Chương 83: CUỘC SỐNG ĐẠI HỌC (2)
Nam Hề Xuyên
03/12/2020
Sau khoá huấn luyện quân sự thì trường học bắt đầu chính thức vào học.
Mạnh Hành Du trải qua cuộc sống hàng ngày rất vui vẻ ở ĐH Bách Khoa, cô theo bạn cùng học tham gia vào hai câu lạc bộ, cuối tuần nào nếu không phải ra ngoài tổ chức các cuộc họp mặt lớp thì là các hoạt động khác nhau của câu lạc bộ.
Ngày trong tuần thì dành cho các chương trình học, cuối tuần thì bị các hoạt động giải trí lấp đầy.
Một người hảo hán bị quật lăn ra khỏi hang ổ ma quỷ của lớp 12, lại không có sự quản lý nghiêm khắc của trường học nên Mạnh Hành Du trở nên hoang dã y hệt như con ngựa đứt dây cương vậy, chơi bời điên cuồng không có biên giới luôn.
Thế nên Mạnh Hành Du thường xuyên quên luôn chuyện bản thân còn có một người bạn trai ở xa đang học ở thành phố kế bên.
Đối với việc không liên lạc được với bạn gái, gọi điện thì cô không nhận, nhắn WeChat thì không trả lời, thế là Trì Nghiên đang học ở nơi cách hơn 100km cũng cảm thấy cuộc sống hàng ngày của năm nhất cực kỳ gian nan.
Vất vả lắm mới chịu đựng đến Quốc Khánh, mấy ngày nay Trì Nghiên đã bị vắng vẻ đủ rồi, cũng xem như hiểu được tính khí của Mạnh Hành Du.
Lịch trình do bạn gái sắp xếp, còn cần phải hẹn trước 1 tuần nếu không thì không thể gặp mặt được.
Hai người hẹn nhau xong thì Mạnh Hành Du đến chỗ của Trì Nghiên chơi hai ba ngày dịp Quốc Khánh, sau đó lại lái xe về lại Nguyên Thành, bốn bỏ lên năm cũng coi như đi du lịch.
Trước kỳ nghỉ hè thì bố Mạnh có mua một chiếc siêu xe cho Mạnh Hành Du, nhưng lại không yên tâm về kỹ thuật lái xe của cô nên đã đưa ra tử lệnh, muốn động vào xe thì cần phải có người ngồi ở ghế lái, không thể tự mình lái xe ra ngoài đi đu đưa được.
Mạnh Hành Du không thuyết phục được người trong nhà, nên Mạnh Hành Du chỉ có thể nhắm đến chiếc xe Aston Martin của Trì Nghiên.
Ai dè vừa mới mở miệng với Trì Nghiên xong thì lập tức bị phản đối kịch liệt.
“Anh sẽ đặt vé tàu cao tốc cho em, Mạnh Hành Du, em đừng có mơ lái xe của mình đến đây.”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới Trì Nghiên còn giống bố Mạnh hơn cả bố Mạnh, thế là tiếng oán than đầy trời: “Sao anh xem thường em thế chứ? Em lấy bằng lái dựa trên khả năng của mình đấy.”
Trì Nghiên nhịn không được đả kích lòng tự tin đang bành trướng của cô: “Em nói là khả năng thi lại môn thứ hai đến tận 4 lần đó hả, hay là khả năng lần đầu tiên đi đường sau khi lấy bằng lái thì đã đâm trúng vào cây?”
Mạnh Hành Du: “……”
“Ngoan, ngồi tàu cao tốc đi, anh đến đón em.”
“……Biết rồi.”
*
Trì Nghiên đặt vé tàu cao tốc cho Mạnh Hành Du lúc hơn 9 giờ, lúc Mạnh Hành Du đến thành phố bên cạnh thì còn chưa đến 11 giờ.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh nên chỗ nào cũng đông người.
Trì Nghiên lái xe đón Mạnh Hành Du định về lại nội thành, nhưng nửa tiếng trôi qua thì vẫn bị chặn ở cầu vượt bên ngoài ga tàu cao tốc.
Mạnh Hành Du không ăn cơm sáng nên giờ đói đến bủn rủn cả người.
Cô kéo cửa sổ xe xuống rồi ló đầu ra xem thử, nhìn là bực, liếc mắt nhìn cũng chả thấy điểm đầu ở đâu.
Trì Nghiên mở định vị ra kiểm tra đoạn đường ùn tắc xem thì hệ thống báo thời gian ùn tắc đại khái khoảng 1 tiếng nữa.
Mạnh Hành Du nghe thấy còn 1 tiếng xong thì suýt chút nữa hai mắt nhắm nghiền ngất xỉu tại chỗ.
