Chương 64
Lê Tửu Nhi
18/01/2022
Lúc mở họp, Trình Phóng thất thần.
Anh siết chặt cây bút trong tay, hết đóng chặt nắp lại rồi không ngừng mở ra, khiến nó vang lên vài tiếng “lạch cạch”.
Trương Kha đang báo cáo số liệu, đôi khi nhìn về phía Trình Phóng một cái. Nhìn sắc mặt của anh, Trương Kha còn tưởng mình đã tính sai chỗ nào rồi, cứ thấp thỏm bất an.
Giọng nói cũng run lên, nói sai một con số.
Nhưng Trình Phóng lại không phát hiện.
Cậu vừa báo cáo xong, Trình Phóng lập tức đứng dậy.
“Sếp Trình, chiều nay anh có đến phòng thí nghiệm không?”
“Không.” Trình Phóng vội đi ra ngoài, vừa đi vừa đáp: “Ngày mai tôi sẽ xem báo cáo luôn một thể.”
Rõ là Trương Kha rất vui sướng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ kiềm lại khóe môi muốn cong lên, gật đầu đồng ý.
Trình Phóng ra ngoài, đi xuống căn tin tầng dưới.
Minh Hạnh đang ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa sổ, trước mặt cô là chén cháo nhưng chưa ăn được hai muỗng.
Trông cô mơ màng như sắp ngủ.
Trình Phóng đi qua, đôi tay nhẹ nhàng ấn lên hai huyệt Thái Dương của cô, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện.
“Đã dặn em không cần dậy sớm rồi, xem em bây giờ gật gà gật gù giống heo chưa kìa.”
Minh Hạnh vẫn chưa nhận ra anh đang ví cô là heo.
Cô nâng mắt lên, thấy Trình Phóng đến thì khựng lại, sau đó mới ngạc nhiên hỏi: “Anh họp xong rồi à?”
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa.
“Sao nào? Anh họp xong sớm thì không tốt hửm?” Nhìn khuôn mặt chỉ có bất ngờ chứ không có vui mừng của cô, Trình Phóng không khỏi nghi hoặc, trong đầu cô đang nghĩ gì thế nhỉ?
“Không phải.” Minh Hạnh lắc đầu, khó xử trả lời anh: “Em vừa gặp phải vài người… anh đừng tức giận…”
“Anh thì có gì mà tức giận?”
Còn chưa dứt câu, phía sau đã vang lên giọng nói của vài cô gái.
“Minh Hạnh, cậu nghĩ sao về những lời mà bọn tôi vừa nói? Nói thật cũng đã ba bốn năm rồi, tôi cũng muốn quay lại thăm Đường Lí lắm.”
Người nói là Tưởng Bối Bối.
Đi cùng cô ta là Hồ Du, còn có một cô gái khác nữa.
Minh Hạnh không quen biết cô gái kia.
Vừa rồi, Minh Hạnh ăn cơm ở đây thì gặp bọn họ, sau khi nói với nhau vài câu, họ nói họ đi mua nước một lát, chờ mua xong sẽ quay lại đây.
Quan hệ giữa cô và Tưởng Bối Bối không tệ, nói gì thì trước đây hai người chung đụng cũng khá hài hoà, nhưng Hồ Du…
Từng gây ra chuyện rất khó coi.
Thoạt nhìn Tưởng Bối Bối có vẻ không biết chuyện trước đây, nếu không, cô ấy cũng chẳng kéo Hồ Du đến, nói là muốn ngồi ăn cơm chung với cô làm gì.
Lúc này, bọn họ cũng phát hiện ra là còn có một người khác.
Tưởng Bối Bối và Hồ Du đều sửng sốt, nhìn người nọ thân mặc Âu phục, chân đi giày da, khuôn mặt lạnh lùng, hàng mày vừa sắt bén vừa nghiêm nghị. Lúc ngẩng đầu nhìn anh chợt thấy rất quen mắt, riêng sắc mặt của Hồ Du là tái mét.
Bấy giờ, Trình Phóng mới biết ban nãy Minh Hạnh bảo đừng tức giận là có ý gì.
“Tính tình anh tốt hồi nào vậy? Không phải trước giờ luôn rất cộc cằn à?” Trình Phóng cười khẩy một tiếng, lúc nói chuyện cũng dời mắt đi, chẳng thèm đoái hoài đến Hồ Du.
Nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên giảm mạnh.
