Chương 40: LÀ KIỂU CỰC KỲ THÍCH
Nam Hề Xuyên
03/12/2020
Sau khi nói chuyện với Mạnh Hành Chu xong, anh ấy trước sau vẫn không tỏ thái độ gì.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử đưa Mạnh Hành Du ra sân bay.
Máy bay đáp xuống Nguyên Thành, Mạnh Hành Du theo đám người đi ra, thấy bố mẹ Mạnh đứng chờ ngoài sân bay, cô tưởng mình hoa mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, duỗi tay xoa đôi mắt của mình, người vẫn còn ở.
Cô lập tức hưng phấn, nhấc chân chạy tới ôm lấy bố mẹ, cười rộ lên, “Sao hai người biết đến đón con vậy?”
Mẹ Mạnh dắt lấy tay Mạnh Hành Du, một nhà đi về phía bãi đỗ xe, “Sáng nay anh con có nhắn tin cho bố, mẹ gọi điện về Đại viện, bà nội con giấu không được, nói vài câu là nói ra hết.”
Mạnh Hành Du trợn to mắt, lực chú ý đều tập trung vào nửa đầu cau, “Anh con gửi tin nhắn? Tin nhắn gì? Cho con xem với!”
Bố Mạnh lấy điện thoại ra, cười không khép miệng được, đưa tin nhắn cho con gái xem, “Vẫn là Du Du của chúng ta có biện pháp, anh con chỉ nghe mỗi con thôi.”
Mạnh Hành Chu gửi tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, chỉ có bốn chữ.
“Ăn mì, bảo trọng.”
Ngày sinh nhật ăn mì trường thọ là truyền thống lâu đời của Mạnh gia, anh ấy không nói nên lời sinh nhật vui vẻ, hơn nữa đã qua ngày sinh nhật, cho nên chỉ nói ăn mì.
Anh ấy biết bố Mạnh mới vừa làm phẫu thuật xong, nói không nên lời nói quan tâm, nên chỉ nói một tiếng bảo trọng.
bốn chữ ngắn gọn, những ẩn chứa hết những thâm ý không nói hết.
Lời chúc phúc cách màn hình cho dù có vẻ lạnh lẽo, nhưng với Mạnh Hành Chu, hay cả Mạnh gia mà nói thì đó đã là một bước cực kỳ đáng quý rồi, khó trách cả nhà sẽ vui vẻ như vậy.
Mạnh Hành Du trả điện thoại lại cho bố Mạnh, ôm cánh tay bố mẹ, vui vẻ đi về phía trước, “Con biết anh con không phải người nhẫn tâm mà.”
“Con nói gì với anh con đấy?”
Mẹ Mạnh nhìn hai đứa nhỏ này ở chung vẫn cứ cãi nhau ầm ĩ, không thân thiết như anh em bình thường, con trai bởi vì mấy câu của con gái mà thay đổi là chuyện xa vời mà trước giờ bà chưa hy vọng.
“Chưa nói gì cả, chỉ nói thứ bảy là sinh nhật bố, sau đó phẫu thuật rồi sức khoẻ gần đây không tốt.”
Bố Mạnh nghe xong ngẩn ra, khó có thể tin nói: “Chỉ có như vậy?”
“Đúng vậy, con vốn dĩ muốn tới khuyên anh ấy, nhưng Hạ Tang tỷ nói không thể làm vậy, anh ấy sẽ không cảm thấy dễ chịu, con chỉ nói sự thật thôi, cho nên cũng không làm gì cả.” Mạnh Hành Chu bên kia không thể khuyên, bố mẹ bên này lại cố kỵ, Mạnh Hành Du nhịn không được nói hai câu, “Anh con gửi tin nhắn đều là do anh ấy muốn, không liên quan gì với con cả, nếu anh ấy bên kia có buông lỏng, bố mẹ về sau đối với anh ấy cũng tuỳ tiện một tí, đừng có câu nệ quá, con thấy quan hệ cả nhà có thể từ từ tốt lên.”
Trong mắt bố Mạnh như có nước mắt lập loè, quay đầu đi không nói chuyện.
Mẹ Mạnh ổn định hơn tí, xoa đầu Mạnh Hành Du, nhưng thanh âm vẫn nghẹn ngào, “Con đúng là trưởng thành rồi.”
Mạnh Hành Du không quá thích ứng với không khí trữ tình này, đi đến phía trước xe, chủ động ngồi vào ghế sau, đẩy bố Mạnh về ghế phụ, “Được rồi, hai vợ chồng đừng làm ra vẻ nữa, con không quen tí nào, về nhà thôi, con đói lắm rồi, trưa nay con muốn ăn sườn muối tiêu mẹ làm.”
Tay nghề nấu ăn của mẹ Mạnh không có gì bàn cãi, chỉ là bây giờ công việc ngày càng bận rộn, trong nhà cũng có dì giúp việc nấu cơ, nên bà rất ít có cơ hội bộc lộ tài năng, hôm nay tâm tình tốt, cho dù con gái nói yêu cầu gì bà cũng đều đáp ứng, huống chi chỉ là một phần sườn muối tiêu.
“Được, mẹ nấu, vậy chúng ta đi chợ mua đồ ăn đã, con còn muốn ăn cái gì, hôm nay mẹ làm hết cho con.” Mẹ Mạnh nghĩ đến chuyện sinh nhật, lại bổ sung, “Mua thêm bánh kem về thổi nến, hôm qua sinh nhật bố con, cả con và anh con đều không ở nên hôm nay làm bù đi.”
Mạnh Hành Du nằm liệt trên ghế ngồi, thảnh thơi nói, “Được ạ, cái gì con cũng muốn ăn, đúng rồi, mẹ làm nhiều sườn tí, mai con cầm lên trường học cho bạn nếm thử.”
Mẹ Mạnh gật đầu tán thành, sau khi khởi động xe thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Là bạn học lần trước đưa cặp cho con sao? Con đi cảm ơn người ta đi, mẹ lại làm thêm bánh quy, nữ sinh tụi con thích ăn mấy thứ này, buổi tối con đưa cho bạn con ăn nữa, quen bạn bè cũng đừng để mất lễ nghĩa.”
Mẹ Mạnh thích nhất là làm mấy bánh cookie hình con vật nhỏ, mỗi lần làm xong tặng người khác còn đóng gói bằng dải lụa màu hồng phấn nữa.
Mạnh Hành Du nghĩ đến những hình ảnh này, lông mày liền giật hai cái, cười gượng, “Không cần đâu ạ, cậu ấy……..Cậu ấy không thích ăn mấy thứ đó đâu.”
Lại nói, Trì Nghiên cũng chả phải tiểu nữ sinh gì gì đó.
Mạnh Hành Du lén bổ sung trong lòng.
“Thích là một chuyện, nhưng con đưa không tiễn lại là chuyện khác, cứ quyết định vậy đi.” Mẹ Mạnh thấy bộ dáng không đàng hoàng của con gái, không tránh được lại nhiều lời, “Đối nhân xử thế phải khéo đưa đẩy một tí, rất nhiều chuyện không phải bởi vì con không muốn thì không làm được, lễ nhiều người ta cũng không trách, đạo lý này con phải nhớ kỹ, trên thế giới này mọi tình cảm đều phải kinh doanh cả, có tới có lui mới có thể lâu dài được.”