Trì Nghiên ở trong xe tìm vài lần nhưng chỉ tìm được một hộp sữa mà thôi, anh lấy ống hút ra cắm vào hộp, rồi đưa cho Mạnh Hành Du: “Em uống lót dạ trước đi, về nội thành rồi anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
Mạnh Hành Du uống hai hớp nước lại cảm thấy càng thêm đói, cô uể oải dựa vào ghế, cô lắc dây an toàn, nói: “Em không muốn bữa tiệc thịnh soạn gì đâu, bây giờ có một cái bánh hamburger thôi thì em đã thoả mãn rồi.”
Trì Nghiên sờ đầu cô, an ủi nói: “Nếu anh biết kẹt xe như vậy thì chúng ta đã ngồi tàu điện ngầm rồi.”
“Không sao đâu, tàu điện ngầm nhiều người chen chúc không thoải mái.”
Mạnh Hành Du cũng không có ý trách anh, chỉ là đói đến mức khó chịu mà thôi.
Giao thông bắt đầu dịch về phía trước theo tốc độ rùa bò được mấy mét thì dừng lại, một lần dừng lại là đến mấy phút.
Mạnh Hành Du ghé vào cửa sổ buồn chán nhìn biển báo giao thông trên đường.
Bỗng chốc, cô nhìn thấy trên biển báo giao thông phía trước có ghi chữ nông trại (*) gì gì đó, thì vui vẻ nắm lấy cánh tay của Trì Nghiên, rồi chỉ vào biển báo giao thông, nói: “Nghiên nhị bảo à, chúng ta đi chỗ đó đi, anh xem con đường phụ ở trước không có xe gì kìa.”
(*) nguyên văn là sơn trang: có nghĩa là nông trại trên núi hoặc nhà lớn trên núi, xung quanh có vườn rộng
Trì Nghiên chưa từng nghe đến nông trại này, nên nhíu mày nói: “Chỗ quái quỷ gì thế, thôi đừng đi.”
“Đi chỗ này đi, dù sao ở đâu cũng là chơi mà.”
Mạnh Hành Du thấy có khoảng trống ở làn đường bên phải thì ồn ào nói Trì Nghiên đổi làn đường, “Nhanh đổi làn đường đi, phía trước là có thể xuống cầu vượt rồi!”
“……..”
Trì Nghiên không có lựa chọn khác nên chỉ có thể ấn xi nhan rẽ chuyển hướng nhân cơ hội chen vào.
Sau đó lấy tốc độ rùa bò 10 phút, cuối cùng cũng di chuyển đến ngã ba, nhìn cả cái cầu vượt thì chỉ có mình chiếc xe của bọn họ rẽ phải.
Mạnh Hành Du hứng thú bừng bừng dùng điện thoại cài đặt bản đồ, ở trên hiện lên vị trí hiện tại của hai người đến nông trại nào đó không đến 20km.
Trì Nghiên dựa theo bản đồ hướng dẫn mà chạy về phía trước, lúc đầu thì còn là đường quốc lộ, nhưng sau khi ra khỏi thành phố thì xung quanh gần như trở thành ngã ba giữa thành phố và nông thôn, sau đó thì ngay cả đường lớn cũng biến mất mà chỉ có con đường mòn dẫn đến nông thôn.
“………”
“………”
Một chiếc xe kéo chở đầu heo đi ngang qua hai người, trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi vị khó tả.
Mí mắt của Trì Nghiên giựt hai cái, anh nhìn bản đồ hướng dẫn chỉ chưa tới 1km là đến địa điểm rồi, xem xong thì giọng nói có hơi lâng lâng: “Bảo bối nhỏ à, em xác định là mình không có đi nhầm chỗ chứ?”
Mạnh Hành Du lấy điện thoại lại, xác nhận lại lần nữa, nói: “Không sai đâu, chính là nông trại Phú Quý mà.”
“…….”
Mạnh Hành Du cười hai tiếng rồi tự an ủi: “Nói không chừng thật sự phú quý đó, một toà nhà lớn sang trọng giữa rừng núi hoang dã thì sao.”
Mặt Trì Nghiên không có biểu tình gì, chỉ nói 5 chữ: “Em tỉnh táo lại đi.”
“……..”
Trì Nghiên liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát, rồi tiếp tục đi về phía trước, tiện thể tìm kiếm những ngôi nhà hai bên đường xem có ghi chữ nông trại Phú Quý không.
Mạnh Hành Du cầm điện thoại, còn chưa kiếm được nông trại Phú Quý thì hệ thống đã nhắc nhở: “Đã tới điểm đến, hướng dẫn kết thúc.”
…….?