“Bối Bối, đột nhiên mình không được thoải mái lắm,” Hồ Du kéo tay Tưởng Bối Bối, nhỏ giọng nói với cô ấy. “Không mấy bọn mình đi trước đi.”
Trước đây, Trình Phóng là người như thế nào, hai người họ đều biết rõ.
Chỉ là họ không ngờ, Trình Phóng và Minh Hạnh có thể đi cùng nhau đến tận hôm nay.
Dù sao thì trước đây, lúc biết hai người quen nhau, ai cũng cho rằng mắt Minh Hạnh bị mù.
Chưa hết, Trình Phóng của bây giờ… thực sự đã khác xưa rất nhiều…
Đó là khí chất trải qua sự mài dũa mà thành, được chắt lọc từ trong ra ngoài, mặc dù khá sắc bén và hung dữ, nhưng lại rất điềm tĩnh và phóng khoáng.
Khiến người khác không dám đến gần anh.
Tưởng Bối Bối sửng sốt, cũng không dám đi về phía trước nữa, chỉ gật đầu đáp: “Ừ ừ, vậy thì, bọn mình về trước thôi.”
Hai người đi rồi, Minh Hạnh mới cúi đầu, ăn hai muỗng cháo, sau đó lại yên lặng quan sát sắc mặt của Trình Phóng.
Mấy năm nay, anh đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước đây, những chuyện này có thể chọc giận anh một cách dễ dàng, nhưng hiện tại đối với anh mà nói, chúng lại chẳng đáng nhắc đến, thậm chí anh còn có thể thản nhiên đùa cợt nữa là.
Thật ra như vậy rất tốt, chứng tỏ rằng anh đã dần bước ra khỏi những nỗi khổ đau trong quá khứ.
Cay đắng thời còn ấu thơ, máu và nước mắt khi trưởng thành đều bớt đi sự ảnh hưởng của mình theo dòng thời gian và cuộc sống.
Thật lòng Minh Hạnh rất vui khi được thấy anh càng lúc càng trở nên tốt hơn.
Chỉ là lần này…
“Không phải anh cố chấp hận một ai đó,” Trình Phóng biết Minh Hạnh đang nghĩ gì, anh nghiến răng, gằn giọng nói: “Nhưng mẹ kiếp, chuyện lần đó anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.”
Có thể tính chuyện lần đó là một trong những chuyện có thể gây ảnh hưởng lớn đến anh.
Anh đã lớn từng này nhưng chưa bao giờ sợ bất kỳ cái gì, chỉ duy nhất lần đó khiến anh đến tận sau này nhớ lại mà vẫn còn sợ hãi. Thậm chí bản thân anh cũng phải thừa nhận, mỗi khi nhớ lại chuyện tối ngày hôm ấy, anh sợ phát khóc.
Không một ai có thể biết trước ngày mai sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, hay chuyện gì tới trước tới sau.
Mà ngày hôm đó, thực sự là suýt chút nữa thôi,
Chỉ một chút nữa thôi là…
Minh Hạnh yên lặng nuốt miếng cháo, thò tay xuống dưới mặt bàn, nhẹ nhàng nắm tay Trình Phóng.
“Trình Phóng này, để em nói anh một chuyện,” Minh Hạnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của anh, đuôi mắt của cô cong lên, mang theo ý cười, “Ngày đó, khi nhìn thấy Trình Phóng, em có cảm giác anh chính là người hùng của em vậy.”
“Khi ấy em đã nghĩ, có anh bảo vệ em, quan tâm em, thật sự tốt biết bao.”
Sống sót sau tai nạn là sự may mắn.
Khoảnh khắc mà bức tường đổ sụp xuống, trong lòng cô sợ hãi tột độ, nhưng khi nhìn thấy Trình Phóng, cô lập tức cảm thấy yên tâm.
Cho nên, chuyện xảy ra ngày đó rất quan trọng.
Dù trên phương diện nào, ý nghĩa nào.
Trình Phóng trở tay, cầm lấy tay của cô.
Anh không biết nói gì hơn, chỉ lắng nghe lời cô nói, vừa thấy đau lòng, vừa thấy ấm lòng.
Chưa ăn được vài muỗng cháo, Minh Hạnh đã thấy uể oải, không buồn ăn nữa.
Trình Phóng hớp hai ngụm cho hết phần cháo còn lại.
“Nên về ngủ bù thôi.” Thấy cô buồn ngủ như vậy, Trình Phóng cũng không đành lòng để cô tự trở về.
