Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 460

Công Chủ

12/08/2023



CHƯƠNG 460: NHẪN ĐÍNH HÔN

Một câu nói khiến cho Cảnh Thiên Ngọc không biết tại vì sao mà lại đột nhiên đỏ mặt nữa.

Ân Thiên Thiên mỉm cười không nói gì, còn Cảnh Liêm Uy thì khẽ nhướng mày lên, cuối cùng kéo theo Ân Thiên Thiên rời khỏi.

Cảnh Thiên Ngọc đứng trong phòng đấu tranh cả một hồi rồi cuối cùng vẫn quay người lại, xách theo cái túi của mình đi xuống dưới.

Khi Cảnh Thiên Ngọc xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Cảnh thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng dựa ở cửa xe đợi cô trong gió lạnh rồi.

Bên trong vẫn còn mặc một bộ đồ cảnh sát hình sự quốc tế đầy soái khí, đôi giày da cũng sáng đến chói mắt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen dài đến mắt cá chân, cả người nhìn trông vô cùng soái khí mà hiên ngang…

Vào giây phút đó, Cảnh Thiên Ngọc dường như quay lại bản thân mình vào thuở đôi muôi, lúc vừa nhìn thấy anh thì đã động tâm rồi.

Nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc đi tới, Trình Thiên Kiều đứng ở trên mặt tuyết hai tay nhét vào túi áo, yên tĩnh đợi cô, mái tóc dài tuỳ ý búi thấp ở sau đầu, vài sợi tóc dịu nhẹ rũ xuống đôi bờ má tinh xảo xinh đẹp càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô, chiếc đầm ôm cơ thể màu đen đơn giản phối với chiếc áo khoác màu xanh lục đậm ở bên ngoài, bên dưới chân mang một đôi giày bốt thấp đến mắt cá chân màu đen, Cảnh Thiên Ngọc giống hệt như là một nhân vật bước ra từ trong tranh vẽ vậy, khiến anh nhìn mà trái tim tan chảy…

Đi đến đứng ở trước mặt của Trình Thiên Kiều, Cảnh Thiên Ngọc nhịn không được mà ngước mắt lên nhìn anh, chiếc miệng mấp máy như muốn nói gì đó.

Trình Thiên Kiều vươn tay ra kéo cửa ghế lái phụ ra cho cô, nhẹ giọng nói: “Mau lên xe đi, đừng để bị lạnh.”

Ánh mắt của Cảnh Thiên Ngọc rơi trên bàn tay đang đặt trên cửa xe của anh, chiếc nhẫn đính hôn đơn giản đó mang theo một ánh sáng chói mắt.

Đột nhiên, trong lòng Cảnh Thiên Ngọc chợt dấy lên một sự phức tạp hỗn loạn.

Chiếc nhẫn đó là ban đầu bọn họ bất đắc dĩ cùng nhau đi mua, trong lòng cô hò reo vui sướng, nhưng trông Trình Thiên Kiều thì vô cùng không có hứng, cuối cùng cô nhìn trúng đôi nhẫn vô cùng đơn giản này làm nhẫn đính hôn của bọn họ, đeo một cái đã là năm năm.

Lên xe, Cảnh Thiên Ngọc ngồi trên ghế không biết là đang nghĩ gì.

Trình Thiên Kiều vừa lên xe thì quay đầu qua nhìn cô một cái, khiến cho tâm trạng của cô càng bất an hơn, đột nhiên Trình Thiên Kiều tiến gần đến cô, đôi con ngươi khẽ mở to ra nhìn người đàn ông đang càng lúc càng tiến sát mình, Cảnh Thiên Ngọc phát hiện bản thân mình thật không có chút tiền đồ mà đỏ mặt, tim thì đập nhanh lên, cô mím chặt môi mình không dám động đậy chút nào, đại não vào lúc này hoàn toàn chết máy…

Anh không biết, thời gian chung sống sáng tối năm năm nay cũng không có dạy cô, làm sao để khi đối mặt với anh cô không yểu điệu như mấy thiếu nữ này nữa…

Đôi mắt ôn nhu nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, Cảnh Thiên Ngọc không thích trang điểm, lúc ra ngoài chỉ bôi một lớp kem lót sáng da và son môi xong là ra ngoài rồi, nhưng cho dù là như vậy cô vẫn xinh đẹp không chỗ nào để chê, nhìn gần thế này thậm chí còn không thấy tung tích của lỗ chân lông đâu nữa, đột nhiên tiến gần, khí tức khiến anh mê đắm trên người cô càng trở nên rõ ràng, đột nhiên Trình Thiên Kiều cảm thấy như cả thế giới này hình như chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi….