Trì Nghiên dừng xe ở bên, hai tay đặt trên tay lái, đối mặt với trước không có thôn làng, sau không có cửa hàng gì hết thì không biết nên khóc hay là cười nữa.
Mạnh Hành Du vẫn chưa từ bỏ ý định, cô mở cửa xe nhảy xuống, nói với Trì Nghiên: “Anh ở trên xe chờ em, để em tìm xem.”
Sao Trì Nghiên yên tâm để Mạnh Hành Du đi tìm một mình được chứ, anh cũng tháo dây an toàn ra rồi khoá xe lại cùng đi với cô.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ vài phút, cuối cùng cũng thấy một tấm bảng treo bên ngoài một chỗ bằng phẳng ghi nông trại Phú Quý.
Bảng hiệu đã có tuổi rồi, gió nhỏ thổi qua thì như lung lay muốn đổ luôn.
Mạnh Hành Du chán nản, nhỏ giọng nhìn tấm bảng hỏng này mắng: “Đồ lừa đảo.”
Trì Nghiên bị cô chọc cười, anh đi đến gõ cửa rồi lên tiếng gọi: “Có người ở trong không?”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới đi cả ngày trời lại chạy đến chỗ tàn tạ này, cô quá đói đến mất bình tĩnh luôn, cũng gọi theo Trì Nghiên: “Ông chủ, ông chủ có ở đó không———”
“Bán đồ nè, ông chủ ơi——-”
Nửa phút sau thì thật sự có người tới mở cửa.
Một ông chú trung niên cầm cái cuốc đi ra, thấy hai người đứng ngoài cửa thì thật thà cười nói: “Mấy người?”
Mạnh Hành Du sờ bụng, hỏi: “Chỗ này của ông có thể ăn cơm không?”
Ông chú kéo cửa gỗ ra, nhiệt tình mời hai người vài: “Có thể chứ, chỗ này của chúng tôi có gà chạy bộ nhà nuôi, đồ ăn rất đặc sắc, nhiều ngừoi còn đặc biệt lái xe đến đây để ăn đấy.”
Mạnh Hành Du quay đầu nhìn Trì Nghiên, bây giờ đang đói muốn chết nên cũng không rảnh lo vui chơi gì cả: “Bằng không chúng ta ăn cơm trưa ở đây nha?”
Trì Nghiên vốn dĩ định từ chối bởi vì hoàn cảnh ở nơi này thoạt nhìn chẳng ra gì cả.
Nhưng nhớ tới Mạnh Hành Du còn chưa ăn cơm sáng, từ đây mà chạy về nội thành nói không chừng lại bị kẹt xe nữa, chờ đến lúc tới nhà hàng đã đặt bàn hôm qua cũng không biết mấy giờ nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có lựa chọn nào tốt hơn nữa, Trì Nghiên gật đầu, nắm tay Mạnh Hành Du vào trong: “Được, ăn ở đây đi.”
Ông chủ buông cái cuốc xuống rồi dẫn hai người vào nhà ngồi, sau đó lấy thực đơn đưa cho Mạnh Hành Du, “Hai người xem trước đi, tôi đi rửa tay cái.”
“Vâng.”
Chắc có lẽ quá đói rồi nên Mạnh Hành Du nhìn món nào cũng thấy ngon, cô không chọn được, bè quay sang hỏi Trì Nghiên: “Anh muốn ăn cái gì? Nếu không anh gọi đi.”
“Anh ăn cái gì cũng được, em chọn đi.”
Trì Nghiên đứng dậy rút hai tờ khăn giấy đi lau bàn, muốn ném vào thùng rác nhưng trong phòng lại không có thùng rác, thế là anh do dự cầm khăn giấy không biết ném ở đâu thì ông chủ rửa tay xong đi vào, thế nên anh thuận tiện hỏi luôn: “Chú ơi, thùng rác ở đâu ạ?”
Ông chú cười cầm lấy khăn giấy trên tay của Trì Nghiên, rồi trực tiếp giục trên mặt đất, rộng rãi nói: “Chỗ này không để ý những thứ này đâu, hai người đã chọn đồ ăn xong chưa?”
“……..”
Trì Nghiên yên lặng thở dài một hơi.
Mạnh Hành Du chỉ vào món gà nướng khoai môn, hỏi ông chủ: “Món này có không ạ?”
Ông chú nói: “Có chứ, may hai người tới sớm đấy, buổi tối chắc chắn là không có đâu.”
“Gà này chú làm trước rồi hâm nóng lại hả ạ?”
“Sao có thể chứ, gà còn đang trên núi gặm cỏ đấy.”
?????
