Chương 47: Đi nhờ xe miễn phí
0 giờ sáng
04/04/2020
Cũng phải thôi, tên ngố tình này không biết cách ăn nói, chỉ biết hành động!!!
Nếu như mà bằng vào một nụ hôn có thể giúp anh ấy yên lòng, tôi cũng nguyện ý hí hí.
Vì vậy tôi từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận một nụ hôn nồng cháy
" ọe......." nôn...
Cũng không biết có phải là lúc nãy hẹn hò ăn qúa nhiều hay không mà bây giờ tôi lại nôn ra.
Rất nhiều đồ ăn trong dạ dày phun hết lên bộ vest của anh ấy.
Tôi "..!."
Đã xong!!!!
Ngẩng mặt nhìn lên, tôi thấy mặt mũi của Âm Thao tái nhợt hẳn đi.
Người đàn ông cao quý như thế, chắc chắn chưa có ai đối xử với anh ta như vậy!!!!?
"Cũng không phải là tôi cố tình làm thế! Xin hãy nghe tôi giải thích, đây cũng chỉ là phản ứng bình thường khi tôi ăn quá nhiều đồ ăn trong bữa tối, và đây thức ăn ở trong dạ dày bị lên men..."
Ngay khi tôi còn chưa nói hết, Âm Thao đã không thể chịu đựng nổi mà bộc phát, Anh ta chỉ vào mũi tôi và mắng: "Bổn Quân chưa bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ người nào!!! Cũng chưa từng có ai giám đổi xử với tôi như thế này!!!!! Em nói tôi là tên ngố tình, tôi thấy em mới là đại ngố tình thì đúng hơn!!!!!!!!!
Mắng xong, anh ta liền biến mất!
"Nàyyyyy! Hãy nghe tôi nói đã!!!!!!! Tôi thực sự không có ý đó! Anh không phải là đọc được suy nghĩ sao? Vậy nên anh phải hiểu rằng tôi đã không cố ý nôn vào anh chứ!!!!! Đây thực sự là một sự hiểu lầm mà..." Không có bất cứ phản hồi nào. Tôi rõ ràng là Âm Thao đã rời di. Tôi chán nản mà ngồi chồm hổm xuống, còn cảm thấy hơi khó chịu và còn cảm giác muốn nôn mửa.
Điều này cũng không thể trách tôi được chứ!!!!
Đây chắc chắn cũng là cuộc hẹn hò đầu tiên với một người phụ nữ của anh ta. Khi nãy vẫn còn ở trên phố, tôi tùy tiện liếc nhìn cái gì, miễn là hơn 3 giây, anh ta lập tức mua nó và đưa cho tôi, kể cả thức ăn nữa, bây giờ nhìn lại xem ra, tôi thật sự ăn quá nhiều rồi...
Sau khi ổn định lại bản thân, tôi đứng dậy nhìn xung quanh, hét tên Âm Thao vài lần, cũng không có gì đáp lại cả, anh ta...... – thật sự không phải anh ta sẽ bỏ lại tôi một mình ở trên con đường này hay sao?????
Làm gì có ai trong buổi hẹn hò, lại để người còn lại ở lại một mình trên con đường bao giờ
Cái tên ngố tình này!!!
Tôi phải làm sao bây giờ??????
Tôi cũng muốn bắt chước đi đào hết phần mộ tổ tiên của anh ta luôn!!!
Thực sự tức chết đi mà!
Phải làm gì bây giờ?
Tôi quay về thế nào đây?
Một cơn gió đêm thổi qua, làm cho cả người tôi run run. Cũng không phải là cảm giác lạnh lẽo, da đầu tê dại hay nổi da gà. Bây giờ tôi lại đột nhiên nhớ ra, bây giơ cũng là ba bốn giờ rồi, đây là thời gian mà quỷ hồn xuất hiện.......
Trên con đường này không có ai cả, chắn chắn là có rất nhiều quỷ...!!!
"Các bác các chú, dì, anh chị ơi, tôi cũng chỉ là vô tình đi qua nơi này mà thôi, cũng không có ý định muốn làm phiền mọi người nghỉ ngơi, nên xin đừng dọa tôi nha!!!!" Tôi vừa đi vừa không ngừng vẫy tay xung quanh vẫy chào, hy vọng đám quỷ hồn ở trên đường không ai bám lấy tôi.
