Chương 275
Công Chủ
12/08/2023
Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 275: ĐIỀU TRA
“Năm đó ai đắc ý nói với tôi là cô ta có bạn trai rồi?” Mộc Yên Nhiên ngồi xổm bên cạnh Mộc Sa, mở to đôi mắt, hơn hai năm qua, cô luôn nhớ tới năm đó, cô ta kiêu ngạo cỡ nào, còn cô thì vô cùng tự ti: “Bạn trai ư? Dựa vào cô cũng xứng với Cảnh Liêm Uy? Mộc Sa à, sao cô không đi soi gương thử xem! Một đứa vô dụng như cô cũng dám tranh giành với tôi? Lúc cô khỏe mạnh đã không tranh được với tôi rồi, đừng nói bây giờ cô đã thành kẻ tàn phế thế này.”
Nói xong, Mộc Yên Nhiên vươn tay đẩy Mộc Sa xuống sàn, kiêu ngạo nhìn cô ta từ trên cao.
“Mộc Sa, năm đó lúc cô cướp người đàn ông của tôi, tôi đã nói sẽ có một ngày tôi báo thù cô!” Dứt lời, Mộc Yên Nhiên bước tới, khẽ nhấc chân giẫm lên bắp đùi còn thừa lại sau khi cắt bỏ chi của Mộc Sa. Ở nhà cô ta rất ít khi mang chân giả, càng thuận tiện cho cô dùng sức thêm: “Cô lấy trộm điện thoại tôi để lấy số của Cảnh Liêm Uy, cô biết tôi thích anh ấy nên giả mạo thành tôi để cướp anh ấy! Mộc Sa ơi Mộc Sa, sao cô có thể hèn hạ như thế?”
Mộc Sa nằm trên sàn nhìn chân mình bất lực, cô từng sợ chân mình bị thương nhất, nhưng giờ cô rõ ràng nhìn thấy Mộc Yên Nhiên giẫm lên chân mình mà không hề thấy đau. Bởi vì cơn đau này không bằng một phần nghìn nỗi đau trong lòng cô!
Cả đời này cô không thể nhảy múa được nữa…
Mắt cô đong đầy nước mắt, nhưng cô lại cắn chặt môi để mình không bật khóc, chỉ trừng mắt nhìn Mộc Yên Nhiên.
“Cô đang hận tôi à?” Mộc Yên Nhiên khẽ nhướng mày, vẫn tiếp tục nhìn Mộc Sa, khóe miệng nở nụ cười châm biếm: “Cô có tư cách gì để hận tôi? Mộc Sa à, cô có biết từ lúc cô sinh ra đã là một sai lầm, một kẻ thất bại không? Ban đầu, giá trị lợi dụng lớn nhất của cô là cung cấp trái tim thích hợp cho tôi, nhưng cô không làm được, sau đó bảo cô chăm sóc trái tim cho tôi, cô cũng không làm được, cuối cùng còn cướp người của tôi, chẳng lẽ cô có tư cách để hận tôi à?”
Gần đây tâm trạng Mộc Yên Nhiên rất thất thường, có lẽ là vì mới sống lại nên cô ả hơi kích động, lúc này trông rất đáng sợ, nhưng chính cô ả lại không biết, dáng vẻ này của mình sẽ để lộ ra bao nhiêu khuyết điểm cho người ngoài!
“Năm đó lúc cô giả mạo tôi đi cướp Cảnh Liêm Uy, cô có nghĩ tới câu nói tôi sẽ báo thù cô là sự thật không?” Mộc Yên Nhiên nhìn Mộc Sa đắc ý nói: “Trước đây cô dùng đôi chân này để tới gần Cảnh Liêm Uy, hôm nay tôi sẽ khiến cô không có cách nào đứng dậy đi lại được! Trước giờ Mộc Yên Nhiên tôi luôn có được thứ mình muốn!”
Mộc Sa thấy chân mình đã bị Mộc Yên Nhiên giẫm đến mức rách da chảy máu, cuối cùng không nhịn nữa, miễn cưỡng ngồi dậy giơ tay đẩy cô ả ra nói: “Mộc Yên Nhiên, cô có bản lĩnh thì cướp Cảnh Liêm Uy về đi! Tôi rất muốn nhìn xem, anh ấy có cần một người điên như cô không? Một người phụ nữ bệnh tật, không biết lúc nào sẽ chết, thì có tư cách gì mà có được mọi thứ mình muốn! Người nào dính dáng đến cô đều xui xẻo. Chắc chắn anh ấy cũng chán ghét cô!”
Cuối cùng Mộc Sa vẫn k1ch thích Mộc Yên Nhiên, không đợi cô nói xong, cô ả đã bước tới, không nói câu nào đã bắt đầu đánh cô, nhưng cô vẫn mở miệng gào thét: “Mộc Yên Nhiên, cô không sống được bao lâu nữa đâu! Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ bị bệnh tim mà chết!”
