Chương 218
Công Chủ
12/08/2023
Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 218: ÂN THIÊN THIÊN LO LẮNG
Cảnh Liêm Uy đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Ân Thiên Thiên, cảm thấy trong người khó có thể hít thở.
“Cậu Cảnh, tôi phải nhắc nhở cậu thế nào mới khiến cậu nhớ việc chúng ta đã ly hôn đây?” Ân Thiên Thiên lạnh lùng mở miệng, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy khiến anh hoảng loạn: “Tôi thừa nhận, đứa nhỏ này là con của anh, mặc dù ly hôn rồi mới phát hiện ra, nhưng tôi không có ý định lấy nó ra làm cái cớ để dây dưa không dứt với anh. Vậy nên hi vọng anh có thể dứt khoát một chút, đừng làm phiền tôi nữa!”
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy lóe lên, mím môi không nói.
Ân Thiên Thiên nhắm mắt lại, tay nắm chặt không cho phép bản thân yếu đuối.
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy trông thấy dáng vẻ khó chịu của cô cũng cảm thấy khổ sở, vội vã để đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn, “Thiên Thiên, ăn chút gì đó đi đã, lúc trước sau khi phẫu thuật xong em không ăn uống cẩn thận, bây giờ lại đang mang thai, chắc chắn…”
Lốp bốp!
Cảnh Liêm Uy chưa kịp bình tĩnh lại đã thấy Ân Thiên Thiên bước lên phía trước, hất toàn bộ đồ ăn xuống đất, các loại đồ ăn sáng nằm lăn lóc mọi nơi, mùi vị của sữa đâu nành, bánh bao, sandwich, lan khắp phòng. Tất cả đều bị Ân Thiên Thiên hất đổ. Nhìn vào đống lộn xộn trên mặt đất, Cảnh Liêm Uy như bị đóng băng.
“Cảnh Liêm Uy, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?” Ân Thiên Thiên hét lên, cô không kìm chế được nữa rồi, “Đừng có tỏ vẻ day dứt hối hận nữa đi được không, anh còn nhớ trước đó ai là người sống chết khăng khăng muốn ly hôn, thậm chí anh còn chẳng cho tôi nổi một lí do. Tôi níu kéo lâu như vậy, cuối cùng cũng đồng ý ly hôn như anh muốn, giờ anh tỏ vẻ lưu luyến làm gì, chẳng lẽ Ân Thiên Thiên tôi phụ bạc anh hay sao?”
Ân Thiên Thiên đã kìm nén tâm trạng suốt một đêm, cộng thêm chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật, rồi lại còn cả tin tức buổi sáng nữa, hơn nữa tâm trạng của thai phụ vốn không ổn định, lúc này Cảnh Liêm Uy như đổ thêm dầu vào lửa!
“Sao nào? Thấy tôi mang thai rồi nên họ Cảnh nhà các người muốn có đứa bé phải không? Cảnh Liêm Uy, anh đừng có mà vô liêm sỉ như thế!” Ân Thiên Thiên giận dữ hét lên, mặt đỏ bừng vì tức giận, “Đứa trẻ này nằm trong bụng tôi, nếu có sinh nó ra cũng sẽ mang họ của tôi, nó sẽ không mang họ Cảnh! Tốt nhất anh nên dẹp cái suy nghĩ đó đi. Ở thành phố T này còn nhiều người muốn đặt chân vào Nhà họ Cảnh lắm, người muốn sinh con cho anh cũng không ít gì, anh đừng quấn lấy tôi nữa có được không. Tôi cảm thấy mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi!”
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt đầy vẻ đau đớn.
Cô không biết rằng, dù có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa, anh cũng chỉ muốn một mình Ân Thiên Thiên!
Sau khi cảm xúc được giải tỏa, Ân Thiên Thiên bình tĩnh lại đôi chút, tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Uy, coi như tôi cầu xin anh, đứa trẻ trong bụng tôi, tôi tự lo được. Giữ hay bỏ đều không liên quan đến nhà họ Cảnh, tôi chỉ cần mấy người để tôi sống yên ổn, tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nhìn thấy mình xuất hiện trên TV rồi bị người khác chỉ trỏ bàn tán! Có lẽ sẽ có người lấy sự việc này ra để kiếm chác gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên tôi không muốn, cũng không hề thích! Kể từ khi lấy anh cho đến giờ, tôi chưa từng có một ngày bình yên. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể ly hôn, anh có thể làm ơn làm phước buông tha tôi được không?”
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy trắng bệch, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Ân Thiên Thiên nói với anh những lời như thế.
Cô hối hận rồi…
Như cô nói, cô hối hận vì đã gặp anh, hối hận vì đã lấy anh….
Cổ họng anh nghẹn lại, cơ thể như bị đông cứng.
