Chương 101: Em đi đi
0 giờ sáng
04/05/2020
Tôi chờ đợi… Nhưng không có điều gì xảy ra hết
“Cô đi đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau” âm Thiện chán ghét nói
Anh bỏ rơi tôi???
Tôi ngã khuỵu xuống cố gắng chống đỡ cơ thể mình, quay lại và nhìn anh.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khủng khiếp, và đôi mắt anh ta quá phức tạp. Tôi mỉm cười tuyệt vọng và nói với anh ta: “Âm Thao dù thế nào, nó là con trai của anh, anh không bao giờ có thể thay đổi sự thật này.”
Âm Thao thở dài: “Chạy đi, trước khi Diên vương tìm thấy em, hãy cố gắng chạy trốn.”
Tôi mỉa mai: “Thật vô dụng anh thậm chí còn không thể bảo vệ người phụ nữ của mình!”
Anh: “ừ”
Thực sự là một người đàn ông tiếng tăm vang dội khắp âm giới mà cũng không thể chiến đấu vì vợ và con mình. Hì vong sao. Tôi còn có thể hi vọng ở anh ta điều gì nữa dường như tất cả tình cảm trước kia của anh ta đều là giả dối
Tôi đã rất thất vọng với anh ấy bế con thật chặt vào trong tay thất thểu đi như một người vo hình
*
Tôi không biết mình đã rời đi bao lâu, trời đã sáng.
Tôi không thể tin vào bản thân mình. Trong tình trạng yếu sau sinh, tôi đi bộ cả đêm.
Điều khiến tôi không thể tin được nhất là con ma nhỏ trong vòng tay nó im lặng suốt đêm mà không khóc. Đây không phải là trường hợp ngày hôm trước. Nó đã làm rất tốt, nhưng hôm nay nó rất thông minh, có vẻ như anh ta hiểu Ai là người gần gũi nhất với anh ta trên thế giới này.
Bây giờ tôi hoàn toàn hiểu.
Âm Thiện hẳn phải có kế hoặch rất tuyệt vời và ti mỉ anh ta âm thầm nuôi dữỡng đứa trẻ này.Bây giờ tình huống này phải là hình ảnh mà anh ta muốn thấy nhất – con trai của Âm Thao đã trở thành một con quái vật.
Hai cha con quay lưng lại với nhau.
Không, cần phải nói:
Cho dù Âm Thao chọn đứng về phía chúng tôi hay quyết định chống lại chúng tôi, đó là một cảnh rất thú vị!
Âm Thập Nhị- vị lãnh chúa âm dương được những con ma trong Âm ti ngưỡng mộ và danh tiếng của ngừơi họ tôn sùng sụp đổ. Hình ảnh của bờ biển sáng và tráng lệ sẽ luôn mang một vết bẩn như vậy. Đó thực sự là niềm vui của kẻ thù!
Trên đường đi, tôi đã hối hận hơn một trăm lần, tại sao tôi lại thử một miếng thịt ma, nếu không có sự khởi đầu đó, nó sẽ không phát triển đến mức như vậy.
Nếu có thuốc hối tiếc trong thế giới này, nó sẽ tốt như thế nào?
Hoặc có thể có một câu thần chú có thể thay thế sự đau khổ của người khác. Điều đó sẽ rất tốt. Tôi thà làm ma hơn là con trai của tôi.
Khi ánh sáng đầu tiên trong ngày hé mở, tôi bật ô và hạ Doang chui vào chiếc ô liền rơi xuống đất.
sau đó tôi mới nhớ rằng đứa trẻ là một con ma và không thể tiếp xúc với mặt trời, vì vậy tôi hốt hoảng với con ma nhỏ trên tay, nằm trên mặt đất và che mặt trời bằng toàn bộ cơ thể.
“Oa…..oa……”
Đột nhiên, tiếng khóc của đứa bé phát ra từ vòng tay tôi.
Tiếng khóc này làm tôi rất bất ngờ.
Nó không có gì ngạc nhiên khi trẻ khóc.
Nhưng con tôi không phải là một đứa trẻ bình thường, nó sẽ không khóc hay gây rắc rối, như thể nó có thể hiểu những gì đang xảy ra bên ngoài. Hơn nữa, nhìn nó ngã xuống đất, không những không khóc mà còn chuẩn bị cắn Âm Thiện nó làm toi rất ngạc nhiên.
Chưa kể, tiếng khóc này …quá thuần khiết.
Tinh khiết như không biết gì về thế giới.
Nó cũng khóc như những đứa trẻ bình thường.
Vì vậy, tôi nhìn xuống một cách cẩn thận –
ờ …
con khỉ nhỏ này là ai?
