Chương 20: Vết sẹo
Giá Oản Chúc
29/03/2024
Tắm rửa xong, Trì Cách mặc một bộ quần áo giá đặc biệt ở siêu thị.
Anh kéo nhẹ áo: “Đây là ánh mắt của kim chủ sao.”
Khương Lâm Tình nghe được ý ngầm, cứ như là đang chê cô keo kiệt.
Anh tùy tiện lau tóc khiến mái tóc trở nên rối bù hơn cả khi đi mưa.
Một ít nước từ tóc anh nhỏ xuống áo thun mười chín tệ, phần còn lại chảy xuống xương quai xanh rồi thấm vào cổ áo.
Đôi mắt sắc bén của Khương Lâm Tình liếc vài cái đã bắt trọn cảnh đẹp của anh và nước vào mắt.
Anh ném khăn lông xuống.
Cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm nhân vật nam nữ trong tivi, giải thích điểm mấu chốt: “Đây là sinh hoạt hằng ngày của tôi, lên mạng, xem phim.”
“Vậy sao?” Trì Cách lại cầm lấy điều khiển.
Cô nhìn anh.
Anh cho âm lượng cao lên.
Tiếng nói của nam nữ chính cuối cùng cũng rõ ràng lên.
Vừa rồi tiếng mưa to đã che lấp toàn bộ tiếng tivi.
Điều này khiến cho Khương Lâm Tình trông như đang cố ra vẻ bình tĩnh, vô cùng “ra vẻ”. Nhìn nụ cười hiểu rõ của anh, cô nhanh chóng đi tắm rửa.
Có thêm một người ở trong nhà, không chỉ tăng thêm một cái ly súc miệng. Hơi nước trên mặt kính cũng chứng tỏ rằng trước đó có một người đã vào trong phòng tắm.
Vào những lúc một người ở nhà, Khương Lâm Tình cũng không khóa cửa phòng tắm. Nhưng hôm nay, khóa lại, cứ kiểm tra đi kiểm tra lại rằng Trì Cách không thể phá cửa xông vào thì cô mới yên tâm.
Sau khi tắm xong, cô mở cửa, lặng lẽ thò đầu ra.
Trì Cách chẳng quay mặt nhìn ra đây, lại nói: “Cô tắm lâu thế.”
Lúc này Khương Lâm Tình mới đi ra: “Ừ.”
Cô tắm xong từ lâu rồi, nhưng mà cứ đứng mãi trước gương suy nghĩ một lúc lâu. Cô không chuẩn bị biện pháp an toàn. Nếu đêm nay không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì sẽ khá phiền toái.
Trì Cách nằm nghiêng ở sô pha chơi di động, một người chiếm một nửa cái sô pha.
Khương Lâm Tình đi đến trước sô pha.
Anh đang vô cùng tập trung chơi trò chơi, không thèm ngẩng đầu nhìn cô.
Cô không thể không nói một câu: “Dịch sang một bên, tôi còn không có chỗ ngồi.”
Cô bắt đầu hoài nghi, cái sofa mà Hướng Bội nói nằm vô cùng thoải mái kia có thể chịu đựng được người đàn ông thân cao chân dài này hay không.
Trì Cách liếc nhìn cô một chút, gập chân lại, tiếp tục chơi trò chơi.
Khương Lâm Tình từng nghe bạn học nam ở đại học nói rằng, trò chơi còn quan trọng hơn cả phụ nữ, khi đó chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Giờ khắc này, cô lại ước gì Trì Cách chính là loại đàn ông như vậy.
Ở trên tivi vẫn đang chiếu đôi nam nữ vừa nãy đang diễn cái cốt truyện cổ hủ từ tám trăm năm trước.
Khương Lâm Tình ép sự chú ý của chính mình dồn hết vào tivi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trì Cách vẫn nằm nghiêng như vậy, chơi trò chơi một hồi rồi mới mở miệng: “Kim chủ.”
“A?” Dáng ngồi của cô như học sinh tiểu học.
Anh ném điện thoại xuống bàn trà: “Mấy giờ cô đi ngủ?”
Cô tắt tivi, nói đầy nghiêm trang: “Tôi về phòng đây. Anh ngủ ở sofa đi, đồ dùng trên giường đều mới đấy.”
Cô cho rằng, người đàn ông không biết lựa lời này chuẩn bị nói mấy câu không biết xấu hổ.
Nhưng anh lại tựa một tay vào trên ghế sofa, cười nói: “Cảm ơn kim chủ.”
Nơi này là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ngăn nắp, hai phòng cách nhau một cái cửa kính.
