Chương 18: Trai đẹp
Tạ Lan
04/02/2024
" Chuyện nhỏ thôi. "
" Chuyện nhỏ thôi á hả!? "
Cát Linh chưa hết sốc khi sau giờ học được cậu dẫn về nhà. Nơi mà lần trước cô đứng bên ngoài cánh cửa để giao pizza, chuyện đó có lẽ cậu ta vẫn chưa biết.
" Lần trước cậu chưa kịp vào trong mà, đây là phòng khách. "
" Ừm ừm...khoan đã lần trước!??? "
Cô chưa tháo hết đôi giày ra khỏi chân đã bị câu nói của cậu làm cho bản thân kinh ngạc, trừ đợt giao pizza ra thì cô chưa từng bước vào cậu ta.
" Hửm? Cậu nghĩ chỉ che mặt bằng cái mũ lưỡi chai đó thì tôi không nhận ra cậu à? "
" Từ khi nào mà- "
" Mà không quan trọng, vào đây đi, chúng ta sẽ ôn bài trong phòng tôi. "
Sở dĩ hôm nay được thảnh thơi như vậy đều nhờ ơn Hoàng Nhật xin nghỉ giúp cô, bởi kì thi cuối kì sắp đến rồi.
Và cũng vì để lộ ra sự tài giỏi bất ngờ ấy mà cô lại càng kì vọng vào kì thi này, nhất định phải vượt qua tất cả, phải giành lấy được danh hiệu học sinh xuất sắc tất cả các môn.
Ngọn lửa quyết tâm cháy lên hừng hực khi nghe lời đề nghị cùng nhau ôn bài trong nhà Hoàng Nhật.
Cậu ta đường hoàng lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn với tách trà ấm nóng cho tâm hồn thư thả.
" Cậu sống một mình không cảm thấy cô đơn à? "
Hoàng Nhật húp tách trà nóng hổi nhẹ giọng hỏi cô, không muốn tiết lộ gia cảnh bần cùng ấy gợi lại quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, Cát Linh ậm ừ cho qua.
" Còn cậu? Cậu cũng vậy mà. "
Cô hỏi ngược lại Hoàng Nhật, trái với suy nghĩ của cô, cậu ta lại cười rất tươi sẵn lòng kể về gia đình của mình.
" À, bố mẹ tôi công tác bên nước ngoài và tôi muốn sống tự lập. "
Giờ thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ngay từ khi bước vào cô đã nhìn thấy căn nhà đầy sang trọng với hàng dãy dài đựng chiếc cúp cho nhiều cuộc thi khác nhau. Và đặc biệt là những tấm ảnh của Hoàng Nhật khiến cô bất ngờ.
Nụ cười hồn nhiên thời trẻ khi mà cậu ta mới tầm tuổi tiểu học. Thời còn nhỏ cậu ta ngây ngô và đẹp trai đến lạ, như một từ giấy trắng chẳng vướng bận điều gì sẵn sàng mỉm cười với mọi thứ trước mắt.
Cho đến bây giờ nhìn lại cậu của hiện tại, gương mặt ấy giờ đã trở nên sắt đá. Và đểu cáng.
" Tôi nghĩ là cậu vừa nghĩ về thứ gì đó không mấy tốt đẹp về tôi. "
" Hả?? Sao cậu biết? À...không ý tôi là sao cậu nghĩ vậy..? "
" Nhìn vào cái gương mặt biểu cảm lộ rõ chữ tôi là một tên đểu cáng đấy. "
Cát Linh cười gượng gãi gãi bên má ngượng nghịu xắt miếng bánh ngọt trên bàn đưa vào miệng vờ như chưa nói gì.
Sau buổi ôn bài ấy cô như được tìm được thế giới quan mới, một lượng kiến thức hoàn hảo giúp não bộ được khai sáng. Gương mặt sáng lên niềm vui hy vọng bị Hoàng Nhật cạnh đó dập tắt.
" Nói sao đây, vị trí top 1 đang ngồi bàn luận với top cuối đấy. "
Nếu cậu ta dùng hết sinh lực mà bản thân có, sẽ là một cuộc đại chiến mà cô không thể tưởng được.
Vị trí đứng đầu bảng ấy chắc hẳn sẽ bị cướp mất một cách dễ dàng, Hoàng Gia Cát Linh sẽ không còn là học bá xuất sắc được tôn thờ bấy lâu nữa.
Cô sẽ trở thành một người hết thời và mọi người sẽ đổ dồn sự chú ý lên người mới, một người mà lần nào cũng ăn con 0đ tròn trĩnh nay lại đứng vững trên vị trí top 1.