Sợ cô vừa đi vừa ngủ.
“Được.” Minh Hạnh thực sự rất buồn ngủ, nên đồng ý ngay.
Sau khi về đến khách sạn, Minh Hạnh ngã nhào xuống giường.
Ngủ hơn một tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại, đầu óc của cô tỉnh táo hơn rất nhiều,
Trình Phóng xuống dưới lầu mua đồ ăn lên cho cô.
Sau khi thức dậy là Minh Hạnh cảm thấy đói bụng, cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, cúi đầu ăn rất nghiêm túc.
Thức ăn do Trình Phóng mua về gần như bị cô chén sạch.
“Em no chưa?” Trình Phóng hỏi.
Minh Hạnh gật đầu.
“Có phải đến lượt anh ăn rồi không?”
“Nhưng mà hết mất rồi.” Minh Hạnh liếc thức ăn thừa trên bàn, nghĩ bụng sao mình ăn được nhiều ghê.
Đến khi ngẩng đầu, cô chợt bắt gặp ánh mắt của Trình Phóng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô mới hiểu ra ẩn ý của anh.
Chỉ một ánh mắt của anh thôi đã khiến xương cô nhũn ra rồi.
“Nhưng hôm qua mới —”
“Không phải Hạnh Hạnh cũng rất thoải mái đấy ư?”
Minh Hạnh còn chưa nói xong đã bị Trình Phóng ngắt lời.
Đã ba tháng rồi, chỉ mới một đêm sao đủ cho được?
Anh là một tên lưu manh chính hiệu, đầu óc đen tối, cả ngày đều nghĩ đến chuyện ấy thôi.
Minh Hạnh chưa kịp nói thêm đã bị anh bế lên giường.
Đến lúc làm xong cũng không biết mấy giờ rồi.
Trình Phóng xuống giường, mặc đại quần áo vào.
Vừa mặc xong quần, Minh Hạnh từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Vừa rồi anh xuống lầu còn mua thứ khác nữa đúng không?”
“Chứ không thì sao người khác bảo ông đây nhìn xa trông rộng được?” Trình Phóng nhoẻn miệng phì cười, lại lấy một hộp kẹo thông họng từ trong túi ra.
Anh cúi người, nhanh chóng hôn xuống môi cô hai phát rồi nhét một viên kẹo vào miệng cô.
Cảm giác ngọt thanh lan tràn trong cổ họng, có mùi bạc hà.
Minh Hạnh vừa xấu hổ vừa bực bội, không biết phải nói anh thế nào nữa.
“Anh định đi đâu thế?”
“Em xách mỗi cái ba lô đến thì mang đủ quần áo không?” Trình Phóng nói: “Đi mua quần áo cho em đó.”
Cách chỗ này không xa có một trung tâm thương mại, cả đi cả về mất nửa tiếng là đủ rồi.
“Vậy… mua cho em thêm hai cái bánh kem mini nữa.”
“Em lại đói bụng rồi.”
Thành thật mà nói thì trước đây, lúc cô ở một mình cũng không muốn ăn gì, nhưng vừa thấy Trình Phóng, tâm trạng của cô tốt hẳn lên, kích thích cảm giác thèm ăn.
Rõ ràng mấy tiếng trước cô đã ăn rất nhiều, nhưng bây giờ lại thấy đói.
“À mà —” Minh Hạnh còn muốn hỏi anh có biết size đồ của cô không, nhưng cô chưa kịp nói gì, Trình Phóng đã vươn tay, sờ soạng eo cô một phen.
“Em nghỉ ngơi trước đi.”
“Chờ anh về lại tiếp tục.”
Sắc mặt của Minh Hạnh cứng đờ, cô nuốt nước miếng, lí nhí nói: “Trình Phóng, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Cô sợ anh thật đó.
Những lúc anh không thể kiềm chế, thực sự rất đáng sợ.
“Nói ai không khoẻ đấy? Ông đây rất khoẻ nhé.”
“Anh làm Minh Hạnh đau muốn chết luôn kia mà, đúng không?”
Cái điệu vừa cười vừa nói, quần áo chỉnh tề, nói những lời thoạt nghe cũng không có ý gì, nhưng câu nào câu nấy đều lưu manh gần chết.
“Anh mau đi đi.” Minh Hạnh lại nằm xuống giường, nhắm mắt, định nghỉ ngơi thêm một lát.
“Ừm, cùng lắm chỉ nửa tiếng thôi,”
“Còn về hầu hạ bà cô của anh nữa.”