Ông chú kéo cửa sổ phòng ra, gió thổi vào còn mang theo vài cọng lông gà, ông ấy chỉ vào sườn núi nhỏ bên ngoài, rất tự hào nói: “Gà nhà tôi đều là ăn nuôi thả ăn đồ lớn lên đấy, tuyệt đối là xác thực, đảm bảo hai người ăn xong thì sẽ muốn ăn lần nữa cho xem.”
Nói đến mức này thì Mạnh Hành Du cảm thấy nếu mình không chọn món này thì đúng là có lỗi với đám gà đang gặm cỏ trên sườn núi kia.
“Vậy cho cháu một phần này đi, sau đó thì lấy thêm một phần khoai tây xào với một phần canh trứng cà chua đi ạ.”
Mạnh Hành Du gọi món xong thì đưa thực đơn lại cho ông chú.
Ông chú ghi hết những món Mạnh Hành Du vừa gọi, sau đó đi ra ngoài, lại như là nhớ tới điều gì vì thế quay đầu hỏi: “Đúng rồi, hai người có thể tự bắt gà đấy, có muốn thử một chút không?”
Hai mắt Mạnh Hành Du sáng ngời làm trong lòng của Trì Nghiên căng thẳng.
Quả nhiên sau đó Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du xoay đầu, hai mắt lấp lánh nhìn mình.
“……”
Trì Nghiên đại khái đoán được cô muốn nói gì, nên trước khi Mạnh Hành Du mở miệng thì anh giành trước chặt đứt suy nghĩ của cô: “Anh không muốn thử, không muốn bắt, đừng có làm nũng.”
“…….”
Một bụng đầy lời muốn nói của Mạnh Hành Du bị nghẹn ở trong cổ họng mà không có chỗ phát huy.
Trì Nghiên quay đầu nói với ông chủ: “Chú à, chú cứ nấu đi, tụi cháu đói hết cả rồi.”
Ông chú cười: “Được chứ, hai đứa chờ một lát nhé.”
Sau khi thấy ông chú đã đi thì Trì Nghiên đứng lên đi về phía trước đóng cửa sổ lại, để tránh lát nữa đang ăn đột nhiên có con gà nhảy vào.
Trước đây có sao Mạnh Hành Du cũng không nghĩ tới sẽ ăn cùng Trì Nghiên ăn cơm ở nơi bình dân thế này, thế là cô lấy điện thoại ra chụp ảnh lưng của Trì Nghiên.
Trì Nghiên nghe thấy tiếng chụp hình thì xoay đầu nhìn cô: “Em chụp gì thế?”
Mạnh Hành Du lưu ảnh lại, vui vẻ nói: “Chụp anh đó, để làm kỷ niệm, Đại thiếu gia nhà chúng ta hôm nay hạ phàm cùng em xuống nhân gian khói lửa.”
Trì Nghiên bật cười, trở lại chỗ ngồi, nói: “Lát nữa không ăn được thì đừng có trách anh đó.”
“Không sao, đồ chúng ta ăn không phải là đồ ăn mà là không khí đấy.”
“Còn có không khí nữa à?”
Mạnh Hành Du suy nghĩ một lát lại ngẩng đầu nhìn anh: “Mấy ngày trước em có xem ở trên mạng về chuyện cảm giác mới mẻ, không phải cùng những người khác nhau làm cùng một việc, mà là cùng một người làm những việc khác nhau đó.”
Trì Nghiên nhướng mày kinh ngạc, hỏi: “Em còn có thể nhớ rõ một câu dài thế hả?”
“Đùa à, em thi ĐH cũng được 136 điểm Ngữ Văn đấy, đừng có khinh thường em.”
“Bạn gái anh lợi hại ghê.”
“Vừa rồi em còn chưa nói xong.” Mạnh Hành Du hồi thần xong lại nói tiếp, “Anh xem kế hoạch đến chỗ khác của chúng ta hôm nay cũng thu hoạch được tình cảm vậy, cho nên em cảm thấy rất có ý nghĩa.”
Trì Nghiên cười khẽ: “Em nói cũng đúng.”
Mạnh Hành Du dừng một chút, sau đó dời đề tài hỏi: “Vậy nếu em nói bây giờ có một cơ hội làm ngày hôm nay trở nên có ý nghĩa hơn nữa thì anh có muốn thử không?”
Trì Nghiênrất kiên quyết: “Không đi.”
Mạnh Hành Du xụ mặt, bất mãn nói: “Em còn chưa nói gì mà.”
Trì Nghiên “a” một tiếng từ cổ họng, lại cụp mắt nói: “Nhớ nhung anh thì được, nhưng nếu mong mỏi anh đi bắt gà thì………..”
Mạnh Hành Du thử hỏi: “Cũng có thể hả?”
