Chương 18: Moussaieff Red - Thích
Tô Tiền Tiền
15/04/2022
Một cái hôn của Chu Khâm Nghiêu đã dọa cho Đường Du đột nhiên sợ hãi.
Thiếu nữ mười tám tuổi xuân, cũng đã từng mơ tưởng về nụ hôn đầu của mình, tưởng tượng qua vô số tình huống phát sinh, là dưới tán cây anh đào hoa bay phấp phới, hay giữa đêm tuyết rơi lãng mạn, hoặc là bên bờ biển dưới ánh chiều tà.
Tóm lại, tuyệt đối không phải là cảnh tượng hiện giờ.
Bóng đêm mập mờ, tiếng nhạc điện tử inh tai, ánh đèn kim loại mờ ảo.
Cứ như vậy trên bức tường ngoài cửa hộp đêm, không phản ứng kịp mà bị hôn.
Tình ý nóng bỏng, đốt lên những kích thích và liều mạng của thanh xuân.
Cả môi cả gò má Đường Du đều nóng bỏng như lửa đốt, giống như vừa mới uống một ly rượu mạnh, trong lòng ngoài thân đều say lâng lâng.
Chu Khâm Nghiêu buông cô ra.
Mùi vị của anh còn quanh quẩn trong không khí.
Đường Du không dám nhìn vào anh, tim cô đập rất nhanh.
Hai người yên lặng trong mấy giây.
Chu Khâm Nghiêu chỉ nếm được một chút rồi dừng lại, không đi sâu hơn.
Hết sức khống chế dục vọng trong lòng.
Có rất nhiều người ra vào ở cửa hộp đêm, còn có vài người thổi sáo huýt gió lên tiếng khen ngợi bọn họ.
Mặt Đường Du đỏ ửng như rượu vang hạng nhất, vương vấn thêm mấy phần yêu kiều, giống như một cơn thủy triều đỏ.
Nhìn thấy vậy cổ họng Chu Khâm Nghiêu lại như bị một cây đuốc lướt qua, lan thẳng đến vùng trung tâm thân thể.
Anh dời tầm mắt đi, ho khan hai tiếng khô khốc, hỏi cô: "Cảm giác thế nào?"
"..." Hỏi cái gì mà quá xá xấu hổ.
Đường Du không muốn trả lời.
"Em phải về nhà." Giọng cô thật thấp, trong lời nói có sự ngượng ngùng khó nén: "Em hẹn với dì Dung sẽ về trước chín giờ rồi."
"..."
Bắt một chiếc xe đi về đường Cây Hòe, thật ra trên đường Chu Khâm Nghiêu vốn muốn nói gì đó, nhưng Đường Du cứ một mực an tĩnh dùng khăn giấy lau hết lớp trang điểm trên mặt.
Anh cũng chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ và mông lung suy nghĩ.
Nghĩ đến ánh mắt những người đàn ông trong hộp đêm kia nhìn Đường Du, nghĩ đến làn da trắng nõn mềm mại của cô dưới lớp áo dây đen.
Nghĩ đến định lực của mình chỉ vì một ánh mắt của cô mà quân lính tan rã.
Lặng lẽ hít sâu một hơi, lúc này xe cũng đã đến trước cửa biệt thự trên đường Cây Hòe.
Đường Du xuống xe, nói lời tạm biệt với Chu Khâm Nghiêu:
"Em vào nhà đây."
"Chờ một chút." Chu Khâm Nghiêu nhìn vào ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, từ từ đi tới trước mặt cô, cúi người.
Sự quen thuộc mập mờ này làm trong lòng Đường Du hoảng hốt, cô lấy tay che miệng lại theo bản năng.
Thấy dái tai đỏ bừng lên trong nháy mắt của cô, khóe môi Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng nhếch lên:
"Sao vậy, trải nghiệm vừa rồi không tốt à?"
Đường Du cúi đầu cắn môi.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Khâm Nghiêu cười khẽ: "Vậy một lần nữa nhé?"
Hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng mơn man trên mặt cô, trái tim còn chưa bình tĩnh lại được của Đường Du bị kích thích đến hoảng hốt sợ hãi.
Cô lùi về phía sau trốn tránh, chớp mắt, âm thanh bực bội nói ra giữa lòng bàn tay: "Không muốn."
Trong không khí truyền tới một tiếng cười khe khẽ gần như không nghe được.
Chu Khâm Nghiêu hơi cong cong môi, giương cằm về phía bên trong:
"Vào nhà đi."
"Vâng, ngủ ngon."
Đường Du đi được mấy bước, Chu Khâm Nghiêu bỗng nhiên gọi cô lại:
"Đường Du."
Quay người, nghe được tiếng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông bay tới:
"Tối nay em rất đẹp."
Đường Du: "..."
Một nụ hôn, một câu khen xinh đẹp.
Một đêm nay, Đường Du chắc chắn sẽ mất ngủ.
Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, nhàn nhạt chiếu lên phòng ngủ của cô gái nhỏ.
Hai tay cô nắm chặt lấy chiếc chăn trước ngực, mở mắt nhìn trần nhà, một lần lại một lần nhớ lại nháy mắt Chu Khâm Nghiêu nghiêng người tới kia.
Môi anh dán lên môi cô, hơi thở của cô hỗn loạn, hô hấp của anh lại nóng bỏng.
Một khắc kia dường như trời đất quay cuồng, nhưng cũng giống như là chuyện đương nhiên.
Suy nghĩ một chút mà trên mặt Đường Du đã nóng ran, cô nhắm mắt lại, xoay người thở dài.
Quá điên cuồng.
Cuộc sống mười tám tuổi khô khan, việc tối nay hiển nhiên là kích thích khó quên, nhưng đi cùng với ngạc nhiên vui sướng mừng rỡ là những ẩn số không cách nào giải quyết được cũng đè nặng lên cô.
Cô làm chuyện to gan như vậy, không dám tưởng tượng nếu Phương Lai biết được thì sẽ thế nào.
Cũng chẳng dám nghĩ, nếu Phương Lai biết đến sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu thì sẽ phát sinh những chuyện long trời lở đất gì nữa.
Nhưng mà dù biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, Đường Du vẫn không muốn buông tay.
Nếm được chút ngọt ngào người đàn ông kia mang lại, cũng đã trở thành một cơn nghiện khó mà dứt bỏ.
---
Sau đó mấy ngày, học sinh ở Ngũ Trung chuẩn bị bước vào kỳ thi tháng 12.
Đường Du cũng phải giam mình trong thư viện, ở đó lại tình cờ gặp được Trình Huyền. Trình Huyền hỏi cô:
"Lúc sau đêm đó cậu và anh Nghiêu không có chuyện gì chứ?"
"..." Đường Du mất tự nhiên ra vẻ lục lọi sách vở: "Dĩ nhiên là không, anh ấy bắt xe đưa mình về nhà."
Trình Huyền bĩu môi: "Thế mà anh ấy mắng mình thối cả đầu."
"A?" Đường Du kinh ngạc quay đầu: "Tại sao?"
"Chắc là trách mình làm hư cậu."
"..."
