Chương 32: Hope - Đuổi tên kia đi đi
Tô Tiền Tiền
16/04/2022
Ngô Mộng từng là trợ lý của Chu Trạch Lâm, sau này khi lên nắm quyền thì sinh con cho ông ta. Chu Trạch Lâm đã già còn có con mọn, cộng thêm chuyện của vợ cũ và con trai cả, thể lực hiển nhiên không còn được như trước. Hai năm qua trọng tâm dần đặt ở gia đình, công ty cũng từ từ giao cho Ngô Mộng quản lý, không ngờ rằng bà ta lòng tham không đáy tạo ra một lỗ hổng lớn như vậy.
Đối với Chu Trạch Lâm, Chu Khâm Nghiêu đã thực hiện nghĩa vụ huyết thống cuối cùng của mình, đến thăm ông ấy một lần trong bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh, nghe y tá nói mặc dù hiện tại vẫn còn hôn mê nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, anh thậm chí không vào mà đã rời đi.
Anh cũng không quay về biệt thự nhà họ Chu, mà tạm thời sống trong một gian phòng ở căn hộ của Chu Ngạn.
Chu Khâm Nghiêu cần thời gian để biến công ty này trở lại trạng thái như hai năm trước, thậm chí còn tốt hơn thời điểm đó.
Buổi tối, Chu Ngạn rót cho anh một cốc sữa bò nóng: "Anh, anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
Chu Khâm Nghiêu nhận lấy, hỏi anh ấy: "Số điện thoại lần trước tôi để cậu điều tra có manh mối gì không?"
Sau khi Tống Tiểu Dương bị tấn công, Chu Khâm Nghiêu đã âm thầm đưa dãy số điện thoại đó cho Chu Ngạn, hy vọng anh ấy có thể điều tra ra manh mối.
Chu Ngạn nói thêm: "Em đã điều tra, xác thực là không có tên thật, nhìn qua thì có vẻ như không có gì kì lạ, nhưng..."
Chu Ngạn dừng lại một lát, sau đó do dự nói, "Em nghe trợ lý của em nói bạn trai cũ của Ngô Mộng là người Liên Thành."
Tin này khiến cho Chu Khâm Nghiêu hơi lo ngại.
Khi Tống Tiểu Dương xảy ra sự cố, vừa đúng là lúc anh nói ra chiếc vòng cổ có vấn đề tại buổi trình diễn trang sức, Ngô Mộng bị buộc phải chỉnh sửa lại toàn bộ nên đã tổn thất không ít.
Ngay sau đó, Tống Tiểu Dương bị đánh.
Chu Khâm Nghiêu đưa ra một kết luận không chắc chắn: "Là Ngô Mộng đang cảnh cáo tôi."
Chu Ngạn: "Không thể nào...?"
Nhớ đến những bóng người xa lạ trong con hẻm đêm đó, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nếu như anh đoán đúng, Ngô Mộng dùng Tống Tiểu Dương để răn đe anh đừng xen vào chuyện của người khác, nếu sau lưng Đường Du không có Phương Lai thì có lẽ cô cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hoặc là có những mối quan hệ chặt chẽ liên quan đến việc này.
Một khi nghĩ đến khả năng này, Chu Khâm Nghiêu không dám bỏ qua, nói với Chu Ngạn: "Cậu đi điều tra thêm bạn trai cũ của Ngô Mộng tên là gì, nhân tiện gửi số đó cho anh Nam, xem anh ấy có thể bắt người đến được không. "
Chu Ngạn: "Vâng."
Sau khi hai anh em trò chuyện đến khuya, xác định kế hoạch của họ trong khoảng thời gian sắp tới, Chu Khâm Nghiêu cuối cùng cũng ngủ được vài giờ.
Yêu cầu bồi thường từ các doanh nghiệp hợp tác, khoản bồi hoàn của khách hàng, tiền phạt khổng lồ từ Sở Công thương, tất cả ép Chu Khâm Nghiêu đến không thể thở nổi, vốn lưu động hiện tại của tập đoàn hoàn toàn không thể xoay sở được.
Cổ phiếu liên tục rớt giá, vào thời điểm này không ai chịu đầu tư, dựa theo tình hình hiện tại thì việc phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giấc ngủ này, Chu Khâm Nghiêu hoàn toàn không ngủ được.
Lúc này anh đang cần tiền gấp, cần để kéo Chu thị đang tràn ngập nguy cơ từ đáy vực lên.
Ngày hôm sau, Chu Khâm Nghiêu đang đọc báo cáo trong văn phòng thì chào đón một người bạn đã lâu không gặp.
Hạ Tô Mộc mặc một chiếc váy cao cấp, rất trang trọng hào phóng, cô ấy thậm chí còn không thông báo qua thư ký mà trực tiếp đẩy cửa vào, giọng điệu tức giận: "Chu Trạm, rốt cuộc anh cũng chịu trở về?!"
Chu Khâm Nghiêu nhìn lên thì thấy khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích của người phụ nữ.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là vào sáu tháng trước, khi Hạ Tô Mộc tìm đến Thành phố C và yêu cầu anh quay lại.
Hạ Tô Mộc là con gái của nhà họ Hạ ở Hải Thành, sản nghiệp nhà họ Hạ tập trung vào ngành sản xuất trang phục. Hạ Tô Mộc từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, đã quen được cưng chiều, hai nhà quan hệ không tồi, trong vòng cũng biết cô ấy vẫn luôn thích Chu Khâm Nghiêu.
Chẳng qua Chu Khâm Nghiêu vẫn mãi thờ ơ với cô ấy, không mặn không nhạt, trong mối quan hệ giữa hai người Hạ Tô Mộc luôn là người chủ động.
"Ngồi đi." Chu Khâm Nghiêu nói.
Hạ Tô Mộc rất thân thiết ngồi xuống đối diện với anh: "Nếu ba em không nói cho em biết thì em cũng không hay anh đã trở về."
Chu Khâm Nghiêu ậm ừ, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống tài liệu trong tay.
