Chương 170: Kết hôn âm giới (2)
0 giờ sáng
04/05/2020
Linh thức của tôi vượt qua con phố nhỏ. Cứ tưởng rằng tôi có thể nương theo tình mẫu tử của mình và Tiểu La Bạch thì sẽ nhanh chóng tìm được con bé. Nhưng không, mọi chuyện không như vậy.
Thật là kỳ quái, một con mèo đen mang theo đứa bé thì nó có thể đi đến đâu chứ.
Tôi thật sự chẳng thể làm gì chỉ có thể quay lại nhà La Võ.
Tôi thấy rằng cặp vợ chồng có một cuộc chấn kinh,cả tình thần lẫn thể xác, nhưng đã quên đi nỗi đau. Tất cả những gì họ vừa trải qua đều bị bỏ lại. Hai Người lại dính với nhau như sam và không biết đang làm gì trong bếp.
Cái kéo này có thực sự hữu ích không vậy.
Có chứ,anh đã từng thấy trong forum của những người nuôi mèo có nhắc đến. Bọn họ nói là nếu như con mèo bị mất thì chỉ cần dùng cái kéo đại pháp này,trăm phần trăm có thể gọi được con mèo tới.
Nhưng nó đã thành tinh rồi liệu có tác dụng không.
Ủa! chứ thành tinh thì không phải là mèo à.
Cứ coi là như vậy đi, anh thử coi nào.
Cái gì mà cái kéo Đại pháp, sao trên đời lại có thể có một pháp khí có cái tên ngớ ngẩn như thế chứ.
Tôi thấy vợ chồng La Võ cẩn thận đặt một bát nước đầy trên bếp, sau đó lấy ra một chiếc kéo mở chúng ra và đặt chúng trên bát nước. Lại bắt đầu cẩn thận điều chỉnh vị trí của cây kéo cho đến khi gần cửa sổ thì dừng lại. Sau đó bắt đầu hét qua cửa sổ:” Tiểu mặc, Tiểu mặc đâu rồi, mau trở lại đây “.
Trời ơi, Tôi nghĩ rằng câu thần chú ngu xuẩn như vậy làm sao có thể gọi được con mèo. Dùng thuật gọi hồn thì còn mayi ra.
Nhưng ngầ sau khi tôi nghĩ đến câu thần chú ngu ngốc thì tôi thấy một cái bóng xuất hiện trên cửa sổ.
Tiểu mặc.Mỹ Linh khóc một cách hào hứng chỉ vào cái bóng và hét lên. Tiểu Mặc thật sự đã trở lại.
Cái bóng đen mập mạp không phải là con mèo đen họ nuôi vậy đó là gì.
Meoooooo…
Con mèo đen hét lên đột nhiên quay lại và nhảy xuống.
Có chuyện gì vậy,không phải con mèo quay lại đó chứ. Sao lại bỏ đi,Mỹ Linh kinh ngạc nói.
Anh cũng không biết. Là võ kinh ngạc: ” nó vừa mới nhìn chúng ta một cái, hay là nó muốn chúng ta đi theo nó. Con mèo này cũng thành tinh mà ai biết được nó đang suy nghĩ gì, chúng ta cứ đi theo xem nào.
Nói nói xong hắn liền xoay người đi tìm cái đèn pin.
Vưà tìm xong đèn pin liền nghe được ngoài cửa truyền tới một âm thanh quen thuộc của con mèo.
Meooooo…
Dù sao cũng là con mèo mà một tay mình nuôi lớn. chỉ cần một tiếng lập tức có thể nghe ra được. Thế Nhưng, không phải con mèo vừa mới xuất hiện bên cửa sổ sao. Sao bây giờ lại nghe tiếng của nó xuất hiện ở cửa ra vào.
Mà thời điểm La Võ và Mỹ Linh hướng đến phía cửa nhìn.họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa trước đó bị đóng bằng cách nào đã mở ra và con mèo đen lặng lẽ ngước đầu nhìn họ.
