Chương 1: Nếm viên kẹo thứ nhất – Tay chơi lão luyện
Tô Tiền Tiền
15/04/2022
Ở hai bên đường Cây Hòe, lá ngô đồng rơi đầy đất, mùa thu lặng lẽ đến, gió nhẹ nhàng thổi làm lá cây trên đất bay lên, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Đường Du đứng trong phòng khách, quan sát khung cảnh xa lạ xung quanh.
Đây là một ngôi biệt thự bỏ trống đã lâu, tuy rằng kiểu trang trí hơi cũ kỹ, nhưng tổng thể vẫn được coi là sạch sẽ ngăn nắp.
Vài năm trước, vì lý do kinh doanh nên nhà họ Đường đã chuyển đến Hải Thành bên cạnh đây, nhưng bây giờ lại vì kỳ thi tuyển sinh Đại học yêu cầu quay về hộ tịch gốc, nên Đường Du đành phải chuyển trường về Thành phố C.
Vì trường trung học nghệ thuật tốt nhất Thành phố C nằm trong khu này, nên mẹ Phương Lai của cô đã mua một ngôi biệt thự ở gần đây, tuy rằng hơi cũ nhưng được cái gần trường, đi lại khá thuận tiện.
“Con chờ một lúc, mẹ sẽ gọi người sang đây quét dọn, sẵn tiện đổi luôn giấy dán tường trong phòng con. Hữu Hữu, con còn muốn mua thêm gì nữa không?”
Giọng Phương Lai từ phía sau truyền đến, Đường Du quay đầu lại hỏi bà: “Ba con đâu rồi ạ?”
Phương Lai định trả lời thì di động trên tay bà vang lên. Bà lập tức quay lưng lại, đi đến cửa sổ rồi nhận cuộc gọi.
Bóng dáng mẹ cao ngạo thẳng tắp, lộ ra sự tự tin đặc biệt chỉ có ở “nữ cường nhân”*, giỏi giang và mạnh mẽ.
*Nữ cường nhân: cụm từ dùng để miêu tả những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Vài giây sau, Phương Lai đã trò chuyện điện thoại xong.
Bà đi tới, bỏ lại di động vào trong túi xách hàng hiệu, rồi nói với Đường Du: “Ba con vừa nói chuyện với mẹ xong, bây giờ đang ở sân bay chờ mẹ, lần này ba mẹ đi khảo sát ở Nam Phi, con ở nhà nhớ nghe lời dì Dung, luyện đàn cho thật giỏi, nghe rõ chưa?”
Nhà họ Đường khởi nghiệp là kinh doanh bất động sản, nhưng có lẽ vẫn chưa bằng lòng với tình trạng hiện tại, từ năm trước Phương Lai đã muốn tiến quân vào lĩnh vực đá quý. Lần này khó khăn lắm mới nhờ được người quen bắc cầu, cùng trò chuyện hợp tác với một chủ mỏ nào đó tại Nam Phi, đương nhiên bà sẽ không bỏ qua cơ hội.
Ba mẹ kinh doanh bên ngoài đã nhiều năm, nên Đường Du cũng sớm quen với những lần xa cách này. Cô bình tĩnh gật đầu, chỉ vào mẫu giấy dán tường trên bàn do nhân viên gửi tới: “Con muốn giấy dán tường màu xanh da trời.”
“Xanh da trời à?” Phương Lai cau mày, cầm lấy tập mẫu giấy dán tường lật xem vài tờ, sau đó chỉ vào một mẫu có họa tiết hoa cúc trắng nhỏ: “Màu xanh da trời không đẹp lắm, cái này có được không?”
Đường Du mấp máy môi, gương mặt ghét bỏ nhìn đi chỗ khác: “Sao cũng được ạ.”
-
Sau khi Phương Lai rời khỏi, Đường Du trở về phòng ngủ ở lầu hai.
Cô đặt hộp đàn cello của mình vào góc tường, cây đàn cello có giá trị không nhỏ trong hộp được Phương Lai nhờ người ở nước ngoài đặc biệt làm thủ công cho riêng cô, trên đàn có khắc tên của Đường Du.
Nghĩ đến đây, bả vai Đường Du yếu ớt sụp xuống.
Nghiêm túc mà nói, thật ra thì mẹ rất yêu cô, chỉ là phần tình cảm này quá mãnh liệt, quá dồn dập, đôi khi khiến cô không thở nổi.
Từ việc lớn như kết bạn ở trong trường đến việc nhỏ như dùng giấy dán tường màu gì, hay những việc không lớn không nhỏ, Phương Lai đều muốn xen vào mọi thứ, hơn nữa còn không cho phép cô từ chối hay kháng cự.
Đường Du buồn bực đẩy cửa kính phòng ngủ, đi ra ngoài ban công.
Lớp sơn phủ tường trên ban công đã bắt đầu bong ra, bên cạnh đặt vài chậu hoa mới mua.
Cô nhoài người ra lan can ban công, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh nhà mới.
Lối vào biệt thự là một con đường không quá rộng, hai bên đường trồng những cây ngô đồng Pháp cao vút, có vẻ là phong cách của một khu nhà cao cấp tiêu chuẩn, thế nhưng ở con ngõ nhỏ phía bên kia ---
Dưới cây ngô đồng, lại là những ngôi nhà ngói cũ kỹ nằm san sát nhau.
So với biệt thự yên tĩnh phía bên này, thế giới bên kia dường như bình dị và gần gũi hơn, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nô đùa, tiếng chuông xe, tiếng vù vù của con quay mà bọn trẻ đang chơi.
Đường Du nảy sinh một chút tò mò.
Phương Lai quản cô rất nghiêm, luôn nói hiện tại học hành quan trọng, tương lai muốn ra nước ngoài du học, muốn trở thành người chơi đàn cello trẻ tuổi nhất, thì cho dù kết bạn cũng phải là loại con cháu nhà giàu xinh đẹp danh giá.