Vì sự thanh tịnh của lỗ tai nên Mạnh Hành Du nhanh chóng nhận thua, “Con biết rồi, mẹ đi làm đi, buổi tối con sẽ đưa cho cậu ấy, con sẽ kinh doanh thật tốt, chắc chắn sẽ cùng cậu ấy lâu lâu dài dài.”
Ai.
Sao cứ cảm giác có chỗ nào quái quái.
Bố Mạnh ở bên cạnh nghe được liền vui vẻ, trêu ghẹo: “Nếu là bạn học nam thì mẹ con sẽ không nói thế đâu.”
Mẹ Mạnh trừng mắt nhìn ông ấy một cái, “Già mà không đứng đắn, nói bậy làm trò trước mặt con gì đó hả.”
Bố Mạnh vẫn vui tươi hớn hở: “Du Du đã lên cấp ba rồi, lại không phải học trường nữ sinh, tiếp xúc với bạn học nam là bình thường mà.”
“Bình thường cái gì mà bình thường, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của con bé chính là học, chính là thi Đại học.”
“Không chậm trễ, học tập và xã giao cũng đều phải dụng tâm, đây mới là phát triển toàn diện.” Bố Mạnh ỷ vào gần đây ở nhà dưỡng bệnh, là bệnh nhân yếu đuối nên nói hết những lời ngày thường không dám nói, “Chúng ta làm bố mẹ phải có giác ngộ tí, phải bình đẳng chung sống với con cái, em cứ không được cái này không cho cái kia đều là tư tưởng phong kiến cả rồi, quá lạc hậu rồi, chỉ càng đẩy con cái càng ngày càng xa thôi, vợ à, em phải học tập ở anh này, phải bắt kịp thời đại, phải đi cùng một hướng với con mới được.”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới bố Mạnh còn có loại giác ngộ này, cười phụ hoạ: “Lão Mạnh à, bố đáng yêu quá đi.”
Đúng là công phu đèn xanh đèn đỏ, mẹ Mạnh ném một ánh mắt hình viên đạn qua hai bố con, “Hai người kẻ xướng người hoạ, làm sao, ông làm bố mà còn ủng hộ con gái yêu sớm hả?”
“Bạn học nam nữ tiếp xúc cũng không nhất định sẽ đến trình độ yêu sớm.”
Bố Mạnh uống một hớp nước, cảm thán nói: “Anh thấy ánh mắt con gái chúng ta cao lắm, sẽ không tuỳ tiện coi trọng ai đâu, nhưng nếu có coi trọng, vậy thằng nhóc kia chắc chắn không kém đâu.”
Mẹ Mạnh xem thường bắn ánh mắt như đao, “Ông câm miệng cho tôi, cả thế giới không có ai làm bố như ông đâu.”
Bố Mạnh cười nói: “Là do tư tưởng của mọi người không được.”
Mạnh Hành Du hóng chuyện không chê chuyện lớn, còn phụ hoạ: “Đúng vậy, không được đâu mẹ, làm người phải có cá tính riêng.”
Mẹ Mạnh: “…….”
Mạnh Hành Du ở nhà ăn uống no đủ, ngủ trưa xong rồi mang theo thức ăn mẹ Mạnh làm quay về trường.
Thứ sáu xin nghỉ, bài tập cuối tuần chất đống còn chưa làm xong, cho nên cô trở về sớm tí để làm.
Mạnh Hành Du trên đường nói với Sở Tư Dao mình có mang theo đồ ngon, làm miệng cô ấy thèm đến nỗi cũng đi theo ra cửa quay về trường, muốn ăn luôn cho nóng.
Nhà Sở Tư Dao gần, tuy ra cửa trễ hơn Mạnh Hành Du nhưng lại đến sớm hơn, Mạnh Hành Du vừa vào ký túc xá thì cô ấy liền xông lên, khoa trương nói: “Cậu cuối cùng cũng tới rồi, cậu mới đến cầu thang thôi mà tớ đã ngửi thấy mùi thơm rồi, có phải là sườn không?”
“Cậu là mũi chó à? Xa thế mà cũng ngửi được.” Mạnh Hành Du đưa túi cho cô ấy, phần của Trì Nghiên thì đơn độc đặt một bên, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, trước khi đi tớ có hâm lại rồi.”
Sở Tư Dao mở hộp đồ ăn ra, dùng tay cầm một miếng bỏ vào miệng, khen không dứt miệng, “Tay nghề mẹ cậu đúng đỉnh, mở nhà hàng nhất định là nổi tiếng luôn.”
“Mẹ tớ ít làm lắm, hôm nay tâm tình tốt mới xuống bếp đấy.” Mạnh Hành Du cởi áo khoác ra, ngồi xuống bắt đầu làm bài, “Đều là của cậu hết đấy, tớ ở nhà ăn no rồi.”
“Yêu cậu!!!!”
Sở Tư Dao ăn mấy miếng, mới chú ý tới trong tầm tay của Mạnh Hành Du còn một túi giấy nữa, ngầm hiểu cười: “Du Du, phần kia có phải đưa cho Trì Nghiên không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Hành Du vốn dĩ muốn nói hai câu, nhưng nghĩ lại, ngay cả bản thân mình mà cô còn lừa không được nên cũng không cần thiết phải lừa Sở Tư Dao, lại nói: “Là đưa cho cậu ấy.”
Sở Tư Dao chớp mắt, không nghĩ tới lúc này cô lại thẳng thắn thành khẩn như vậy, ôm hộp đồ ăn và cái ghế ngồi sang bên cạnh cô, vừa ăn vừa hỏi: “Cho nên cậu thật sự thích Trì Nghiên, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tay viết chữ của Mạnh Hành Du dừng một chút, nhợt nhạt cười: “Là cái kiểu cực kỳ thích.”
“Tớ ủng hộ cậu.” Sở Tư Dao ra muốn chụp lấy bả vai của cô, Mạnh Hành Du thấy tay đầy mỡ của cô ấy bay tới liền nghiêng người né, “Cậu đừng có mà sờ tớ, trên tay toàn là mỡ.”
Sở Tư Dao đổi lại dùng cổ tay vỗ cô, hóng hớt cười rộ lên, “Cậu định khi nào thì thổ lộ?”
“Tớ chưa nghĩ ra, đi một bước xem một bước đi.” Mạnh Hành Du không có tí nóng nảy nào, thành thạo nói, “Chờ tớ nắm chắc thì lại ra tay, một lần là ôm gọn.”
“Tớ cảm thấy Trì Nghiên đối với cậu khá tốt.” Sở Tư Dao nghiêng đầu cười khẽ, “Cậu ấy tuy rằng tiếng gió phong phanh bình phẩm chẳng ra gì, nhưng căn cứ vào sự quan sát trong khoảng thời gian này của tớ thì cơ bản chỉ có thể xếp vào phạm vi lời đồn mà thôi. Hơn nữa, ngày thường cậu ấy rất ít khi nói chuyện với nữ sinh, chỉ có nói với cậu mới tương đối nhiều, cậu tuyệt đối hấp dẫn, tớ thích cậu rồi đó nha.”
Lời này thì ai cũng đều thích nghe, Mạnh Hành Du cũng không ngoại lệ, tiếp thu toàn bộ thuận tiện còn nói cảm ơn.
Ăn xong cơm chiều, Mạnh Hành Du ôm đồ tới phòng học sớm hơn 20 phút so với ngày thường.