Cửa kính trong suốt, vì để che ánh sáng nên Khương Lâm Tình treo một bức màn màu trà sữa.
Vào lúc này, cô khóa trái cửa, kéo màn xuống.
Tất cả đều trở nên yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Mưa to ngừng, ban đêm khá an tĩnh. Không có việc gì “không cẩn thận” phát sinh. Nhưng mà những ngày gà bay chó sủa lại chuẩn bị bắt đầu rồi.
*
Khương Lâm Tình ngủ một giấc ngon, ngủ một phát đến hừng đông.
Cô xuống giường, dùng tay vén màn lên.
Trì Cách ở trên sô pha, quay mặt vào lưng sofa, cái chăn mỏng bị anh đá xuống dưới chân.
Cô tiếp tục ngủ nướng.
Qua không lâu, cô lại tỉnh dậy. Cô lại ra kéo màn lên.
Trì Cách vẫn giữ nguyên tư thế đó, vẫn không nhúc nhích.
Không biết sao, Khương Lâm Tình cảm thấy kỳ quái. Cô vội vàng mở cửa, đi đến sô pha.
Cảm giác được những tiếng hô hấp đều đều của anh, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.
Cô mở tủ lạnh lấy trứng gà nấu mì sợi.
Lúc cô bưng bát ra, cuối cùng thì Trì Cách cũng thay đổi tư thế, nằm ngửa.
Khương Lâm Tình vừa ăn mì vừa nhìn anh. Người đàn ông này đúng là ngủ kinh khủng thật. Cô cố ý ăn xong mì rồi để đũa “cạch” một phát xuống bát sứ.
Tiếng đũa vang lên cũng không đánh thức Trì Cách.
Khương Lâm Tình đi tới.
Cô nhìn quen thấy ánh sáng gần như trong suốt trong ánh mắt đào hoa của anh. Một khi khóe miệng không có ý cười, khuôn mặt anh hiện ra nét bạc tình.
Cô mê mẩn sắc đẹp của anh, nhìn một lúc lâu, xem mãi cũng không rời mắt được, cho đến khi cô cảm thấy mình nên thay đổi tầm nhìn.
Đầu của anh vẹo sang bên phải.
Khương Lâm Tình cúi đầu thấp xuống, bỗng nhiên phát hiện, bên trái cổ của anh có một vết sẹo.
Một cái sẹo hình cung trăng.
Không hề rõ ràng như vết sẹo hình trăng của Bao Thanh Thiên. Sẹo của Trì Cách giấu kĩ quá, nếu không cẩn thận quan sát thì không phát hiện được.
Người có khuyết điểm mới đẹp.
Đàn ông có một vết sẹo cũng không sao.
*
Đến giữa trưa, Trì Cách vẫn không dậy.
Khương Lâm Tình đứng ở trước mặt anh, không thể không ra vỗ vai anh. Vỗ một cái rồi vỗ cái thứ hai.
Lông mi dài của Trì Cách động đậy, nhưng không mở mắt.
Khương Lâm Tình: “Ngủ nữa là khỏi ăn cơm trưa.”
“Ừ.” Anh trả lời một cái nặng nề, nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, lại nhắm lại.
Khương Lâm Tình hoài nghi, không biết cái liếc mắt kia của anh có để cô vào trong mắt hay không.
Cô lại đánh anh: “Ăn cơm.”
“Buồn ngủ.” Anh vẫn nhắm mắt lại, động tác trên tay trở nên nhanh nhẹn, nắm lấy cổ tay cô, dùng lực.
Cô không đứng vững, ngã xuống trong lòng ngực anh.
“Tối hôm qua lạnh quá.” Anh nói.
“Chính mình không đắp chăn còn nói ai.”
“Ờ.” Trì Cách mở mắt, trong ánh mắt đã có sự tỉnh táo.
“Mau đứng lên, đến giờ ăn cơm trưa rồi.” Cô muốn đứng lên.
Anh không buông tay ra, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo cô, lại hóa giải động tác giãy giụa của cô.
Khương Lâm Tình thẹn quá hóa giận: “Mới vừa tỉnh ngủ đã không biết quy củ là gì rồi.”
Anh đưa tay lên sờ vào má cô, lạnh lạnh. Anh nói: “Cho tôi ít ấm áp.”
“Anh muốn ấm áp thì tôi lấy chăn bông đắp cho.”
Trì Cách “chẹp” một tiếng: “Không biết lãng mạn là gì.” Anh buông cô ra.
*
Trì Cách ở lại.