Hạ Tô Mộc đến gần anh và khẽ hô lên: "Chu Trạm."
Chu Khâm Nghiêu ngẩng đầu.
"Em nhớ anh rất nhiều."
Mặc dù gia đình của hai người có đi lại với nhau, Hạ Tô Mộc và Chu Khâm Nghiêu cũng rất thân thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Tô Mộc nói thẳng ra như vậy.
Song Chu Khâm Nghiêu lại cau mày.
Khuôn mặt Đường Du bỗng hiện lên trong tâm trí anh, nhớ đến nụ cười của cô, lúm hạt gạo và đôi mắt như vầng trăng khuyết của cô, nhớ hết tất cả mọi thứ của cô.
Anh cũng nhớ cô.
Không biết bây giờ cô gái nhỏ đang làm gì, đang làm bài tập, đang tập đàn, hay là vẫn còn đang ngẩn ngơ trên ban công.
Phương Lai không cho phép hai người liên lạc với nhau, đêm chia ly Chu Khâm Nghiêu đã phảinói rằng anh sẽ đến một khu quản lý khép kín theo kiểu quân đội, trong lúc học tập không thể nào liên lạc với bên ngoài.
Vì vậy kể từ đêm hôm đó, cả hai đã không hề liên lạc với nhau.
Câu nói đó của Hạ Tô Mộc, ngược lại làm cho suy nghĩ của Chu Khâm Nghiêu chuyển dời hết lên người Đường Du, trong lòng tràn đầy sự mềm mại.
Nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu ngẩn ra, Hạ Tô Mộc xua tay: "Anh có đang nghe em nói không?"
Chu Khâm Nghiêu hoàn hồn, nhìn lại tài liệu một lần nữa, nhàn nhạt từ chối: "Tôi đã nói với em rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
“Thời gian của em, em cứ lãng phí đấy, liên quan gì đến anh.” Hạ Tô Mộc có vẻ như cũng không thèm quan tâm lắm đến sự thờ ơ của Chu Khâm Nghiêu, từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu. “Em chỉ có nhiêu đây, anh cầm lấy tạm để giải quyết chuyện gấp đi. "
Chu Khâm Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên, tám trăm vạn.
Chắc đó là tiền riêng của cô ấy, anh cười hỏi: "Ba em không biết đúng không?"
Hạ Tô Mộc bĩu môi: "Ba em có biết hay không đâu có gì quan trọng.”
Không nói đến những người khác, ngay cả nhà họ Hạ có quan hệ không tồi với nhà họ Chu lúc này cũng đã trốn rất xa rồi, không ai dám xông vào vũng nước đục như hố sâu không đáy này.
Chu Khâm Nghiêu thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Tám trăm vạn đối với nhà họ Chu hiện tại mà nói, như muối bỏ biển.
Nếu nhận, khoản nợ ân nghĩa không nói, vẫn còn khoản nợ "ân tình" nữa.
Chu Khâm Nghiêu không muốn dính líu quá nhiều đến Hạ Tô Mộc.
Vừa lúc này Chu Ngạn tới, anh ấy và Chu Khâm Nghiêu đã hẹn với một số ngân hàng để vay tiền.
Hạ Tô Mộc chào anh ấy, sau đó hỏi Chu Khâm Nghiêu: "Thật sự không cần?"
Chu Khâm Nghiêu lắc đầu: "Em giữ lại mua túi cho mình đi."
Sau khi từ công ty đi ra Chu Ngạn mới biết được chuyện này, không khỏi tiếc nuối: "Anh à, một đồng cũng là tiền, bây giờ chúng ta đi vay tám trăm vạn cũng không chắc có ngân hàng duyệt cho đâu."
Chu Khâm Nghiêu mặt không cảm xúc: "Tôi không muốn nợ tiền của phụ nữ."
Chu Ngạn chậc chậc hai tiếng: "Anh thật là trung thành với chị dâu nhỏ nha."
Anh ấy suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút khó xử: "Thật ra thì Hạ Tô Mộc vẫn luôn chờ anh."
Ánh mắt Chu Khâm Nghiêu thâm thúy, không để tâm lắm đánh tay lái: "Đường Du cũng đang đợi tôi."
Từ một câu này đã ngay lập tức nhìn rõ được, ai mới là người trong tim anh.
Hai anh em đi ra khỏi vài ngân hàng, mặc dù đã tỏ ra hết sức chân thành, nhưng cuối cùng chỉ có một trong số đó cho Chu Khâm Nghiêu vay ba ngàn vạn.
Nhưng từng này vẫn chưa đủ.
Khi họ đang suy nghĩ về các phương án khác, cách thức thực hiện, thì Phương Lai đột nhiên gọi đến cho Chu Khâm Nghiêu.
Cùng là người làm ăn, Phương Lai rất rõ ràng về tình hình hiện tại của nhà họ Chu, chưa kể bà còn là người tham gia đầu tư, vào lúc này theo lý thuyết nên tụ tập ở nhà họ Chu để đòi tiền, nhưng bà đang làm điều ngược lại.
Phương Lai vung mạnh tay đầu tư hai trăm triệu nhân dân tệ.
"Đây là của hồi môn của Hữu Hữu nhà tôi, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ mong cậu có thể chứng minh cho tôi thấy con gái tôi đã không chọn nhầm người."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Anh không ngờ rằng tia sáng le lói trong tình thế khó khăn, rốt cuộc lại đến từ mẹ vợ tương lai.
“Bác à, bác không sợ cháu làm mất tất cả sao?” Chu Khâm Nghiêu hỏi.
Phương Lai ở đầu bên kia điện thoại bình chân như vại cười: "Vậy thì tôi chỉ có thể giới thiệu bạn trai khác cho Hữu Hữu thôi."
"..."
Đúng là một bà mẹ vợ nhẫn tâm.
Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Phương Lai, cộng thêm năng lực làm việc mạnh mẽ của chính Chu Khâm Nghiêu, cơn sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống.
