Chương 6: Sự tàn ác của con người (2)
Zhttty
01/02/2024
Ngay lúc Lộ Viễn Minh đang vừa chạy vừa suy nghĩ, đột nhiên gã da đen vô gia cư dừng lại trước cửa một căn phòng nào đó, điều này khiến hắn cũng dừng lại theo, còn cảnh sát da trắng thì chạy lướt qua. Khi Lộ Viễn Minh cũng định chạy ngang qua tên da đen vô gia cư, gã lại đột nhiên vung một thanh sắt dài đánh tới, trực tiếp đánh vào khớp chân trái của Lộ Viễn Minh khiến nó vang lên răng rắc, chân trái của Lộ Viễn Minh trực tiếp bị gãy, cả người hắn cũng lăn lộn té xuống đất.
Khi gã da đen vô gia cư lộ ánh mắt dữ tợn, cầm thanh sắt dài trong tay định bồi thêm cho Lộ Viễn Minh một đòn nữa thì viên cảnh sát da trắng phía trước lập tức lớn tiếng quát: "Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên, nếu không tao sẽ nổ súng!"
Gã da đen liếc nhìn Lộ Viễn Minh đang ôm chân rên rỉ nằm trên mặt đất, phun ra một tiếng khinh bỉ, nhưng vẫn ngoan ngoãn vứt bỏ thanh sắt, gã giơ hai tay lên đối diện với viên cảnh sát da trắng mà rằng: “Này, anh bạn, thư giãn một chút, tôi đang cứu hai chúng ta đấy, lũ quái vật sắp đuổi theo rồi, chúng ta khả năng cao là không chạy nhanh bằng chúng, nhưng chúng ta có thể chạy thoát…”
Cảnh sát da trắng không thay đổi nét mặt, nhưng vẫn từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống rồi nhìn chằm chằm vào tên da đen, bảo: “Đi trước đi, giơ hai tay ra cho tao nhìn thấy, bằng không thì tao chẳng ngại cho mày giống thằng kia đâu!”
Tên da đen vô gia cư nhún vai, nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến phía trước cảnh sát da trắng, khi đi qua Lộ Viễn Minh, gã ta lại đá một cú vào bụng của hắn, khiến Lộ Viễn Minh trực tiếp nôn mửa, cả người càng thêm co lại, ôm bụng co ro trong góc tường.
“Bọn lợn da vàng chết tiệt, nếu không phải bọn mày đến đây cướp mất việc làm, cướp mất đô-la thì làm sao tao phải trở thành kẻ vô gia cư…”
Trong tiếng chửi rủa, gã da đen vô gia cư và tên cảnh sát da trắng đã chạy xa, men theo hành lang của toà nhà mà xuống.
Ít nhất hơn mười giây sau, Lộ Viễn Minh mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn đau quặn thắt ở bụng, hắn nhìn chằm chằm về phía gã da đen vô gia cư và tên cảnh sát da trắng biến mất với vẻ mặt khó tin, mất một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn lại sau những gì vừa xảy ra.
Mình bị bỏ rơi?
Không, không chỉ đơn giản là bị bỏ rơi!
Đây rõ ràng là đâm lén sau lưng!
“XXX dcmnr! Hèn gì nhiều người lại nói rằng bọn họ không bài xích người da đen vì phân biệt chủng tộc, mà chỉ đơn giản là họ bài xích người da đen mà thôi!!” (tác giả pbct quá…)
Lộ Viễn Minh chửi thề mấy câu rồi bèn im lặng, cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Hắn thử cử động cái chân trái bị gãy của mình, chỉ mới nhấc lên một chút mà cơn đâu đã khiên hắn phải hét lên, loại đau đớn này là thứ mà Lộ Viễn Minh chưa bao giờ trải qua trong suốt cuộc đời, hắn ôm lấy cái chân gãy thét lên vài giây, rồi lại cắn răng chịu đựng cơn đau.
Những con quái vật kia đang đuổi tới, nếu anh ta ở đây lãng phí thời gian để gào thét thì vận mệnh đang chờ hắn phía trước chính là bị xé xác, bị quái vật nuốt chửng!
Hắn nhất định phải tìm cách sống sót, ít nhất là sống sót cho đến khi có thể xuyên không trở lại mới thôi!