Hạnh Hạnh ở lại với Trình Phóng thêm mấy ngày.
Việc của anh bên này cũng sắp kết thúc rồi, cộng thêm gần đây anh đã đẩy nhanh tiến độ.
Minh Hạnh nghĩ bụng, ngày nào anh cũng bận như thế, sao lại khỏe dữ vậy nhỉ?
Ngày nào cũng làm việc đến mệt nhoài, thế mà về nhà lại ham muốn không dứt.
Cuối cùng, anh vẫn gấp rút trở về An Tân cùng với Minh Hạnh.
Hoàn thành dự án lần này là một việc rất quan trọng.
Khải Sơ đã nộp đơn xin chứng nhận doanh nghiệp công nghệ cao, giá trị thị trường cũng vì vậy mà tăng lên, dẫn đến giá trị con người của Trình Phóng và Lộ Tuyển cũng tăng gấp bội.
Vừa vào nhà chưa đầy hai phút,
Trình Phóng mặc áo thun trắng, ngồi xổm trong WC, thuận tay tìm vài dùng cụ, không bao lâu sau đã sửa xong ống nước.
Anh thử mở vòi nước ra, khá ổn.
Minh Hạnh đứng phía sau nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
Trước đó cô đã lên mạng xem hướng dẫn, làm lâu ơi là lâu vẫn không xong, vậy mà vào tay Trình Phóng lại đơn giản như chơi…
Chủ yếu là do sức của anh lớn.
Minh Hạnh cầm cờ lê, xoay mãi vẫn không nhúc nhích, anh chỉ vặn một cái là ra.
“Ngày mai chúng ta đi xem nhà nhé,” Trình Phóng mở vòi nước, rửa tay.
“Anh xem được mấy căn vừa ý, em đến chọn một căn đi.”
Sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện mua nhà thế này…
Nhưng nói thật thì đây cũng là nhà thuê, dù hai người đã ở nhiều năm nhưng chung quy cũng không thể xem nó là nhà của chính mình.
Với khả năng hiện tại của Trình Phóng, anh có thể mua được nhà ở An Tân.
“Muốn lập thất thì phải thành gia trước đã,” Trình Phóng nói: “Nếu không thì sao anh cưới được em?”
Những lời anh nói, anh đều nhớ kỹ. Anh từng nói nhiều nhất là một năm, cho nên sẽ không kéo dài.
Anh vốn định mua lại căn nhà này, bởi vì nơi đây có rất nhiều kỷ niệm của họ. Nhưng sau khi ngẫm lại, đúng là anh muốn giữ căn nhà này, nhưng anh cũng muốn cho Minh Hạnh một nơi ở tốt hơn.
“Chúng ta phải nhanh hơn nữa.” Trình Phóng đột nhiên nói thêm.
Minh Hạnh nghi hoặc.
Có gì đâu mà anh phải sốt ruột nhỉ? Đâu phải tận thế, anh vội vàng làm gì.
Trình Phóng lau khô tay, quay đầu lại và đi đến trước mặt cô.
“Dù sao ông đây cũng vẩy vào bao nhiêu hạt giống thế cơ mà.”
“Trình Phóng, anh ngậm miệng lại luôn đi.” Minh Hạnh không nhịn được, nói anh.
Rõ ràng cô bị anh trêu ghẹo rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nghe anh nói chuyện, cô vẫn không khỏi tim đập chân run.
Bây giờ anh là sếp Trình rồi đó, thế mà lắm lúc, anh ấu trĩ gần chết.
Minh Hạnh quay đầu đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Trình Phóng vào phòng WC để tắm rửa, lúc đi ra thì thấy Minh Hạnh đang ngồi trước máy tính, nom rất nghiêm túc.
Anh đi lại xem, là trang trí nội thất gia đình.
Nghe thấy tiếng động, tay của Minh Hạnh run lên, đổi sang giao diện khác.
Lúc quay đầu nhìn Trình Phóng, cô còn chột dạ cười một cái.
“Anh tắm xong rồi à?”
“Ừm.” Trình Phóng gật đầu, lấy máy tính ra rồi đi về hướng phòng đọc sách.
“Anh đi xử lý tài liệu.”
Anh vừa rời khỏi, Minh Hạnh trả về giao diện cũ ngay.
Trình Phóng đi đến cửa, bước chân chậm rãi dừng lại. Anh ngoảnh đầu nhìn cô, khoé môi cong lên, ánh mắt đong đầy ý cười.
