Chương 38: Đáng tiếc
Giá Oản Chúc
17/04/2024
Đối diện có một chiếc xe đang nổ máy, tiếng động cơ xe vang lên “brừm brừm”
Khương Lâm Tình hé mắt nhìn.
Đèn xe kia vừa khéo chiếu thẳng vào chỗ cô. Có lẽ đối phương sẽ phát hiện đây chính là xe của tổng giám đốc Trì.
Trì Cách chỉ mới vừa nhậm chức thì trong công ty đã truyền ra tận mấy phiên bản tin đồn khác nhau rồi. Nếu như dính vào tin tức có mối quan hệ bất chính gì đó, thì sức gió sẽ càng lớn hơn nữa.
Cái hôn này rất lâu mới kết thúc.
Phía đối diện có xe đang lái đến, ánh đèn cũng chiếu qua theo.
Khương Lâm Tình trốn vào trong lòng Trì Cách.
Xe rời đi, bốn phía mới dần tối lại.
Trì Cách biết cô đang lo lắng cái gì: “Có anh che rồi, người khác sẽ không biết em đâu.”
“Vậy chẳng phải anh lại có scandal rồi sao?”
“Sao cũng được. Anh thân mật với bạn gái anh, anh sợ gì chứ?”
Với sự phóng túng phát ra từ trong xương cốt mà không thể nào kiếm chế được của anh, dù cho có bất cứ scandal nào đổ xuống đầu anh thì đối với anh dường như cũng không có gì lạ. Nhưng cô không muốn trở thành đề tài trong câu chuyện của người khác.
Cô phát hiện, chiếc cổ áo chữ V của cô không biết đã bị kéo xuống từ bao giờ.
Tay của Trì Cách chui vào, nhưng có đụng thật hay không thì cô cũng chẳng còn nhớ nữa. Mặt cô đỏ bừng lên, chỉnh sửa lại cổ áo.
Trì Cách không trêu chọc cô nữa, bây giờ mới mở đèn xe lên.
Khương Lâm Tình vẫn ngại ngùng, nhưng cô cũng có một phương pháp để thử nghiệm: “Đúng rồi, hôm nay em nhận được thông báo mở buổi triển lãm, lần này Bành Dần thật sự đồng ý tổ chức trong không gian thương mại sao?”
Trì Cách: “Ừ.”
Xe dần rời khỏi hầm, Khương Lâm Tình lại cúi người thấp xuống nói: “Ông ấy sẽ không nửa đường lại chê bai thương mại chứ?”
Trì Cách: “Nghệ thuật là thứ lắng đọng, nước hoa có nguồn gốc từ nước ngoài cần có một nền móng vững chắc để đứng ở thị trường trong nước, nếu muốn mở rộng thị trường, việc buôn bán thương mại là không thể tránh được.”
Cô dùng túi xách che cửa kính xe lại: “Anh dùng nước hoa gì thế?” Anh tặng cô dây chuyền. Cô cũng muốn tặng anh một chai nước hoa.
Trì Cách lại nói: “Hôm nay anh đã lau sạch nước trong nhà vệ sinh mà em làm đổ, còn cái ban công của em muỗi nhiều thật đó.”
“...” Cái người này thật sự không đặc biệt gì cả, nhưng cô thích.
Đi đến một con đường khác, Khương Lâm Tình mới ngồi thẳng người dậy: “Trung tâm thương mại được thiết kế để mời chào khách hàng, nếu muốn thay đổi thành một không gian nghệ thuật, chắc chắn chi phí sẽ rất lớn.”
“Em là người lên kế hoạch triển lãm, em giải quyết khó khăn. Còn anh là ông chủ, anh chỉ cần kết quả thôi.”
Cô gật đầu: “Em đã có nghĩ đến rồi.”
“Nói anh nghe chút.”
“Không có cảm nhận về mùi hương, chúng ta có thể giấu nó trong môi trường xung quanh. Đương nhiên, mùi là dựa vào bản thân mỗi người, chúng ta cần xây dựng cách cảm nhận.”
“Ừ, em có ý tưởng thì cứ làm ngay đi.”
“Để em nghiên cứu thêm mấy ngày nữa, rồi chọn một không gian phù hợp.” Thật may có chủ đề công việc để nói, nên mặt Khương Lâm Tình cũng không còn đỏ nữa.
*
Từ khi có danh phận bạn trai, bạn gái, đương nhiên Thái tử Trì vẫn luôn ở tại nhà bạn gái mình.
Trời mưa nhiều, nhưng thời tiết đã từ từ ấm lên.
Hôm nay Trì Cách xách một túi quần áo: “Khi đến công ty làm việc, anh không thể mặc phong cách của mấy lão già mà em mua cho được.” Lời này của anh như thể là đang tiếc nuối lắm.
Anh mở cửa ra, tùy ý để túi quần áo lên tủ ở huyền quan.