“Mộc Yên Nhiên, cô đừng tưởng không ai biết những chuyện cô làm, cô nghĩ vụ tai nạn xe của Hướng Linh thật sự chuyện ngoài ý muốn à? Cô sẽ bị trời phạt thôi! Nếu nhà họ Hướng biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ không buông tha cho cô!”
“Mộc Yên Nhiên, Cảnh Liêm Uy sẽ không yêu cô đâu, cả đời này cô đừng nghĩ đến chuyện gả cho anh ấy!”
***
Nhưng đáp lại Mộc Sa là những cú đá của Mộc Yên Nhiên, mấy người giúp việc xung quanh đều nhìn đến phát ngốc, nhưng không có ai dám bước lên, dù gì những lời Mộc Sa nói lúc nãy cũng không đúng, nếu Mộc Yên Nhiên nhớ lại người nào đã giúp cô hôm nay, chắc chắn sẽ người đó sẽ không sống yên ổn!
“Yên Nhiên, con đang làm gì thế?” Một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên, Tử Dương đột ngột xuất hiện, thấy con gái mình đang đấm đá như người phụ nữ chua ngoa thì sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn Mộc Sa đã nằm bất động trên sàn, rồi nhanh chóng chạy tới, nhưng bà không hề đỡ cô ngồi dậy, mà tới hỏi Mộc Yên Nhiên: “Yên Nhiên, con đang làm gì thế?”
Mộc Yên Nhiên cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, lạnh lùng nhìn Mộc Sa đang nằm trên sàn, mở miệng nói: “Cô ta nguyền rủa con mãi mãi không được gả vào nhà họ Cảnh!”
Tử Dương nhíu chặt mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ bảo quản gia mau đưa Mộc Sa đến bệnh viện, đến khi tài xế lái xe tới, bà mới không nhịn được nói với Mộc Yên Nhiên một câu: “Yên Nhiên, con nên thay đổi tính khí đi, nếu con cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt đâu.”
Lời nói không nghiêm khắc, nhưng có thể nghe ra, Tử Dương không hài lòng về cô.
Mộc Yên Nhiên ngạc nhiên xoay đầu nhìn Tử Dương, nhưng thấy bà không hề quan tâm mình, mà ngồi thẳng vào xe đưa Mộc Sa đến bệnh viện. Cô ả đứng đó nổi giận, đập hết đồ đạc trong phòng khách, đôi mắt tràn đầy tức giận.
Bà ta dạy dỗ cô ư? Ngoài việc đưa cô đến thế giới này, bà ta đã cho cô được thứ gì? Bà ta có tư cách gì mà dạy dỗ cô chứ?
Một người phụ nữ ngu xuẩn, bị Tô Nương đùa bỡn đến mức xoay vòng vòng, hại cô vô cớ bị bệnh tật giày vò nhiều năm như thế, nếu không phải bà ta ngu xuẩn, nói không chừng giờ cô đã là mợ ba nhà họ Cảnh rồi, làm gì có chuyện không sinh được con chứ? Vậy mà bà ta còn dạy dỗ cô!
Nhất thời, trong lòng Mộc Yên Nhiên tràn đầy bất mãn với Tử Dương.
Trên đường đến bệnh viện Nam Tự, Tử Dương nhíu chặt mày nhìn Mộc Sa vẫn đang hôn mê bên cạnh, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến con gái lớn, trước đây Yên Nhiên luôn tốt mọi mặt, nhưng từ khi chữa khỏi bệnh, rõ ràng tính khí con bé đã nóng nảy hơn nhiều, sớm muộn gì cũng có ngày truyền tới tai người nhà họ Cảnh, đến lúc đó con bé sẽ thật sự không thể gả vào nhà họ Cảnh được nữa!
Tử Dương thở dài, chỉ hy vọng Yên Nhiên có thể hiểu được ý tứ của bà.
Vừa tới bệnh viện Nam Tự, Tử Dương đã vươn tay lay Mộc Sa tỉnh lại nói: “Nếu có người hỏi thì nói mày tự ngã, biết chưa.”
Nói xong, thậm chí bà không thèm nhìn mặt cô, mà xoay người xuống xe ngay, Mộc Sa nhìn bóng lưng của bà, mắt hơi ươn ướt.
Người này là mẹ ruột cô đó… nhưng không bao giờ bà bênh vực cô…
Mộc Sa nhanh chóng được đẩy vào khoa ngoại, lúc Cảnh Liêm Uy nhìn thấy Mộc Sa bầm tím khắp người thì không khỏi nhíu mày, anh vội xoay đầu nhìn Tử Dương đang đi qua một bên gọi cho Mộc Long.
Cảnh Liêm Uy không nói gì thêm, bắt đầu tiến hành kiểm tra vết thương trên người Mộc Sa.