Anh siết chặt cây bút trong tay, hết đóng chặt nắp lại rồi không ngừng mở ra, khiến nó vang lên vài tiếng “lạch cạch”.
Trương Kha đang báo cáo số liệu, đôi khi nhìn về phía Trình Phóng một cái. Nhìn sắc mặt của anh, Trương Kha còn tưởng mình đã tính sai chỗ nào rồi, cứ thấp thỏm bất an.
Giọng nói cũng run lên, nói sai một con số.
Nhưng Trình Phóng lại không phát hiện.
Cậu vừa báo cáo xong, Trình Phóng lập tức đứng dậy.
“Sếp Trình, chiều nay anh có đến phòng thí nghiệm không?”
“Không.” Trình Phóng vội đi ra ngoài, vừa đi vừa đáp: “Ngày mai tôi sẽ xem báo cáo luôn một thể.”
Rõ là Trương Kha rất vui sướng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ kiềm lại khóe môi muốn cong lên, gật đầu đồng ý.
Trình Phóng ra ngoài, đi xuống căn tin tầng dưới.
Minh Hạnh đang ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa sổ, trước mặt cô là chén cháo nhưng chưa ăn được hai muỗng.
Trông cô mơ màng như sắp ngủ.
Trình Phóng đi qua, đôi tay nhẹ nhàng ấn lên hai huyệt Thái Dương của cô, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện.
“Đã dặn em không cần dậy sớm rồi, xem em bây giờ gật gà gật gù giống heo chưa kìa.”
Minh Hạnh vẫn chưa nhận ra anh đang ví cô là heo.
Cô nâng mắt lên, thấy Trình Phóng đến thì khựng lại, sau đó mới ngạc nhiên hỏi: “Anh họp xong rồi à?”
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa.
“Sao nào? Anh họp xong sớm thì không tốt hửm?” Nhìn khuôn mặt chỉ có bất ngờ chứ không có vui mừng của cô, Trình Phóng không khỏi nghi hoặc, trong đầu cô đang nghĩ gì thế nhỉ?
“Không phải.” Minh Hạnh lắc đầu, khó xử trả lời anh: “Em vừa gặp phải vài người… anh đừng tức giận…”
“Anh thì có gì mà tức giận?”
Còn chưa dứt câu, phía sau đã vang lên giọng nói của vài cô gái.
“Minh Hạnh, cậu nghĩ sao về những lời mà bọn tôi vừa nói? Nói thật cũng đã ba bốn năm rồi, tôi cũng muốn quay lại thăm Đường Lí lắm.”
Người nói là Tưởng Bối Bối.
Đi cùng cô ta là Hồ Du, còn có một cô gái khác nữa.
Minh Hạnh không quen biết cô gái kia.
Vừa rồi, Minh Hạnh ăn cơm ở đây thì gặp bọn họ, sau khi nói với nhau vài câu, họ nói họ đi mua nước một lát, chờ mua xong sẽ quay lại đây.
Quan hệ giữa cô và Tưởng Bối Bối không tệ, nói gì thì trước đây hai người chung đụng cũng khá hài hoà, nhưng Hồ Du…
Từng gây ra chuyện rất khó coi.
Thoạt nhìn Tưởng Bối Bối có vẻ không biết chuyện trước đây, nếu không, cô ấy cũng chẳng kéo Hồ Du đến, nói là muốn ngồi ăn cơm chung với cô làm gì.
Lúc này, bọn họ cũng phát hiện ra là còn có một người khác.
Tưởng Bối Bối và Hồ Du đều sửng sốt, nhìn người nọ thân mặc Âu phục, chân đi giày da, khuôn mặt lạnh lùng, hàng mày vừa sắt bén vừa nghiêm nghị. Lúc ngẩng đầu nhìn anh chợt thấy rất quen mắt, riêng sắc mặt của Hồ Du là tái mét.
Bấy giờ, Trình Phóng mới biết ban nãy Minh Hạnh bảo đừng tức giận là có ý gì.
“Tính tình anh tốt hồi nào vậy? Không phải trước giờ luôn rất cộc cằn à?” Trình Phóng cười khẩy một tiếng, lúc nói chuyện cũng dời mắt đi, chẳng thèm đoái hoài đến Hồ Du.
Nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên giảm mạnh.