Chu Trạch Lâm bị di chứng sau lần vỡ mạch máu não nên vẫn hôn mê không tỉnh, Ngô Mộng không có người để dựa dẫm nên cũng không làm thêm chuyện xấu xa gì, mỗi ngày gia đình hòa thuận ra vào bệnh viện, khi nhàn hạ thì cùng nhóm phu nhân nhà giàu uống trà chiều.
Chu Khâm Nghiêu đã trở về lâu như vậy mà cũng chưa bao giờ đến gặp đứa em trai kia. Mỗi người tự sống trong thế giới riêng, không can thiệp lẫn nhau.
Từ xuân sang hạ, hạ sang thu, từng ngày nhanh chóng trôi qua, vạn vật cũng lặng lẽ xuất hiện sự đổi thay.
Sáng sớm hôm nay, Chu Ngạn nói với Chu Khâm Nghiêu: "Anh, hôm nay là ngày chị dâu nhỏ nhập học."
Vào thời điểm đó, trong vòng chưa đầy sáu tháng, cơn sóng gió của MOON đã hoàn toàn lắng xuống. Cái giá phải trả là một nửa trong số hàng nghìn cửa hàng trên toàn quốc đã phải đóng cửa, những cửa hàng không đóng cửa cũng phải ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại, đội ngũ nhân viên nội bộ của công ty cũng có sự thay đổi lớn, giống như được sinh ra thêm một lần nữa.
Thương hiệu MOON dần biến mất trong mắt công chúng.
Chu Khâm Nghiêu cũng đang im lặng chờ đợi cơ hội để bắt đầu lại thêm một lần nữa.
Lúc trước Phương Lai yêu cầu anh, không được gặp Đường Du trước khi biến Chu thị từ lỗ thành lời, mặc dù Chu Khâm Nghiêu đồng ý nhưng cũng đưa ra điều kiện của mình.
Điều kiện đó chính là tôn trọng nguyện vọng của Đường Du, đến Học viện Nghệ thuật Hải Thành ở trong nước, không ép buộc cô phải ra nước ngoài.
Đường Du từng nói nơi học đàn cello tốt nhất trong nước là khoa Nhạc giao hưởng của Học viện Nghệ thuật Hải Thành*, Chu Khâm Nghiêu nói như vậy, ngoài việc tranh thủ giành lấy một chút tự do cho cô, anh cũng lòng riêng, hy vọng được ở cùng một thành phố với cô.
(*gọi tắt là Hải Nghệ.)
Dù sao anh cũng từng nói, Đường Du ở đâu, anh sẽ ở đó.
Chu Khâm Nghiêu mệt mỏi nhanh chóng đứng dậy xuống giường, cầm chìa khóa xe lên nói: "Tôi đi gặp cô ấy."
Chu Ngạn: "Em đi với anh."
-
Hôm nay là ngày nhập học của tân sinh viên Học viện Nghệ thuật Hải Thành, trước cổng trường xe hơi sang trọng nhiều như mây, xe cộ qua lại liên tục không dứt.
Mặc dù không biết tại sao mẹ cô lại buông tha, không ép cô đến Ann Lisa hay gì đó nữa, nhưng cuối cùng Đường Du cũng như ý nguyện vào được ngôi trường mình muốn học, vừa vui mừng lại phấn khích.
Phương Lai và Đường Viễn Tiêu đến tiễn cô, khi đến cổng trường, vốn muốn lái xe vào trường, nào biết được chỗ đậu xe đã đầy, họ chỉ có thể lấy hành lý ra khỏi xe rồi đi bộ vào.
Khi Chu Khâm Nghiêu đến, vừa hay nhìn thấy Phương Lai đang giúp Đường Du lấy hành lý từ trong cốp xe.
Cô gái nhỏ diện áo phông đơn giản và quần jean ôm vừa người. Tóc cũng đã dài ra rất nhiều.
Lúc mới quen, cô để tóc ngắn ngang tai, nhưng giờ tóc cô đã dài đến vai, gió nhẹ thổi qua, trông cô trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô có vẻ gầy hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng thon gọn và thanh tú hơn.
Sáu tháng qua, hầu như mỗi đêm Chu Khâm Nghiêu đều nghĩ về Đường Du.
Rốt cuộc bây giờ cũng gặp được người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong, nhưng chỉ có thể ngồi trong xe nhìn cô từ xa, cố gắng kiềm chế ý muốn xúc động tiến lên ôm cô vào lòng.
Mặc dù đã giữ lại được công ty, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước để biến lỗ thành lời.
Chu Khâm Nghiêu biết rõ hiện tại còn chưa phải lúc để hai người gặp nhau.
Sau khi yên lặng quan sát một lúc, hình như Đường Du xảy ra tranh chấp với Phương Lai, hẳn là Phương Lai muốn cùng cô vào nhập học nhưng cô lại muốn đi một mình.
Sau một hồi nói chuyện, Phương Lai nhượng bộ.
Trong sáu tháng qua bà đã thay đổi rất nhiều, điều này có thể thấy được từ cách ăn mặc giản dị của Đường Du hôm nay.
Phương Lai ra dấu gọi điện thoại, chắc ý là nói nếu không làm được thì gọi điện thoại cho bà.
Đường Du lập tức khoát tay, cao giọng nói: "Bye bye!"
Xe nhà họ Đường rời đi, cô gái nhỏ đứng trước cổng trường, chăm chú nhìn lên bảng hiệu của trường, đôi mắt khẽ nheo lại, tâm trạng vui vẻ chụp vài tấm ảnh bằng điện thoại rồi mới xách vali đi về phía trường học.
Cổng trường có một bậc thang khoảng bảy tám bậc mà bánh xe vali không thể kéo lên, phải xách vali mới đi qua được, Phương Lai đưa cho Đường Du cả một chiếc vali to đầy, nặng vô cùng.
Vừa rồi Đường Du không để ý ở đây có bậc thang, hiện giờ cha mẹ cô đã đi khỏi, cô chỉ có thể cắn răng tự mình ra trận.