Ngay khi tôi đang vẫy tay chào tạm biệt, đột nhiên có ai đó chạm vào lưng tôi.
"Có quỷyyyy!" Tôi hét lên sợ hãi.
Người vỗ lưng tôi cũng sợ hãi mà hét lên!!!!!
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thấy người này mặc quần áo màu xanh, khoác thêm một chiế áo phản quang màu vàng, bên cạnh anh ta còn có một chiếc xe máy cảnh sát giao thông!
Lúc này, người đang đứng trước mặt tôi chính là một cảnh sát giao thông đi ngang qua!
Mặc kệ có phải là cảnh sát giao thông hay là cảnh sát hình sự, dù sao cũng đều là cảnh sát cả, bây giờ tôi còn là người bị cảnh sát xếp vào danh sách người tình nghi nguy hiểm duy nhất!!!!!
Làm sao bây giờ????
Nếu như mà họ phát hiện ra tôi là một người bình thường, họ sẽ đưa tôi đi xử tử mất!!!!
Đôi mắt tôi trừng to một lúc, tôi đưa tay lên cao, theo hướng cảnh sát mà vái lạy: "Anh trai à, tôi cũng chỉ là vô tình đi qua nơi này mà thôi, cũng không có ý định muốn làm phiền mọi người nghỉ ngơi xin đừng bám lấy tôi nữa. A Di Đà Phật, thực ra tôi chính là mẹ của Ngọc Hoàng Đại Đế, nếu anh bám lấy tôi, con trai tôi tuyệt đối sẽ giết chết anh đó, A Di Đà Phật...... "
Trong lúc hỗn loạn tôi nói năng bừa bãi, ở một bên tôi nghe thấy cảnh sát giao thông nói ra một câu mà tôi vẫn mong chờ: "Báo cáo trụ sở, báo cáo trụ sở tại đường xx tìm thấy tội phạm giết người La Hy đang chạy trốn,yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu hỗ trợ!!!!!"
Thật tốt quá, nếu như mà sau này lại cùng tên ngố tình Âm Thao hẹn hò, sẽ có người cho tôi đi nhờ xe miễn phí trở về.
Khoảng mười phút sau, tôi lên lại trên xe, được người ta đón trở về bệnh viện tâm thần miễn phí.
Đi đến có cả xe cứu thương lẫn xe cảnh sát!!
Giống như là một chiến dịch lớn vậy!!!
Khi vẫn còn ở bệnh viện tâm thần, tôi cũng không giám nghĩ tới chuyện này lại lớn đến như thế.
Mà khi tới được bệnh viên tâm thần, tôi thấy rằng chuyện này cũng hoàn toàn hợp lí!!!
Viện trưởng Âm cũng đến!.
Anh ta mặc một cái áo khoác màu trắng, nói thật, anh ta cũng không thường mặc áo khoác trắng trong bệnh viện, ngoại trừ lúc chữa bệnh cho tôi mà thôi, anh ta rất ít mặc áo khoác trắng bởi vì ngoài tôi ra anh ta không chữa bệnh cho ai cả
Khi anh ta mặc vào chiếc áo khoác trắng, càng lộ ra vẻ uy nghiêm, đứng ở trước mặt của cảnh sát khiến cho người ta cảm nhận được anh ta mới là người được phép nói chuyện ở đây.
- "Tại sao một bện nhân nguy hiểm như vậy có thể trốn ra khỏi bệnh viện được? Mọi người đều biết, đây chính là một kẻ giết người phân thây, ăn được thịt của người.... là một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm đấy???"
- "Sau những nỗ lực mệt mỏi không ngừng nghỉ của bệnh viện chúng tôi. Cuối cùng cũng ổn định được tình trạng của cô ấy. Bây giờ tình trạng của cô ấy rất ổn định nên không cần phải lo lắng cô ấy sẽ tiếp tục giết người."
"Vậy chẳng may cô ta phát bệnh điên ở trên đường thì sao?"
" Vậy thì ngày sau sẽ nghiêm khắc giám sát, sẽ không cho phép cô ấy trốn tiếp! "
Thương lượng tất cả mọi chuyện xong, Viện trưởng Âm liền xanh xẩm mặt mày tiến về phía chiếc xe cứu thương của bệnh viện tâm thần mở ra và anh ta ngồi xuống trước mặt của tôi mà nhìn chằm chằm!!!!
