Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
Chương 85: Chính Nhân Quân Tử
Phượng Vũ Niết
04/05/2022
---•---
Tống Thanh Thời nghi hoặc hỏi: "Phượng Quân trông có vẻ như là nhũ danh?"
"Đúng là nhũ danh." Thiếu nữ áo đỏ tự xưng là Phượng Quân, kéo nhẹ ống tay áo của y, uất ức đáp, "Ta mơ hồ nhớ rằng, mẹ đã kêu ta như vậy, nhưng mà đầu ta đau quá, không nhớ nổi được những chuyện khác..."
Tống Thanh Thời cảm thấy vết thương ở phần đầu của Phượng Quân không nghiêm trọng đến mức làm ảnh hưởng tới ký ức, nhưng khi nghĩ đến bản thân mình cũng vô duyên vô cớ mất trí nhớ, lại hơi do dự, có lẽ bị mất một phần trí nhớ là chuyện rất thường thấy ở tu tiên giới?
Lai lịch của Phượng Quân không rõ, nhưng chẳng hiểu sao dung mạo và khí chất đều khiến y có hảo cảm, hương vị trên người cũng vô cùng ngọt ngào, thậm chí y còn có xúc động muốn ôm người trở về yêu thương.
Tống Thanh Thời nỗ lực suy nghĩ, trong đầu của y đều là y học và nghiên cứu, chưa bao giờ có ý nghĩ kỳ lạ đối với một cô nương như vậy, dù xinh đẹp hơn cũng không có... Lẽ nào ký ức mất đi, còn bao gồm cả việc tính tình thay đổi, làm rất nhiều chuyện đê tiện hạ lưu?
Bỗng nhiên trong đầu chợt hiện ra một đoạn ký ức ngắn mơ hồ.
Hình như vào đêm khuya, y đã từng đè một mỹ nhân xuống cưỡng hôn, không màng mỹ nhân phản kháng? Mỹ nhân còn khổ sở đến nỗi sắp khóc...
Đây là hành vi tiêu chuẩn của kẻ vô lại đúng không?
Tống Thanh Thời có hơi hoảng...
Phượng Quân cúi đầu, thỉnh thoảng lại trộm nhìn sắc mặt của Tống Thanh Thời, giống như đang yên lặng suy tư gì đó. Tống Cẩm Thành ở bên cạnh đã sớm quỳ gối trước sắc đẹp, nói rất nhiều lời vô nghĩa, vỗ ngực đảm bảo bọn họ chính là người tốt.
Tống · tâm tư bất chính · Thanh Thời càng nghe càng chột dạ, đứng thẳng người, nỗ lực làm bộ mình cũng là chính nhân quân tử.
Không biết chim tiên màu đỏ trên vai đã bay đi từ lúc nào.
Bỗng nhiên, trong núi truyền đến tiếng cành cây bị nghiền nát, còn có tiếng bật hơi nhỏ vụn.
Sắc mặt của Phượng Quân nhanh chóng tái nhợt, nắm lấy Tống Thanh Thời hét lớn: "Chạy mau!"
Tống Thanh Thời cũng phát hiện ra tiếng động khác thường, hỏi: "Đó là gì?"
"Là xà, xà yêu," Phượng Quân sợ đến nỗi cả người phát run, "Ta nhớ ra rồi, ta đã bị con xà yêu này đuổi theo, sau đó rơi xuống vách núi, các ngươi mau chạy đi..."
Dược Vương Cốc nuôi không ít rắn độc, lấy độc chế thuốc, các học đồ đều có bản lĩnh bắt rắn.
Tống Cẩm Thành không chút sợ hãi, rút một thanh bảo kiếm từ trong túi giới tử ra, chắn ở trước mặt mỹ nhân, uy phong lẫm liệt nói: "Không phải sợ, chỉ là một con xà yêu, xem tiểu gia thu thập nó thế nào đây!"
Từ trong rừng, có một con rắn trắng to lớn bò ra, trên lớp vảy bạc phủ đầy rêu xanh, hai mắt như đèn lồng đỏ, thè chiếc lưỡi dài đến mấy mét, nhìn chằm chằm xuống vách núi, dùng chiếc lưỡi thăm dò mùi vị trong không khí, dần dần cảm thấy phấn khởi.
Tống Thanh Thời cũng không sợ rắn, nhưng lại chưa bao giờ thấy con rắn nào đáng sợ như vậy, nhìn cái miệng to như chậu máu có thể nuốt cả một con voi của nó, y hơi hoảng hốt: "Cẩm Thành, ngươi có chắc là mình thu thập được nó không?"
Thanh kiếm trong tay Tống Cẩm Thành không ngừng run rẩy, chân cũng đang run rẩy, nước mắt không biết cố gắng mà chảy xuống.