Đường Du yên lặng lật sách, nhớ tới câu nói kia của Chu Khâm Nghiêu sau lúc hôn cô, xoắn xuýt một hồi rồi dò hỏi Trình Huyền:
"Chị Huyền, hôm đó cậu nói với mình những chuyện phải làm lúc mười tám tuổi, có bỏ sót điều gì không?"
Trình Huyền nghiêng nghiêng đầu: "Bỏ sót?"
Hôm đó cô ấy giảng giải với Đường Du trong hộp đêm --- Mười tám tuổi ngoài chuyện học tập thì nên chơi bời một chút, muốn ăn thì đi ăn, muốn đẹp thì phải ra sức làm đẹp, muốn từ chối thì nói lời cự tuyệt, đừng đè nén thanh xuân.
"Không có nhỉ, mình mười tám tuổi chỉ làm những việc đó." Trình Huyền nhìn cô với ý tứ sâu xa: "Vậy cậu còn muốn làm gì nữa?"
Đường Du vội vàng cụp lại mí mắt: "... Không có, mình chỉ hỏi thử một chút."
Đến giờ tan trường, hai người rời khỏi thư viện, Đường Du trở về lớp học thu dọn cặp sách, chuẩn bị về nhà.
Ngay lúc này, trong hành lang, một bóng dáng ma quỷ lại xuất hiện.
Gần đây Đường Du ngồi ở chỗ gần cửa sổ, thấy ánh sáng trước mắt bị che lấp là lòng lộp bộp một cái, cảm thấy không ổn.
Ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Tạ Thừa.
Cậu ta cười híp mắt nhìn Đường Du: "Đường Du, cùng đi nhé?"
Đường Du thấy Tạ Thừa như thấy ma quỷ, vậy mà bạn học xung quanh cứ hết lần này đến lần khác nghĩ bọn họ là một đôi.
Giữa những tiếng ồn ào nổi lên, đến sách vở cô cũng chưa kịp thu dọn vào cặp sách, ôm hết trong tay chạy khỏi cửa sau phòng học mất dạng.
Cô đi chưa bao lâu, một bóng người cũng đến cửa lớp, nhìn một chút vào vị trí gần cửa sổ rồi hỏi một bạn học tình cờ đi ra:
"Xin hỏi Đường Du về rồi à?"
Bạn học chỉ ra phía cửa sau: "Vừa nãy Tạ Thừa đến tìm cậu ấy, chắc là về cùng nhau rồi."
"À, cảm ơn."
-
Sự kiên nhẫn của Tạ Thừa dường như chưa bao giờ cạn hết.
Đường Du chạy, cậu ta đuổi theo phía sau:
"Đường Du, cậu chờ mình một chút."
"Mình có lời muốn nói với cậu."
Đường Du tránh cậu ta còn chẳng kịp, mấy ngày nay cậu ta điên cuồng theo đuổi đã làm lời đồn đại trong trường nổi lên tứ phía, nhưng dù cô có từ chối ra sao thì người này cũng chẳng nghe lọt tai.
Cậu ta luôn có một sự tự tin vượt trội, tự tin rằng sẽ có một ngày mình theo đuổi được người đẹp.
"Đường Du, mình đã đặt hai vé cho buổi hòa nhạc của dàn nhạc Irish vào chiều chủ nhật này, chúng ta cùng đi nghe nhé?"
Đường Du vừa đi vừa lạnh nhạt trả lời: "Tôi không rảnh."
"À, không sao cả, vậy mình đi nghe rồi ghi âm lại cho cậu."
"..."
Đường Du không tránh khỏi thấy phiền phức, khó khăn lắm đi tới được tòa nhà của hệ phổ thông, đúng lúc gặp được Trình Huyền cũng đang đi về.
Cô vội vàng tiến lên kéo lấy tay áo Trình Huyền: "Chị Huyền!"
Trình Huyền quay đầu lại, nhìn một cái là biết tình cảnh của Đường Du, cười nhạo nói: "Ấy, đây chẳng phải là Tạ đại thiếu gia lớp B sao? Đang làm gì vậy?"
Tạ Thừa thấy hai cô gái tay trong tay với nhau, dĩ nhiên là có lời cũng chẳng thể nói tiếp.
Đành cười một tiếng:
"Vậy mình đi trước, Đường Du, ngày mai gặp lại."
"Chờ một chút." Trình Huyền lười biếng gọi cậu ta lại: "Gặp gì mà gặp? Tôi nói với cậu, Đường Du có bạn trai rồi, về sau đừng quấn lấy cậu ấy nữa."
"... ?!"
Đường Du muốn mở miệng nói gì đó, Trình Huyền lại âm thầm ra sức nắm chặt tay cô, ám chỉ cô hãy yên lặng.
Quả nhiên, Tạ Thừa hết sức kinh ngạc: "Có bạn trai?"
"Đúng vậy." Trình Huyền lạnh nhạt hờ hững nhìn cậu ta: "Cậu cứ liều chết không chịu hy sinh, cẩn thận bạn trai của người ta tới tìm cậu tính sổ."
Tạ Thừa há miệng không phản ứng được một hồi lâu.
Đường Du vốn nghĩ rằng lý do này có thể dẹp bỏ được suy nghĩ của cậu ta, không nghĩ tới bỗng nhiên người này đứng thẳng lưng lên:
"Mình không tin Đường Du có bạn trai. Trình Huyền, cậu đừng tưởng rằng có thể dùng chuyện này để lừa gạt mình, trừ khi bạn trai của cậu ấy thực sự đứng trước mặt mình, nếu không mình sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Ối giời." Trình Huyền không nhịn được cười ra tiếng, "Được thôi, nếu cậu yêu cầu như vậy, thì chủ nhật tuần này đi, buổi trưa tan học cậu chờ nhé."
Tạ Thừa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Được!"
Sau khi cậu ta đi rồi, Đường Du vẫn luôn im lặng cả cuộc nói chuyện mới cau mày hỏi Trình Huyền: "Cậu nghĩ ra ý tưởng gì giúp mình vậy, mình đi đâu tìm bạn trai đến gặp cậu ta bây giờ..."
Trình Huyền: "Anh Nghiêu đó! Chẳng phải có sẵn ở đây sao!"
"..."
Từ đêm hai người hôn nhau ấy, đã hai ngày rồi Đường Du chưa gặp Chu Khâm Nghiêu.
Có lẽ trong tiềm thức còn một chút ngượng ngùng, thêm cả lúng túng, tóm lại rất nhiều ưu tư nho nhỏ khó hiểu.
Bây giờ lại đi mở miệng nhờ chuyện này, quá là khó xử.
Trình Huyền dường như thấy cô bị làm khó, nhíu mày: "Vậy mình giúp cậu nói với anh ấy nhé?"
"Đừng." Đường Du lập tức từ chối, theo tính cách của chị đại Trình Huyền này, lúc đó còn chẳng biết có thể nói thành cái tình cảnh gì nữa.
Dù sao Trình Huyền cũng đã nói ra lời rồi, nếu như không thật sự tìm một người tới làm bạn trai đối phó với Tạ Thừa, sợ rằng sau này cậu ta sẽ càng chẳng ngại ngần gì mà quấy rầy cô.
Hai cô gái vừa bàn bạc vừa đi ra cổng.