Nếu tôi không buông tay, tôi sẽ nghĩ mình đang ôm nhầm con!
Đứa trẻ trong vòng tay của tôi hoàn toàn khác với đêm qua.
Đêm qua là một chú khỉ con
Hôm nay là một đứa trẻ sơ sinh đúng bản chất của con người với màu đỏ ửng, tất cả từ trên xuống dưới đều bình thường như những đứa trẻ sơ sinh khác
Con có thể đắm mình dưới ánh mặt trời không?
Tôi cẩn thận mang đứa trẻ ra ngoài, nó không để ý tới tôi tiếp tục khóc.
Dường như đứa trẻ này có hai hình dạng, rốt cuộc, nó là con của một con người và một con ma, vì vậy nó có thể có hai hình dạng, là con người bình thường vào ban ngày và là một con ma khi về đêm
Khi tôi thấy đứa trẻ không sợ ánh nắng mặt trời, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nghe nó khóc không ngừng tôi cảm thấy có gì đó không ổn
” oe oe”
Tại sao tiếng khóc lai yếu ớt như vậy
Nó không bị bệnh gì chứ?
Tôi nên làm gì đây?
Không có bệnh viện nào gần đây, và trong tình trang của mình toi có thể đến bệnh viện không?
Ngay khi tôi vẫn còn đang miên màn suy nghĩ một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau tôi: “Ôi, tại sao đứa trẻ này lại khóc dữ dội như vậy?”
Tôi giật mình và nhìn lại trong tiềm thức, một bà lão khoảng 50,60 tuổi xuất hiện sau lưng, cau mày nhìn đứa trẻ trên tay tôi, hỏi với vẻ lo lắng: “Có đói không?”
Đói không?
Tại sao tôi không nghĩ về nó!
Đã hai ngày hai đêm kể từ khi đứa trẻ chào đời, và nó chưa từng uống một ngụm sữa.
Nó chắc chắn đã đói nên mới khóc như vậy
Vì vậy, tôi nhanh chóng quay lại và nhấc áo lên, đây là chiếc áo được lấy của người phụ nữ kia bên trong toi cung không mặc gì cả chắc sẽ thuận tiện cho việc cho bú.
Mãi đến khi cái miệng nhỏ của đứa trẻ chạm vào ngực tôi liền xuất hiện một cơn đau rần rần ở phần nhạy cảm nhất của người phụ nữ. Tôi nhớ ra điều này. Đứa trẻ hôi thối tối qua đã để lai một vết cắn nhỏ trên đó nó thích thú mút và toi không thể làm gì được nữa.
“Than ôi, tất cả đều là mẹ, nhưng họ không thể ngu ngốc như vậy. Họ thậm chí không biết rằng con mình đang đói.” Bà già thở dài.
Tôi quay lại và muốn cảm ơn bà ấy.
Thật bất ngờ, khi toi quay đầu lại không còn ai phía sau minh cả.
Khuôn mặt tôi đột nhiên thay đổi, bất chợt nghĩ tới đây là một nơi hoang vắng vậy người phụ nữ 70-80 tuổi nào sẽ đến đây vào sáng sớm?
Đây có phải là một hồn ma?
Tôi không dám ở lại ôm con, đứng dậy bỏ đi.
Tuy nhiên, tôi vừa đi được vài bước mọi vật bỗng tối sầm lại trước mắt, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Có thứ gì đó tuột khỏi tay.
…………
……
Tôi mở mắt ra.
Tôi nhìn thấy một con ma da sẫm màu bò xung quanh. Anh ta trông thật xấu xí và khủng khiếp, vì vậy khi mở mắt ra toi không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng nó không cảm thấy xấu hổ vì điều đó, vẫn bò quanh tôi.
Tôi muốn bắt nó nhưng nó quá linh hoạt, và nó giống như không muốn người khác chạm vào càng trốn tránh tôi. Cuối cùng, tôi chỉ có thể từ bỏ và để nó treo cổ như một con gấu túi Đằng sau tôi.
Lúc này trời đã tối.
Tôi mở ô và buông Ha Doanh ra muốn cô ấy đi cùng tôi trên đường đi. Nhưng tôi không ngờ rằng khi nói lắp nhỏ vừa được thả ra, và con quỷ nhỏ giống như một con sói nhìn thấy một con cừu.
Con ma hôi thối này vẫn là một con ma!
Tôi bị sốc, và nhanh chóng chộp lấy hai bắp chân của nó nhung nó rất nhanh đã cắn vào đôi chân nhỏ bé của Hạ Doanh
“Không được, con không thể ăn con ma này” tôi lo lắng hét lên ” nếu con đói mẹ có thể bắt những con ma khác cho con ăn riêng con ma này con không bao giờ được ăn”
“Cô đi đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau” âm Thiện chán ghét nói
Anh bỏ rơi tôi???