Phượng Quân cẩn thận nhìn biểu tình của hai người, kiến nghị: "Vậy chúng ta có chạy không?"
"Chạy!" Tống Thanh Thời nhanh chóng quyết định, ra lệnh rút lui, y bất chấp tâm tư khác, bế Phượng Quân lên, cẩn thận thả trên linh mã, sau đó bản thân cũng nhảy lên, một tay ôm chặt Phượng Quân vào trong ngực, tránh cho bị ngã xuống, tay còn lại giơ roi giục ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi phạm vi săn bắt của xà yêu.
Phượng Quân ôm lấy eo y, vùi đầu vào sâu trong lòng ngực, ngửi mùi hương thảo dược, cả người đều hưng phấn đến run rẩy. Hắn rất thích phản ứng này của Tống Thanh Thời, có cảm giác được che chở như trân bảo.
Tống Thanh Thời thấy hắn run rẩy, an ủi nói: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi."
Phượng Quân hít sâu, khống chế cảm xúc, nhu nhược nói: "Ừm."
Tống Cẩm Thành cũng nhảy lên ngựa, điên cuồng chạy trốn, chỉ hận con ngựa không mọc ra tám cái chân.
3000 năm trước, sau khi An Long nhập ma, đã giải trừ khế ước linh thú với Hạo Long, vứt nó ở trong núi không thèm quan tâm. Sau khi Bất Diệt Đỉnh niết bàn, Việt Vô Hoan tái sinh thành Thần Quân, suy xét đến việc trong lòng Tống Thanh Thời thích con bạch xà này, chẳng những không giết nó, mà còn nuôi dưỡng, ép nó chiến đấu vượt cấp với đủ loại yêu thú trên chiến trường chinh chiến thế giới, mài giũa tu vi, nâng cao chiến lực, hiện giờ Hạo Long đã trở thành đại yêu tiếng tăm lừng lẫy ở tu tiên giới.
Chỉ số thông minh của Hạo Long không đủ, không hiểu Việt Vô Hoan đang làm gì, nó bị tra tấn đến kiệt sức, chỉ muốn đi ngủ đông.
Việt Vô Hoan vẫn luôn lừa nó: "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ Thanh Thời trở về, sẽ thu ngươi làm sủng vật."
Hạo Long tin vào lời hứa hẹn này, rất cố gắng kiên trì với huấn luyện địa ngục, nỗ lực làm cu li cho Việt Vô Hoan.
Nó ôm ấp mộng tưởng, phải làm sủng vật rắn tốt nhất thế gian.
Ngày hôm qua, Việt Vô Hoan đến đây, bảo nó dùng thần lực tạo ra vài vết thương trên người của hắn, nó cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau đó, nó lại cảm thấy không đúng, tuy rằng cơ thể của Thần Quân rất khó bị thương, nhưng hắn có thể tự làm mình bị thương được mà, vì sao phải một hai tìm nó hỗ trợ? Chẳng lẽ nếu tự mình tạo ra vết thương, thì sẽ bị phát hiện? Ai có bản lĩnh như vậy, có thể phân rõ tự mình hại mình và bị thương được sao?
Hạo Long cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng thông minh như vậy, nó trộm ngửi khí vị, che giấu hơi thở, theo Việt Vô Hoan đến núi Hắc Nhạn.
Quả nhiên, Tống Thanh Thời đã trở lại!
Hạo Long nhận ra khí vị, bắt đầu kích động, muốn nhào qua làm nũng, nhưng mà Tống Thanh Thời cư nhiên lại chạy trốn dưới lời xúi giục của Việt Vô Hoan, ngay cả một cái ôm cửu biệt gặp lại cũng không có. Nó không có khái niệm gì về giới tính con người, mấy năm nay cũng đã gặp qua đủ loại hóa thân của Việt Vô Hoan, không cảm thấy nữ trang có gì kỳ lạ, cho nên không phát hiện...
Việt Vô Hoan ăn mặc như vậy, nhất định là muốn giả làm yêu cơ họa quốc giống như trong hí kịch! Châm ngòi quan hệ chủ sủng giữa nó và Tống Thanh Thời!
Hạo Long bi phẫn muốn chết, điên cuồng đuổi theo...
Tống Cẩm Thành đã bị dọa tới mức khóc thét, cho rằng bản thân sắp biến thành món ngon trong bụng của con rắn này, hắn gào khóc nói: "Con là đứa bất hiếu, phải để cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"
Phượng Quân buồn bã nói: "Bọn họ sinh thêm đứa khác là được rồi..."