Đường Du đang muốn đi tới chỗ xe bảo mẫu đỗ ở ven đường, Trình Huyền lại bỗng nhiên kéo tay cô lại một cái: "Này, anh Nghiêu kìa!"
Đường Du chợt giật mình, cho là Trình Huyền trêu chọc mình, nhưng tầm mắt vẫn vô thức nhìn xung quanh, lại thật sự thấy người đàn ông ở cách đó không xa.
Mặt cô có biểu cảm sợ run, chưa tới một giây lại thành một mảnh đỏ ửng.
Trình Huyền: "Trời ạ, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế?"
Đường Du vội vàng lấy tay dán lên mặt, ánh mắt tránh né: "Không mà."
"Vậy cậu qua đó nhanh đi, nhất định là anh ấy đến tìm cậu." Thật ra Trình Huyền đã nhìn rõ hết, đẩy Đường Du một cái từ sau lưng, còn nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Nhân tiện nói cả chuyện vừa nãy với anh ấy, đừng quên đó."
Trình Huyền luôn là như vậy, luôn có thể đảm nhiệm chức trách cầu nối đúng lúc giữa Đường Du và Chu Khâm Nghiêu.
Cô ấy đẩy một cái như vậy, làm Đường Du đi tới vị trí hai mét trước mặt Chu Khâm Nghiêu.
Hôm nay Chu Khâm Nghiêu không lái mô tô, đứng dựa vào trạm xe bus, thấy cô gái nhỏ đứng gần trong gang tấc nhưng lại không thể tiến thêm, cả người anh giật giật.
Tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay cô, kéo một cái đến trước mặt mình.
Nhìn lại muốn cười:
"Đường Du, sao vừa nhìn thấy anh em đã đỏ mặt thế?"
Đường Du: "..."
Vừa hốt hoảng vừa tức giận nhìn đi chỗ khác: "Em không có."
"Được được, không có." Chu Khâm Nghiêu cười khẽ, dừng lại một chút: "Hôm qua anh nhắn tin cho em sao lại không trả lời?"
Bỏ qua đề tài đỏ mặt Đường Du mới thấy bình tĩnh lại chút, nhỏ giọng trả lời anh: "Nhiều bài tập quá, em ngủ quên."
Sắp đến kỳ thi, hôm qua tan học về nhà có tận hơn mười đề thi cần luyện, thêm nữa còn có bài ngoại khóa, cuối cùng Đường Du ngủ gục trên bàn luôn.
Chu Khâm Nghiêu quan sát vành đen nhàn nhạt dưới đôi mắt cô, lại thấy trong tay cô ôm đầy cả chục quyển sách, không nhịn được tiện tay rút ra mấy quyển: "Những bài này đều phải làm hết à? Anh sẽ giúp em."
"..." Đường Du nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, bỗng nhiên phì cười: "Anh làm á?"
Chu Khâm Nghiêu tùy tiện mở ra một trang, giọng ung dung: "Không làm thì anh sẽ không nói."
Nghĩ lại một chút, từ khi quen biết tới nay, dường như cái gì người đàn ông này cũng biết, chẳng gì có thể làm khó được anh.
Chính vì anh như vậy, nên mới làm cô luôn cảm thấy an toàn.
Khóe miệng Đường Du nhẹ nhàng cong lên, nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của Trình Huyền, bây giờ là cơ hội rất tốt để nói đến đề tài này.
Cô chớp chớp mắt, "Chu Khâm Nghiêu."
"Ừ?"
"Anh có thể..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có người ở phía sau gọi tên Đường Du.
Là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Hữu Hữu?"
-
Mặc dù Phương Lai không ở Thành phố C, nhưng nhất cử nhất động của Đường Du ở trường học bà đều biết rõ.
Mấy ngày trước đã nghe đến chuyện con gái và một nam sinh trong trường yêu đương, nhưng việc trên tay lúc ấy quá nhiều không đi được, lần này vừa lúc có một ngày rảnh rỗi, bà không thông báo với ai mà lặng lẽ trở về Thành phố C.
Xuống máy bay là đến thẳng trường học, tìm đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp Đường Du.
Ngũ Trung là một ngôi trường rất tự do thoải mái, nhất là với học sinh hệ quốc tế thì càng dễ dãi. Mỗi học sinh trong đó đều là con nhà có máu mặt, tốt nghiệp xong cũng tới thẳng trường Đại học danh tiếng ở nước ngoài.
Cho nên chuyện như kiểu yêu sớm này, chỉ cần không quá điên cuồng hoặc hoang đường, thì dù có biết các thầy cô giáo cũng không can thiệp làm gì.
Phương Lai nói chuyện kỹ càng với chủ nhiệm lớp trong nửa tiếng, biết được tình huống thật sự.
Nguyên văn của giáo viên là: "Học sinh Tạ Thừa này, thành tích học tập là hàng đầu, tính cách lễ phép, gia thế tốt, giống Đường Du cũng là một trong những học sinh được tiến cử tới Học viện Âm nhạc Ann Lisa, có lẽ cậu bé có chút cảm tình với Đường Du, nhưng không có chuyện thật sự yêu đương."
Giáo viên nói như vậy, Phương Lai cuối cùng cũng yên tâm.
Bà rất hiểu con gái mình, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, không có gan yêu sớm như vậy.
Nghĩ vậy, Phương Lai cũng có thêm một chút vui vẻ yên tâm với Đường Du.
Rời khỏi phòng làm việc, bà vốn muốn đến lớp đón con gái tan học, mang lại cho cô một sự ngạc nhiên vui mừng, nhưng bạn học lại bảo cô đã đi rồi.
Vậy nên Phương Lai cũng nối bước ra khỏi trường học, đến cổng trường tìm vòng quanh, có lẽ là mẹ con có tâm linh tương thông, bà liếc mắt là thấy Đường Du đứng sau trạm xe bus.
Mà đối diện cô, là một người con trai.
Hai người đang mở một quyển sách bài tập ra, nhìn giống như đang thảo luận về bài học.
Phương Lai không tiến lên ngay mà quan sát từ xa trong chốc lát, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ một chút.
Mấy phút sau, bà mới gọi tên cô: "Hữu Hữu."
Đường Du vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đã biết là ai.
Thân thể cô cứng đờ, da gà lập tức nổi lên vì sợ hãi run rẩy.
Cứng ngắc, ôm theo chút hy vọng may mắn quay lại ---
Đúng thật là Phương Lai.
Hơn nữa nhìn có vẻ đứng đó đã lâu rồi.
"Mẹ..."
Đường Du theo bản năng muốn dùng thân thể che đi Chu Khâm Nghiêu, dù biết rõ chuyện này cũng chẳng có ích gì, chỉ là muốn cố gắng níu lấy một tia hy vọng mong manh ---
Hy vọng Phương Lai không nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu.
Nhưng mà chuyện cô nghĩ, tất nhiên Phương Lai nhìn ra hết.
Bà đẩy cô ra, ánh mắt sắc bén quan sát Chu Khâm Nghiêu từ đầu đến chân.
Mặc dù Chu Khâm Nghiêu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đụng phải mẹ Đường Du, nhưng tương phản với cô, anh bình tĩnh hơn nhiều.
Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến sớm như vậy.