Cho nên bạn bè duy nhất của Đường Du đều là những tiểu thư con nhà gia giáo. Các cô mỗi ngày đều học ngoại ngữ của nhiều quốc gia khác nhau, học lễ nghi của những cô gái nhà quyền quý, học cách thưởng thức rượu vang đỏ cổ điển, học tất cả những chuyện không phù hợp với lứa tuổi của họ.
Đường Du thường xuyên cảm thấy rằng, cuộc sống tuổi mười tám của cô hơi thiếu chút sinh động và tùy ý.
Âm thanh phía xa xa ồn ào náo nhiệt, tràn đầy sức sống. Ngõ nhỏ nằm khuất hoàn toàn khác biệt với khu biệt thự này đã mạnh mẽ thu hút Đường Du, cô không kìm lòng được nhón chân lên, muốn nhìn cho rõ hơn.
Lúc này dì Dung giúp việc đi lên gõ cửa.
“Cô chủ ơi, tôi đi ra ngoài một chút nhé.”
Đường Du xoay người: “Đi đâu vậy ạ?”
“Tôi đang chuẩn bị bữa trưa mới phát hiện ra nhà bếp không có nước tương. Tôi ra siêu thị phía trước nhà mua, sẽ về nhanh thôi.”
“Dạ.” Đường Du suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào dãy nhà ngói nhỏ đối diện hỏi: “Đằng kia là gì vậy ạ?”
Dì Dung liếc nhìn qua, giọng điệu kỳ lạ: “Mảnh đất phía trước đã được lên kế hoạch xây dựng biệt thự, tổng cộng có ba giai đoạn. Kết quả là, nhà phát triển không biết xảy ra chuyện gì, xây được phân nửa thì ôm tiền bỏ trốn. Cho nên bây giờ mới rơi vào tình trạng này, đường phố bên này giàu sang quyền quý, con đường bên kia tam giáo cửu lưu*, loại người nào cũng có.
*Tam giáo cửu lưu: đủ hạng người (các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)
Nói xong, dì Dung lắc đầu: “Tựa như hai thế giới vậy.”
Bà ấy lấy chiếc túi thêu hoa nhỏ của mình rồi căn dặn Đường Du: “Bây giờ tôi phải đi mua ngay, nếu cô buồn chán có thể xuống dưới lầu xem tivi nhé.”
Đường Du nghĩ ngợi một chút, rồi đi tới ngăn bà ấy lại: “Nếu không để cháu đi cho.”
Dì Dung sửng sốt: “Như vậy sao được… Đây là việc tôi phải làm mà.”
“Dù sao cháu cũng không bận gì.” Đường Du không nói lời nào nữa mà đi ra ngoài: “Dì yên tâm, cháu sẽ về sớm ạ.”
Thật ra trong phòng bếp đang có khá nhiều việc, chính xác là dì Dung không rảnh để phân thân, bà ấy không thể làm gì khác hơn là đành thỏa hiệp: “Thế thì phiền cô chủ vậy, cũng không xa lắm đâu, siêu thị ở đầu phố cách đây chừng 200m thôi.”
“Vâng ạ.”
Dì Dung tiễn người ra đến cửa, tựa như nhớ ra điều gì, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Đúng rồi cô chủ, ngàn vạn lần cô đừng đi sang con phố đối diện nhé, bà chủ trước khi đi đã đặc biệt dặn dò, bên kia rất lộn xộn, nhiều kẻ xấu.”
“…”
Đường Du yên lặng nhìn người giúp việc đã theo cô tới bên đường mà lòng vẫn còn lo lắng: “Dì Dung, dì vẫn còn đang hầm canh trong nồi đúng không?”
Dì Dung bị nhắc nhở thì vỗ đùi chạy vào nhà: “Thôi chết rồi!”
Bên tai cuối cùng cũng yên lặng, Đường Du cũng nhắm mắt thở phào, như muốn mang ấm ức trong lòng trút hết ra ngoài.
Tại sao cả thế giới đều muốn kiểm soát cô, dù mẹ Phương Lai đi rồi, thì vẫn còn một người giúp việc nói nhiều như vậy.
Nhưng may mắn là, cuối cùng cô cũng chiếm được nửa tiếng tự do.
Đường Du băng qua đường lớn, dọc theo bên đường, vừa đi vừa tò mò quan sát phía bên kia.
Cô muốn biết, thế giới bên kia so với thế giới của mình khác nhau như thế nào.
Xuyên qua những tán cây ngô đồng cao lớn là con đường đối diện ngoằn ngoèo quanh co, với những ngõ nhỏ đan xen, là “vùng đất cấm” mà người lớn đã nói.
Đầu ngõ có một tấm biển nhỏ bằng đá, mặt trên có khắc chữ: “Ngõ Cây Hoè”.
Trong ngõ có một bãi đất trống, rất nhiều người vây quanh, già trẻ lớn bé đều có cả. Không biết họ đang chơi trò gì mà nhìn qua trông như một khu chợ trời náo nhiệt.
Đường Du đứng ở đầu ngõ quan sát thêm vài phút, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được sự tò mò, cô hạ quyết tâm, đi sâu vào trong “vùng đất cấm”.
Trong ngõ nhỏ đều là những ngôi nhà cổ, bức tường gạch cũ kỹ, những căn nhà nằm san sát nhau như đã chứng kiến biết bao biến động lịch sử của thành phố này. Dưới cây hòe già vững chãi, có các cụ già quây quần bên nhau đánh cờ trò chuyện, những đứa trẻ chơi đuổi bắt nô đùa, xung quanh còn có rất nhiều quầy ăn vặt di động được bày bán.
Đường Du mua một cây kẹo mạch nha (1), cho vào miệng nếm thử, ngọt ơi là ngọt.
Nếu như Phương Lai ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép cô mua mấy thứ hàng quán lề đường này.