Từng bước một, vóc dáng nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, dù vất vả nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để tự mình xách lên.
Chu Khâm Nghiêu ngồi trong xe đã không nhịn được, mở khóa dây an toàn muốn đi ra giúp đỡ, nhưng lúc tay vừa chạm vào tay nắm cửa, anh lại nhớ tới lời hứa với Phương Lai.
Buồn bực thu tay về, gọi Chu Ngạn bên cạnh: "Cậu đi ra!"
"?" Chu Ngạn đang uống nước: "Đi đâu?"
"Cậu không nhìn thấy cô ấy xách không nổi vali hả?"
"..."
Chu Ngạn cũng chịu thua, đặt nước xuống, chuẩn bị ra khỏi xe thì nhướng mắt vừa thấy: "Ôi chao? Có người giúp cô ấy."
Chu Khâm Nghiêu nhìn sang thì phát hiện một chàng trai trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời đã nhận lấy vali của Đường Du, vừa đi vừa nói gì đó với cô.
Nhìn bộ quần áo cậu ta mặc trên người, hẳn là đàn anh khóa trên đến làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên.
Chính từ lúc giúp xách hành lý khi nhập học này mà vô số chuyện tình đã bắt đầu nảy mầm.
Chu Ngạn lại cầm nước lên, còn chưa kịp đưa tới miệng, Chu Khâm Nghiêu đã giật lấy cái chai trên tay: "Con mẹ nó, cậu còn không đi?"
Chu Ngạn: "..."
Ngập ngừng một hồi, anh ấy rất bối rối: "Anh nói xem em nên giải thích với cô ấy như thế nào về việc tại sao em lại xuất hiện ở đây?"
"Đừng nói nhảm nữa, chạy nhanh đi, mau đuổi tên nam sinh kia đi đi."
Chu Ngạn bị đạp ra khỏi cửa.
Bị buộc qua đường với đôi vai gánh đầy trọng trách, đuổi kịp Đường Du và đàn anh, anh ấy hô lên từ phía sau: "Cô Đường!"
Đường Du lập tức quay đầu lại, sửng sốt: "Giám đốc Chu?"
Chu Ngạn chạy tới trước mặt hai người, không biết nên giải thích thế nào về việc mình từ trên trời rơi xuống, đơn giản là không giải thích được, trực tiếp cầm lấy vali từ trong tay đàn anh kia, vẫy vẫy tay: “Cậu đi được rồi. "
Đàn anh: "?"
"Còn nữa, đừng có ý với cô ấy."
Đàn anh: "???"
"Cô ấy là người phụ nữ của anh họ tôi."
Đàn anh: "..."
Học viện Nghệ thuật, trăm sông đổ về một biển, rất nhiều người đẹp có đại gia chống lưng, có khi các nam sinh trước khi tán gái cũng sẽ dò hỏi kỹ càng, suy cho cùng nếu lỡ như đụng phải người phụ nữ của đại gia nào đó thì cũng không có quả ngọt để ăn.
Cho nên mặc dù không biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ấy không giống người tầm thường, còn nghe được Đường Du là hoa đã có chủ, đàn anh lập tức biết điều mà lùi một bước.
"Làm phiền rồi."
Khi người đã rời đi, Đường Du mới không vui hỏi: "Anh nói lung tung gì vậy, em còn không biết anh họ của anh."
Cuối thu nắng gắt như đổ lửa, Chu Ngạn nóng không chịu được, Chu Khâm Nghiêu hết lần này đến lần khác không để cho anh ấy uống hết miếng nước.
Họng anh ấy khô khan, cũng lười ba hoa chích chòe nên kiếm đại lí do: "Anh không nói nhảm, anh họ của anh mỗi ngày đều nghĩ đến em, yêu em đến phát điên, lúc này đang ở đối diện nhìn em đó."
"..."
Vắt óc cũng không thể giải thích được, có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, một cơn gió u ám thổi đến sau lưng Đường Du.
Lần gần nhất khi cô nghe Chu Ngạn nhắc đến anh họ của anh ấy, là lần nói về chuyện bồn cầu nạm kim cương.
Cách đây không lâu, Phương Lai trên bàn ăn cũng đã buột miệng nhắc đến cậu cả nhà họ Chu, nói anh đi du học trở về, tiếp quản Chu thị, làm người mạnh mẽ vang dội, làm việc quyết đoán, kéo Chu thị lên từ bờ vực phá sản, bản lĩnh hơn người.
Vốn dĩ đối với sự tài giỏi của anh, cô còn có chút ấn tượng tốt, nhưng bây giờ nghe Chu Ngạn nói vậy, Đường Du phát hiện anh họ này không chừng là có hơi bất thường…
Sao cô còn cảm thấy có chút biến thái ...
Cô liếc mắt nhìn thoáng qua bên kia đường, hôm nay là ngày nhập học, xe đến xe đi, trước cổng trường học đâu đâu cũng thấy xe cộ, cô cũng không biết anh họ của Chu Ngạn ở đâu.
Khẽ mím môi, Đường Du tự mình cầm lấy vali: "Lần sau giám đốc Chu làm ơn đừng nói bậy những lời như thế."
Cô gái nhỏ đi vài bước rồi quay đầu lại, hai mắt tròn xoe, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Còn nữa, em sẽ không làm người phụ nữ của anh họ anh, mong anh ta hãy tự trọng."
Chu Ngạn: "..."
Mặt mũi khô khốc trở lại xe, đóng cửa lại, Chu Khâm Nghiêu hỏi: "Cậu và cô ấy nói gì cả buổi vậy."
"Không có gì."
Chu Ngạn uống một hớp nước, sau đó dừng lại một lát rồi dửng dưng nhìn qua:
"Chị dâu nhỏ nói cô ấy sẽ không làm người phụ nữ của anh họ em."
"Cô ấy còn bảo mong anh hãy tự trọng."
Chu Khâm Nghiêu: ?