Khương Lâm Tình đi ở phía trước, quai túi vô tình móc trên giá treo quần áo. Cô không phát hiện, tiến lên một bước muốn tháo giày cao gót ra. Kết quả bị quai túi quấn vào chân, khiến cô lảo đảo một cái.
Trì Cách vươn tay trái ra, từ phía sau lướt qua eo cô, đỡ lấy cô.
Cô tháo giày cao gót được một nửa đã bị rớt xuống đất, cô lập tức dùng chân còn lại ổn định lại cơ thể mình. Cô cố gắng hết sức để chống đỡ bản thân với người đàn ông ở phía sau.
Anh nâng eo cô lên, giọng nói truyền đến phía sau cổ của cô: “Trẹo chân à?”
Lỗ tai cô bắt được giọng nói khàn hơn ngày thường của anh, ý tứ không rõ ràng: “Không có.” Cô dứt khoát đá rơi giày cao gót bên chân kia, chân trần đạp trên đất. Cô đã có thể đứng vững.
Trì Cách không buông tay, ngón tay thon dài của anh đè ở hông cô một cái: “Kim chủ, anh đã nói số đó ba vòng của mình cho em từ lâu, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết của em.”
Lúc anh nghe lời thì thật sự rất nghe lời. Nhưng mà, khi trong dáng vẻ này thì đã bộc lộ hết sự mạnh mẽ của anh Cô không thể cử động được: “Em đã quên hết sạch sơ yếu lý lịch của anh từ lâu rồi.”
Trì Cách “À” một tiếng, bỗng nhiên tay lại dùng thêm một chút sức.
Cô ngạc nhiên phát hiện, anh chỉ cần một tay đã có thể giữ chặt lấy cô.
“Kim chủ, đối với sơ yếu lý lịch của anh, em thật sự qua loa lấy lệ quá rồi. Rốt cuộc là anh làm cho em vô cùng hài lòng, cho nên em mới cảm thấy vấn đề số đo ba vòng không quá quan trọng.” Anh nói: “Hay là anh khiến em không hài lòng, cho nên em không để ý đến số đo của anh.”
Anh nói ngang, cô nói dọc: “Anh đừng có nói bậy bạ, chỉ là em không nhớ thôi.”
Anh cười: “Hay em có muốn tự mình đến đo một chút không?”
“Số đo ba vòng của anh nhiều hơn 1cm hay ít hơn 1cm thì có khác gì nhau đâu? Ai lại đo mấy cái này chứ.”
“Nói cũng phải.” Anh bóp lấy eo cô: “Có thể anh biết được của em đấy.”
Khương Lâm Tình cảm thấy cả người mình đỏ như trái đào rồi: “Anh mau buông tay ra.”
Anh vẫn không buông, mà lại còn đặt hai tay lên eo cô, ôm cô vào trong lòng mình: “Số đo ba vòng của em, anh chỉ biết một cái, hai cái còn lại có phải anh nên tự đo không?”
Cô quay đầu.
Trên khóe môi anh còn vương theo ý cười, đôi mắt sáng ngời rực lửa, rất có tính xâm lược, giống như anh tùy tiện có thể bỏ cô vào trong túi.
Cô thành con mồi của anh, còn anh chính là tên thợ săn bất cần. Thợ săn sẽ không bao giờ thương xót con mồi. Rõ ràng cô có một chiêu bài để thương lượng với anh, cũng không biết chiêu bài này dùng vào bây giờ có tốt hay không.
Cô nói: “Không có bao lì xì đâu.”
Trì Cách bình tĩnh nhìn cô.
Cô không biết, một giây tiếp theo có phải anh lại muốn tiến sát đến hay không.
Anh ôm chặt lấy eo cô, bàn tay đặt trên eo cô vừa nhéo nhéo vừa xoa xoa, rút tay lại bỏ vào túi quần tây: “Tiếc thật.”
Khương Lâm Tình cắn môi. Chiêu bài này cũng tốt. Không thể hôn nữa. Nếu không thì mọi người sẽ không tin tưởng lời nói ăn cay khiến miệng sưng của cô nữa.
*
Ở chung lâu như thế, Khương Lâm Tình rất tin tưởng vào sự kiềm chế của Trì Cách. Anh nói không thì chắc chắn sẽ không.
Khương Lâm Tình từ phòng tắm đi ra.
Trì Cách lại đang chơi game.
Cô tò mò đưa đầu nhìn sang.
Màn hình này giống với trò chơi khiêu dâm lần trước, cô nói: “Anh tìm đâu ra được mấy trò chơi này thế?”
Trì Cách: “Cái này không giống thế, cái này là sinh tồn ở nơi hoang dã. Đề tài chiến đấu dã chiến.”
“Trong đầu toàn mấy cái phế liệu màu vàng, hừ.”
Anh cười to nói: “Bây giờ dáng vẻ em “hừ hừ” bĩu môi thế này, càng giống như con heo nhỏ vậy.”