Đường Du có chút hưng phấn, giống như vô tình lạc vào một thế giới mới ẩn sâu trong thành phố, lưu luyến không muốn rời.
Cô vừa mút kẹo vừa xem hai cụ già chơi cờ, sau đó chơi con quay cùng với mấy đứa trẻ.
Mặc dù nơi đây không hối hả nhộn nhịp, không có đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại mang đậm nét văn hóa dân gian cùng tình người ấm áp.
“Vùng đất cấm” chỗ nào? Kẻ xấu ở đâu ra?
Đường Du cho rằng nơi này đơn giản là một xứ sở thần tiên, mọi người trông rất tốt bụng và thân thiện, không chút từ chối người ngoài như cô xông vào bên trong.
Chơi được một lúc, Đường Du vẫn nhớ mục đích mình đi đến đây, cô nhìn thấy một cửa hàng nhỏ trong ngõ nên đi tới.
Bên ngoài cửa hàng không lớn, nhưng bên trong chứa rất nhiều hàng hóa, Đường Du nhìn thấy nước tương ở trên kệ gần nhất.
Nhưng trong cửa hàng lại không có người.
Cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra có một người đàn ông đang tựa vào tủ lạnh đặt ở lối vào cửa hàng, quay lưng về phía cô.
Giữa hai ngón tay của người đàn ông có kẹp điếu thuốc, và ánh mắt anh dường như đang dừng lại ở chỗ đám trẻ con chơi đùa.
Vóc dáng anh rất cao, tư thế tựa vào tủ lạnh có chút lười biếng.
Đường Du đoán rằng đây chính là chủ tiệm, nên cô ho khan một tiếng: “Cho tôi hỏi với ạ.”
Người đàn ông không đáp lời.
Cô không thể không lớn giọng hơn: “Chào anh?”
Bóng dáng bên cạnh tủ lạnh cuối cùng cũng chuyển động.
Người đàn ông quay đầu, không chắc chắn nhìn cô: “Gọi tôi à?”
Đường Du không chút phòng bị mà chạm phải ánh mắt anh, ngẩn người ra nửa giây.
Trái tim cô đập thình thịch, như thể bị thứ gì đó va phải, tự dưng đánh rơi một nhịp.
Ánh mặt trời tỏa sáng, người đàn ông mắt đen như mực, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, cứ như vậy tựa người vào tủ lạnh, quay nửa người lại, lười biếng nhướng mày nhìn sang.
Tay áo khoác của anh xắn lên một nửa lộ ra cổ tay rất đẹp, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, khóa kéo áo khoác không kéo, cứ như thế tùy tiện mở ra làm nổi bật chiếc áo phông xám bên trong.
Thoạt nhìn, gương mặt của người đàn ông đang đứng dưới ánh mặt trời này chắc chắn sẽ hớp hồn không ít người, thậm chí có thể đánh bại tất cả những cậu ấm nhà giàu mà Đường Du đã từng gặp ở Hải Thành.
Nhưng Đường Du lại không có dũng khí nhìn anh thêm lần thứ hai.
Ánh nắng buổi trưa tinh khôi chiếu vào gương mặt người đàn ông, rõ ràng là dịu dàng, nhưng lúc nãy hai người chạm mắt nhau, trong ánh mắt anh lại toát lên vẻ tà mị và xa cách.
Giống như một con ngựa hoang khó thuần, toàn thân đều là mùi thuốc súng.
Đường Du nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu, theo bản năng lùi về phía sau.
Nhưng cô đã gọi rồi, nếu không nói gì lại giống như đang trêu đùa người ta vậy.
Cô chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí chỉ vào kệ hàng: “Xin hỏi, nước tương bao nhiêu tiền một chai ạ?”
Chu Khâm Nghiêu ngước nhìn cô gái xa lạ từ đâu lại xuất hiện trước mặt mình.
Làn da trắng sáng, mái tóc ngắn ngang vai, quần yếm denim, chân đi đôi giày trắng. Lại còn có một đôi mắt trong veo, chỉ thiếu khắc thêm dòng chữ “tôi là cô bé ngoan” ở trên trán.
Chu Khâm Nghiêu không phải người thích lo chuyện bao đồng, hôm nay cũng không định ngoại lệ.
Nhưng anh im lặng một lúc.
Cuối cùng anh vẫn đi tới, đưa tay qua quầy hàng lấy một chai nước tương.
“Mười tệ.”
“Vâng.” Đường Du cúi đầu sờ tiền, lấy ra tờ một trăm từ trong ví đưa cho anh.
Chu Khâm Nghiêu lại tiếp tục hướng mắt về phía đám trẻ con đang chơi đùa ở đằng xa.
Thanh âm không nặng không nhẹ cũng theo đó rơi xuống: “Không có tiền thối, cô quét mã QR đi.”
Di động Đường Du đã hết pin, đang sạc pin ở nhà, lúc ra ngoài cô không có mang theo.
Cô dừng lại một lúc, nghĩ rằng dù gì trong nhà cũng phải dùng nước tương, thế nên nhất thời hồ đồ:
“Lấy cho tôi mười chai.”
“…”
Chu Khâm Nghiêu quay đầu lại lần nữa.
Anh cẩn thận nhìn vào đôi mắt bé ngoan, sau khi xác định là cô đang nghiêm túc thì nhếch môi cười như không cười: “Được.”
Sau đó, anh nhanh chóng đặt chín chai nước tương còn lại trước mặt Đường Du.
“…”
Đường Du có chút sững sờ, ra sức chớp chớp mắt, không thể tin nổi mà nhìn vào kệ để hàng, rồi lại nhìn người đàn ông.
Làm thế nào anh có thể cầm chín chai nước tương cùng một lúc bằng hai tay, sau đó mang chúng đến đây?
Anh là bạch tuộc sao?
Lúc này di động của người đàn ông vang lên, anh quay người đi nhận cuộc gọi. Đường Du cũng bắt đầu suy nghĩ xem làm sao mang mười chai nước tương về nhà.