Trì Nghiên còn chưa tới, cô sợ bạn học ồn ào nên lén bỏ túi giấy vào ngăn bàn của anh.
Làm xong nửa tờ bài thi, Trì Nghiên cùng ba người trong ký túc xá vừa nói vừa cười đi vào, thấy Mạnh Hành Du ngồi bên trong thì ánh mắt anh hơi dừng tí, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, quen thuộc chào hỏi: “Đã trở lại rồi sao.”
Mạnh Hành Du nghe giọng nói của anh, ngẩng đầu: “Ừ, tôi có mang đồ ăn cho cậu đó, ở trong ngăn bàn.”
Trì Nghiên nghiêng người, lấy túi giấy trong ngăn bàn ra, nhìn vào trong túi, ngửi được mùi thơm đồ ăn, hỏi: “Cái gì vậy?”
Mạnh Hành Du: “Mẹ tôi làm sườn muốn tiêu còn có bánh cookie nữa, tôi mang theo rất nhiều, cậu chia với mọi người trong ký túc xá cậu đi.”
Trì Nghiên lấy hộp đồ ăn ra, bên trong là sườn được cắt đoạn ngắn, mặt trên rải hạt mè ớt cay thì là, màu nâu màu vàng, nhìn rất muốn ăn, dưới đồ hộp còn có bánh cookie được đóng gói tỉ mỉ, còn tinh xảo hơn cả bánh kem ngoài cửa tiệm, anh thấy túi đồ vật này thì cười: “Mẹ cậu thật có lòng.”
Mạnh Hành Du còn chưa định ra tay nên không muốn làm Trì Nghiên nghĩ nhiều, giải thích: “Ngày đó cậu đưa cặp cho tôi, tôi nói với mẹ là bạn học nữ, bà ấy vẫn nhớ kỹ nên bảo tôi phải cảm ơn cậu thật tốt nữa.”
Trì Nghiên bỏ đồ ăn vào ngăn bàn, tâm tình tựa hồ không tệ: “Vậy tôi đây là ké phước của bạn học nữ rồi.”
Mạnh Hành Du “Ừ”, trêu đùa: “Đúng vậy, cậu nên cảm ơn bạn học nữ cho tốt đi.”
“Bạn học nữ nói không cần cảm ơn.” Trì Nghiên nói.
Mạnh Hành Du không cùng đấu mồm với anh nữa, nhớ tới một việc khác, hỏi: “Tôi nghe bạn học nói bài văn đoạt giải cậu viết được dán trên bảng trưng bày của khu tự học đúng không?”
Trì Nghiên không để ý lắm, lấy sách ra đặt trên bàn, “Ừ, gần đây không có cuộc thi gì, bằng không cũng không dán cái này lên.”
“Cậu bớt khiêm tốn đi, có phải còn muốn dán hình chụp nữa không?”
“Ừ.”
“Hình chụp đâu? Cậu giao cho Hứa tiên sinh rồi?”
“Chưa, buổi tối lấy.”
Mạnh Hành Du vui vẻ, buông bút, thấp giọng hỏi: “Trước cho tôi xem cái.”
Trì Nghiên hỏi: “Xem cái gì?”
“Hình chụp đó, hình trên giấy chứng nhận, tôi thích nhất là xem hình trên giấy chứng nhận của người khác, để kiểm nghiệm giá trị nhan sắc đó.”
Trì Nghiên buồn cười nhìn cô, đưa hình chụp kẹp trong sách cho cô: “Có cái gì mà xem chứ, tôi lại không phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Cậu không hiểu đâu.”
Mạnh Hành Du cầm lấy hình chụp, trên hình anh còn mặc đồng phục mùa hè, tóc ngắn hơn so với bây giờ một tí, có lẽ vì để trang trọng hơn nên anh cũng đeo kính gọng vàng, đúng là cảnh đẹp ý vui miễn bàn.
Hoắc Tu Lệ đứng lên gọi Trì Nghiên đi giải phóng nước (đi vệ sinh á), vừa lúc người không có bên cạnh, Mạnh Hành Du đặt hình ID lên bàn, trộm chụp một tấm sau đó kẹp lại vào sách của anh.
Điện thoại của Mạnh Hành Du cũng có hình ID của mình, cũng là chụp lúc vừa khai giảng, cô ghép hai tấm hình lại với nhau, rồi gửi khoe với Bùi Noãn.
——-“Ấm Bảo à, nhìn này, đồ đôi đó nha, có phải cực kỳ có tướng phu thê không?”
Bùi Noãn là người cả ngày ôm điện thoại, trả lời tin nhắn rất nhanh.
——-“Trời còn chưa tối mà cậu đã bắt đầu nằm mơ rồi à?”
——–“Tớ biết cậu mở miệng là không phun được ngà voi mà.”
——–“Cậu mới là chó ý.”
——-“Cậu thật sự không cảm thấy vẻ mặt của tụi tớ rất xứng đôi sao?”
——–“Cậu có bản lĩnh ảo tưởng mà không có bản lĩnh theo đuổi người ta à? Xông lên mà nói với cậu ấy đó.”
——-“Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng đâu.”
——-“Cậu định thế nào?”
Mạnh Hành Du suy nghĩ, thấy Trì Nghiên đi vào thì cúi đầu cười khẽ, chỉ trả lời 10 chữ.
——“Từng bước thẩm thấu, dụ địch thâm nhập, camera rồi hành động (*).”
(*) có nghĩ là di chuyển với máy ảnh, quan sát thời gian và canh đúng cơ hội để hành động ngay lập tức. (theo Baidu)
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài cuối cùng của học kỳ này, thời gian giống như được gắn máy gia tốc, cứ bay nhanh về phía trước.
Thi cuối kỳ, kiểm tra tháng, kỳ nghỉ Nguyên Đán trở về nhà, Nguyên Thành nghênh đón một luồng không khí lạnh, nhiệt độ thì giảm mạnh.
Trong nhà và ngoài đường đối lập nhau, hoàn cảnh trong nhà có máy sưởi không thể nghi ngờ là thiên đường, lúc ở bên ngoài thì chỉ muốn chạy về nhà học hành cho tốt thôi, nhưng vừa vào nhà thì cực kỳ thoải mái, suy nghĩ học hành cũng biến mất không dấu vết, càng làm người ta mệt rã rời.
Cố tình thi cuối kỳ lại gần ngay trước mắt, về nhà bố mẹ lải nhải, ở trường thì giáo viên lải nhải, không có ngày nào sống yên ổn.
Mạnh Hành Du không dám mệt mỏi, xếp hạng của cô ở hai lần thi trước đều nửa vời, thành tích môn KHXH trước sau cũng không tăng thêm tí nào.
Mẹ Mạnh đã hạ tối hậu thư, nếu cuối kỳ này mà còn không đạt tiêu chuẩn thì kỳ nghỉ đông cứ trôi qua ở lớp học bổ túc.
Mạnh Hành Du tưởng tượng đến việc Tết nhất còn phải khổ sở dậy sớm ngủ trễ ở lớp bổ túc thì cả cột sống lạnh ngắt, dốc hết sức lực mà học tập.
Vì làm ít công to, Mạnh Hành Du lợi dụng triệt để não tài nguyên KHXH bên người này, mỗi ngày thay phiên nhau hỏi đáp với Trì Nghiên.