Mặt Trì Nghiên không chút biểu cảm: “Cái rắm.”
“…….”
Đệch.
Mạnh Hành Du trải qua cuộc sống hàng ngày rất vui vẻ ở ĐH Bách Khoa, cô theo bạn cùng học tham gia vào hai câu lạc bộ, cuối tuần nào nếu không phải ra ngoài tổ chức các cuộc họp mặt lớp thì là các hoạt động khác nhau của câu lạc bộ.
Ngày trong tuần thì dành cho các chương trình học, cuối tuần thì bị các hoạt động giải trí lấp đầy.
Một người hảo hán bị quật lăn ra khỏi hang ổ ma quỷ của lớp 12, lại không có sự quản lý nghiêm khắc của trường học nên Mạnh Hành Du trở nên hoang dã y hệt như con ngựa đứt dây cương vậy, chơi bời điên cuồng không có biên giới luôn.
Thế nên Mạnh Hành Du thường xuyên quên luôn chuyện bản thân còn có một người bạn trai ở xa đang học ở thành phố kế bên.
Đối với việc không liên lạc được với bạn gái, gọi điện thì cô không nhận, nhắn WeChat thì không trả lời, thế là Trì Nghiên đang học ở nơi cách hơn 100km cũng cảm thấy cuộc sống hàng ngày của năm nhất cực kỳ gian nan.
Vất vả lắm mới chịu đựng đến Quốc Khánh, mấy ngày nay Trì Nghiên đã bị vắng vẻ đủ rồi, cũng xem như hiểu được tính khí của Mạnh Hành Du.
Lịch trình do bạn gái sắp xếp, còn cần phải hẹn trước 1 tuần nếu không thì không thể gặp mặt được.
Hai người hẹn nhau xong thì Mạnh Hành Du đến chỗ của Trì Nghiên chơi hai ba ngày dịp Quốc Khánh, sau đó lại lái xe về lại Nguyên Thành, bốn bỏ lên năm cũng coi như đi du lịch.
Trước kỳ nghỉ hè thì bố Mạnh có mua một chiếc siêu xe cho Mạnh Hành Du, nhưng lại không yên tâm về kỹ thuật lái xe của cô nên đã đưa ra tử lệnh, muốn động vào xe thì cần phải có người ngồi ở ghế lái, không thể tự mình lái xe ra ngoài đi đu đưa được.
Mạnh Hành Du không thuyết phục được người trong nhà, nên Mạnh Hành Du chỉ có thể nhắm đến chiếc xe Aston Martin của Trì Nghiên.
Ai dè vừa mới mở miệng với Trì Nghiên xong thì lập tức bị phản đối kịch liệt.
“Anh sẽ đặt vé tàu cao tốc cho em, Mạnh Hành Du, em đừng có mơ lái xe của mình đến đây.”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới Trì Nghiên còn giống bố Mạnh hơn cả bố Mạnh, thế là tiếng oán than đầy trời: “Sao anh xem thường em thế chứ? Em lấy bằng lái dựa trên khả năng của mình đấy.”
Trì Nghiên nhịn không được đả kích lòng tự tin đang bành trướng của cô: “Em nói là khả năng thi lại môn thứ hai đến tận 4 lần đó hả, hay là khả năng lần đầu tiên đi đường sau khi lấy bằng lái thì đã đâm trúng vào cây?”
Mạnh Hành Du: “……”
“Ngoan, ngồi tàu cao tốc đi, anh đến đón em.”
“……Biết rồi.”
*
Trì Nghiên đặt vé tàu cao tốc cho Mạnh Hành Du lúc hơn 9 giờ, lúc Mạnh Hành Du đến thành phố bên cạnh thì còn chưa đến 11 giờ.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh nên chỗ nào cũng đông người.
Trì Nghiên lái xe đón Mạnh Hành Du định về lại nội thành, nhưng nửa tiếng trôi qua thì vẫn bị chặn ở cầu vượt bên ngoài ga tàu cao tốc.
Mạnh Hành Du không ăn cơm sáng nên giờ đói đến bủn rủn cả người.
Cô kéo cửa sổ xe xuống rồi ló đầu ra xem thử, nhìn là bực, liếc mắt nhìn cũng chả thấy điểm đầu ở đâu.
Trì Nghiên mở định vị ra kiểm tra đoạn đường ùn tắc xem thì hệ thống báo thời gian ùn tắc đại khái khoảng 1 tiếng nữa.
Mạnh Hành Du nghe thấy còn 1 tiếng xong thì suýt chút nữa hai mắt nhắm nghiền ngất xỉu tại chỗ.