Ngay lập tức đột nhiên con mèo xoay người bỏ đi Quả nhiên là nó muốn dẫn bọn họ đi tới chỗ nào đó. Là Võ và Mỹ Linh vội vàng đi ra ngoài. Lúc bọn hắn đi tới cửa con mèo đen đứng lại ở lối thoát hiểm nơi cửa cầu thang. Cửa của lối thoát hiểm lúc nào cũng đóng lại nhưng bây giờ nó lại được mở ra. Một con mèo không thể đóng hay mở cửa một cánh cửa như vậy được. Xem ra là đúng rồi Tiểu mạch đã thành tinh. La Võ và Mỹ Linh nghĩ.
Bọn hắn hướng con mèo mà đi tới, nhưng con mèo đen lại quay người đi xuống cửa. Bọn họ đi xuống cửa thì phát hiện con mèo lại ở ngay góc rẻ cầu thang quay lưng nhìn bọn hắn.
Khi bọn hắn bước đến con mèo đen lại quay người chạy xuống tiếp.
Đi tới góc rẻ thì con mèo đen lại đi xuống một góc rẽ khác mà chờ bọn hắn. Ở một cái góc rẽ tiếp theo liền nhìn thấy một đứa bé 7 tháng tuổi đang đợi bọn họ.
Trời ơi Củ Cải nhỏ. Là Võ là lớn.
Vì sàn nhà lạnh lẽo nên Là Võ không hề do dự chút nào anh nhanh chóng bước tới ôm đứa bé vào lòng. Anh nhìn quanh nhưng bằng mọi cách cũng chẳng thấy con mèo đen đâu cả.
Tiểu mặc…. Mỹ Linh lo lắng gọi.
La Võ nhìn quanh.Anh cũng không biết nó đâu nữa.Nhưng hiện giờ đã tìm thấy con bé rồi anh muốn đưa la Tiểu Bạch về nhà trước.
Thế còn tiểu mặc thì sao?. Mỹ Linh lo lắng hỏi.
La Võ nói với cô ấy:” Lão Đạo trưởng cũng đã nói rồi nó đã thành tinh vậy nó sẽ tự biết tìm về nhà thôi. Chúng ta đang mở cửa ra và nó sẽ tự mình trở về.
Nhưng nếu mở cửa ra, đống quỷ khi tối lại tới thì làm sao bây giờ.
Cái này….
Vừa nghĩ tới đám quỷ ở cái nghĩa địa phía tây ngoại ô kia. Là Võ liền lập tức rầu rĩ. Anh đến bây giờ cũng không cách nào khẳng định đám quỷ hôm qua nhìn thấy là thật hay là lão Đạo trưởng giả trang thành. Thế nhưng nhớ lại lúc tận mắt trông thấy đám quỷ trong nghĩa địa, trong lòng âu sầu liền quay lại đứng ở chỗ rẻ của cầu thang thang. Cũng cảm thấy tựa hồ như có cơn gió âm chạm tới mặt.
Nhưng thực tế bốn bề là bên trong cầu thang thì lấy gió ở đâu ra.
La Võ sau đó sinh lòng khiếp sợ cũng không tiếp tục ở lại trong hành lang nữa sắc mặt tái nhợt mà nói với Mỹ Linh:” Em nói đúng Chúng ta vẫn nên về nhà trước vạn nhất đám quỷ kia tới thì làm sao bây giờ. Chúng ta ở bên ngoài chẳng phải càng nguy hiểm sao. Trong nhà tốt xấu gì cũng đều có lá bùa của Đạo trưởng dán trên cửa”.
Đến lúc này rồi mà anh còn tin tưởng đã đạo trưởng kia sao. Mỹ Linh lo lắng đá mạnh một cái tức tối nói với Là Võ.dù sao em mặc kệ nhất định phải tìm tiểu mặt cái đã muốn trở về thì anh đi về trước đi.
Chuyện này… Là vợ Bất đắc dĩ nói nếu Vậy em ôm con bé về nhà trước đi để anh đi tìm Tiểu Mặc.