“Em không có bĩu môi!”
“Là tự nhiên.” Ám chỉ đôi môi sưng của cô.
Hai bên hôn nhau nhưng kỳ lạ là, môi Trì Cách không hề bị sưng. Có thể bởi vì anh dùng sức quá nhiều, cô là người nhận nên vết thương của cô nặng hơn của anh.
Khương Lâm Tình không để ý đến anh, tự mình ngồi xuống sofa xem ti vi.
“Kim chủ.” Trì Cách liếc mắt nhìn sang: “Anh cũng sắp trở thành cao thủ của mấy trò chơi khiêu dâm này rồi, em có ý gì không?”
Cô không thèm liếc mắt, chỉ nói: “Anh không biết xấu hổ.”
Trì Cách: “Anh tham gia mấy khóa học này là vì em đó, em không muốn nói gì sao?”
Khương Lâm Tình: “Không.”
Trì Cách: “Lấy rẻ một chút.”
Khương Lâm Tình: “Một phân tiền cũng không cho anh.”
Anh mất hứng thú: “Anh chơi game tiếp đây.”
Thời gian quảng cáo, Khương Lâm Tình mới quay đầu sang nói: “Anh đã nói mà, em không trả tiền, anh cũng không hết tiền.”
“Đúng thế, anh từng nói như thế.” Ngón tay Trì Cách lướt trên màn hình điện thoại: “Hối hận không kịp nữa.”
Khương Lâm Tình: “Hôm nay lúc ở trong xe, không phải là anh cố ý để em tặng bao lì xì cho anh nhưng thật ra là muốn hôn em đó chứ?”
Trì Cách: “Anh là người tầm thường thế hả?”
Khương Lâm Tình: “Anh không tầm thường, sau này đừng hôn nữa.”
Trì Cách: “Đúng, là anh muốn hôn.”
“Vì sao?” Khương Lâm Tình lại cẩn thận cảnh cáo anh: “Đã nói rồi, đừng thích em.”
“Đương nhiên không phải thích.” Trì Cách trịnh trọng nói: “Chẳng qua là anh đã nhận của em bao nhiêu tiền rồi, mà em vẫn chưa nếm chút ngon ngọt nào, anh thấy áy náy.”
Cô đoán, có thể bởi vì bản tính đàn ông? Có kiềm chế tốt đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ có lúc mất khống chế. Thật may, khi anh mất không thế, cô cũng có thể dùng tiền để khống chế.
Trì Cách vứt điện thoại sang một bên: “Kim chỉ, có muốn một cái hôn chúc ngủ ngon không?”
“Không có tiền.” Khương Lâm Tình không để ý đến anh: “Em đi ngủ.”
Mấy ngày nay cô phải yêu thương môi mình cho thật tốt, không thể để anh giày vò thêm nữa.
Cô nghe thấy Trì Cách than thở: “Đáng tiếc ghê.”
*
Khương Lâm Tình là một nhân viên quèn của một công ty nhỏ.
Mà người ngủ trên giường lại là ông chủ.
Nên cô luôn ra cửa sớm hơn so với anh.
Nhưng hôm nay Trì Cách có một cuộc họp, lúc cô vội vàng thay đồ thì anh cũng mặc bộ âu phục ngày hôm qua mới mang về.
Khương Lâm Tình không rảnh để ngắm nhìn vẻ đẹp trai phi thường trong bộ âu phục và giày da của anh, cô vội vàng ra ngoài. Cô nhìn cổ của mình và nhớ đến ngày hôm qua lúc tắm cô đã tháo dây chuyền xuống. Cô cầm dây chuyền lên, chạy chậm rời đi.
“Chờ đã.” Trì Cách gọi cô lại.
“Hả?” Cô quay đầu lại.
Trì Cách cầm cà vạt in sọc ca rô hai màu xanh đậm nhạt nói: “Thắt cà vạt giúp anh đi.”
Cô nhìn đồng hồ nói: “Em sắp trễ rồi.”
“Tới trễ bị trừ bao nhiêu tiền, anh bù cho em.”
Cái này cũng được đó. Cô bỏ túi xách xuống, cũng bỏ sợi dây chuyền kia xuống luôn.
Trì Cách mặc bộ âu phục màu xanh đen, dáng người thon dài như trúc, lại cao như núi. Anh cười khẽ, thoạt nhìn là một nhân vật đẹp trai thú vị trong giới kinh doanh.
Khương Lâm Tình nhận lấy cà vạt, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Cà vạt này cũng dài thật...
Cô cầm lấy tay anh, tương đối lạnh, cô cười: “Không sợ, em ở đây.” Vốn từ của cô rất nghèo, nên chỉ nói tới nói lui mấy chữ này.
Trì Cách lại dùng rất quen, nhẹ giọng nói: “Giúp anh thắt đi.”
Việc thắt cổ bằng một thứ gì đó mảnh khảnh như thế này trước giờ anh chưa từng để người khác giúp.