-----
◆ Kim cương xanh Hope là viên "Kim cương diệt vong" nổi tiếng trong lịch sử, đầu tiên từ năm 1909, luôn đi kèm với giết người và cướp giật, đó là một điềm gở nhuốm máu. Viên kim cương diệt vong này đã nhiều lần đổi chủ và chủ nhân đều chết một cách kỳ lạ. Vào ngày 7
Đối với Chu Trạch Lâm, Chu Khâm Nghiêu đã thực hiện nghĩa vụ huyết thống cuối cùng của mình, đến thăm ông ấy một lần trong bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh, nghe y tá nói mặc dù hiện tại vẫn còn hôn mê nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, anh thậm chí không vào mà đã rời đi.
Anh cũng không quay về biệt thự nhà họ Chu, mà tạm thời sống trong một gian phòng ở căn hộ của Chu Ngạn.
Chu Khâm Nghiêu cần thời gian để biến công ty này trở lại trạng thái như hai năm trước, thậm chí còn tốt hơn thời điểm đó.
Buổi tối, Chu Ngạn rót cho anh một cốc sữa bò nóng: "Anh, anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
Chu Khâm Nghiêu nhận lấy, hỏi anh ấy: "Số điện thoại lần trước tôi để cậu điều tra có manh mối gì không?"
Sau khi Tống Tiểu Dương bị tấn công, Chu Khâm Nghiêu đã âm thầm đưa dãy số điện thoại đó cho Chu Ngạn, hy vọng anh ấy có thể điều tra ra manh mối.
Chu Ngạn nói thêm: "Em đã điều tra, xác thực là không có tên thật, nhìn qua thì có vẻ như không có gì kì lạ, nhưng..."
Chu Ngạn dừng lại một lát, sau đó do dự nói, "Em nghe trợ lý của em nói bạn trai cũ của Ngô Mộng là người Liên Thành."
Tin này khiến cho Chu Khâm Nghiêu hơi lo ngại.
Khi Tống Tiểu Dương xảy ra sự cố, vừa đúng là lúc anh nói ra chiếc vòng cổ có vấn đề tại buổi trình diễn trang sức, Ngô Mộng bị buộc phải chỉnh sửa lại toàn bộ nên đã tổn thất không ít.
Ngay sau đó, Tống Tiểu Dương bị đánh.
Chu Khâm Nghiêu đưa ra một kết luận không chắc chắn: "Là Ngô Mộng đang cảnh cáo tôi."
Chu Ngạn: "Không thể nào...?"
Nhớ đến những bóng người xa lạ trong con hẻm đêm đó, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nếu như anh đoán đúng, Ngô Mộng dùng Tống Tiểu Dương để răn đe anh đừng xen vào chuyện của người khác, nếu sau lưng Đường Du không có Phương Lai thì có lẽ cô cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hoặc là có những mối quan hệ chặt chẽ liên quan đến việc này.
Một khi nghĩ đến khả năng này, Chu Khâm Nghiêu không dám bỏ qua, nói với Chu Ngạn: "Cậu đi điều tra thêm bạn trai cũ của Ngô Mộng tên là gì, nhân tiện gửi số đó cho anh Nam, xem anh ấy có thể bắt người đến được không. "
Chu Ngạn: "Vâng."
Sau khi hai anh em trò chuyện đến khuya, xác định kế hoạch của họ trong khoảng thời gian sắp tới, Chu Khâm Nghiêu cuối cùng cũng ngủ được vài giờ.
Yêu cầu bồi thường từ các doanh nghiệp hợp tác, khoản bồi hoàn của khách hàng, tiền phạt khổng lồ từ Sở Công thương, tất cả ép Chu Khâm Nghiêu đến không thể thở nổi, vốn lưu động hiện tại của tập đoàn hoàn toàn không thể xoay sở được.
Cổ phiếu liên tục rớt giá, vào thời điểm này không ai chịu đầu tư, dựa theo tình hình hiện tại thì việc phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giấc ngủ này, Chu Khâm Nghiêu hoàn toàn không ngủ được.
Lúc này anh đang cần tiền gấp, cần để kéo Chu thị đang tràn ngập nguy cơ từ đáy vực lên.
Ngày hôm sau, Chu Khâm Nghiêu đang đọc báo cáo trong văn phòng thì chào đón một người bạn đã lâu không gặp.
Hạ Tô Mộc mặc một chiếc váy cao cấp, rất trang trọng hào phóng, cô ấy thậm chí còn không thông báo qua thư ký mà trực tiếp đẩy cửa vào, giọng điệu tức giận: "Chu Trạm, rốt cuộc anh cũng chịu trở về?!"
Chu Khâm Nghiêu nhìn lên thì thấy khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích của người phụ nữ.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là vào sáu tháng trước, khi Hạ Tô Mộc tìm đến Thành phố C và yêu cầu anh quay lại.
Hạ Tô Mộc là con gái của nhà họ Hạ ở Hải Thành, sản nghiệp nhà họ Hạ tập trung vào ngành sản xuất trang phục. Hạ Tô Mộc từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, đã quen được cưng chiều, hai nhà quan hệ không tồi, trong vòng cũng biết cô ấy vẫn luôn thích Chu Khâm Nghiêu.
Chẳng qua Chu Khâm Nghiêu vẫn mãi thờ ơ với cô ấy, không mặn không nhạt, trong mối quan hệ giữa hai người Hạ Tô Mộc luôn là người chủ động.
"Ngồi đi." Chu Khâm Nghiêu nói.
Hạ Tô Mộc rất thân thiết ngồi xuống đối diện với anh: "Nếu ba em không nói cho em biết thì em cũng không hay anh đã trở về."
Chu Khâm Nghiêu ậm ừ, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống tài liệu trong tay.
Hạ Tô Mộc đến gần anh và khẽ hô lên: "Chu Trạm."
Chu Khâm Nghiêu ngẩng đầu.
"Em nhớ anh rất nhiều."
Mặc dù gia đình của hai người có đi lại với nhau, Hạ Tô Mộc và Chu Khâm Nghiêu cũng rất thân thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Tô Mộc nói thẳng ra như vậy.