Trì Nghiên thì hỏi cô kiến thức KHXH, còn cô hỏi Trì Nghiên kiến thức của Khoa học Tự nhiên, một ngày ba câu hỏi bất kỳ, nếu đáp không được hoặc đáp sai thì phải mời một bữa cơm.
Rất bất hạnh, một tuần trôi qua, Trì Nghiên chỉ có mời khách đúng một lần.
Thứ ba là một ngày nhiều tiết KHXH nhất, Mạnh Hành Du cảm giác cực kỳ gian nan, lớp tự học không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật.
Trì Nghiên ở bên cạnh, lúc thấy Mạnh Hành Du đã lần thứ năm cái ót muốn chạm bàn học thì vươn tay ra lấy cán bút gõ dưới đầu cô, mặt không biểu tình hỏi: “Mạnh Hành Du, quá trình hình thành của tuần hoàn nhiệt là gì?”
Mạnh Hành Du hồi phục lại tinh thần, vỗ ót, không nghe rõ: “Cái gì?”
“Quá trình hình thành của tuần hoàn nhiệt.”
Mạnh Hành Du bắt đầu điên cuồng lục lại trong não, cái này cô có ấn tượng, tiết Địa lý buổi sáng có ôn tập qua, “Sự phân bổ nóng lạnh không đều gần mặt đất → khí quyển chuyển động vuông góc → sự chênh lệch áp suất khí trên cùng một mặt phẳng nước → sự chuyển động đồng đều của khí và nước.”
Trì Nghiên không phản bác, cô biết mình không trả lời sai nên trong lòng vui vẻ, có qua có lại, nên cũng hỏi một câu: “Định luật 2 Newton, nói nhanh.”
Trì Nghiên không nhanh không chậm trả lời, “Độ lớn của gia tốc tỉ lệ thuận với độ lớn của lực, tỉ lệ ngược với khối lượng của vật, tỉ lệ thuận với khối lượng nghịch đảo của vật, gia tốc của một vật cùng hướng với lục tác dụng.”
Nói xong, anh cũng chưa cho Mạnh Hành Du thời gian giảm xóc, lập tức thay đổi một câu khác, “Hiệp ước bất bình đẳng đầu tiên ở cận đại Trung Quốc.”
“Hiệp ước Nam Kinh.”
Mạnh Hành Du hỏi tiếp: “Phương trình phản ứng của nhôm và axit.”
Trì Nghiên lấy giấy nháp ra viết xuống: “2Al+ 6HCl => 2AlCl3+ 3H2↑”
Hỏi đi hỏi lại vậy, cuối cùng Mạnh Hành Du cũng thanh tỉnh, cô uống một hớp nước, bất đắc dĩ nói: “Không có câu nào mà cậu trả lời không được à.”
Trì Nghiên cười: “Không phải cậu cũng trả lời được hết sao?”
“Không giống nhau, tôi vừa rồi học nên có ấn tượng, ngày mai cậu mà hỏi lại thì tôi quên sạch rồi.”
“Sao cậu biết tôi không phải cũng vậy?” (Ý anh là sao chị biết anh ngày mai sẽ không quên)
“Người phát huy thất thường cũng có thể đứng thứ 8 xếp hạng của khối, tuyệt đối không có khả năng quên vậy.”
Trì Nghiên thấy tâm tình cô nóng nảy, qua vài giây lại trấn an nói: “Phân ban thì tốt rồi, cậu có thể đạt chuẩn môn Ngữ Văn và Tiếng Anh, hơn nữa với thành tích KHTN của cậu thì xếp mấy hạng đầu cũng thành vấn đề.”
Nhắc tới việc phân ban thì trong lòng Mạnh Hành Du lộp bộp, “Cậu chọn văn hay chọn lý.”
Trì Nghiên không chút do dự, “Học văn.”
Mạnh Hành Du không khỏi cảm thấy mất mát, cô thích thì thích nhưng vẫn còn lý trí, với cô mà nói chọn KHXH học văn thì chính là tìm ngược.
“Cậu không học lệch, thế sao không chọn học lý?”
“Tôi thích KHXH.” Trì Nghiên sửa xong bài tập Tiếng Anh mà sáng nay Mạnh Hành Du làm, đưa cho cô: “Câu sai thì làm lại một lần, mấy cái khoanh tròn đều là ngữ pháp quan trọng, bắt buộc, phải học thuộc lòng cho kỹ.”
Mạnh Hành Du cầm lấy, thấy câu sai cũng ít hơn 1/3 so với mấy ngày hôm trước, cuối cùng cũng được an ủi một tí, “Nếu cuối kỳ này tôi thi đạt tiêu chuẩn thì tôi mời cậu ăn tiệc lớn.”
Trì Nghiên cụp mắt, âm cuối cao lên: “Tôi đây nhất định được ăn rồi.”
Trong lòng Mạnh Hành Du vui vẻ, vùi đầu tiếp tục tự học không nói nữa.
Sau khi xong tiết tự học buổi tối về ký túc xá, Mạnh Hành Du cảm thấy đầu óc mơ hồ, nghĩ chắc gần đây học nhiều quá mà nghỉ ngơi không tốt, nên đêm nay cũng không ôn tập học thêm nữa, làm xong bài tập thì liền lên giường ngủ.
Hôm sau tỉnh lại tình trạng không những không có tốt hơn, mà ngược lại càng nghiêm trọng thêm, thiếu chút nữa không rời giường nổi.
Mạnh Hành Du cảm giác như bản thân ở trong mơ bị người ta đánh một trận, cả người đau nhức, đầu choáng váng, đôi mắt không mở ra được, cho dù KHXH hay KHTN thì cũng đều như thôi miên cả, trạng thái tinh thần cực kỳ kém.
Lúc nghỉ giữa tiết, Mạnh Hành Du vực dậy tinh thần đi hành lang lấy nước, muốn hoạt động để tỉnh táo lại tinh thần, ai dè vừa đứng lên thì chân liền nhũn ra, không chịu không chế mà ngã ngửa về sau, rồi ngồi trên mặt đất.
Trì Nghiên nghe được động tĩnh, thấy sắc mặt cô đỏ bừng, không nghĩ nhiều liền dùng mu bàn tay chạm lên trán cô.
Thật nóng.
“Mạnh Hành Du, cậu bị sốt rồi sao?”
Mạnh Hành Du nhìn cái gì cũng giống như xoay vòng vòng, đầu như nặng nghìn cân, uể oải nằm gục trên bàn, cố gắng nghe cũng không nghe được anh đang nói cái gì, rầm rì hai tiếng, không quá kiên nhẫn.
Trì Nghiên sợ sờ không chính xác, lại đổi bàn tay khác, sau đó sờ trán của mình xem thử, vẫn là nóng, đứng dậy nhíu mày nói: “Lên đây, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Mạnh Hành Du lúc nóng lúc lạnh, bây giờ cơn lạnh đã qua, thì lại đến phiên cơn nóng đến.
Tay của Trì Nghiên lạnh băng, dán lên trán làm cô cực kỳ thoải mái, lý trí của cô đã tan rã, đã quên mất người này là ai, bèn duỗi tay đè lại cái tay muốn rút về của Trì Nghiên rồi dán lên mặt mình, ngốc nghếch cười rộ lên, trong miệng thì nói mê sảng: “Thật…….Tay thật đã! Dán nhiều tí cho Du gia cậu lát nào!”