Nhưng cô nói, cô sẽ cùng anh vượt qua mọi thứ.
Anh tin cô.
Khương Lâm Tình nhẹ nhàng, lấy cà vạt thắt lên cổ cho anh.
Cô biết, anh có chút căng thẳng.
Cô nói: “Đây là lần đầu tiên em giúp đàn ông thắt cà vạt đó. Lúc em học cấp hai, trong lớp có đóng một vở kịch ngắn, trang phục biểu diễn là âu phục kết hợp với cà vạt, em cũng đã học cắt thắt rồi. Nhưng bây giờ lại quên hết sạch, nếu em thắt sai, anh phải nhắc em đó.”
“Ừ.” Anh cúi mắt nhìn cô.
Cách thắt của cô tương đối vụng về, cà vạt thắt lên có hơi nghiêng. Cô đau đầu nói: “Hay là, hôm nay anh thắt đi? Sau này em sẽ chăm chỉ luyện tập, để bắt đầu thắt lại lần nữa.”
“Không sao cả.” Trì Cách ngẩng đầu lên, kéo lỏng cái cà vạt được cô thắt chặt.
Khương Lâm Tình ngước mắt lên nhìn, từ góc độ này, cô vừa khéo có thể thấy rõ vết sẹo trên cổ anh. Cô đưa mắt nhìn vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên cổ anh chừng hai giây.
Trì Cách chú ý thấy cô đang im lặng.
Cô đảo mắt nhìn sang gương mặt anh, khen anh: “Đẹp trai ghê.”
Anh đưa tay sờ lên vết sẹo trên cổ mình một cái.
Khương Lâm Tình giả vờ như không thấy: “Em đi trước nhé.” Cô cầm túi xách và sợi dây chuyền để trên hộc tủ lên.
“Chờ lát đã.” Trì Cách lại nói.
Cô dừng lại: “Hả?”
Dây chuyền đang treo trên ngón trỏ của cô, lắc lư qua lại, như ánh sáng nhỏ lắc lư xung quanh.
Bàn tay Trì Cách xòe ra phía dưới sợi dây chuyền đang lắc lư.
Chỉ cần cô bỏ ngón trỏ xuống, dây chuyền sẽ rơi vào lòng bàn tay anh. Anh giống như muốn tiếp lấy đồ thất lạc này của cô.
Khương Lâm Tình ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Dây chuyền rơi xuống.
Cô xoay người, hai tay vươn ra vén mớ tóc dài phía sau lên: “Anh đeo giúp em đi.”
Hai tay Trì Cách cầm hai đầu của sợi dây chuyền, anh để mặt dây chuyền lên cổ cô, phía sau gáy cô có vài sợi lông tơ nho nhỏ lướt qua tay anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
Anh móc khóa của dây chuyền lại.
Ngoài chiếc tủ đặt ở huyền quan được đặt một chiếc gương dài và nhỏ.
Lúc này, trong gương soi rõ nửa người của Khương Lâm Tình, và nửa người Trì Cách.
Anh đã cài xong khóa dây chuyền từ lâu, nhưng anh vẫn vân vê phần khóa của sợi dây chuyền kia.
Khương Lâm Tình cũng không hối anh, kéo tóc chờ anh.
Cô không thấy Trì Cách, cô cũng không quay đầu nhìn gương.
Chỉ có trong gương mới thấy người đàn ông cứ muốn nói lại thôi, yết hầu trên cổ di chuyển lên xuống.
Anh muốn nói, nhưng hình như không biết nên bắt đầu từ đâu.
Qua một lúc lâu. Khương Lâm Tình biết mình chắc chắn đã đến trễ rồi. Nhưng cô vẫn không hối anh.
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Cách, nhưng sau gáy cô có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh.
Lúc không cãi nhau, cô tuyệt đối không mở miệng. Đây là sự ăn ý vô hình của cô và Trì Cách. Cô biết lúc nào có thể ồn ào, lúc nào nên yên lặng.
Âm thanh “tích tắc” của đồng hồ có thể được nghe thấy trong không gian yên tĩnh.
Lại qua thêm một lúc lâu.
“Anh bị thương, dây thanh đới bị tổn thương.” Mà quá trình xảy ra chuyện đó, Trì Cách không cách nào miêu tả được. Còn chưa đợi cô nói gì, anh đã nói: “Dây chuyền thật đẹp.”
“Cảm ơn, đây là quà anh tặng đó.”
“Được rồi.”
Khương Lâm Tình thả tóc xuống, xoay người lại.
Trì Cách: “Anh thừa nhận, giọng của anh chẳng phải dễ nghe gì.”
Khó trách, anh có giọng mũi. Nhưng không phải khó nghe. Cô ôm anh: “Em thích nghe.”
Lúc anh yên lặng không nói ra tiếng, cô nhìn lại thấy khó chịu. Cô càng hy vọng nhìn thấy dáng vẻ mở miệng nói không suy nghĩ của anh.