Anh có mà tìm được cái mốc. Mỹ Linh liếc mắt một cái. Bình thường ai cho mèo ăn cơm, bình thường ai lấy sẻng hót phân mèo, Ai là một người nuôi nấng Tiểu Mặc,là anh hay là em. Tiểu mạch thân với anh hay em. Nó có nghe anh nữa lời không. Anh có mà tìm thấy cọng lông. Để em đi tìm nó.
Nói xong không để ý tới sự can ngăn của La võ, Mỹ Linh nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Này… Là Võ nhìn một cách bất lực khi bóng người vợ nhỏ bé biến mất ở góc cầu thang. Nếu Không phải là Em bé cần chăm sóc trước thì anh ấy thật sự muốn theo vợ để đi tìm con mèo. Nhưng bây giờ không thể. Tiểu Bạch bé nhỏ cần phải chăm sóc nhiều hơn. Do đó La võ bất lực thở dài mà trở về nhà.
Tôi cũng lo lắng về sự an toàn của Mỹ Linh.
Vợ chồng họ quả thật là một cặp vợ chồng vô lo và tốt bụng nhất mà tôi từng thấy trong hai năm qua. Cho dù ai gặp chuyện gì thì đó cũng sẽ là chuyện tôi vô cùng hối tiếc. Bởi vậy tôi thật sự muốn đi theo Mỹ Linh xuống để tìm con mèo. Mặc dù Bây giờ tôi chỉ là một tia linh thức. Thậm chí còn chẳng phải là một hồn ma. Tôi không thể làm gì ngoài việc làm khán giả. Nhưng nói nếu tôi có thể nhìn thấy Mỹ Linh bình yên thì đó cũng là một loại thoải mái.
Tuy nhiên trái tim con người cuối cùng là một thứ ích kỷ và tôi cũng là một người ích kỷ. Tôi lưỡng lự một lúc rồi quay lại với Là Vỏ vì anh ta bế trên tay con gái của tôi. Điều này còn quan trọng hơn một người ngoài thuần khiết và tốt bụng. Đương nhiên, con gái ruột của tôi lại càng quan trọng hơn.
Như vậy, người lạ….
Thật là kỳ quái, một con mèo đen mang theo đứa bé thì nó có thể đi đến đâu chứ.
Tôi thật sự chẳng thể làm gì chỉ có thể quay lại nhà La Võ.
Tôi thấy rằng cặp vợ chồng có một cuộc chấn kinh,cả tình thần lẫn thể xác, nhưng đã quên đi nỗi đau. Tất cả những gì họ vừa trải qua đều bị bỏ lại. Hai Người lại dính với nhau như sam và không biết đang làm gì trong bếp.
Cái kéo này có thực sự hữu ích không vậy.
Có chứ,anh đã từng thấy trong forum của những người nuôi mèo có nhắc đến. Bọn họ nói là nếu như con mèo bị mất thì chỉ cần dùng cái kéo đại pháp này,trăm phần trăm có thể gọi được con mèo tới.
Nhưng nó đã thành tinh rồi liệu có tác dụng không.
Ủa! chứ thành tinh thì không phải là mèo à.
Cứ coi là như vậy đi, anh thử coi nào.
Cái gì mà cái kéo Đại pháp, sao trên đời lại có thể có một pháp khí có cái tên ngớ ngẩn như thế chứ.
Tôi thấy vợ chồng La Võ cẩn thận đặt một bát nước đầy trên bếp, sau đó lấy ra một chiếc kéo mở chúng ra và đặt chúng trên bát nước. Lại bắt đầu cẩn thận điều chỉnh vị trí của cây kéo cho đến khi gần cửa sổ thì dừng lại. Sau đó bắt đầu hét qua cửa sổ:” Tiểu mặc, Tiểu mặc đâu rồi, mau trở lại đây “.
Trời ơi, Tôi nghĩ rằng câu thần chú ngu xuẩn như vậy làm sao có thể gọi được con mèo. Dùng thuật gọi hồn thì còn mayi ra.