Cô ngây thơ nghĩ rằng mình cũng làm được, vì thế bắt chước người đàn ông kia, đưa tay ra, kẹp một chai nước tương vào giữa mỗi ngón tay, sau đó cầm tất cả lên.
Nửa giây sau…
Quả nhiên nước tương của Đường Du có ý nghĩ của riêng chúng.
Đầu tiên là một, hai, rồi ba chai, lần lượt trượt qua kẽ tay cô, tán loạn rơi xuống quầy.
Tay chân Đường Du luống cuống, ôm tất cả chai lọ xiêu vẹo vào trong ngực.
Rồi thở một hơi thật dài…
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa rơi vỡ hết rồi.
Đường Du bắt đầu suy nghĩ tìm cách khác, lúc cô đang nghĩ xem có nên gửi vài chai lại ở cửa hàng nhỏ này hay không, thì chợt phát hiện có thứ gì đó đang chạm vào mông mình.
Cách một lớp quần jeans, loại cảm giác này có chút vi diệu, cũng có chút nhẹ như không.
Trong lòng cô căng thẳng, chợt nghĩ đến điều gì, lập tức cảnh giác quay đầu lại.
Xung quanh không có ai, xa xa là đám trẻ con đang chơi đùa, các cụ già đang đánh cờ, bà cụ bán kẹo mạch nha vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
Người ở gần cô nhất, có khả năng đụng vào cô nhất…
Đường Du kín đáo nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh đã hút thuốc xong, vẫn còn đang nghe điện thoại.
Nhưng vào lúc này, bóng lưng người đàn ông trong mắt Đường Du lại nhiều hơn một tia che giấu và cố ý.
Cô cắn cắn môi, quay người lại, ngón tay vô thức cạy mở bao bì trên chai nước tương.
--- Dù anh nhìn qua trông có hơi giống người xấu, nhưng ở đây có nhiều người như thế, sẽ không đến mức trắng trợn táo bạo vậy đâu nhỉ?
--- Anh lớn lên đẹp trai như vậy, “soái ca” thì thiếu gì bóng hồng vây quanh, nên chắc không đến mức… đói khát đâu.
Thế nhưng, ngay lúc Đường Du đang nghi ngờ tự hỏi, bỗng nhiên đối phương lại âm thầm chạm vào mông cô một lần nữa.
Loại cảm giác này cực kỳ giống xúc tu bạch tuộc, vừa nhanh vừa nhạy bén, nhanh chóng vươn ra, rồi lại nhanh chóng thu hồi.
Thần không biết quỷ không hay, vừa nhìn chính là một tay già đời.
Đường Du lập tức quay đầu lại, quả nhiên, cảnh tượng trước mắt giống y như lúc nãy, yên ả đến độ một gợn gió cũng không có.
Đúng rồi, nhất định là người đàn ông xấu xa này đang giả vờ gọi điện thoại!
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, dù cầm thú có khoác lên mình vỏ bọc của “soái ca”, thì bản chất vẫn chỉ là cầm thú.
Đường Du mím môi thật chặt, mặt đỏ lên.
Cô rất muốn mắng người đàn ông này vài câu, nhưng cô chưa từng mắng ai, cũng sẽ không mắng người.
Thế nên, dù cho cô có thẹn quá hóa giận lại không thể nào tức giận nổi, kìm nén vài giây, rồi cũng chỉ như một chú sư tử con, giương móng vuốt nhỏ bé, dùng hết tất cả sức lực.
Cô đưa tay ra, hung hăng đẩy người đàn ông.
Chu Khâm Nghiêu đang nói chuyện điện thoại, bất thình lình lại bị đẩy. Anh cau mày xoay người, nhìn thấy Đường Du đang trợn tròn mắt hạnh nhìn mình, tay cầm chai nước tương, dường như đang ám chỉ điều gì.
Chu Khâm Nghiêu: ?
Mất vài giây sau khi hiểu được hành động phản kháng này, anh mới phản ứng lại.
Người ta một lần mua tận mười chai nước tương, ước chừng mười chai nhiều như vậy, kệ hàng cũng dọn sạch đến trống huơ trống hoác! Nếu như bớt mỗi chai hai tệ, vậy thì sẽ hài lòng hơn nhỉ?
Loại chuyện mặc cả này, chắc là mấy cô gái da mặt mỏng rất ngại mở lời.
Chu Khâm Nghiêu đại khái hiểu được, nhưng chủ tiệm không ở đây, anh cũng không biết giá bán sỉ như thế nào.
Anh dứt khoát đưa tay lên, lấy một cây kẹo mút trên quầy ném cho cô.
“?” Đường Du kinh ngạc.
Cô đã gặp qua lưu manh, nhưng chưa từng thấy lưu manh nào thản nhiên như vậy, sờ mông xong vẫn không quên cho người ta một cây kẹo.
Đường Du không nhận, trong lòng vừa tức vừa thẹn, cô căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cố gắng nhẫn nhịn vài giây, rồi đột nhiên duỗi chân đang mang đôi giày trắng, hung hăng giẫm vào chân trái của anh, dùng hết sức bình sinh đạp ba cái.
Sau khi giẫm xong, cô qua quýt ôm mấy chai nước tương trên quầy, rồi chạy về phía đầu ngõ mà không hề ngoảnh lại.
“…”
Chu Khâm Nghiêu không kịp trở tay khiến trên chân có thêm vài vết giày nhỏ, anh nhíu mày nhìn bóng dáng Đường Du đang bỏ chạy, thật lâu sau…
Có chuyện gì sao, cô chủ nhỏ??
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn nhìn những dấu giày này, trông chúng có giống tình yêu không?
Xin chào mọi người, Tiền Tiền lại tiếp tục múa bút, đây đại khái là câu chuyện về một chú chim nhỏ muốn bay ra ngoài để ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhưng không cẩn thận lại rơi vào hang ổ của một con sói đuôi dài!