Khương Lâm Tình hé mắt nhìn.
Đèn xe kia vừa khéo chiếu thẳng vào chỗ cô. Có lẽ đối phương sẽ phát hiện đây chính là xe của tổng giám đốc Trì.
Trì Cách chỉ mới vừa nhậm chức thì trong công ty đã truyền ra tận mấy phiên bản tin đồn khác nhau rồi. Nếu như dính vào tin tức có mối quan hệ bất chính gì đó, thì sức gió sẽ càng lớn hơn nữa.
Cái hôn này rất lâu mới kết thúc.
Phía đối diện có xe đang lái đến, ánh đèn cũng chiếu qua theo.
Khương Lâm Tình trốn vào trong lòng Trì Cách.
Xe rời đi, bốn phía mới dần tối lại.
Trì Cách biết cô đang lo lắng cái gì: “Có anh che rồi, người khác sẽ không biết em đâu.”
“Vậy chẳng phải anh lại có scandal rồi sao?”
“Sao cũng được. Anh thân mật với bạn gái anh, anh sợ gì chứ?”
Với sự phóng túng phát ra từ trong xương cốt mà không thể nào kiếm chế được của anh, dù cho có bất cứ scandal nào đổ xuống đầu anh thì đối với anh dường như cũng không có gì lạ. Nhưng cô không muốn trở thành đề tài trong câu chuyện của người khác.
Cô phát hiện, chiếc cổ áo chữ V của cô không biết đã bị kéo xuống từ bao giờ.
Tay của Trì Cách chui vào, nhưng có đụng thật hay không thì cô cũng chẳng còn nhớ nữa. Mặt cô đỏ bừng lên, chỉnh sửa lại cổ áo.
Trì Cách không trêu chọc cô nữa, bây giờ mới mở đèn xe lên.
Khương Lâm Tình vẫn ngại ngùng, nhưng cô cũng có một phương pháp để thử nghiệm: “Đúng rồi, hôm nay em nhận được thông báo mở buổi triển lãm, lần này Bành Dần thật sự đồng ý tổ chức trong không gian thương mại sao?”
Trì Cách: “Ừ.”
Xe dần rời khỏi hầm, Khương Lâm Tình lại cúi người thấp xuống nói: “Ông ấy sẽ không nửa đường lại chê bai thương mại chứ?”
Trì Cách: “Nghệ thuật là thứ lắng đọng, nước hoa có nguồn gốc từ nước ngoài cần có một nền móng vững chắc để đứng ở thị trường trong nước, nếu muốn mở rộng thị trường, việc buôn bán thương mại là không thể tránh được.”
Cô dùng túi xách che cửa kính xe lại: “Anh dùng nước hoa gì thế?” Anh tặng cô dây chuyền. Cô cũng muốn tặng anh một chai nước hoa.
Trì Cách lại nói: “Hôm nay anh đã lau sạch nước trong nhà vệ sinh mà em làm đổ, còn cái ban công của em muỗi nhiều thật đó.”
“...” Cái người này thật sự không đặc biệt gì cả, nhưng cô thích.
Đi đến một con đường khác, Khương Lâm Tình mới ngồi thẳng người dậy: “Trung tâm thương mại được thiết kế để mời chào khách hàng, nếu muốn thay đổi thành một không gian nghệ thuật, chắc chắn chi phí sẽ rất lớn.”
“Em là người lên kế hoạch triển lãm, em giải quyết khó khăn. Còn anh là ông chủ, anh chỉ cần kết quả thôi.”
Cô gật đầu: “Em đã có nghĩ đến rồi.”
“Nói anh nghe chút.”
“Không có cảm nhận về mùi hương, chúng ta có thể giấu nó trong môi trường xung quanh. Đương nhiên, mùi là dựa vào bản thân mỗi người, chúng ta cần xây dựng cách cảm nhận.”
“Ừ, em có ý tưởng thì cứ làm ngay đi.”
“Để em nghiên cứu thêm mấy ngày nữa, rồi chọn một không gian phù hợp.” Thật may có chủ đề công việc để nói, nên mặt Khương Lâm Tình cũng không còn đỏ nữa.
*
Từ khi có danh phận bạn trai, bạn gái, đương nhiên Thái tử Trì vẫn luôn ở tại nhà bạn gái mình.
Trời mưa nhiều, nhưng thời tiết đã từ từ ấm lên.
Hôm nay Trì Cách xách một túi quần áo: “Khi đến công ty làm việc, anh không thể mặc phong cách của mấy lão già mà em mua cho được.” Lời này của anh như thể là đang tiếc nuối lắm.
Anh mở cửa ra, tùy ý để túi quần áo lên tủ ở huyền quan.