Trì Nghiên: “………”
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử đưa Mạnh Hành Du ra sân bay.
Máy bay đáp xuống Nguyên Thành, Mạnh Hành Du theo đám người đi ra, thấy bố mẹ Mạnh đứng chờ ngoài sân bay, cô tưởng mình hoa mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, duỗi tay xoa đôi mắt của mình, người vẫn còn ở.
Cô lập tức hưng phấn, nhấc chân chạy tới ôm lấy bố mẹ, cười rộ lên, “Sao hai người biết đến đón con vậy?”
Mẹ Mạnh dắt lấy tay Mạnh Hành Du, một nhà đi về phía bãi đỗ xe, “Sáng nay anh con có nhắn tin cho bố, mẹ gọi điện về Đại viện, bà nội con giấu không được, nói vài câu là nói ra hết.”
Mạnh Hành Du trợn to mắt, lực chú ý đều tập trung vào nửa đầu cau, “Anh con gửi tin nhắn? Tin nhắn gì? Cho con xem với!”
Bố Mạnh lấy điện thoại ra, cười không khép miệng được, đưa tin nhắn cho con gái xem, “Vẫn là Du Du của chúng ta có biện pháp, anh con chỉ nghe mỗi con thôi.”
Mạnh Hành Chu gửi tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, chỉ có bốn chữ.
“Ăn mì, bảo trọng.”
Ngày sinh nhật ăn mì trường thọ là truyền thống lâu đời của Mạnh gia, anh ấy không nói nên lời sinh nhật vui vẻ, hơn nữa đã qua ngày sinh nhật, cho nên chỉ nói ăn mì.
Anh ấy biết bố Mạnh mới vừa làm phẫu thuật xong, nói không nên lời nói quan tâm, nên chỉ nói một tiếng bảo trọng.
bốn chữ ngắn gọn, những ẩn chứa hết những thâm ý không nói hết.
Lời chúc phúc cách màn hình cho dù có vẻ lạnh lẽo, nhưng với Mạnh Hành Chu, hay cả Mạnh gia mà nói thì đó đã là một bước cực kỳ đáng quý rồi, khó trách cả nhà sẽ vui vẻ như vậy.
Mạnh Hành Du trả điện thoại lại cho bố Mạnh, ôm cánh tay bố mẹ, vui vẻ đi về phía trước, “Con biết anh con không phải người nhẫn tâm mà.”
“Con nói gì với anh con đấy?”
Mẹ Mạnh nhìn hai đứa nhỏ này ở chung vẫn cứ cãi nhau ầm ĩ, không thân thiết như anh em bình thường, con trai bởi vì mấy câu của con gái mà thay đổi là chuyện xa vời mà trước giờ bà chưa hy vọng.
“Chưa nói gì cả, chỉ nói thứ bảy là sinh nhật bố, sau đó phẫu thuật rồi sức khoẻ gần đây không tốt.”
Bố Mạnh nghe xong ngẩn ra, khó có thể tin nói: “Chỉ có như vậy?”
“Đúng vậy, con vốn dĩ muốn tới khuyên anh ấy, nhưng Hạ Tang tỷ nói không thể làm vậy, anh ấy sẽ không cảm thấy dễ chịu, con chỉ nói sự thật thôi, cho nên cũng không làm gì cả.” Mạnh Hành Chu bên kia không thể khuyên, bố mẹ bên này lại cố kỵ, Mạnh Hành Du nhịn không được nói hai câu, “Anh con gửi tin nhắn đều là do anh ấy muốn, không liên quan gì với con cả, nếu anh ấy bên kia có buông lỏng, bố mẹ về sau đối với anh ấy cũng tuỳ tiện một tí, đừng có câu nệ quá, con thấy quan hệ cả nhà có thể từ từ tốt lên.”
Trong mắt bố Mạnh như có nước mắt lập loè, quay đầu đi không nói chuyện.
Mẹ Mạnh ổn định hơn tí, xoa đầu Mạnh Hành Du, nhưng thanh âm vẫn nghẹn ngào, “Con đúng là trưởng thành rồi.”
Mạnh Hành Du không quá thích ứng với không khí trữ tình này, đi đến phía trước xe, chủ động ngồi vào ghế sau, đẩy bố Mạnh về ghế phụ, “Được rồi, hai vợ chồng đừng làm ra vẻ nữa, con không quen tí nào, về nhà thôi, con đói lắm rồi, trưa nay con muốn ăn sườn muối tiêu mẹ làm.”
Tay nghề nấu ăn của mẹ Mạnh không có gì bàn cãi, chỉ là bây giờ công việc ngày càng bận rộn, trong nhà cũng có dì giúp việc nấu cơ, nên bà rất ít có cơ hội bộc lộ tài năng, hôm nay tâm tình tốt, cho dù con gái nói yêu cầu gì bà cũng đều đáp ứng, huống chi chỉ là một phần sườn muối tiêu.
“Được, mẹ nấu, vậy chúng ta đi chợ mua đồ ăn đã, con còn muốn ăn cái gì, hôm nay mẹ làm hết cho con.” Mẹ Mạnh nghĩ đến chuyện sinh nhật, lại bổ sung, “Mua thêm bánh kem về thổi nến, hôm qua sinh nhật bố con, cả con và anh con đều không ở nên hôm nay làm bù đi.”
Mạnh Hành Du nằm liệt trên ghế ngồi, thảnh thơi nói, “Được ạ, cái gì con cũng muốn ăn, đúng rồi, mẹ làm nhiều sườn tí, mai con cầm lên trường học cho bạn nếm thử.”
Mẹ Mạnh gật đầu tán thành, sau khi khởi động xe thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Là bạn học lần trước đưa cặp cho con sao? Con đi cảm ơn người ta đi, mẹ lại làm thêm bánh quy, nữ sinh tụi con thích ăn mấy thứ này, buổi tối con đưa cho bạn con ăn nữa, quen bạn bè cũng đừng để mất lễ nghĩa.”
Mẹ Mạnh thích nhất là làm mấy bánh cookie hình con vật nhỏ, mỗi lần làm xong tặng người khác còn đóng gói bằng dải lụa màu hồng phấn nữa.
Mạnh Hành Du nghĩ đến những hình ảnh này, lông mày liền giật hai cái, cười gượng, “Không cần đâu ạ, cậu ấy……..Cậu ấy không thích ăn mấy thứ đó đâu.”
Lại nói, Trì Nghiên cũng chả phải tiểu nữ sinh gì gì đó.
Mạnh Hành Du lén bổ sung trong lòng.
“Thích là một chuyện, nhưng con đưa không tiễn lại là chuyện khác, cứ quyết định vậy đi.” Mẹ Mạnh thấy bộ dáng không đàng hoàng của con gái, không tránh được lại nhiều lời, “Đối nhân xử thế phải khéo đưa đẩy một tí, rất nhiều chuyện không phải bởi vì con không muốn thì không làm được, lễ nhiều người ta cũng không trách, đạo lý này con phải nhớ kỹ, trên thế giới này mọi tình cảm đều phải kinh doanh cả, có tới có lui mới có thể lâu dài được.”