Càng nghĩ đến điều đó cô lại cảm thấy dè chừng, cô chưa bao giờ ngừng nỗ lực để giữ được vị trí ấy lâu đến vậy. Suốt từ đầu năm học đêm nào cô cũng mài mòn kiệt sức để cắm cúi vào đống sách vở.
Chỉ để cái danh đứng đầu ấy không bị vụt mất thậm chí cô còn dốc sức nhắm mắt bỏ ra đồng lương ít ỏi của mình để mua thêm nhưng cuốn sách có kiến thức nâng cao.
Và bây giờ cô lại nhìn thấy nhiều thứ tương tự như vậy ở trong phòng Hoàng Nhật.
Nhìn thấy rõ được suy nghĩ của cô, cậu nhẹ nhàng đứng bật dậy tiến tới kệ sách lôi ra đống bài tập nâng cao đó đặt lên bàn. Toàn bộ đều mới tinh như chưa từng được dùng đến.
" Cậu cần không? Tôi cho cậu đấy. "
" Thật sao?? Nhưng mấy quyển này đắt lắm! "
" Cũng đâu phải do tôi mua, ba mẹ tôi thường xuyên gửi cho tôi nhiều đến mức tôi còn không kịp đọc hết chúng. "
Nói rồi nhét từng cuốn một vào trong cặp sách của cô. Miệng mỉm cười yên tâm khóa lại gọn gàng.
" Cậu đang làm cái gì vậy!?? "
" Cậu không cần sao? Vậy tôi đem đi đốt vợi vậy. "
" Ấy khoan!! Tôi cần!! "
" Cảm ơn cậu. "
__________________________
Kịch trường:
Cát Linh ra về với tâm trạng vui vẻ hào hứng chưa từng có, đôi chân nhảy nhót dần tiến vào căn nhà của mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì đã ngay lập tức mở sách ra nguyên cứu.
Bỗng điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn từ trai đẹp.
" Trai...trai đẹp???? "
Cô mở lên và đọc nội dung liền hiểu ra người nhắn thật sự là ai.
' Đọc vừa thôi kẻo cận lòi mắt như giống ếch đấy con nhóc láu cá. '
" Trần Lê Hoàng Nhật, cậu ta lưu số mình từ khi nào vậy?? "
Bên khác, ngày cô bị ốm cậu ta biết tin Hoàn La giữ số của cô liền chạy đến đòi cho bằng được.
" Chuyện nhỏ thôi á hả!? "
Cát Linh chưa hết sốc khi sau giờ học được cậu dẫn về nhà. Nơi mà lần trước cô đứng bên ngoài cánh cửa để giao pizza, chuyện đó có lẽ cậu ta vẫn chưa biết.
" Lần trước cậu chưa kịp vào trong mà, đây là phòng khách. "
" Ừm ừm...khoan đã lần trước!??? "
Cô chưa tháo hết đôi giày ra khỏi chân đã bị câu nói của cậu làm cho bản thân kinh ngạc, trừ đợt giao pizza ra thì cô chưa từng bước vào cậu ta.
" Hửm? Cậu nghĩ chỉ che mặt bằng cái mũ lưỡi chai đó thì tôi không nhận ra cậu à? "
" Từ khi nào mà- "
" Mà không quan trọng, vào đây đi, chúng ta sẽ ôn bài trong phòng tôi. "
Sở dĩ hôm nay được thảnh thơi như vậy đều nhờ ơn Hoàng Nhật xin nghỉ giúp cô, bởi kì thi cuối kì sắp đến rồi.
Và cũng vì để lộ ra sự tài giỏi bất ngờ ấy mà cô lại càng kì vọng vào kì thi này, nhất định phải vượt qua tất cả, phải giành lấy được danh hiệu học sinh xuất sắc tất cả các môn.
Ngọn lửa quyết tâm cháy lên hừng hực khi nghe lời đề nghị cùng nhau ôn bài trong nhà Hoàng Nhật.
Cậu ta đường hoàng lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn với tách trà ấm nóng cho tâm hồn thư thả.
" Cậu sống một mình không cảm thấy cô đơn à? "
Hoàng Nhật húp tách trà nóng hổi nhẹ giọng hỏi cô, không muốn tiết lộ gia cảnh bần cùng ấy gợi lại quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, Cát Linh ậm ừ cho qua.
" Còn cậu? Cậu cũng vậy mà. "
Cô hỏi ngược lại Hoàng Nhật, trái với suy nghĩ của cô, cậu ta lại cười rất tươi sẵn lòng kể về gia đình của mình.