Khương Lâm Tình đi ở phía trước, quai túi vô tình móc trên giá treo quần áo. Cô không phát hiện, tiến lên một bước muốn tháo giày cao gót ra. Kết quả bị quai túi quấn vào chân, khiến cô lảo đảo một cái.
Trì Cách vươn tay trái ra, từ phía sau lướt qua eo cô, đỡ lấy cô.
Cô tháo giày cao gót được một nửa đã bị rớt xuống đất, cô lập tức dùng chân còn lại ổn định lại cơ thể mình. Cô cố gắng hết sức để chống đỡ bản thân với người đàn ông ở phía sau.
Anh nâng eo cô lên, giọng nói truyền đến phía sau cổ của cô: “Trẹo chân à?”
Lỗ tai cô bắt được giọng nói khàn hơn ngày thường của anh, ý tứ không rõ ràng: “Không có.” Cô dứt khoát đá rơi giày cao gót bên chân kia, chân trần đạp trên đất. Cô đã có thể đứng vững.
Trì Cách không buông tay, ngón tay thon dài của anh đè ở hông cô một cái: “Kim chủ, anh đã nói số đó ba vòng của mình cho em từ lâu, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết của em.”
Lúc anh nghe lời thì thật sự rất nghe lời. Nhưng mà, khi trong dáng vẻ này thì đã bộc lộ hết sự mạnh mẽ của anh Cô không thể cử động được: “Em đã quên hết sạch sơ yếu lý lịch của anh từ lâu rồi.”
Trì Cách “À” một tiếng, bỗng nhiên tay lại dùng thêm một chút sức.
Cô ngạc nhiên phát hiện, anh chỉ cần một tay đã có thể giữ chặt lấy cô.
“Kim chủ, đối với sơ yếu lý lịch của anh, em thật sự qua loa lấy lệ quá rồi. Rốt cuộc là anh làm cho em vô cùng hài lòng, cho nên em mới cảm thấy vấn đề số đo ba vòng không quá quan trọng.” Anh nói: “Hay là anh khiến em không hài lòng, cho nên em không để ý đến số đo của anh.”
Anh nói ngang, cô nói dọc: “Anh đừng có nói bậy bạ, chỉ là em không nhớ thôi.”
Anh cười: “Hay em có muốn tự mình đến đo một chút không?”
“Số đo ba vòng của anh nhiều hơn 1cm hay ít hơn 1cm thì có khác gì nhau đâu? Ai lại đo mấy cái này chứ.”
“Nói cũng phải.” Anh bóp lấy eo cô: “Có thể anh biết được của em đấy.”
Khương Lâm Tình cảm thấy cả người mình đỏ như trái đào rồi: “Anh mau buông tay ra.”
Anh vẫn không buông, mà lại còn đặt hai tay lên eo cô, ôm cô vào trong lòng mình: “Số đo ba vòng của em, anh chỉ biết một cái, hai cái còn lại có phải anh nên tự đo không?”
Cô quay đầu.
Trên khóe môi anh còn vương theo ý cười, đôi mắt sáng ngời rực lửa, rất có tính xâm lược, giống như anh tùy tiện có thể bỏ cô vào trong túi.
Cô thành con mồi của anh, còn anh chính là tên thợ săn bất cần. Thợ săn sẽ không bao giờ thương xót con mồi. Rõ ràng cô có một chiêu bài để thương lượng với anh, cũng không biết chiêu bài này dùng vào bây giờ có tốt hay không.
Cô nói: “Không có bao lì xì đâu.”
Trì Cách bình tĩnh nhìn cô.
Cô không biết, một giây tiếp theo có phải anh lại muốn tiến sát đến hay không.
Anh ôm chặt lấy eo cô, bàn tay đặt trên eo cô vừa nhéo nhéo vừa xoa xoa, rút tay lại bỏ vào túi quần tây: “Tiếc thật.”
Khương Lâm Tình cắn môi. Chiêu bài này cũng tốt. Không thể hôn nữa. Nếu không thì mọi người sẽ không tin tưởng lời nói ăn cay khiến miệng sưng của cô nữa.
*
Ở chung lâu như thế, Khương Lâm Tình rất tin tưởng vào sự kiềm chế của Trì Cách. Anh nói không thì chắc chắn sẽ không.
Khương Lâm Tình từ phòng tắm đi ra.
Trì Cách lại đang chơi game.
Cô tò mò đưa đầu nhìn sang.
Màn hình này giống với trò chơi khiêu dâm lần trước, cô nói: “Anh tìm đâu ra được mấy trò chơi này thế?”
Trì Cách: “Cái này không giống thế, cái này là sinh tồn ở nơi hoang dã. Đề tài chiến đấu dã chiến.”
“Trong đầu toàn mấy cái phế liệu màu vàng, hừ.”
Anh cười to nói: “Bây giờ dáng vẻ em “hừ hừ” bĩu môi thế này, càng giống như con heo nhỏ vậy.”
“Em không có bĩu môi!”
“Là tự nhiên.” Ám chỉ đôi môi sưng của cô.
