Chương 19: Âm hồn đeo bám
0 giờ sáng
04/04/2020
Tôi bất lực nói: "Không phải là chỉ giữ lại xác, mà là luyện xác đó, chính là...chính là một loại tà thuật!"
Từ Viên Viên ừ một tiếng, nói: "Dường như là cũng có chuyện như thế đấy, Bao Tiên Bà chẳng qua thì cũng là người biết chút yêu thuật, tôi nghe người ta nói, bà ta sử dụng những người con dâu đã chết đó như những người giúp việc trong gia đình, vì không nỡ để họ rời xa, nên mới làm tà thuật trên xác của họ, để họ sau khi chết xác không bị thối rữa..."
Điều này nghe ra...dường như là không có vấn đề gì?
Âm Thập Nhị cũng nói, việc này cũng không đơn giản như thế, chẳng lẽ có thật là chẳng hề đơn giản?
Các cô vợ của Từ Dương rốt cuộc là vì sao mà chết?
Người đàn bà đóng giả tôi để giết Từ Dương kia, lại là ai?
Cô ta làm việc đó với dụng ý gì đây?
Giết hết người này đến người khác, tại sao còn giả mạo tôi?
Nghĩ đến đây tôi lại thấy đau cả đầu, Vụ án của Từ Viên Viên e rằng tôi còn không thể rửa sạch tội được, lại thêm cái tên Từ Dương này, tôi sao lại đen đủi như thế, một ngày mà phải vác trên vai hai cái án mạng?"
Lúc này Từ Viên Viên lắc đầu nói: "Có gì đó rất vô lý ở đây, những người phụ nữ bên cạnh Từ Dương đều chết, tôi lại không liên quan gì đến hắn, sao tôi lại bị chết chứ?"
Cô ta nhìn tôi, muốn tìm đáp án trên người tôi.
Tôi thở dài, nói: "Nói ra, sợ cô không tin."
Từ Viên Viên thận trọng nói với tôi: "cô là người trước khi tôi chết còn bầu bạn với tôi, cô nói gì tôi cũng tin."
Tôi nói: "Từ Dương bị người ta hại chết, giống hệt như cô, bị người ta chém nửa thân. Nửa thân dưới của hắn bị hung thủ giấu đi rồi, cho nên hắn vô cùng muốn có một cái thân dưới, cho nên đã mượn phần đó của cô để dùng rồi."
"Mượn?"
"Ừ."
"Cho nên tôi bị hại chết như thế á??" Từ Viên Viên khóe mắt bỗng đỏ lự, châm biếm hỏi: "chỉ vì một cái lý do đó thôi sao? Tôi lại chẳng có thù oán gì với hắn!"
Tôi bất lực lắc lắc đầu, thật không biết phải nói thế nào về việc này.
Lúc này, Từ Viên Viên dựng thẳng người dậy, thận trọng nói với tôi: "tôi muốn tìm Từ Dương, oan có đầu nợ có chủ, tôi muốn tìm hắn hỏi rõ ngọn ngành hà cớ chi mà cướp mất nửa thân dưới của tôi!"
"Ừ ừ!" tôi vui vẻ gật đầu, nghĩ bụng rốt cuộc cũng thoát khỏi nữ quỷ này!
Chẳng ngờ, Từ Viên Viên lại nói tiếp: "Cô đi cùng tôi."
"Cái gì?" Tôi thất sắc!
Từ Viên Viên tặng tôi một cái lườm, thái độ vô cùng ngạo mạn vô lý: "dù sao tôi cũng không quan tâm, cô là người mà tôi nhìn thấy cuối cùng trước lúc chết, cô nhất định phải đi cùng tôi để tìm Từ Dương, không thì, tôi cứ bám lấy cô! Bám sát rạt lấy cô! Đến khi nào cô chết thì thôi!
Trời ạ!
Trong lòng tôi bao nhiêu thứ gì đó cứ cuộn cả lên!
Chỉ vì môt cái nhìn trước khi chết, mà cô lại ám lên tôi?
Chị hai ơi, tôi e là, ngày mai hoặc ngày kia đây, cảnh sát sẽ đến tìm tôi cho rằng tôi là người đã sát hại bà chị đó, rồi truy nã tôi toàn quốc!