Mấy ngày hôm trước, Khương Lâm Tình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ người này bộc phát thú tính quá độ.
Nhưng Trì Cách rất thản nhiên, anh như là chủ nhân nhà này, tùy ý vô cùng.
Thói quen của con người thay đổi khá là nhanh chóng. Đến cuối tuần tiếp theo, Khương Lâm Tình đã không còn thấp thỏm như trước kia, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
Cứ tin Trì Cách một lần đi. Chờ đến hai người quen thuộc, bắt đầu làm chuyện nặng nam nữ với nhau thì sẽ không còn gọi là tình một đêm nữa. Đó là thuận nước đẩy thuyền, thuận theo tự nhiên.
*
Ban đầu khi làm phương án dự trù, Khương Lâm Tình đã dùng bó hoa để làm điểm nhấn.
Hoa tươi có nở thì sẽ có tàn. Triển lãm được một tuần thì hoa không còn tươi, đồng nghiệp ở tại nơi tổ chức không đổi hoa kịp thời.
Ngày thứ mười, hoa và lá chuyển sang màu vàng úa khô héo.
Đúng lúc Bành Dần đến nơi tổ chức. Nhìn thấy cảnh này, ông ta nổi trận lôi đình, dạy dỗ cho người đồng nghiệp kia một phen.
Kế hoạch triển lãm đã ghi chú việc lựa chọn bó hoa.
Lưu Thiến đã liên lạc với cửa hàng hoa. Nhưng không ngờ đường giữa lại xảy ra sự cố, đến ngày thứ mười một, hoa tại nơi tổ chức đã héo hoàn toàn, hàng bổ sung vẫn chưa đến.
Trương Nghệ Lam biết được chuyện này, ngay lập tức yêu cầu Khương Lâm Tinh đi điều chỉnh tình hình.
Khương Lâm Tình vội vàng đến chợ chim cây cảnh.
Cùng lúc đó, cô gọi cả Trì Cách. Cô đang chuẩn bị bảo anh làm lao động chân tay.
Anh chàng rảnh rỗi Trì Cách này, ngoại trừ thời gian công tác, bất cứ khi nào có yêu cầu anh đều có mặt. Khi tâm trạng cô vui vẻ thì đều thưởng gấp đôi cho anh.
Khương Lâm Tình đã đến chợ chim cây cảnh, trông thấy Trì Cách đang chậm rãi đạp xe, anh dừng trước mặt cô: “Có chuyện gì thế?”
Cô còn đang định hỏi, chiếc xe đạp này là gì. Nhưng chẳng có thời gian để hỏi.
Cô thuật lại mọi chuyện hết một lượt theo cách đơn giản: “Bành Dần cực kỳ tức giận. Nếu hôm nay không mua được hoa thay thế thì lại bị ông ta giáo huấn cho.”
Bởi vì không muốn phá hỏng mùi nước hoa, Khương Lâm Tình chọn hoa theo tiêu chí có mùi thơm nhẹ hoặc không mùi.
Trước tiên cô đến từng gian hàng hoa hỏi thăm, lúc lơ đễnh, cô trông thấy một bụi cỏ đuôi chó. Cô tiến lên phía trước ngửi ngửi, cảm nhận được mùi cỏ tươi thoang thoảng. Cô dừng lại một lúc khá lâu.
Trì Cách hỏi: “Không đi à?”
“Ừ.” Khương Lâm Tình hỏi ông chủ giá của cỏ đuôi chó.
Trì Cách nhìn cô.
Khương Lâm Tình: “Đột nhiên tôi phát hiện, cỏ đuôi chó rất đặc biệt. Ngân sách của chúng tôi không đủ, vô cùng keo kiệt.”
Trì Cách nhướng mày.
Khương Lâm Tình: “Tôi nghĩ dứt khoát thay hoa bằng cỏ có thể tiết kiệm được tiền. Đã vậy, hương cỏ hoàn toàn không xung đột với hương nước hoa, thậm chí còn có thể làm nền.”
“Đi xin thêm kinh phí đi. Đừng có đoán mò, cũng chẳng bao nhiêu, công ty mà lại đi tiết kiệm chút tiền này à.”
“Anh nói nghe nhẹ nhàng thế, công ty cũng có phải do nhà anh mở đâu.” Khương Lâm Tình gọi to, “Chủ tiệm, tôi muốn mua cỏ đuôi chó.”
“Cô có nghĩ đến không, cỏ là cỏ, không thể so bì được với hoa.”