Tôi chớp mắt vài cái và vô tội nói, "Tôi hứa tôi sẽ không làm điều đó một lần nữa!"
Chỉ cần Âm Thao không bỏ tôi lại trên đường là được!!!!
Viện trưởng Âm sắc mặt hung dữ nói: "Không phải do chuyện này này!"
"Oohh?" Anh ta không giận tôi à?
Âm viện trưởng cười lạnh nói: " Cái tên Thập Nhị gia kia cũng thật là gỏi. Sau khi hai người rời đi, tôi phát hiện ra được anh ta thực sự tìm thấy mộ của tôi, lấy một cái pháp bảo phong ấn lên cổ họng tôi ở thi thể, khiến tôi không thở nổi! Tôi không có khả năng tìm anh ta để tính sổ, nhưng mà bây giờ cô lại đang nằm trong tay tôi, tôi có nên tính sổ lên người của cô không nhỉ???"
Trời ạ, mấy người các anh tranh đấu nội bộ đừng có mà lôi tôi vào chứ!!!!!
Tôi ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn cả khi bị cảnh sát giao thông bắt lại: "Nếu như mà anh muốn tính sổ lên đầu của tôi, thì sẽ không có chuyện nói với tôi như thế."
"Coi như cô thông minh!" Viện trưởng Âm hừ lạnh một tiếng, thu lại biểu cảm của mình. Anh ta lấy từ trong túi ra một cặp kính đưa cho tôi, giống y đúc như của Tiểu Tinh."
Mặt tôi không biến sắc nói: "Cảm ơn anh, tôi không bị cận thị."
"Đừng có mà giả vờ nữa? Không phải cô cùng Tiểu Tinh nói chuyện rất nhiều hay sao? Cô cũng biết đây là kính gì rồi, cô nên đeo nó nếu không, tôi không thể đảm bảo liệu cô có còn giữ được thị lực sau khi cô quay lại bệnh viện tối nay hay không! "
Sau khi đeo kính lên, tôi có cảm giác chuyện gì không đúng: "Đợi một chút, làm sao anh biết Tiểu Tinh đã nói gì với tôi?"
Nếu như mà bằng vào một nụ hôn có thể giúp anh ấy yên lòng, tôi cũng nguyện ý hí hí.
Vì vậy tôi từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận một nụ hôn nồng cháy
" ọe......." nôn...
Cũng không biết có phải là lúc nãy hẹn hò ăn qúa nhiều hay không mà bây giờ tôi lại nôn ra.
Rất nhiều đồ ăn trong dạ dày phun hết lên bộ vest của anh ấy.
Tôi "..!."
Đã xong!!!!
Ngẩng mặt nhìn lên, tôi thấy mặt mũi của Âm Thao tái nhợt hẳn đi.
Người đàn ông cao quý như thế, chắc chắn chưa có ai đối xử với anh ta như vậy!!!!?
"Cũng không phải là tôi cố tình làm thế! Xin hãy nghe tôi giải thích, đây cũng chỉ là phản ứng bình thường khi tôi ăn quá nhiều đồ ăn trong bữa tối, và đây thức ăn ở trong dạ dày bị lên men..."
Ngay khi tôi còn chưa nói hết, Âm Thao đã không thể chịu đựng nổi mà bộc phát, Anh ta chỉ vào mũi tôi và mắng: "Bổn Quân chưa bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ người nào!!! Cũng chưa từng có ai giám đổi xử với tôi như thế này!!!!! Em nói tôi là tên ngố tình, tôi thấy em mới là đại ngố tình thì đúng hơn!!!!!!!!!
Mắng xong, anh ta liền biến mất!
"Nàyyyyy! Hãy nghe tôi nói đã!!!!!!! Tôi thực sự không có ý đó! Anh không phải là đọc được suy nghĩ sao? Vậy nên anh phải hiểu rằng tôi đã không cố ý nôn vào anh chứ!!!!! Đây thực sự là một sự hiểu lầm mà..." Không có bất cứ phản hồi nào. Tôi rõ ràng là Âm Thao đã rời di. Tôi chán nản mà ngồi chồm hổm xuống, còn cảm thấy hơi khó chịu và còn cảm giác muốn nôn mửa.
