Chương 59: Sốt nhẹ
Giá Oản Chúc
08/05/2024
Một bàn tay lành lạnh áp lên trán Khương Lâm Tình.
Bàn tay rộng lớn, chắc hẳn là tay của đàn ông.
Những thứ được đặt trên sofa giường đều đã được giặt qua. Mặc dù nước đã cuốn trôi hết dấu vết của Trì Cách ở nơi đây, nhưng chỉ cần anh trở về, cô nhắm mắt lại, chỉ dùng mũi ngửi cũng có thể nhận ra anh.
“Đi thôi, đưa cô đi bệnh viện.” Không chỉ mùi hương giống, đến cả giọng nói của người trong mơ kia cũng giống Trì Cách như đúc.
Khương Lâm Tình nói với cái gối: “Em không đi.” Cô không thèm đến cái nơi u ám ảm đạm kia đâu. Cô đã ở nơi đó quá lâu. Cô đã từng nhìn thấy, không chỉ mẹ ra đi mà còn có những người bệnh cùng phòng khác, một người rồi hai người. Sự yên tĩnh của bệnh viện lại trộn lẫn với tiếng khóc của người nhà bệnh nhân, bầu không khí quá nặng nề.
Cô dùng mũi ngửi mùi hương của người trước mặt, một mùi hương độc nhất vô nhị. Cô cong cong khóe môi.
“Đi bệnh viện.” Người kia lại lên tiếng.
Cô đã không nghe thấy nữa. Người đã ngủ, tiếng ho cũng theo đó ngừng lại, nhưng lát sau lại vang lên.
Trì Cách giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.
Sốt nhẹ, thật may là nhiệt độ không cao.
Anh xin Lý Thư Nam một toa thuốc trị cảm lạnh, sau đó đi ra ngoài mua thuốc. Lúc anh trở lại lần nữa, Khương Lâm Tình vẫn duy trì tư thế như cũ. Trừ tiếng ho khan thỉnh thoảng vang lên, cô gần như bất động, khóe môi cong lên giống như đang mơ thấy mộng đẹp.
Cho dù là mộng đẹp, Trì Cách cũng phải đánh thức cô: “Dậy uống thuốc.”
Người đang trong mộng dĩ nhiên không nghe thấy.
“Dậy uống thuốc.” Anh lặp lại lần nữa.
Khương Lâm Tình nhíu nhíu mày, có người đang ồn ào làm phiền đến người trong giấc mơ của cô. Cô không hài lòng, giơ tay lên trên phất phất hai cái sau đó lại ôm chặt gối của Trì Cách, vùi mặt vào trong đó.
Trì Cách vuốt mớ tóc rối trên trán cô.
Vuốt ve một hồi lâu mà vẫn không thấy cô phản ứng, anh chỉ đành bóp má cô: “Dậy uống thuốc.”
Giọng nói gần kề bên tai, ý thức bỗng trở lại, cô mê mang mở mắt. Lúc này, đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp trai.
Đây không phải là mơ sao?
Cô buông lỏng gối, giơ tay lên.
Anh bóp má cô, cô cũng bóp má anh. Nhưng anh bóp, cô không đau, còn cô ra tay lại có chút mạnh.
Trì Cách không kêu đau.
Hai người bóp má nhau, còn giữ như vậy một lúc lâu.
Anh không được nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô như mong ước, cô vẫn đang bệnh. Anh buông má cô ra: “Dậy uống thuốc đi.”
Cho đến lúc này, Khương Lâm Tình mới phát hiện mình không phải đang mơ. Xúc cảm trên tay truyền thẳng lên não, ánh mắt mê mang của cô rốt cuộc cũng trừng to. Cô muốn lên tiếng nhưng cơn ho lại ập đến. Cô sợ mình ho bắn lên người Trì Cách nên vội vàng nghiêng mặt qua một bên.
Cô dùng tay che miệng, ho mấy tiếng liền. Cô nhớ mình đã về nhà, ký ức sau đó chính là giấc mơ kia.
Không phải mơ sao? Trì Cách thật sự trở về đây ư?
Trì Cách bưng một ly nước tới, trên tay cầm một hộp thuốc nhỏ, bên trong chứa ba viên thuốc màu trắng: “Đây là toa thuốc tôi xin bác sĩ, rất hữu hiệu với bệnh cảm thông thường.”
“Sao anh lại ở đây?” Trong giấc mơ vừa rồi của cô, anh đang ở công ty. Bọn họ gặp nhau trong thang máy công ty, cô đã mơ về ngày hai mươi tháng năm hôm ấy.
Đó là là ngày kỷ niệm yêu nhau của bọn họ.
“Ừm.” Trì Cách lãnh đạm nói: “Tôi đến lấy chút đồ, vừa hay thấy em sống dở chết dở nằm ở đây. Tôi lo lắng nơi mình từng ở sẽ bị ma ám nên miễn cưỡng đi mua thuốc cho em.”
Khương Lâm Tình dường như không cách nào tiêu hóa nỗi lời của anh, mơ màng hỏi anh một câu: “Anh trốn việc à?”
Trì Cách: “Công ty là của nhà tôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Đúng là câu trả lời hoàn hảo: “Ừm.”