Vì sự thanh tịnh của lỗ tai nên Mạnh Hành Du nhanh chóng nhận thua, “Con biết rồi, mẹ đi làm đi, buổi tối con sẽ đưa cho cậu ấy, con sẽ kinh doanh thật tốt, chắc chắn sẽ cùng cậu ấy lâu lâu dài dài.”
Ai.
Sao cứ cảm giác có chỗ nào quái quái.
Bố Mạnh ở bên cạnh nghe được liền vui vẻ, trêu ghẹo: “Nếu là bạn học nam thì mẹ con sẽ không nói thế đâu.”
Mẹ Mạnh trừng mắt nhìn ông ấy một cái, “Già mà không đứng đắn, nói bậy làm trò trước mặt con gì đó hả.”
Bố Mạnh vẫn vui tươi hớn hở: “Du Du đã lên cấp ba rồi, lại không phải học trường nữ sinh, tiếp xúc với bạn học nam là bình thường mà.”
“Bình thường cái gì mà bình thường, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của con bé chính là học, chính là thi Đại học.”
“Không chậm trễ, học tập và xã giao cũng đều phải dụng tâm, đây mới là phát triển toàn diện.” Bố Mạnh ỷ vào gần đây ở nhà dưỡng bệnh, là bệnh nhân yếu đuối nên nói hết những lời ngày thường không dám nói, “Chúng ta làm bố mẹ phải có giác ngộ tí, phải bình đẳng chung sống với con cái, em cứ không được cái này không cho cái kia đều là tư tưởng phong kiến cả rồi, quá lạc hậu rồi, chỉ càng đẩy con cái càng ngày càng xa thôi, vợ à, em phải học tập ở anh này, phải bắt kịp thời đại, phải đi cùng một hướng với con mới được.”
Mạnh Hành Du không nghĩ tới bố Mạnh còn có loại giác ngộ này, cười phụ hoạ: “Lão Mạnh à, bố đáng yêu quá đi.”
Đúng là công phu đèn xanh đèn đỏ, mẹ Mạnh ném một ánh mắt hình viên đạn qua hai bố con, “Hai người kẻ xướng người hoạ, làm sao, ông làm bố mà còn ủng hộ con gái yêu sớm hả?”
“Bạn học nam nữ tiếp xúc cũng không nhất định sẽ đến trình độ yêu sớm.”
Bố Mạnh uống một hớp nước, cảm thán nói: “Anh thấy ánh mắt con gái chúng ta cao lắm, sẽ không tuỳ tiện coi trọng ai đâu, nhưng nếu có coi trọng, vậy thằng nhóc kia chắc chắn không kém đâu.”
Mẹ Mạnh xem thường bắn ánh mắt như đao, “Ông câm miệng cho tôi, cả thế giới không có ai làm bố như ông đâu.”
Bố Mạnh cười nói: “Là do tư tưởng của mọi người không được.”
Mạnh Hành Du hóng chuyện không chê chuyện lớn, còn phụ hoạ: “Đúng vậy, không được đâu mẹ, làm người phải có cá tính riêng.”
Mẹ Mạnh: “…….”
Mạnh Hành Du ở nhà ăn uống no đủ, ngủ trưa xong rồi mang theo thức ăn mẹ Mạnh làm quay về trường.
Thứ sáu xin nghỉ, bài tập cuối tuần chất đống còn chưa làm xong, cho nên cô trở về sớm tí để làm.
Mạnh Hành Du trên đường nói với Sở Tư Dao mình có mang theo đồ ngon, làm miệng cô ấy thèm đến nỗi cũng đi theo ra cửa quay về trường, muốn ăn luôn cho nóng.
Nhà Sở Tư Dao gần, tuy ra cửa trễ hơn Mạnh Hành Du nhưng lại đến sớm hơn, Mạnh Hành Du vừa vào ký túc xá thì cô ấy liền xông lên, khoa trương nói: “Cậu cuối cùng cũng tới rồi, cậu mới đến cầu thang thôi mà tớ đã ngửi thấy mùi thơm rồi, có phải là sườn không?”
“Cậu là mũi chó à? Xa thế mà cũng ngửi được.” Mạnh Hành Du đưa túi cho cô ấy, phần của Trì Nghiên thì đơn độc đặt một bên, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, trước khi đi tớ có hâm lại rồi.”
Sở Tư Dao mở hộp đồ ăn ra, dùng tay cầm một miếng bỏ vào miệng, khen không dứt miệng, “Tay nghề mẹ cậu đúng đỉnh, mở nhà hàng nhất định là nổi tiếng luôn.”
“Mẹ tớ ít làm lắm, hôm nay tâm tình tốt mới xuống bếp đấy.” Mạnh Hành Du cởi áo khoác ra, ngồi xuống bắt đầu làm bài, “Đều là của cậu hết đấy, tớ ở nhà ăn no rồi.”
“Yêu cậu!!!!”
Sở Tư Dao ăn mấy miếng, mới chú ý tới trong tầm tay của Mạnh Hành Du còn một túi giấy nữa, ngầm hiểu cười: “Du Du, phần kia có phải đưa cho Trì Nghiên không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Hành Du vốn dĩ muốn nói hai câu, nhưng nghĩ lại, ngay cả bản thân mình mà cô còn lừa không được nên cũng không cần thiết phải lừa Sở Tư Dao, lại nói: “Là đưa cho cậu ấy.”
Sở Tư Dao chớp mắt, không nghĩ tới lúc này cô lại thẳng thắn thành khẩn như vậy, ôm hộp đồ ăn và cái ghế ngồi sang bên cạnh cô, vừa ăn vừa hỏi: “Cho nên cậu thật sự thích Trì Nghiên, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tay viết chữ của Mạnh Hành Du dừng một chút, nhợt nhạt cười: “Là cái kiểu cực kỳ thích.”
“Tớ ủng hộ cậu.” Sở Tư Dao ra muốn chụp lấy bả vai của cô, Mạnh Hành Du thấy tay đầy mỡ của cô ấy bay tới liền nghiêng người né, “Cậu đừng có mà sờ tớ, trên tay toàn là mỡ.”
Sở Tư Dao đổi lại dùng cổ tay vỗ cô, hóng hớt cười rộ lên, “Cậu định khi nào thì thổ lộ?”
“Tớ chưa nghĩ ra, đi một bước xem một bước đi.” Mạnh Hành Du không có tí nóng nảy nào, thành thạo nói, “Chờ tớ nắm chắc thì lại ra tay, một lần là ôm gọn.”
“Tớ cảm thấy Trì Nghiên đối với cậu khá tốt.” Sở Tư Dao nghiêng đầu cười khẽ, “Cậu ấy tuy rằng tiếng gió phong phanh bình phẩm chẳng ra gì, nhưng căn cứ vào sự quan sát trong khoảng thời gian này của tớ thì cơ bản chỉ có thể xếp vào phạm vi lời đồn mà thôi. Hơn nữa, ngày thường cậu ấy rất ít khi nói chuyện với nữ sinh, chỉ có nói với cậu mới tương đối nhiều, cậu tuyệt đối hấp dẫn, tớ thích cậu rồi đó nha.”
Lời này thì ai cũng đều thích nghe, Mạnh Hành Du cũng không ngoại lệ, tiếp thu toàn bộ thuận tiện còn nói cảm ơn.
Ăn xong cơm chiều, Mạnh Hành Du ôm đồ tới phòng học sớm hơn 20 phút so với ngày thường.