Song Chu Khâm Nghiêu lại cau mày.
Khuôn mặt Đường Du bỗng hiện lên trong tâm trí anh, nhớ đến nụ cười của cô, lúm hạt gạo và đôi mắt như vầng trăng khuyết của cô, nhớ hết tất cả mọi thứ của cô.
Anh cũng nhớ cô.
Không biết bây giờ cô gái nhỏ đang làm gì, đang làm bài tập, đang tập đàn, hay là vẫn còn đang ngẩn ngơ trên ban công.
Phương Lai không cho phép hai người liên lạc với nhau, đêm chia ly Chu Khâm Nghiêu đã phảinói rằng anh sẽ đến một khu quản lý khép kín theo kiểu quân đội, trong lúc học tập không thể nào liên lạc với bên ngoài.
Vì vậy kể từ đêm hôm đó, cả hai đã không hề liên lạc với nhau.
Câu nói đó của Hạ Tô Mộc, ngược lại làm cho suy nghĩ của Chu Khâm Nghiêu chuyển dời hết lên người Đường Du, trong lòng tràn đầy sự mềm mại.
Nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu ngẩn ra, Hạ Tô Mộc xua tay: "Anh có đang nghe em nói không?"
Chu Khâm Nghiêu hoàn hồn, nhìn lại tài liệu một lần nữa, nhàn nhạt từ chối: "Tôi đã nói với em rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
“Thời gian của em, em cứ lãng phí đấy, liên quan gì đến anh.” Hạ Tô Mộc có vẻ như cũng không thèm quan tâm lắm đến sự thờ ơ của Chu Khâm Nghiêu, từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu. “Em chỉ có nhiêu đây, anh cầm lấy tạm để giải quyết chuyện gấp đi. "
Chu Khâm Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên, tám trăm vạn.
Chắc đó là tiền riêng của cô ấy, anh cười hỏi: "Ba em không biết đúng không?"
Hạ Tô Mộc bĩu môi: "Ba em có biết hay không đâu có gì quan trọng.”
Không nói đến những người khác, ngay cả nhà họ Hạ có quan hệ không tồi với nhà họ Chu lúc này cũng đã trốn rất xa rồi, không ai dám xông vào vũng nước đục như hố sâu không đáy này.
Chu Khâm Nghiêu thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Tám trăm vạn đối với nhà họ Chu hiện tại mà nói, như muối bỏ biển.
Nếu nhận, khoản nợ ân nghĩa không nói, vẫn còn khoản nợ "ân tình" nữa.
Chu Khâm Nghiêu không muốn dính líu quá nhiều đến Hạ Tô Mộc.
Vừa lúc này Chu Ngạn tới, anh ấy và Chu Khâm Nghiêu đã hẹn với một số ngân hàng để vay tiền.
Hạ Tô Mộc chào anh ấy, sau đó hỏi Chu Khâm Nghiêu: "Thật sự không cần?"
Chu Khâm Nghiêu lắc đầu: "Em giữ lại mua túi cho mình đi."
Sau khi từ công ty đi ra Chu Ngạn mới biết được chuyện này, không khỏi tiếc nuối: "Anh à, một đồng cũng là tiền, bây giờ chúng ta đi vay tám trăm vạn cũng không chắc có ngân hàng duyệt cho đâu."
Chu Khâm Nghiêu mặt không cảm xúc: "Tôi không muốn nợ tiền của phụ nữ."
Chu Ngạn chậc chậc hai tiếng: "Anh thật là trung thành với chị dâu nhỏ nha."
Anh ấy suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút khó xử: "Thật ra thì Hạ Tô Mộc vẫn luôn chờ anh."
Ánh mắt Chu Khâm Nghiêu thâm thúy, không để tâm lắm đánh tay lái: "Đường Du cũng đang đợi tôi."
Từ một câu này đã ngay lập tức nhìn rõ được, ai mới là người trong tim anh.
Hai anh em đi ra khỏi vài ngân hàng, mặc dù đã tỏ ra hết sức chân thành, nhưng cuối cùng chỉ có một trong số đó cho Chu Khâm Nghiêu vay ba ngàn vạn.
Nhưng từng này vẫn chưa đủ.
Khi họ đang suy nghĩ về các phương án khác, cách thức thực hiện, thì Phương Lai đột nhiên gọi đến cho Chu Khâm Nghiêu.
Cùng là người làm ăn, Phương Lai rất rõ ràng về tình hình hiện tại của nhà họ Chu, chưa kể bà còn là người tham gia đầu tư, vào lúc này theo lý thuyết nên tụ tập ở nhà họ Chu để đòi tiền, nhưng bà đang làm điều ngược lại.
Phương Lai vung mạnh tay đầu tư hai trăm triệu nhân dân tệ.
"Đây là của hồi môn của Hữu Hữu nhà tôi, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ mong cậu có thể chứng minh cho tôi thấy con gái tôi đã không chọn nhầm người."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Anh không ngờ rằng tia sáng le lói trong tình thế khó khăn, rốt cuộc lại đến từ mẹ vợ tương lai.
“Bác à, bác không sợ cháu làm mất tất cả sao?” Chu Khâm Nghiêu hỏi.
Phương Lai ở đầu bên kia điện thoại bình chân như vại cười: "Vậy thì tôi chỉ có thể giới thiệu bạn trai khác cho Hữu Hữu thôi."
"..."
Đúng là một bà mẹ vợ nhẫn tâm.
Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Phương Lai, cộng thêm năng lực làm việc mạnh mẽ của chính Chu Khâm Nghiêu, cơn sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống.
Chu Trạch Lâm bị di chứng sau lần vỡ mạch máu não nên vẫn hôn mê không tỉnh, Ngô Mộng không có người để dựa dẫm nên cũng không làm thêm chuyện xấu xa gì, mỗi ngày gia đình hòa thuận ra vào bệnh viện, khi nhàn hạ thì cùng nhóm phu nhân nhà giàu uống trà chiều.