“Uống thuốc đi.”
“Ừm.”
Ly nước mà Trì Cách vừa rót có nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh. Khương Lâm Tình không biết ba viên kia là thuốc gì nhưng vẫn nuốt hết.
Cô ngồi ở đó nhìn Trì Cách.
Anh hẳn sẽ không lừa cô, hẳn chỉ tới để lấy đồ thôi.
Anh để lại rất nhiều đồ ở chỗ này. Ví như trong tủ quần áo của cô vẫn còn treo sáu bộ âu phục và cà vạt của anh, còn cái tủ bên ngoài cũng có quần áo mặc thường ngày cùng với mấy cái thun cotton và quần ngắn. Ngoài ra còn có ly súc miệng của anh, bàn chải và kem đánh răng của anh, dao cạo râu của anh, bọt cạo râu của anh.
Nơi này ngoại trừ việc thiếu một người là anh thì mọi thứ đều hệt như trước kia.
Chỉ là bọn họ đã chia tay.
So sánh như vậy, cô bỗng trở nên yếu thế.
Trì Cách cởi áo khoác ngoài của bộ âu phục ra, chỉ mặc một cái sơ mi trắng. Anh xắn tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng trên cổ tay.
Mặc dù cô đang mặc đồ công sở nhưng lại trông có vẻ nhếch nhác.
Còn anh thì nhìn thoải mái hơn cô nhiều.
Giọng nói vừa khàn vừa trầm của Khương Lâm Tình cất lên: “Đồ của anh đều ở chỗ cũ.”
Trì Cách: “Ừ.”
Nơi này trừ một cái sofa giường ra thì không còn cái ghế nào khác.
Anh đứng: “Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Khương Lâm Tình rất mệt mỏi, cũng lười nghĩ anh vào đây thế nào, bởi dù gì anh cũng có chìa khóa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Căn hộ đơn điệu đã lâu, nay đột nhiên lại rực rỡ sắc màu.
Chỉ vì sự xuất hiện của một người.
Nếu nói trên đời này có điều gì cô không bỏ được, thì đó chính là Trì Cách. Nếu như cô và anh có thể luôn vui vẻ bên nhau, thì đó mới gọi là không còn gì hối tiếc.
Nói cách khác, câu “không còn gì hối tiếc” mà cô dùng để an ủi bản thân lúc trước thật ra lại là một tiếc nuối vô cùng to lớn.
Khương Lâm Tình nằm xuống, dùng gối che kín mặt mình, nhưng thực tế lại đang đưa mắt len lén nhìn theo Trì Cách.
Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ.
Lần này, giấc mơ của cô không đáng sợ bằng khi nãy.
Cô mơ thấy mẹ. Mẹ muốn đi mà cô kéo lại không được.
Cô lại mơ thấy một người đàn ông tự xưng là cha cô. Ông ấy cũng muốn đi, và cô cũng giữ lại không được.
Gia đình của cô tan nát rồi.
Tiếp theo, vô số gương mặt quỷ xuất hiện, môi bọn chúng đều thoa đầy son lem nhem. Mỗi gương mặt đều không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là cái miệng thật to kia. Những cái miệng kia mở lớn, la hét inh ỏi về phía cô.
Ngay sau đó, một người đàn ông mang mặt nạ đen đi về phía cô dưới sự vây quanh của những cái mặt quỷ kia.
Ông ta là tử thần.
Cô hốt hoảng xoay người muốn chạy, lại phát hiện hóa ra phía sau lưng mình có một bóng người thon dài. Cô lập tức tóm lấy bóng người ấy.
Nhưng bóng người ấy lại lặng lẽ đi về phía trước, không quay đầu lại.
Cô không biết anh muốn đi đâu, nhưng cô cam tâm tình nguyện đi theo anh. Đi không biết bao lâu, cả mặt quỷ lẫn tử thần đều không thấy đâu nữa, bốn phía chỉ còn lại một cái bóng lưng kia.
Anh kéo cô ra khỏi vùng đất chết, nhưng lại chưa từng quay đầu.
Lúc cô muốn thử nhìn xem anh là ai, anh đột nhiên buông tay.
Cô muốn đuổi theo nhưng bước chân lại đạp vào khoảng không. Lúc ngã xuống, cô thấy tử thần kia lại tới, màu đen trên chiếc mặt nạ kia càng đậm hơn.
Cô muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát.
“Tỉnh lại đi.” Đây là một giọng nói mang theo âm mũi: “Dậy nào.”
Khương Lâm Tình không mở mắt ra, nhưng tay lại đột nhiên tóm lấy anh.
Anh hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Cô nhắm chặt hai mắt: “Trì Cách, có lẽ tôi sắp chết rồi. Tôi đã gặp tử thần.”
Anh biết, đây là nói mơ, cô vẫn chưa thật sự tỉnh dậy.
Trì Cách: “Tôi chưa từng gặp tử thần. Nếu em sợ, tôi đi gặp tử thần với em.”
Cô dường như không nghe được câu này, lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
*
Khương Lâm Tình trở nên héo úa, ngay cả hai chậu cây nhỏ trên ban công cũng héo úa.