Trên mặt Phương Lai không nhìn ra biểu cảm gì, sau khi nhàn nhạt quét qua đôi mắt của Chu Khâm Nghiêu thì nói: "Hai đứa đi với mẹ."
Năm chữ, không nhẹ không nặng, nhưng giống như một cây búa tạ đánh vào tim Đường Du.
Lòng bàn tay cô cứng đờ và đẫm mồ hôi, sợ liên lụy đến Chu Khâm Nghiêu, vội vàng đuổi theo nói: "Mẹ, con có thể giải thích với mẹ, không cần gọi anh ấy."
Nói xong quay đầu nháy nháy mắt với Chu Khâm Nghiêu: "Anh đi đi."
Nhưng Phương Lai lại kéo cô trở về, "Mẹ có chuyện muốn hỏi."
Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Chu Khâm Nghiêu, giọng nói trầm thấp: "Cậu, nhất định phải tới."
Đường Du: "..."
Chu Khâm Nghiêu khẽ lắc đầu, đưa tới cho cô một ánh mắt --- "Không sao đâu."
Ba người cùng nhau ngồi vào chiếc xe bảo mẫu màu trắng, chú Dương tài xế ra ngoài chờ.
Phương Lai ngồi một mình một hàng, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hai người Đường Du và Chu Khâm Nghiêu ngồi cạnh nhau.
Loại không khí này làm cho Đường Du sắp không thở nổi.
Trong lòng cô rất loạn, không muốn mẹ làm khó Chu Khâm Nghiêu.
"Me, bọn con ---" Cô thử mở miệng một lần nữa, lại bị Phương Lai ngắt lời.
"Con đừng nói chuyện."
Ánh mắt Phương Lai chỉ một mực chú ý đến Chu Khâm Nghiêu.
Theo dõi, quan sát, nhìn kỹ tất cả mọi thứ ở anh.
Thật lâu sau, sống lưng thẳng tắp của Phương Lai mới hơi buông lỏng một chút.
Bầu không khí căng thẳng theo động tác này của bà mà dịu lại hơn nửa.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, một giây tiếp theo Phương Lai hơi cong môi, bỗng nhiên hỏi Chu Khâm Nghiêu một cách dứt khoát:
"Cậu thích Hữu Hữu?"
"..." Đường Du bối rối: "Mẹ, mẹ ----"
Cô còn chưa nói hết lời, người đàn ông bên cạnh lại thản nhiên vâng một tiếng, trả lời: "Vâng, thích ạ."
"??!"
Đường Du không tưởng tượng nổi nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu.
Anh điên rồi sao?!
Cô hiểu Phương Lai rất rõ.
Bây giờ thừa nhận, không khác nào phá hủy tương lai của bọn họ.
Phương Lai tuyệt đối sẽ không cho phép cô ở bên một người bình thường làm công trong cửa hàng sửa xe.
Trên trán Đường Du chảy đầy mồ hôi hột, cô nhìn Chu Khâm Nghiêu một chút, lại nhìn Phương Lai một lát.
Một người là mẹ cô, một người là người cô thích, bây giờ hai người chẳng nói một lời, chỉ có ánh mắt giao nhau dưới vẻ mặt bình tĩnh, như đang tranh đấu.
Giống như cô không hề tồn tại vậy, căn bản không có chỗ để chen lời.
Không khí trong chiếc xe bảo mẫu như ngưng đọng.
Mồ hôi nhễ nhại chờ đợi không biết đã bao lâu, gương mặt không biểu cảm của Phương Lai cuối cùng mới hết đông cứng, có thêm vài phần màu sắc.
"Bác rất khâm phục dũng khí dám thừa nhận của cháu, nhưng mà ---"
Khóe mắt Phương Lai hơi nâng lên, thả đôi chân đang vắt chéo nhau xuống, người bà hơi nghiêng, vỗ vỗ lên chân Chu Khâm Nghiêu một cái, nói một câu thật chân thành:
"Tạ Thừa, hai đứa còn quá nhỏ, bây giờ không thích hợp nói chuyện yêu đương, có hiểu không?"
Chu Khâm Nghiêu: "???"
Đường Du: "???"
Phương Lai tự nói tự nghe, nụ cười cũng dần dần trở nên ôn hòa: "Nhưng mà hai đứa có thể cùng học tập để giúp nhau tiến bộ, nghe nói cháu đạt hạng nhất khối, Hữu Hữu hơi yếu môn Toán, nếu cháu có thời gian thì có thể tới giúp nó học bài."
Bà nói xong, rất lâu sau Đường Du và Chu Khâm Nghiêu đều không lên tiếng.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt không hiểu sao chuyện lại biến thành thế này, không biết phải làm gì tiếp theo.
Phương Lai cho rằng Đường Du không dám tin vào lời của bà, trấn an con gái: "Hữu Hữu, mẹ biết bình thường con rất buồn chán, mẹ cho phép Tạ Thừa tới nhà mình làm khách, hai đứa giúp nhau tiến bộ, nhưng mà, chuyện yêu đương thì để sau khi tốt nghiệp hãy nói được không?"
"..."
Mặc dù không biết bất ngờ này từ đâu chui ra, nhưng sự ảnh hưởng mà nó mang lại lại có sức hấp dẫn cực kỳ lớn.
Trong chốc lát Đường Du cũng không biết nên nói là được hay không được, cô ngơ ngẩn nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu.
Người này trái lại chẳng do dự gì:
"Bác yên tâm, môn Toán của Đường Du cứ giao cho cháu."
Đường Du: "..."
"Được được được." Phương Lai cười hài lòng.
Một phen ánh mắt giao đấu vừa rồi, thật ra là cách dò xét của Phương Lai. Những người đàn ông không có tự tin và tinh thần trách nhiệm sẽ chẳng sống sót qua nửa phút dưới ánh mắt của bà.
Ngoài gia cảnh, Phương Lai còn có một yêu cầu quan trọng đối với bạn trai của Đường Du: Dũng cảm.
Người thanh niên này rất bình tĩnh và vững vàng, không sợ hãi chút nào, nhìn một cái là biết tương lai sẽ làm nên chuyện, bà rất hài lòng.
Dáng vẻ cũng tương đối cao lớn đẹp trai, không bắt bẻ được, chỉ có điều là...
18 tuổi, nhìn có chút trưởng thành sớm.
Cứ như đã hơn 20 tuổi ấy.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta xem xét chuỗi tiến hóa thân phận của Nghiêu ca nhé:
Ông chủ tiệm tạp hóa --- sửa xe đạp --- thợ sửa ống nước --- chạy xe ôm --- tiểu thiếu gia lớp 12 --- kế tiếp tôi cũng chưa biết là gì nữa?
---
◆ Moussaieff Red là một viên kim cương đỏ quý hiếm, cắt mài theo khối hình tam giác. GIA đánh giá màu sắc ở cấp "Fancy Red", không lẫn sắc khác, là màu đỏ thuần. Càng hiếm có hơn là nó nặng đến 5.11 carat, căn cứ theo tài liệu của GIA thì đây là viên kim cương đỏ lớn nhất từng qua giám định. Tạm thời không định giá được, trừ khi công ty Moussaieff Jewellers Ltd tự ra giá, nếu không sẽ rất khó tính toán, vì trên các sàn đấu giá quốc tế trong mười mấy năm qua gần như không xuất hiện kim cương đỏ.