Lúc bàn tay hơi mát lạnh đó chạm vào da cô, cuối cùng nước mắt đã bị Mộc Sa nhẫn nhịn trong thời gian dài, bỗng tuôn ra như đê vỡ. Cô thấy anh không hề quan tâm đ ến cảm xúc của mình, mà chỉ yên lặng kiểm tra thì trong lòng nghẹn ngào, cơ thể vì khóc mà khẽ run lên…
Cảnh Liêm Uy…
Lúc trước tại sao cô lại ngu ngốc không đồng ý lời cầu hôn của anh chứ? Nếu cô đồng ý, có lẽ hôn lễ xa hoa hạnh phúc đó là của cô rồi, giờ bên cạnh cô cũng sẽ có một người đàn ông bảo vệ che chở cho cô, nói không chừng, cô còn có thể giữ được đôi chân của mình…
Nhưng cô lại một mực không đồng ý!
Mộc Sa cắn chặt môi mình, nhìn anh với ánh mắt đong đầy nước mắt, đến khi Cảnh Liêm Uy kiểm tra xong định đứng dậy rời đi, cô mới không nhịn được vươn tay nắm lấy vạt áo anh, nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
Cô biết rõ giờ mình không xứng với con cưng của trời như Cảnh Liêm Uy, không nói tới anh là cậu ba nhà họ Cảnh, cho dù anh chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường, cô đã không trèo tới rồi.
Mắt Mộc Sa nhìn Tử Dương ở ngoài cửa lần nữa, rồi ngừng khóc khẽ nói với anh: “Cảnh Liêm Uy, chẳng lẽ trước giờ trong lòng anh chưa từng nghi ngờ nhà họ Mộc, và Mộc Yên Nhiên à?”
Mộc Sa nói rất nhỏ, thậm chí cô luôn chú ý đến Tử Dương ở bên ngoài, từ khi hai chân cô bị cắt đi, cô có rất ít cơ hội gặp riêng anh, cho dù cô thật vất vả mới ra khỏi nhà họ Mộc, thì bên cạnh cô vẫn có người đi theo, để giám sát cô chặt chẽ, nếu hôm nay không phải Mộc Yên Nhiên bỗng hành hung cô, có lẽ cô sẽ không có cơ hội nói với anh câu này…
Cảnh Liêm Uy híp đôi mắt phượng lại, đứng im tại chỗ.
Mộc Sa nắm chặt vạt áo anh, bỗng mở miệng nói: “Cảnh Liêm Uy, Mộc Yên Nhiên không phải người tốt.”
Dứt lời, Tử Dương đứng ngoài cửa đã cúp điện thoại đi vào trong, Mộc Sa nhìn anh quyến luyến rồi mới buông tay ra quay đầu lại, trở về dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng. Cảnh Liêm Uy muốn hỏi thêm một chút, nhưng Tử Dương đã tới đây rồi.
“Con bé không sao chứ? Đứa bé này cũng thật bướng bỉnh…” Tử Dương nhìn Mộc Sa, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nói tiếp: “Liêm Uy, cháu cũng biết rồi đó, từ khi con bé bị cắt chân, trong lòng luôn khó chịu, hay nổi nóng, ở nhà mỗi ngày con bé đều ngã từ trên xe lăn xuống, nhưng vẫn không chịu từ bỏ…”
Cảnh Liêm Uy không tiếp lời bà ta, chỉ nhìn Mộc Sa với ánh mắt nghi ngờ.
Câu nói lúc nãy của cô đã gieo một quả bom trong lòng anh.
Mộc Yên Nhiên không phải người tốt là ý gì?
Tử Dương thấy Cảnh Liêm Uy không để ý đến mình thì nhìn anh không vui, lên tiếng đuổi người ngay, sau đó bà ta gọi người giúp việc trong nhà đến trông coi, rồi mới xoay người rời đi, còn người giúp việc kia chỉ tới nhìn, chứ không giúp Mộc Sa chuyện gì cả.
Lúc chưa có người tới canh gác, Mộc Sa hoàn toàn không biết mình có thể làm những gì, nhưng đến khi có người bắt đầu đi theo cô, cô mới hiểu rõ… nhà họ Mộc đang đề phòng cô, nhất là khi Mộc Yên Nhiên đã khỏe lên! Bọn họ muốn phòng ngừa chuyện cô sẽ gây cản trở cô ta!
Mộc Sa nở nụ cười châm biếm, rồi xoay đầu nhìn bóng lưng rời đi của Cảnh Liêm Uy, nước mắt chảy xuống gối rồi biến mất…
Đêm khuya, Cảnh Liêm Uy đang ở trong một căn phòng ở Nocturne, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đã đứng đây rất lâu rồi, nhưng anh vẫn không có căn dặn gì, lúc họ cho rằng anh sẽ không mở miệng, bỗng nghe thấy anh nói một câu chắc như đinh đóng cột: “Bắt đầu từ bây giờ, điều tra rõ ràng từng người trong nhà họ Mộc cho tôi, nhất là… Mộc Yên Nhiên!”
Anh muốn biết, rốt cuộc câu nói của Mộc Sa có hàm ý gì. Đó chỉ đơn giản là một ‘cáo trạng’, hay đó là một thông báo ngầm nào đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.