Đối diện với cô, ánh mắt không dời, Trình Thiên Kiều cứ nhìn cô với ánh mắt nóng hừng hực mà cũng dịu dàng như vậy, anh đưa tay kéo lấy dây an toàn ở bên cạnh gài lại cho cô, cũng không biết có phải là do dây an toàn muốn chống đối anh, hay là do muốn thành toàn tâm tư của anh, mà có gài thế nào cũng không gài được.

Cảnh Thiên Ngọc cũng biết ý đồ của anh, cảm xúc có hơi ổn định lại mà theo bản năng cúi đầu muốn nhìn thử, mà bởi vì cơ thể hơi nghiêng tới nên có chút thấp hơn một chút, Trình Thiên Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên…



Vào giây phút hai đôi môi dán vào nhau, thời gian như đóng băng, bức tranh cũng ngừng lại, hai người sững sờ mà nhìn đối phương.

Rõ ràng là những chuyện cực kỳ thân mật giữa vợ chồng hai người cũng đã làm qua rất nhiều rồi, nhưng hôn môi như vậy vẫn khiến cho người ta cảm nhận được máu huyết đang sôi sục lẫn sự hân hoan của thể xác và tâm hồn, giống như là nụ hôn đầu khiến người ta hồi hộp vậy.

Đôi con ngươi lập loè dữ dội một hồi, vào giây phút Trình Thiên Kiều muốn cướp đoạt, Cảnh Thiên Ngọc lập tức hồi thần lại và đưa tay đẩy anh ra, sau đó quay đầu lại nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mà Trình Thiên Kiều đang nhìn đột nhiên biến thành vành tai nhỏ nhắn và chiếc cổ ưu mỹ của cô, cảnh tượng trước mắt rõ ràng đẹp như vậy, nhưng lời cô nói ra lại khiến anh nhịn không được mà có chút đau lòng.

Nuốt ngụm nước bọt, Trình Thiên Kiều nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Là anh không tốt, xin lỗi.”

Trong câu nói này, không có mang ý tứ gì khác, nhưng lại khiến Cảnh Thiên Ngọc nhịn không được mà xao động.

Nếu như, nếu như có một ngày, Trình Thiên Kiều cuối cùng cũng ý thức được vấn đề lớn nhất giữa bọn họ, cuối cùng cũng nguyện ý thử đi yêu cô, vậy thì cô có phải là sẽ quay lại? Có phải là sẽ đồng ý đi cùng nhau nữa không?

Ngồi về vị trí của mình, Trình Thiên Kiều không có nói gì nữa, chỉ vững vàng mà lái xe đi, trên đường đi hai người đều không nói chuyện, một người yên lặng lái xe, một người yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ…

Lúc đến phòng làm việc, Trình Thiên Kiều cũng yên lặng đi theo sau Cảnh Thiên Ngọc cùng đi vào trong.

Phòng làm việc của nhà thiết kế luôn vô cùng độc đáo, Cảnh Thiên Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ là phòng làm việc của cô mang đến cho Trình Thiên Kiều một cảm giác tự do nhiều hơn…

Trong không gian rộng lớn, chỉ có vài chiếc bàn làm việc đơn giản nằm rải rác trong các góc của căn phòng, treo ở gần bên cạnh là những bộ quần áo vừa mới thiết kế xong, mà văn phòng làm việc cá nhân của Cảnh Thiên Ngọc thì ở trong phòng kính đối diện, thiết kế trong suốt có thế khiến cho nhất cứ nhất động của cô đều hiện ra, bên trong có những mô hình người mẫu lớn, bên trên luôn được treo những chất liệu vải đơn giản, hoặc là màu đỏ màu trắng hoặc là màu vàng, chỉ là bất luận có là màu nào đi nữa thì dưới bàn tay của Cảnh Thiên Ngọc, nó cũng sẽ biến thành một bộ đồ đẹp nhất..

