Chương 40: Hoa cúc nhỏ (1)
Ngân Bát
02/02/2024
*Hoa cúc nhỏ là loài hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng - một người
yêu sâu sắc một người và luôn lặng lẽ dõi theo người đó. Một thứ tình
yêu tuyệt đối chân thành, giản dị, không vẩn đục, mong mỏi người mình
yêu được hạnh phúc mãi mãi. Tặng hoa cúc nhỏ cho người thương nghĩa là
bạn đang gửi đi những thông điệp: Sự may mắn, sức khỏe, an lành, một
khởi đầu mới suôn sẻ, niềm tin và sự chung thủy trong tình yêu đôi lứa…
Đây cũng là một cam kết ngầm giúp gắn kết tình yêu, không gì có thể lay
chuyển được.
Lúc hai giờ rưỡi sáng, Dư Đàn đang ngủ chợt tỉnh giấc.
Trong phòng có một ngọn đèn tường đang tỏa sáng lờ mờ. Trong thoáng chốc, cô không thể phân biệt rõ ràng bây giờ đang là đêm hôm nào và càng chẳng biết mình đang ở đâu. Dư Đàn chỉ biết gọi tên Tạ Chi Dục theo bản năng.
Nhưng không nghe thấy Tạ Chi Dục đáp lại lời cô.
Căn phòng trở nên vô cùng trống trải, vắng vẻ và im lặng.
Dư Đàn cảm thấy hơi sợ hãi khi bản thân đang ở một nơi không mấy quen thuộc như vậy.
Trong lòng Dư Đàn thầm nghĩ rằng ắt hẳn Tạ Chi Dục đang ở nhà. Anh không phải là kiểu người sẽ bỏ cô lại mà đi, cho dù có việc gì gấp gáp thì Tạ Chi Dục cũng sẽ thông báo một tiếng cho cô biết trước.
Dư Đàn rời khỏi giường, đôi chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại. Cô cảm thấy khát nước nên muốn xuống lầu tìm nước uống và nhân tiện đi tìm Tạ Chi Dục.
Ngôi nhà này vô cùng rộng lớn. Khung cửa sổ sát sàn ở tầng dưới đang mở toang, bức màn màu trắng bằng lụa mỏng tang đang khẽ khàng phất phơ trong ánh sáng dìu dịu. Trông nó giống như bóng ma lưu lại của một con quái vật nào đó và đang giương nanh múa vuốt để tấn công con người.
Thế là ngay cả nước còn chưa kịp uống, Dư Đàn đã xoay người chạy bình bịch về phòng. Cô chui vào trong chiếc chăn mỏng và chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó tìm điện thoại di động để gọi cho Tạ Chi Dục.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh chóng. Chỗ của Tạ Chi Dục cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của anh thì rõ ràng và trầm thấp: “Em tỉnh rồi à?”
Dư Đàn vừa mới thức dậy nên giọng nói non nớt như trẻ con: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh đang ở bên ngoài.”
Tạ Chi Dục đang ở chỗ của Nguyên Nghi. Anh đang cầm cây gậy bóng chày bằng một tay, vẻ mặt hung dữ và tàn nhẫn. Chiếc áo khoác đã được cởi ra và chỉ còn lại một chiếc áo ngắn tay khá mỏng, toàn bộ cánh tay bị thương lộ ra ngoài khiến anh trông chẳng khác gì một tên xã hội đen sừng sộ.
Khi điện thoại reo lên, Tạ Chi Dục lấy máy ra xem rồi ném cây gậy bóng chày trong tay đi, sau đó hít một hơi thật sâu để đè nén sự hỗn loạn rồi mới xoay người bắt máy.
Bên trong ngôi nhà khang trang và hoa lệ, khắp mặt đất là một mớ hỗn độn.
Tạ Chi Dục cực kỳ tàn bạo. Bất cứ thứ gì có thể đập vỡ hoặc quẳng đi đều bị phá hoại. Tất cả đồ vật có thể tiện tay cầm nắm đều không còn nguyên vẹn nữa. Thế mà vẫn chưa đủ. Chẳng biết Tạ Chi Dục tìm thấy cây gậy bóng chày ở đâu mà toàn bộ cửa sổ đều bị anh đập vỡ tan tành.
Người ta hoàn toàn không thể sống trong một ngôi nhà thế này được.
Đây là Tạ Chi Dục, một phần tử bạo lực đích thực. Anh không hề quan tâm đến hậu quả chút nào, từ khi còn nhỏ đã luôn như thế rồi. Bởi vì Tạ Chi Dục có vốn liếng thế này, sau lưng còn có một đám người có thể giúp đỡ và đổ vỏ cho anh nên ngay cả Nguyên Nghi cũng phải kiêng nể anh phần nào.
Xét về xuất thân thì đương nhiên Nguyên Nghi kém hơn Tạ Chi Dục.
Nguyên Nghi đã tìm đủ mọi cách để bước chân vào giới giàu sang quyền thế ở Hồng Kông, từ một người bình thường đã nhanh chóng lắc mình trở thành một bà chủ giàu có. Rồng sinh ra rồng, mặc dù hiện giờ Tạ Chi Dục đang bị trói buộc bên cạnh bà ta nhưng người bên phía Hồng Kông đã hối hận từ lâu rồi. Lúc nào đối phương cũng nghĩ đến chuyện đưa Tạ Chi Dục trở về để nhận tổ quy tông.
Nhắc đến chuyện này thì lại thấy thú vị. Người ba kia của Tạ Chi Dục là Tạ Mẫn Duệ, đã nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có một đứa con trai là anh. Mặc dù Tạ Mẫn Duệ có năm thê bảy thiếp ở bên ngoài nhưng bọn họ đều sinh ra con gái.
Gia đình bên kia có tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ nặng nề. Bọn họ chỉ thừa nhận một đứa cháu trai là Tạ Chi Dục và cũng chỉ có một đứa cháu trai duy nhất là anh.
Nguyên nhân khiến Tạ Chi Dục có tính cách như ngày hôm nay cũng có liên quan chặt chẽ với gia đình mình.
Anh chưa bao giờ thiếu thốn sự nuông chiều của hai bên nhà nội và nhà ngoại, đặc biệt là sự dung túng vô điều kiện của bên Hồng Kông. Chỉ cần có thể làm Tạ Chi Dục vui vẻ thì bên đó thực sự sẽ nghĩ cách để hái ánh trăng từ trên trời xuống, miễn là anh mở lời.
Suốt sáu năm qua, khi Tạ Chi Dục ở bên ngoài, Nguyên Nghi luôn một mực đề phòng vì sợ rằng đứa con trai này thực sự sẽ bị nhà họ Tạ lừa gạt đi mất.
Đã tới tuổi này rồi nên Nguyên Nghi buộc phải thừa nhận rằng: tình cảm gia đình đã trở thành điểm yếu lớn nhất của mình. Bà ta từng kết hôn rất nhiều lần và cũng đã vướng vào quan hệ tình cảm với vô số đàn ông. Nhưng nếu thực sự phải lựa chọn thì bà ta vẫn sẽ chọn con trai của chính mình.
Nguyên Nghi mặc bộ đồ ngủ đang ngồi ở một bên, mặc dù sắc mặt của bà ta trầm lắng nhưng Nguyên Nghi lại không hề bị thương. Ngược lại, trên tay của Tạ Chi Dục lại chảy rất nhiều máu, không biết nó đã bị trầy xước từ khi nào.
Tất cả người giúp việc trong nhà đều bị đánh thức. Bọn họ đều sợ hãi tới mức co rúm lại bên ngoài cửa và không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên Nghi cảm thấy may mắn vì lúc này Tạ Chi Dục không nhấc con dao lên và đặt nó trên cổ bà ta. Còn những chuyện khác thì cứ tùy ý anh vậy.
Suốt những năm qua, bà ta đã mắc nợ Tạ Chi Dục nhiều hơn thế này, đêm nay tính sổ tất cả thì cũng xem như giải quyết xong hết mọi chuyện.
Chỉ có điều, Nguyên Nghi tuyệt đối không ngờ rằng bản thân lại là người chủ động bóc trần mọi chuyện trong lần này.
Hơn nửa đêm, Tạ Chi Dục đã chạy đến chỗ ở của Nguyên Nghi. Trong một phút rối bời cực độ, bà ta không nói nhiều lời mà đã chủ động nhận lỗi trước.
Từ đầu đến cuối, Tạ Chi Dục không hề nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Nghi. Vẻ ngoài dữ tợn của anh cũng chẳng phải là trò bịp bợm để phô trương thanh thế, bởi anh chính là một người không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Thứ Tạ Chi Dục cần chính là một câu trả lời.
Chỉ một ánh mắt của anh cũng đã đủ khiến người khác phải hoang mang và lo sợ.
Vậy nên Nguyên Nghi không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng bởi vì bà ta không thể đoán được Tạ Chi Dục sẽ có hành động gì. Mặt khác, Nguyên Nghi còn oán hận Dư Đàn vì đã không nghiêm túc tuân thủ lời hứa. Rõ ràng cô đã cam đoan sẽ không tiết lộ bất kì điều gì, dù chỉ là nửa chữ.
Cũng đúng lúc này, Tạ Chi Dục bất ngờ bóp cổ Nguyên Nghi, khóe mắt đỏ bừng và ấn bà ta vào tường: “Chẳng phải bà là người khôn khéo và thành thạo việc tính kế nhất sao? Tại sao đã tính toán trăm phương nghìn kế như vậy mà lại không nhận ra đây là chiêu khích tướng* của ông đây thế?”
*Dùng lời lẽ, hành động để kích động người khác làm theo mong muốn của mình.
Sắc mặt của Nguyên Nghi biến đổi rõ rệt. Bà ta nhìn chằm chằm vào Tạ Chi Dục bằng đôi mắt cực kỳ giống anh, ngược lại còn khen ngợi anh rằng: “Cũng do con tài giỏi mà. Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Trên sông Trường Giang, sóng sau đè sóng trước.”
“Vậy có phải bà nên chết đi không?”
“Mẹ có chết cũng không thay đổi được gì cả. Tạ Chi Dục, đây là chuyện đã xảy ra rồi. Mẹ từng làm sai và cũng đã xin lỗi, lẽ nào con còn muốn giết mẹ sao?”
“Tôi có thể giết bà không?”
“Con không thể. Mà con cũng sẽ không làm vậy đâu.”
Tạ Chi Dục đẩy Nguyên Nghi ra một cách thô bạo khiến bà ta loạng choạng và suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Dù sao thì đây cũng là mẹ ruột của anh. Dẫu Tạ Chi Dục có cảm thấy thế nào thì anh cũng không thể ra tay với Nguyên Nghi.
Nắm đấm của Tạ Chi Dục luôn luôn không có mắt nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ nhắm thẳng vào một người phụ nữ, bất kể người phụ nữ này có phải là mẹ của anh hay không.
Anh đang cực kỳ phẫn nộ và tức giận vì Nguyên Nghi đã đứng ở giữa gây trở ngại cuộc tình của hai người. Vậy mà bà ta lại giấu giếm chuyện này với anh suốt nhiều năm ròng rã như vậy.
Cả người anh cảm thấy khá mệt mỏi như thể đang bị suy sụp. Nhưng không phải hành động đập phá khiến anh tiêu hao thể lực mà là vì cảm xúc thăng trầm dữ dội.
Tạ Chi Dục đột nhiên hiểu ra lý do Dư Đàn lại sợ Nguyên Nghi và tại sao cô lại bài xích chuyện tiếp xúc với bà ta như vậy.
Vào mùa hè năm đó, chắc hẳn Dư Đàn đã vô cùng uất ức khi bị anh chất vấn một cách nghiêm khắc và giận dữ như thế.
Trong những năm xa cách này, thứ gì có thể bù đắp cho sự khiếm khuyết đó?
Khóe mắt Tạ Chi Dục đỏ hoe, trái tim quặn thắt vì đau đớn. Anh tiện tay tóm lấy chiếc bình cắm hoa cúc nhỏ trên bàn rồi đập mạnh về phía cửa sổ.
Tiếp đó là tiếng động rung trời chuyển đất vang lên.
Căn nhà này đã bị càn quét triệt để và chẳng còn sót thứ gì, số tiền thiệt hại nhiều không đếm xuể.
“Nguyên Nghi, một người khốn nạn như bà có chết một vạn lần thì cũng không đủ đền bù đâu!”
Nguyên Nghi cũng cảm thấy bất lực: “Tạ Chi Dục à! Đã nhiều năm trôi qua mà con còn để tâm đến mức vậy sao?”
Tạ Chi Dục gào lên đầy giận dữ: “Sao lại không còn!”
Việc đã đến nước này rồi nên Nguyên Nghi cũng không giãy giụa và đấu tranh nữa: “Hiện giờ mẹ cũng đang cố gắng hết sức để bù đắp mà. Chỉ cần con mở lời thì mẹ có thể nỗ lực để làm con hài lòng và thỏa mãn.”
“Bà có thể đền bù được sao?”
“Mẹ…”
Tiếng chuông điện thoại reo lên đúng lúc.
Người mà mới một giây trước còn đang tức giận dữ dội thì bây giờ đã có vẻ mặt hòa dịu hẳn đi trong nháy mắt vì cuộc điện thoại này. Thật sự có thể nói là thái độ của anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ đó thấy rõ Dư Đàn có địa vị như thế nào trong lòng anh.
Nguyên Nghi đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, tính tình của Tạ Chi Dục cũng giống như vậy. Bà ta thường xuyên không giữ lời hứa với Tạ Chi Dục khiến anh bực tức đến mức chửi ầm lên: “Mẹ là đồ lừa đảo. Mẹ là đồ bịp bợm.”
Nhưng chỉ cần bà ta khe khẽ dỗ dành và chủ động nhận lỗi thì Tạ Chi Dục sẽ cụp mắt xuống và sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn: “Mẹ, con không giận mẹ nữa đâu. Nhưng sau này mẹ không được tiếp tục lừa gạt con nữa nhé.”
Tạ Chi Dục luôn luôn dành sự bao dung và tình cảm sâu đậm nhất cho những người thân thiết của anh.
Bao giờ con cái cũng tha thứ cho mẹ của mình vô điều kiện, cho dù người mẹ đó có nói một đằng làm một nẻo hết lần này tới lần khác.
Nguyên Nghi bận bịu đi xã giao trong những bữa tiệc thân mật nên bà ta không thể thực hiện lời hứa về nhà sớm với Tạ Chi Dục. Bà ta càng không có thời gian để kể chuyện cổ tích cho con trai hay ngủ cùng với anh.
Trong tuổi thơ của Tạ Chi Dục, toàn bộ thế giới đều là mẹ của anh.
Ba mẹ ly hôn, gia đình xảy ra biến cố, Tạ Chi Dục đi theo Nguyên Nghi đến thành phố xa lạ này. Nhưng bà ta vẫn nói mà không chịu giữ lời như trước. Nguyên Nghi thường xuyên không có ở nhà. Mặc dù khi trở về, bà ta sẽ mang theo rất nhiều đồ chơi và quà tặng nhưng Tạ Chi Dục lại cảm thấy mẹ mình trở nên hết sức lạ lẫm.
Sự gửi gắm và ký thác duy nhất trong lòng anh cũng đã tan biến thành bọt nước. Dường như Tạ Chi Dục đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, vì không có cánh nên cũng chẳng thể bay lượn nơi nao.
Vào thời điểm đen tối và u ám nhất của Tạ Chi Dục, Dư Đàn đã bất ngờ bước vào cuộc đời của anh như một bông hoa xinh đẹp, mỹ lệ và tràn đầy màu sắc.
Cô luôn quá đỗi ồn ào:
“Tiểu Chi Chi, cậu không vui hả?”
“Tiểu Chi Chi, tớ sẽ biến thành một đóa hoa hồng nhỏ cho cậu nhé!”
“Tiểu Chi Chi, mẹ của tớ cũng có thể là mẹ của cậu đấy.”
Trong khoảng thời gian từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, Dư Đàn đã trở thành người nhà thân thiết nhất của Tạ Chi Dục.
Rốt cuộc thì anh đã yêu cô từ khi nào? Tạ Chi Dục cũng chẳng thể nào biết được. Anh chỉ biết rằng mình không dám đến gần Dư Đàn, không dám ngửi mùi hương của cô và cũng chẳng dám lắng nghe giọng nói của cô. Bất cứ thứ gì thuộc về Dư Đàn, dù chỉ một li một tí cũng sẽ trở thành mồi châm khiến ngọn lửa hoang dã luôn nung nấu trong anh bùng cháy tràn lan. Anh không biết bản thân nên làm gì với cô, vì vậy đã khiến cho hai người rơi vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không thể trở lại như xưa.
Điều Tạ Chi Dục có thể làm chỉ là cố gắng hết mức để kìm nén tình cảm của mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay, chỉ có điều anh vẫn cần thêm thời gian.
Vì Nguyên Nghi, Dư Đàn đã buộc phải rời khỏi thế giới của Tạ Chi Dục.
Tia ánh sáng đó đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Nhưng người khiến Tạ Chi Dục oán giận hơn cả lại là chính mình.
Sự hiểu lầm, ngờ vực và nỗi niềm tiếc nuối tích tụ suốt nhiều năm của anh... Tất cả đều dồn về một nơi, để rồi hóa thành một hơi thở nặng nhọc ngổn ngang trăm mối.
Lúc này, bên tai Tạ Chi Dục chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc và kéo anh trở về hiện thực.
Tạ Chi Dục ngồi trên ghế sô pha rồi châm một điếu thuốc, sau đó nói với Dư Đàn ở đầu dây bên kia của điện thoại bằng giọng điệu dịu dàng: “Anh đang ở bên ngoài.”
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh khẽ run lên. Khi nghe thấy giọng nói của Dư Đàn và nghĩ đến nỗi niềm tủi thân mà cô giấu kín trong lòng suốt bao năm qua, lòng anh lại đau thắt như bị dao cắt.
Anh nên làm gì bây giờ?
Tạ Chi Dục phải làm gì mới có thể giảm bớt cảm giác áy náy và tội lỗi?
Mới có thể yêu cô nhiều hơn một chút?
Dư Đàn đột nhiên nói một câu: “Tạ Chi Dục, anh chết quách đi!”
Tạ Chi Dục không giận mà ngược lại còn bật cười. Khi nghe thấy giọng điệu sống động của cô, anh bỗng dưng cảm thấy bản thân như đang từ từ sống lại: “Chậc, đang yên đang lành mà sao em lại mắng anh?”
Dư Đàn trả lời: “Tại sao anh lại làm như thế hả? Anh tự đi chơi bời sung sướng và bỏ mặc em ở đây một mình làm gì!”
“Anh sẽ lập tức quay về mà.”
Lúc hai giờ rưỡi sáng, Dư Đàn đang ngủ chợt tỉnh giấc.
Trong phòng có một ngọn đèn tường đang tỏa sáng lờ mờ. Trong thoáng chốc, cô không thể phân biệt rõ ràng bây giờ đang là đêm hôm nào và càng chẳng biết mình đang ở đâu. Dư Đàn chỉ biết gọi tên Tạ Chi Dục theo bản năng.
Nhưng không nghe thấy Tạ Chi Dục đáp lại lời cô.
Căn phòng trở nên vô cùng trống trải, vắng vẻ và im lặng.
Dư Đàn cảm thấy hơi sợ hãi khi bản thân đang ở một nơi không mấy quen thuộc như vậy.
Trong lòng Dư Đàn thầm nghĩ rằng ắt hẳn Tạ Chi Dục đang ở nhà. Anh không phải là kiểu người sẽ bỏ cô lại mà đi, cho dù có việc gì gấp gáp thì Tạ Chi Dục cũng sẽ thông báo một tiếng cho cô biết trước.
Dư Đàn rời khỏi giường, đôi chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại. Cô cảm thấy khát nước nên muốn xuống lầu tìm nước uống và nhân tiện đi tìm Tạ Chi Dục.
Ngôi nhà này vô cùng rộng lớn. Khung cửa sổ sát sàn ở tầng dưới đang mở toang, bức màn màu trắng bằng lụa mỏng tang đang khẽ khàng phất phơ trong ánh sáng dìu dịu. Trông nó giống như bóng ma lưu lại của một con quái vật nào đó và đang giương nanh múa vuốt để tấn công con người.
Thế là ngay cả nước còn chưa kịp uống, Dư Đàn đã xoay người chạy bình bịch về phòng. Cô chui vào trong chiếc chăn mỏng và chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó tìm điện thoại di động để gọi cho Tạ Chi Dục.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh chóng. Chỗ của Tạ Chi Dục cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của anh thì rõ ràng và trầm thấp: “Em tỉnh rồi à?”
Dư Đàn vừa mới thức dậy nên giọng nói non nớt như trẻ con: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh đang ở bên ngoài.”
Tạ Chi Dục đang ở chỗ của Nguyên Nghi. Anh đang cầm cây gậy bóng chày bằng một tay, vẻ mặt hung dữ và tàn nhẫn. Chiếc áo khoác đã được cởi ra và chỉ còn lại một chiếc áo ngắn tay khá mỏng, toàn bộ cánh tay bị thương lộ ra ngoài khiến anh trông chẳng khác gì một tên xã hội đen sừng sộ.
Khi điện thoại reo lên, Tạ Chi Dục lấy máy ra xem rồi ném cây gậy bóng chày trong tay đi, sau đó hít một hơi thật sâu để đè nén sự hỗn loạn rồi mới xoay người bắt máy.
Bên trong ngôi nhà khang trang và hoa lệ, khắp mặt đất là một mớ hỗn độn.
Tạ Chi Dục cực kỳ tàn bạo. Bất cứ thứ gì có thể đập vỡ hoặc quẳng đi đều bị phá hoại. Tất cả đồ vật có thể tiện tay cầm nắm đều không còn nguyên vẹn nữa. Thế mà vẫn chưa đủ. Chẳng biết Tạ Chi Dục tìm thấy cây gậy bóng chày ở đâu mà toàn bộ cửa sổ đều bị anh đập vỡ tan tành.
Người ta hoàn toàn không thể sống trong một ngôi nhà thế này được.
Đây là Tạ Chi Dục, một phần tử bạo lực đích thực. Anh không hề quan tâm đến hậu quả chút nào, từ khi còn nhỏ đã luôn như thế rồi. Bởi vì Tạ Chi Dục có vốn liếng thế này, sau lưng còn có một đám người có thể giúp đỡ và đổ vỏ cho anh nên ngay cả Nguyên Nghi cũng phải kiêng nể anh phần nào.
Xét về xuất thân thì đương nhiên Nguyên Nghi kém hơn Tạ Chi Dục.
Nguyên Nghi đã tìm đủ mọi cách để bước chân vào giới giàu sang quyền thế ở Hồng Kông, từ một người bình thường đã nhanh chóng lắc mình trở thành một bà chủ giàu có. Rồng sinh ra rồng, mặc dù hiện giờ Tạ Chi Dục đang bị trói buộc bên cạnh bà ta nhưng người bên phía Hồng Kông đã hối hận từ lâu rồi. Lúc nào đối phương cũng nghĩ đến chuyện đưa Tạ Chi Dục trở về để nhận tổ quy tông.
Nhắc đến chuyện này thì lại thấy thú vị. Người ba kia của Tạ Chi Dục là Tạ Mẫn Duệ, đã nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có một đứa con trai là anh. Mặc dù Tạ Mẫn Duệ có năm thê bảy thiếp ở bên ngoài nhưng bọn họ đều sinh ra con gái.
Gia đình bên kia có tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ nặng nề. Bọn họ chỉ thừa nhận một đứa cháu trai là Tạ Chi Dục và cũng chỉ có một đứa cháu trai duy nhất là anh.
Nguyên nhân khiến Tạ Chi Dục có tính cách như ngày hôm nay cũng có liên quan chặt chẽ với gia đình mình.
Anh chưa bao giờ thiếu thốn sự nuông chiều của hai bên nhà nội và nhà ngoại, đặc biệt là sự dung túng vô điều kiện của bên Hồng Kông. Chỉ cần có thể làm Tạ Chi Dục vui vẻ thì bên đó thực sự sẽ nghĩ cách để hái ánh trăng từ trên trời xuống, miễn là anh mở lời.
Suốt sáu năm qua, khi Tạ Chi Dục ở bên ngoài, Nguyên Nghi luôn một mực đề phòng vì sợ rằng đứa con trai này thực sự sẽ bị nhà họ Tạ lừa gạt đi mất.
Đã tới tuổi này rồi nên Nguyên Nghi buộc phải thừa nhận rằng: tình cảm gia đình đã trở thành điểm yếu lớn nhất của mình. Bà ta từng kết hôn rất nhiều lần và cũng đã vướng vào quan hệ tình cảm với vô số đàn ông. Nhưng nếu thực sự phải lựa chọn thì bà ta vẫn sẽ chọn con trai của chính mình.
Nguyên Nghi mặc bộ đồ ngủ đang ngồi ở một bên, mặc dù sắc mặt của bà ta trầm lắng nhưng Nguyên Nghi lại không hề bị thương. Ngược lại, trên tay của Tạ Chi Dục lại chảy rất nhiều máu, không biết nó đã bị trầy xước từ khi nào.
Tất cả người giúp việc trong nhà đều bị đánh thức. Bọn họ đều sợ hãi tới mức co rúm lại bên ngoài cửa và không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên Nghi cảm thấy may mắn vì lúc này Tạ Chi Dục không nhấc con dao lên và đặt nó trên cổ bà ta. Còn những chuyện khác thì cứ tùy ý anh vậy.
Suốt những năm qua, bà ta đã mắc nợ Tạ Chi Dục nhiều hơn thế này, đêm nay tính sổ tất cả thì cũng xem như giải quyết xong hết mọi chuyện.
Chỉ có điều, Nguyên Nghi tuyệt đối không ngờ rằng bản thân lại là người chủ động bóc trần mọi chuyện trong lần này.
Hơn nửa đêm, Tạ Chi Dục đã chạy đến chỗ ở của Nguyên Nghi. Trong một phút rối bời cực độ, bà ta không nói nhiều lời mà đã chủ động nhận lỗi trước.
Từ đầu đến cuối, Tạ Chi Dục không hề nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Nghi. Vẻ ngoài dữ tợn của anh cũng chẳng phải là trò bịp bợm để phô trương thanh thế, bởi anh chính là một người không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Thứ Tạ Chi Dục cần chính là một câu trả lời.
Chỉ một ánh mắt của anh cũng đã đủ khiến người khác phải hoang mang và lo sợ.
Vậy nên Nguyên Nghi không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng bởi vì bà ta không thể đoán được Tạ Chi Dục sẽ có hành động gì. Mặt khác, Nguyên Nghi còn oán hận Dư Đàn vì đã không nghiêm túc tuân thủ lời hứa. Rõ ràng cô đã cam đoan sẽ không tiết lộ bất kì điều gì, dù chỉ là nửa chữ.
Cũng đúng lúc này, Tạ Chi Dục bất ngờ bóp cổ Nguyên Nghi, khóe mắt đỏ bừng và ấn bà ta vào tường: “Chẳng phải bà là người khôn khéo và thành thạo việc tính kế nhất sao? Tại sao đã tính toán trăm phương nghìn kế như vậy mà lại không nhận ra đây là chiêu khích tướng* của ông đây thế?”
*Dùng lời lẽ, hành động để kích động người khác làm theo mong muốn của mình.
Sắc mặt của Nguyên Nghi biến đổi rõ rệt. Bà ta nhìn chằm chằm vào Tạ Chi Dục bằng đôi mắt cực kỳ giống anh, ngược lại còn khen ngợi anh rằng: “Cũng do con tài giỏi mà. Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Trên sông Trường Giang, sóng sau đè sóng trước.”
“Vậy có phải bà nên chết đi không?”
“Mẹ có chết cũng không thay đổi được gì cả. Tạ Chi Dục, đây là chuyện đã xảy ra rồi. Mẹ từng làm sai và cũng đã xin lỗi, lẽ nào con còn muốn giết mẹ sao?”
“Tôi có thể giết bà không?”
“Con không thể. Mà con cũng sẽ không làm vậy đâu.”
Tạ Chi Dục đẩy Nguyên Nghi ra một cách thô bạo khiến bà ta loạng choạng và suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Dù sao thì đây cũng là mẹ ruột của anh. Dẫu Tạ Chi Dục có cảm thấy thế nào thì anh cũng không thể ra tay với Nguyên Nghi.
Nắm đấm của Tạ Chi Dục luôn luôn không có mắt nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ nhắm thẳng vào một người phụ nữ, bất kể người phụ nữ này có phải là mẹ của anh hay không.
Anh đang cực kỳ phẫn nộ và tức giận vì Nguyên Nghi đã đứng ở giữa gây trở ngại cuộc tình của hai người. Vậy mà bà ta lại giấu giếm chuyện này với anh suốt nhiều năm ròng rã như vậy.
Cả người anh cảm thấy khá mệt mỏi như thể đang bị suy sụp. Nhưng không phải hành động đập phá khiến anh tiêu hao thể lực mà là vì cảm xúc thăng trầm dữ dội.
Tạ Chi Dục đột nhiên hiểu ra lý do Dư Đàn lại sợ Nguyên Nghi và tại sao cô lại bài xích chuyện tiếp xúc với bà ta như vậy.
Vào mùa hè năm đó, chắc hẳn Dư Đàn đã vô cùng uất ức khi bị anh chất vấn một cách nghiêm khắc và giận dữ như thế.
Trong những năm xa cách này, thứ gì có thể bù đắp cho sự khiếm khuyết đó?
Khóe mắt Tạ Chi Dục đỏ hoe, trái tim quặn thắt vì đau đớn. Anh tiện tay tóm lấy chiếc bình cắm hoa cúc nhỏ trên bàn rồi đập mạnh về phía cửa sổ.
Tiếp đó là tiếng động rung trời chuyển đất vang lên.
Căn nhà này đã bị càn quét triệt để và chẳng còn sót thứ gì, số tiền thiệt hại nhiều không đếm xuể.
“Nguyên Nghi, một người khốn nạn như bà có chết một vạn lần thì cũng không đủ đền bù đâu!”
Nguyên Nghi cũng cảm thấy bất lực: “Tạ Chi Dục à! Đã nhiều năm trôi qua mà con còn để tâm đến mức vậy sao?”
Tạ Chi Dục gào lên đầy giận dữ: “Sao lại không còn!”
Việc đã đến nước này rồi nên Nguyên Nghi cũng không giãy giụa và đấu tranh nữa: “Hiện giờ mẹ cũng đang cố gắng hết sức để bù đắp mà. Chỉ cần con mở lời thì mẹ có thể nỗ lực để làm con hài lòng và thỏa mãn.”
“Bà có thể đền bù được sao?”
“Mẹ…”
Tiếng chuông điện thoại reo lên đúng lúc.
Người mà mới một giây trước còn đang tức giận dữ dội thì bây giờ đã có vẻ mặt hòa dịu hẳn đi trong nháy mắt vì cuộc điện thoại này. Thật sự có thể nói là thái độ của anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ đó thấy rõ Dư Đàn có địa vị như thế nào trong lòng anh.
Nguyên Nghi đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, tính tình của Tạ Chi Dục cũng giống như vậy. Bà ta thường xuyên không giữ lời hứa với Tạ Chi Dục khiến anh bực tức đến mức chửi ầm lên: “Mẹ là đồ lừa đảo. Mẹ là đồ bịp bợm.”
Nhưng chỉ cần bà ta khe khẽ dỗ dành và chủ động nhận lỗi thì Tạ Chi Dục sẽ cụp mắt xuống và sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn: “Mẹ, con không giận mẹ nữa đâu. Nhưng sau này mẹ không được tiếp tục lừa gạt con nữa nhé.”
Tạ Chi Dục luôn luôn dành sự bao dung và tình cảm sâu đậm nhất cho những người thân thiết của anh.
Bao giờ con cái cũng tha thứ cho mẹ của mình vô điều kiện, cho dù người mẹ đó có nói một đằng làm một nẻo hết lần này tới lần khác.
Nguyên Nghi bận bịu đi xã giao trong những bữa tiệc thân mật nên bà ta không thể thực hiện lời hứa về nhà sớm với Tạ Chi Dục. Bà ta càng không có thời gian để kể chuyện cổ tích cho con trai hay ngủ cùng với anh.
Trong tuổi thơ của Tạ Chi Dục, toàn bộ thế giới đều là mẹ của anh.
Ba mẹ ly hôn, gia đình xảy ra biến cố, Tạ Chi Dục đi theo Nguyên Nghi đến thành phố xa lạ này. Nhưng bà ta vẫn nói mà không chịu giữ lời như trước. Nguyên Nghi thường xuyên không có ở nhà. Mặc dù khi trở về, bà ta sẽ mang theo rất nhiều đồ chơi và quà tặng nhưng Tạ Chi Dục lại cảm thấy mẹ mình trở nên hết sức lạ lẫm.
Sự gửi gắm và ký thác duy nhất trong lòng anh cũng đã tan biến thành bọt nước. Dường như Tạ Chi Dục đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, vì không có cánh nên cũng chẳng thể bay lượn nơi nao.
Vào thời điểm đen tối và u ám nhất của Tạ Chi Dục, Dư Đàn đã bất ngờ bước vào cuộc đời của anh như một bông hoa xinh đẹp, mỹ lệ và tràn đầy màu sắc.
Cô luôn quá đỗi ồn ào:
“Tiểu Chi Chi, cậu không vui hả?”
“Tiểu Chi Chi, tớ sẽ biến thành một đóa hoa hồng nhỏ cho cậu nhé!”
“Tiểu Chi Chi, mẹ của tớ cũng có thể là mẹ của cậu đấy.”
Trong khoảng thời gian từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, Dư Đàn đã trở thành người nhà thân thiết nhất của Tạ Chi Dục.
Rốt cuộc thì anh đã yêu cô từ khi nào? Tạ Chi Dục cũng chẳng thể nào biết được. Anh chỉ biết rằng mình không dám đến gần Dư Đàn, không dám ngửi mùi hương của cô và cũng chẳng dám lắng nghe giọng nói của cô. Bất cứ thứ gì thuộc về Dư Đàn, dù chỉ một li một tí cũng sẽ trở thành mồi châm khiến ngọn lửa hoang dã luôn nung nấu trong anh bùng cháy tràn lan. Anh không biết bản thân nên làm gì với cô, vì vậy đã khiến cho hai người rơi vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không thể trở lại như xưa.
Điều Tạ Chi Dục có thể làm chỉ là cố gắng hết mức để kìm nén tình cảm của mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay, chỉ có điều anh vẫn cần thêm thời gian.
Vì Nguyên Nghi, Dư Đàn đã buộc phải rời khỏi thế giới của Tạ Chi Dục.
Tia ánh sáng đó đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Nhưng người khiến Tạ Chi Dục oán giận hơn cả lại là chính mình.
Sự hiểu lầm, ngờ vực và nỗi niềm tiếc nuối tích tụ suốt nhiều năm của anh... Tất cả đều dồn về một nơi, để rồi hóa thành một hơi thở nặng nhọc ngổn ngang trăm mối.
Lúc này, bên tai Tạ Chi Dục chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc và kéo anh trở về hiện thực.
Tạ Chi Dục ngồi trên ghế sô pha rồi châm một điếu thuốc, sau đó nói với Dư Đàn ở đầu dây bên kia của điện thoại bằng giọng điệu dịu dàng: “Anh đang ở bên ngoài.”
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh khẽ run lên. Khi nghe thấy giọng nói của Dư Đàn và nghĩ đến nỗi niềm tủi thân mà cô giấu kín trong lòng suốt bao năm qua, lòng anh lại đau thắt như bị dao cắt.
Anh nên làm gì bây giờ?
Tạ Chi Dục phải làm gì mới có thể giảm bớt cảm giác áy náy và tội lỗi?
Mới có thể yêu cô nhiều hơn một chút?
Dư Đàn đột nhiên nói một câu: “Tạ Chi Dục, anh chết quách đi!”
Tạ Chi Dục không giận mà ngược lại còn bật cười. Khi nghe thấy giọng điệu sống động của cô, anh bỗng dưng cảm thấy bản thân như đang từ từ sống lại: “Chậc, đang yên đang lành mà sao em lại mắng anh?”
Dư Đàn trả lời: “Tại sao anh lại làm như thế hả? Anh tự đi chơi bời sung sướng và bỏ mặc em ở đây một mình làm gì!”
“Anh sẽ lập tức quay về mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.