“Bối Bối, đột nhiên mình không được thoải mái lắm,” Hồ Du kéo tay Tưởng Bối Bối, nhỏ giọng nói với cô ấy. “Không mấy bọn mình đi trước đi.”
Trước đây, Trình Phóng là người như thế nào, hai người họ đều biết rõ.
Chỉ là họ không ngờ, Trình Phóng và Minh Hạnh có thể đi cùng nhau đến tận hôm nay.
Dù sao thì trước đây, lúc biết hai người quen nhau, ai cũng cho rằng mắt Minh Hạnh bị mù.
Chưa hết, Trình Phóng của bây giờ… thực sự đã khác xưa rất nhiều…
Đó là khí chất trải qua sự mài dũa mà thành, được chắt lọc từ trong ra ngoài, mặc dù khá sắc bén và hung dữ, nhưng lại rất điềm tĩnh và phóng khoáng.
Khiến người khác không dám đến gần anh.
Tưởng Bối Bối sửng sốt, cũng không dám đi về phía trước nữa, chỉ gật đầu đáp: “Ừ ừ, vậy thì, bọn mình về trước thôi.”
Hai người đi rồi, Minh Hạnh mới cúi đầu, ăn hai muỗng cháo, sau đó lại yên lặng quan sát sắc mặt của Trình Phóng.
Mấy năm nay, anh đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước đây, những chuyện này có thể chọc giận anh một cách dễ dàng, nhưng hiện tại đối với anh mà nói, chúng lại chẳng đáng nhắc đến, thậm chí anh còn có thể thản nhiên đùa cợt nữa là.
Thật ra như vậy rất tốt, chứng tỏ rằng anh đã dần bước ra khỏi những nỗi khổ đau trong quá khứ.
Cay đắng thời còn ấu thơ, máu và nước mắt khi trưởng thành đều bớt đi sự ảnh hưởng của mình theo dòng thời gian và cuộc sống.
Thật lòng Minh Hạnh rất vui khi được thấy anh càng lúc càng trở nên tốt hơn.
Chỉ là lần này…
“Không phải anh cố chấp hận một ai đó,” Trình Phóng biết Minh Hạnh đang nghĩ gì, anh nghiến răng, gằn giọng nói: “Nhưng mẹ kiếp, chuyện lần đó anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.”
Có thể tính chuyện lần đó là một trong những chuyện có thể gây ảnh hưởng lớn đến anh.
Anh đã lớn từng này nhưng chưa bao giờ sợ bất kỳ cái gì, chỉ duy nhất lần đó khiến anh đến tận sau này nhớ lại mà vẫn còn sợ hãi. Thậm chí bản thân anh cũng phải thừa nhận, mỗi khi nhớ lại chuyện tối ngày hôm ấy, anh sợ phát khóc.
Không một ai có thể biết trước ngày mai sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, hay chuyện gì tới trước tới sau.
Mà ngày hôm đó, thực sự là suýt chút nữa thôi,
Chỉ một chút nữa thôi là…
Minh Hạnh yên lặng nuốt miếng cháo, thò tay xuống dưới mặt bàn, nhẹ nhàng nắm tay Trình Phóng.
“Trình Phóng này, để em nói anh một chuyện,” Minh Hạnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của anh, đuôi mắt của cô cong lên, mang theo ý cười, “Ngày đó, khi nhìn thấy Trình Phóng, em có cảm giác anh chính là người hùng của em vậy.”
“Khi ấy em đã nghĩ, có anh bảo vệ em, quan tâm em, thật sự tốt biết bao.”
Sống sót sau tai nạn là sự may mắn.
Khoảnh khắc mà bức tường đổ sụp xuống, trong lòng cô sợ hãi tột độ, nhưng khi nhìn thấy Trình Phóng, cô lập tức cảm thấy yên tâm.
Cho nên, chuyện xảy ra ngày đó rất quan trọng.
Dù trên phương diện nào, ý nghĩa nào.
Trình Phóng trở tay, cầm lấy tay của cô.
Anh không biết nói gì hơn, chỉ lắng nghe lời cô nói, vừa thấy đau lòng, vừa thấy ấm lòng.
Chưa ăn được vài muỗng cháo, Minh Hạnh đã thấy uể oải, không buồn ăn nữa.
Trình Phóng hớp hai ngụm cho hết phần cháo còn lại.
“Nên về ngủ bù thôi.” Thấy cô buồn ngủ như vậy, Trình Phóng cũng không đành lòng để cô tự trở về.
Sợ cô vừa đi vừa ngủ.