Nhưng ngầ sau khi tôi nghĩ đến câu thần chú ngu ngốc thì tôi thấy một cái bóng xuất hiện trên cửa sổ.
Tiểu mặc.Mỹ Linh khóc một cách hào hứng chỉ vào cái bóng và hét lên. Tiểu Mặc thật sự đã trở lại.
Cái bóng đen mập mạp không phải là con mèo đen họ nuôi vậy đó là gì.
Meoooooo…
Con mèo đen hét lên đột nhiên quay lại và nhảy xuống.
Có chuyện gì vậy,không phải con mèo quay lại đó chứ. Sao lại bỏ đi,Mỹ Linh kinh ngạc nói.
Anh cũng không biết. Là võ kinh ngạc: ” nó vừa mới nhìn chúng ta một cái, hay là nó muốn chúng ta đi theo nó. Con mèo này cũng thành tinh mà ai biết được nó đang suy nghĩ gì, chúng ta cứ đi theo xem nào.
Nói nói xong hắn liền xoay người đi tìm cái đèn pin.
Vưà tìm xong đèn pin liền nghe được ngoài cửa truyền tới một âm thanh quen thuộc của con mèo.
Meooooo…
Dù sao cũng là con mèo mà một tay mình nuôi lớn. chỉ cần một tiếng lập tức có thể nghe ra được. Thế Nhưng, không phải con mèo vừa mới xuất hiện bên cửa sổ sao. Sao bây giờ lại nghe tiếng của nó xuất hiện ở cửa ra vào.
Mà thời điểm La Võ và Mỹ Linh hướng đến phía cửa nhìn.họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa trước đó bị đóng bằng cách nào đã mở ra và con mèo đen lặng lẽ ngước đầu nhìn họ.
Ngay lập tức đột nhiên con mèo xoay người bỏ đi Quả nhiên là nó muốn dẫn bọn họ đi tới chỗ nào đó. Là Võ và Mỹ Linh vội vàng đi ra ngoài. Lúc bọn hắn đi tới cửa con mèo đen đứng lại ở lối thoát hiểm nơi cửa cầu thang. Cửa của lối thoát hiểm lúc nào cũng đóng lại nhưng bây giờ nó lại được mở ra. Một con mèo không thể đóng hay mở cửa một cánh cửa như vậy được. Xem ra là đúng rồi Tiểu mạch đã thành tinh. La Võ và Mỹ Linh nghĩ.
Bọn hắn hướng con mèo mà đi tới, nhưng con mèo đen lại quay người đi xuống cửa. Bọn họ đi xuống cửa thì phát hiện con mèo lại ở ngay góc rẻ cầu thang quay lưng nhìn bọn hắn.
Khi bọn hắn bước đến con mèo đen lại quay người chạy xuống tiếp.
Đi tới góc rẻ thì con mèo đen lại đi xuống một góc rẽ khác mà chờ bọn hắn. Ở một cái góc rẽ tiếp theo liền nhìn thấy một đứa bé 7 tháng tuổi đang đợi bọn họ.
Trời ơi Củ Cải nhỏ. Là Võ là lớn.
Vì sàn nhà lạnh lẽo nên Là Võ không hề do dự chút nào anh nhanh chóng bước tới ôm đứa bé vào lòng. Anh nhìn quanh nhưng bằng mọi cách cũng chẳng thấy con mèo đen đâu cả.
Tiểu mặc…. Mỹ Linh lo lắng gọi.
La Võ nhìn quanh.Anh cũng không biết nó đâu nữa.Nhưng hiện giờ đã tìm thấy con bé rồi anh muốn đưa la Tiểu Bạch về nhà trước.
Thế còn tiểu mặc thì sao?. Mỹ Linh lo lắng hỏi.
La Võ nói với cô ấy:” Lão Đạo trưởng cũng đã nói rồi nó đã thành tinh vậy nó sẽ tự biết tìm về nhà thôi. Chúng ta đang mở cửa ra và nó sẽ tự mình trở về.