"Tôi không biết đâu không biết đâu, cô phải đi tìm Từ Dương cùng tôi, tìm nửa thân người lại cho tôi." Từ Viên Viên linh hoạt bò đến, tóm lấy chân tôi, "Giờ chúng ta đến nhà Từ Dương nhé!"
WHAT?!
Tôi vừa từ đó thoát ra, giờ bà chị lại bảo tôi quay về?
"Tôi không quay về đâu, dù gì thì những gì cần nói với cô tôi cũng nói rồi, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn tìm, thì tự mình đi tìm chứ." Nói đoạn, tôi sờ vào cái roi của Âm Thập Nhị, nếu cô ta có ép tôi, thì đừng trách tôi quất cho cô ta mấy phát.
Từ Viên Viên hung hăng hơn, vồ lên, bám lấy chân tôi: "tôi không biết đâu, không biết đâu! Một mình tôi sao dám đi tìm Từ Dương, cô phải đi cùng tôi đến tìm Từ Dương! Nếu không thì tôi cứ bám lấy cô, tôi là quỷ ám, nếu cô đi đâu tôi cũng sẽ bám lấy! Không, dù cô có muốn đi, tôi cũng sẽ không để cô rời khỏi Từ Gia Trại!"
Quỷ ám?
Cô ta nói cô ta là quỷ ám?
Nếu tôi không nhận lời với cô ta, cô ta sẽ không cho chiếc xe của chúng tôi ra khỏi đây?
Nhưng, nếu như tôi ở lại Từ Gia Trại, cảnh sát sẽ mau chóng tìm được tôi!
Tôi không thể ở lại đây!
Tôi cầm chiếc roi da lên, đánh lên người Từ Viên Viên, cô ta trở nên vô cùng giảo hoạt, giống như con trạch cứ luồn qua luồn lại rất nhanh quanh người tôi, lần quất xuống này không quất vào người cô ta, ngược lại còn quất cả vào người tôi!
Đau quá!
"Cô đánh đi, nếu cô đánh được vào người tôi, tôi cũng không tức giận với cô đâu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô! La Hy, trừ khi cô đánh chết tôi, nếu không thì tôi cứ bám lấy cô!" Từ Viên Viên luồn lên bên tai tôi, xảo quyệt nói.
Tiện nhân!
Tôi đành nhịn, cố gắng giải thích cho Từ Viên Viên một lần lý do vì sao tôi phải rời khỏi nơi này, Từ Viên Viên nói: "Việc này dễ giải quyết, đợi cô giúp tôi báo thù xong, tôi sẽ đi giải thích với cảnh sát là kẻ giết tôi không phải là cô, như vậy cô sẽ không phải lo lắng việc bản thân sẽ bị vướng vào vụ án này!"
Đợi chút, vừa nãy cô còn bảo tôi đưa cô đi tìm Từ Dương, giờ lại nói giúp cô báo thù? Đây chẳng phải kiểu được voi đòi tiên hay sao?!
Tôi thực sự tức giận, nhưng cũng chẳng biết làm gì cô ta!
Tôi cười lạnh hỏi: "Nhưng bây giờ cô là quỷ, làm sao cô hiện thân đi nói chân tướng sự việc với cảnh sát đây?"
Từ Viên Viên khựng lại: "Điều này thì....tôi cũng không biết."
Tôi bất lực nói: "cô đã không thể nói rõ chân tướng sự việc, tôi cũng không thể chứng minh được bản thân thật sự không giết người, cho nên cô hãy rời khỏi tôi, tự bản thân tôi còn chưa lo được cho mình, sao có thể giúp cô gì được đây?"
Nào biết đươc, Từ Viên Viên lại nói: "dù gì cô cũng nằm trong danh sách nghi phạm giết người của cảnh sát rồi, sao cô không giúp tôi làm nốt một vài việc tốt trong khoảng thời gian này?"
Trời ạ! Đây là lời con người nói hay sao?
Nhưng, cô ta vốn dĩ không phải là người...