Trì Nghiên ở trong xe tìm vài lần nhưng chỉ tìm được một hộp sữa mà thôi, anh lấy ống hút ra cắm vào hộp, rồi đưa cho Mạnh Hành Du: “Em uống lót dạ trước đi, về nội thành rồi anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
Mạnh Hành Du uống hai hớp nước lại cảm thấy càng thêm đói, cô uể oải dựa vào ghế, cô lắc dây an toàn, nói: “Em không muốn bữa tiệc thịnh soạn gì đâu, bây giờ có một cái bánh hamburger thôi thì em đã thoả mãn rồi.”
Trì Nghiên sờ đầu cô, an ủi nói: “Nếu anh biết kẹt xe như vậy thì chúng ta đã ngồi tàu điện ngầm rồi.”
“Không sao đâu, tàu điện ngầm nhiều người chen chúc không thoải mái.”
Mạnh Hành Du cũng không có ý trách anh, chỉ là đói đến mức khó chịu mà thôi.
Giao thông bắt đầu dịch về phía trước theo tốc độ rùa bò được mấy mét thì dừng lại, một lần dừng lại là đến mấy phút.
Mạnh Hành Du ghé vào cửa sổ buồn chán nhìn biển báo giao thông trên đường.
Bỗng chốc, cô nhìn thấy trên biển báo giao thông phía trước có ghi chữ nông trại (*) gì gì đó, thì vui vẻ nắm lấy cánh tay của Trì Nghiên, rồi chỉ vào biển báo giao thông, nói: “Nghiên nhị bảo à, chúng ta đi chỗ đó đi, anh xem con đường phụ ở trước không có xe gì kìa.”
(*) nguyên văn là sơn trang: có nghĩa là nông trại trên núi hoặc nhà lớn trên núi, xung quanh có vườn rộng
Trì Nghiên chưa từng nghe đến nông trại này, nên nhíu mày nói: “Chỗ quái quỷ gì thế, thôi đừng đi.”
“Đi chỗ này đi, dù sao ở đâu cũng là chơi mà.”
Mạnh Hành Du thấy có khoảng trống ở làn đường bên phải thì ồn ào nói Trì Nghiên đổi làn đường, “Nhanh đổi làn đường đi, phía trước là có thể xuống cầu vượt rồi!”
“……..”
Trì Nghiên không có lựa chọn khác nên chỉ có thể ấn xi nhan rẽ chuyển hướng nhân cơ hội chen vào.
Sau đó lấy tốc độ rùa bò 10 phút, cuối cùng cũng di chuyển đến ngã ba, nhìn cả cái cầu vượt thì chỉ có mình chiếc xe của bọn họ rẽ phải.
Mạnh Hành Du hứng thú bừng bừng dùng điện thoại cài đặt bản đồ, ở trên hiện lên vị trí hiện tại của hai người đến nông trại nào đó không đến 20km.
Trì Nghiên dựa theo bản đồ hướng dẫn mà chạy về phía trước, lúc đầu thì còn là đường quốc lộ, nhưng sau khi ra khỏi thành phố thì xung quanh gần như trở thành ngã ba giữa thành phố và nông thôn, sau đó thì ngay cả đường lớn cũng biến mất mà chỉ có con đường mòn dẫn đến nông thôn.
“………”
“………”
Một chiếc xe kéo chở đầu heo đi ngang qua hai người, trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi vị khó tả.
Mí mắt của Trì Nghiên giựt hai cái, anh nhìn bản đồ hướng dẫn chỉ chưa tới 1km là đến địa điểm rồi, xem xong thì giọng nói có hơi lâng lâng: “Bảo bối nhỏ à, em xác định là mình không có đi nhầm chỗ chứ?”
Mạnh Hành Du lấy điện thoại lại, xác nhận lại lần nữa, nói: “Không sai đâu, chính là nông trại Phú Quý mà.”
“…….”
Mạnh Hành Du cười hai tiếng rồi tự an ủi: “Nói không chừng thật sự phú quý đó, một toà nhà lớn sang trọng giữa rừng núi hoang dã thì sao.”
Mặt Trì Nghiên không có biểu tình gì, chỉ nói 5 chữ: “Em tỉnh táo lại đi.”
“……..”
Trì Nghiên liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát, rồi tiếp tục đi về phía trước, tiện thể tìm kiếm những ngôi nhà hai bên đường xem có ghi chữ nông trại Phú Quý không.
Mạnh Hành Du cầm điện thoại, còn chưa kiếm được nông trại Phú Quý thì hệ thống đã nhắc nhở: “Đã tới điểm đến, hướng dẫn kết thúc.”
…….?
Trì Nghiên dừng xe ở bên, hai tay đặt trên tay lái, đối mặt với trước không có thôn làng, sau không có cửa hàng gì hết thì không biết nên khóc hay là cười nữa.