“Chả có gì mà không so bì được. Lúc trước tôi chọn hoa dạng bụi. Chỉ là hôm khai mạc, tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, thoạt nhìn thì hoa trông rất đẹp, nhưng lại thiếu phần vươn dài theo chiều dọc. Hôm nay tôi nhìn thấy loại cỏ này thì đã có suy nghĩ khác. Đổi từ hoa sang cỏ, chưa chắc không thể.”
“Ồ.” Trì Cách không nói nữa.
Khương Lâm Tình và ông chủ thỏa thuận xong cách thức giao hàng.
Thùng hàng hôm nay vì phải dùng gấp, cho nên không để ông chủ sắp xếp giao tới, trực tiếp để Trì Cách mang đi.
Hai người gọi taxi quay về tiệm cà phê.
Trì Cách thả lỏng vai: “Sớm biết phải vác đồ thì tôi đã chẳng chạy xe đạp rồi.”
Khương Lâm Tình hỏi: “Phải rồi, anh lấy chiếc xe đạp đó từ đâu thế?”
“Muốn cho cô một chuyến dạo chơi lãng mạn trên xe đạp. Tôi chở cô, cô đón gió.”
“Ngây thơ.”
“Cô là đại kim chủ, không chơi trò lãng mạn của thường dân.”
Cái gì mà không chơi? Lúc học cấp ba, chiếc xe đạp của Dương Phi Tiệp đã từng chở cô.
Cô nắm góc áo anh, khi đó cô đón gió. Gió thổi tung chiếc áo sơ mi trắng của thiếu niên, thổi tung cả mái tóc dài của cô.
Khương Lâm Tình ngước mắt nhìn Trì Cách: “Hay là lát nữa quay lại, anh chở tôi về nhà?”
“Ngây thơ.”
“...”
*
Ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn về hoa cỏ, triển lãm diễn ra suôn sẻ, sôi nổi như cơn lốc trong hơn mười ngày.
Lúc nào Khương Lâm Tình cũng nhìn thấy Trì Cách rúc mình trên sofa.
Anh thuận miệng nói một câu, sofa quá chật, không thể trở mình.
Cô ái ngại, bèn đi mua một chiếc sofa giường.
Không gian nhỏ nên hôm đổi sofa ấy, Khương Lâm Tình bảo công nhân dời một chậu cây đi. Cô phát hiện, bên dưới chậu có gắn một hộp tinh dầu đã mở nắp từ lâu, nó đã trống không. Cô đổi một hộp mới, sau đó lại treo lên.
Đặt sofa xong xuôi, công nhân chuyển chậu cây về lại.
Bố cục bày sofa không thay đổi, Trì Cách ngồi ở đó có thể nhìn tới phòng của cô.
Từ lúc anh dọn đến, cô thường xuyên kéo màn cửa lên, cho dù cô không ở trong phòng thì vẫn kéo mở một nửa.
Cô cảm thấy, ánh mắt anh chứa đựng sự dò xét.
Cô không hiểu Trì Cách. Cô với anh được kết nối hời hợt từ mối quan hệ tiền bạc.
Vào một đêm tối nọ, Trì Cách ở ngoài ban công hút thuốc.
Gió thổi qua, một chiếc áo lót đang phơi trượt từ trên sào phơi đồ xuống, lủng lẳng giữa không trung. Dây áo mỏng manh dài dài đung đưa trước mắt anh.
Khương Lâm Tình đến gọi anh ăn cơm, trông thấy anh vừa hút thuốc vừa nghiên cứu chiếc áo lót đó.
Cô nói: “Anh đừng lộn xộn.”
“Kim chủ à, với mối quan hệ của chúng ta thì cứ nói chuyện cho tách bạch rạch ròi.” Trì Cách ngậm điếu thuốc, “Cô muốn không tốn tiền thì để cái chân thứ ba của tôi làm việc.”
Làn khói tản mát xung quanh khuôn mặt anh.
Anh nói: “Nghĩ đẹp quá cơ.”
Cô ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, gương mặt hai người đều ẩn trong sắc u tối.
Cô cầm lấy hai trăm tệ nhét vào tay anh.
Trì Cách: “Với giá này của cô thì khó có chất lượng tốt lắm nha.”
Khương Lâm Tình to tiếng: “Tôi mua.”
“Một phân tiền một phần hàng. Chút tiền này chỉ đủ cho tôi nhúc nhích vài cái, làm đại khái với cô.”
“Mua một đêm im miệng của anh!”
Trì Cách búng búng điếu thuốc.
Khương Lâm Tình uy hiếp anh: “Không cho phép nói chuyện.”