Thiếu nữ mười tám tuổi xuân, cũng đã từng mơ tưởng về nụ hôn đầu của mình, tưởng tượng qua vô số tình huống phát sinh, là dưới tán cây anh đào hoa bay phấp phới, hay giữa đêm tuyết rơi lãng mạn, hoặc là bên bờ biển dưới ánh chiều tà.
Tóm lại, tuyệt đối không phải là cảnh tượng hiện giờ.
Bóng đêm mập mờ, tiếng nhạc điện tử inh tai, ánh đèn kim loại mờ ảo.
Cứ như vậy trên bức tường ngoài cửa hộp đêm, không phản ứng kịp mà bị hôn.
Tình ý nóng bỏng, đốt lên những kích thích và liều mạng của thanh xuân.
Cả môi cả gò má Đường Du đều nóng bỏng như lửa đốt, giống như vừa mới uống một ly rượu mạnh, trong lòng ngoài thân đều say lâng lâng.
Chu Khâm Nghiêu buông cô ra.
Mùi vị của anh còn quanh quẩn trong không khí.
Đường Du không dám nhìn vào anh, tim cô đập rất nhanh.
Hai người yên lặng trong mấy giây.
Chu Khâm Nghiêu chỉ nếm được một chút rồi dừng lại, không đi sâu hơn.
Hết sức khống chế dục vọng trong lòng.
Có rất nhiều người ra vào ở cửa hộp đêm, còn có vài người thổi sáo huýt gió lên tiếng khen ngợi bọn họ.
Mặt Đường Du đỏ ửng như rượu vang hạng nhất, vương vấn thêm mấy phần yêu kiều, giống như một cơn thủy triều đỏ.
Nhìn thấy vậy cổ họng Chu Khâm Nghiêu lại như bị một cây đuốc lướt qua, lan thẳng đến vùng trung tâm thân thể.
Anh dời tầm mắt đi, ho khan hai tiếng khô khốc, hỏi cô: "Cảm giác thế nào?"
"..." Hỏi cái gì mà quá xá xấu hổ.
Đường Du không muốn trả lời.
"Em phải về nhà." Giọng cô thật thấp, trong lời nói có sự ngượng ngùng khó nén: "Em hẹn với dì Dung sẽ về trước chín giờ rồi."
"..."
Bắt một chiếc xe đi về đường Cây Hòe, thật ra trên đường Chu Khâm Nghiêu vốn muốn nói gì đó, nhưng Đường Du cứ một mực an tĩnh dùng khăn giấy lau hết lớp trang điểm trên mặt.
Anh cũng chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ và mông lung suy nghĩ.
Nghĩ đến ánh mắt những người đàn ông trong hộp đêm kia nhìn Đường Du, nghĩ đến làn da trắng nõn mềm mại của cô dưới lớp áo dây đen.
Nghĩ đến định lực của mình chỉ vì một ánh mắt của cô mà quân lính tan rã.
Lặng lẽ hít sâu một hơi, lúc này xe cũng đã đến trước cửa biệt thự trên đường Cây Hòe.
Đường Du xuống xe, nói lời tạm biệt với Chu Khâm Nghiêu:
"Em vào nhà đây."
"Chờ một chút." Chu Khâm Nghiêu nhìn vào ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, từ từ đi tới trước mặt cô, cúi người.
Sự quen thuộc mập mờ này làm trong lòng Đường Du hoảng hốt, cô lấy tay che miệng lại theo bản năng.
Thấy dái tai đỏ bừng lên trong nháy mắt của cô, khóe môi Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng nhếch lên:
"Sao vậy, trải nghiệm vừa rồi không tốt à?"
Đường Du cúi đầu cắn môi.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Khâm Nghiêu cười khẽ: "Vậy một lần nữa nhé?"
Hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng mơn man trên mặt cô, trái tim còn chưa bình tĩnh lại được của Đường Du bị kích thích đến hoảng hốt sợ hãi.
Cô lùi về phía sau trốn tránh, chớp mắt, âm thanh bực bội nói ra giữa lòng bàn tay: "Không muốn."
Trong không khí truyền tới một tiếng cười khe khẽ gần như không nghe được.
Chu Khâm Nghiêu hơi cong cong môi, giương cằm về phía bên trong:
"Vào nhà đi."
"Vâng, ngủ ngon."
Đường Du đi được mấy bước, Chu Khâm Nghiêu bỗng nhiên gọi cô lại:
"Đường Du."
Quay người, nghe được tiếng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông bay tới:
"Tối nay em rất đẹp."
Đường Du: "..."
Một nụ hôn, một câu khen xinh đẹp.
Một đêm nay, Đường Du chắc chắn sẽ mất ngủ.
Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, nhàn nhạt chiếu lên phòng ngủ của cô gái nhỏ.
Hai tay cô nắm chặt lấy chiếc chăn trước ngực, mở mắt nhìn trần nhà, một lần lại một lần nhớ lại nháy mắt Chu Khâm Nghiêu nghiêng người tới kia.
Môi anh dán lên môi cô, hơi thở của cô hỗn loạn, hô hấp của anh lại nóng bỏng.
Một khắc kia dường như trời đất quay cuồng, nhưng cũng giống như là chuyện đương nhiên.
Suy nghĩ một chút mà trên mặt Đường Du đã nóng ran, cô nhắm mắt lại, xoay người thở dài.
Quá điên cuồng.
Cuộc sống mười tám tuổi khô khan, việc tối nay hiển nhiên là kích thích khó quên, nhưng đi cùng với ngạc nhiên vui sướng mừng rỡ là những ẩn số không cách nào giải quyết được cũng đè nặng lên cô.
Cô làm chuyện to gan như vậy, không dám tưởng tượng nếu Phương Lai biết được thì sẽ thế nào.
Cũng chẳng dám nghĩ, nếu Phương Lai biết đến sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu thì sẽ phát sinh những chuyện long trời lở đất gì nữa.
Nhưng mà dù biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, Đường Du vẫn không muốn buông tay.
Nếm được chút ngọt ngào người đàn ông kia mang lại, cũng đã trở thành một cơn nghiện khó mà dứt bỏ.
---
Sau đó mấy ngày, học sinh ở Ngũ Trung chuẩn bị bước vào kỳ thi tháng 12.
Đường Du cũng phải giam mình trong thư viện, ở đó lại tình cờ gặp được Trình Huyền. Trình Huyền hỏi cô:
"Lúc sau đêm đó cậu và anh Nghiêu không có chuyện gì chứ?"
"..." Đường Du mất tự nhiên ra vẻ lục lọi sách vở: "Dĩ nhiên là không, anh ấy bắt xe đưa mình về nhà."
Trình Huyền bĩu môi: "Thế mà anh ấy mắng mình thối cả đầu."
"A?" Đường Du kinh ngạc quay đầu: "Tại sao?"
"Chắc là trách mình làm hư cậu."
"..."
Đường Du yên lặng lật sách, nhớ tới câu nói kia của Chu Khâm Nghiêu sau lúc hôn cô, xoắn xuýt một hồi rồi dò hỏi Trình Huyền:
"Chị Huyền, hôm đó cậu nói với mình những chuyện phải làm lúc mười tám tuổi, có bỏ sót điều gì không?"