Tôi thực sự không biết nói gì với Từ Viên Viên nữa, thế là cứ thế nắm lấy cái roi, đánh liên tiếp không ngừng vào người Từ Viên Viên, nhưng bất kể là tôi đánh cô ta thế nào cũng không thể đánh được đến người cô ta, trái lại còn tự làm bản thân mình bị thương, toàn thân tôi toàn vết xanh tím. Biết thế, tôi đã không tới gần Từ Viên Viên, có chút khoảng cách, may ra roi mới quất trúng cô ta được!
Đánh được một lúc, tôi đau cũng đau quá rồi, tay cầm roi cũng đau, chỉ đành thở hổn hển không ngừng.
Từ Viên Viên bám lấy chân tôi, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng đã thảm thương thế này rồi, tại sao cô không muốn giúp tôi? Tôi nghe nói, người mà thiếu một bộ phận cơ thể, sau khi chết đi đến âm phủ, quỷ sai chốn âm phủ sẽ không cho phép người đó đi đầu thai, nên tôi muốn tìm lại phần thân đã mất của mình. Cô nỡ lòng nào nhìn tôi chết thảm, còn không được đi đầu thai hay sao? Còn huống hồ, cái chết của tôi lại không phải là không có chút gì liên quan đến cô, đừng quên, Từ Dương cái con quỷ đó, là cô mang vào nhà nghỉ của tôi!"
"Nhưng có phải là tôi bảo cô mở cái nắp chai ra đâu!" lời vừa dứt, tôi lại ngậm miệng lại, vì tôi cũng hết lý lẽ rồi.
Cô ta nói đúng.
Dù sao đi nữa, cũng bởi tôi mang cái chai có hồn ác quỷ Từ Dương vào nhà nghỉ của cô ta? Nếu như không vì lý do đó, cô ta cũng không bị hại thảm thương thế này.
Vậy tôi thì sao?
Haizz...
Từ Viên Viên chết trong phòng tôi, tôi cũng không có người làm chứng là không giết người, giờ quay về, cũng không thể tránh khỏi việc bị khép tội.
Tất cả mọi chứng cứ bất lợi đều chỉ vào tôi, nhưng tôi cũng không giết người, có thể còn có cách nào đó chứng mình bản thân mình trong sạch chứ?
Tôi nhắm mắt, định thần lại trong ba giây, sau đó thì mở lời: "được rồi, tôi quay trở lại tìm Từ Dương giúp cô..."
Từ Viên Viên ừ một tiếng, nói: "Dường như là cũng có chuyện như thế đấy, Bao Tiên Bà chẳng qua thì cũng là người biết chút yêu thuật, tôi nghe người ta nói, bà ta sử dụng những người con dâu đã chết đó như những người giúp việc trong gia đình, vì không nỡ để họ rời xa, nên mới làm tà thuật trên xác của họ, để họ sau khi chết xác không bị thối rữa..."
Điều này nghe ra...dường như là không có vấn đề gì?
Âm Thập Nhị cũng nói, việc này cũng không đơn giản như thế, chẳng lẽ có thật là chẳng hề đơn giản?
Các cô vợ của Từ Dương rốt cuộc là vì sao mà chết?
Người đàn bà đóng giả tôi để giết Từ Dương kia, lại là ai?
Cô ta làm việc đó với dụng ý gì đây?
Giết hết người này đến người khác, tại sao còn giả mạo tôi?
Nghĩ đến đây tôi lại thấy đau cả đầu, Vụ án của Từ Viên Viên e rằng tôi còn không thể rửa sạch tội được, lại thêm cái tên Từ Dương này, tôi sao lại đen đủi như thế, một ngày mà phải vác trên vai hai cái án mạng?"
Lúc này Từ Viên Viên lắc đầu nói: "Có gì đó rất vô lý ở đây, những người phụ nữ bên cạnh Từ Dương đều chết, tôi lại không liên quan gì đến hắn, sao tôi lại bị chết chứ?"
Cô ta nhìn tôi, muốn tìm đáp án trên người tôi.
Tôi thở dài, nói: "Nói ra, sợ cô không tin."
Từ Viên Viên thận trọng nói với tôi: "cô là người trước khi tôi chết còn bầu bạn với tôi, cô nói gì tôi cũng tin."
Tôi nói: "Từ Dương bị người ta hại chết, giống hệt như cô, bị người ta chém nửa thân. Nửa thân dưới của hắn bị hung thủ giấu đi rồi, cho nên hắn vô cùng muốn có một cái thân dưới, cho nên đã mượn phần đó của cô để dùng rồi."