Anh gật đầu.
“Hừ!” Cô bật ra tuyên cáo thắng lợi.
Anh kéo nhẹ áo: “Đây là ánh mắt của kim chủ sao.”
Khương Lâm Tình nghe được ý ngầm, cứ như là đang chê cô keo kiệt.
Anh tùy tiện lau tóc khiến mái tóc trở nên rối bù hơn cả khi đi mưa.
Một ít nước từ tóc anh nhỏ xuống áo thun mười chín tệ, phần còn lại chảy xuống xương quai xanh rồi thấm vào cổ áo.
Đôi mắt sắc bén của Khương Lâm Tình liếc vài cái đã bắt trọn cảnh đẹp của anh và nước vào mắt.
Anh ném khăn lông xuống.
Cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm nhân vật nam nữ trong tivi, giải thích điểm mấu chốt: “Đây là sinh hoạt hằng ngày của tôi, lên mạng, xem phim.”
“Vậy sao?” Trì Cách lại cầm lấy điều khiển.
Cô nhìn anh.
Anh cho âm lượng cao lên.
Tiếng nói của nam nữ chính cuối cùng cũng rõ ràng lên.
Vừa rồi tiếng mưa to đã che lấp toàn bộ tiếng tivi.
Điều này khiến cho Khương Lâm Tình trông như đang cố ra vẻ bình tĩnh, vô cùng “ra vẻ”. Nhìn nụ cười hiểu rõ của anh, cô nhanh chóng đi tắm rửa.
Có thêm một người ở trong nhà, không chỉ tăng thêm một cái ly súc miệng. Hơi nước trên mặt kính cũng chứng tỏ rằng trước đó có một người đã vào trong phòng tắm.
Vào những lúc một người ở nhà, Khương Lâm Tình cũng không khóa cửa phòng tắm. Nhưng hôm nay, khóa lại, cứ kiểm tra đi kiểm tra lại rằng Trì Cách không thể phá cửa xông vào thì cô mới yên tâm.
Sau khi tắm xong, cô mở cửa, lặng lẽ thò đầu ra.
Trì Cách chẳng quay mặt nhìn ra đây, lại nói: “Cô tắm lâu thế.”
Lúc này Khương Lâm Tình mới đi ra: “Ừ.”
Cô tắm xong từ lâu rồi, nhưng mà cứ đứng mãi trước gương suy nghĩ một lúc lâu. Cô không chuẩn bị biện pháp an toàn. Nếu đêm nay không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì sẽ khá phiền toái.
Trì Cách nằm nghiêng ở sô pha chơi di động, một người chiếm một nửa cái sô pha.
Khương Lâm Tình đi đến trước sô pha.
Anh đang vô cùng tập trung chơi trò chơi, không thèm ngẩng đầu nhìn cô.
Cô không thể không nói một câu: “Dịch sang một bên, tôi còn không có chỗ ngồi.”
Cô bắt đầu hoài nghi, cái sofa mà Hướng Bội nói nằm vô cùng thoải mái kia có thể chịu đựng được người đàn ông thân cao chân dài này hay không.
Trì Cách liếc nhìn cô một chút, gập chân lại, tiếp tục chơi trò chơi.
Khương Lâm Tình từng nghe bạn học nam ở đại học nói rằng, trò chơi còn quan trọng hơn cả phụ nữ, khi đó chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Giờ khắc này, cô lại ước gì Trì Cách chính là loại đàn ông như vậy.
Ở trên tivi vẫn đang chiếu đôi nam nữ vừa nãy đang diễn cái cốt truyện cổ hủ từ tám trăm năm trước.
Khương Lâm Tình ép sự chú ý của chính mình dồn hết vào tivi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trì Cách vẫn nằm nghiêng như vậy, chơi trò chơi một hồi rồi mới mở miệng: “Kim chủ.”
“A?” Dáng ngồi của cô như học sinh tiểu học.
Anh ném điện thoại xuống bàn trà: “Mấy giờ cô đi ngủ?”
Cô tắt tivi, nói đầy nghiêm trang: “Tôi về phòng đây. Anh ngủ ở sofa đi, đồ dùng trên giường đều mới đấy.”
Cô cho rằng, người đàn ông không biết lựa lời này chuẩn bị nói mấy câu không biết xấu hổ.
Nhưng anh lại tựa một tay vào trên ghế sofa, cười nói: “Cảm ơn kim chủ.”
Nơi này là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ngăn nắp, hai phòng cách nhau một cái cửa kính.