Chú thích:
(1) Kẹo mạch nha: ở mình gọi là kẹo kéo đó ạ.
Đường Du đứng trong phòng khách, quan sát khung cảnh xa lạ xung quanh.
Đây là một ngôi biệt thự bỏ trống đã lâu, tuy rằng kiểu trang trí hơi cũ kỹ, nhưng tổng thể vẫn được coi là sạch sẽ ngăn nắp.
Vài năm trước, vì lý do kinh doanh nên nhà họ Đường đã chuyển đến Hải Thành bên cạnh đây, nhưng bây giờ lại vì kỳ thi tuyển sinh Đại học yêu cầu quay về hộ tịch gốc, nên Đường Du đành phải chuyển trường về Thành phố C.
Vì trường trung học nghệ thuật tốt nhất Thành phố C nằm trong khu này, nên mẹ Phương Lai của cô đã mua một ngôi biệt thự ở gần đây, tuy rằng hơi cũ nhưng được cái gần trường, đi lại khá thuận tiện.
“Con chờ một lúc, mẹ sẽ gọi người sang đây quét dọn, sẵn tiện đổi luôn giấy dán tường trong phòng con. Hữu Hữu, con còn muốn mua thêm gì nữa không?”
Giọng Phương Lai từ phía sau truyền đến, Đường Du quay đầu lại hỏi bà: “Ba con đâu rồi ạ?”
Phương Lai định trả lời thì di động trên tay bà vang lên. Bà lập tức quay lưng lại, đi đến cửa sổ rồi nhận cuộc gọi.
Bóng dáng mẹ cao ngạo thẳng tắp, lộ ra sự tự tin đặc biệt chỉ có ở “nữ cường nhân”*, giỏi giang và mạnh mẽ.
*Nữ cường nhân: cụm từ dùng để miêu tả những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Vài giây sau, Phương Lai đã trò chuyện điện thoại xong.
Bà đi tới, bỏ lại di động vào trong túi xách hàng hiệu, rồi nói với Đường Du: “Ba con vừa nói chuyện với mẹ xong, bây giờ đang ở sân bay chờ mẹ, lần này ba mẹ đi khảo sát ở Nam Phi, con ở nhà nhớ nghe lời dì Dung, luyện đàn cho thật giỏi, nghe rõ chưa?”
Nhà họ Đường khởi nghiệp là kinh doanh bất động sản, nhưng có lẽ vẫn chưa bằng lòng với tình trạng hiện tại, từ năm trước Phương Lai đã muốn tiến quân vào lĩnh vực đá quý. Lần này khó khăn lắm mới nhờ được người quen bắc cầu, cùng trò chuyện hợp tác với một chủ mỏ nào đó tại Nam Phi, đương nhiên bà sẽ không bỏ qua cơ hội.
Ba mẹ kinh doanh bên ngoài đã nhiều năm, nên Đường Du cũng sớm quen với những lần xa cách này. Cô bình tĩnh gật đầu, chỉ vào mẫu giấy dán tường trên bàn do nhân viên gửi tới: “Con muốn giấy dán tường màu xanh da trời.”
“Xanh da trời à?” Phương Lai cau mày, cầm lấy tập mẫu giấy dán tường lật xem vài tờ, sau đó chỉ vào một mẫu có họa tiết hoa cúc trắng nhỏ: “Màu xanh da trời không đẹp lắm, cái này có được không?”
Đường Du mấp máy môi, gương mặt ghét bỏ nhìn đi chỗ khác: “Sao cũng được ạ.”
-
Sau khi Phương Lai rời khỏi, Đường Du trở về phòng ngủ ở lầu hai.
Cô đặt hộp đàn cello của mình vào góc tường, cây đàn cello có giá trị không nhỏ trong hộp được Phương Lai nhờ người ở nước ngoài đặc biệt làm thủ công cho riêng cô, trên đàn có khắc tên của Đường Du.
Nghĩ đến đây, bả vai Đường Du yếu ớt sụp xuống.
Nghiêm túc mà nói, thật ra thì mẹ rất yêu cô, chỉ là phần tình cảm này quá mãnh liệt, quá dồn dập, đôi khi khiến cô không thở nổi.
Từ việc lớn như kết bạn ở trong trường đến việc nhỏ như dùng giấy dán tường màu gì, hay những việc không lớn không nhỏ, Phương Lai đều muốn xen vào mọi thứ, hơn nữa còn không cho phép cô từ chối hay kháng cự.
Đường Du buồn bực đẩy cửa kính phòng ngủ, đi ra ngoài ban công.
Lớp sơn phủ tường trên ban công đã bắt đầu bong ra, bên cạnh đặt vài chậu hoa mới mua.
Cô nhoài người ra lan can ban công, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh nhà mới.
Lối vào biệt thự là một con đường không quá rộng, hai bên đường trồng những cây ngô đồng Pháp cao vút, có vẻ là phong cách của một khu nhà cao cấp tiêu chuẩn, thế nhưng ở con ngõ nhỏ phía bên kia ---
Dưới cây ngô đồng, lại là những ngôi nhà ngói cũ kỹ nằm san sát nhau.
So với biệt thự yên tĩnh phía bên này, thế giới bên kia dường như bình dị và gần gũi hơn, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nô đùa, tiếng chuông xe, tiếng vù vù của con quay mà bọn trẻ đang chơi.
Đường Du nảy sinh một chút tò mò.
Phương Lai quản cô rất nghiêm, luôn nói hiện tại học hành quan trọng, tương lai muốn ra nước ngoài du học, muốn trở thành người chơi đàn cello trẻ tuổi nhất, thì cho dù kết bạn cũng phải là loại con cháu nhà giàu xinh đẹp danh giá.