Năm đó, lúc hắn đưa tiễn Thanh Loan, từng hứa hẹn sẽ giúp nàng trông coi hậu thế. Không nghĩ tới con nối dõi của Thanh Loan lại đơn bạc, hiện giờ chỉ còn lại tên Tống Cẩm Thành ngu xuẩn này, mẹ của Tống Cẩm Thành xuất thân từ tiên môn, đã kết Kim Đan, nếu như giết hắn, vậy là chặt đứt huyết mạch của Thanh Loan, không còn ai để thay thế bổ sung.
Hắn cực kỳ do dự...
Hiện giờ, tên ngu xuẩn này biến thành ân nhân cứu mạng của Tống Thanh Thời, lại càng không dễ giết. Hay là, chờ sau này trở về Dược Vương Cốc, nhốt hắn ở sau núi, chừng nào hết ngu xuẩn rồi mới thả ra ngoài?
Phượng Quân nằm trong lòng Tống Thanh Thời, ghét bỏ tiếng quỷ kêu ở bên cạnh, nghiêm túc lên kế hoạch...
Bỗng nhiên Tống Thanh Thời phát hiện ngực của cô nương này bằng phẳng không khác gì mình, lúc mới vừa bế lên, có cảm giác như nặng cả một trăm mấy chục cân, cũng không biết thịt đã giấu ở đâu, luôn cảm thấy không quá hợp lý...
Y có hơi tò mò, nhưng không dám hỏi cũng không dám nghĩ, chị gái từng nói đó là vùng cấm của con gái, nếu hỏi thì sẽ bị cho là quấy rối, sẽ bị đánh chết.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng nhiều, càng không tự tin về phẩm hạnh của mình.
Hai con linh mã điên cuống chạy trốn ở phía trước, một con rắn lớn điên cuồng đuổi theo ở phía sau, chạy suốt ba ngọn núi. Cuối cùng là chú chim tiên màu đỏ kia bay tới, cho con rắn ngốc nghếch một vuốt, điên cuồng đánh nó, cuối cùng mới dừng được cảnh rượt đuổi này.
Linh mã mệt đến nỗi miệng sùi bọt mép, suýt chút nữa đã ngỏm củ tỏi.
Trước mắt xuất hiện một thị trấn nhỏ, Tống Thanh Thời nhìn thấy sắc trời sẩm tối, dẫn mọi người tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Thị trấn này nằm trên trục giao thông chính, tuy rằng nhỏ nhưng lại phồn hoa. Tống Thanh Thời giao linh mã cho tiểu nhị khách điếm, nhân lúc có tiền, phân phó tiểu nhị đến hiệu thuốc mua một chút thảo dược khôi phục linh lực, đút cho linh mã ăn...
Ông chủ khách điếm cười híp mắt nói: "Chỗ bọn ta chỉ còn có hai gian phòng."
Tống Thanh Thời nắm lấy cơ hội, thể hiện ra phong phạm của một chính nhân quân tử: "Hai nam nhân một nữ hài, còn hai gian phòng cũng không thành vấn đề, ta chen chúc ở cùng Cẩm Thành là được."
Tống Cẩm Thành cũng vỗ ngực bảo đảm, hắn sẽ không chiếm tiện nghi của cô nương nhà người ta.
Phượng Quân nghe an bài xong, sửng sốt một chút, ôn nhu mỉm cười, nói là muốn xuống bếp tìm chút đồ ăn cho mọi người, sau đó vừa chậm rãi bước đi, vén mái tóc dài của mình lên, vừa mang đôi bao tay vào. Ước chừng ba khắc sau, có vài tu sĩ vội vàng chạy xuống, sắc mặt trắng bệch, gập ghềnh nói muốn đi khổ tu, ngủ nơi màn trời chiếu đất, tìm hiểu thiên cơ, tóm lại là không muốn ở đây nữa, muốn trả phòng, ngay cả tiền thuê cũng không cần đưa lại...
Ông chủ khách điếm nhìn biểu tình của bọn họ, thiếu chút nữa cho rằng chỗ mình có quỷ.
Tống Cẩm Thành tỏ vẻ không thiếu tiền, không muốn chen chúc chung một phòng với nam nhân, Tống Thanh Thời nhân cơ hội đổi thành ba gian phòng ở cạnh nhau. Phượng Quân thong thả kéo váy trở về, nâng chén chè đưa cho Tống Thanh Thời, chờ mong nói: "Nguyên liệu ở nhà bếp không được đầy đủ, nên chỉ có thể nấu món đơn giản... Lâu lắm rồi ta không xuống bếp, có hơi ngượng tay, ngươi đừng chê."
Tống Thanh Thời cảm thấy trong đôi mắt vàng sẫm kia chứa đầy trời sao trời, còn mê người hơn cả thức ăn, trong lúc do dự, Phượng Quân đã mỉm cười cầm muỗng múc chè, thổi cho bớt nóng, sau đó trực tiếp đút cho y, toàn bộ động tác đều cực kỳ trôi chảy, như thể đã luyện tập vô số lần.