Vừa mới bước vào trong, những đồng nghiệp vốn đang vây xung quanh một người mẫu ở trung ương đại sảnh liền quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mặt ủ mày chau toàn là nụ cười.

Lúc Hoa Kỳ nhìn thấy Trình Thiên Kiều thì liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên và nở nụ cười rạng rỡ,thanh âm giòn tan mà nói: “Tôi nói mà, tình cảm của chị Ngọc và anh rể Ngọc tốt như vậy, Uyển Uyển cũng đã bốn tuổi rồi, làm gì mà dễ dàng huỷ bỏ hôn ước như vậy a, nhìn kìa, không phải là đến cùng với nhau đó sao, mấy tên phóng viên đó cũng thật là đáng ghét mà…”

Các đồng nghiệp khác xung quanh cũng nhịn không được mà nhỏ giọng hùa theo.

—Đúng vậy đó, hôm nay lúc nhìn thấy tin tức thì doạ chết tôi luôn, cũng may không phải là thật.

—Chị Ngọc và anh rể Ngọc xứng đôi như vậy, sao mà có thể để người ta nhân cơ hội được, đúng không?

—Anh rể Ngọc của chúng ta đích thân hộ tống tới mà, còn mặc đồng phục nữa, soái chết đi được…



Phòng làm việc của Cảnh Thiên Ngọc không có nhiều người, chỉ đơn giản có vài người thôi, hoàn cảnh làm việc tương đối đơn giản một chút, lại cộng thêm đa số đều là cô gái trẻ, cũng không có nhiều việc phải làm, cho nên rất vui vẻ hoà đồng với nhau, nói chuyện cũng cởi mở hơn rất nhiều.

Đột nhiên điện thoại trong phòng làm việc của Cảnh Thiên Ngọc vang lên, Hoa Kỳ ở gần nhất nên lập tức đi nghe máy, mở cửa ra nói lớn với người trong điện thoại: “Tôi nói cho anh nghe nha, anh rốt cuộc là ai vậy? Đừng tưởng nhìn thấy mấy cái tin tức không có căn cứ ở bên ngoài là nghĩ mình có cơ hội nha, tôi nói cho anh biết, tình cảm của chị Ngọc và anh rể Ngọc của chúng tôi vô cùng tốt đó, không có phần cho anh đâu!”

Nói xong thì hung hăng cúp điện thoại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận hậm hực, đôi mắt mở to to mà vừa đi qua đây vừa lẩm bẩm: “Người này có bệnh sao, giả dạng cái gì mà không được, mắc gì phải nói mình là bạn trai của chị Ngọc chứ, bây giờ có ai mà không biết chị Ngọc và anh rể, muốn gạt người ta cũng phải nghe ngóng cho đàng hoàng chứ, còn nói mình là cảnh sát hình sự quốc tế, ha ha…”



Một lời nói, Trình Thiên Kiều biểu hiện vô cùng vui, nụ cười dịu dàng đặc trưng ở nơi khoé môi đó càng trở nên nhu hoà hơn nữa, còn Cảnh Thiên Ngọc thì khẽ nhíu mày.

Nghe Hoa Kỳ nói như vậy, người gọi đến chắc hẳn là Trương Thế Anh rồi.

Đi vào văn phòng, Cảnh Thiên Ngọc định gọi điện thoại cho Trương Thế Anh, nhưng khách hàng cũng đã gọi điện thoại đến rồi, Cảnh Thiên Ngọc bất đắc dĩ chỉ đành bỏ việc này lại rồi đi xử lý chuyện công trước, Trình Thiên Kiều yên lặng mà ở trong văn phòng của cô, cởi áo khoác của mình ra mà đứng ở đằng sau cô nhìn cô làm việc…

Tiểu Hoa Kỳ sau khi pha cho anh một ly cà phê xong thì cũng lập tức đi làm việc, cả văn phòng lúc này trở nên nhốn nháo.