Trình Huyền nghiêng nghiêng đầu: "Bỏ sót?"
Hôm đó cô ấy giảng giải với Đường Du trong hộp đêm --- Mười tám tuổi ngoài chuyện học tập thì nên chơi bời một chút, muốn ăn thì đi ăn, muốn đẹp thì phải ra sức làm đẹp, muốn từ chối thì nói lời cự tuyệt, đừng đè nén thanh xuân.
"Không có nhỉ, mình mười tám tuổi chỉ làm những việc đó." Trình Huyền nhìn cô với ý tứ sâu xa: "Vậy cậu còn muốn làm gì nữa?"
Đường Du vội vàng cụp lại mí mắt: "... Không có, mình chỉ hỏi thử một chút."
Đến giờ tan trường, hai người rời khỏi thư viện, Đường Du trở về lớp học thu dọn cặp sách, chuẩn bị về nhà.
Ngay lúc này, trong hành lang, một bóng dáng ma quỷ lại xuất hiện.
Gần đây Đường Du ngồi ở chỗ gần cửa sổ, thấy ánh sáng trước mắt bị che lấp là lòng lộp bộp một cái, cảm thấy không ổn.
Ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Tạ Thừa.
Cậu ta cười híp mắt nhìn Đường Du: "Đường Du, cùng đi nhé?"
Đường Du thấy Tạ Thừa như thấy ma quỷ, vậy mà bạn học xung quanh cứ hết lần này đến lần khác nghĩ bọn họ là một đôi.
Giữa những tiếng ồn ào nổi lên, đến sách vở cô cũng chưa kịp thu dọn vào cặp sách, ôm hết trong tay chạy khỏi cửa sau phòng học mất dạng.
Cô đi chưa bao lâu, một bóng người cũng đến cửa lớp, nhìn một chút vào vị trí gần cửa sổ rồi hỏi một bạn học tình cờ đi ra:
"Xin hỏi Đường Du về rồi à?"
Bạn học chỉ ra phía cửa sau: "Vừa nãy Tạ Thừa đến tìm cậu ấy, chắc là về cùng nhau rồi."
"À, cảm ơn."
-
Sự kiên nhẫn của Tạ Thừa dường như chưa bao giờ cạn hết.
Đường Du chạy, cậu ta đuổi theo phía sau:
"Đường Du, cậu chờ mình một chút."
"Mình có lời muốn nói với cậu."
Đường Du tránh cậu ta còn chẳng kịp, mấy ngày nay cậu ta điên cuồng theo đuổi đã làm lời đồn đại trong trường nổi lên tứ phía, nhưng dù cô có từ chối ra sao thì người này cũng chẳng nghe lọt tai.
Cậu ta luôn có một sự tự tin vượt trội, tự tin rằng sẽ có một ngày mình theo đuổi được người đẹp.
"Đường Du, mình đã đặt hai vé cho buổi hòa nhạc của dàn nhạc Irish vào chiều chủ nhật này, chúng ta cùng đi nghe nhé?"
Đường Du vừa đi vừa lạnh nhạt trả lời: "Tôi không rảnh."
"À, không sao cả, vậy mình đi nghe rồi ghi âm lại cho cậu."
"..."
Đường Du không tránh khỏi thấy phiền phức, khó khăn lắm đi tới được tòa nhà của hệ phổ thông, đúng lúc gặp được Trình Huyền cũng đang đi về.
Cô vội vàng tiến lên kéo lấy tay áo Trình Huyền: "Chị Huyền!"
Trình Huyền quay đầu lại, nhìn một cái là biết tình cảnh của Đường Du, cười nhạo nói: "Ấy, đây chẳng phải là Tạ đại thiếu gia lớp B sao? Đang làm gì vậy?"
Tạ Thừa thấy hai cô gái tay trong tay với nhau, dĩ nhiên là có lời cũng chẳng thể nói tiếp.
Đành cười một tiếng:
"Vậy mình đi trước, Đường Du, ngày mai gặp lại."
"Chờ một chút." Trình Huyền lười biếng gọi cậu ta lại: "Gặp gì mà gặp? Tôi nói với cậu, Đường Du có bạn trai rồi, về sau đừng quấn lấy cậu ấy nữa."
"... ?!"
Đường Du muốn mở miệng nói gì đó, Trình Huyền lại âm thầm ra sức nắm chặt tay cô, ám chỉ cô hãy yên lặng.
Quả nhiên, Tạ Thừa hết sức kinh ngạc: "Có bạn trai?"
"Đúng vậy." Trình Huyền lạnh nhạt hờ hững nhìn cậu ta: "Cậu cứ liều chết không chịu hy sinh, cẩn thận bạn trai của người ta tới tìm cậu tính sổ."
Tạ Thừa há miệng không phản ứng được một hồi lâu.
Đường Du vốn nghĩ rằng lý do này có thể dẹp bỏ được suy nghĩ của cậu ta, không nghĩ tới bỗng nhiên người này đứng thẳng lưng lên:
"Mình không tin Đường Du có bạn trai. Trình Huyền, cậu đừng tưởng rằng có thể dùng chuyện này để lừa gạt mình, trừ khi bạn trai của cậu ấy thực sự đứng trước mặt mình, nếu không mình sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Ối giời." Trình Huyền không nhịn được cười ra tiếng, "Được thôi, nếu cậu yêu cầu như vậy, thì chủ nhật tuần này đi, buổi trưa tan học cậu chờ nhé."
Tạ Thừa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Được!"
Sau khi cậu ta đi rồi, Đường Du vẫn luôn im lặng cả cuộc nói chuyện mới cau mày hỏi Trình Huyền: "Cậu nghĩ ra ý tưởng gì giúp mình vậy, mình đi đâu tìm bạn trai đến gặp cậu ta bây giờ..."
Trình Huyền: "Anh Nghiêu đó! Chẳng phải có sẵn ở đây sao!"
"..."
Từ đêm hai người hôn nhau ấy, đã hai ngày rồi Đường Du chưa gặp Chu Khâm Nghiêu.
Có lẽ trong tiềm thức còn một chút ngượng ngùng, thêm cả lúng túng, tóm lại rất nhiều ưu tư nho nhỏ khó hiểu.
Bây giờ lại đi mở miệng nhờ chuyện này, quá là khó xử.
Trình Huyền dường như thấy cô bị làm khó, nhíu mày: "Vậy mình giúp cậu nói với anh ấy nhé?"
"Đừng." Đường Du lập tức từ chối, theo tính cách của chị đại Trình Huyền này, lúc đó còn chẳng biết có thể nói thành cái tình cảnh gì nữa.
Dù sao Trình Huyền cũng đã nói ra lời rồi, nếu như không thật sự tìm một người tới làm bạn trai đối phó với Tạ Thừa, sợ rằng sau này cậu ta sẽ càng chẳng ngại ngần gì mà quấy rầy cô.
Hai cô gái vừa bàn bạc vừa đi ra cổng.
Đường Du đang muốn đi tới chỗ xe bảo mẫu đỗ ở ven đường, Trình Huyền lại bỗng nhiên kéo tay cô lại một cái: "Này, anh Nghiêu kìa!"
