Chương 23: Thành viên tổ chức Đen
Nhật Nguyệt Độc Hành
26/01/2024
Buổi sáng sớm, 1 giờ đêm Hoa Tiểu Mạn từ trên giường rời dậy, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà
Tiểu Mạn đi đến công ty của mình, cô mở cửa. Một đường đi thẳng lên sân thượng của toà nhà. Bước đến, cô ngồi bên mép của toà nhà
Những luồng gió lướt qua trên mái tóc cô, làm cho mái tóc tung bay. Nhắm nhìn những ngọn đèn chỉ còn le lói ở phía dưới, cô không khỏi rơi lệ
Tiểu Mạn nhớ gia đình rồi, nhớ những ngày tháng ở bên cha mẹ. Cha cô từng nói ông thích sự yên tĩnh của màn đêm, nên lúc còn nhỏ cả gia đình cô thường xuyên leo lên toà nhà cao vào giờ này
Giọng nói Hoa Tiểu Mạn run run, tràn đầy nghẹn ngào
" Cha ơi! Mẹ ơi! Con nhớ hai người quá "
Nằm xuống nền đất tiểu Mạn nhắm mắt lại, để bản thân có thể trải nghiệm một chút dư vị của kí ức
Đột nhiên có tiếng " Sột soạt " làm phá vỡ giấc mộng của cô. Mở mắt ra, tiểu Mạn ngồi bật dậy. Cô cảnh giác nhìn xung quanh
" Ai đấy "
" Là tôi đây " Tiếng của một người đàn ông vang lên
Nghe vậy Hoa Tiểu Mạn thở phào
" Phù, anh trai, anh làm tôi sợ chết mất"
Ngồi xuống bên cạnh người đàn ông cười lớn
" Ha ha ha, cô đừng chọc cười tôi. Lúc nãy mà tôi tiến thêm một bước thì cái mạng quèn này chắt không dữ được mất "
Trên tay Hoa Tiểu Mạn, một con dao sắt bén đang nằm ở đó. Cô thu con dao lại, dắt con dao bên lưng quần
Vì trời tối, nên bóng dáng hai người rất mờ ảo, tuy ngồi gần nhau nhưng họ còn không nhìn rõ mặt đối phương. Trong tình cảnh đó, hai người lại thư thái ngồi nói chuyện
" K, cậu đừng trêu tôi. Dù sao hai chúng ta cũng hiểu nhau quá mà"
K cười, rút ra một con dao vừa mài, vừa nói chuyện
" Ừ nhỉ, hiểu rõ quá mà. Hai năm làm đồng đội lẫn mà "
Không nhiều lời Hoa Tiểu Mạn lấy súng chỉa vào đầu đối phương
" Nói đi tổ chức có nhiệm vụ gì?"
Đưa tay đẩy khẩu súng ra K thản nhiên
" Này bà cô, đừng như vậy mà "
" Nghiêm túc đi " Hoa Tiểu Mạn quát
Hai tay chạm vào nhau, K tủi thân
" Chị à, đối tượng lần này của chị là thủ trưởng nước Z"
" Biết rồi tôi đi đây " Hoa Tiểu Mạn đứng dậy
Hai năm qua ngoài kinh doanh, tiểu Mạn còn tham gia vào một tổ chức gọi là Đen. Cô giúp bọn họ giết người, bọn họ giúp cô bảo vệ cha
Nói là dây dưa với Bạch Nhẫn nhưng thực ra cô có thể cứu Hoa Hội bất cứ lúc nào. Chỉ là hơn một năm trước tiểu Mạn phát hiện có một tổ chức khác đang ngắm vào Hoa Hội nên cô bắt đầu diễn kịch đến giờ
Trở về nhà Hoắc Lăng, tiểu Mạn lén lút đi về phòng. Nhưng cô chỉ mới mở cửa phòng thì đèn trong nhà sáng lên. Hoắc Lăng giận đùng đùng đi về phía cô
" Hoa tổng, cô đã đi đâu, 3 giờ sáng mới mò về nhà"
Hoa Tiểu Mạn đứng im, hai mép miệng hơi cong cong. Nhìn anh với ánh mắt chân thành
" Tôi nói là đi chạy bộ, anh có tin không "
Ánh mắt của Hoắc Lăng vẫn bừng bừng sát khí. Tiểu Mạn sợ, cô nhanh chóng chạy vào phòng đóng của lại
" Hoắc tổng tôi buồn ngủ rồi, có chuyện gì trời sáng chúng ta nói tiếp "
Tiểu Mạn nhanh chóng chui lên giường trùm chăm lại. Trong lòng thầm đọc câu thần chú: Hoắc Lăng xin anh đừng nói gì nữa
Cũng may cho cô là Hoắc Lăng cũng không nói gì. Mang theo luồn sát khí bao quanh mình anh, lấy một lon bia, ngồi trong phòng khách uống từng ngụm
Tuy trùm chăn nhưng tiểu Mạn lại nằm bấm điện thoại, cô thử tra Google về thông tin đối tượng cần điều tra. Ai bảo máy tính cô đã bị bỏ quên trong phòng khách
Sáng sớm tiểu Mạn nhẹ nhàng bước ra ngoài, cô cảnh giác nhìn tứ phía. Tiểu Mạn thầm quyết định hôm nay sẽ trốn việc. Hiện tại cô chưa nghĩ ra lý do chiến chính đáng để bao biện cho bản thân
Vừa bước một chân ra phòng khách, bóng dáng Hoắc Lăng đang ngồi sừng sững ở đó. Tiểu Mạn nhanh chóng quay đầu nhưng không kịp
" Hoa tổng, bây giờ chúng ta nói chuyện được rồi chứ "
Ngoan ngoãn đi đến chổ Hoắc Lăng, tiểu Mạn cúi đầu nhìn mặt đất, cô không dám nhìn trực diện anh. Tiểu Mạn chột dạ
Tiểu Mạn đi đến công ty của mình, cô mở cửa. Một đường đi thẳng lên sân thượng của toà nhà. Bước đến, cô ngồi bên mép của toà nhà
Những luồng gió lướt qua trên mái tóc cô, làm cho mái tóc tung bay. Nhắm nhìn những ngọn đèn chỉ còn le lói ở phía dưới, cô không khỏi rơi lệ
Tiểu Mạn nhớ gia đình rồi, nhớ những ngày tháng ở bên cha mẹ. Cha cô từng nói ông thích sự yên tĩnh của màn đêm, nên lúc còn nhỏ cả gia đình cô thường xuyên leo lên toà nhà cao vào giờ này
Giọng nói Hoa Tiểu Mạn run run, tràn đầy nghẹn ngào
" Cha ơi! Mẹ ơi! Con nhớ hai người quá "
Nằm xuống nền đất tiểu Mạn nhắm mắt lại, để bản thân có thể trải nghiệm một chút dư vị của kí ức
Đột nhiên có tiếng " Sột soạt " làm phá vỡ giấc mộng của cô. Mở mắt ra, tiểu Mạn ngồi bật dậy. Cô cảnh giác nhìn xung quanh
" Ai đấy "
" Là tôi đây " Tiếng của một người đàn ông vang lên
Nghe vậy Hoa Tiểu Mạn thở phào
" Phù, anh trai, anh làm tôi sợ chết mất"
Ngồi xuống bên cạnh người đàn ông cười lớn
" Ha ha ha, cô đừng chọc cười tôi. Lúc nãy mà tôi tiến thêm một bước thì cái mạng quèn này chắt không dữ được mất "
Trên tay Hoa Tiểu Mạn, một con dao sắt bén đang nằm ở đó. Cô thu con dao lại, dắt con dao bên lưng quần
Vì trời tối, nên bóng dáng hai người rất mờ ảo, tuy ngồi gần nhau nhưng họ còn không nhìn rõ mặt đối phương. Trong tình cảnh đó, hai người lại thư thái ngồi nói chuyện
" K, cậu đừng trêu tôi. Dù sao hai chúng ta cũng hiểu nhau quá mà"
K cười, rút ra một con dao vừa mài, vừa nói chuyện
" Ừ nhỉ, hiểu rõ quá mà. Hai năm làm đồng đội lẫn mà "
Không nhiều lời Hoa Tiểu Mạn lấy súng chỉa vào đầu đối phương
" Nói đi tổ chức có nhiệm vụ gì?"
Đưa tay đẩy khẩu súng ra K thản nhiên
" Này bà cô, đừng như vậy mà "
" Nghiêm túc đi " Hoa Tiểu Mạn quát
Hai tay chạm vào nhau, K tủi thân
" Chị à, đối tượng lần này của chị là thủ trưởng nước Z"
" Biết rồi tôi đi đây " Hoa Tiểu Mạn đứng dậy
Hai năm qua ngoài kinh doanh, tiểu Mạn còn tham gia vào một tổ chức gọi là Đen. Cô giúp bọn họ giết người, bọn họ giúp cô bảo vệ cha
Nói là dây dưa với Bạch Nhẫn nhưng thực ra cô có thể cứu Hoa Hội bất cứ lúc nào. Chỉ là hơn một năm trước tiểu Mạn phát hiện có một tổ chức khác đang ngắm vào Hoa Hội nên cô bắt đầu diễn kịch đến giờ
Trở về nhà Hoắc Lăng, tiểu Mạn lén lút đi về phòng. Nhưng cô chỉ mới mở cửa phòng thì đèn trong nhà sáng lên. Hoắc Lăng giận đùng đùng đi về phía cô
" Hoa tổng, cô đã đi đâu, 3 giờ sáng mới mò về nhà"
Hoa Tiểu Mạn đứng im, hai mép miệng hơi cong cong. Nhìn anh với ánh mắt chân thành
" Tôi nói là đi chạy bộ, anh có tin không "
Ánh mắt của Hoắc Lăng vẫn bừng bừng sát khí. Tiểu Mạn sợ, cô nhanh chóng chạy vào phòng đóng của lại
" Hoắc tổng tôi buồn ngủ rồi, có chuyện gì trời sáng chúng ta nói tiếp "
Tiểu Mạn nhanh chóng chui lên giường trùm chăm lại. Trong lòng thầm đọc câu thần chú: Hoắc Lăng xin anh đừng nói gì nữa
Cũng may cho cô là Hoắc Lăng cũng không nói gì. Mang theo luồn sát khí bao quanh mình anh, lấy một lon bia, ngồi trong phòng khách uống từng ngụm
Tuy trùm chăn nhưng tiểu Mạn lại nằm bấm điện thoại, cô thử tra Google về thông tin đối tượng cần điều tra. Ai bảo máy tính cô đã bị bỏ quên trong phòng khách
Sáng sớm tiểu Mạn nhẹ nhàng bước ra ngoài, cô cảnh giác nhìn tứ phía. Tiểu Mạn thầm quyết định hôm nay sẽ trốn việc. Hiện tại cô chưa nghĩ ra lý do chiến chính đáng để bao biện cho bản thân
Vừa bước một chân ra phòng khách, bóng dáng Hoắc Lăng đang ngồi sừng sững ở đó. Tiểu Mạn nhanh chóng quay đầu nhưng không kịp
" Hoa tổng, bây giờ chúng ta nói chuyện được rồi chứ "
Ngoan ngoãn đi đến chổ Hoắc Lăng, tiểu Mạn cúi đầu nhìn mặt đất, cô không dám nhìn trực diện anh. Tiểu Mạn chột dạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.