Tôi ngã khuỵu xuống cố gắng chống đỡ cơ thể mình, quay lại và nhìn anh.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khủng khiếp, và đôi mắt anh ta quá phức tạp. Tôi mỉm cười tuyệt vọng và nói với anh ta: “Âm Thao dù thế nào, nó là con trai của anh, anh không bao giờ có thể thay đổi sự thật này.”
Âm Thao thở dài: “Chạy đi, trước khi Diên vương tìm thấy em, hãy cố gắng chạy trốn.”
Tôi mỉa mai: “Thật vô dụng anh thậm chí còn không thể bảo vệ người phụ nữ của mình!”
Anh: “ừ”
Thực sự là một người đàn ông tiếng tăm vang dội khắp âm giới mà cũng không thể chiến đấu vì vợ và con mình. Hì vong sao. Tôi còn có thể hi vọng ở anh ta điều gì nữa dường như tất cả tình cảm trước kia của anh ta đều là giả dối
Tôi đã rất thất vọng với anh ấy bế con thật chặt vào trong tay thất thểu đi như một người vo hình
*
Tôi không biết mình đã rời đi bao lâu, trời đã sáng.
Tôi không thể tin vào bản thân mình. Trong tình trạng yếu sau sinh, tôi đi bộ cả đêm.
Điều khiến tôi không thể tin được nhất là con ma nhỏ trong vòng tay nó im lặng suốt đêm mà không khóc. Đây không phải là trường hợp ngày hôm trước. Nó đã làm rất tốt, nhưng hôm nay nó rất thông minh, có vẻ như anh ta hiểu Ai là người gần gũi nhất với anh ta trên thế giới này.
Bây giờ tôi hoàn toàn hiểu.
Âm Thiện hẳn phải có kế hoặch rất tuyệt vời và ti mỉ anh ta âm thầm nuôi dữỡng đứa trẻ này.Bây giờ tình huống này phải là hình ảnh mà anh ta muốn thấy nhất – con trai của Âm Thao đã trở thành một con quái vật.
Hai cha con quay lưng lại với nhau.
Không, cần phải nói:
Cho dù Âm Thao chọn đứng về phía chúng tôi hay quyết định chống lại chúng tôi, đó là một cảnh rất thú vị!
Âm Thập Nhị- vị lãnh chúa âm dương được những con ma trong Âm ti ngưỡng mộ và danh tiếng của ngừơi họ tôn sùng sụp đổ. Hình ảnh của bờ biển sáng và tráng lệ sẽ luôn mang một vết bẩn như vậy. Đó thực sự là niềm vui của kẻ thù!
Trên đường đi, tôi đã hối hận hơn một trăm lần, tại sao tôi lại thử một miếng thịt ma, nếu không có sự khởi đầu đó, nó sẽ không phát triển đến mức như vậy.
Nếu có thuốc hối tiếc trong thế giới này, nó sẽ tốt như thế nào?
Hoặc có thể có một câu thần chú có thể thay thế sự đau khổ của người khác. Điều đó sẽ rất tốt. Tôi thà làm ma hơn là con trai của tôi.
Khi ánh sáng đầu tiên trong ngày hé mở, tôi bật ô và hạ Doang chui vào chiếc ô liền rơi xuống đất.
sau đó tôi mới nhớ rằng đứa trẻ là một con ma và không thể tiếp xúc với mặt trời, vì vậy tôi hốt hoảng với con ma nhỏ trên tay, nằm trên mặt đất và che mặt trời bằng toàn bộ cơ thể.
“Oa…..oa……”
Đột nhiên, tiếng khóc của đứa bé phát ra từ vòng tay tôi.
Tiếng khóc này làm tôi rất bất ngờ.
Nó không có gì ngạc nhiên khi trẻ khóc.
Nhưng con tôi không phải là một đứa trẻ bình thường, nó sẽ không khóc hay gây rắc rối, như thể nó có thể hiểu những gì đang xảy ra bên ngoài. Hơn nữa, nhìn nó ngã xuống đất, không những không khóc mà còn chuẩn bị cắn Âm Thiện nó làm toi rất ngạc nhiên.
Chưa kể, tiếng khóc này …quá thuần khiết.
Tinh khiết như không biết gì về thế giới.
Nó cũng khóc như những đứa trẻ bình thường.
Vì vậy, tôi nhìn xuống một cách cẩn thận –
ờ …
con khỉ nhỏ này là ai?
Nếu tôi không buông tay, tôi sẽ nghĩ mình đang ôm nhầm con!