Lộ Viễn Minh chịu đựng cơn đau, hắn liên tục nhìn quanh, quan sát cẩn thận hết thảy mọi thứ chung quanh.
Hắn cũng đã nghĩ thông, hắn cần gì phải đi theo hai tên đen hắc bạch (chơi chữ Hắc Bạch Vô Thường) ngu ngốc… à không, là tên da đen và gã da trắng kia cơ chứ?
Việc hắn cần làm là tìm một không gian hẹp và bí mật để ẩn náu, chịu đựng qua vài tiếng cuối cùng còn lại để xuyên không về.
Mặc dù tên nghiện mà hắn nhập vào đã chết, linh hồn của hắn cũng đã rơi xuống thế giới bên kia, liệu hắn có thể xuyên không trở lại cơ thể ban đầu hay không vẫn là một ẩn số chưa biết, nhưng đặt cược vào khả năng có thể trở lại vẫn còn tốt hơn tỷ lệ sống sót dưới sự truy sát của mười mấy con quái vật kia.
Tất nhiên, nếu có thể vừa chạy vừa tìm chỗ ẩn náu thì tốt hơn, chỉ có điều, bây giờ hắn bị gãy chân, không thể rời khỏi tầng trên cùng này được nữa, tìm chỗ ẩn náu gần nhất cũng là quyết định bất đắc dĩ.
Rất nhanh, Lộ Viễn Minh đã tìm thấy mấy chỗ ẩn náu tiềm năng, nhưng hầu hết đều là mấy đống rác hoặc góc tường bên dưới mảng tường đổ vỡ, ẩn náu ở những nơi như vậy là hoàn toàn phó thác sinh tử của bản thân cho may rủi quyết định, nếu không bị quái vật phát hiện thì thôi, còn nếu mà bị phát hiện ra thì lũ quái vật sẽ có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.
Lộ Viễn Minh thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo lê cái chân gãy bò trên mặt đất, đến ngay cả bò, chỉ cần hắn di chuyển một chút thôi là cơn đau dữ dội lại ập đến. Lúc này, hắn cũng không quan tâm nữa, vừa rên rỉ từng tiếng, vừa kéo lê chân gãy bò về phía trước, cố gắng tìm một nơi ẩn náu tạm bợ.
Đúng lúc này, Lộ Viễn Minh đã nghe thấy tiếng rít gào truyền đến từ phía trên một bức tường đổ vỡ, cùng lúc đói, dường như có thứ gì đó đang di chuyển phía trên đầu của hắn, chuyện này khiến cả người hắn nổi da gà, chắc chắn những con quái vật từ dưới mặt đất kia đã bò lên tới sân thượng và hiện đang nhanh chóng đuổi tới.
"Nhanh lên nhanh lên..."
Lộ Viễn Minh thấp giọng gào thét, dùng hết sức bò lê trên mặt đất, vì quá sức mà móng tay của hắn đều bị bong ngược ra, ngay lúc này, ánh mắt của hắn chợt loé lên ánh sáng, hắn cấp tốc bò về phía một căn phòng gần đó.
Căn phòng đó cũng đầy những bức tường đổ vỡ lẫn các thanh thép nhô lên, và ở một góc tường, một số mảng tường đổ xuống vừa vặn tạo nên một cái hốc nhỏ giống như hang chó, rất nhỏ, miệng hốc rất hẹp, vả lại còn có một số thanh thép bật ngược lên, nhưng nhìn từ xa thì có vẻ vừa đủ cho Lộ Viễn Minh chui vào. Ngay lúc này, tiếng di chuyển của bọn quái vật đã truyền đến từ sau lưng, Lộ Viễn Minh không còn quan tâm gì nữa, cả người lật đật chui vào cái hốc đó.
Lộ Viễn Minh mới chui được nửa người vào, những thanh thép và mảng tường vỡ đã khiến cả người và hay tay hắn trầy nát, tuy vậy, hắn cũng chẳng hề quan tâm đến điều này mà lại không ngừng cố gắng chui vào, cái hốc này rất nông, chỉ đủ chứa phần thên trên và thân dưới trong trường hợp hắn co chân lại, mà lúc này, chân của hắn còn cách tư thế co lại này khoảng chừng tám, chín mươi centimet nữa.