Đường Du chợt giật mình, cho là Trình Huyền trêu chọc mình, nhưng tầm mắt vẫn vô thức nhìn xung quanh, lại thật sự thấy người đàn ông ở cách đó không xa.
Mặt cô có biểu cảm sợ run, chưa tới một giây lại thành một mảnh đỏ ửng.
Trình Huyền: "Trời ạ, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế?"
Đường Du vội vàng lấy tay dán lên mặt, ánh mắt tránh né: "Không mà."
"Vậy cậu qua đó nhanh đi, nhất định là anh ấy đến tìm cậu." Thật ra Trình Huyền đã nhìn rõ hết, đẩy Đường Du một cái từ sau lưng, còn nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Nhân tiện nói cả chuyện vừa nãy với anh ấy, đừng quên đó."
Trình Huyền luôn là như vậy, luôn có thể đảm nhiệm chức trách cầu nối đúng lúc giữa Đường Du và Chu Khâm Nghiêu.
Cô ấy đẩy một cái như vậy, làm Đường Du đi tới vị trí hai mét trước mặt Chu Khâm Nghiêu.
Hôm nay Chu Khâm Nghiêu không lái mô tô, đứng dựa vào trạm xe bus, thấy cô gái nhỏ đứng gần trong gang tấc nhưng lại không thể tiến thêm, cả người anh giật giật.
Tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay cô, kéo một cái đến trước mặt mình.
Nhìn lại muốn cười:
"Đường Du, sao vừa nhìn thấy anh em đã đỏ mặt thế?"
Đường Du: "..."
Vừa hốt hoảng vừa tức giận nhìn đi chỗ khác: "Em không có."
"Được được, không có." Chu Khâm Nghiêu cười khẽ, dừng lại một chút: "Hôm qua anh nhắn tin cho em sao lại không trả lời?"
Bỏ qua đề tài đỏ mặt Đường Du mới thấy bình tĩnh lại chút, nhỏ giọng trả lời anh: "Nhiều bài tập quá, em ngủ quên."
Sắp đến kỳ thi, hôm qua tan học về nhà có tận hơn mười đề thi cần luyện, thêm nữa còn có bài ngoại khóa, cuối cùng Đường Du ngủ gục trên bàn luôn.
Chu Khâm Nghiêu quan sát vành đen nhàn nhạt dưới đôi mắt cô, lại thấy trong tay cô ôm đầy cả chục quyển sách, không nhịn được tiện tay rút ra mấy quyển: "Những bài này đều phải làm hết à? Anh sẽ giúp em."
"..." Đường Du nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, bỗng nhiên phì cười: "Anh làm á?"
Chu Khâm Nghiêu tùy tiện mở ra một trang, giọng ung dung: "Không làm thì anh sẽ không nói."
Nghĩ lại một chút, từ khi quen biết tới nay, dường như cái gì người đàn ông này cũng biết, chẳng gì có thể làm khó được anh.
Chính vì anh như vậy, nên mới làm cô luôn cảm thấy an toàn.
Khóe miệng Đường Du nhẹ nhàng cong lên, nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của Trình Huyền, bây giờ là cơ hội rất tốt để nói đến đề tài này.
Cô chớp chớp mắt, "Chu Khâm Nghiêu."
"Ừ?"
"Anh có thể..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có người ở phía sau gọi tên Đường Du.
Là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Hữu Hữu?"
-
Mặc dù Phương Lai không ở Thành phố C, nhưng nhất cử nhất động của Đường Du ở trường học bà đều biết rõ.
Mấy ngày trước đã nghe đến chuyện con gái và một nam sinh trong trường yêu đương, nhưng việc trên tay lúc ấy quá nhiều không đi được, lần này vừa lúc có một ngày rảnh rỗi, bà không thông báo với ai mà lặng lẽ trở về Thành phố C.
Xuống máy bay là đến thẳng trường học, tìm đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp Đường Du.
Ngũ Trung là một ngôi trường rất tự do thoải mái, nhất là với học sinh hệ quốc tế thì càng dễ dãi. Mỗi học sinh trong đó đều là con nhà có máu mặt, tốt nghiệp xong cũng tới thẳng trường Đại học danh tiếng ở nước ngoài.
Cho nên chuyện như kiểu yêu sớm này, chỉ cần không quá điên cuồng hoặc hoang đường, thì dù có biết các thầy cô giáo cũng không can thiệp làm gì.
Phương Lai nói chuyện kỹ càng với chủ nhiệm lớp trong nửa tiếng, biết được tình huống thật sự.
Nguyên văn của giáo viên là: "Học sinh Tạ Thừa này, thành tích học tập là hàng đầu, tính cách lễ phép, gia thế tốt, giống Đường Du cũng là một trong những học sinh được tiến cử tới Học viện Âm nhạc Ann Lisa, có lẽ cậu bé có chút cảm tình với Đường Du, nhưng không có chuyện thật sự yêu đương."
Giáo viên nói như vậy, Phương Lai cuối cùng cũng yên tâm.
Bà rất hiểu con gái mình, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, không có gan yêu sớm như vậy.
Nghĩ vậy, Phương Lai cũng có thêm một chút vui vẻ yên tâm với Đường Du.
Rời khỏi phòng làm việc, bà vốn muốn đến lớp đón con gái tan học, mang lại cho cô một sự ngạc nhiên vui mừng, nhưng bạn học lại bảo cô đã đi rồi.
Vậy nên Phương Lai cũng nối bước ra khỏi trường học, đến cổng trường tìm vòng quanh, có lẽ là mẹ con có tâm linh tương thông, bà liếc mắt là thấy Đường Du đứng sau trạm xe bus.
Mà đối diện cô, là một người con trai.
Hai người đang mở một quyển sách bài tập ra, nhìn giống như đang thảo luận về bài học.
Phương Lai không tiến lên ngay mà quan sát từ xa trong chốc lát, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ một chút.
Mấy phút sau, bà mới gọi tên cô: "Hữu Hữu."
Đường Du vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đã biết là ai.
Thân thể cô cứng đờ, da gà lập tức nổi lên vì sợ hãi run rẩy.
Cứng ngắc, ôm theo chút hy vọng may mắn quay lại ---
Đúng thật là Phương Lai.
Hơn nữa nhìn có vẻ đứng đó đã lâu rồi.
"Mẹ..."
Đường Du theo bản năng muốn dùng thân thể che đi Chu Khâm Nghiêu, dù biết rõ chuyện này cũng chẳng có ích gì, chỉ là muốn cố gắng níu lấy một tia hy vọng mong manh ---
Hy vọng Phương Lai không nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu.
Nhưng mà chuyện cô nghĩ, tất nhiên Phương Lai nhìn ra hết.
Bà đẩy cô ra, ánh mắt sắc bén quan sát Chu Khâm Nghiêu từ đầu đến chân.
Mặc dù Chu Khâm Nghiêu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đụng phải mẹ Đường Du, nhưng tương phản với cô, anh bình tĩnh hơn nhiều.
Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến sớm như vậy.
Trên mặt Phương Lai không nhìn ra biểu cảm gì, sau khi nhàn nhạt quét qua đôi mắt của Chu Khâm Nghiêu thì nói: "Hai đứa đi với mẹ."