Chè truyền đến vị ngọt nhàn nhạt ở đầu lưỡi, hương vị ký ức này như đã được khắc vào trong xương cốt, một lần nữa đảo loạn tâm trí của Tống Thanh Thời, y ngơ ngác nhìn thiếu nữ đang nhẹ nhàng mỉm cười ở trước mắt, vành tai đỏ lên, trong lòng cũng hơi hoảng, muốn từ chối, nhưng cẳng chân ở dưới gầm bàn đã bị câu lấy, khẽ lay động...
Phượng Quân mỉm cười: "Đừng từ chối ta."
Âm thanh của hắn vô cùng hoa lệ, trong ôn nhu mang theo hương vị không được phép phản bác.
Tống Thanh Thời không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ hắn, ngoan ngoãn rút tay về.
Phượng Quân lại tiếp tục vươn chiếc muỗng đã múc đầy chè qua, cười phân phó: "Ngồi yên."
Tống Thanh Thời lập tức ngồi yên như phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn hé miệng.
Tống Cẩm Thành buồn bực: "Phần của ta đâu?"
Phượng Quân liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng dời mắt, đạm nhiên nói: "Kêu nhà bếp làm cho ngươi."
Hắn tiếp tục mỉm cười đút Tống Thanh Thời ăn chè, như thể trong mắt chỉ có duy nhất một người này.
Tống Cẩm Thành nhìn đôi mắt chứa đầy tình ý như làn nước thu của nữ thần, rồi lại nhìn vành tai Tống Thanh Thời ửng đỏ, cúi đầu ăn chè, sao lại không hiểu tâm ý của nữ thần? Hắn ghen ghét đến nỗi sắp chảy nước mắt, là Tống Cẩm Thành hắn không đủ đẹp trai? Hay tính cách không đủ tốt? Vì sao tất cả nữ thần đều không thích thiếu niên anh tuấn dương quang? Mà chỉ thích tiểu bạch kiểm mềm mại thành thật? Bây giờ hắn thay đổi hình tượng có còn kịp không? Chờ sau khi gặp Vũ Văn Ngọc, hắn phải bắt bạn tốt cùng uống rượu với mình, khóc lóc kể lể chua xót, trên con đường độc thân lâu dài đầy đau khổ, hai người cùng nắm tay làm bạn, sống qua tháng ngày...
Hắn hóa bi phẫn thành muốn ăn, kêu ông chủ khách điếm mang tám món chính lên, ăn một cách hung hăng, liều mạng.
...
Hạo Long đang tự rút ra bài học xương máu.
Mặc dù chủ nhân cũ và Việt Vô Hoan đều từng bình luận về nó, nói là chỉ số thông minh trong đầu của nó đều đã đổi thành toàn bộ sức lực trên thân thể, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ số thông minh của nó vẫn thong thả tăng trưởng, ít nhất đã hiểu được, đi theo chủ nhân cũ phế vật kia thì sẽ không có tiền đồ, vĩnh viễn không thể nào giành được sủng ái, cần phải học tập theo Việt Vô Hoan, mới có cơ hội được sủng ái.
Vậy nên, khi có thể biến thành hình người, nó đã quyết đoán lựa chọn kết hợp lại những đặc điểm từ khuôn mặt của Việt Vô Hoan và Tống Thanh Thời, hóa thành một bé trai hơn ba tuổi, tóc dài màu đen, mắt phượng vàng sẫm, gương mặt tuyết trắng, siêu cấp đáng yêu, siêu cấp xinh đẹp! Chắc chắn là một đứa bé có thể khiến cho nhân loại trìu mến không thôi!
Sau đó, nó còn tham khảo cả mối quan hệ xã hội của con người, tìm ra cách làm cho Tống Thanh Thời phải nhận nuôi nó.
Hạo Long thấy con chim kia đã bay xa, lén lút bước ra khỏi nơi ẩn thân, biến thành hình người, che giấu yêu khí, đi vào khách điếm, ngửi khí vị, tìm được đám người Tống Thanh Thời đang ăn cơm, nó chịu đựng hơi thở khủng bố đến từ hóa thân của Việt Vô Hoan, xông lên không chút sợ hãi, ôm lấy đùi Tống Thanh Thời, khóc lóc kêu một tiếng:
"Cha!"
Đôi đũa trong tay Tống Thanh Thời bị dọa rớt.
Phượng Quân nặng nề đặt chén xuống, trầm mặt bước qua, kéo lỗ tai nó giáo huấn: "Đứa nhỏ này có biết nói chuyện hay không?"
Hạo Long đau đến nỗi sắp chảy nước mắt, nghĩ đến mạng lưới quan hệ của con người, mếu máo, ép dạ cầu toàn kêu:
"Mẹ..."