Cửa kính trong suốt, vì để che ánh sáng nên Khương Lâm Tình treo một bức màn màu trà sữa.
Vào lúc này, cô khóa trái cửa, kéo màn xuống.
Tất cả đều trở nên yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Mưa to ngừng, ban đêm khá an tĩnh. Không có việc gì “không cẩn thận” phát sinh. Nhưng mà những ngày gà bay chó sủa lại chuẩn bị bắt đầu rồi.
*
Khương Lâm Tình ngủ một giấc ngon, ngủ một phát đến hừng đông.
Cô xuống giường, dùng tay vén màn lên.
Trì Cách ở trên sô pha, quay mặt vào lưng sofa, cái chăn mỏng bị anh đá xuống dưới chân.
Cô tiếp tục ngủ nướng.
Qua không lâu, cô lại tỉnh dậy. Cô lại ra kéo màn lên.
Trì Cách vẫn giữ nguyên tư thế đó, vẫn không nhúc nhích.
Không biết sao, Khương Lâm Tình cảm thấy kỳ quái. Cô vội vàng mở cửa, đi đến sô pha.
Cảm giác được những tiếng hô hấp đều đều của anh, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.
Cô mở tủ lạnh lấy trứng gà nấu mì sợi.
Lúc cô bưng bát ra, cuối cùng thì Trì Cách cũng thay đổi tư thế, nằm ngửa.
Khương Lâm Tình vừa ăn mì vừa nhìn anh. Người đàn ông này đúng là ngủ kinh khủng thật. Cô cố ý ăn xong mì rồi để đũa “cạch” một phát xuống bát sứ.
Tiếng đũa vang lên cũng không đánh thức Trì Cách.
Khương Lâm Tình đi tới.
Cô nhìn quen thấy ánh sáng gần như trong suốt trong ánh mắt đào hoa của anh. Một khi khóe miệng không có ý cười, khuôn mặt anh hiện ra nét bạc tình.
Cô mê mẩn sắc đẹp của anh, nhìn một lúc lâu, xem mãi cũng không rời mắt được, cho đến khi cô cảm thấy mình nên thay đổi tầm nhìn.
Đầu của anh vẹo sang bên phải.
Khương Lâm Tình cúi đầu thấp xuống, bỗng nhiên phát hiện, bên trái cổ của anh có một vết sẹo.
Một cái sẹo hình cung trăng.
Không hề rõ ràng như vết sẹo hình trăng của Bao Thanh Thiên. Sẹo của Trì Cách giấu kĩ quá, nếu không cẩn thận quan sát thì không phát hiện được.
Người có khuyết điểm mới đẹp.
Đàn ông có một vết sẹo cũng không sao.
*
Đến giữa trưa, Trì Cách vẫn không dậy.
Khương Lâm Tình đứng ở trước mặt anh, không thể không ra vỗ vai anh. Vỗ một cái rồi vỗ cái thứ hai.
Lông mi dài của Trì Cách động đậy, nhưng không mở mắt.
Khương Lâm Tình: “Ngủ nữa là khỏi ăn cơm trưa.”
“Ừ.” Anh trả lời một cái nặng nề, nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, lại nhắm lại.
Khương Lâm Tình hoài nghi, không biết cái liếc mắt kia của anh có để cô vào trong mắt hay không.
Cô lại đánh anh: “Ăn cơm.”
“Buồn ngủ.” Anh vẫn nhắm mắt lại, động tác trên tay trở nên nhanh nhẹn, nắm lấy cổ tay cô, dùng lực.
Cô không đứng vững, ngã xuống trong lòng ngực anh.
“Tối hôm qua lạnh quá.” Anh nói.
“Chính mình không đắp chăn còn nói ai.”
“Ờ.” Trì Cách mở mắt, trong ánh mắt đã có sự tỉnh táo.
“Mau đứng lên, đến giờ ăn cơm trưa rồi.” Cô muốn đứng lên.
Anh không buông tay ra, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo cô, lại hóa giải động tác giãy giụa của cô.
Khương Lâm Tình thẹn quá hóa giận: “Mới vừa tỉnh ngủ đã không biết quy củ là gì rồi.”
Anh đưa tay lên sờ vào má cô, lạnh lạnh. Anh nói: “Cho tôi ít ấm áp.”
“Anh muốn ấm áp thì tôi lấy chăn bông đắp cho.”
Trì Cách “chẹp” một tiếng: “Không biết lãng mạn là gì.” Anh buông cô ra.
*
Trì Cách ở lại.
Mấy ngày hôm trước, Khương Lâm Tình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ người này bộc phát thú tính quá độ.