Hai bên hôn nhau nhưng kỳ lạ là, môi Trì Cách không hề bị sưng. Có thể bởi vì anh dùng sức quá nhiều, cô là người nhận nên vết thương của cô nặng hơn của anh.
Khương Lâm Tình không để ý đến anh, tự mình ngồi xuống sofa xem ti vi.
“Kim chủ.” Trì Cách liếc mắt nhìn sang: “Anh cũng sắp trở thành cao thủ của mấy trò chơi khiêu dâm này rồi, em có ý gì không?”
Cô không thèm liếc mắt, chỉ nói: “Anh không biết xấu hổ.”
Trì Cách: “Anh tham gia mấy khóa học này là vì em đó, em không muốn nói gì sao?”
Khương Lâm Tình: “Không.”
Trì Cách: “Lấy rẻ một chút.”
Khương Lâm Tình: “Một phân tiền cũng không cho anh.”
Anh mất hứng thú: “Anh chơi game tiếp đây.”
Thời gian quảng cáo, Khương Lâm Tình mới quay đầu sang nói: “Anh đã nói mà, em không trả tiền, anh cũng không hết tiền.”
“Đúng thế, anh từng nói như thế.” Ngón tay Trì Cách lướt trên màn hình điện thoại: “Hối hận không kịp nữa.”
Khương Lâm Tình: “Hôm nay lúc ở trong xe, không phải là anh cố ý để em tặng bao lì xì cho anh nhưng thật ra là muốn hôn em đó chứ?”
Trì Cách: “Anh là người tầm thường thế hả?”
Khương Lâm Tình: “Anh không tầm thường, sau này đừng hôn nữa.”
Trì Cách: “Đúng, là anh muốn hôn.”
“Vì sao?” Khương Lâm Tình lại cẩn thận cảnh cáo anh: “Đã nói rồi, đừng thích em.”
“Đương nhiên không phải thích.” Trì Cách trịnh trọng nói: “Chẳng qua là anh đã nhận của em bao nhiêu tiền rồi, mà em vẫn chưa nếm chút ngon ngọt nào, anh thấy áy náy.”
Cô đoán, có thể bởi vì bản tính đàn ông? Có kiềm chế tốt đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ có lúc mất khống chế. Thật may, khi anh mất không thế, cô cũng có thể dùng tiền để khống chế.
Trì Cách vứt điện thoại sang một bên: “Kim chỉ, có muốn một cái hôn chúc ngủ ngon không?”
“Không có tiền.” Khương Lâm Tình không để ý đến anh: “Em đi ngủ.”
Mấy ngày nay cô phải yêu thương môi mình cho thật tốt, không thể để anh giày vò thêm nữa.
Cô nghe thấy Trì Cách than thở: “Đáng tiếc ghê.”
*
Khương Lâm Tình là một nhân viên quèn của một công ty nhỏ.
Mà người ngủ trên giường lại là ông chủ.
Nên cô luôn ra cửa sớm hơn so với anh.
Nhưng hôm nay Trì Cách có một cuộc họp, lúc cô vội vàng thay đồ thì anh cũng mặc bộ âu phục ngày hôm qua mới mang về.
Khương Lâm Tình không rảnh để ngắm nhìn vẻ đẹp trai phi thường trong bộ âu phục và giày da của anh, cô vội vàng ra ngoài. Cô nhìn cổ của mình và nhớ đến ngày hôm qua lúc tắm cô đã tháo dây chuyền xuống. Cô cầm dây chuyền lên, chạy chậm rời đi.
“Chờ đã.” Trì Cách gọi cô lại.
“Hả?” Cô quay đầu lại.
Trì Cách cầm cà vạt in sọc ca rô hai màu xanh đậm nhạt nói: “Thắt cà vạt giúp anh đi.”
Cô nhìn đồng hồ nói: “Em sắp trễ rồi.”
“Tới trễ bị trừ bao nhiêu tiền, anh bù cho em.”
Cái này cũng được đó. Cô bỏ túi xách xuống, cũng bỏ sợi dây chuyền kia xuống luôn.
Trì Cách mặc bộ âu phục màu xanh đen, dáng người thon dài như trúc, lại cao như núi. Anh cười khẽ, thoạt nhìn là một nhân vật đẹp trai thú vị trong giới kinh doanh.
Khương Lâm Tình nhận lấy cà vạt, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Cà vạt này cũng dài thật...
Cô cầm lấy tay anh, tương đối lạnh, cô cười: “Không sợ, em ở đây.” Vốn từ của cô rất nghèo, nên chỉ nói tới nói lui mấy chữ này.
Trì Cách lại dùng rất quen, nhẹ giọng nói: “Giúp anh thắt đi.”
Việc thắt cổ bằng một thứ gì đó mảnh khảnh như thế này trước giờ anh chưa từng để người khác giúp.