Tống Thanh Thời nghi hoặc hỏi: "Phượng Quân trông có vẻ như là nhũ danh?"
"Đúng là nhũ danh." Thiếu nữ áo đỏ tự xưng là Phượng Quân, kéo nhẹ ống tay áo của y, uất ức đáp, "Ta mơ hồ nhớ rằng, mẹ đã kêu ta như vậy, nhưng mà đầu ta đau quá, không nhớ nổi được những chuyện khác..."
Tống Thanh Thời cảm thấy vết thương ở phần đầu của Phượng Quân không nghiêm trọng đến mức làm ảnh hưởng tới ký ức, nhưng khi nghĩ đến bản thân mình cũng vô duyên vô cớ mất trí nhớ, lại hơi do dự, có lẽ bị mất một phần trí nhớ là chuyện rất thường thấy ở tu tiên giới?
Lai lịch của Phượng Quân không rõ, nhưng chẳng hiểu sao dung mạo và khí chất đều khiến y có hảo cảm, hương vị trên người cũng vô cùng ngọt ngào, thậm chí y còn có xúc động muốn ôm người trở về yêu thương.
Tống Thanh Thời nỗ lực suy nghĩ, trong đầu của y đều là y học và nghiên cứu, chưa bao giờ có ý nghĩ kỳ lạ đối với một cô nương như vậy, dù xinh đẹp hơn cũng không có... Lẽ nào ký ức mất đi, còn bao gồm cả việc tính tình thay đổi, làm rất nhiều chuyện đê tiện hạ lưu?
Bỗng nhiên trong đầu chợt hiện ra một đoạn ký ức ngắn mơ hồ.
Hình như vào đêm khuya, y đã từng đè một mỹ nhân xuống cưỡng hôn, không màng mỹ nhân phản kháng? Mỹ nhân còn khổ sở đến nỗi sắp khóc...
Đây là hành vi tiêu chuẩn của kẻ vô lại đúng không?
Tống Thanh Thời có hơi hoảng...
Phượng Quân cúi đầu, thỉnh thoảng lại trộm nhìn sắc mặt của Tống Thanh Thời, giống như đang yên lặng suy tư gì đó. Tống Cẩm Thành ở bên cạnh đã sớm quỳ gối trước sắc đẹp, nói rất nhiều lời vô nghĩa, vỗ ngực đảm bảo bọn họ chính là người tốt.
Tống · tâm tư bất chính · Thanh Thời càng nghe càng chột dạ, đứng thẳng người, nỗ lực làm bộ mình cũng là chính nhân quân tử.
Không biết chim tiên màu đỏ trên vai đã bay đi từ lúc nào.
Bỗng nhiên, trong núi truyền đến tiếng cành cây bị nghiền nát, còn có tiếng bật hơi nhỏ vụn.
Sắc mặt của Phượng Quân nhanh chóng tái nhợt, nắm lấy Tống Thanh Thời hét lớn: "Chạy mau!"
Tống Thanh Thời cũng phát hiện ra tiếng động khác thường, hỏi: "Đó là gì?"
"Là xà, xà yêu," Phượng Quân sợ đến nỗi cả người phát run, "Ta nhớ ra rồi, ta đã bị con xà yêu này đuổi theo, sau đó rơi xuống vách núi, các ngươi mau chạy đi..."
Dược Vương Cốc nuôi không ít rắn độc, lấy độc chế thuốc, các học đồ đều có bản lĩnh bắt rắn.
Tống Cẩm Thành không chút sợ hãi, rút một thanh bảo kiếm từ trong túi giới tử ra, chắn ở trước mặt mỹ nhân, uy phong lẫm liệt nói: "Không phải sợ, chỉ là một con xà yêu, xem tiểu gia thu thập nó thế nào đây!"
Từ trong rừng, có một con rắn trắng to lớn bò ra, trên lớp vảy bạc phủ đầy rêu xanh, hai mắt như đèn lồng đỏ, thè chiếc lưỡi dài đến mấy mét, nhìn chằm chằm xuống vách núi, dùng chiếc lưỡi thăm dò mùi vị trong không khí, dần dần cảm thấy phấn khởi.
Tống Thanh Thời cũng không sợ rắn, nhưng lại chưa bao giờ thấy con rắn nào đáng sợ như vậy, nhìn cái miệng to như chậu máu có thể nuốt cả một con voi của nó, y hơi hoảng hốt: "Cẩm Thành, ngươi có chắc là mình thu thập được nó không?"
Thanh kiếm trong tay Tống Cẩm Thành không ngừng run rẩy, chân cũng đang run rẩy, nước mắt không biết cố gắng mà chảy xuống.