Trì Cách vặn xoắn những chiếc lá úa vàng.
Anh châm một điếu thuốc. Khi ngẩng đầu lên, anh bỗng nhìn thấy quần áo đang phơi nắng của Khương Lâm Tình.
Quần áo vẫn giống như trước, nhưng giờ mặc lên người cô lại trở nên rộng thùng thình.
Khương Lâm Tình nhắc đến tử thần.
Thật ra đối với cái chết, những người như bọn họ không thể hiểu rõ hơn được nữa. Lúc gặp cô, anh đã biết cô có thể sắp phải chết.
Bọn họ đều cùng một kiểu người, anh hiểu tất cả. Anh cũng không cố chấp quá nhiều, chỉ giữ cái mạng này lại rồi thuận theo tự nhiên. Nếu trong tương lai có một ngày anh đột ngột ra đi, thì anh cũng thản nhiên tiếp nhận.
Lúc anh và Khương Lâm Tình ở bên nhau, mọi thứ đều rất ung dung tự tại. Thế giới này dương như trở nên thật tốt đẹp.
Chỉ tiếc rằng cô đã lấy đi ánh sáng của anh bằng loại phương thức anh không thể chấp nhận nhất.
Gần đây Trì Cách thường hay châm thuốc nhưng lại không hút, chỉ đơn giản kẹp giữa hai ngón tay.
Lúc này, tàn thuốc gãy của anh rơi xuống đất đã chất thành đống nhỏ.
Ném điếu thuốc đi, anh đưa tay cầm dây áo lót của cô. Thứ này còn mặc vừa sao? Sợ rằng cô đã gầy xuống một vòng.
Anh quay lại và thấy cô vẫn đang ngủ.
Người bệnh chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.
Trì Cách mở tủ lạnh ra. Lúc anh vẫn còn ở đây, tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp, hiện tại lại trống không hơn phân nửa.
Anh đóng tủ lạnh lại, đi xúc gạo nấu cháo.
Giống như việc anh không cách nào nhớ được chuyện khi còn bé, anh ra lệnh cho chính mình cố gắng hết sức tránh những chuyện liên quan đến Khương Lâm Tình.
Nhưng suy nghĩ và hành động lại là hai chuyện khác nhau, cuối cùng anh vẫn đến đây.
Trì Cách cho rằng khi trở lại nơi này, bản thân sẽ không ngừng xuất hiện bệnh trạng, lại không ngờ rằng, căn hộ nhỏ quen thuộc này lại khiến anh cảm thấy thoải mái.
Sự lo lắng từ nơi này truyền đến, nhưng khi đến nơi này, cảm xúc bỗng trở nên bình ổn lại.
Đã rất lâu Trì Cách không có một giấc ngủ ngon.
Vì chữa chứng mất ngủ của anh mà bác sĩ Kim cũng sắp bị mất ngủ.
Lúc đầu Trì Cách chỉ ngồi trên sofa giường, lát sau thì tùy ý nằm xuống.
Khương Lâm Tình thỉnh thoảng ho khan, nơi này không yên tĩnh, nhưng anh vẫn đi vào giấc ngủ.
*
Thân thể khó chịu, cho dù đã uống thuốc nhưng giấc ngủ của Khương Lâm Tình cũng không yên ổn.
Cô tỉnh dậy sớm hơn so với Trì Cách.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi vừa mở mắt, cô cứ ngỡ mình đã trở lại khoảng thời gian lúc trước.
Hàng mi thật dài in bóng dưới viền mắt anh, vẽ ra từng sợi mảnh.
Cô quan sát tỉ mỉ, có phải màu da dưới mắt anh có chút sẫm màu không? Là do công việc quá nhiều nên ngủ không đủ giấc ư?
Khương Lâm Tình không nhịn được lại ho khan. Cô vội vàng che miệng, đè tiếng ho xuống thật thấp, thật thấp.
Trì Cách không bị đánh thức, anh ngủ rất say.
Đúng rồi, anh là Trì heo con mà, cực kỳ dễ ngủ.
Khương Lâm Tình ngồi ngẩn người.
Vừa rồi cô lại nằm mơ, mơ thấy Trì Cách và cô chết vì tình. Cô cảm thấy vui mừng vì đó chỉ là mộng, cô không muốn phải liên lụy đến một người vô tội.
Cô không muốn đánh thức anh nhưng lại không nhịn ho được. Liên tục ho năm sáu lần, cuối cùng cô vẫn khiến Trì Cách tỉnh lại.
Anh trực tiếp dùng tay chải lại tóc rồi đứng lên. Áo sơ mi trắng trên người đã bị đè nhăn từ lâu.
Anh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
“Giảm sốt rồi.” Trì Cách nói: “Trong thời gian bị bệnh không được ăn thịt cá, ăn món gì thanh đạm chút, đồng thời cũng phải bổ sung vitamin.”
“Biết rồi.” Nói thật, Khương Lâm Tình không có chút khẩu vị nào: “Tôi không đói.”
Trì Cách hỏi: “Em ăn trưa chưa?”
Cô lắc đầu.
Anh vào bếp bưng một cái tô ra: “Ăn cháo đi.”