Nhưng cô nói, cô sẽ cùng anh vượt qua mọi thứ.
Anh tin cô.
Khương Lâm Tình nhẹ nhàng, lấy cà vạt thắt lên cổ cho anh.
Cô biết, anh có chút căng thẳng.
Cô nói: “Đây là lần đầu tiên em giúp đàn ông thắt cà vạt đó. Lúc em học cấp hai, trong lớp có đóng một vở kịch ngắn, trang phục biểu diễn là âu phục kết hợp với cà vạt, em cũng đã học cắt thắt rồi. Nhưng bây giờ lại quên hết sạch, nếu em thắt sai, anh phải nhắc em đó.”
“Ừ.” Anh cúi mắt nhìn cô.
Cách thắt của cô tương đối vụng về, cà vạt thắt lên có hơi nghiêng. Cô đau đầu nói: “Hay là, hôm nay anh thắt đi? Sau này em sẽ chăm chỉ luyện tập, để bắt đầu thắt lại lần nữa.”
“Không sao cả.” Trì Cách ngẩng đầu lên, kéo lỏng cái cà vạt được cô thắt chặt.
Khương Lâm Tình ngước mắt lên nhìn, từ góc độ này, cô vừa khéo có thể thấy rõ vết sẹo trên cổ anh. Cô đưa mắt nhìn vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên cổ anh chừng hai giây.
Trì Cách chú ý thấy cô đang im lặng.
Cô đảo mắt nhìn sang gương mặt anh, khen anh: “Đẹp trai ghê.”
Anh đưa tay sờ lên vết sẹo trên cổ mình một cái.
Khương Lâm Tình giả vờ như không thấy: “Em đi trước nhé.” Cô cầm túi xách và sợi dây chuyền để trên hộc tủ lên.
“Chờ lát đã.” Trì Cách lại nói.
Cô dừng lại: “Hả?”
Dây chuyền đang treo trên ngón trỏ của cô, lắc lư qua lại, như ánh sáng nhỏ lắc lư xung quanh.
Bàn tay Trì Cách xòe ra phía dưới sợi dây chuyền đang lắc lư.
Chỉ cần cô bỏ ngón trỏ xuống, dây chuyền sẽ rơi vào lòng bàn tay anh. Anh giống như muốn tiếp lấy đồ thất lạc này của cô.
Khương Lâm Tình ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Dây chuyền rơi xuống.
Cô xoay người, hai tay vươn ra vén mớ tóc dài phía sau lên: “Anh đeo giúp em đi.”
Hai tay Trì Cách cầm hai đầu của sợi dây chuyền, anh để mặt dây chuyền lên cổ cô, phía sau gáy cô có vài sợi lông tơ nho nhỏ lướt qua tay anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
Anh móc khóa của dây chuyền lại.
Ngoài chiếc tủ đặt ở huyền quan được đặt một chiếc gương dài và nhỏ.
Lúc này, trong gương soi rõ nửa người của Khương Lâm Tình, và nửa người Trì Cách.
Anh đã cài xong khóa dây chuyền từ lâu, nhưng anh vẫn vân vê phần khóa của sợi dây chuyền kia.
Khương Lâm Tình cũng không hối anh, kéo tóc chờ anh.
Cô không thấy Trì Cách, cô cũng không quay đầu nhìn gương.
Chỉ có trong gương mới thấy người đàn ông cứ muốn nói lại thôi, yết hầu trên cổ di chuyển lên xuống.
Anh muốn nói, nhưng hình như không biết nên bắt đầu từ đâu.
Qua một lúc lâu. Khương Lâm Tình biết mình chắc chắn đã đến trễ rồi. Nhưng cô vẫn không hối anh.
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Cách, nhưng sau gáy cô có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh.
Lúc không cãi nhau, cô tuyệt đối không mở miệng. Đây là sự ăn ý vô hình của cô và Trì Cách. Cô biết lúc nào có thể ồn ào, lúc nào nên yên lặng.
Âm thanh “tích tắc” của đồng hồ có thể được nghe thấy trong không gian yên tĩnh.
Lại qua thêm một lúc lâu.
“Anh bị thương, dây thanh đới bị tổn thương.” Mà quá trình xảy ra chuyện đó, Trì Cách không cách nào miêu tả được. Còn chưa đợi cô nói gì, anh đã nói: “Dây chuyền thật đẹp.”
“Cảm ơn, đây là quà anh tặng đó.”
“Được rồi.”
Khương Lâm Tình thả tóc xuống, xoay người lại.
Trì Cách: “Anh thừa nhận, giọng của anh chẳng phải dễ nghe gì.”
Khó trách, anh có giọng mũi. Nhưng không phải khó nghe. Cô ôm anh: “Em thích nghe.”
Lúc anh yên lặng không nói ra tiếng, cô nhìn lại thấy khó chịu. Cô càng hy vọng nhìn thấy dáng vẻ mở miệng nói không suy nghĩ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.