Mạnh Hành Du vẫn chưa từ bỏ ý định, cô mở cửa xe nhảy xuống, nói với Trì Nghiên: “Anh ở trên xe chờ em, để em tìm xem.”
Sao Trì Nghiên yên tâm để Mạnh Hành Du đi tìm một mình được chứ, anh cũng tháo dây an toàn ra rồi khoá xe lại cùng đi với cô.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ vài phút, cuối cùng cũng thấy một tấm bảng treo bên ngoài một chỗ bằng phẳng ghi nông trại Phú Quý.
Bảng hiệu đã có tuổi rồi, gió nhỏ thổi qua thì như lung lay muốn đổ luôn.
Mạnh Hành Du chán nản, nhỏ giọng nhìn tấm bảng hỏng này mắng: “Đồ lừa đảo.”
Trì Nghiên bị cô chọc cười, anh đi đến gõ cửa rồi lên tiếng gọi: “Có người ở trong không?”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới đi cả ngày trời lại chạy đến chỗ tàn tạ này, cô quá đói đến mất bình tĩnh luôn, cũng gọi theo Trì Nghiên: “Ông chủ, ông chủ có ở đó không———”
“Bán đồ nè, ông chủ ơi——-”
Nửa phút sau thì thật sự có người tới mở cửa.
Một ông chú trung niên cầm cái cuốc đi ra, thấy hai người đứng ngoài cửa thì thật thà cười nói: “Mấy người?”
Mạnh Hành Du sờ bụng, hỏi: “Chỗ này của ông có thể ăn cơm không?”
Ông chú kéo cửa gỗ ra, nhiệt tình mời hai người vài: “Có thể chứ, chỗ này của chúng tôi có gà chạy bộ nhà nuôi, đồ ăn rất đặc sắc, nhiều ngừoi còn đặc biệt lái xe đến đây để ăn đấy.”
Mạnh Hành Du quay đầu nhìn Trì Nghiên, bây giờ đang đói muốn chết nên cũng không rảnh lo vui chơi gì cả: “Bằng không chúng ta ăn cơm trưa ở đây nha?”
Trì Nghiên vốn dĩ định từ chối bởi vì hoàn cảnh ở nơi này thoạt nhìn chẳng ra gì cả.
Nhưng nhớ tới Mạnh Hành Du còn chưa ăn cơm sáng, từ đây mà chạy về nội thành nói không chừng lại bị kẹt xe nữa, chờ đến lúc tới nhà hàng đã đặt bàn hôm qua cũng không biết mấy giờ nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có lựa chọn nào tốt hơn nữa, Trì Nghiên gật đầu, nắm tay Mạnh Hành Du vào trong: “Được, ăn ở đây đi.”
Ông chủ buông cái cuốc xuống rồi dẫn hai người vào nhà ngồi, sau đó lấy thực đơn đưa cho Mạnh Hành Du, “Hai người xem trước đi, tôi đi rửa tay cái.”
“Vâng.”
Chắc có lẽ quá đói rồi nên Mạnh Hành Du nhìn món nào cũng thấy ngon, cô không chọn được, bè quay sang hỏi Trì Nghiên: “Anh muốn ăn cái gì? Nếu không anh gọi đi.”
“Anh ăn cái gì cũng được, em chọn đi.”
Trì Nghiên đứng dậy rút hai tờ khăn giấy đi lau bàn, muốn ném vào thùng rác nhưng trong phòng lại không có thùng rác, thế là anh do dự cầm khăn giấy không biết ném ở đâu thì ông chủ rửa tay xong đi vào, thế nên anh thuận tiện hỏi luôn: “Chú ơi, thùng rác ở đâu ạ?”
Ông chú cười cầm lấy khăn giấy trên tay của Trì Nghiên, rồi trực tiếp giục trên mặt đất, rộng rãi nói: “Chỗ này không để ý những thứ này đâu, hai người đã chọn đồ ăn xong chưa?”
“……..”
Trì Nghiên yên lặng thở dài một hơi.
Mạnh Hành Du chỉ vào món gà nướng khoai môn, hỏi ông chủ: “Món này có không ạ?”
Ông chú nói: “Có chứ, may hai người tới sớm đấy, buổi tối chắc chắn là không có đâu.”
“Gà này chú làm trước rồi hâm nóng lại hả ạ?”
“Sao có thể chứ, gà còn đang trên núi gặm cỏ đấy.”
?????