Cho nên bạn bè duy nhất của Đường Du đều là những tiểu thư con nhà gia giáo. Các cô mỗi ngày đều học ngoại ngữ của nhiều quốc gia khác nhau, học lễ nghi của những cô gái nhà quyền quý, học cách thưởng thức rượu vang đỏ cổ điển, học tất cả những chuyện không phù hợp với lứa tuổi của họ.
Đường Du thường xuyên cảm thấy rằng, cuộc sống tuổi mười tám của cô hơi thiếu chút sinh động và tùy ý.
Âm thanh phía xa xa ồn ào náo nhiệt, tràn đầy sức sống. Ngõ nhỏ nằm khuất hoàn toàn khác biệt với khu biệt thự này đã mạnh mẽ thu hút Đường Du, cô không kìm lòng được nhón chân lên, muốn nhìn cho rõ hơn.
Lúc này dì Dung giúp việc đi lên gõ cửa.
“Cô chủ ơi, tôi đi ra ngoài một chút nhé.”
Đường Du xoay người: “Đi đâu vậy ạ?”
“Tôi đang chuẩn bị bữa trưa mới phát hiện ra nhà bếp không có nước tương. Tôi ra siêu thị phía trước nhà mua, sẽ về nhanh thôi.”
“Dạ.” Đường Du suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào dãy nhà ngói nhỏ đối diện hỏi: “Đằng kia là gì vậy ạ?”
Dì Dung liếc nhìn qua, giọng điệu kỳ lạ: “Mảnh đất phía trước đã được lên kế hoạch xây dựng biệt thự, tổng cộng có ba giai đoạn. Kết quả là, nhà phát triển không biết xảy ra chuyện gì, xây được phân nửa thì ôm tiền bỏ trốn. Cho nên bây giờ mới rơi vào tình trạng này, đường phố bên này giàu sang quyền quý, con đường bên kia tam giáo cửu lưu*, loại người nào cũng có.
*Tam giáo cửu lưu: đủ hạng người (các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)
Nói xong, dì Dung lắc đầu: “Tựa như hai thế giới vậy.”
Bà ấy lấy chiếc túi thêu hoa nhỏ của mình rồi căn dặn Đường Du: “Bây giờ tôi phải đi mua ngay, nếu cô buồn chán có thể xuống dưới lầu xem tivi nhé.”
Đường Du nghĩ ngợi một chút, rồi đi tới ngăn bà ấy lại: “Nếu không để cháu đi cho.”
Dì Dung sửng sốt: “Như vậy sao được… Đây là việc tôi phải làm mà.”
“Dù sao cháu cũng không bận gì.” Đường Du không nói lời nào nữa mà đi ra ngoài: “Dì yên tâm, cháu sẽ về sớm ạ.”
Thật ra trong phòng bếp đang có khá nhiều việc, chính xác là dì Dung không rảnh để phân thân, bà ấy không thể làm gì khác hơn là đành thỏa hiệp: “Thế thì phiền cô chủ vậy, cũng không xa lắm đâu, siêu thị ở đầu phố cách đây chừng 200m thôi.”
“Vâng ạ.”
Dì Dung tiễn người ra đến cửa, tựa như nhớ ra điều gì, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Đúng rồi cô chủ, ngàn vạn lần cô đừng đi sang con phố đối diện nhé, bà chủ trước khi đi đã đặc biệt dặn dò, bên kia rất lộn xộn, nhiều kẻ xấu.”
“…”
Đường Du yên lặng nhìn người giúp việc đã theo cô tới bên đường mà lòng vẫn còn lo lắng: “Dì Dung, dì vẫn còn đang hầm canh trong nồi đúng không?”
Dì Dung bị nhắc nhở thì vỗ đùi chạy vào nhà: “Thôi chết rồi!”
Bên tai cuối cùng cũng yên lặng, Đường Du cũng nhắm mắt thở phào, như muốn mang ấm ức trong lòng trút hết ra ngoài.
Tại sao cả thế giới đều muốn kiểm soát cô, dù mẹ Phương Lai đi rồi, thì vẫn còn một người giúp việc nói nhiều như vậy.
Nhưng may mắn là, cuối cùng cô cũng chiếm được nửa tiếng tự do.
Đường Du băng qua đường lớn, dọc theo bên đường, vừa đi vừa tò mò quan sát phía bên kia.
Cô muốn biết, thế giới bên kia so với thế giới của mình khác nhau như thế nào.
Xuyên qua những tán cây ngô đồng cao lớn là con đường đối diện ngoằn ngoèo quanh co, với những ngõ nhỏ đan xen, là “vùng đất cấm” mà người lớn đã nói.
Đầu ngõ có một tấm biển nhỏ bằng đá, mặt trên có khắc chữ: “Ngõ Cây Hoè”.
Trong ngõ có một bãi đất trống, rất nhiều người vây quanh, già trẻ lớn bé đều có cả. Không biết họ đang chơi trò gì mà nhìn qua trông như một khu chợ trời náo nhiệt.
Đường Du đứng ở đầu ngõ quan sát thêm vài phút, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được sự tò mò, cô hạ quyết tâm, đi sâu vào trong “vùng đất cấm”.
Trong ngõ nhỏ đều là những ngôi nhà cổ, bức tường gạch cũ kỹ, những căn nhà nằm san sát nhau như đã chứng kiến biết bao biến động lịch sử của thành phố này. Dưới cây hòe già vững chãi, có các cụ già quây quần bên nhau đánh cờ trò chuyện, những đứa trẻ chơi đuổi bắt nô đùa, xung quanh còn có rất nhiều quầy ăn vặt di động được bày bán.
Đường Du mua một cây kẹo mạch nha (1), cho vào miệng nếm thử, ngọt ơi là ngọt.
Nếu như Phương Lai ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép cô mua mấy thứ hàng quán lề đường này.
Đường Du có chút hưng phấn, giống như vô tình lạc vào một thế giới mới ẩn sâu trong thành phố, lưu luyến không muốn rời.