Nhưng Trì Cách rất thản nhiên, anh như là chủ nhân nhà này, tùy ý vô cùng.
Thói quen của con người thay đổi khá là nhanh chóng. Đến cuối tuần tiếp theo, Khương Lâm Tình đã không còn thấp thỏm như trước kia, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
Cứ tin Trì Cách một lần đi. Chờ đến hai người quen thuộc, bắt đầu làm chuyện nặng nam nữ với nhau thì sẽ không còn gọi là tình một đêm nữa. Đó là thuận nước đẩy thuyền, thuận theo tự nhiên.
*
Ban đầu khi làm phương án dự trù, Khương Lâm Tình đã dùng bó hoa để làm điểm nhấn.
Hoa tươi có nở thì sẽ có tàn. Triển lãm được một tuần thì hoa không còn tươi, đồng nghiệp ở tại nơi tổ chức không đổi hoa kịp thời.
Ngày thứ mười, hoa và lá chuyển sang màu vàng úa khô héo.
Đúng lúc Bành Dần đến nơi tổ chức. Nhìn thấy cảnh này, ông ta nổi trận lôi đình, dạy dỗ cho người đồng nghiệp kia một phen.
Kế hoạch triển lãm đã ghi chú việc lựa chọn bó hoa.
Lưu Thiến đã liên lạc với cửa hàng hoa. Nhưng không ngờ đường giữa lại xảy ra sự cố, đến ngày thứ mười một, hoa tại nơi tổ chức đã héo hoàn toàn, hàng bổ sung vẫn chưa đến.
Trương Nghệ Lam biết được chuyện này, ngay lập tức yêu cầu Khương Lâm Tinh đi điều chỉnh tình hình.
Khương Lâm Tình vội vàng đến chợ chim cây cảnh.
Cùng lúc đó, cô gọi cả Trì Cách. Cô đang chuẩn bị bảo anh làm lao động chân tay.
Anh chàng rảnh rỗi Trì Cách này, ngoại trừ thời gian công tác, bất cứ khi nào có yêu cầu anh đều có mặt. Khi tâm trạng cô vui vẻ thì đều thưởng gấp đôi cho anh.
Khương Lâm Tình đã đến chợ chim cây cảnh, trông thấy Trì Cách đang chậm rãi đạp xe, anh dừng trước mặt cô: “Có chuyện gì thế?”
Cô còn đang định hỏi, chiếc xe đạp này là gì. Nhưng chẳng có thời gian để hỏi.
Cô thuật lại mọi chuyện hết một lượt theo cách đơn giản: “Bành Dần cực kỳ tức giận. Nếu hôm nay không mua được hoa thay thế thì lại bị ông ta giáo huấn cho.”
Bởi vì không muốn phá hỏng mùi nước hoa, Khương Lâm Tình chọn hoa theo tiêu chí có mùi thơm nhẹ hoặc không mùi.
Trước tiên cô đến từng gian hàng hoa hỏi thăm, lúc lơ đễnh, cô trông thấy một bụi cỏ đuôi chó. Cô tiến lên phía trước ngửi ngửi, cảm nhận được mùi cỏ tươi thoang thoảng. Cô dừng lại một lúc khá lâu.
Trì Cách hỏi: “Không đi à?”
“Ừ.” Khương Lâm Tình hỏi ông chủ giá của cỏ đuôi chó.
Trì Cách nhìn cô.
Khương Lâm Tình: “Đột nhiên tôi phát hiện, cỏ đuôi chó rất đặc biệt. Ngân sách của chúng tôi không đủ, vô cùng keo kiệt.”
Trì Cách nhướng mày.
Khương Lâm Tình: “Tôi nghĩ dứt khoát thay hoa bằng cỏ có thể tiết kiệm được tiền. Đã vậy, hương cỏ hoàn toàn không xung đột với hương nước hoa, thậm chí còn có thể làm nền.”
“Đi xin thêm kinh phí đi. Đừng có đoán mò, cũng chẳng bao nhiêu, công ty mà lại đi tiết kiệm chút tiền này à.”
“Anh nói nghe nhẹ nhàng thế, công ty cũng có phải do nhà anh mở đâu.” Khương Lâm Tình gọi to, “Chủ tiệm, tôi muốn mua cỏ đuôi chó.”
“Cô có nghĩ đến không, cỏ là cỏ, không thể so bì được với hoa.”