Điều này cũng không thể trách tôi được chứ!!!!
Đây chắc chắn cũng là cuộc hẹn hò đầu tiên với một người phụ nữ của anh ta. Khi nãy vẫn còn ở trên phố, tôi tùy tiện liếc nhìn cái gì, miễn là hơn 3 giây, anh ta lập tức mua nó và đưa cho tôi, kể cả thức ăn nữa, bây giờ nhìn lại xem ra, tôi thật sự ăn quá nhiều rồi...
Sau khi ổn định lại bản thân, tôi đứng dậy nhìn xung quanh, hét tên Âm Thao vài lần, cũng không có gì đáp lại cả, anh ta...... – thật sự không phải anh ta sẽ bỏ lại tôi một mình ở trên con đường này hay sao?????
Làm gì có ai trong buổi hẹn hò, lại để người còn lại ở lại một mình trên con đường bao giờ
Cái tên ngố tình này!!!
Tôi phải làm sao bây giờ??????
Tôi cũng muốn bắt chước đi đào hết phần mộ tổ tiên của anh ta luôn!!!
Thực sự tức chết đi mà!
Phải làm gì bây giờ?
Tôi quay về thế nào đây?
Một cơn gió đêm thổi qua, làm cho cả người tôi run run. Cũng không phải là cảm giác lạnh lẽo, da đầu tê dại hay nổi da gà. Bây giờ tôi lại đột nhiên nhớ ra, bây giơ cũng là ba bốn giờ rồi, đây là thời gian mà quỷ hồn xuất hiện.......
Trên con đường này không có ai cả, chắn chắn là có rất nhiều quỷ...!!!
"Các bác các chú, dì, anh chị ơi, tôi cũng chỉ là vô tình đi qua nơi này mà thôi, cũng không có ý định muốn làm phiền mọi người nghỉ ngơi, nên xin đừng dọa tôi nha!!!!" Tôi vừa đi vừa không ngừng vẫy tay xung quanh vẫy chào, hy vọng đám quỷ hồn ở trên đường không ai bám lấy tôi.
Ngay khi tôi đang vẫy tay chào tạm biệt, đột nhiên có ai đó chạm vào lưng tôi.
"Có quỷyyyy!" Tôi hét lên sợ hãi.
Người vỗ lưng tôi cũng sợ hãi mà hét lên!!!!!
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thấy người này mặc quần áo màu xanh, khoác thêm một chiế áo phản quang màu vàng, bên cạnh anh ta còn có một chiếc xe máy cảnh sát giao thông!
Lúc này, người đang đứng trước mặt tôi chính là một cảnh sát giao thông đi ngang qua!
Mặc kệ có phải là cảnh sát giao thông hay là cảnh sát hình sự, dù sao cũng đều là cảnh sát cả, bây giờ tôi còn là người bị cảnh sát xếp vào danh sách người tình nghi nguy hiểm duy nhất!!!!!
Làm sao bây giờ????
Nếu như mà họ phát hiện ra tôi là một người bình thường, họ sẽ đưa tôi đi xử tử mất!!!!
Đôi mắt tôi trừng to một lúc, tôi đưa tay lên cao, theo hướng cảnh sát mà vái lạy: "Anh trai à, tôi cũng chỉ là vô tình đi qua nơi này mà thôi, cũng không có ý định muốn làm phiền mọi người nghỉ ngơi xin đừng bám lấy tôi nữa. A Di Đà Phật, thực ra tôi chính là mẹ của Ngọc Hoàng Đại Đế, nếu anh bám lấy tôi, con trai tôi tuyệt đối sẽ giết chết anh đó, A Di Đà Phật...... "
Trong lúc hỗn loạn tôi nói năng bừa bãi, ở một bên tôi nghe thấy cảnh sát giao thông nói ra một câu mà tôi vẫn mong chờ: "Báo cáo trụ sở, báo cáo trụ sở tại đường xx tìm thấy tội phạm giết người La Hy đang chạy trốn,yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu hỗ trợ!!!!!"
Thật tốt quá, nếu như mà sau này lại cùng tên ngố tình Âm Thao hẹn hò, sẽ có người cho tôi đi nhờ xe miễn phí trở về.