" À, bố mẹ tôi công tác bên nước ngoài và tôi muốn sống tự lập. "
Giờ thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ngay từ khi bước vào cô đã nhìn thấy căn nhà đầy sang trọng với hàng dãy dài đựng chiếc cúp cho nhiều cuộc thi khác nhau. Và đặc biệt là những tấm ảnh của Hoàng Nhật khiến cô bất ngờ.
Nụ cười hồn nhiên thời trẻ khi mà cậu ta mới tầm tuổi tiểu học. Thời còn nhỏ cậu ta ngây ngô và đẹp trai đến lạ, như một từ giấy trắng chẳng vướng bận điều gì sẵn sàng mỉm cười với mọi thứ trước mắt.
Cho đến bây giờ nhìn lại cậu của hiện tại, gương mặt ấy giờ đã trở nên sắt đá. Và đểu cáng.
" Tôi nghĩ là cậu vừa nghĩ về thứ gì đó không mấy tốt đẹp về tôi. "
" Hả?? Sao cậu biết? À...không ý tôi là sao cậu nghĩ vậy..? "
" Nhìn vào cái gương mặt biểu cảm lộ rõ chữ tôi là một tên đểu cáng đấy. "
Cát Linh cười gượng gãi gãi bên má ngượng nghịu xắt miếng bánh ngọt trên bàn đưa vào miệng vờ như chưa nói gì.
Sau buổi ôn bài ấy cô như được tìm được thế giới quan mới, một lượng kiến thức hoàn hảo giúp não bộ được khai sáng. Gương mặt sáng lên niềm vui hy vọng bị Hoàng Nhật cạnh đó dập tắt.
" Nói sao đây, vị trí top 1 đang ngồi bàn luận với top cuối đấy. "
Nếu cậu ta dùng hết sinh lực mà bản thân có, sẽ là một cuộc đại chiến mà cô không thể tưởng được.
Vị trí đứng đầu bảng ấy chắc hẳn sẽ bị cướp mất một cách dễ dàng, Hoàng Gia Cát Linh sẽ không còn là học bá xuất sắc được tôn thờ bấy lâu nữa.
Cô sẽ trở thành một người hết thời và mọi người sẽ đổ dồn sự chú ý lên người mới, một người mà lần nào cũng ăn con 0đ tròn trĩnh nay lại đứng vững trên vị trí top 1.
Càng nghĩ đến điều đó cô lại cảm thấy dè chừng, cô chưa bao giờ ngừng nỗ lực để giữ được vị trí ấy lâu đến vậy. Suốt từ đầu năm học đêm nào cô cũng mài mòn kiệt sức để cắm cúi vào đống sách vở.
Chỉ để cái danh đứng đầu ấy không bị vụt mất thậm chí cô còn dốc sức nhắm mắt bỏ ra đồng lương ít ỏi của mình để mua thêm nhưng cuốn sách có kiến thức nâng cao.
Và bây giờ cô lại nhìn thấy nhiều thứ tương tự như vậy ở trong phòng Hoàng Nhật.
Nhìn thấy rõ được suy nghĩ của cô, cậu nhẹ nhàng đứng bật dậy tiến tới kệ sách lôi ra đống bài tập nâng cao đó đặt lên bàn. Toàn bộ đều mới tinh như chưa từng được dùng đến.
" Cậu cần không? Tôi cho cậu đấy. "
" Thật sao?? Nhưng mấy quyển này đắt lắm! "
" Cũng đâu phải do tôi mua, ba mẹ tôi thường xuyên gửi cho tôi nhiều đến mức tôi còn không kịp đọc hết chúng. "
Nói rồi nhét từng cuốn một vào trong cặp sách của cô. Miệng mỉm cười yên tâm khóa lại gọn gàng.
" Cậu đang làm cái gì vậy!?? "
" Cậu không cần sao? Vậy tôi đem đi đốt vợi vậy. "
" Ấy khoan!! Tôi cần!! "
" Cảm ơn cậu. "
__________________________
Kịch trường:
Cát Linh ra về với tâm trạng vui vẻ hào hứng chưa từng có, đôi chân nhảy nhót dần tiến vào căn nhà của mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì đã ngay lập tức mở sách ra nguyên cứu.
Bỗng điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn từ trai đẹp.
" Trai...trai đẹp???? "
Cô mở lên và đọc nội dung liền hiểu ra người nhắn thật sự là ai.
' Đọc vừa thôi kẻo cận lòi mắt như giống ếch đấy con nhóc láu cá. '
" Trần Lê Hoàng Nhật, cậu ta lưu số mình từ khi nào vậy?? "
Bên khác, ngày cô bị ốm cậu ta biết tin Hoàn La giữ số của cô liền chạy đến đòi cho bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.