Cô vừa mút kẹo vừa xem hai cụ già chơi cờ, sau đó chơi con quay cùng với mấy đứa trẻ.
Mặc dù nơi đây không hối hả nhộn nhịp, không có đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại mang đậm nét văn hóa dân gian cùng tình người ấm áp.
“Vùng đất cấm” chỗ nào? Kẻ xấu ở đâu ra?
Đường Du cho rằng nơi này đơn giản là một xứ sở thần tiên, mọi người trông rất tốt bụng và thân thiện, không chút từ chối người ngoài như cô xông vào bên trong.
Chơi được một lúc, Đường Du vẫn nhớ mục đích mình đi đến đây, cô nhìn thấy một cửa hàng nhỏ trong ngõ nên đi tới.
Bên ngoài cửa hàng không lớn, nhưng bên trong chứa rất nhiều hàng hóa, Đường Du nhìn thấy nước tương ở trên kệ gần nhất.
Nhưng trong cửa hàng lại không có người.
Cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra có một người đàn ông đang tựa vào tủ lạnh đặt ở lối vào cửa hàng, quay lưng về phía cô.
Giữa hai ngón tay của người đàn ông có kẹp điếu thuốc, và ánh mắt anh dường như đang dừng lại ở chỗ đám trẻ con chơi đùa.
Vóc dáng anh rất cao, tư thế tựa vào tủ lạnh có chút lười biếng.
Đường Du đoán rằng đây chính là chủ tiệm, nên cô ho khan một tiếng: “Cho tôi hỏi với ạ.”
Người đàn ông không đáp lời.
Cô không thể không lớn giọng hơn: “Chào anh?”
Bóng dáng bên cạnh tủ lạnh cuối cùng cũng chuyển động.
Người đàn ông quay đầu, không chắc chắn nhìn cô: “Gọi tôi à?”
Đường Du không chút phòng bị mà chạm phải ánh mắt anh, ngẩn người ra nửa giây.
Trái tim cô đập thình thịch, như thể bị thứ gì đó va phải, tự dưng đánh rơi một nhịp.
Ánh mặt trời tỏa sáng, người đàn ông mắt đen như mực, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, cứ như vậy tựa người vào tủ lạnh, quay nửa người lại, lười biếng nhướng mày nhìn sang.
Tay áo khoác của anh xắn lên một nửa lộ ra cổ tay rất đẹp, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, khóa kéo áo khoác không kéo, cứ như thế tùy tiện mở ra làm nổi bật chiếc áo phông xám bên trong.
Thoạt nhìn, gương mặt của người đàn ông đang đứng dưới ánh mặt trời này chắc chắn sẽ hớp hồn không ít người, thậm chí có thể đánh bại tất cả những cậu ấm nhà giàu mà Đường Du đã từng gặp ở Hải Thành.
Nhưng Đường Du lại không có dũng khí nhìn anh thêm lần thứ hai.
Ánh nắng buổi trưa tinh khôi chiếu vào gương mặt người đàn ông, rõ ràng là dịu dàng, nhưng lúc nãy hai người chạm mắt nhau, trong ánh mắt anh lại toát lên vẻ tà mị và xa cách.
Giống như một con ngựa hoang khó thuần, toàn thân đều là mùi thuốc súng.
Đường Du nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu, theo bản năng lùi về phía sau.
Nhưng cô đã gọi rồi, nếu không nói gì lại giống như đang trêu đùa người ta vậy.
Cô chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí chỉ vào kệ hàng: “Xin hỏi, nước tương bao nhiêu tiền một chai ạ?”
Chu Khâm Nghiêu ngước nhìn cô gái xa lạ từ đâu lại xuất hiện trước mặt mình.
Làn da trắng sáng, mái tóc ngắn ngang vai, quần yếm denim, chân đi đôi giày trắng. Lại còn có một đôi mắt trong veo, chỉ thiếu khắc thêm dòng chữ “tôi là cô bé ngoan” ở trên trán.
Chu Khâm Nghiêu không phải người thích lo chuyện bao đồng, hôm nay cũng không định ngoại lệ.
Nhưng anh im lặng một lúc.
Cuối cùng anh vẫn đi tới, đưa tay qua quầy hàng lấy một chai nước tương.
“Mười tệ.”
“Vâng.” Đường Du cúi đầu sờ tiền, lấy ra tờ một trăm từ trong ví đưa cho anh.
Chu Khâm Nghiêu lại tiếp tục hướng mắt về phía đám trẻ con đang chơi đùa ở đằng xa.
Thanh âm không nặng không nhẹ cũng theo đó rơi xuống: “Không có tiền thối, cô quét mã QR đi.”
Di động Đường Du đã hết pin, đang sạc pin ở nhà, lúc ra ngoài cô không có mang theo.
Cô dừng lại một lúc, nghĩ rằng dù gì trong nhà cũng phải dùng nước tương, thế nên nhất thời hồ đồ:
“Lấy cho tôi mười chai.”
“…”
Chu Khâm Nghiêu quay đầu lại lần nữa.
Anh cẩn thận nhìn vào đôi mắt bé ngoan, sau khi xác định là cô đang nghiêm túc thì nhếch môi cười như không cười: “Được.”
Sau đó, anh nhanh chóng đặt chín chai nước tương còn lại trước mặt Đường Du.
“…”
Đường Du có chút sững sờ, ra sức chớp chớp mắt, không thể tin nổi mà nhìn vào kệ để hàng, rồi lại nhìn người đàn ông.
Làm thế nào anh có thể cầm chín chai nước tương cùng một lúc bằng hai tay, sau đó mang chúng đến đây?
Anh là bạch tuộc sao?
Lúc này di động của người đàn ông vang lên, anh quay người đi nhận cuộc gọi. Đường Du cũng bắt đầu suy nghĩ xem làm sao mang mười chai nước tương về nhà.