"Mượn?"
"Ừ."
"Cho nên tôi bị hại chết như thế á??" Từ Viên Viên khóe mắt bỗng đỏ lự, châm biếm hỏi: "chỉ vì một cái lý do đó thôi sao? Tôi lại chẳng có thù oán gì với hắn!"
Tôi bất lực lắc lắc đầu, thật không biết phải nói thế nào về việc này.
Lúc này, Từ Viên Viên dựng thẳng người dậy, thận trọng nói với tôi: "tôi muốn tìm Từ Dương, oan có đầu nợ có chủ, tôi muốn tìm hắn hỏi rõ ngọn ngành hà cớ chi mà cướp mất nửa thân dưới của tôi!"
"Ừ ừ!" tôi vui vẻ gật đầu, nghĩ bụng rốt cuộc cũng thoát khỏi nữ quỷ này!
Chẳng ngờ, Từ Viên Viên lại nói tiếp: "Cô đi cùng tôi."
"Cái gì?" Tôi thất sắc!
Từ Viên Viên tặng tôi một cái lườm, thái độ vô cùng ngạo mạn vô lý: "dù sao tôi cũng không quan tâm, cô là người mà tôi nhìn thấy cuối cùng trước lúc chết, cô nhất định phải đi cùng tôi để tìm Từ Dương, không thì, tôi cứ bám lấy cô! Bám sát rạt lấy cô! Đến khi nào cô chết thì thôi!
Trời ạ!
Trong lòng tôi bao nhiêu thứ gì đó cứ cuộn cả lên!
Chỉ vì môt cái nhìn trước khi chết, mà cô lại ám lên tôi?
Chị hai ơi, tôi e là, ngày mai hoặc ngày kia đây, cảnh sát sẽ đến tìm tôi cho rằng tôi là người đã sát hại bà chị đó, rồi truy nã tôi toàn quốc!
"Tôi không biết đâu không biết đâu, cô phải đi tìm Từ Dương cùng tôi, tìm nửa thân người lại cho tôi." Từ Viên Viên linh hoạt bò đến, tóm lấy chân tôi, "Giờ chúng ta đến nhà Từ Dương nhé!"
WHAT?!
Tôi vừa từ đó thoát ra, giờ bà chị lại bảo tôi quay về?
"Tôi không quay về đâu, dù gì thì những gì cần nói với cô tôi cũng nói rồi, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn tìm, thì tự mình đi tìm chứ." Nói đoạn, tôi sờ vào cái roi của Âm Thập Nhị, nếu cô ta có ép tôi, thì đừng trách tôi quất cho cô ta mấy phát.
Từ Viên Viên hung hăng hơn, vồ lên, bám lấy chân tôi: "tôi không biết đâu, không biết đâu! Một mình tôi sao dám đi tìm Từ Dương, cô phải đi cùng tôi đến tìm Từ Dương! Nếu không thì tôi cứ bám lấy cô, tôi là quỷ ám, nếu cô đi đâu tôi cũng sẽ bám lấy! Không, dù cô có muốn đi, tôi cũng sẽ không để cô rời khỏi Từ Gia Trại!"
Quỷ ám?
Cô ta nói cô ta là quỷ ám?
Nếu tôi không nhận lời với cô ta, cô ta sẽ không cho chiếc xe của chúng tôi ra khỏi đây?
Nhưng, nếu như tôi ở lại Từ Gia Trại, cảnh sát sẽ mau chóng tìm được tôi!
Tôi không thể ở lại đây!
Tôi cầm chiếc roi da lên, đánh lên người Từ Viên Viên, cô ta trở nên vô cùng giảo hoạt, giống như con trạch cứ luồn qua luồn lại rất nhanh quanh người tôi, lần quất xuống này không quất vào người cô ta, ngược lại còn quất cả vào người tôi!
Đau quá!
"Cô đánh đi, nếu cô đánh được vào người tôi, tôi cũng không tức giận với cô đâu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô! La Hy, trừ khi cô đánh chết tôi, nếu không thì tôi cứ bám lấy cô!" Từ Viên Viên luồn lên bên tai tôi, xảo quyệt nói.