Phượng Quân cẩn thận nhìn biểu tình của hai người, kiến nghị: "Vậy chúng ta có chạy không?"
"Chạy!" Tống Thanh Thời nhanh chóng quyết định, ra lệnh rút lui, y bất chấp tâm tư khác, bế Phượng Quân lên, cẩn thận thả trên linh mã, sau đó bản thân cũng nhảy lên, một tay ôm chặt Phượng Quân vào trong ngực, tránh cho bị ngã xuống, tay còn lại giơ roi giục ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi phạm vi săn bắt của xà yêu.
Phượng Quân ôm lấy eo y, vùi đầu vào sâu trong lòng ngực, ngửi mùi hương thảo dược, cả người đều hưng phấn đến run rẩy. Hắn rất thích phản ứng này của Tống Thanh Thời, có cảm giác được che chở như trân bảo.
Tống Thanh Thời thấy hắn run rẩy, an ủi nói: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi."
Phượng Quân hít sâu, khống chế cảm xúc, nhu nhược nói: "Ừm."
Tống Cẩm Thành cũng nhảy lên ngựa, điên cuồng chạy trốn, chỉ hận con ngựa không mọc ra tám cái chân.
3000 năm trước, sau khi An Long nhập ma, đã giải trừ khế ước linh thú với Hạo Long, vứt nó ở trong núi không thèm quan tâm. Sau khi Bất Diệt Đỉnh niết bàn, Việt Vô Hoan tái sinh thành Thần Quân, suy xét đến việc trong lòng Tống Thanh Thời thích con bạch xà này, chẳng những không giết nó, mà còn nuôi dưỡng, ép nó chiến đấu vượt cấp với đủ loại yêu thú trên chiến trường chinh chiến thế giới, mài giũa tu vi, nâng cao chiến lực, hiện giờ Hạo Long đã trở thành đại yêu tiếng tăm lừng lẫy ở tu tiên giới.
Chỉ số thông minh của Hạo Long không đủ, không hiểu Việt Vô Hoan đang làm gì, nó bị tra tấn đến kiệt sức, chỉ muốn đi ngủ đông.
Việt Vô Hoan vẫn luôn lừa nó: "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ Thanh Thời trở về, sẽ thu ngươi làm sủng vật."
Hạo Long tin vào lời hứa hẹn này, rất cố gắng kiên trì với huấn luyện địa ngục, nỗ lực làm cu li cho Việt Vô Hoan.
Nó ôm ấp mộng tưởng, phải làm sủng vật rắn tốt nhất thế gian.
Ngày hôm qua, Việt Vô Hoan đến đây, bảo nó dùng thần lực tạo ra vài vết thương trên người của hắn, nó cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau đó, nó lại cảm thấy không đúng, tuy rằng cơ thể của Thần Quân rất khó bị thương, nhưng hắn có thể tự làm mình bị thương được mà, vì sao phải một hai tìm nó hỗ trợ? Chẳng lẽ nếu tự mình tạo ra vết thương, thì sẽ bị phát hiện? Ai có bản lĩnh như vậy, có thể phân rõ tự mình hại mình và bị thương được sao?
Hạo Long cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng thông minh như vậy, nó trộm ngửi khí vị, che giấu hơi thở, theo Việt Vô Hoan đến núi Hắc Nhạn.
Quả nhiên, Tống Thanh Thời đã trở lại!
Hạo Long nhận ra khí vị, bắt đầu kích động, muốn nhào qua làm nũng, nhưng mà Tống Thanh Thời cư nhiên lại chạy trốn dưới lời xúi giục của Việt Vô Hoan, ngay cả một cái ôm cửu biệt gặp lại cũng không có. Nó không có khái niệm gì về giới tính con người, mấy năm nay cũng đã gặp qua đủ loại hóa thân của Việt Vô Hoan, không cảm thấy nữ trang có gì kỳ lạ, cho nên không phát hiện...
Việt Vô Hoan ăn mặc như vậy, nhất định là muốn giả làm yêu cơ họa quốc giống như trong hí kịch! Châm ngòi quan hệ chủ sủng giữa nó và Tống Thanh Thời!
Hạo Long bi phẫn muốn chết, điên cuồng đuổi theo...
Tống Cẩm Thành đã bị dọa tới mức khóc thét, cho rằng bản thân sắp biến thành món ngon trong bụng của con rắn này, hắn gào khóc nói: "Con là đứa bất hiếu, phải để cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"
Phượng Quân buồn bã nói: "Bọn họ sinh thêm đứa khác là được rồi..."
Năm đó, lúc hắn đưa tiễn Thanh Loan, từng hứa hẹn sẽ giúp nàng trông coi hậu thế. Không nghĩ tới con nối dõi của Thanh Loan lại đơn bạc, hiện giờ chỉ còn lại tên Tống Cẩm Thành ngu xuẩn này, mẹ của Tống Cẩm Thành xuất thân từ tiên môn, đã kết Kim Đan, nếu như giết hắn, vậy là chặt đứt huyết mạch của Thanh Loan, không còn ai để thay thế bổ sung.