Chu Khâm Nghiêu đã trở về lâu như vậy mà cũng chưa bao giờ đến gặp đứa em trai kia. Mỗi người tự sống trong thế giới riêng, không can thiệp lẫn nhau.
Từ xuân sang hạ, hạ sang thu, từng ngày nhanh chóng trôi qua, vạn vật cũng lặng lẽ xuất hiện sự đổi thay.
Sáng sớm hôm nay, Chu Ngạn nói với Chu Khâm Nghiêu: "Anh, hôm nay là ngày chị dâu nhỏ nhập học."
Vào thời điểm đó, trong vòng chưa đầy sáu tháng, cơn sóng gió của MOON đã hoàn toàn lắng xuống. Cái giá phải trả là một nửa trong số hàng nghìn cửa hàng trên toàn quốc đã phải đóng cửa, những cửa hàng không đóng cửa cũng phải ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại, đội ngũ nhân viên nội bộ của công ty cũng có sự thay đổi lớn, giống như được sinh ra thêm một lần nữa.
Thương hiệu MOON dần biến mất trong mắt công chúng.
Chu Khâm Nghiêu cũng đang im lặng chờ đợi cơ hội để bắt đầu lại thêm một lần nữa.
Lúc trước Phương Lai yêu cầu anh, không được gặp Đường Du trước khi biến Chu thị từ lỗ thành lời, mặc dù Chu Khâm Nghiêu đồng ý nhưng cũng đưa ra điều kiện của mình.
Điều kiện đó chính là tôn trọng nguyện vọng của Đường Du, đến Học viện Nghệ thuật Hải Thành ở trong nước, không ép buộc cô phải ra nước ngoài.
Đường Du từng nói nơi học đàn cello tốt nhất trong nước là khoa Nhạc giao hưởng của Học viện Nghệ thuật Hải Thành*, Chu Khâm Nghiêu nói như vậy, ngoài việc tranh thủ giành lấy một chút tự do cho cô, anh cũng lòng riêng, hy vọng được ở cùng một thành phố với cô.
(*gọi tắt là Hải Nghệ.)
Dù sao anh cũng từng nói, Đường Du ở đâu, anh sẽ ở đó.
Chu Khâm Nghiêu mệt mỏi nhanh chóng đứng dậy xuống giường, cầm chìa khóa xe lên nói: "Tôi đi gặp cô ấy."
Chu Ngạn: "Em đi với anh."
-
Hôm nay là ngày nhập học của tân sinh viên Học viện Nghệ thuật Hải Thành, trước cổng trường xe hơi sang trọng nhiều như mây, xe cộ qua lại liên tục không dứt.
Mặc dù không biết tại sao mẹ cô lại buông tha, không ép cô đến Ann Lisa hay gì đó nữa, nhưng cuối cùng Đường Du cũng như ý nguyện vào được ngôi trường mình muốn học, vừa vui mừng lại phấn khích.
Phương Lai và Đường Viễn Tiêu đến tiễn cô, khi đến cổng trường, vốn muốn lái xe vào trường, nào biết được chỗ đậu xe đã đầy, họ chỉ có thể lấy hành lý ra khỏi xe rồi đi bộ vào.
Khi Chu Khâm Nghiêu đến, vừa hay nhìn thấy Phương Lai đang giúp Đường Du lấy hành lý từ trong cốp xe.
Cô gái nhỏ diện áo phông đơn giản và quần jean ôm vừa người. Tóc cũng đã dài ra rất nhiều.
Lúc mới quen, cô để tóc ngắn ngang tai, nhưng giờ tóc cô đã dài đến vai, gió nhẹ thổi qua, trông cô trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô có vẻ gầy hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng thon gọn và thanh tú hơn.
Sáu tháng qua, hầu như mỗi đêm Chu Khâm Nghiêu đều nghĩ về Đường Du.
Rốt cuộc bây giờ cũng gặp được người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong, nhưng chỉ có thể ngồi trong xe nhìn cô từ xa, cố gắng kiềm chế ý muốn xúc động tiến lên ôm cô vào lòng.
Mặc dù đã giữ lại được công ty, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước để biến lỗ thành lời.
Chu Khâm Nghiêu biết rõ hiện tại còn chưa phải lúc để hai người gặp nhau.
Sau khi yên lặng quan sát một lúc, hình như Đường Du xảy ra tranh chấp với Phương Lai, hẳn là Phương Lai muốn cùng cô vào nhập học nhưng cô lại muốn đi một mình.
Sau một hồi nói chuyện, Phương Lai nhượng bộ.
Trong sáu tháng qua bà đã thay đổi rất nhiều, điều này có thể thấy được từ cách ăn mặc giản dị của Đường Du hôm nay.
Phương Lai ra dấu gọi điện thoại, chắc ý là nói nếu không làm được thì gọi điện thoại cho bà.
Đường Du lập tức khoát tay, cao giọng nói: "Bye bye!"
Xe nhà họ Đường rời đi, cô gái nhỏ đứng trước cổng trường, chăm chú nhìn lên bảng hiệu của trường, đôi mắt khẽ nheo lại, tâm trạng vui vẻ chụp vài tấm ảnh bằng điện thoại rồi mới xách vali đi về phía trường học.
Cổng trường có một bậc thang khoảng bảy tám bậc mà bánh xe vali không thể kéo lên, phải xách vali mới đi qua được, Phương Lai đưa cho Đường Du cả một chiếc vali to đầy, nặng vô cùng.
Vừa rồi Đường Du không để ý ở đây có bậc thang, hiện giờ cha mẹ cô đã đi khỏi, cô chỉ có thể cắn răng tự mình ra trận.
Từng bước một, vóc dáng nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, dù vất vả nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để tự mình xách lên.
Chu Khâm Nghiêu ngồi trong xe đã không nhịn được, mở khóa dây an toàn muốn đi ra giúp đỡ, nhưng lúc tay vừa chạm vào tay nắm cửa, anh lại nhớ tới lời hứa với Phương Lai.