“Chả có gì mà không so bì được. Lúc trước tôi chọn hoa dạng bụi. Chỉ là hôm khai mạc, tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, thoạt nhìn thì hoa trông rất đẹp, nhưng lại thiếu phần vươn dài theo chiều dọc. Hôm nay tôi nhìn thấy loại cỏ này thì đã có suy nghĩ khác. Đổi từ hoa sang cỏ, chưa chắc không thể.”
“Ồ.” Trì Cách không nói nữa.
Khương Lâm Tình và ông chủ thỏa thuận xong cách thức giao hàng.
Thùng hàng hôm nay vì phải dùng gấp, cho nên không để ông chủ sắp xếp giao tới, trực tiếp để Trì Cách mang đi.
Hai người gọi taxi quay về tiệm cà phê.
Trì Cách thả lỏng vai: “Sớm biết phải vác đồ thì tôi đã chẳng chạy xe đạp rồi.”
Khương Lâm Tình hỏi: “Phải rồi, anh lấy chiếc xe đạp đó từ đâu thế?”
“Muốn cho cô một chuyến dạo chơi lãng mạn trên xe đạp. Tôi chở cô, cô đón gió.”
“Ngây thơ.”
“Cô là đại kim chủ, không chơi trò lãng mạn của thường dân.”
Cái gì mà không chơi? Lúc học cấp ba, chiếc xe đạp của Dương Phi Tiệp đã từng chở cô.
Cô nắm góc áo anh, khi đó cô đón gió. Gió thổi tung chiếc áo sơ mi trắng của thiếu niên, thổi tung cả mái tóc dài của cô.
Khương Lâm Tình ngước mắt nhìn Trì Cách: “Hay là lát nữa quay lại, anh chở tôi về nhà?”
“Ngây thơ.”
“...”
*
Ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn về hoa cỏ, triển lãm diễn ra suôn sẻ, sôi nổi như cơn lốc trong hơn mười ngày.
Lúc nào Khương Lâm Tình cũng nhìn thấy Trì Cách rúc mình trên sofa.
Anh thuận miệng nói một câu, sofa quá chật, không thể trở mình.
Cô ái ngại, bèn đi mua một chiếc sofa giường.
Không gian nhỏ nên hôm đổi sofa ấy, Khương Lâm Tình bảo công nhân dời một chậu cây đi. Cô phát hiện, bên dưới chậu có gắn một hộp tinh dầu đã mở nắp từ lâu, nó đã trống không. Cô đổi một hộp mới, sau đó lại treo lên.
Đặt sofa xong xuôi, công nhân chuyển chậu cây về lại.
Bố cục bày sofa không thay đổi, Trì Cách ngồi ở đó có thể nhìn tới phòng của cô.
Từ lúc anh dọn đến, cô thường xuyên kéo màn cửa lên, cho dù cô không ở trong phòng thì vẫn kéo mở một nửa.
Cô cảm thấy, ánh mắt anh chứa đựng sự dò xét.
Cô không hiểu Trì Cách. Cô với anh được kết nối hời hợt từ mối quan hệ tiền bạc.
Vào một đêm tối nọ, Trì Cách ở ngoài ban công hút thuốc.
Gió thổi qua, một chiếc áo lót đang phơi trượt từ trên sào phơi đồ xuống, lủng lẳng giữa không trung. Dây áo mỏng manh dài dài đung đưa trước mắt anh.
Khương Lâm Tình đến gọi anh ăn cơm, trông thấy anh vừa hút thuốc vừa nghiên cứu chiếc áo lót đó.
Cô nói: “Anh đừng lộn xộn.”
“Kim chủ à, với mối quan hệ của chúng ta thì cứ nói chuyện cho tách bạch rạch ròi.” Trì Cách ngậm điếu thuốc, “Cô muốn không tốn tiền thì để cái chân thứ ba của tôi làm việc.”
Làn khói tản mát xung quanh khuôn mặt anh.
Anh nói: “Nghĩ đẹp quá cơ.”
Cô ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, gương mặt hai người đều ẩn trong sắc u tối.
Cô cầm lấy hai trăm tệ nhét vào tay anh.
Trì Cách: “Với giá này của cô thì khó có chất lượng tốt lắm nha.”
Khương Lâm Tình to tiếng: “Tôi mua.”
“Một phân tiền một phần hàng. Chút tiền này chỉ đủ cho tôi nhúc nhích vài cái, làm đại khái với cô.”
“Mua một đêm im miệng của anh!”
Trì Cách búng búng điếu thuốc.
Khương Lâm Tình uy hiếp anh: “Không cho phép nói chuyện.”
Anh gật đầu.
“Hừ!” Cô bật ra tuyên cáo thắng lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.