Cô ngây thơ nghĩ rằng mình cũng làm được, vì thế bắt chước người đàn ông kia, đưa tay ra, kẹp một chai nước tương vào giữa mỗi ngón tay, sau đó cầm tất cả lên.
Nửa giây sau…
Quả nhiên nước tương của Đường Du có ý nghĩ của riêng chúng.
Đầu tiên là một, hai, rồi ba chai, lần lượt trượt qua kẽ tay cô, tán loạn rơi xuống quầy.
Tay chân Đường Du luống cuống, ôm tất cả chai lọ xiêu vẹo vào trong ngực.
Rồi thở một hơi thật dài…
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa rơi vỡ hết rồi.
Đường Du bắt đầu suy nghĩ tìm cách khác, lúc cô đang nghĩ xem có nên gửi vài chai lại ở cửa hàng nhỏ này hay không, thì chợt phát hiện có thứ gì đó đang chạm vào mông mình.
Cách một lớp quần jeans, loại cảm giác này có chút vi diệu, cũng có chút nhẹ như không.
Trong lòng cô căng thẳng, chợt nghĩ đến điều gì, lập tức cảnh giác quay đầu lại.
Xung quanh không có ai, xa xa là đám trẻ con đang chơi đùa, các cụ già đang đánh cờ, bà cụ bán kẹo mạch nha vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
Người ở gần cô nhất, có khả năng đụng vào cô nhất…
Đường Du kín đáo nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh đã hút thuốc xong, vẫn còn đang nghe điện thoại.
Nhưng vào lúc này, bóng lưng người đàn ông trong mắt Đường Du lại nhiều hơn một tia che giấu và cố ý.
Cô cắn cắn môi, quay người lại, ngón tay vô thức cạy mở bao bì trên chai nước tương.
--- Dù anh nhìn qua trông có hơi giống người xấu, nhưng ở đây có nhiều người như thế, sẽ không đến mức trắng trợn táo bạo vậy đâu nhỉ?
--- Anh lớn lên đẹp trai như vậy, “soái ca” thì thiếu gì bóng hồng vây quanh, nên chắc không đến mức… đói khát đâu.
Thế nhưng, ngay lúc Đường Du đang nghi ngờ tự hỏi, bỗng nhiên đối phương lại âm thầm chạm vào mông cô một lần nữa.
Loại cảm giác này cực kỳ giống xúc tu bạch tuộc, vừa nhanh vừa nhạy bén, nhanh chóng vươn ra, rồi lại nhanh chóng thu hồi.
Thần không biết quỷ không hay, vừa nhìn chính là một tay già đời.
Đường Du lập tức quay đầu lại, quả nhiên, cảnh tượng trước mắt giống y như lúc nãy, yên ả đến độ một gợn gió cũng không có.
Đúng rồi, nhất định là người đàn ông xấu xa này đang giả vờ gọi điện thoại!
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, dù cầm thú có khoác lên mình vỏ bọc của “soái ca”, thì bản chất vẫn chỉ là cầm thú.
Đường Du mím môi thật chặt, mặt đỏ lên.
Cô rất muốn mắng người đàn ông này vài câu, nhưng cô chưa từng mắng ai, cũng sẽ không mắng người.
Thế nên, dù cho cô có thẹn quá hóa giận lại không thể nào tức giận nổi, kìm nén vài giây, rồi cũng chỉ như một chú sư tử con, giương móng vuốt nhỏ bé, dùng hết tất cả sức lực.
Cô đưa tay ra, hung hăng đẩy người đàn ông.
Chu Khâm Nghiêu đang nói chuyện điện thoại, bất thình lình lại bị đẩy. Anh cau mày xoay người, nhìn thấy Đường Du đang trợn tròn mắt hạnh nhìn mình, tay cầm chai nước tương, dường như đang ám chỉ điều gì.
Chu Khâm Nghiêu: ?
Mất vài giây sau khi hiểu được hành động phản kháng này, anh mới phản ứng lại.
Người ta một lần mua tận mười chai nước tương, ước chừng mười chai nhiều như vậy, kệ hàng cũng dọn sạch đến trống huơ trống hoác! Nếu như bớt mỗi chai hai tệ, vậy thì sẽ hài lòng hơn nhỉ?
Loại chuyện mặc cả này, chắc là mấy cô gái da mặt mỏng rất ngại mở lời.
Chu Khâm Nghiêu đại khái hiểu được, nhưng chủ tiệm không ở đây, anh cũng không biết giá bán sỉ như thế nào.
Anh dứt khoát đưa tay lên, lấy một cây kẹo mút trên quầy ném cho cô.
“?” Đường Du kinh ngạc.
Cô đã gặp qua lưu manh, nhưng chưa từng thấy lưu manh nào thản nhiên như vậy, sờ mông xong vẫn không quên cho người ta một cây kẹo.
Đường Du không nhận, trong lòng vừa tức vừa thẹn, cô căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cố gắng nhẫn nhịn vài giây, rồi đột nhiên duỗi chân đang mang đôi giày trắng, hung hăng giẫm vào chân trái của anh, dùng hết sức bình sinh đạp ba cái.
Sau khi giẫm xong, cô qua quýt ôm mấy chai nước tương trên quầy, rồi chạy về phía đầu ngõ mà không hề ngoảnh lại.
“…”
Chu Khâm Nghiêu không kịp trở tay khiến trên chân có thêm vài vết giày nhỏ, anh nhíu mày nhìn bóng dáng Đường Du đang bỏ chạy, thật lâu sau…
Có chuyện gì sao, cô chủ nhỏ??
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn nhìn những dấu giày này, trông chúng có giống tình yêu không?
Xin chào mọi người, Tiền Tiền lại tiếp tục múa bút, đây đại khái là câu chuyện về một chú chim nhỏ muốn bay ra ngoài để ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhưng không cẩn thận lại rơi vào hang ổ của một con sói đuôi dài!
Chú thích:
(1) Kẹo mạch nha: ở mình gọi là kẹo kéo đó ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.