ngước mắt thấy được kéo lại: “Này? Chạy gì chứ, vợ Kiểm Biên Lâm.”
“... Không phải các anh bảo mọi người ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, đó là bảo người ngoài, có một số cảnh người ngoài không được phép xem,“ Tạ Bân hạ thấp giọng, “Em không phải người mình sao? Không xem là lãng phí cơ hội đấy.”
... Không muốn xem.
Sơ Kiến muốn đi, vì cô đã thấy Kiểm Biên Lâm bắt đầu cởi áo sơ mi. Thợ trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm, đương nhiên anh không thấy được Sơ Kiến tránh sau tấm ván mộc trong góc, còn khẽ dặn thợ trang điểm gì đó.
Tạ Bân vẫn cứ kéo Sơ Kiến, nhân tiện nâng cao giọng:
“Nước ấm, đừng là nước lạnh nha, đây vẫn là bệnh nhân đấy.”
“Biết rồi, Tạ tổng, nhớ mà.”
Thợ trang điểm nhận lấy bình phun nước nhỏ trong tay trợ lý, đưa lưng về phía cô, cởi ra. Tim Sơ Kiến thịch một cái, nhìn nữ diễn viên, bên kia cũng phải cởi sao...
Nóng bỏng như vậy hả, có chiếu được không...
Chắc chắn không chiếu được, phải bị cắt thôi. Phải bị cắt rồi thì còn quay làm gì, lãng phí tài nguyên à?
Sơ Kiến mắng thầm trong lòng. Bờ lưng với đường nét lưu loát của Kiểm Biên Lâm hướng về phía cô, còn có thắt lưng theo đường vòng cung vừa vặn túm vào, còn có, lưng quần cố ý hạ thấp... Thợ trang điểm phun ít nước lên lưng anh, dùng ngón tay từ từ làm thành hình dạng giọt mồ hôi tụ thành dòng, còn có sợi tóc...
Sau đó, anh đi qua, cả nữ diễn viên cũng không cần, liền vào vị trí, hai chân tách ra, thân thể hơi cúi nghiêng về trước, quay mấy cảnh. Tiếp sau đó anh sải chân chống tường, lại quay mấy cảnh.
Làm xong... Kết thúc công việc.
Ơ? Vậy là kết thúc rồi?
Hiểu Vũ cầm khăn tới trùm lên cho anh, tiện tay là áo phao lông.
Kiểm Biên Lâm lại nhận lấy cái khăn nhỏ lau tóc, lúc này mới chú ý tới Sơ Kiến bên cạnh Tạ Bân tránh sau đám đông, đi thẳng sang đó. Anh vẫn đang suy nghĩ lời định giải thích lúc nãy, liên quan đến việc tài chính công ty Tạ Bân không lên sàn được...
“Vậy là anh quay xong rồi sao?” Sơ Kiến vẫn không mấy xác định.
“Gần như vậy,“ anh cẩn thận nhớ lại, một cảnh tương tự như cúi người cưỡng hôn, còn có bóng lưng mơ hồ, gần hết rồi, “Chắc không cần phải quay bổ sung.”
Kiểm Biên Lâm hoàn toàn hiểu sai ý cô, vẫn đang giải thích mấy cảnh nóng bỏng đơn giản có đủ giữ sự lờ mờ không này.
“Vậy... họ bảo mọi người ra ngoài làm gì?”
Kiểm Biên Lâm kéo khăn lông, để lộ vết sẹo phẫu thuật: “Chuyện này không thể bị truyền ra ngoài.”
Thì ra là để giấu chuyện vết sẹo phẫu thuật.
Dù sao cũng là trường quay không có thiết bị sưởi ấm, dù là nước ấm thì cũng chuyển lạnh ngay tức khắc. Quay lại xe, hâm nóng trà chanh gừng, gấp rút đưa tới để làm ấm người. Rửa mặt và tay sạch sẽ, Hiểu Vũ còn định hỏi có cần thêm mấy lát chanh không, người liền bị Tạ Bân xốc đi.