“Được.” Minh Hạnh thực sự rất buồn ngủ, nên đồng ý ngay.
Sau khi về đến khách sạn, Minh Hạnh ngã nhào xuống giường.
Ngủ hơn một tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại, đầu óc của cô tỉnh táo hơn rất nhiều,
Trình Phóng xuống dưới lầu mua đồ ăn lên cho cô.
Sau khi thức dậy là Minh Hạnh cảm thấy đói bụng, cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, cúi đầu ăn rất nghiêm túc.
Thức ăn do Trình Phóng mua về gần như bị cô chén sạch.
“Em no chưa?” Trình Phóng hỏi.
Minh Hạnh gật đầu.
“Có phải đến lượt anh ăn rồi không?”
“Nhưng mà hết mất rồi.” Minh Hạnh liếc thức ăn thừa trên bàn, nghĩ bụng sao mình ăn được nhiều ghê.
Đến khi ngẩng đầu, cô chợt bắt gặp ánh mắt của Trình Phóng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô mới hiểu ra ẩn ý của anh.
Chỉ một ánh mắt của anh thôi đã khiến xương cô nhũn ra rồi.
“Nhưng hôm qua mới —”
“Không phải Hạnh Hạnh cũng rất thoải mái đấy ư?”
Minh Hạnh còn chưa nói xong đã bị Trình Phóng ngắt lời.
Đã ba tháng rồi, chỉ mới một đêm sao đủ cho được?
Anh là một tên lưu manh chính hiệu, đầu óc đen tối, cả ngày đều nghĩ đến chuyện ấy thôi.
Minh Hạnh chưa kịp nói thêm đã bị anh bế lên giường.
Đến lúc làm xong cũng không biết mấy giờ rồi.
Trình Phóng xuống giường, mặc đại quần áo vào.
Vừa mặc xong quần, Minh Hạnh từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Vừa rồi anh xuống lầu còn mua thứ khác nữa đúng không?”
“Chứ không thì sao người khác bảo ông đây nhìn xa trông rộng được?” Trình Phóng nhoẻn miệng phì cười, lại lấy một hộp kẹo thông họng từ trong túi ra.
Anh cúi người, nhanh chóng hôn xuống môi cô hai phát rồi nhét một viên kẹo vào miệng cô.
Cảm giác ngọt thanh lan tràn trong cổ họng, có mùi bạc hà.
Minh Hạnh vừa xấu hổ vừa bực bội, không biết phải nói anh thế nào nữa.
“Anh định đi đâu thế?”
“Em xách mỗi cái ba lô đến thì mang đủ quần áo không?” Trình Phóng nói: “Đi mua quần áo cho em đó.”
Cách chỗ này không xa có một trung tâm thương mại, cả đi cả về mất nửa tiếng là đủ rồi.
“Vậy… mua cho em thêm hai cái bánh kem mini nữa.”
“Em lại đói bụng rồi.”
Thành thật mà nói thì trước đây, lúc cô ở một mình cũng không muốn ăn gì, nhưng vừa thấy Trình Phóng, tâm trạng của cô tốt hẳn lên, kích thích cảm giác thèm ăn.
Rõ ràng mấy tiếng trước cô đã ăn rất nhiều, nhưng bây giờ lại thấy đói.
“À mà —” Minh Hạnh còn muốn hỏi anh có biết size đồ của cô không, nhưng cô chưa kịp nói gì, Trình Phóng đã vươn tay, sờ soạng eo cô một phen.
“Em nghỉ ngơi trước đi.”
“Chờ anh về lại tiếp tục.”
Sắc mặt của Minh Hạnh cứng đờ, cô nuốt nước miếng, lí nhí nói: “Trình Phóng, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Cô sợ anh thật đó.
Những lúc anh không thể kiềm chế, thực sự rất đáng sợ.
“Nói ai không khoẻ đấy? Ông đây rất khoẻ nhé.”
“Anh làm Minh Hạnh đau muốn chết luôn kia mà, đúng không?”
Cái điệu vừa cười vừa nói, quần áo chỉnh tề, nói những lời thoạt nghe cũng không có ý gì, nhưng câu nào câu nấy đều lưu manh gần chết.
“Anh mau đi đi.” Minh Hạnh lại nằm xuống giường, nhắm mắt, định nghỉ ngơi thêm một lát.
“Ừm, cùng lắm chỉ nửa tiếng thôi,”
“Còn về hầu hạ bà cô của anh nữa.”
