Chương 595
Công Chủ
12/08/2023
CHƯƠNG 595: BIỆT THỰ NAM SƠN
Cảnh Liêm Uy thong thả đi về phía căn phòng, trên mặt bình tĩnh không chút dao động nhưng trong lòng lại đang dậy sóng vô cùng mãnh liệt.
Rốt cuộc, cho tới bây giờ anh vẫn chưa muốn từ bỏ cô…
Cứ vậy nhé, Ân Thiên Thiên, bất luận thiên đường hay địa ngục, chúng ta cũng sẽ cùng đi…
Cảnh Liêm Uy hơi nheo mắt rồi nhướn mày nhìn thoáng qua người bác sĩ trên lầu nhưng cơ mặt không chút biểu cảm, rời đi.
Bọn họ cho rằng hạn chế được hành động của anh, hạn chế được sức mạnh của anh thì sẽ hạn chế được tất cả mọi thứ của anh nhưng bọn họ lại quên rằng Cảnh Liêm Uy anh chỉ bị duy nhất một người uy hiếp được đó là Ân Thiên Thiên, nên khi cô không còn ở cạnh anh nữa thì còn gì có thể khiến anh sợ hãi đây? Hiện tại hoàn toàn không còn gì có thể khiến anh phải e ngại nữa rồi!
Cát Thành Phong rời khỏi nhà từ đường họ Cảnh, mãi cho đến khi tới được xe của mình anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bàn tay run rẩy đặt tập tài liệu xuống và lúc này mới phát hiện lòng bàn tay anh ta thấm đẫm mồ hôi, thậm chí nó còn thấm ướt cả tập tài liệu, phân phó cấp dưới hởi động xe, rời khỏi nhà họ Cảnh rồi, anh mới lật tài liệu ra và phát hiện bên trên chỉ có bốn chữ.
Biệt thự Nam Sơn.
Cát Thành Phong run rẩy khi lấy được tin tức duy nhất và không dễ dàng gì này.
Trước đây khi anh ta đến ký tài liệu, chỉ cần cây bút của Cảnh Liêm Uy dừng lại trên tập tài liệu quá lâu thì sẽ bị người ta hỏi ngay, lần này chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, ba chữ của Cảnh Liêm Uy vốn dĩ là những chữ phồn thể rất nhiều nét, cho nên không còn phải nghi ngờ gì nữa, có điều nhận được mấy chữ này, Cát Thành Phong cảm thấy có chút khó xử.
Anh ta nên làm như thế nào?
Anh ta biết, trong hợp đồng ly hôn của Cảnh Liêm Uy có để lại cho Ân Thiên Thiên một căn biệt thự ngay tại Nam Sơn, nó cũng rất lớn nhưng anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao Cảnh Liêm Uy không mua cho Ân Thiên Thiên căn biệt thự lớn hơn bên cạnh, phong cảnh đẹp hơn, cơ sở vật chất đầy đủ hơn và thậm chí là tiện lợi hơn, mà cứ cố tình chọn căn biệt thự thua xa những căn biệt thự khác như vậy chứ.
Cát Thành Phong nhíu mày nhìn mấy chữ này rồi bỗng nhiên im lặng.
Anh ta có nên nói cho Ân Thiên Thiên biết không?
Anh ta không hiểu ý nghĩa của mấy chữ này còn Ân Thiên Thiên thì sao, cô có hiểu không?
Cùng lúc đó, tại nhà họ Ân.
Ân Thiên Thiên mấy hôm nay, ngày nào cũng ngủ sớm và dậy sớm, một ngày ba bữa cơm, thỉnh thoảng rảnh rỗi ngồi xem phim, đọc sách, cuộc sống bình dị, đơn giản, có phần nhàn hạ, nhưng càng như vậy, nhà họ Ân càng lo lắng..
Hiện tại cô ấy đã mang thai được bốn tháng và cô ấy không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Khi cô ở nhà họ Cảnh, bụng cô chẳng lộ gì cả, nhưng từ khi cô ấy xác nhận mình đã mang thai và trở về nhà họ Ân thì bụng của Ân Thiên Thiên đã dần lớn hơn. Cũng vì những ngày ăn uống điều độ mà cô càng hồng hào, tuy nhiên càng như vậy người nhà họ Ân lại lo lắng…
Lý Mẫn dường như ngày nào cũng phải thấy Ân Thiên Thiên ở trước mặt mình thì bà mới yên tâm, chỉ sợ cô nghĩ quẩn trong lòng, còn Ân Bách Phú thì hơn thế nữa, mỗi ngày đi làm về ông đều trực tiếp đi tìm cô, chỉ sợ Ân Thiên Thiên đột nhiên biến mất.
Tối nào Ân Thiên Thiên cũng cầm hợp đồng ly hôn mà Cảnh Liêm Uy đưa cho cô xem kỹ lại một lần, đến mức hiện tại cô dường như có thể thuộc làu bản hợp đồng đó từ đầu tới đuôi không sót một chữ! Nhưng vẫn không tìm thấy một chút manh mối nào.
Ngày hôm đó, Ân Thiên Thiên ngồi ở trong nhà xem phim nhưng lại luôn nghĩ đến những tâm sự của mình, chẳng chút ăn nhập nào với bộ phim!
Theo báo đưa tin, cậu ấm thứ ba của nhà họ Cảnh, người vừa tuyên bố ly hôn cách đây không lâu, đã tiết lộ với giới truyền thông rằng ngày mai anh ấy sẽ rời thành phố T để sang nước ngoài, nghe nói sẽ tiếp tục học y thuật. Người đưa tin này cũng đã được xác nhận bởi những người khác trong gia tộc họ Cảnh, cậu chủ nhà họ Cảnh cũng đã xác nhận độ tin cậy của tin tức này…
Bỗng nhiên, Ân Thiên Thiên không cẩn thận ấn vào TV và vô tình nghe được tin tức khiến cho toàn thân cô cứng đờ.
Đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, Ân Thiên Thiên thấy Cảnh Liêm Bình xác nhận độ tin cậy cả tin tức này nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng của người đàn ông ấy đâu hết, ánh mắt của cô không che giấu nổi sự thất vọng…
Theo tin tức thì lần này đã cùng cô Ân có cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm, trong đó có năm năm là phòng không gối chiếc, khi cô Ân trở về tất cả mọi người đều nghĩ đã đến lúc sự kiên trì của cậu ba được đền đáp xứng đáng thì bỗng nhiên được tiết lộ rằng hai người họ rốt cuộc cũng không vượt qua được khoảng thời gian bảy năm, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy tiếc hận…
Tin tức về việc Cảnh Liêm Uy sắp xuất ngoại oang oang trên tivi, Ân Thiên Thiên tuy nghe thấy thì có chút sợ hãi nhưng cô không hề tin, ánh mắt vẫn chứa đựng sự kiên định.
“Ối chà, đây là gã đã làm chị to bụng rồi bỏ chạy à?” Ân Tinh vừa mới vào đến nhà đã nghe thấy tin tức như vậy liền không nhịn được mà châm chọc một câu, cô ta ngồi xuống cạnh Ân Thiên Thiên, nhìn cái bụng hơi nhô ra của cô nói: “Ân Thiên Thiên, trước kia tôi còn tưởng chị là một người phụ nữ giỏi giang nhưng chị cũng chỉ là thứ phụ nữ để cho đàn ông chơi đùa mà thôi…”
Ân Thiên Thiên khẽ mím môi, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng xoa tay lên bụng mình.
“Ha ha…” Nhìn động tác buồn cười của Ân Thiên Thiên, Ân Tinh không kiêng nể gì nói: “Hỏi thật nhé, Ân Thiên Thiên, rốt cuộc trong bụng cô có phải là nòi giống của nhà họ Cảnh không vậy? Sao chuyện ly hôn ầm ĩ như vậy mà tin tức chị mang thai vẫn không bị tiết lộ ra ngoài thế? Có khi nào chị lén lút sau lưng Cảnh Liêm Uy không? Để tôi đoán xem người đàn ông đó là ai nhé? Là Đổng Khánh à?”
Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên liền phẫn nộ quay sang giận dữ trừng mắt với cô ta nhưng cô vẫn cố kềm nén tâm trạng đang sắp bùng nổ của mình!
Nàng muốn nghe!
Nàng phải nghe!
Cô phải nghe càng nhiều càng tốt! Chẳng phải ngay từ đầu đó là hiệu quả mà cô mong muốn sao?
Ân Thiên Thiên muốn tự hủy hoại chính mình, muốn tự bôi đen phẩm hạnh của mình để nhà họ Đổng chê bai cô và cũng để nhà họ không cần cô nữa!
“Ân Tinh, em có biết em đang nói bậy bạ gì không?” Ân Thiên Thiên trầm giọng hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự nghiêm túc, giống như đang vô cùng tức giận nhưng sâu trong mắt cô lại lóe lên một tia hưng phấn.
Cứ như vậy đi, hãy cứ như vậy!
Hãy thổi bùng ngọn lửa này lên đi!
“Ha ha…” Ân Tinh nghe Ân Thiên Thiên nói xong liền cười điên cuồng hơn, cười chảy cả nước mắt, sau đó mới quay sang nhìn bụng của Ân Thiên Thiên nói: “Ân Thiên Thiên này, chị có biệt hiện tại bên ngoài đồn đại khó nghe thế nào không? Tuy giới truyền thông không hề tung tin chị mang thai ra nhưng bây giờ còn ai không mà biết chứ? Nếu không phải do nhà họ Cảnh hoặc nhà họ Đổng áp chế thì hiện tại chị đã bị bêu rếu khắp thành phố T rồi, chị hiểu không?”
Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào mắt cô ta, không nói một lời.
“Hôm nay tôi còn nghe nói có người còn hỏi thẳng mặt ba rằng, có phải chị đã kế thừa bản chất không biết xấu hổ đê tiện của mẹ mình mà làm ra những chuyện quá đáng nên người nhà họ Cảnh không cần chị nữa, thậm chí Cảnh Liêm Uy còn phải tha hương không, ngay cả anh chẳng phải cũng bị người ta bàn tán sao? Chị nói thật đi, chị có còn thể diện không hả?” Ân Tinh cười nói như thể đang nói về một câu chuyện cười vậy: “Thậm chí còn có cả người hỏi tôi đứa bé trong bụng chị là của ai, chị thật sự cho rằng không ai biết chuyện chị mang thai à? Đừng khờ dại như vậy có được không?”
Nghe được lời của Ân Tinh, Ân Thiên Thiên chỉ hít sâu một hơi rồi không nói gì.
Ngay từ khi bất chấp tất cả để làm điều đó, cô đã đoán được mức độ tồi tệ của tin đồn, nhưng dù vậy cô vẫn sẽ không hối hận! Chuyện mà cô không muốn làm thì chẳng ai có thể ép được! Dù cho Đổng Khánh đã làm được đến bước này nhưng còn bước cuối cùng, anh ta chỉ có thể nằm mơ mà thôi!
Ân Tinh lớn tiếng chê cười Ân Thiên Thiên rồi đứng dậy bỏ đi với sự mỉa mai ngập tràn trong ánh mắt, khi chạm mặt Lý Mẫn và bị nhắc nhở thì cô ta cũng chẳng thèm để tâm, cô ta cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn trái ngược với Ân Thiên Thiên, cuối cùng cô ta cũng có thể xem trò cười của cô rồi chẳng phải sao?
Ha ha ha…
Ân Thiên Thiên chính là một người phụ nữ thấp hèn…
Không chịu cô đơn, không biết giữ mình…
Khi Lý Mẫn đi đến phòng khách và thấy sắc mặt của Ân Thiên Thiên không được tốt cho lắm liền lo lắng trong lòng, bà đang định tiến tới hỏi thăm một chút thì đột nhiên có khách đến.
Khi người làm đến thông báo thì sắc mặt cô ta liền thay đổi, nhìn Ân Thiên Thiên với ánh mắt rất lạ.
“Thưa bà chủ, người nhà họ Đổng đến.” Ân Thiên Thiên mắt mở lớn, ánh mắt kiên định!
Bà ta cuối cùng cũng đến rồi!
Lý Mẫn vô thức nhìn sang Ân Thiên Thiên, còn Ân Thiên Thiên cũng đứng lên vỗ vỗ cái bụng của mình rồi đi về phòng, cô chỉ để lại một câu: “Nếu tới tìm con thì nói với họ ngày mai con sẽ tự mình đến nhà chào hỏi.”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên rời đi một cách dứt khoát, để lại Lý Mẫn đang nhìn cô với vẻ như không quen cô lắm vậy.
Ngay khi Lý Mẫn đang rầu rĩ không biết phải làm gì thì Ân Bách Phú cùng Ân Thiên Tuấn cũng nghe được tin tức, lập tức quay về nhà, vừa về đến cửa họ liền bắt gặp xe của nhà họ Đổng cùng với bốn vệ sĩ đang đứng nghiêm nghị cạnh chiếc xe.
Hiển nhiên, người đến lần này của nhà họ Đổng là một nhân vật có máu mặt.
“Ông cụ Đổng, sao ông lại tự mình đến tận đây? Thật là quý hóa quá.” Ân Bách Phú tiến lên cười nói, vừa bước tới đã thấy ông cụ Đổng bước xuống xe với dáng vẻ uy nghiêm: “Đi vào uống chén trà đi, ha ha…”
Ông cụ Đổng nheo nheo mắt nhìn Ân Bách Phú, cuối cùng ông ta cũng không từ chối lời mời, đi theo vào và bắt gặp Lý Mẫn đang định đi ra từ chối, sau đó mọi người đều vào hết trong nhà.
Mọi người đã ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách nhà họ Ân, Ân Bách Phú liền cười vô cùng hiền hòa, nhẹ giọng hỏi han: “Không biết ông cụ Đổng tự mình đến nhà họ Ân đơn sơ của chúng tôi có chuyện gì không? Có việc ông chỉ cần dặn dò một tiếng là được rồi chẳng phải sao?”
Ông cụ Đổng ngồi trên ghế sofa nhìn nhà họ Ân một lượt nhưng cuối cùng ánh mắt lại hướng lên lầu, ngay cả Ân Tinh cũng ngoan ngoãn xuống dưới nhà, đứng một bên nhưng Ân Thiên Thiên thì từ đầu tới cuối vẫn không ra mặt lấy một lần! Đây là muốn chà đạp lên tôn nghiêm nhà họ Đổng ông ta sao?
Ông cụ Đổng đã sống tới từng này tuổi rồi nhưng chưa từng có ai xem thường ông ta như vậy!
Cơ hồ là cơn tức giận của ông cụ Đổng lập tức nổi lên!
“Con cháu nhà họ Ân các người đều không có giáo dục như vậy sao? Khách tới nhà mà không thèm ló mặt ra gặp? Đúng là làm mặt làm mày mà!” Ông cụ Đổng hùng hổ quở trách xong liền hơi ngẩng đầu không chút do dự châm chọc: “Chẳng lẽ còn tự cho mình là mợ ba nhà họ Đổng sao! Đúng là to gan mà!”
Ân Bách Phú vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nhìn ông cụ Đổng, hơi nhếch mép nói: “Hóa ra ông cụ Đổng đến là để gặp Thiên Thiên? Chuyện này thật ngại quá, ông cũng biết cách đây mấy hôm con bé vừa mới trở về từ bệnh viện, hiện tại vẫn chưa khỏe hẳn nên đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Ông cụ Đổng hừ mạnh một tiếng rồi nhìn Ân Bách Phú lần nữa!
Chết tiêt, bác sĩ của nhà họ Đổng vẫn còn đang chăm sóc cho Ân Thiên Thiên ngay tại nhà họ Ân, lẽ nào ông ta còn không biết tình hình của Ân Thiên Thiên sao? Rõ ràng là không nể mặt ông ta mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.