Hắn cực kỳ do dự...
Hiện giờ, tên ngu xuẩn này biến thành ân nhân cứu mạng của Tống Thanh Thời, lại càng không dễ giết. Hay là, chờ sau này trở về Dược Vương Cốc, nhốt hắn ở sau núi, chừng nào hết ngu xuẩn rồi mới thả ra ngoài?
Phượng Quân nằm trong lòng Tống Thanh Thời, ghét bỏ tiếng quỷ kêu ở bên cạnh, nghiêm túc lên kế hoạch...
Bỗng nhiên Tống Thanh Thời phát hiện ngực của cô nương này bằng phẳng không khác gì mình, lúc mới vừa bế lên, có cảm giác như nặng cả một trăm mấy chục cân, cũng không biết thịt đã giấu ở đâu, luôn cảm thấy không quá hợp lý...
Y có hơi tò mò, nhưng không dám hỏi cũng không dám nghĩ, chị gái từng nói đó là vùng cấm của con gái, nếu hỏi thì sẽ bị cho là quấy rối, sẽ bị đánh chết.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng nhiều, càng không tự tin về phẩm hạnh của mình.
Hai con linh mã điên cuống chạy trốn ở phía trước, một con rắn lớn điên cuồng đuổi theo ở phía sau, chạy suốt ba ngọn núi. Cuối cùng là chú chim tiên màu đỏ kia bay tới, cho con rắn ngốc nghếch một vuốt, điên cuồng đánh nó, cuối cùng mới dừng được cảnh rượt đuổi này.
Linh mã mệt đến nỗi miệng sùi bọt mép, suýt chút nữa đã ngỏm củ tỏi.
Trước mắt xuất hiện một thị trấn nhỏ, Tống Thanh Thời nhìn thấy sắc trời sẩm tối, dẫn mọi người tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Thị trấn này nằm trên trục giao thông chính, tuy rằng nhỏ nhưng lại phồn hoa. Tống Thanh Thời giao linh mã cho tiểu nhị khách điếm, nhân lúc có tiền, phân phó tiểu nhị đến hiệu thuốc mua một chút thảo dược khôi phục linh lực, đút cho linh mã ăn...
Ông chủ khách điếm cười híp mắt nói: "Chỗ bọn ta chỉ còn có hai gian phòng."
Tống Thanh Thời nắm lấy cơ hội, thể hiện ra phong phạm của một chính nhân quân tử: "Hai nam nhân một nữ hài, còn hai gian phòng cũng không thành vấn đề, ta chen chúc ở cùng Cẩm Thành là được."
Tống Cẩm Thành cũng vỗ ngực bảo đảm, hắn sẽ không chiếm tiện nghi của cô nương nhà người ta.
Phượng Quân nghe an bài xong, sửng sốt một chút, ôn nhu mỉm cười, nói là muốn xuống bếp tìm chút đồ ăn cho mọi người, sau đó vừa chậm rãi bước đi, vén mái tóc dài của mình lên, vừa mang đôi bao tay vào. Ước chừng ba khắc sau, có vài tu sĩ vội vàng chạy xuống, sắc mặt trắng bệch, gập ghềnh nói muốn đi khổ tu, ngủ nơi màn trời chiếu đất, tìm hiểu thiên cơ, tóm lại là không muốn ở đây nữa, muốn trả phòng, ngay cả tiền thuê cũng không cần đưa lại...
Ông chủ khách điếm nhìn biểu tình của bọn họ, thiếu chút nữa cho rằng chỗ mình có quỷ.
Tống Cẩm Thành tỏ vẻ không thiếu tiền, không muốn chen chúc chung một phòng với nam nhân, Tống Thanh Thời nhân cơ hội đổi thành ba gian phòng ở cạnh nhau. Phượng Quân thong thả kéo váy trở về, nâng chén chè đưa cho Tống Thanh Thời, chờ mong nói: "Nguyên liệu ở nhà bếp không được đầy đủ, nên chỉ có thể nấu món đơn giản... Lâu lắm rồi ta không xuống bếp, có hơi ngượng tay, ngươi đừng chê."
Tống Thanh Thời cảm thấy trong đôi mắt vàng sẫm kia chứa đầy trời sao trời, còn mê người hơn cả thức ăn, trong lúc do dự, Phượng Quân đã mỉm cười cầm muỗng múc chè, thổi cho bớt nóng, sau đó trực tiếp đút cho y, toàn bộ động tác đều cực kỳ trôi chảy, như thể đã luyện tập vô số lần.