Hạnh Hạnh ở lại với Trình Phóng thêm mấy ngày.
Việc của anh bên này cũng sắp kết thúc rồi, cộng thêm gần đây anh đã đẩy nhanh tiến độ.
Minh Hạnh nghĩ bụng, ngày nào anh cũng bận như thế, sao lại khỏe dữ vậy nhỉ?
Ngày nào cũng làm việc đến mệt nhoài, thế mà về nhà lại ham muốn không dứt.
Cuối cùng, anh vẫn gấp rút trở về An Tân cùng với Minh Hạnh.
Hoàn thành dự án lần này là một việc rất quan trọng.
Khải Sơ đã nộp đơn xin chứng nhận doanh nghiệp công nghệ cao, giá trị thị trường cũng vì vậy mà tăng lên, dẫn đến giá trị con người của Trình Phóng và Lộ Tuyển cũng tăng gấp bội.
Vừa vào nhà chưa đầy hai phút,
Trình Phóng mặc áo thun trắng, ngồi xổm trong WC, thuận tay tìm vài dùng cụ, không bao lâu sau đã sửa xong ống nước.
Anh thử mở vòi nước ra, khá ổn.
Minh Hạnh đứng phía sau nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
Trước đó cô đã lên mạng xem hướng dẫn, làm lâu ơi là lâu vẫn không xong, vậy mà vào tay Trình Phóng lại đơn giản như chơi…
Chủ yếu là do sức của anh lớn.
Minh Hạnh cầm cờ lê, xoay mãi vẫn không nhúc nhích, anh chỉ vặn một cái là ra.
“Ngày mai chúng ta đi xem nhà nhé,” Trình Phóng mở vòi nước, rửa tay.
“Anh xem được mấy căn vừa ý, em đến chọn một căn đi.”
Sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện mua nhà thế này…
Nhưng nói thật thì đây cũng là nhà thuê, dù hai người đã ở nhiều năm nhưng chung quy cũng không thể xem nó là nhà của chính mình.
Với khả năng hiện tại của Trình Phóng, anh có thể mua được nhà ở An Tân.
“Muốn lập thất thì phải thành gia trước đã,” Trình Phóng nói: “Nếu không thì sao anh cưới được em?”
Những lời anh nói, anh đều nhớ kỹ. Anh từng nói nhiều nhất là một năm, cho nên sẽ không kéo dài.
Anh vốn định mua lại căn nhà này, bởi vì nơi đây có rất nhiều kỷ niệm của họ. Nhưng sau khi ngẫm lại, đúng là anh muốn giữ căn nhà này, nhưng anh cũng muốn cho Minh Hạnh một nơi ở tốt hơn.
“Chúng ta phải nhanh hơn nữa.” Trình Phóng đột nhiên nói thêm.
Minh Hạnh nghi hoặc.
Có gì đâu mà anh phải sốt ruột nhỉ? Đâu phải tận thế, anh vội vàng làm gì.
Trình Phóng lau khô tay, quay đầu lại và đi đến trước mặt cô.
“Dù sao ông đây cũng vẩy vào bao nhiêu hạt giống thế cơ mà.”
“Trình Phóng, anh ngậm miệng lại luôn đi.” Minh Hạnh không nhịn được, nói anh.
Rõ ràng cô bị anh trêu ghẹo rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nghe anh nói chuyện, cô vẫn không khỏi tim đập chân run.
Bây giờ anh là sếp Trình rồi đó, thế mà lắm lúc, anh ấu trĩ gần chết.
Minh Hạnh quay đầu đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Trình Phóng vào phòng WC để tắm rửa, lúc đi ra thì thấy Minh Hạnh đang ngồi trước máy tính, nom rất nghiêm túc.
Anh đi lại xem, là trang trí nội thất gia đình.
Nghe thấy tiếng động, tay của Minh Hạnh run lên, đổi sang giao diện khác.
Lúc quay đầu nhìn Trình Phóng, cô còn chột dạ cười một cái.
“Anh tắm xong rồi à?”
“Ừm.” Trình Phóng gật đầu, lấy máy tính ra rồi đi về hướng phòng đọc sách.
“Anh đi xử lý tài liệu.”
Anh vừa rời khỏi, Minh Hạnh trả về giao diện cũ ngay.
Trình Phóng đi đến cửa, bước chân chậm rãi dừng lại. Anh ngoảnh đầu nhìn cô, khoé môi cong lên, ánh mắt đong đầy ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.