Trình Thiên Kiều cứ đứng ở đằng sau cô, nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô sau khi cởi bỏ áo khoác màu xanh lá cây đậm ra nhìn ánh trời chiều vào mùa đông soi rọi lên trên gương mặt cô, dát lên đó một màu vàng dịu nhẹ, nhìn bộ dạng cô nghiêm túc chuyên chú với sự nghiệp của mình, nhìn…chiếc nhẫn đính hôn sáng rực rỡ trên ngón giữa bàn tay trái, khoé miệng anh lặng lẽ mà nhếch lên một độ cong…

Cà phê trong tay đã nguội rồi, nhưng mỹ vị vào giờ phút này đây không thể nào đẹp hơn được nữa.



6h50 tối, khách hàng đến lấy đồ của mình, sự nhốn nháo này mới coi như là kết thúc.

Cảnh Thiên Ngọc đứng thẳng người, cổ và thắt lưng đều đau nhức vì phải khom xuống làm việc trong một thời gian dài, còn chưa kịp hồi thần thì người đàn ông phía sau đã tiến lên trước, đặt vào tay cô một ly sữa bò mới vừa pha xong, bàn tay to lớn ấm nóng vô cùng tự nhiên mà đặt lên cổ cô nắn nắn từng hồi, mà cái cơ thể cao lớn dài thượt đó cũng dứt khoác dựa lên chiếc bàn làm việc, kéo lấy phần lớn thân thể thanh tú của cô dựa vào mình, làm dịu đi sự đau đớn trên eo…

Động tác thành thục mà tự nhiên, thân mật mà ám muội…

Đám tiểu nha đầu trong phòng làm việc vội vàng che miệng lại cười trộm rồi quay người đi ra ngoài, có chút giấu đầu hở đuôi mà đóng cánh cửa kính trong suốt lại, nấp ở vị trí của mình mà quang minh chính đại nhìn trộm…

Ai nói chị Ngọc và ảnh rể Ngọc của bọn họ giải trừ hôn ước chứ? Bộ dạng này là đang muốn huỷ hôn ước sao?

Trong mắt của bọn họ, năm năm nay chính là minh chứng tốt nhất.

Nếu như song phương thật sự không có tình cảm gì, ai lại có thể nhẫn nại với một cuộc hôn nhân không tình yêu chứ?

Cơ thể của Cảnh Thiên Ngọc vì động tác của Trình Thiên Kiều mà có hơi cứng đờ, nhưng mà người đàn ông ở phía sau giống như là không cảm nhận được vậy, cứ làm chuyện mà mình muốn làm, chuyên tâm tỉ mỉ nắn nắn vai cho cô, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này cũng phải chú ý đến sức khoẻ, đừng lung tung nữa.”

Lời nói quan tâm này thốt ra khỏi miệng, trông tự nhiên biết bao.

Cảnh Thiên Ngọc mím mím môi không nói gì, dứt khoác thả lỏng mình mà hưởng thụ sự phục vụ của anh, nhưng ánh mắt bất tri bất giác lại rơi trên tấm cửa sổ bằng kính ở đối diện, bầu trời mùa đông tối nhanh, lúc này trong phòng làm việc đã mở đèn, thân ảnh cao lớn của anh hoàn toàn bị phản chiếu trong tấm kính mà không chút che giấu nào, thậm chí còn có cả cô….

Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của mình nép trong vòng tay anh, Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên có chút cảm giác muốn bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng mà rốt cuộc, cô đã không phải là một tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi nữa rồi…

Ánh mắt tham lam mà nhìn Trình Thiên Kiều trên tấm kính, anh nghiêm túc như thế, tỉ mỉ xoa bóp cho cô như thế, dung mạo anh tuấn mà ôn nhu, trong đôi con ngươi lúc nào cũng có mang theo một vũng nước hồ là điều khiến cô ấn tượng sâu sắc nhất, đột nhiên đôi mắt bị cái gì đó loé qua, Cảnh Thiên Ngọc híp mắt lại nghiêm túc nhìn qua đó, thì nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên tay mà anh chưa tháo xuống….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kết Hôn! Anh Dám Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook