Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
Chương 4: Thoát Khỏi Địa Ngục
Phượng Vũ Niết
04/05/2022
---•---
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng đem đứa nhỏ có nốt lệ chí màu đỏ trong trí nhớ trùng điệp lên mỹ nhân xinh đẹp ngồi trên điểu giá hoàng kim.
Có người biết chuyện, khi nghe thấy lời này, vỗ tay cười nói: "Thủ đoạn này của Tạ Khuyết thật thiếu đạo đức, lúc tiểu đồ đệ phát hiện ra chân tướng, chắc chắn là rất thú vị."
Từ lúc Kim Phỉ Nhận tu tiên cho đến nay, đã thu vào vô số mỹ nhân, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Việt Vô Hoan vào cửa, hắn vẫn cứ hứng thú dào dạt như lúc ban đầu: "Năm ấy, vào sinh thần 800 tuổi của ta, có vô số người đến chúc mừng, ta liền tổ chức thịnh yến tại Lang Can Đài này đây, mời chúng tiên hữu cùng chung vui. Tạ Khuyết cũng dẫn theo Vô Hoan, dường như tên đó đã nói với Vô Hoan rằng muốn đưa hắn đến Kim Phượng sơn trang bái sư học kiếm, Vô Hoan thật sự rất vui mừng, cho đến khi Tạ Khuyết lấy Thần Niệm Châu ra, mời ta nghiệm hàng nô lệ, biểu tình không dám tin của hắn thật là đáng yêu..."
Kim Phỉ Nhận không chút để ý đùa rối mái tóc dài của thiếu niên bạch y, để hắn nhìn về phía mỹ nhân đang thổi tiêu trên điểu giá, rồi kể lại chuyện cũ năm đó cho mọi người nghe.
Khi đó, Việt Vô Hoan vừa mới thành niên, mặc bộ y phục Nguyệt Lan mà mọi đệ tử tiên môn đều thích, bên hông là một thanh bảo kiếm, tóc được cố định đơn giản bằng bạch ngọc quan¹, trên người đều là hương vị sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng trong veo, cử chỉ nghiêm cẩn, không giống xuất thân từ nhân gian, ngược lại tựa như tiểu công tử của tiên môn thế gia.
Hắn nghiêm túc hành lễ với các tiên trưởng trong yến tiệc, sau đó tràn đầy chờ mong nói với Kim Phỉ Nhận, hắn đã tu đến Trúc Cơ trung kỳ, sau này ở lại Kim Phượng sơn trang sẽ cố gắng học kiếm, không phụ sự chờ mong của sư phụ, trở thành một kiếm tu lợi hại như Mặc Uyên. Lúc ấy tất cả mọi người trong yến tiệc đều bật cười, tiếng cười mang theo hương vị ái muội. Trong tiếng cười, Việt Vô Hoan ý thức được có gì đó không đúng, muốn lùi về sau, nhưng Kim Phỉ Nhận đã bước xuống, cứng rắn kéo lấy tay hắn, cẩn thận lật xem, cười nói: "Bàn tay xinh đẹp thế này, không thích hợp luyện kiếm, thích hợp hầu hạ người khác hơn."
Mặt mày của Việt Vô Hoan trắng bệch, liều mạng rút tay về.
Kim Phỉ Nhận buông ra, cười nói: "Tạ tiên trưởng, nếu thứ ngươi mang đến là hàng tốt, vậy cũng phải để cho ta nghiệm hàng đi chứ."
Mọi người trong yến tiệc đều ồn ào nói phải, yêu cầu nghiệm hàng ngay tại chỗ.
Việt Vô Hoan trơ mắt nhìn sư phụ lấy một hạt châu màu đỏ ra, xoay chuyển thần niệm, thân thể của hắn lập tức mất khống chế, hắn liều mạng ngăn cản đôi tay run rẩy đang đưa xuống bên hông, vứt đi thanh trường kiếm mà mình quý trọng tựa như vứt đi một thứ rác rưởi. Sau đó, đai lưng rơi xuống, từng tầng y phục Nguyệt Lan trút đi, tự tôn của hắn không còn sót lại chút gì ở trước mặt mọi người, mộng tưởng nho nhỏ của hắn cũng bị nghiền nát.
Tất cả âm thanh trong bữa tiệc đều ngừng lại, ánh mắt kinh diễm chăm chú nhìn vào cảnh sắc mỹ lệ này.
Kim Phỉ Nhận cũng nhịn không được ngồi thẳng người.
Việt Vô Hoan vì bị khống chế thần hồn mà giãy giụa, hận không thể lập tức chết đi, hắn thống khổ nhìn về phía sư phụ của mình, nỗ lực mấp máy đôi môi xinh đẹp, không một tiếng động mà khẩn cầu. Rốt cuộc Tạ Khuyết bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vươn tay, tựa như những tháng ngày trước kia, xoa đầu khen hắn.
Tạ Khuyết ôn nhu tháo bạch ngọc quan của hắn xuống.
Bạch ngọc quan rơi xuống, vỡ nát. Tóc dài hơi cuộn tản ra, tựa như thác nước rũ đến bên hông, che khuất Hợp Hoan Ấn quyến rũ sau tấm lưng trắng nõn, đôi mắt phượng màu vàng sẫm lộ ra tuyệt vọng cùng với bất lực đủ để kích phát ý niệm tàn sát bừa bãi của bất kỳ ai, nốt lệ chí màu đỏ câu đến lòng người ngứa ngáy, vốn dĩ là một thiếu niên mỹ mạo, thế nhưng lại bị khống chế thành vưu vật câu thần đoạt phách.
Việt Vô Hoan giãy giụa, cúi đầu muốn giấu hết khốn quẫn của mình vào bóng tối.
Tạ Khuyết nắm lấy tóc của Việt Vô Hoan, kéo mạnh về phía sau, ép thiếu niên đã thẹn đến muốn chui xuống đất ngẩng đầu lên, làm cho mọi người thấy rõ dung mạo khuynh quốc khuynh thành này.
Hắn cười nói: "Ánh mắt của ta chưa bao giờ sai."
...
Tiếng tiêu càng thêm triền miên, tận sâu bên trong triền miên là càng nhiều đau thương.
Vì khổ sở mà yết hầu của Tống Thanh Thời trở nên cứng đờ, như sắp không thở nổi, y dần hiểu rõ ý nghĩa của những lời mà Việt Vô Hoan nói lúc đó. Y phảng phất như thấy được thân thể của mình bị khóa lại trong lồng giam, mỗi ngày đều đang gào thét, nhưng không ai có thể nghe thấy được lời cầu cứu của y.
Y không muốn suy nghĩ thêm nữa, trong đầu đã có câu trả lời.
Y muốn cứu chú chim xinh đẹp chồng chất vô số vết thương này.
Tống Thanh Thời bắt đầu điên cuồng suy nghĩ, làm thế nào mới có thể dẫn Việt Vô Hoan đi một cách tự nhiên nhất.
Nhạc khúc kết thúc, tiếng tiêu dừng lại, dư vị vẫn còn lượn lờ.
Các tân khách đã sớm bị câu đến lòng ngực nóng lên, có một số người còn hiện ra vẻ đáng khinh.
Kim Phỉ Nhận đứng dậy, hào sảng tuyên bố: "Đây là món đồ chơi tối nay Kim Phượng sơn trang tặng cho các vị tiên hữu, mời các tiên hữu tận hứng."
Tống Thanh Thời hoảng sợ, lo lắng nhìn sang. Việt Vô Hoan lại chỉ nhướng mày, dường như đã quá quen với việc này, hắn không chút để ý mà vứt mị nhãn với tiên trưởng ở bên cạnh, cẳng chân xinh đẹp vươn ra dưới lớp váy, đong đưa lục lạc trên xiềng xích vàng kim, nhẹ nhàng lay động trước mọi người, như thể đang mời bọn họ nhấm nháp.
Thiếu tông chủ của Nguyệt Ẩn Môn xem đến nỗi trong lòng cũng nóng lên, vươn tay bắt lấy cẳng chân kia, muốn xé chiếc váy đó xuống, kéo đến bên cạnh đùa bỡn.
Bỗng nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng thét sợ hãi, thị nữ tôi tớ sôi nổi trốn tránh, có một con yêu hổ xông vào. Hai mắt của nó đỏ bừng, nhìn Việt Vô Hoan không ngừng thấp giọng rít gào, tựa như thấy được con mồi mỹ vị. Hai mắt của Việt Vô Hoan bắt đầu tan rã, như thể bị hạ dược, không biết sợ hãi là gì, thế nhưng lại bước từng bước về phía yêu hổ, tựa hồ không biết đó là thứ gì...
Linh Bảo tiên tôn kinh ngạc nói: "Đây là tiết mục do bạn tốt an bài vào đêm nay sao? Đúng là chịu chơi thật!"
Hiện giờ các tân khách cũng đã mơ màng say, cảm thấy kích thích vô cùng, sôi nổi reo hò.
Thiếu niên bạch y rốt cuộc nhịn không được đứng dậy, đẩy Kim Phỉ Nhận ra, kêu lên: "Dừng lại! Đừng như vậy! Loại chuyện này... Quá mức rồi!"
Kim Phỉ Nhận có chút buồn bực, đúng là tối nay hắn có an bài tiết mục yêu hổ săn giết nô lệ, nhưng nô lệ dùng trong tiết mục cũng chỉ là nô lệ bình thường, sao hắn có thể bỏ được bậc tuyệt sắc như Việt Vô Hoan? Nhưng hiện giờ hứng thú của khách nhân đang lên cao, Việt Vô Hoan cũng rất thức thời, không tiện làm mọi người mất hứng, hơn nữa bị thiếu niên bên cạnh chỉ trích làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, vì thế cười lạnh nói: "Có gì không thể? Vừa lúc ngươi hãy mở to mắt mà nhìn, nếu còn dám không thuận theo ý của ta, ta cũng sẽ để ngươi nếm thử thủ đoạn giống như vậy."
Sắc mặt của thiếu niên bạch y trở nên tái nhợt, hơi hé miệng, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.
Yêu hổ thấy hắn đến gần, càng thêm điên cuồng, mất đi lý trí, nó bổ nhào vào bả vai của Việt Vô Hoan, cắn xuống một ngụm. Bả vai của Việt Vô Hoan bị xé thành từng miệng vết thương máu thịt mơ hồ, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại từ trong mê loạn, sau đó lui về sau, yêu hổ vẫn không buông tha mà tiếp tục vồ lấy, muốn xé nát đồ vật định chạy trốn ngay trước mắt thành từng mảnh nhỏ.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng tìm thấy thuật pháp công kích thích hợp trong trí nhớ của nguyên thân, y biến Minh Giới U Hoả thành một cây châm mảnh như lông trâu, phóng vào người yêu hổ, yêu hổ ngẩng đầu rít gào, vốn dĩ châm nên trúng vào cổ lại bị trượt xuống đùi.
May mắn, kịch độc của Minh Giới U Hỏa nhanh chóng lan ra khắp người yêu hổ, trong nháy mắt yêu hổ trở nên cứng đờ, nghiêng nghiêng ngã xuống, một lát sau bắt đầu sủi bọt hóa thành nước, biến mất không còn vết tích nào để lại.
Tống Thanh Thời đứng dậy, bước về phía Việt Vô Hoan đang nằm trong vũng máu, nhanh chóng phong bế miệng vết thương, điểm vào mấy huyệt đạo giúp hắn cầm máu.
Việt Vô Hoan đau đến toàn thân run rẩy, không ngừng thở dốc, trên gương mặt xinh đẹp đều là máu tươi, tựa như lệ quỷ. Khi nhìn về phía Tống Thanh Thời, trong đôi mắt cũng không hề vui sướng vì được cứu, chỉ có oán hận sâu đậm cùng với tuyệt vọng, cuối cùng, trước khi hôn mê, hắn dùng âm thanh nhẹ đến gần như không nghe thấy mà nói: "Ta lại một lần nữa mắt mù..."
Tống Thanh Thời đút cho hắn một viên linh đan, giữ lại một đường sinh cơ cho tâm mạch.
Kim Phỉ Nhận đi tới, không vui nói: "Tống tiên tôn, vì sao lại giết yêu hổ của ta?"
Con yêu hổ này là bảo bối của hắn, rất có tính người, có thể bảo vệ chủ nhân. Quý trọng hơn nhiều so với một tên nô lệ đã chơi chán.
Tống Thanh Thời nhớ lại cách nói chuyện thường ngày của nguyên thân, lạnh lùng nói: "Ta muốn hắn."
Kim Phỉ Nhận ngoài cười nhưng trong không cười: "Chẳng lẽ tiên tôn đã động tâm với thứ phóng đãng này rồi?"
Tống Thanh Thời đáp: "Ta phải dùng hắn để thử thuốc."
Y phải cho Việt Vô Hoan thử các loại linh đan diệu dược, chữa trị thân thể của hắn khôi phục như lúc ban đầu!
Dưới sự cố tình của Tống Thanh Thời mà làm cho Kim Phỉ Nhận hiểu nhầm, chỗ tốt của linh căn hệ mộc chính là lực khôi phục cực mạnh, là một lựa chọn tốt cho những người luyện thuốc, Dược Vương Tiên Tôn làm việc bất thường, khó có thể suy đoán. Nếu yêu hổ đã chết, vậy truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng nhân cơ hội này bán cho Tống Thanh Thời một ân tình.
Tống Thanh Thời lấy một lọ Luyện Tiên Đan ra từ túi giới tử, cũng không đếm xem nhiều ít bao nhiêu, trực tiếp đưa cho Kim Phỉ Nhận coi như là bồi thường. Luyện Tiên Đan rất có lợi cho việc tu hành. Chỉ có điều nguyên liệu luyện ra vô cùng trân quý, số lượng thưa thớt, đan dược do Dược Vương tiên tôn tự tay luyện ra lại càng là vật vô giá, lấy để bồi thường một con yêu hổ của hắn, lại muốn dẫn đi một tên nô lệ đã chơi chán, nửa chết nửa sống, chẳng biết có cứu được hay không, đã là vô cùng có thành ý...
Tống Thanh Thời sợ hắn không đồng ý, suy nghĩ một chút, lại nói: "Con yêu hổ này đã bị hạ dược, hung tính quá độ, thần chí thất thường, đã không thể giữ lại được."
Kim Phỉ Nhận nhanh chóng theo bậc thang bước xuống, hủy đi thần niệm trong Thần Niệm Châu của Việt Vô Hoan, chuyển nhượng lại cho Tống Thanh Thời, đồng thời cũng cảm tạ y phát hiện kịp lúc, giết chết yêu hổ, tránh làm bị thương đến các tân khách, cũng sai người đi điều tra rõ ràng việc yêu hổ bị hạ dược dẫn đến nổi điên.
Tống Thanh Thời theo lễ tiết bái biệt với trang chủ, từ chối ý định muốn đưa thêm vài vị mỹ nhân của hắn.
Y tự tay bế Việt Vô Hoan đang hôn mê lên, bước từng bước, đi ra khỏi địa ngục chạm vàng khắc ngọc này.
Trong địa ngục, vẫn còn rất nhiều linh hồn trầm luân không có cách nào chạy thoát...
Sau lưng, tiếng cười vui lả lướt ngày càng xa.
Vết máu trên mặt Việt Vô Hoan đã được lau đi, lông mi nhắm chặt, hơi hơi rung động, vừa yếu ớt lại vừa mỹ lệ.
Tống Thanh Thời nhìn hắn, lòng cũng dần trở nên kiên định.
Y bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện xưa mà mẹ từng kể:
Có hàng vạn con cá chết đi vì thủy triều trong các vũng nước nông trên bờ biển.
Y không có cách nào cứu hết tất cả những con cá đó ra, y chỉ có thể thả chú cá sắp chết trong tay này về biển rộng.
"Bởi vì, chú cá này đặc biệt."
-----
¹Bạch ngọc quan:
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng đem đứa nhỏ có nốt lệ chí màu đỏ trong trí nhớ trùng điệp lên mỹ nhân xinh đẹp ngồi trên điểu giá hoàng kim.
Có người biết chuyện, khi nghe thấy lời này, vỗ tay cười nói: "Thủ đoạn này của Tạ Khuyết thật thiếu đạo đức, lúc tiểu đồ đệ phát hiện ra chân tướng, chắc chắn là rất thú vị."
Từ lúc Kim Phỉ Nhận tu tiên cho đến nay, đã thu vào vô số mỹ nhân, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Việt Vô Hoan vào cửa, hắn vẫn cứ hứng thú dào dạt như lúc ban đầu: "Năm ấy, vào sinh thần 800 tuổi của ta, có vô số người đến chúc mừng, ta liền tổ chức thịnh yến tại Lang Can Đài này đây, mời chúng tiên hữu cùng chung vui. Tạ Khuyết cũng dẫn theo Vô Hoan, dường như tên đó đã nói với Vô Hoan rằng muốn đưa hắn đến Kim Phượng sơn trang bái sư học kiếm, Vô Hoan thật sự rất vui mừng, cho đến khi Tạ Khuyết lấy Thần Niệm Châu ra, mời ta nghiệm hàng nô lệ, biểu tình không dám tin của hắn thật là đáng yêu..."
Kim Phỉ Nhận không chút để ý đùa rối mái tóc dài của thiếu niên bạch y, để hắn nhìn về phía mỹ nhân đang thổi tiêu trên điểu giá, rồi kể lại chuyện cũ năm đó cho mọi người nghe.
Khi đó, Việt Vô Hoan vừa mới thành niên, mặc bộ y phục Nguyệt Lan mà mọi đệ tử tiên môn đều thích, bên hông là một thanh bảo kiếm, tóc được cố định đơn giản bằng bạch ngọc quan¹, trên người đều là hương vị sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng trong veo, cử chỉ nghiêm cẩn, không giống xuất thân từ nhân gian, ngược lại tựa như tiểu công tử của tiên môn thế gia.
Hắn nghiêm túc hành lễ với các tiên trưởng trong yến tiệc, sau đó tràn đầy chờ mong nói với Kim Phỉ Nhận, hắn đã tu đến Trúc Cơ trung kỳ, sau này ở lại Kim Phượng sơn trang sẽ cố gắng học kiếm, không phụ sự chờ mong của sư phụ, trở thành một kiếm tu lợi hại như Mặc Uyên. Lúc ấy tất cả mọi người trong yến tiệc đều bật cười, tiếng cười mang theo hương vị ái muội. Trong tiếng cười, Việt Vô Hoan ý thức được có gì đó không đúng, muốn lùi về sau, nhưng Kim Phỉ Nhận đã bước xuống, cứng rắn kéo lấy tay hắn, cẩn thận lật xem, cười nói: "Bàn tay xinh đẹp thế này, không thích hợp luyện kiếm, thích hợp hầu hạ người khác hơn."
Mặt mày của Việt Vô Hoan trắng bệch, liều mạng rút tay về.
Kim Phỉ Nhận buông ra, cười nói: "Tạ tiên trưởng, nếu thứ ngươi mang đến là hàng tốt, vậy cũng phải để cho ta nghiệm hàng đi chứ."
Mọi người trong yến tiệc đều ồn ào nói phải, yêu cầu nghiệm hàng ngay tại chỗ.
Việt Vô Hoan trơ mắt nhìn sư phụ lấy một hạt châu màu đỏ ra, xoay chuyển thần niệm, thân thể của hắn lập tức mất khống chế, hắn liều mạng ngăn cản đôi tay run rẩy đang đưa xuống bên hông, vứt đi thanh trường kiếm mà mình quý trọng tựa như vứt đi một thứ rác rưởi. Sau đó, đai lưng rơi xuống, từng tầng y phục Nguyệt Lan trút đi, tự tôn của hắn không còn sót lại chút gì ở trước mặt mọi người, mộng tưởng nho nhỏ của hắn cũng bị nghiền nát.
Tất cả âm thanh trong bữa tiệc đều ngừng lại, ánh mắt kinh diễm chăm chú nhìn vào cảnh sắc mỹ lệ này.
Kim Phỉ Nhận cũng nhịn không được ngồi thẳng người.
Việt Vô Hoan vì bị khống chế thần hồn mà giãy giụa, hận không thể lập tức chết đi, hắn thống khổ nhìn về phía sư phụ của mình, nỗ lực mấp máy đôi môi xinh đẹp, không một tiếng động mà khẩn cầu. Rốt cuộc Tạ Khuyết bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vươn tay, tựa như những tháng ngày trước kia, xoa đầu khen hắn.
Tạ Khuyết ôn nhu tháo bạch ngọc quan của hắn xuống.
Bạch ngọc quan rơi xuống, vỡ nát. Tóc dài hơi cuộn tản ra, tựa như thác nước rũ đến bên hông, che khuất Hợp Hoan Ấn quyến rũ sau tấm lưng trắng nõn, đôi mắt phượng màu vàng sẫm lộ ra tuyệt vọng cùng với bất lực đủ để kích phát ý niệm tàn sát bừa bãi của bất kỳ ai, nốt lệ chí màu đỏ câu đến lòng người ngứa ngáy, vốn dĩ là một thiếu niên mỹ mạo, thế nhưng lại bị khống chế thành vưu vật câu thần đoạt phách.
Việt Vô Hoan giãy giụa, cúi đầu muốn giấu hết khốn quẫn của mình vào bóng tối.
Tạ Khuyết nắm lấy tóc của Việt Vô Hoan, kéo mạnh về phía sau, ép thiếu niên đã thẹn đến muốn chui xuống đất ngẩng đầu lên, làm cho mọi người thấy rõ dung mạo khuynh quốc khuynh thành này.
Hắn cười nói: "Ánh mắt của ta chưa bao giờ sai."
...
Tiếng tiêu càng thêm triền miên, tận sâu bên trong triền miên là càng nhiều đau thương.
Vì khổ sở mà yết hầu của Tống Thanh Thời trở nên cứng đờ, như sắp không thở nổi, y dần hiểu rõ ý nghĩa của những lời mà Việt Vô Hoan nói lúc đó. Y phảng phất như thấy được thân thể của mình bị khóa lại trong lồng giam, mỗi ngày đều đang gào thét, nhưng không ai có thể nghe thấy được lời cầu cứu của y.
Y không muốn suy nghĩ thêm nữa, trong đầu đã có câu trả lời.
Y muốn cứu chú chim xinh đẹp chồng chất vô số vết thương này.
Tống Thanh Thời bắt đầu điên cuồng suy nghĩ, làm thế nào mới có thể dẫn Việt Vô Hoan đi một cách tự nhiên nhất.
Nhạc khúc kết thúc, tiếng tiêu dừng lại, dư vị vẫn còn lượn lờ.
Các tân khách đã sớm bị câu đến lòng ngực nóng lên, có một số người còn hiện ra vẻ đáng khinh.
Kim Phỉ Nhận đứng dậy, hào sảng tuyên bố: "Đây là món đồ chơi tối nay Kim Phượng sơn trang tặng cho các vị tiên hữu, mời các tiên hữu tận hứng."
Tống Thanh Thời hoảng sợ, lo lắng nhìn sang. Việt Vô Hoan lại chỉ nhướng mày, dường như đã quá quen với việc này, hắn không chút để ý mà vứt mị nhãn với tiên trưởng ở bên cạnh, cẳng chân xinh đẹp vươn ra dưới lớp váy, đong đưa lục lạc trên xiềng xích vàng kim, nhẹ nhàng lay động trước mọi người, như thể đang mời bọn họ nhấm nháp.
Thiếu tông chủ của Nguyệt Ẩn Môn xem đến nỗi trong lòng cũng nóng lên, vươn tay bắt lấy cẳng chân kia, muốn xé chiếc váy đó xuống, kéo đến bên cạnh đùa bỡn.
Bỗng nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng thét sợ hãi, thị nữ tôi tớ sôi nổi trốn tránh, có một con yêu hổ xông vào. Hai mắt của nó đỏ bừng, nhìn Việt Vô Hoan không ngừng thấp giọng rít gào, tựa như thấy được con mồi mỹ vị. Hai mắt của Việt Vô Hoan bắt đầu tan rã, như thể bị hạ dược, không biết sợ hãi là gì, thế nhưng lại bước từng bước về phía yêu hổ, tựa hồ không biết đó là thứ gì...
Linh Bảo tiên tôn kinh ngạc nói: "Đây là tiết mục do bạn tốt an bài vào đêm nay sao? Đúng là chịu chơi thật!"
Hiện giờ các tân khách cũng đã mơ màng say, cảm thấy kích thích vô cùng, sôi nổi reo hò.
Thiếu niên bạch y rốt cuộc nhịn không được đứng dậy, đẩy Kim Phỉ Nhận ra, kêu lên: "Dừng lại! Đừng như vậy! Loại chuyện này... Quá mức rồi!"
Kim Phỉ Nhận có chút buồn bực, đúng là tối nay hắn có an bài tiết mục yêu hổ săn giết nô lệ, nhưng nô lệ dùng trong tiết mục cũng chỉ là nô lệ bình thường, sao hắn có thể bỏ được bậc tuyệt sắc như Việt Vô Hoan? Nhưng hiện giờ hứng thú của khách nhân đang lên cao, Việt Vô Hoan cũng rất thức thời, không tiện làm mọi người mất hứng, hơn nữa bị thiếu niên bên cạnh chỉ trích làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, vì thế cười lạnh nói: "Có gì không thể? Vừa lúc ngươi hãy mở to mắt mà nhìn, nếu còn dám không thuận theo ý của ta, ta cũng sẽ để ngươi nếm thử thủ đoạn giống như vậy."
Sắc mặt của thiếu niên bạch y trở nên tái nhợt, hơi hé miệng, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.
Yêu hổ thấy hắn đến gần, càng thêm điên cuồng, mất đi lý trí, nó bổ nhào vào bả vai của Việt Vô Hoan, cắn xuống một ngụm. Bả vai của Việt Vô Hoan bị xé thành từng miệng vết thương máu thịt mơ hồ, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại từ trong mê loạn, sau đó lui về sau, yêu hổ vẫn không buông tha mà tiếp tục vồ lấy, muốn xé nát đồ vật định chạy trốn ngay trước mắt thành từng mảnh nhỏ.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng tìm thấy thuật pháp công kích thích hợp trong trí nhớ của nguyên thân, y biến Minh Giới U Hoả thành một cây châm mảnh như lông trâu, phóng vào người yêu hổ, yêu hổ ngẩng đầu rít gào, vốn dĩ châm nên trúng vào cổ lại bị trượt xuống đùi.
May mắn, kịch độc của Minh Giới U Hỏa nhanh chóng lan ra khắp người yêu hổ, trong nháy mắt yêu hổ trở nên cứng đờ, nghiêng nghiêng ngã xuống, một lát sau bắt đầu sủi bọt hóa thành nước, biến mất không còn vết tích nào để lại.
Tống Thanh Thời đứng dậy, bước về phía Việt Vô Hoan đang nằm trong vũng máu, nhanh chóng phong bế miệng vết thương, điểm vào mấy huyệt đạo giúp hắn cầm máu.
Việt Vô Hoan đau đến toàn thân run rẩy, không ngừng thở dốc, trên gương mặt xinh đẹp đều là máu tươi, tựa như lệ quỷ. Khi nhìn về phía Tống Thanh Thời, trong đôi mắt cũng không hề vui sướng vì được cứu, chỉ có oán hận sâu đậm cùng với tuyệt vọng, cuối cùng, trước khi hôn mê, hắn dùng âm thanh nhẹ đến gần như không nghe thấy mà nói: "Ta lại một lần nữa mắt mù..."
Tống Thanh Thời đút cho hắn một viên linh đan, giữ lại một đường sinh cơ cho tâm mạch.
Kim Phỉ Nhận đi tới, không vui nói: "Tống tiên tôn, vì sao lại giết yêu hổ của ta?"
Con yêu hổ này là bảo bối của hắn, rất có tính người, có thể bảo vệ chủ nhân. Quý trọng hơn nhiều so với một tên nô lệ đã chơi chán.
Tống Thanh Thời nhớ lại cách nói chuyện thường ngày của nguyên thân, lạnh lùng nói: "Ta muốn hắn."
Kim Phỉ Nhận ngoài cười nhưng trong không cười: "Chẳng lẽ tiên tôn đã động tâm với thứ phóng đãng này rồi?"
Tống Thanh Thời đáp: "Ta phải dùng hắn để thử thuốc."
Y phải cho Việt Vô Hoan thử các loại linh đan diệu dược, chữa trị thân thể của hắn khôi phục như lúc ban đầu!
Dưới sự cố tình của Tống Thanh Thời mà làm cho Kim Phỉ Nhận hiểu nhầm, chỗ tốt của linh căn hệ mộc chính là lực khôi phục cực mạnh, là một lựa chọn tốt cho những người luyện thuốc, Dược Vương Tiên Tôn làm việc bất thường, khó có thể suy đoán. Nếu yêu hổ đã chết, vậy truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng nhân cơ hội này bán cho Tống Thanh Thời một ân tình.
Tống Thanh Thời lấy một lọ Luyện Tiên Đan ra từ túi giới tử, cũng không đếm xem nhiều ít bao nhiêu, trực tiếp đưa cho Kim Phỉ Nhận coi như là bồi thường. Luyện Tiên Đan rất có lợi cho việc tu hành. Chỉ có điều nguyên liệu luyện ra vô cùng trân quý, số lượng thưa thớt, đan dược do Dược Vương tiên tôn tự tay luyện ra lại càng là vật vô giá, lấy để bồi thường một con yêu hổ của hắn, lại muốn dẫn đi một tên nô lệ đã chơi chán, nửa chết nửa sống, chẳng biết có cứu được hay không, đã là vô cùng có thành ý...
Tống Thanh Thời sợ hắn không đồng ý, suy nghĩ một chút, lại nói: "Con yêu hổ này đã bị hạ dược, hung tính quá độ, thần chí thất thường, đã không thể giữ lại được."
Kim Phỉ Nhận nhanh chóng theo bậc thang bước xuống, hủy đi thần niệm trong Thần Niệm Châu của Việt Vô Hoan, chuyển nhượng lại cho Tống Thanh Thời, đồng thời cũng cảm tạ y phát hiện kịp lúc, giết chết yêu hổ, tránh làm bị thương đến các tân khách, cũng sai người đi điều tra rõ ràng việc yêu hổ bị hạ dược dẫn đến nổi điên.
Tống Thanh Thời theo lễ tiết bái biệt với trang chủ, từ chối ý định muốn đưa thêm vài vị mỹ nhân của hắn.
Y tự tay bế Việt Vô Hoan đang hôn mê lên, bước từng bước, đi ra khỏi địa ngục chạm vàng khắc ngọc này.
Trong địa ngục, vẫn còn rất nhiều linh hồn trầm luân không có cách nào chạy thoát...
Sau lưng, tiếng cười vui lả lướt ngày càng xa.
Vết máu trên mặt Việt Vô Hoan đã được lau đi, lông mi nhắm chặt, hơi hơi rung động, vừa yếu ớt lại vừa mỹ lệ.
Tống Thanh Thời nhìn hắn, lòng cũng dần trở nên kiên định.
Y bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện xưa mà mẹ từng kể:
Có hàng vạn con cá chết đi vì thủy triều trong các vũng nước nông trên bờ biển.
Y không có cách nào cứu hết tất cả những con cá đó ra, y chỉ có thể thả chú cá sắp chết trong tay này về biển rộng.
"Bởi vì, chú cá này đặc biệt."
-----
¹Bạch ngọc quan:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.