Cửa xe vừa đóng lại, trong ngoài ngăn cách.
Tay chân Kiểm Biên Lâm đã lạnh buốt. Ban nãy, đúng là tốn sức để thảo luận với đạo diễn cho ra một phương án khả thi. Anh lại phải để cho đạo diễn cảm giác nhận được sự tôn trọng, mà không phải là anh đang ra vẻ (1), lại phải qua được ải này của mình ——
(1) Nguyên gốc là 耍大牌, chỉ những ngôi sao tự cho là giỏi, xem thường đối phương, kiêu căng tự đại.
Sơ Kiến khảy cái tay nắm bình trà, vang lạch cạch. Một lát sau, cô nhìn anh một cái, nhanh chóng dời đi, chưa tới mấy giây lại nhìn lại: “Hỏi anh một vấn đề kĩ thuật được không?”
“Hửm?”
“Cảnh hôn ban nãy của anh là mượn vị trí sao...”
Anh nuốt trọn nước trà hơi nóng, nóng đến mức đau cả gốc lưỡi. Anh mơ hồ cười: “Cũng coi là vậy, cũng không coi là vậy.”
Sơ Kiến lườm anh. Phải thì phải, không phải thì không phải, còn có cách nói nước đôi cái nào cũng được à?
Kiểm Biên Lâm để ly trà nhỏ trong suốt xuống, đầu gối tách ra, người dịch ra sau, kéo cô đến trước người mình, để cô từ từ ngồi xuống gần trước người: “Anh làm mẫu cho em.”
Làm mẫu á?
Kiểm Biên Lâm mở ngăn kéo lấy gói khăn giấy ướt, sau khi lau sạch mấy ngón tay, anh vò khăn giấy thành một cục vứt vào sọt rác.
“Như thế này ——” Ngón trỏ của anh kề sát môi cô.
Tiếp đó, môi cũng chạm vào theo. Hai người kề nhau cách ngón trỏ của anh.
Trong nháy mắt chạm vào, tim Sơ Kiến rơi xuống, cái này có gì khác với không cách sao...
“Không thể.” Anh đột nhiên thấp giọng cười.
Anh thu ngón tay, mút môi cô không hề trở ngại.
Sao có thể.
Anh chỉ muốn hôn cô, từ nhỏ đến lớn chỉ có cô.
Tay anh vuốt vành tai cô, phần đuôi kim loại nhô ra sau của cái khuyên tai dạng hạt nhỏ quẹt đầu ngón tay anh, hoặc nặng hoặc nhẹ, cảm giác được cái đầu lưỡi nhỏ kia cố gắng rất vui vẻ khuấy cùng một chỗ với mình... Hương trà chanh gừng nhàn nhạt đi xuống theo cổ họng, lục phủ ngũ tạng đều trống rỗng ra sức kêu gào cần đồ bổ sung.
Bàn tay anh rơi xuống sau lưng cô vuốt ve tới lui, cảm giác được món đồ vô cùng lạ thường đang trói buộc thân thể cô, cứ như vậy, tay luồn vào trong theo áo len mềm mại.
Còn một lớp.
Anh: Cái gì cơ?
Sơ Kiến lẩm bẩm: ... Dây thắt lưng, áo may ô.
Anh: Ờ.
Vạt áo kéo ra.
Một người khát đến mức không nói nên lời rốt cuộc trèo non lội suối tìm được nguồn nước cứu mạng, giống như bây giờ, Kiểm Biên Lâm rốt cuộc tìm được thứ đã muốn rất lâu, muốn nắm chặt lại vẫn có chút khó khăn...
Thật là nguy hiểm,
Cái này nguy hiểm hơn cả việc phun nước ấm vào lưng hóng gió lạnh nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.