Ân Thiên Thiên móm chặt môi, mắt mở to, đưa tay đẩy Cảnh Liêm Uy ra khỏi cửa: “Anh cút đi! Anh cút đi cho tôi! Tôi không cần anh, không cần anh nữa!”
Từng câu từng chữ vang lên bên tai Cảnh Liêm Uy, anh không muốn làm tổn thương Ân Thiên Thiên, chỉ đành để cô đẩy mình ra bên ngoài.
Sau khi đẩy được anh đi rồi, cánh cửa đóng sầm lại, thanh âm khóa cửa vang lên.
Cảnh Liêm Uy đứng ở bên ngoài một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại, ngây người nhìn xuống đất.
Cuộc hôn nhân này của anh ta thật sự chấm dứt rồi sao?
Bên ngoài càng ngày càng có nhiều tin đồn về Ân Thiên Thiên, có phải vì thế mà tâm trạng cô không tốt không? Liệu cô có ăn không ngon ngủ không yên? Hay sẽ nghĩ ngợi lung tung đây?
Qua một lúc lâu, Cảnh Liêm Uy nhấc túi sữa bị ném ra ngoài lên rồi rời đi.
Trong phòng, Ân Thiên Thiên dựa vào cửa ngồi bệt xuống đất, cô ôm lấy người rồi khóc không thành tiếng…
Cảnh Liêm Uy, vì sao?
Vì sao ly hôn rồi lại chạy đến dây dưa với cô, rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Hay là, anh đến đây chỉ vì muốn đưa cô đến bệnh viện phá thai?
Từ đầu đến cuối cô dù có tức giận những cũng không dám nhắc đến hai chữ bệnh viện, cô sợ điều đấy sẽ làm anh nhớ ra…
Ân Thiên Thiên đưa tay vuốt v e bụng, cô không chắc bản thân sẽ bảo vệ đứa bé được bao lâu nữa
Có người mong chờ nó, nhưng cũng có người căm ghét nó…
Tin tức Ân Thiên Thiên mang thai được tiết lộ khiến cho mấy ngày nay số người tìm kiếm cô ngày một nhiều. Chỉ có điều là trước kia cô sống ở thành phố M, sau khi ly hôn liền chuyển đến đây, cũng không quay trở về nhà họ Ân, điều này khiến cho không ai có thể tìm được cô. Việc theo dõi Ân Thiên Tuấn cùng Cảnh Liêm Uy cũng không đem lại kết quả gì, cô giống như mất tích vậy.
Tuy nhiên, Ân Thiên Tuấn cho dù có thể che mắt được đám phóng viên cũng không thể che mắt được người nhà họ Ân, Ân Nhạc Vy cuối cùng cũng tìm được cô.
Hôm đó, Ân Bách Phú cùng Lý Mẫn đã tìm đến tận nơi, thuận tiện cũng dẫn theo Ân Nhạc Vy.
Cửa vừa mở ra, Ân Thiên Thiên liền trông thấy những gương mặt già nua bên ngoài, ấp úng tránh đường cho bọn họ tiến vào trong nhà.
Ân Bách Phú ngồi trên ghế sofa, tò mò quan sát khắp căn phòng, Thôi Đề Uyển có hai khu Nam – Bắc nằm ở hai đầu thành phố. Khu phía Bắc mang phong cách cổ kính xưa cũ, còn khu phía Nam mà Ân Thiên Thiên đang ở lại giống như một biệt phủ xa hoa. Sau khi ly hôn Ân Thiên Thiên lại có thể sống được ở đây, điều này khiến ông không vui một chút nào
Ánh mắt liếc qua Ân Thiên Tuấn đang ngồi bên cạnh, Ân Bách Phú mím môi lại.
“Sau khi ly hôn còn có thể sống ở một nơi tốt như thế này quả thật không đơn giản nha”. Lý Mẫn châm chọc nói, ánh mắt lộ vẻ tham lam quan sát nơi này: “Thiên Thiên, hóa ra ly hôn xong con cũng không quá khốn khổ nhỉ?”
Phải biết là ngoài kia đã đồn đại bao nhiêu tin tức không hay về cuộc hôn nhân này rồi.
Đặc biệt là những thông tin nhằm vào đứa trẻ trong bụng cô còn khó nghe hơn.
Ân Nhạc Vy nhìn Ân Thiên Thiên, không kiềm chế được, giơ tay lên định cho cô cái tát
“Ba” – âm thanh vang lên khiến mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng.
Lý Mẫn cũng không ngờ rằng Ân Nhạc Vy lại đột nhiên tức giận như vậy.
“Ân Thiên Thiên, đồ tiện nhân, cô dám quyến rũ người đàn ông của tôi!” Ân Nhạc Vy trên mặt đều là điệu cười trào phúng nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ giận dữ: “Cô dựa vào cái gì mà cướp được trái tim của cậu ba nhà họ Cảnh, giờ lại còn định phá hoại gia đình tôi, cô là cái đồ không biết xấu hổ! Tôi là em gái cô, em gái ruột của cô! Cô làm thế có xứng đáng hay không hả?”