Năm chữ, không nhẹ không nặng, nhưng giống như một cây búa tạ đánh vào tim Đường Du.
Lòng bàn tay cô cứng đờ và đẫm mồ hôi, sợ liên lụy đến Chu Khâm Nghiêu, vội vàng đuổi theo nói: "Mẹ, con có thể giải thích với mẹ, không cần gọi anh ấy."
Nói xong quay đầu nháy nháy mắt với Chu Khâm Nghiêu: "Anh đi đi."
Nhưng Phương Lai lại kéo cô trở về, "Mẹ có chuyện muốn hỏi."
Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Chu Khâm Nghiêu, giọng nói trầm thấp: "Cậu, nhất định phải tới."
Đường Du: "..."
Chu Khâm Nghiêu khẽ lắc đầu, đưa tới cho cô một ánh mắt --- "Không sao đâu."
Ba người cùng nhau ngồi vào chiếc xe bảo mẫu màu trắng, chú Dương tài xế ra ngoài chờ.
Phương Lai ngồi một mình một hàng, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hai người Đường Du và Chu Khâm Nghiêu ngồi cạnh nhau.
Loại không khí này làm cho Đường Du sắp không thở nổi.
Trong lòng cô rất loạn, không muốn mẹ làm khó Chu Khâm Nghiêu.
"Me, bọn con ---" Cô thử mở miệng một lần nữa, lại bị Phương Lai ngắt lời.
"Con đừng nói chuyện."
Ánh mắt Phương Lai chỉ một mực chú ý đến Chu Khâm Nghiêu.
Theo dõi, quan sát, nhìn kỹ tất cả mọi thứ ở anh.
Thật lâu sau, sống lưng thẳng tắp của Phương Lai mới hơi buông lỏng một chút.
Bầu không khí căng thẳng theo động tác này của bà mà dịu lại hơn nửa.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, một giây tiếp theo Phương Lai hơi cong môi, bỗng nhiên hỏi Chu Khâm Nghiêu một cách dứt khoát:
"Cậu thích Hữu Hữu?"
"..." Đường Du bối rối: "Mẹ, mẹ ----"
Cô còn chưa nói hết lời, người đàn ông bên cạnh lại thản nhiên vâng một tiếng, trả lời: "Vâng, thích ạ."
"??!"
Đường Du không tưởng tượng nổi nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu.
Anh điên rồi sao?!
Cô hiểu Phương Lai rất rõ.
Bây giờ thừa nhận, không khác nào phá hủy tương lai của bọn họ.
Phương Lai tuyệt đối sẽ không cho phép cô ở bên một người bình thường làm công trong cửa hàng sửa xe.
Trên trán Đường Du chảy đầy mồ hôi hột, cô nhìn Chu Khâm Nghiêu một chút, lại nhìn Phương Lai một lát.
Một người là mẹ cô, một người là người cô thích, bây giờ hai người chẳng nói một lời, chỉ có ánh mắt giao nhau dưới vẻ mặt bình tĩnh, như đang tranh đấu.
Giống như cô không hề tồn tại vậy, căn bản không có chỗ để chen lời.
Không khí trong chiếc xe bảo mẫu như ngưng đọng.
Mồ hôi nhễ nhại chờ đợi không biết đã bao lâu, gương mặt không biểu cảm của Phương Lai cuối cùng mới hết đông cứng, có thêm vài phần màu sắc.
"Bác rất khâm phục dũng khí dám thừa nhận của cháu, nhưng mà ---"
Khóe mắt Phương Lai hơi nâng lên, thả đôi chân đang vắt chéo nhau xuống, người bà hơi nghiêng, vỗ vỗ lên chân Chu Khâm Nghiêu một cái, nói một câu thật chân thành:
"Tạ Thừa, hai đứa còn quá nhỏ, bây giờ không thích hợp nói chuyện yêu đương, có hiểu không?"
Chu Khâm Nghiêu: "???"
Đường Du: "???"
Phương Lai tự nói tự nghe, nụ cười cũng dần dần trở nên ôn hòa: "Nhưng mà hai đứa có thể cùng học tập để giúp nhau tiến bộ, nghe nói cháu đạt hạng nhất khối, Hữu Hữu hơi yếu môn Toán, nếu cháu có thời gian thì có thể tới giúp nó học bài."
Bà nói xong, rất lâu sau Đường Du và Chu Khâm Nghiêu đều không lên tiếng.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt không hiểu sao chuyện lại biến thành thế này, không biết phải làm gì tiếp theo.
Phương Lai cho rằng Đường Du không dám tin vào lời của bà, trấn an con gái: "Hữu Hữu, mẹ biết bình thường con rất buồn chán, mẹ cho phép Tạ Thừa tới nhà mình làm khách, hai đứa giúp nhau tiến bộ, nhưng mà, chuyện yêu đương thì để sau khi tốt nghiệp hãy nói được không?"
"..."
Mặc dù không biết bất ngờ này từ đâu chui ra, nhưng sự ảnh hưởng mà nó mang lại lại có sức hấp dẫn cực kỳ lớn.
Trong chốc lát Đường Du cũng không biết nên nói là được hay không được, cô ngơ ngẩn nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu.
Người này trái lại chẳng do dự gì:
"Bác yên tâm, môn Toán của Đường Du cứ giao cho cháu."
Đường Du: "..."
"Được được được." Phương Lai cười hài lòng.
Một phen ánh mắt giao đấu vừa rồi, thật ra là cách dò xét của Phương Lai. Những người đàn ông không có tự tin và tinh thần trách nhiệm sẽ chẳng sống sót qua nửa phút dưới ánh mắt của bà.
Ngoài gia cảnh, Phương Lai còn có một yêu cầu quan trọng đối với bạn trai của Đường Du: Dũng cảm.
Người thanh niên này rất bình tĩnh và vững vàng, không sợ hãi chút nào, nhìn một cái là biết tương lai sẽ làm nên chuyện, bà rất hài lòng.
Dáng vẻ cũng tương đối cao lớn đẹp trai, không bắt bẻ được, chỉ có điều là...
18 tuổi, nhìn có chút trưởng thành sớm.
Cứ như đã hơn 20 tuổi ấy.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta xem xét chuỗi tiến hóa thân phận của Nghiêu ca nhé:
Ông chủ tiệm tạp hóa --- sửa xe đạp --- thợ sửa ống nước --- chạy xe ôm --- tiểu thiếu gia lớp 12 --- kế tiếp tôi cũng chưa biết là gì nữa?
---
◆ Moussaieff Red là một viên kim cương đỏ quý hiếm, cắt mài theo khối hình tam giác. GIA đánh giá màu sắc ở cấp "Fancy Red", không lẫn sắc khác, là màu đỏ thuần. Càng hiếm có hơn là nó nặng đến 5.11 carat, căn cứ theo tài liệu của GIA thì đây là viên kim cương đỏ lớn nhất từng qua giám định. Tạm thời không định giá được, trừ khi công ty Moussaieff Jewellers Ltd tự ra giá, nếu không sẽ rất khó tính toán, vì trên các sàn đấu giá quốc tế trong mười mấy năm qua gần như không xuất hiện kim cương đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.