Chè truyền đến vị ngọt nhàn nhạt ở đầu lưỡi, hương vị ký ức này như đã được khắc vào trong xương cốt, một lần nữa đảo loạn tâm trí của Tống Thanh Thời, y ngơ ngác nhìn thiếu nữ đang nhẹ nhàng mỉm cười ở trước mắt, vành tai đỏ lên, trong lòng cũng hơi hoảng, muốn từ chối, nhưng cẳng chân ở dưới gầm bàn đã bị câu lấy, khẽ lay động...
Phượng Quân mỉm cười: "Đừng từ chối ta."
Âm thanh của hắn vô cùng hoa lệ, trong ôn nhu mang theo hương vị không được phép phản bác.
Tống Thanh Thời không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ hắn, ngoan ngoãn rút tay về.
Phượng Quân lại tiếp tục vươn chiếc muỗng đã múc đầy chè qua, cười phân phó: "Ngồi yên."
Tống Thanh Thời lập tức ngồi yên như phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn hé miệng.
Tống Cẩm Thành buồn bực: "Phần của ta đâu?"
Phượng Quân liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng dời mắt, đạm nhiên nói: "Kêu nhà bếp làm cho ngươi."
Hắn tiếp tục mỉm cười đút Tống Thanh Thời ăn chè, như thể trong mắt chỉ có duy nhất một người này.
Tống Cẩm Thành nhìn đôi mắt chứa đầy tình ý như làn nước thu của nữ thần, rồi lại nhìn vành tai Tống Thanh Thời ửng đỏ, cúi đầu ăn chè, sao lại không hiểu tâm ý của nữ thần? Hắn ghen ghét đến nỗi sắp chảy nước mắt, là Tống Cẩm Thành hắn không đủ đẹp trai? Hay tính cách không đủ tốt? Vì sao tất cả nữ thần đều không thích thiếu niên anh tuấn dương quang? Mà chỉ thích tiểu bạch kiểm mềm mại thành thật? Bây giờ hắn thay đổi hình tượng có còn kịp không? Chờ sau khi gặp Vũ Văn Ngọc, hắn phải bắt bạn tốt cùng uống rượu với mình, khóc lóc kể lể chua xót, trên con đường độc thân lâu dài đầy đau khổ, hai người cùng nắm tay làm bạn, sống qua tháng ngày...
Hắn hóa bi phẫn thành muốn ăn, kêu ông chủ khách điếm mang tám món chính lên, ăn một cách hung hăng, liều mạng.
...
Hạo Long đang tự rút ra bài học xương máu.
Mặc dù chủ nhân cũ và Việt Vô Hoan đều từng bình luận về nó, nói là chỉ số thông minh trong đầu của nó đều đã đổi thành toàn bộ sức lực trên thân thể, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ số thông minh của nó vẫn thong thả tăng trưởng, ít nhất đã hiểu được, đi theo chủ nhân cũ phế vật kia thì sẽ không có tiền đồ, vĩnh viễn không thể nào giành được sủng ái, cần phải học tập theo Việt Vô Hoan, mới có cơ hội được sủng ái.
Vậy nên, khi có thể biến thành hình người, nó đã quyết đoán lựa chọn kết hợp lại những đặc điểm từ khuôn mặt của Việt Vô Hoan và Tống Thanh Thời, hóa thành một bé trai hơn ba tuổi, tóc dài màu đen, mắt phượng vàng sẫm, gương mặt tuyết trắng, siêu cấp đáng yêu, siêu cấp xinh đẹp! Chắc chắn là một đứa bé có thể khiến cho nhân loại trìu mến không thôi!
Sau đó, nó còn tham khảo cả mối quan hệ xã hội của con người, tìm ra cách làm cho Tống Thanh Thời phải nhận nuôi nó.
Hạo Long thấy con chim kia đã bay xa, lén lút bước ra khỏi nơi ẩn thân, biến thành hình người, che giấu yêu khí, đi vào khách điếm, ngửi khí vị, tìm được đám người Tống Thanh Thời đang ăn cơm, nó chịu đựng hơi thở khủng bố đến từ hóa thân của Việt Vô Hoan, xông lên không chút sợ hãi, ôm lấy đùi Tống Thanh Thời, khóc lóc kêu một tiếng:
"Cha!"
Đôi đũa trong tay Tống Thanh Thời bị dọa rớt.
Phượng Quân nặng nề đặt chén xuống, trầm mặt bước qua, kéo lỗ tai nó giáo huấn: "Đứa nhỏ này có biết nói chuyện hay không?"
Hạo Long đau đến nỗi sắp chảy nước mắt, nghĩ đến mạng lưới quan hệ của con người, mếu máo, ép dạ cầu toàn kêu:
"Mẹ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.