Ông chú kéo cửa sổ phòng ra, gió thổi vào còn mang theo vài cọng lông gà, ông ấy chỉ vào sườn núi nhỏ bên ngoài, rất tự hào nói: “Gà nhà tôi đều là ăn nuôi thả ăn đồ lớn lên đấy, tuyệt đối là xác thực, đảm bảo hai người ăn xong thì sẽ muốn ăn lần nữa cho xem.”
Nói đến mức này thì Mạnh Hành Du cảm thấy nếu mình không chọn món này thì đúng là có lỗi với đám gà đang gặm cỏ trên sườn núi kia.
“Vậy cho cháu một phần này đi, sau đó thì lấy thêm một phần khoai tây xào với một phần canh trứng cà chua đi ạ.”
Mạnh Hành Du gọi món xong thì đưa thực đơn lại cho ông chú.
Ông chú ghi hết những món Mạnh Hành Du vừa gọi, sau đó đi ra ngoài, lại như là nhớ tới điều gì vì thế quay đầu hỏi: “Đúng rồi, hai người có thể tự bắt gà đấy, có muốn thử một chút không?”
Hai mắt Mạnh Hành Du sáng ngời làm trong lòng của Trì Nghiên căng thẳng.
Quả nhiên sau đó Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du xoay đầu, hai mắt lấp lánh nhìn mình.
“……”
Trì Nghiên đại khái đoán được cô muốn nói gì, nên trước khi Mạnh Hành Du mở miệng thì anh giành trước chặt đứt suy nghĩ của cô: “Anh không muốn thử, không muốn bắt, đừng có làm nũng.”
“…….”
Một bụng đầy lời muốn nói của Mạnh Hành Du bị nghẹn ở trong cổ họng mà không có chỗ phát huy.
Trì Nghiên quay đầu nói với ông chủ: “Chú à, chú cứ nấu đi, tụi cháu đói hết cả rồi.”
Ông chú cười: “Được chứ, hai đứa chờ một lát nhé.”
Sau khi thấy ông chú đã đi thì Trì Nghiên đứng lên đi về phía trước đóng cửa sổ lại, để tránh lát nữa đang ăn đột nhiên có con gà nhảy vào.
Trước đây có sao Mạnh Hành Du cũng không nghĩ tới sẽ ăn cùng Trì Nghiên ăn cơm ở nơi bình dân thế này, thế là cô lấy điện thoại ra chụp ảnh lưng của Trì Nghiên.
Trì Nghiên nghe thấy tiếng chụp hình thì xoay đầu nhìn cô: “Em chụp gì thế?”
Mạnh Hành Du lưu ảnh lại, vui vẻ nói: “Chụp anh đó, để làm kỷ niệm, Đại thiếu gia nhà chúng ta hôm nay hạ phàm cùng em xuống nhân gian khói lửa.”
Trì Nghiên bật cười, trở lại chỗ ngồi, nói: “Lát nữa không ăn được thì đừng có trách anh đó.”
“Không sao, đồ chúng ta ăn không phải là đồ ăn mà là không khí đấy.”
“Còn có không khí nữa à?”
Mạnh Hành Du suy nghĩ một lát lại ngẩng đầu nhìn anh: “Mấy ngày trước em có xem ở trên mạng về chuyện cảm giác mới mẻ, không phải cùng những người khác nhau làm cùng một việc, mà là cùng một người làm những việc khác nhau đó.”
Trì Nghiên nhướng mày kinh ngạc, hỏi: “Em còn có thể nhớ rõ một câu dài thế hả?”
“Đùa à, em thi ĐH cũng được 136 điểm Ngữ Văn đấy, đừng có khinh thường em.”
“Bạn gái anh lợi hại ghê.”
“Vừa rồi em còn chưa nói xong.” Mạnh Hành Du hồi thần xong lại nói tiếp, “Anh xem kế hoạch đến chỗ khác của chúng ta hôm nay cũng thu hoạch được tình cảm vậy, cho nên em cảm thấy rất có ý nghĩa.”
Trì Nghiên cười khẽ: “Em nói cũng đúng.”
Mạnh Hành Du dừng một chút, sau đó dời đề tài hỏi: “Vậy nếu em nói bây giờ có một cơ hội làm ngày hôm nay trở nên có ý nghĩa hơn nữa thì anh có muốn thử không?”
Trì Nghiênrất kiên quyết: “Không đi.”
Mạnh Hành Du xụ mặt, bất mãn nói: “Em còn chưa nói gì mà.”
Trì Nghiên “a” một tiếng từ cổ họng, lại cụp mắt nói: “Nhớ nhung anh thì được, nhưng nếu mong mỏi anh đi bắt gà thì………..”
Mạnh Hành Du thử hỏi: “Cũng có thể hả?”
Mặt Trì Nghiên không chút biểu cảm: “Cái rắm.”
“…….”
Đệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.