Khương Lâm Tình ngẩn ra một hồi: “Cháo này anh lấy đâu ra vậy?”
Trì Cách: “Nấu.”
Khương Lâm Tình: “Ai nấu?”
Trì Cách: “Em còn nuôi người nào nữa ở đây à?”
Là anh nấu sao?
“Cảm ơn.”
Trì Cách: “Đừng chỉ cảm ơn ngoài miệng, nếu thật sự muốn cảm ơn thì dậy ăn cháo đi.”
“Ừ.” Cô che miệng ho khan mấy cái.
Trì Cách: “Bác sĩ nói ho khan sẽ không nhanh khỏi. Nhưng hạ sốt rồi thì bệnh sẽ từ từ tốt lên.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn giám đốc Trì.”
“Nếu em đã gọi tôi một tiếng giám đốc Trì…” Trì Cách lạnh giọng: “…Cháo mà giám đốc Trì tự tay nấu, em đẩy tới đẩy lui là có ý gì?”
Cô cũng không từ chối nữa.
Đây là cháo trắng chỉ gồm gạo và nước, nhưng được cho một lượng muối rất vừa vặn. Khương Lâm Tình cảm thấy ăn rất ngon. Cô múc từng muỗng từng muỗng, ăn rất chậm.
Trì Cách sửa sang lại áo sơ mi bị nhăn của mình: “Em từ từ ăn, tôi đi trước.”
Động tác của cô dừng lại giữa chừng: “Anh phải đi rồi à?”
Trì Cách: “Nếu không thì sao? Ở lại rửa chén cho em?”
Hẳn là tâm trạng của giám đốc Trì đang không tốt, giọng nghe rất hung dữ.
“Ồ, giám đốc Trì đi thong thả.” Vừa nói xong, Khương Lâm Tình bị một muỗng cháo làm cho sặc, ho khan không ngừng.
Trì Cách: “Em nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Được.” Cô cúi đầu ăn cháo.
Trì Cách nhặt cái cà vạt và áo khoác ngoài của âu phục lúc nãy cởi ra lên, đi ra đến cạnh cửa lại quay đầu nhìn cô một cái.
Quá gầy.
*
Khương Lâm Tình ăn cháo xong thì tự rửa chén, sau đó lại về nằm trên sofa giường.
Cả một buổi chiều, cô mơ mơ màng màng, như đang mơ lại giống như tỉnh. Đến tối, khi nghe thấy tiếng động ở cửa, cô vô cùng kinh ngạc.
Người tới không mở đèn, bóng dáng thon dài chìm trong bóng tối mờ mịt.
Dĩ nhiên cô biết đây là ai.
Thấy cô ngồi dậy, anh hỏi: “Dậy rồi à?”
Cô hỏi ngược lại: “Sao anh lại tới nữa?”
Trì Cách mở đèn.
Lúc này Khương Lâm Tình mới thấy anh kéo theo một cái vali thật to.
Anh đặt một tay lên tay kéo vali: “Tôi để lại rất nhiều đồ ở đây, đến để thu dọn một chút.”
Nói có sách mách có chứng, đây đúng là chuyện hiển nhiên.
“Ồ.” Cô nói: “Tôi quá bận, không giúp anh thu dọn được.” Lúc trước, vào lần đầu tiên anh đi, cô đã đóng gói tất cả mọi thứ của anh lại cực kỳ lưu loát.
Trì Cách đẩy vali vào một góc: “Biết mà, vậy nên tôi tự làm.”
“À đúng rồi, anh nhớ để chìa khóa lại.”
“Chờ dọn hết đồ, tôi nhất định sẽ trả chìa khóa lại cho em.”
Lời anh nói còn tuyệt tình hơn so với cô.
Trong lúc nhất thời, Khương Lâm Tình không tiếp lời được, chỉ có thể nặn ra một câu: “Vậy anh dọn trước đi, tôi trở về phòng.”
“Ăn tối chưa?”
“Chưa.”
“Mấy giờ rồi còn chưa ăn?”
“Vừa ngủ dậy…”
Trì Cách nhấc một cái hộp đựng cơm để lên bàn ăn: “Đây là canh tuyết lê mật ong, có tác dụng làm giảm ho thông phổi, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Khương Lâm Tình: “Ừm.”
Anh vào bếp hâm cháo, sau đó lại bưng một tô ra ngoài: “Ít nhiều gì cũng ăn một ít, bụng rỗng uống thuốc rất dễ làm tổn thương dạ dày.”
“Ừ.” Hôm nay, chữ cô nói nhiều nhất chính là chữ “Ừ” này.
Hiện tại cô không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người bọn họ là gì nữa.
Canh tuyết lê mật ong, vị rất thanh. Nước canh chạm vào đầu lưỡi, trong vị ngọt lại có một loại hương vị tương phản chậm rãi lan ra.
Khương Lâm Tình hỏi: “Giám đốc Trì, anh ăn cơm chưa?”
“Ừ.” Trì Cách đi vòng quanh căn hộ nhỏ, có lẽ muốn phân biệt đồ vật nào là của anh trước.