Trì Nghiên còn chưa tới, cô sợ bạn học ồn ào nên lén bỏ túi giấy vào ngăn bàn của anh.
Làm xong nửa tờ bài thi, Trì Nghiên cùng ba người trong ký túc xá vừa nói vừa cười đi vào, thấy Mạnh Hành Du ngồi bên trong thì ánh mắt anh hơi dừng tí, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, quen thuộc chào hỏi: “Đã trở lại rồi sao.”
Mạnh Hành Du nghe giọng nói của anh, ngẩng đầu: “Ừ, tôi có mang đồ ăn cho cậu đó, ở trong ngăn bàn.”
Trì Nghiên nghiêng người, lấy túi giấy trong ngăn bàn ra, nhìn vào trong túi, ngửi được mùi thơm đồ ăn, hỏi: “Cái gì vậy?”
Mạnh Hành Du: “Mẹ tôi làm sườn muốn tiêu còn có bánh cookie nữa, tôi mang theo rất nhiều, cậu chia với mọi người trong ký túc xá cậu đi.”
Trì Nghiên lấy hộp đồ ăn ra, bên trong là sườn được cắt đoạn ngắn, mặt trên rải hạt mè ớt cay thì là, màu nâu màu vàng, nhìn rất muốn ăn, dưới đồ hộp còn có bánh cookie được đóng gói tỉ mỉ, còn tinh xảo hơn cả bánh kem ngoài cửa tiệm, anh thấy túi đồ vật này thì cười: “Mẹ cậu thật có lòng.”
Mạnh Hành Du còn chưa định ra tay nên không muốn làm Trì Nghiên nghĩ nhiều, giải thích: “Ngày đó cậu đưa cặp cho tôi, tôi nói với mẹ là bạn học nữ, bà ấy vẫn nhớ kỹ nên bảo tôi phải cảm ơn cậu thật tốt nữa.”
Trì Nghiên bỏ đồ ăn vào ngăn bàn, tâm tình tựa hồ không tệ: “Vậy tôi đây là ké phước của bạn học nữ rồi.”
Mạnh Hành Du “Ừ”, trêu đùa: “Đúng vậy, cậu nên cảm ơn bạn học nữ cho tốt đi.”
“Bạn học nữ nói không cần cảm ơn.” Trì Nghiên nói.
Mạnh Hành Du không cùng đấu mồm với anh nữa, nhớ tới một việc khác, hỏi: “Tôi nghe bạn học nói bài văn đoạt giải cậu viết được dán trên bảng trưng bày của khu tự học đúng không?”
Trì Nghiên không để ý lắm, lấy sách ra đặt trên bàn, “Ừ, gần đây không có cuộc thi gì, bằng không cũng không dán cái này lên.”
“Cậu bớt khiêm tốn đi, có phải còn muốn dán hình chụp nữa không?”
“Ừ.”
“Hình chụp đâu? Cậu giao cho Hứa tiên sinh rồi?”
“Chưa, buổi tối lấy.”
Mạnh Hành Du vui vẻ, buông bút, thấp giọng hỏi: “Trước cho tôi xem cái.”
Trì Nghiên hỏi: “Xem cái gì?”
“Hình chụp đó, hình trên giấy chứng nhận, tôi thích nhất là xem hình trên giấy chứng nhận của người khác, để kiểm nghiệm giá trị nhan sắc đó.”
Trì Nghiên buồn cười nhìn cô, đưa hình chụp kẹp trong sách cho cô: “Có cái gì mà xem chứ, tôi lại không phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Cậu không hiểu đâu.”
Mạnh Hành Du cầm lấy hình chụp, trên hình anh còn mặc đồng phục mùa hè, tóc ngắn hơn so với bây giờ một tí, có lẽ vì để trang trọng hơn nên anh cũng đeo kính gọng vàng, đúng là cảnh đẹp ý vui miễn bàn.
Hoắc Tu Lệ đứng lên gọi Trì Nghiên đi giải phóng nước (đi vệ sinh á), vừa lúc người không có bên cạnh, Mạnh Hành Du đặt hình ID lên bàn, trộm chụp một tấm sau đó kẹp lại vào sách của anh.
Điện thoại của Mạnh Hành Du cũng có hình ID của mình, cũng là chụp lúc vừa khai giảng, cô ghép hai tấm hình lại với nhau, rồi gửi khoe với Bùi Noãn.
——-“Ấm Bảo à, nhìn này, đồ đôi đó nha, có phải cực kỳ có tướng phu thê không?”
Bùi Noãn là người cả ngày ôm điện thoại, trả lời tin nhắn rất nhanh.
——-“Trời còn chưa tối mà cậu đã bắt đầu nằm mơ rồi à?”
——–“Tớ biết cậu mở miệng là không phun được ngà voi mà.”
——–“Cậu mới là chó ý.”
——-“Cậu thật sự không cảm thấy vẻ mặt của tụi tớ rất xứng đôi sao?”
——–“Cậu có bản lĩnh ảo tưởng mà không có bản lĩnh theo đuổi người ta à? Xông lên mà nói với cậu ấy đó.”
——-“Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng đâu.”
——-“Cậu định thế nào?”
Mạnh Hành Du suy nghĩ, thấy Trì Nghiên đi vào thì cúi đầu cười khẽ, chỉ trả lời 10 chữ.
——“Từng bước thẩm thấu, dụ địch thâm nhập, camera rồi hành động (*).”
(*) có nghĩ là di chuyển với máy ảnh, quan sát thời gian và canh đúng cơ hội để hành động ngay lập tức. (theo Baidu)
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài cuối cùng của học kỳ này, thời gian giống như được gắn máy gia tốc, cứ bay nhanh về phía trước.
Thi cuối kỳ, kiểm tra tháng, kỳ nghỉ Nguyên Đán trở về nhà, Nguyên Thành nghênh đón một luồng không khí lạnh, nhiệt độ thì giảm mạnh.
Trong nhà và ngoài đường đối lập nhau, hoàn cảnh trong nhà có máy sưởi không thể nghi ngờ là thiên đường, lúc ở bên ngoài thì chỉ muốn chạy về nhà học hành cho tốt thôi, nhưng vừa vào nhà thì cực kỳ thoải mái, suy nghĩ học hành cũng biến mất không dấu vết, càng làm người ta mệt rã rời.
Cố tình thi cuối kỳ lại gần ngay trước mắt, về nhà bố mẹ lải nhải, ở trường thì giáo viên lải nhải, không có ngày nào sống yên ổn.
Mạnh Hành Du không dám mệt mỏi, xếp hạng của cô ở hai lần thi trước đều nửa vời, thành tích môn KHXH trước sau cũng không tăng thêm tí nào.
Mẹ Mạnh đã hạ tối hậu thư, nếu cuối kỳ này mà còn không đạt tiêu chuẩn thì kỳ nghỉ đông cứ trôi qua ở lớp học bổ túc.
Mạnh Hành Du tưởng tượng đến việc Tết nhất còn phải khổ sở dậy sớm ngủ trễ ở lớp bổ túc thì cả cột sống lạnh ngắt, dốc hết sức lực mà học tập.
Vì làm ít công to, Mạnh Hành Du lợi dụng triệt để não tài nguyên KHXH bên người này, mỗi ngày thay phiên nhau hỏi đáp với Trì Nghiên.