Đứa trẻ trong vòng tay của tôi hoàn toàn khác với đêm qua.
Đêm qua là một chú khỉ con
Hôm nay là một đứa trẻ sơ sinh đúng bản chất của con người với màu đỏ ửng, tất cả từ trên xuống dưới đều bình thường như những đứa trẻ sơ sinh khác
Con có thể đắm mình dưới ánh mặt trời không?
Tôi cẩn thận mang đứa trẻ ra ngoài, nó không để ý tới tôi tiếp tục khóc.
Dường như đứa trẻ này có hai hình dạng, rốt cuộc, nó là con của một con người và một con ma, vì vậy nó có thể có hai hình dạng, là con người bình thường vào ban ngày và là một con ma khi về đêm
Khi tôi thấy đứa trẻ không sợ ánh nắng mặt trời, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nghe nó khóc không ngừng tôi cảm thấy có gì đó không ổn
” oe oe”
Tại sao tiếng khóc lai yếu ớt như vậy
Nó không bị bệnh gì chứ?
Tôi nên làm gì đây?
Không có bệnh viện nào gần đây, và trong tình trang của mình toi có thể đến bệnh viện không?
Ngay khi tôi vẫn còn đang miên màn suy nghĩ một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau tôi: “Ôi, tại sao đứa trẻ này lại khóc dữ dội như vậy?”
Tôi giật mình và nhìn lại trong tiềm thức, một bà lão khoảng 50,60 tuổi xuất hiện sau lưng, cau mày nhìn đứa trẻ trên tay tôi, hỏi với vẻ lo lắng: “Có đói không?”
Đói không?
Tại sao tôi không nghĩ về nó!
Đã hai ngày hai đêm kể từ khi đứa trẻ chào đời, và nó chưa từng uống một ngụm sữa.
Nó chắc chắn đã đói nên mới khóc như vậy
Vì vậy, tôi nhanh chóng quay lại và nhấc áo lên, đây là chiếc áo được lấy của người phụ nữ kia bên trong toi cung không mặc gì cả chắc sẽ thuận tiện cho việc cho bú.
Mãi đến khi cái miệng nhỏ của đứa trẻ chạm vào ngực tôi liền xuất hiện một cơn đau rần rần ở phần nhạy cảm nhất của người phụ nữ. Tôi nhớ ra điều này. Đứa trẻ hôi thối tối qua đã để lai một vết cắn nhỏ trên đó nó thích thú mút và toi không thể làm gì được nữa.
“Than ôi, tất cả đều là mẹ, nhưng họ không thể ngu ngốc như vậy. Họ thậm chí không biết rằng con mình đang đói.” Bà già thở dài.
Tôi quay lại và muốn cảm ơn bà ấy.
Thật bất ngờ, khi toi quay đầu lại không còn ai phía sau minh cả.
Khuôn mặt tôi đột nhiên thay đổi, bất chợt nghĩ tới đây là một nơi hoang vắng vậy người phụ nữ 70-80 tuổi nào sẽ đến đây vào sáng sớm?
Đây có phải là một hồn ma?
Tôi không dám ở lại ôm con, đứng dậy bỏ đi.
Tuy nhiên, tôi vừa đi được vài bước mọi vật bỗng tối sầm lại trước mắt, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Có thứ gì đó tuột khỏi tay.
…………
……
Tôi mở mắt ra.
Tôi nhìn thấy một con ma da sẫm màu bò xung quanh. Anh ta trông thật xấu xí và khủng khiếp, vì vậy khi mở mắt ra toi không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng nó không cảm thấy xấu hổ vì điều đó, vẫn bò quanh tôi.
Tôi muốn bắt nó nhưng nó quá linh hoạt, và nó giống như không muốn người khác chạm vào càng trốn tránh tôi. Cuối cùng, tôi chỉ có thể từ bỏ và để nó treo cổ như một con gấu túi Đằng sau tôi.
Lúc này trời đã tối.
Tôi mở ô và buông Ha Doanh ra muốn cô ấy đi cùng tôi trên đường đi. Nhưng tôi không ngờ rằng khi nói lắp nhỏ vừa được thả ra, và con quỷ nhỏ giống như một con sói nhìn thấy một con cừu.
Con ma hôi thối này vẫn là một con ma!
Tôi bị sốc, và nhanh chóng chộp lấy hai bắp chân của nó nhung nó rất nhanh đã cắn vào đôi chân nhỏ bé của Hạ Doanh
“Không được, con không thể ăn con ma này” tôi lo lắng hét lên ” nếu con đói mẹ có thể bắt những con ma khác cho con ăn riêng con ma này con không bao giờ được ăn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.