Cô nhìn về phía cái vali kia, nếu dọn hết đồ của anh đi rồi, nơi này sẽ càng thêm trống vắng.
Bàn tay rộng lớn, chắc hẳn là tay của đàn ông.
Những thứ được đặt trên sofa giường đều đã được giặt qua. Mặc dù nước đã cuốn trôi hết dấu vết của Trì Cách ở nơi đây, nhưng chỉ cần anh trở về, cô nhắm mắt lại, chỉ dùng mũi ngửi cũng có thể nhận ra anh.
“Đi thôi, đưa cô đi bệnh viện.” Không chỉ mùi hương giống, đến cả giọng nói của người trong mơ kia cũng giống Trì Cách như đúc.
Khương Lâm Tình nói với cái gối: “Em không đi.” Cô không thèm đến cái nơi u ám ảm đạm kia đâu. Cô đã ở nơi đó quá lâu. Cô đã từng nhìn thấy, không chỉ mẹ ra đi mà còn có những người bệnh cùng phòng khác, một người rồi hai người. Sự yên tĩnh của bệnh viện lại trộn lẫn với tiếng khóc của người nhà bệnh nhân, bầu không khí quá nặng nề.
Cô dùng mũi ngửi mùi hương của người trước mặt, một mùi hương độc nhất vô nhị. Cô cong cong khóe môi.
“Đi bệnh viện.” Người kia lại lên tiếng.
Cô đã không nghe thấy nữa. Người đã ngủ, tiếng ho cũng theo đó ngừng lại, nhưng lát sau lại vang lên.
Trì Cách giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.
Sốt nhẹ, thật may là nhiệt độ không cao.
Anh xin Lý Thư Nam một toa thuốc trị cảm lạnh, sau đó đi ra ngoài mua thuốc. Lúc anh trở lại lần nữa, Khương Lâm Tình vẫn duy trì tư thế như cũ. Trừ tiếng ho khan thỉnh thoảng vang lên, cô gần như bất động, khóe môi cong lên giống như đang mơ thấy mộng đẹp.
Cho dù là mộng đẹp, Trì Cách cũng phải đánh thức cô: “Dậy uống thuốc.”
Người đang trong mộng dĩ nhiên không nghe thấy.
“Dậy uống thuốc.” Anh lặp lại lần nữa.
Khương Lâm Tình nhíu nhíu mày, có người đang ồn ào làm phiền đến người trong giấc mơ của cô. Cô không hài lòng, giơ tay lên trên phất phất hai cái sau đó lại ôm chặt gối của Trì Cách, vùi mặt vào trong đó.
Trì Cách vuốt mớ tóc rối trên trán cô.
Vuốt ve một hồi lâu mà vẫn không thấy cô phản ứng, anh chỉ đành bóp má cô: “Dậy uống thuốc.”
Giọng nói gần kề bên tai, ý thức bỗng trở lại, cô mê mang mở mắt. Lúc này, đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp trai.
Đây không phải là mơ sao?
Cô buông lỏng gối, giơ tay lên.
Anh bóp má cô, cô cũng bóp má anh. Nhưng anh bóp, cô không đau, còn cô ra tay lại có chút mạnh.
Trì Cách không kêu đau.
Hai người bóp má nhau, còn giữ như vậy một lúc lâu.
Anh không được nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô như mong ước, cô vẫn đang bệnh. Anh buông má cô ra: “Dậy uống thuốc đi.”
Cho đến lúc này, Khương Lâm Tình mới phát hiện mình không phải đang mơ. Xúc cảm trên tay truyền thẳng lên não, ánh mắt mê mang của cô rốt cuộc cũng trừng to. Cô muốn lên tiếng nhưng cơn ho lại ập đến. Cô sợ mình ho bắn lên người Trì Cách nên vội vàng nghiêng mặt qua một bên.
Cô dùng tay che miệng, ho mấy tiếng liền. Cô nhớ mình đã về nhà, ký ức sau đó chính là giấc mơ kia.
Không phải mơ sao? Trì Cách thật sự trở về đây ư?
Trì Cách bưng một ly nước tới, trên tay cầm một hộp thuốc nhỏ, bên trong chứa ba viên thuốc màu trắng: “Đây là toa thuốc tôi xin bác sĩ, rất hữu hiệu với bệnh cảm thông thường.”
“Sao anh lại ở đây?” Trong giấc mơ vừa rồi của cô, anh đang ở công ty. Bọn họ gặp nhau trong thang máy công ty, cô đã mơ về ngày hai mươi tháng năm hôm ấy.
Đó là là ngày kỷ niệm yêu nhau của bọn họ.
“Ừm.” Trì Cách lãnh đạm nói: “Tôi đến lấy chút đồ, vừa hay thấy em sống dở chết dở nằm ở đây. Tôi lo lắng nơi mình từng ở sẽ bị ma ám nên miễn cưỡng đi mua thuốc cho em.”
Khương Lâm Tình dường như không cách nào tiêu hóa nỗi lời của anh, mơ màng hỏi anh một câu: “Anh trốn việc à?”
Trì Cách: “Công ty là của nhà tôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Đúng là câu trả lời hoàn hảo: “Ừm.”
“Uống thuốc đi.”