Tuy nhiên, Lộ Viễn Minh bị gãy chân trái, dù hắn đã cố gắng co lại nhưng chỉ cần cần cử động một chút là cơn đau xé gan lại ập tới, ngay cả khi hắn đã cố gắng chịu đựng cơn đau đó thì cái chân của hắn cũng không thể nào co lại được vì khớp chân đã bị gã da đen vô gia cư kia đánh gãy.
Nói cách khác...
Chân trái của hắn trực tiếp thò ra khỏi miệng hốc!
Khi gã da đen vô gia cư lộ ánh mắt dữ tợn, cầm thanh sắt dài trong tay định bồi thêm cho Lộ Viễn Minh một đòn nữa thì viên cảnh sát da trắng phía trước lập tức lớn tiếng quát: "Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên, nếu không tao sẽ nổ súng!"
Gã da đen liếc nhìn Lộ Viễn Minh đang ôm chân rên rỉ nằm trên mặt đất, phun ra một tiếng khinh bỉ, nhưng vẫn ngoan ngoãn vứt bỏ thanh sắt, gã giơ hai tay lên đối diện với viên cảnh sát da trắng mà rằng: “Này, anh bạn, thư giãn một chút, tôi đang cứu hai chúng ta đấy, lũ quái vật sắp đuổi theo rồi, chúng ta khả năng cao là không chạy nhanh bằng chúng, nhưng chúng ta có thể chạy thoát…”
Cảnh sát da trắng không thay đổi nét mặt, nhưng vẫn từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống rồi nhìn chằm chằm vào tên da đen, bảo: “Đi trước đi, giơ hai tay ra cho tao nhìn thấy, bằng không thì tao chẳng ngại cho mày giống thằng kia đâu!”
Tên da đen vô gia cư nhún vai, nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến phía trước cảnh sát da trắng, khi đi qua Lộ Viễn Minh, gã ta lại đá một cú vào bụng của hắn, khiến Lộ Viễn Minh trực tiếp nôn mửa, cả người càng thêm co lại, ôm bụng co ro trong góc tường.
“Bọn lợn da vàng chết tiệt, nếu không phải bọn mày đến đây cướp mất việc làm, cướp mất đô-la thì làm sao tao phải trở thành kẻ vô gia cư…”
Trong tiếng chửi rủa, gã da đen vô gia cư và tên cảnh sát da trắng đã chạy xa, men theo hành lang của toà nhà mà xuống.
Ít nhất hơn mười giây sau, Lộ Viễn Minh mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn đau quặn thắt ở bụng, hắn nhìn chằm chằm về phía gã da đen vô gia cư và tên cảnh sát da trắng biến mất với vẻ mặt khó tin, mất một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn lại sau những gì vừa xảy ra.
Mình bị bỏ rơi?
Không, không chỉ đơn giản là bị bỏ rơi!
Đây rõ ràng là đâm lén sau lưng!
“XXX dcmnr! Hèn gì nhiều người lại nói rằng bọn họ không bài xích người da đen vì phân biệt chủng tộc, mà chỉ đơn giản là họ bài xích người da đen mà thôi!!” (tác giả pbct quá…)
Lộ Viễn Minh chửi thề mấy câu rồi bèn im lặng, cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Hắn thử cử động cái chân trái bị gãy của mình, chỉ mới nhấc lên một chút mà cơn đâu đã khiên hắn phải hét lên, loại đau đớn này là thứ mà Lộ Viễn Minh chưa bao giờ trải qua trong suốt cuộc đời, hắn ôm lấy cái chân gãy thét lên vài giây, rồi lại cắn răng chịu đựng cơn đau.
Những con quái vật kia đang đuổi tới, nếu anh ta ở đây lãng phí thời gian để gào thét thì vận mệnh đang chờ hắn phía trước chính là bị xé xác, bị quái vật nuốt chửng!
Hắn nhất định phải tìm cách sống sót, ít nhất là sống sót cho đến khi có thể xuyên không trở lại mới thôi!
Lộ Viễn Minh chịu đựng cơn đau, hắn liên tục nhìn quanh, quan sát cẩn thận hết thảy mọi thứ chung quanh.
Hắn cũng đã nghĩ thông, hắn cần gì phải đi theo hai tên đen hắc bạch (chơi chữ Hắc Bạch Vô Thường) ngu ngốc… à không, là tên da đen và gã da trắng kia cơ chứ?
Việc hắn cần làm là tìm một không gian hẹp và bí mật để ẩn náu, chịu đựng qua vài tiếng cuối cùng còn lại để xuyên không về.
Mặc dù tên nghiện mà hắn nhập vào đã chết, linh hồn của hắn cũng đã rơi xuống thế giới bên kia, liệu hắn có thể xuyên không trở lại cơ thể ban đầu hay không vẫn là một ẩn số chưa biết, nhưng đặt cược vào khả năng có thể trở lại vẫn còn tốt hơn tỷ lệ sống sót dưới sự truy sát của mười mấy con quái vật kia.
Tất nhiên, nếu có thể vừa chạy vừa tìm chỗ ẩn náu thì tốt hơn, chỉ có điều, bây giờ hắn bị gãy chân, không thể rời khỏi tầng trên cùng này được nữa, tìm chỗ ẩn náu gần nhất cũng là quyết định bất đắc dĩ.
Rất nhanh, Lộ Viễn Minh đã tìm thấy mấy chỗ ẩn náu tiềm năng, nhưng hầu hết đều là mấy đống rác hoặc góc tường bên dưới mảng tường đổ vỡ, ẩn náu ở những nơi như vậy là hoàn toàn phó thác sinh tử của bản thân cho may rủi quyết định, nếu không bị quái vật phát hiện thì thôi, còn nếu mà bị phát hiện ra thì lũ quái vật sẽ có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.
Lộ Viễn Minh thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo lê cái chân gãy bò trên mặt đất, đến ngay cả bò, chỉ cần hắn di chuyển một chút thôi là cơn đau dữ dội lại ập đến. Lúc này, hắn cũng không quan tâm nữa, vừa rên rỉ từng tiếng, vừa kéo lê chân gãy bò về phía trước, cố gắng tìm một nơi ẩn náu tạm bợ.
Đúng lúc này, Lộ Viễn Minh đã nghe thấy tiếng rít gào truyền đến từ phía trên một bức tường đổ vỡ, cùng lúc đói, dường như có thứ gì đó đang di chuyển phía trên đầu của hắn, chuyện này khiến cả người hắn nổi da gà, chắc chắn những con quái vật từ dưới mặt đất kia đã bò lên tới sân thượng và hiện đang nhanh chóng đuổi tới.
"Nhanh lên nhanh lên..."
Lộ Viễn Minh thấp giọng gào thét, dùng hết sức bò lê trên mặt đất, vì quá sức mà móng tay của hắn đều bị bong ngược ra, ngay lúc này, ánh mắt của hắn chợt loé lên ánh sáng, hắn cấp tốc bò về phía một căn phòng gần đó.
Căn phòng đó cũng đầy những bức tường đổ vỡ lẫn các thanh thép nhô lên, và ở một góc tường, một số mảng tường đổ xuống vừa vặn tạo nên một cái hốc nhỏ giống như hang chó, rất nhỏ, miệng hốc rất hẹp, vả lại còn có một số thanh thép bật ngược lên, nhưng nhìn từ xa thì có vẻ vừa đủ cho Lộ Viễn Minh chui vào. Ngay lúc này, tiếng di chuyển của bọn quái vật đã truyền đến từ sau lưng, Lộ Viễn Minh không còn quan tâm gì nữa, cả người lật đật chui vào cái hốc đó.
Lộ Viễn Minh mới chui được nửa người vào, những thanh thép và mảng tường vỡ đã khiến cả người và hay tay hắn trầy nát, tuy vậy, hắn cũng chẳng hề quan tâm đến điều này mà lại không ngừng cố gắng chui vào, cái hốc này rất nông, chỉ đủ chứa phần thên trên và thân dưới trong trường hợp hắn co chân lại, mà lúc này, chân của hắn còn cách tư thế co lại này khoảng chừng tám, chín mươi centimet nữa.
Tuy nhiên, Lộ Viễn Minh bị gãy chân trái, dù hắn đã cố gắng co lại nhưng chỉ cần cần cử động một chút là cơn đau xé gan lại ập tới, ngay cả khi hắn đã cố gắng chịu đựng cơn đau đó thì cái chân của hắn cũng không thể nào co lại được vì khớp chân đã bị gã da đen vô gia cư kia đánh gãy.
Nói cách khác...
Chân trái của hắn trực tiếp thò ra khỏi miệng hốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.