Tiện nhân!
Tôi đành nhịn, cố gắng giải thích cho Từ Viên Viên một lần lý do vì sao tôi phải rời khỏi nơi này, Từ Viên Viên nói: "Việc này dễ giải quyết, đợi cô giúp tôi báo thù xong, tôi sẽ đi giải thích với cảnh sát là kẻ giết tôi không phải là cô, như vậy cô sẽ không phải lo lắng việc bản thân sẽ bị vướng vào vụ án này!"
Đợi chút, vừa nãy cô còn bảo tôi đưa cô đi tìm Từ Dương, giờ lại nói giúp cô báo thù? Đây chẳng phải kiểu được voi đòi tiên hay sao?!
Tôi thực sự tức giận, nhưng cũng chẳng biết làm gì cô ta!
Tôi cười lạnh hỏi: "Nhưng bây giờ cô là quỷ, làm sao cô hiện thân đi nói chân tướng sự việc với cảnh sát đây?"
Từ Viên Viên khựng lại: "Điều này thì....tôi cũng không biết."
Tôi bất lực nói: "cô đã không thể nói rõ chân tướng sự việc, tôi cũng không thể chứng minh được bản thân thật sự không giết người, cho nên cô hãy rời khỏi tôi, tự bản thân tôi còn chưa lo được cho mình, sao có thể giúp cô gì được đây?"
Nào biết đươc, Từ Viên Viên lại nói: "dù gì cô cũng nằm trong danh sách nghi phạm giết người của cảnh sát rồi, sao cô không giúp tôi làm nốt một vài việc tốt trong khoảng thời gian này?"
Trời ạ! Đây là lời con người nói hay sao?
Nhưng, cô ta vốn dĩ không phải là người...
Tôi thực sự không biết nói gì với Từ Viên Viên nữa, thế là cứ thế nắm lấy cái roi, đánh liên tiếp không ngừng vào người Từ Viên Viên, nhưng bất kể là tôi đánh cô ta thế nào cũng không thể đánh được đến người cô ta, trái lại còn tự làm bản thân mình bị thương, toàn thân tôi toàn vết xanh tím. Biết thế, tôi đã không tới gần Từ Viên Viên, có chút khoảng cách, may ra roi mới quất trúng cô ta được!
Đánh được một lúc, tôi đau cũng đau quá rồi, tay cầm roi cũng đau, chỉ đành thở hổn hển không ngừng.
Từ Viên Viên bám lấy chân tôi, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng đã thảm thương thế này rồi, tại sao cô không muốn giúp tôi? Tôi nghe nói, người mà thiếu một bộ phận cơ thể, sau khi chết đi đến âm phủ, quỷ sai chốn âm phủ sẽ không cho phép người đó đi đầu thai, nên tôi muốn tìm lại phần thân đã mất của mình. Cô nỡ lòng nào nhìn tôi chết thảm, còn không được đi đầu thai hay sao? Còn huống hồ, cái chết của tôi lại không phải là không có chút gì liên quan đến cô, đừng quên, Từ Dương cái con quỷ đó, là cô mang vào nhà nghỉ của tôi!"
"Nhưng có phải là tôi bảo cô mở cái nắp chai ra đâu!" lời vừa dứt, tôi lại ngậm miệng lại, vì tôi cũng hết lý lẽ rồi.
Cô ta nói đúng.
Dù sao đi nữa, cũng bởi tôi mang cái chai có hồn ác quỷ Từ Dương vào nhà nghỉ của cô ta? Nếu như không vì lý do đó, cô ta cũng không bị hại thảm thương thế này.
Vậy tôi thì sao?
Haizz...
Từ Viên Viên chết trong phòng tôi, tôi cũng không có người làm chứng là không giết người, giờ quay về, cũng không thể tránh khỏi việc bị khép tội.
Tất cả mọi chứng cứ bất lợi đều chỉ vào tôi, nhưng tôi cũng không giết người, có thể còn có cách nào đó chứng mình bản thân mình trong sạch chứ?
Tôi nhắm mắt, định thần lại trong ba giây, sau đó thì mở lời: "được rồi, tôi quay trở lại tìm Từ Dương giúp cô..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.