“Ừm.”
Ly nước mà Trì Cách vừa rót có nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh. Khương Lâm Tình không biết ba viên kia là thuốc gì nhưng vẫn nuốt hết.
Cô ngồi ở đó nhìn Trì Cách.
Anh hẳn sẽ không lừa cô, hẳn chỉ tới để lấy đồ thôi.
Anh để lại rất nhiều đồ ở chỗ này. Ví như trong tủ quần áo của cô vẫn còn treo sáu bộ âu phục và cà vạt của anh, còn cái tủ bên ngoài cũng có quần áo mặc thường ngày cùng với mấy cái thun cotton và quần ngắn. Ngoài ra còn có ly súc miệng của anh, bàn chải và kem đánh răng của anh, dao cạo râu của anh, bọt cạo râu của anh.
Nơi này ngoại trừ việc thiếu một người là anh thì mọi thứ đều hệt như trước kia.
Chỉ là bọn họ đã chia tay.
So sánh như vậy, cô bỗng trở nên yếu thế.
Trì Cách cởi áo khoác ngoài của bộ âu phục ra, chỉ mặc một cái sơ mi trắng. Anh xắn tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng trên cổ tay.
Mặc dù cô đang mặc đồ công sở nhưng lại trông có vẻ nhếch nhác.
Còn anh thì nhìn thoải mái hơn cô nhiều.
Giọng nói vừa khàn vừa trầm của Khương Lâm Tình cất lên: “Đồ của anh đều ở chỗ cũ.”
Trì Cách: “Ừ.”
Nơi này trừ một cái sofa giường ra thì không còn cái ghế nào khác.
Anh đứng: “Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Khương Lâm Tình rất mệt mỏi, cũng lười nghĩ anh vào đây thế nào, bởi dù gì anh cũng có chìa khóa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Căn hộ đơn điệu đã lâu, nay đột nhiên lại rực rỡ sắc màu.
Chỉ vì sự xuất hiện của một người.
Nếu nói trên đời này có điều gì cô không bỏ được, thì đó chính là Trì Cách. Nếu như cô và anh có thể luôn vui vẻ bên nhau, thì đó mới gọi là không còn gì hối tiếc.
Nói cách khác, câu “không còn gì hối tiếc” mà cô dùng để an ủi bản thân lúc trước thật ra lại là một tiếc nuối vô cùng to lớn.
Khương Lâm Tình nằm xuống, dùng gối che kín mặt mình, nhưng thực tế lại đang đưa mắt len lén nhìn theo Trì Cách.
Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ.
Lần này, giấc mơ của cô không đáng sợ bằng khi nãy.
Cô mơ thấy mẹ. Mẹ muốn đi mà cô kéo lại không được.
Cô lại mơ thấy một người đàn ông tự xưng là cha cô. Ông ấy cũng muốn đi, và cô cũng giữ lại không được.
Gia đình của cô tan nát rồi.
Tiếp theo, vô số gương mặt quỷ xuất hiện, môi bọn chúng đều thoa đầy son lem nhem. Mỗi gương mặt đều không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là cái miệng thật to kia. Những cái miệng kia mở lớn, la hét inh ỏi về phía cô.
Ngay sau đó, một người đàn ông mang mặt nạ đen đi về phía cô dưới sự vây quanh của những cái mặt quỷ kia.
Ông ta là tử thần.
Cô hốt hoảng xoay người muốn chạy, lại phát hiện hóa ra phía sau lưng mình có một bóng người thon dài. Cô lập tức tóm lấy bóng người ấy.
Nhưng bóng người ấy lại lặng lẽ đi về phía trước, không quay đầu lại.
Cô không biết anh muốn đi đâu, nhưng cô cam tâm tình nguyện đi theo anh. Đi không biết bao lâu, cả mặt quỷ lẫn tử thần đều không thấy đâu nữa, bốn phía chỉ còn lại một cái bóng lưng kia.
Anh kéo cô ra khỏi vùng đất chết, nhưng lại chưa từng quay đầu.
Lúc cô muốn thử nhìn xem anh là ai, anh đột nhiên buông tay.
Cô muốn đuổi theo nhưng bước chân lại đạp vào khoảng không. Lúc ngã xuống, cô thấy tử thần kia lại tới, màu đen trên chiếc mặt nạ kia càng đậm hơn.
Cô muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát.
“Tỉnh lại đi.” Đây là một giọng nói mang theo âm mũi: “Dậy nào.”
Khương Lâm Tình không mở mắt ra, nhưng tay lại đột nhiên tóm lấy anh.
Anh hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Cô nhắm chặt hai mắt: “Trì Cách, có lẽ tôi sắp chết rồi. Tôi đã gặp tử thần.”
Anh biết, đây là nói mơ, cô vẫn chưa thật sự tỉnh dậy.
Trì Cách: “Tôi chưa từng gặp tử thần. Nếu em sợ, tôi đi gặp tử thần với em.”
Cô dường như không nghe được câu này, lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
*
Khương Lâm Tình trở nên héo úa, ngay cả hai chậu cây nhỏ trên ban công cũng héo úa.
Trì Cách vặn xoắn những chiếc lá úa vàng.