Nhưng nếu mở cửa ra, đống quỷ khi tối lại tới thì làm sao bây giờ.
Cái này….
Vừa nghĩ tới đám quỷ ở cái nghĩa địa phía tây ngoại ô kia. Là Võ liền lập tức rầu rĩ. Anh đến bây giờ cũng không cách nào khẳng định đám quỷ hôm qua nhìn thấy là thật hay là lão Đạo trưởng giả trang thành. Thế nhưng nhớ lại lúc tận mắt trông thấy đám quỷ trong nghĩa địa, trong lòng âu sầu liền quay lại đứng ở chỗ rẻ của cầu thang thang. Cũng cảm thấy tựa hồ như có cơn gió âm chạm tới mặt.
Nhưng thực tế bốn bề là bên trong cầu thang thì lấy gió ở đâu ra.
La Võ sau đó sinh lòng khiếp sợ cũng không tiếp tục ở lại trong hành lang nữa sắc mặt tái nhợt mà nói với Mỹ Linh:” Em nói đúng Chúng ta vẫn nên về nhà trước vạn nhất đám quỷ kia tới thì làm sao bây giờ. Chúng ta ở bên ngoài chẳng phải càng nguy hiểm sao. Trong nhà tốt xấu gì cũng đều có lá bùa của Đạo trưởng dán trên cửa”.
Đến lúc này rồi mà anh còn tin tưởng đã đạo trưởng kia sao. Mỹ Linh lo lắng đá mạnh một cái tức tối nói với Là Võ.dù sao em mặc kệ nhất định phải tìm tiểu mặt cái đã muốn trở về thì anh đi về trước đi.
Chuyện này… Là vợ Bất đắc dĩ nói nếu Vậy em ôm con bé về nhà trước đi để anh đi tìm Tiểu Mặc.
Anh có mà tìm được cái mốc. Mỹ Linh liếc mắt một cái. Bình thường ai cho mèo ăn cơm, bình thường ai lấy sẻng hót phân mèo, Ai là một người nuôi nấng Tiểu Mặc,là anh hay là em. Tiểu mạch thân với anh hay em. Nó có nghe anh nữa lời không. Anh có mà tìm thấy cọng lông. Để em đi tìm nó.
Nói xong không để ý tới sự can ngăn của La võ, Mỹ Linh nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Này… Là Võ nhìn một cách bất lực khi bóng người vợ nhỏ bé biến mất ở góc cầu thang. Nếu Không phải là Em bé cần chăm sóc trước thì anh ấy thật sự muốn theo vợ để đi tìm con mèo. Nhưng bây giờ không thể. Tiểu Bạch bé nhỏ cần phải chăm sóc nhiều hơn. Do đó La võ bất lực thở dài mà trở về nhà.
Tôi cũng lo lắng về sự an toàn của Mỹ Linh.
Vợ chồng họ quả thật là một cặp vợ chồng vô lo và tốt bụng nhất mà tôi từng thấy trong hai năm qua. Cho dù ai gặp chuyện gì thì đó cũng sẽ là chuyện tôi vô cùng hối tiếc. Bởi vậy tôi thật sự muốn đi theo Mỹ Linh xuống để tìm con mèo. Mặc dù Bây giờ tôi chỉ là một tia linh thức. Thậm chí còn chẳng phải là một hồn ma. Tôi không thể làm gì ngoài việc làm khán giả. Nhưng nói nếu tôi có thể nhìn thấy Mỹ Linh bình yên thì đó cũng là một loại thoải mái.
Tuy nhiên trái tim con người cuối cùng là một thứ ích kỷ và tôi cũng là một người ích kỷ. Tôi lưỡng lự một lúc rồi quay lại với Là Vỏ vì anh ta bế trên tay con gái của tôi. Điều này còn quan trọng hơn một người ngoài thuần khiết và tốt bụng. Đương nhiên, con gái ruột của tôi lại càng quan trọng hơn.
Như vậy, người lạ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.