Khoảng mười phút sau, tôi lên lại trên xe, được người ta đón trở về bệnh viện tâm thần miễn phí.
Đi đến có cả xe cứu thương lẫn xe cảnh sát!!
Giống như là một chiến dịch lớn vậy!!!
Khi vẫn còn ở bệnh viện tâm thần, tôi cũng không giám nghĩ tới chuyện này lại lớn đến như thế.
Mà khi tới được bệnh viên tâm thần, tôi thấy rằng chuyện này cũng hoàn toàn hợp lí!!!
Viện trưởng Âm cũng đến!.
Anh ta mặc một cái áo khoác màu trắng, nói thật, anh ta cũng không thường mặc áo khoác trắng trong bệnh viện, ngoại trừ lúc chữa bệnh cho tôi mà thôi, anh ta rất ít mặc áo khoác trắng bởi vì ngoài tôi ra anh ta không chữa bệnh cho ai cả
Khi anh ta mặc vào chiếc áo khoác trắng, càng lộ ra vẻ uy nghiêm, đứng ở trước mặt của cảnh sát khiến cho người ta cảm nhận được anh ta mới là người được phép nói chuyện ở đây.
- "Tại sao một bện nhân nguy hiểm như vậy có thể trốn ra khỏi bệnh viện được? Mọi người đều biết, đây chính là một kẻ giết người phân thây, ăn được thịt của người.... là một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm đấy???"
- "Sau những nỗ lực mệt mỏi không ngừng nghỉ của bệnh viện chúng tôi. Cuối cùng cũng ổn định được tình trạng của cô ấy. Bây giờ tình trạng của cô ấy rất ổn định nên không cần phải lo lắng cô ấy sẽ tiếp tục giết người."
"Vậy chẳng may cô ta phát bệnh điên ở trên đường thì sao?"
" Vậy thì ngày sau sẽ nghiêm khắc giám sát, sẽ không cho phép cô ấy trốn tiếp! "
Thương lượng tất cả mọi chuyện xong, Viện trưởng Âm liền xanh xẩm mặt mày tiến về phía chiếc xe cứu thương của bệnh viện tâm thần mở ra và anh ta ngồi xuống trước mặt của tôi mà nhìn chằm chằm!!!!
Tôi chớp mắt vài cái và vô tội nói, "Tôi hứa tôi sẽ không làm điều đó một lần nữa!"
Chỉ cần Âm Thao không bỏ tôi lại trên đường là được!!!!
Viện trưởng Âm sắc mặt hung dữ nói: "Không phải do chuyện này này!"
"Oohh?" Anh ta không giận tôi à?
Âm viện trưởng cười lạnh nói: " Cái tên Thập Nhị gia kia cũng thật là gỏi. Sau khi hai người rời đi, tôi phát hiện ra được anh ta thực sự tìm thấy mộ của tôi, lấy một cái pháp bảo phong ấn lên cổ họng tôi ở thi thể, khiến tôi không thở nổi! Tôi không có khả năng tìm anh ta để tính sổ, nhưng mà bây giờ cô lại đang nằm trong tay tôi, tôi có nên tính sổ lên người của cô không nhỉ???"
Trời ạ, mấy người các anh tranh đấu nội bộ đừng có mà lôi tôi vào chứ!!!!!
Tôi ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn cả khi bị cảnh sát giao thông bắt lại: "Nếu như mà anh muốn tính sổ lên đầu của tôi, thì sẽ không có chuyện nói với tôi như thế."
"Coi như cô thông minh!" Viện trưởng Âm hừ lạnh một tiếng, thu lại biểu cảm của mình. Anh ta lấy từ trong túi ra một cặp kính đưa cho tôi, giống y đúc như của Tiểu Tinh."
Mặt tôi không biến sắc nói: "Cảm ơn anh, tôi không bị cận thị."
"Đừng có mà giả vờ nữa? Không phải cô cùng Tiểu Tinh nói chuyện rất nhiều hay sao? Cô cũng biết đây là kính gì rồi, cô nên đeo nó nếu không, tôi không thể đảm bảo liệu cô có còn giữ được thị lực sau khi cô quay lại bệnh viện tối nay hay không! "
Sau khi đeo kính lên, tôi có cảm giác chuyện gì không đúng: "Đợi một chút, làm sao anh biết Tiểu Tinh đã nói gì với tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.