Cả Ân Bách Phú lẫn Lý Mẫn đều bị Ân Nhạc Vy dọa cho sợ hãi, cả hai bật dậy, đứng sau lưng cô hỏi chuyện.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ân Bách Phú quát, mắt nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên hằn lên dấu tát, nhưng lúc này đây cô đang căm hận nhìn về phía Ân Nhạc Vy.
Cô biết rõ, hành động này của Ân Nhạc Vy chỉ là bộc phát!
Nếu như có hiểu lầm gì đó, ngay từ lúc mở cửa cô ta đã ra tay rồi, làm sao có thể đợi đến bây giờ cơ chứ? Tất cả cho thấy rằng, cô ta cố ý! Đột nhiên muốn ra tay!
“Nhạc Vy, con nói thế là có ý gì? Sao lại nói là cướp người đàn ông của con?” Lý Mẫn vội vàng hỏi. Hiện tại nhà họ Hướng đều không thích Ân Nhạc Vy, cũng có thể là do chuyện mất đứa bé. Nếu như xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa nhà họ Ân cùng nhà họ Hướng sẽ thêm mờ mịt: “Ân Thiên Thiên rốt cuộc đã gây ra chuyện gì đáng trách rồi?”
Sau khi Ân Thiên Thiên bị tát, Ân Thiên Tuấn liền đứng trước mặt bảo vệ cho cô, hai bên lông mày nhíu chặt lại.
Nếu như biết trước bọn họ đến đây gây rắc rối, anh chắc chắn sẽ không dẫn họ đến.
Ân Thiên Thiên không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn Ân Nhạc Vy.
“Mẹ, Ân Thiên Thiên là thứ không biết xấu hổ. Rõ ràng chỉ là một chiếc giày rách mà cậu ba nhà họ Cảnh vứt bỏ, thế mà sau khi ly hôn lại mặt dày quyến rũ Hướng Thực. Lần trước còn cố tình mời Hướng Thực đến đây ăn cơm, ai mà biết được bọn họ có làm chuyện gì hay không?”. Ân Nhạc Vy nói một cách đáng thương, trên mặt bất giác xuất hiện vài dòng nước mắt: “Mẹ, Hướng Thực bây giờ chỉ biết trách con, trách con làm mất đứa bé. Nhưng mà con biết rõ một điều, con không cố ý sảy thai, là cô ta! Chính Ân Thiên Thiên đã đẩy con xuống cầu thang nên mới như thế! Bây giờ cô ta lại quyến rũ Hướng Thực, con làm sao mà nhịn được!”
Ân Bách Phú hai mắt trừng lên giận dữ, vung tay tát Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn nhất thời không thể cản lại.
“Ba”. Ân Thiên Tuấn gầm lên, vội quay người quan sát Ân Thiên Thiên, anh đẩy cô ra phía sau, che chở cho cô. Nhưng đó là ba anh, dù có muốn bảo vệ cô nhưng anh cũng không thể làm gì quá đáng.
“Câm miệng cho ta!”. Ân Bạch Phú giận dữ quát rồi nhìn về phía Ân Thiên Thiên: “Sao nhà họ Ân lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như mày cơ chứ? Lén lút kết hôn với cậu ba nhà họ Cảnh coi như bỏ qua, ta cũng chỉ mong mày có thể sống tốt. Nhưng mày nhìn lại xem mày lại gây ra chuyện gì? Ly hôn đã đành, lại còn mang thai đứa trẻ không biết là của ai! Nếu như hôm nay không phải Nhạc Vy không kìm chế được, ta thực sự không biết là mày còn mặt dày quyến rũ cả em rể? Ân Thiên Thiên, mày giỏi lắm!”
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Ân Bách Phú, từ đầu đến cuối cho dù bị đánh cô không cãi lại một câu cũng không phản kháng lại, cô chỉ đưa tay ra bảo vệ bụng mình, cho dù tức giận cũng không dám làm gì dại dột.
Cô biết rõ, ba tháng đầu khi mang thai rất nguy hiểm.
Cô sợ, sợ lời nói của mình sẽ khiến cho bọn họ nổi điên lên, sợ chống trả lại sẽ dẫn đến xô xát.
Chỉ cần đứa nhỏ còn nằm trong bụng cô, cô sẽ nhịn!
Cô hiện giờ không có chỗ dựa, chỉ có thể để cho người khác bắt nạt!
Ân Thiên Thiên rũ mắt xuống, cô mím chặt môi không nói câu nào, tay nhẹ nhàng vuốt v e bụng.
Con yêu, ngoan nhé, mẹ sẽ bảo vệ cho con, sẽ không để bất kì ai tổn thương con…
Nhưng đôi khi, nhẫn nhịn cũng không giúp ích được gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.