Buồn bực thu tay về, gọi Chu Ngạn bên cạnh: "Cậu đi ra!"
"?" Chu Ngạn đang uống nước: "Đi đâu?"
"Cậu không nhìn thấy cô ấy xách không nổi vali hả?"
"..."
Chu Ngạn cũng chịu thua, đặt nước xuống, chuẩn bị ra khỏi xe thì nhướng mắt vừa thấy: "Ôi chao? Có người giúp cô ấy."
Chu Khâm Nghiêu nhìn sang thì phát hiện một chàng trai trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời đã nhận lấy vali của Đường Du, vừa đi vừa nói gì đó với cô.
Nhìn bộ quần áo cậu ta mặc trên người, hẳn là đàn anh khóa trên đến làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên.
Chính từ lúc giúp xách hành lý khi nhập học này mà vô số chuyện tình đã bắt đầu nảy mầm.
Chu Ngạn lại cầm nước lên, còn chưa kịp đưa tới miệng, Chu Khâm Nghiêu đã giật lấy cái chai trên tay: "Con mẹ nó, cậu còn không đi?"
Chu Ngạn: "..."
Ngập ngừng một hồi, anh ấy rất bối rối: "Anh nói xem em nên giải thích với cô ấy như thế nào về việc tại sao em lại xuất hiện ở đây?"
"Đừng nói nhảm nữa, chạy nhanh đi, mau đuổi tên nam sinh kia đi đi."
Chu Ngạn bị đạp ra khỏi cửa.
Bị buộc qua đường với đôi vai gánh đầy trọng trách, đuổi kịp Đường Du và đàn anh, anh ấy hô lên từ phía sau: "Cô Đường!"
Đường Du lập tức quay đầu lại, sửng sốt: "Giám đốc Chu?"
Chu Ngạn chạy tới trước mặt hai người, không biết nên giải thích thế nào về việc mình từ trên trời rơi xuống, đơn giản là không giải thích được, trực tiếp cầm lấy vali từ trong tay đàn anh kia, vẫy vẫy tay: “Cậu đi được rồi. "
Đàn anh: "?"
"Còn nữa, đừng có ý với cô ấy."
Đàn anh: "???"
"Cô ấy là người phụ nữ của anh họ tôi."
Đàn anh: "..."
Học viện Nghệ thuật, trăm sông đổ về một biển, rất nhiều người đẹp có đại gia chống lưng, có khi các nam sinh trước khi tán gái cũng sẽ dò hỏi kỹ càng, suy cho cùng nếu lỡ như đụng phải người phụ nữ của đại gia nào đó thì cũng không có quả ngọt để ăn.
Cho nên mặc dù không biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ấy không giống người tầm thường, còn nghe được Đường Du là hoa đã có chủ, đàn anh lập tức biết điều mà lùi một bước.
"Làm phiền rồi."
Khi người đã rời đi, Đường Du mới không vui hỏi: "Anh nói lung tung gì vậy, em còn không biết anh họ của anh."
Cuối thu nắng gắt như đổ lửa, Chu Ngạn nóng không chịu được, Chu Khâm Nghiêu hết lần này đến lần khác không để cho anh ấy uống hết miếng nước.
Họng anh ấy khô khan, cũng lười ba hoa chích chòe nên kiếm đại lí do: "Anh không nói nhảm, anh họ của anh mỗi ngày đều nghĩ đến em, yêu em đến phát điên, lúc này đang ở đối diện nhìn em đó."
"..."
Vắt óc cũng không thể giải thích được, có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, một cơn gió u ám thổi đến sau lưng Đường Du.
Lần gần nhất khi cô nghe Chu Ngạn nhắc đến anh họ của anh ấy, là lần nói về chuyện bồn cầu nạm kim cương.
Cách đây không lâu, Phương Lai trên bàn ăn cũng đã buột miệng nhắc đến cậu cả nhà họ Chu, nói anh đi du học trở về, tiếp quản Chu thị, làm người mạnh mẽ vang dội, làm việc quyết đoán, kéo Chu thị lên từ bờ vực phá sản, bản lĩnh hơn người.
Vốn dĩ đối với sự tài giỏi của anh, cô còn có chút ấn tượng tốt, nhưng bây giờ nghe Chu Ngạn nói vậy, Đường Du phát hiện anh họ này không chừng là có hơi bất thường…
Sao cô còn cảm thấy có chút biến thái ...
Cô liếc mắt nhìn thoáng qua bên kia đường, hôm nay là ngày nhập học, xe đến xe đi, trước cổng trường học đâu đâu cũng thấy xe cộ, cô cũng không biết anh họ của Chu Ngạn ở đâu.
Khẽ mím môi, Đường Du tự mình cầm lấy vali: "Lần sau giám đốc Chu làm ơn đừng nói bậy những lời như thế."
Cô gái nhỏ đi vài bước rồi quay đầu lại, hai mắt tròn xoe, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Còn nữa, em sẽ không làm người phụ nữ của anh họ anh, mong anh ta hãy tự trọng."
Chu Ngạn: "..."
Mặt mũi khô khốc trở lại xe, đóng cửa lại, Chu Khâm Nghiêu hỏi: "Cậu và cô ấy nói gì cả buổi vậy."
"Không có gì."
Chu Ngạn uống một hớp nước, sau đó dừng lại một lát rồi dửng dưng nhìn qua:
"Chị dâu nhỏ nói cô ấy sẽ không làm người phụ nữ của anh họ em."
"Cô ấy còn bảo mong anh hãy tự trọng."
Chu Khâm Nghiêu: ?
-----
◆ Kim cương xanh Hope là viên "Kim cương diệt vong" nổi tiếng trong lịch sử, đầu tiên từ năm 1909, luôn đi kèm với giết người và cướp giật, đó là một điềm gở nhuốm máu. Viên kim cương diệt vong này đã nhiều lần đổi chủ và chủ nhân đều chết một cách kỳ lạ. Vào ngày 7
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.