Anh châm một điếu thuốc. Khi ngẩng đầu lên, anh bỗng nhìn thấy quần áo đang phơi nắng của Khương Lâm Tình.
Quần áo vẫn giống như trước, nhưng giờ mặc lên người cô lại trở nên rộng thùng thình.
Khương Lâm Tình nhắc đến tử thần.
Thật ra đối với cái chết, những người như bọn họ không thể hiểu rõ hơn được nữa. Lúc gặp cô, anh đã biết cô có thể sắp phải chết.
Bọn họ đều cùng một kiểu người, anh hiểu tất cả. Anh cũng không cố chấp quá nhiều, chỉ giữ cái mạng này lại rồi thuận theo tự nhiên. Nếu trong tương lai có một ngày anh đột ngột ra đi, thì anh cũng thản nhiên tiếp nhận.
Lúc anh và Khương Lâm Tình ở bên nhau, mọi thứ đều rất ung dung tự tại. Thế giới này dương như trở nên thật tốt đẹp.
Chỉ tiếc rằng cô đã lấy đi ánh sáng của anh bằng loại phương thức anh không thể chấp nhận nhất.
Gần đây Trì Cách thường hay châm thuốc nhưng lại không hút, chỉ đơn giản kẹp giữa hai ngón tay.
Lúc này, tàn thuốc gãy của anh rơi xuống đất đã chất thành đống nhỏ.
Ném điếu thuốc đi, anh đưa tay cầm dây áo lót của cô. Thứ này còn mặc vừa sao? Sợ rằng cô đã gầy xuống một vòng.
Anh quay lại và thấy cô vẫn đang ngủ.
Người bệnh chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.
Trì Cách mở tủ lạnh ra. Lúc anh vẫn còn ở đây, tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp, hiện tại lại trống không hơn phân nửa.
Anh đóng tủ lạnh lại, đi xúc gạo nấu cháo.
Giống như việc anh không cách nào nhớ được chuyện khi còn bé, anh ra lệnh cho chính mình cố gắng hết sức tránh những chuyện liên quan đến Khương Lâm Tình.
Nhưng suy nghĩ và hành động lại là hai chuyện khác nhau, cuối cùng anh vẫn đến đây.
Trì Cách cho rằng khi trở lại nơi này, bản thân sẽ không ngừng xuất hiện bệnh trạng, lại không ngờ rằng, căn hộ nhỏ quen thuộc này lại khiến anh cảm thấy thoải mái.
Sự lo lắng từ nơi này truyền đến, nhưng khi đến nơi này, cảm xúc bỗng trở nên bình ổn lại.
Đã rất lâu Trì Cách không có một giấc ngủ ngon.
Vì chữa chứng mất ngủ của anh mà bác sĩ Kim cũng sắp bị mất ngủ.
Lúc đầu Trì Cách chỉ ngồi trên sofa giường, lát sau thì tùy ý nằm xuống.
Khương Lâm Tình thỉnh thoảng ho khan, nơi này không yên tĩnh, nhưng anh vẫn đi vào giấc ngủ.
*
Thân thể khó chịu, cho dù đã uống thuốc nhưng giấc ngủ của Khương Lâm Tình cũng không yên ổn.
Cô tỉnh dậy sớm hơn so với Trì Cách.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi vừa mở mắt, cô cứ ngỡ mình đã trở lại khoảng thời gian lúc trước.
Hàng mi thật dài in bóng dưới viền mắt anh, vẽ ra từng sợi mảnh.
Cô quan sát tỉ mỉ, có phải màu da dưới mắt anh có chút sẫm màu không? Là do công việc quá nhiều nên ngủ không đủ giấc ư?
Khương Lâm Tình không nhịn được lại ho khan. Cô vội vàng che miệng, đè tiếng ho xuống thật thấp, thật thấp.
Trì Cách không bị đánh thức, anh ngủ rất say.
Đúng rồi, anh là Trì heo con mà, cực kỳ dễ ngủ.
Khương Lâm Tình ngồi ngẩn người.
Vừa rồi cô lại nằm mơ, mơ thấy Trì Cách và cô chết vì tình. Cô cảm thấy vui mừng vì đó chỉ là mộng, cô không muốn phải liên lụy đến một người vô tội.
Cô không muốn đánh thức anh nhưng lại không nhịn ho được. Liên tục ho năm sáu lần, cuối cùng cô vẫn khiến Trì Cách tỉnh lại.
Anh trực tiếp dùng tay chải lại tóc rồi đứng lên. Áo sơ mi trắng trên người đã bị đè nhăn từ lâu.
Anh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
“Giảm sốt rồi.” Trì Cách nói: “Trong thời gian bị bệnh không được ăn thịt cá, ăn món gì thanh đạm chút, đồng thời cũng phải bổ sung vitamin.”
“Biết rồi.” Nói thật, Khương Lâm Tình không có chút khẩu vị nào: “Tôi không đói.”
Trì Cách hỏi: “Em ăn trưa chưa?”
Cô lắc đầu.
Anh vào bếp bưng một cái tô ra: “Ăn cháo đi.”
Khương Lâm Tình ngẩn ra một hồi: “Cháo này anh lấy đâu ra vậy?”