Trì Nghiên thì hỏi cô kiến thức KHXH, còn cô hỏi Trì Nghiên kiến thức của Khoa học Tự nhiên, một ngày ba câu hỏi bất kỳ, nếu đáp không được hoặc đáp sai thì phải mời một bữa cơm.
Rất bất hạnh, một tuần trôi qua, Trì Nghiên chỉ có mời khách đúng một lần.
Thứ ba là một ngày nhiều tiết KHXH nhất, Mạnh Hành Du cảm giác cực kỳ gian nan, lớp tự học không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật.
Trì Nghiên ở bên cạnh, lúc thấy Mạnh Hành Du đã lần thứ năm cái ót muốn chạm bàn học thì vươn tay ra lấy cán bút gõ dưới đầu cô, mặt không biểu tình hỏi: “Mạnh Hành Du, quá trình hình thành của tuần hoàn nhiệt là gì?”
Mạnh Hành Du hồi phục lại tinh thần, vỗ ót, không nghe rõ: “Cái gì?”
“Quá trình hình thành của tuần hoàn nhiệt.”
Mạnh Hành Du bắt đầu điên cuồng lục lại trong não, cái này cô có ấn tượng, tiết Địa lý buổi sáng có ôn tập qua, “Sự phân bổ nóng lạnh không đều gần mặt đất → khí quyển chuyển động vuông góc → sự chênh lệch áp suất khí trên cùng một mặt phẳng nước → sự chuyển động đồng đều của khí và nước.”
Trì Nghiên không phản bác, cô biết mình không trả lời sai nên trong lòng vui vẻ, có qua có lại, nên cũng hỏi một câu: “Định luật 2 Newton, nói nhanh.”
Trì Nghiên không nhanh không chậm trả lời, “Độ lớn của gia tốc tỉ lệ thuận với độ lớn của lực, tỉ lệ ngược với khối lượng của vật, tỉ lệ thuận với khối lượng nghịch đảo của vật, gia tốc của một vật cùng hướng với lục tác dụng.”
Nói xong, anh cũng chưa cho Mạnh Hành Du thời gian giảm xóc, lập tức thay đổi một câu khác, “Hiệp ước bất bình đẳng đầu tiên ở cận đại Trung Quốc.”
“Hiệp ước Nam Kinh.”
Mạnh Hành Du hỏi tiếp: “Phương trình phản ứng của nhôm và axit.”
Trì Nghiên lấy giấy nháp ra viết xuống: “2Al+ 6HCl => 2AlCl3+ 3H2↑”
Hỏi đi hỏi lại vậy, cuối cùng Mạnh Hành Du cũng thanh tỉnh, cô uống một hớp nước, bất đắc dĩ nói: “Không có câu nào mà cậu trả lời không được à.”
Trì Nghiên cười: “Không phải cậu cũng trả lời được hết sao?”
“Không giống nhau, tôi vừa rồi học nên có ấn tượng, ngày mai cậu mà hỏi lại thì tôi quên sạch rồi.”
“Sao cậu biết tôi không phải cũng vậy?” (Ý anh là sao chị biết anh ngày mai sẽ không quên)
“Người phát huy thất thường cũng có thể đứng thứ 8 xếp hạng của khối, tuyệt đối không có khả năng quên vậy.”
Trì Nghiên thấy tâm tình cô nóng nảy, qua vài giây lại trấn an nói: “Phân ban thì tốt rồi, cậu có thể đạt chuẩn môn Ngữ Văn và Tiếng Anh, hơn nữa với thành tích KHTN của cậu thì xếp mấy hạng đầu cũng thành vấn đề.”
Nhắc tới việc phân ban thì trong lòng Mạnh Hành Du lộp bộp, “Cậu chọn văn hay chọn lý.”
Trì Nghiên không chút do dự, “Học văn.”
Mạnh Hành Du không khỏi cảm thấy mất mát, cô thích thì thích nhưng vẫn còn lý trí, với cô mà nói chọn KHXH học văn thì chính là tìm ngược.
“Cậu không học lệch, thế sao không chọn học lý?”
“Tôi thích KHXH.” Trì Nghiên sửa xong bài tập Tiếng Anh mà sáng nay Mạnh Hành Du làm, đưa cho cô: “Câu sai thì làm lại một lần, mấy cái khoanh tròn đều là ngữ pháp quan trọng, bắt buộc, phải học thuộc lòng cho kỹ.”
Mạnh Hành Du cầm lấy, thấy câu sai cũng ít hơn 1/3 so với mấy ngày hôm trước, cuối cùng cũng được an ủi một tí, “Nếu cuối kỳ này tôi thi đạt tiêu chuẩn thì tôi mời cậu ăn tiệc lớn.”
Trì Nghiên cụp mắt, âm cuối cao lên: “Tôi đây nhất định được ăn rồi.”
Trong lòng Mạnh Hành Du vui vẻ, vùi đầu tiếp tục tự học không nói nữa.
Sau khi xong tiết tự học buổi tối về ký túc xá, Mạnh Hành Du cảm thấy đầu óc mơ hồ, nghĩ chắc gần đây học nhiều quá mà nghỉ ngơi không tốt, nên đêm nay cũng không ôn tập học thêm nữa, làm xong bài tập thì liền lên giường ngủ.
Hôm sau tỉnh lại tình trạng không những không có tốt hơn, mà ngược lại càng nghiêm trọng thêm, thiếu chút nữa không rời giường nổi.
Mạnh Hành Du cảm giác như bản thân ở trong mơ bị người ta đánh một trận, cả người đau nhức, đầu choáng váng, đôi mắt không mở ra được, cho dù KHXH hay KHTN thì cũng đều như thôi miên cả, trạng thái tinh thần cực kỳ kém.
Lúc nghỉ giữa tiết, Mạnh Hành Du vực dậy tinh thần đi hành lang lấy nước, muốn hoạt động để tỉnh táo lại tinh thần, ai dè vừa đứng lên thì chân liền nhũn ra, không chịu không chế mà ngã ngửa về sau, rồi ngồi trên mặt đất.
Trì Nghiên nghe được động tĩnh, thấy sắc mặt cô đỏ bừng, không nghĩ nhiều liền dùng mu bàn tay chạm lên trán cô.
Thật nóng.
“Mạnh Hành Du, cậu bị sốt rồi sao?”
Mạnh Hành Du nhìn cái gì cũng giống như xoay vòng vòng, đầu như nặng nghìn cân, uể oải nằm gục trên bàn, cố gắng nghe cũng không nghe được anh đang nói cái gì, rầm rì hai tiếng, không quá kiên nhẫn.
Trì Nghiên sợ sờ không chính xác, lại đổi bàn tay khác, sau đó sờ trán của mình xem thử, vẫn là nóng, đứng dậy nhíu mày nói: “Lên đây, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Mạnh Hành Du lúc nóng lúc lạnh, bây giờ cơn lạnh đã qua, thì lại đến phiên cơn nóng đến.
Tay của Trì Nghiên lạnh băng, dán lên trán làm cô cực kỳ thoải mái, lý trí của cô đã tan rã, đã quên mất người này là ai, bèn duỗi tay đè lại cái tay muốn rút về của Trì Nghiên rồi dán lên mặt mình, ngốc nghếch cười rộ lên, trong miệng thì nói mê sảng: “Thật…….Tay thật đã! Dán nhiều tí cho Du gia cậu lát nào!”
Trì Nghiên: “………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.