Trì Cách: “Nấu.”
Khương Lâm Tình: “Ai nấu?”
Trì Cách: “Em còn nuôi người nào nữa ở đây à?”
Là anh nấu sao?
“Cảm ơn.”
Trì Cách: “Đừng chỉ cảm ơn ngoài miệng, nếu thật sự muốn cảm ơn thì dậy ăn cháo đi.”
“Ừ.” Cô che miệng ho khan mấy cái.
Trì Cách: “Bác sĩ nói ho khan sẽ không nhanh khỏi. Nhưng hạ sốt rồi thì bệnh sẽ từ từ tốt lên.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn giám đốc Trì.”
“Nếu em đã gọi tôi một tiếng giám đốc Trì…” Trì Cách lạnh giọng: “…Cháo mà giám đốc Trì tự tay nấu, em đẩy tới đẩy lui là có ý gì?”
Cô cũng không từ chối nữa.
Đây là cháo trắng chỉ gồm gạo và nước, nhưng được cho một lượng muối rất vừa vặn. Khương Lâm Tình cảm thấy ăn rất ngon. Cô múc từng muỗng từng muỗng, ăn rất chậm.
Trì Cách sửa sang lại áo sơ mi bị nhăn của mình: “Em từ từ ăn, tôi đi trước.”
Động tác của cô dừng lại giữa chừng: “Anh phải đi rồi à?”
Trì Cách: “Nếu không thì sao? Ở lại rửa chén cho em?”
Hẳn là tâm trạng của giám đốc Trì đang không tốt, giọng nghe rất hung dữ.
“Ồ, giám đốc Trì đi thong thả.” Vừa nói xong, Khương Lâm Tình bị một muỗng cháo làm cho sặc, ho khan không ngừng.
Trì Cách: “Em nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Được.” Cô cúi đầu ăn cháo.
Trì Cách nhặt cái cà vạt và áo khoác ngoài của âu phục lúc nãy cởi ra lên, đi ra đến cạnh cửa lại quay đầu nhìn cô một cái.
Quá gầy.
*
Khương Lâm Tình ăn cháo xong thì tự rửa chén, sau đó lại về nằm trên sofa giường.
Cả một buổi chiều, cô mơ mơ màng màng, như đang mơ lại giống như tỉnh. Đến tối, khi nghe thấy tiếng động ở cửa, cô vô cùng kinh ngạc.
Người tới không mở đèn, bóng dáng thon dài chìm trong bóng tối mờ mịt.
Dĩ nhiên cô biết đây là ai.
Thấy cô ngồi dậy, anh hỏi: “Dậy rồi à?”
Cô hỏi ngược lại: “Sao anh lại tới nữa?”
Trì Cách mở đèn.
Lúc này Khương Lâm Tình mới thấy anh kéo theo một cái vali thật to.
Anh đặt một tay lên tay kéo vali: “Tôi để lại rất nhiều đồ ở đây, đến để thu dọn một chút.”
Nói có sách mách có chứng, đây đúng là chuyện hiển nhiên.
“Ồ.” Cô nói: “Tôi quá bận, không giúp anh thu dọn được.” Lúc trước, vào lần đầu tiên anh đi, cô đã đóng gói tất cả mọi thứ của anh lại cực kỳ lưu loát.
Trì Cách đẩy vali vào một góc: “Biết mà, vậy nên tôi tự làm.”
“À đúng rồi, anh nhớ để chìa khóa lại.”
“Chờ dọn hết đồ, tôi nhất định sẽ trả chìa khóa lại cho em.”
Lời anh nói còn tuyệt tình hơn so với cô.
Trong lúc nhất thời, Khương Lâm Tình không tiếp lời được, chỉ có thể nặn ra một câu: “Vậy anh dọn trước đi, tôi trở về phòng.”
“Ăn tối chưa?”
“Chưa.”
“Mấy giờ rồi còn chưa ăn?”
“Vừa ngủ dậy…”
Trì Cách nhấc một cái hộp đựng cơm để lên bàn ăn: “Đây là canh tuyết lê mật ong, có tác dụng làm giảm ho thông phổi, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Khương Lâm Tình: “Ừm.”
Anh vào bếp hâm cháo, sau đó lại bưng một tô ra ngoài: “Ít nhiều gì cũng ăn một ít, bụng rỗng uống thuốc rất dễ làm tổn thương dạ dày.”
“Ừ.” Hôm nay, chữ cô nói nhiều nhất chính là chữ “Ừ” này.
Hiện tại cô không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người bọn họ là gì nữa.
Canh tuyết lê mật ong, vị rất thanh. Nước canh chạm vào đầu lưỡi, trong vị ngọt lại có một loại hương vị tương phản chậm rãi lan ra.
Khương Lâm Tình hỏi: “Giám đốc Trì, anh ăn cơm chưa?”
“Ừ.” Trì Cách đi vòng quanh căn hộ nhỏ, có lẽ muốn phân biệt đồ vật nào là của anh trước.
Cô nhìn về phía cái vali kia, nếu dọn hết đồ của anh đi rồi, nơi này sẽ càng thêm trống vắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.